Tập 13
Dương hết nhìn laptop rồi lại nhìn lên đồng hồ. Gần đến giờ ăn cơm rồi nhưng Nhi đi đâu vẫn chưa về, hỏi mẹ thì mẹ anh bảo em đi ra ngoài một lát rồi về. Dương thở dài. Bản báo cáo một tuần anh vẫn chưa làm xong, vừa mới rời mắt một chút là đã bay sạch rồi. Chả lẽ giờ lại lục từng trang wed một để làm lại? Hạn cuối cũng sắp đến rồi. Thời gian đâu? Sap mà kịp được nữa?
Nhi, rốt cuộc em đã làm cái quái gì vậy chứ?
" Dương à, ăn cơm đi. Hôm nay Nhi ở lại nhà bạn, không cần đợi em đâu con!"
Mẹ từ ngoài gõ cửa phòng anh. Dương nặng nề đứng dậy, tiến về phía phòng ăn với tâm trạng mệt mỏi. Em định gây chuyện xong rồi trốn đi đâu vậy Nhi??
" chỉ một phím ' cancel' " mà đi tong một bản dự án của anh trai, coi bôn cũng chẳng phải chuyện nhỏ đâu đấy."
Trang đi đi lại lại trong phòng phân tích đủ thứ từ những câu Nhi kể lại. Còn em chỉ ngồi lặng im trên giường. Cái j cũng gật đầu, sai thì lắc đầu thôi. Đến giờ cũng qua 2 tiếng đồng hồ, em chỉ nghĩ làm sao để có thể đối mặt với anh, mãi vẫn chẳng thể đủ can đảm.
" giờ cậu muốn hỏi anh Nam có làm nhóm và giữ một bản dự phòng nào không hả?"
Nhi cũng chỉ gật đầu chầm chậm
" sao phải mất công chuyện chạy xe tới đây, chỉ cần một cú điện thoại thôi mà?"
" nói dễ vậy? Mình làm gì có số điện thoại anh Nam"
" Trời! Chơi với nhau bao nhiêu năm mà không có lấy cái số điện thoại luôn á hả?"
" thì...tại bình thường hai đứa có bao giờ đi riêng đâu? Toàn đi theo cậu và Dương thôi, hỏi số làm gì?"
" nó là thứ thiết yếu để liên lạc với mọi người đấy cô bạn à. Sau lần này đến gặp và lưu số ngay cho tớ!"
Trang cằn nhằn một lúc song cũng nhấc máy lên gọi cho Nam. Nhìn cô ấy nói chuyện mà Nhi như có lửa trong lồng ngực, cứ bồn chồn, thấp thỏm không yên. Đây là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra. Nam và Trang ắt hẳn là hai người duy nhất mà Nhi có thể dựa dẫm vào bây giờ.
Nhìn thấy Nhi lo lắng mà Trang cũng thấy khổ tâm cùng. Bạn bè bao lâu rồi, cô hiểu Nhi chứ, biết là hai anh em họ yêu thương nhau như nào, và tất nhiễn cũng cảm nhận được tâm trạng của ìnhNhi bây giờ ra sao. Nói chuyện qua điện thoại thôi, sắc mặt của Trang trự động trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Cô thật sự quan tâm đến việc này và muốn giúp cô bạn của mình hết sức có thể.
" anh ấy có lưu phần demo mà hai người họ làm ở thư viện mấy hôm trước. Phần anh Nam viết vẫn còn nguyên vẹn, còn phần của Dương mới viên soạn và chỉnh sửa...nếu usb của anh ấy có thể đồng bộ mới lấy lại được
Sau cuộc trò chuyện khá dài, Trang thở dài một hơi rồi nói với Nhi giờ đã mệt mỏi tựa lưng vào giường. Vừa nghe như vậy, đáy mắt của Nhi lóe lên một tia hia sáng hi vọng nhỏ nhoi, trong lòng cũng nhẹ một chút
" vậy bây giờ anh ấy giữ bao nhiêu phần trăm cái bản thảo đó rồi?"
" tầm 55%"
" vậy cần tìm cách khôi phục lại số còn lại là xong phải không?"
" có thể coi là như vại. Nhưng đến thứ 7 họ phải nộp, mà hôm nay là thứ 3 rồi đấy. Họ thì mất hơn một tuần mới làm được, còn cậu, có chắc là tìm lại được trong hai ngày không?"
Nhi hơi lưỡng lự, cộng thêm cái điều hiển nhiên là em chẳng hiểu cái mô tê gì về chương trình học cấp 3 cả nên việc này trở nên khó khăn hơn.
" tớ...nghĩ là được..ít nhất, tớ vẫn muốn cố gắng hết sức."
" được rồi, quyết tâm như vậy! Tớ cũng sẽ giúp hết khả năng!"
Nhi mỉm cười cảm ơn. Xong em lại nhìn lên đồng hồ một lần nữa. Gần 9h tối, em bắt đầu cảm thấy đói rồi!
" Muốn ăn gì chưa ?"
Nhi tính lắc đầu, nhưngchuwa kịp thì dầu nó đã tự gật cái rụp một cái.
Cậu còn chưa kịp chọn giữa dạ dày và lý trí thì dạ dày đã thắng đậm.
Trang cũng không thấy phiền gì. Hôm nay vừa đi ăn tối với gia đình về thì đã thấy Nhi đứng trước cửa nhà rồi. Giờ chắc cũng chỉ còn mì gói thôi, nhưng với Nhi thì thế nào cũng được nên hai đứa lọ mọ xuống dưới bếp.
Dương gõ gõ ngón tay lên bàn. Anh đang nghĩ, rất nhiều thứ hiện lên trên đầu anh. Nhi đang ở đâu? Đang làm gì? Đã ăn gì chưa?? Rồi lại băn khoăn không biết làm gì với bản dự án kia. Sau đó anh lại càng hoang mang khi Nam gọi cho anh và bảo cứ làm tiếp thôi, phần cũ kệ nó.
Không dựa vào phần cũ thì làm phần mới sao được!?
Dù thế, anh vẫn mở laptop lên rồi lại cặm cụi tìm tư liệu. Đành đến đâu thì đến vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top