Tập 14

Một ngày mới lại đến, Dương bước từng bước tới trường, khuôn mặt không chút cảm xúc. Thật ra thì không hẳn như vậy. Cảm xúc của anh giờ rất hỗn độn với hàng tá câu hỏi trên đầu, cùng với việc hôm qua học quá muộn vào buổi đêm. Trông anh tiều tụy hơn hẳn ngày hôm trước.

Nam đứng trước cổng trường nhìn thằng bạn, lắc đầu ngao ngán. Bảo anh chỉ cần làm phần nối tiếp, không thì nghỉ đi. Vậy mà vẫn ngoan cố không nghe cậu giờ thì bắt cậu phải nhìn xác khô cả ngày.

" Đêm qua mấy giờ ngủ?"

" Hai rưỡi sáng!"

" ăn j chưa?"

" rồi "

Nam hỏi một câu, Dương đáp lại một câu. Kể cả trong giờ học Dương cũng uể oải như vậy. Đếm giờ ăn trưa thì anh nằm oải ra bàn, úp mặt thiu thiu ngủ. Đế lúc dậy, a mới thấy một hộp cơm trước mặt mình.

Nhi dựa lưng vào cửa lớp Dương, em đã lấy hơi và can đảm cả chục lần mới dám lẻn vào lớp rồi đặt hộp cơm trước mặt anh vì sợ a phát hiện nên sau khi xg việc em lẻn đi như bay. Do em thấy Nam đi ăn một mình nên lo cho anh lắm. Nhưng em vẫn chẳng đủ can đảm để đứng trước mặt anh. Có lẽ..chỉ cần một câu chân thành thì anh sẽ tha lỗi mà?? Em luôn nghĩ như thế nhưng cảm xúc lo sợ đã lấn át khiến em trở thành một phần con người chỉ biết trốn tránh đi tội lỗi của bản thân mình mất rồi.

Em nhìn sang  anh qua cửa sổ một lần nữa rồi bước đi

Thấy Nam về lớp, Dương lập tức truy lùng về hộp cơm đó, tất nhiên là anh vẫn chưa đụng đĩa tý nào. Nam hơi bất ngờ, nhưng nhớ lại Nhi đứng dậy giữa bàn ăn, để mình anh với Trang, anh cũng lờ mờ đoán ra. Tuy vậy, giờ mà nói đây là cơm của Nhi có khi Dương chẳng chịu ăn đâu. Dù thấy áy náy trong lòng nhưng Nam vẫn quyết định nói:

" Tao mua đó, ăn lẹ đi rồi lấy sức học ba tiết tăng cường!"

Nam à, tuy biết mày có ý tốt nhưng tao không tin đâu.

Dương chầm chậm gắp miếng sườn lên, vị nước sốt ngầy ngậy như lan tỏa khắp miệng anh. Cơm sườn, đó là món em yêu thích, không phải anh, nhưng anh chẳng thấy phiền chút nào. Em nhờ Nam giấu anh nhưng có lẽ vẫn muốn anh có thể nhận ra đó là em từ gợi ý nhỏ bé chăng? Và anh đã nhận ra rồi đó.

" Nhi có ăn chưa?"

" được nửa suất thì bỏ đi rồi " hỏi câu này, Nam hiểu chắc chắn anh Dương đã biết anh nói dối rồi.

" lo cho con bé thế mà bày đặt giận dỗi."

" em ấy tự tránh mặt tao mà!"

" Nhưng mày không thèm đi tìm!"

Nhìn lại bản thân, Dương chẳng biết mình phải trốn tránh vì cái gì. Anh rõ ràng là người bị hại về mặt lý thuyết, còn trong thâm tâm anh vẫn lo cho em nhiều lắm. Tại sao anh không đi gặp em? Trước giờ anh đã làm gì để em phải sợ, trốn tránh tội lỗi đến thế sao?

Dương bước vào nhà, giày của Nhi không có trên kệ, em vẫn chưa về nhà nữa sao? Bà Phạm nhìn thấy con, cười hiền hậu. Nhưng khi thấy sắc mặt của Dương, rồi để ý cả Nhi vừa về đã chạy đi luôn cùng một cái balo to đùng thì bà thắc mắc:

" con có chuyện gì không ổn hả?"

" à dạ..không...không sao mẹ ạ"

Dương trả lời ấp úng, mẹ liền sinh nghi:

" con và Nhi giận nhau à?"

" Dạ!?...con..."

" không, chắc không phải đâu nhỉ? Có chết mẹ cũng không dám tin hai đứa lại có ngày giận nhau đâu!"

Dương hơi hoảng loạn khi mẹ hỏi về anh và Nhi, càng bất ngờ hơn khi chính bà còn khẳng định như vậy. Bà có niềm tin vững chãi về anh và Nhi vậy sao?

" dù sao thì anh em lâu lâu có xích mích cũng là bình thường. Mẹ chỉ mong hai đứa sớm làm hòa thôi chứ Bánh cứ ra vào nhà mình lén lén lút lút như ăn cướp ấy, mẹ nhìn mà mẹ mệt lắm, con hiểu không?"

Dương vật cười trước câu an ủi của mẹ, anh cũng mong sẽ có thể nói chuyện phải trái với em, cũng muốn xem em làm cái mà Nam nói là ' sửa chữa lỗi lầm ' như thế nào.

" an Nam, máy tính của anh Dương em lấy được rồi. Giờ làm thế nào nữa ?"

Cái túi to đùng chính là để cái laptop của Dương trong đó. Nam bảo có thể lấy được dữ liệu cũ nếu có cả hai máy tính nên em phải lấy trước khi Dương trở về nhà, cầu mong anh sẽ không để ý tới sự mất tích bí ẩn của máy này.

" em đang ở nhà Trang đúng không? Hai đứa đến nhà anh đi, như thế  mới nối dây sang để tải lại được."

May thay là quãng đường từ nhà Trang đến nhà Nam không quá xa, cộng thêm việc mẹ Trang sẵn lòng đưa hai đứa đi sang khiến thời gian di chuyển được rút ngắn đi nhiều.

" được rồi.. Anh đã kiểm tra lại. Nhưng không thể tải lại được, nếu muốn lấy dữ liệu thì phải cop lại từ đầu."

Nghe đến đây, mặt Nhi biến sắc hẳn, em đã nghĩ dễ được giải quyết chứ...

" em..vô vọng rồi sao?"

Nam cốc đầu cậu một cái: " thế thì nanh nói qua điện thoại cũng được, đâu cần hai đứa phải tới tận đây?"

" vậy tức là..còn cách sao?"

" tất nhiên rồi, vậy anh mới cần đến laptop của Dương ở đây!"

Nam mở máy của Dương lên, vào email mà Dương đã gửi cho cậu vào hôm trước rồi kiểm tra lại hộp email của mình.

May quá, vẫn còn ở đây

" giờ anh sẽ khôi phục lại email này rồi gửi qua luô , nhưng sẽ mất khá lâu đó, hai đứa có muốn ăn gì không?"

Trang gật đầu hào hứng ngay sau khi nghe hết câu nói của Nam, còn Nhi thì nhẹ nhàng từ chối. Em muốn dữ liệu khôi phục thật nhanh để có thể về nhà xin lỗi Dương, trả máy cho anh rồi có thể ăn tối vui vẻ cùng với gia đình nữa.

Nam nói em có thể mượn sách hoặc mấy tèo chơi điện tử mà cậu cả năm chưa dùng tới, còn dặn em nếu đói thì cứ xuống ăn tự nhiên vì bố mẹ cậu không có ở nhà, Nhi cũng chỉ mượn một quyển sách rồi ngồi đọc trong lúc đợi dữ liệu khôi phục. Đến lúc em đọc gần hết một chương chuyện thì máy tính vang lên một âm thanh ' ting ' báo hiệu đã khôi phục thành công.
Nhi lòng như mở hội, ôm máy tính quay về. Đến nhà, em tạm biệt Trang và đi vào. Vừa mở cửa phòng em thấy Dương đang nằm trên giường, tay vắt lên trán, mắt nhắm lại trông mệt mỏi vô cùng. Nhi cẩn thận hết mức đặt chiếc laptop trở về chỗ cũ và bước tới giường anh. Nhìn anh như vậy..em thương anh lắm!

" anh Dương à..em xin lỗi vì em gây rắc rối mà làm anh mệt mỏi..em xin lỗi, e thật sự xin lỗi!"

Nhi bất ngờ vì Dương chưa ngủ. Anh bật cười nhẹ, nhẹ lắm luôn, nhưng em vẫn phát hiện ra. Em định chạy ra ngoài thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại. Còn chưa kịp hoàng hồn thì em đã ngồi gọn trong vòng tay anh rồi.

" nói mau, sao mấy hôm nay tránh mặt anh?"

" emm...có bài tập cần hỏi Trang!"

" thế sao không hỏi anh?"

" em..em.."

Nhi ấp úng, Dương liền hỏi ngay câu  khiến em ngạc nhiên:

" anh đáng sợ đến vậy sao, Nhi"

" không..không có!"

" vậy tại sao em lại hành động như thế? Anh đã lo lắm đấy. Em còn không về nhà em cơm, không về ngủ, ở trường cũng không thấy mặt, như thể...em muốn rời bỏ anh vậy..."

Giọng Dương càng lúc càng trầm hơn khiến Nhi nghĩ rằng anh sắp khóc tới nơi rồi. Em ôm chầm lấy ann, nghẹ ngào nói:

" em thực sự không có ý đó. Em chỉ sợ..anh sẽ nổi giận, anh sẽ không còn thương em nữa. Em sợ lắm, nhưng em không biết phải làm gì ngoài trốn tránh cả. Em xin lỗi, em xin lỗi rất nhiều Dương à...!"

Dương nhẹ xoa đầu em, bàn tay ấm áp, như xoa dịu hết nỗi lo trong lòng em. Em ôm anh càng chặt hơn, chẳng muốn rời xa anh thêm lúc nào nữa.

Dương không nói là không giận,  Dương cũng không nói là anh đã tha thứ cho em hay chưa. Nhưng em biết, Dương vẫn thương em, rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #gái#nuôi