Chương 19: Nằm nói chuyện



Sức khỏe của Lâm Đại luôn luôn không tốt. Từ nhỏ, cơ thể cô đã yếu ớt nhiều bệnh, chỉ cần vận động mạnh mẽ sẽ bị khó thở, dẫn đến té xỉu, do đó cô không tham gia vào khóa huấn luyện quân sự ở trường đại học.

Lâm Đại là một nữ sinh ngoan ngoãn, cho dù từ nhỏ, sức khỏe không tốt, cô cũng không ỷ vào đó mà yêu cầu này nọ, ngược lại rất biết nghe lời, người nhà sắp xếp cuộc sống ra sao đều ngoan ngoãn làm theo, chưa bao giờ có một câu oán hận. Vì thế, cha mẹ Lâm Đại càng yêu thương con gái hơn, chỉ cần là nguyện vọng của cô, họ sẽ cố hết sức để thỏa mãn. Do đó mà lần học nội trú này, cha mẹ vốn dĩ phản đối cũng chỉ có thể thỏa hiệp, trước việc làm nũng và cam đoan của con gái đành phải mềm lòng.

Buổi tối, bốn người tắt đèn, nằm ở trên giường. Vẫn chưa đến 11 giờ đêm, lúc trước vào giờ này, Vạn Vũ Thần còn đang đánh BOSS trong team, Tề Hiểu Lăng còn phải cầu xin, nhưng hôm nay đã bị Doãn Mạt kéo vội lên giường.

Người luôn luôn ngủ trễ thì làm sao ngủ sớm được? Vạn Vũ Thần lăn qua lăn lại một hồi, rốt cuộc nhịn không được nữa, "Tiểu Mạt, tôi không buồn ngủ chút nào, thay vì lãng phí thời gian suy nghĩ ở trên giường, không bằng chúng ta xuống rồi đánh BOSS vài trận đi."

"Ngủ không được thì đếm cừu."

Mấy phút đồng hồ sau, Vạn Vũ Thần kéo chăn ra, "Đếm cừu cũng không ngủ được." Đợi nửa phút mà không ai đáp lại, cô cảm thấy kinh ngạc: Chẳng lẽ ngủ hết rồi sao? Tốc độ gì mà nhanh thế.

Cô cựa mình một cái rồi ngồi bật dậy, đảo mắt trong bóng đêm, kết quả...

"Ba người các cậu giỏi lắm! Cả đám đều đang chơi điện thoại mà không quan tâm tôi hỏi gì, tức nhất chính là cậu đó Tiểu Mạt! Cậu bảo bọn tôi ngủ sớm đi, kết quả ngay cả cậu còn chưa ngủ!"

Doãn Mạt yên lặng, bỏ di động xuống, "Tình cờ có một bạn tìm tôi trò chuyện..."

Vạn Vũ Thần khinh thường, "hừ" một tiếng.

"Ô, dù sao thì tôi và người thương cũng đã trò chuyện với nhau, mặc kệ đêm tối hay ban ngày, mặc kệ trên giường hay dưới giường, chỉ cần có di động ở đây, chúng tôi đều có thể yêu nhau đến tận cùng."  Tề Hiểu Lăng xen mồm vào, "Lâm muội, chưa ngủ sao?"

"Ừm.. tôi đang đọc giới thiệu về Đoàn trường, không biết phải viết báo cáo thế nào về Đoàn, mọi người thì sao? Có lo lắng không?"

Tề Hiểu Lăng không để ý lắm, "Đến lúc đó rồi nói sau, tôi cảm thấy còn không bằng cô viết báo cáo về đội bóng rổ, anh họ cô cũng giúp đỡ cô nhiều lắm mà."

Lâm Đại lắc đầu, phản ứng giống như đèn dầu hỏa tắt ngúm nhưng không ai thấy được động tác của cô, chỉ nghe cô nói, "Tôi muốn vào đoàn đội em thích, tôi chẳng hứng thú với bóng rổ đâu."

"Vậy cô hứng thú với cái gì?"

"... Thật ra tôi muốn vào đội leo núi."

Cô vừa dứt lời, ba người còn lại trong phòng đều kinh ngạc, Doãn Mạt nhịn không được mà nói, "Với sức khỏe của cô, chỉ sợ cô không phù hợp vào đội leo núi."

"Tôi biết, vì sức khỏe của mình, tôi chưa từng được đi bộ đường dài một lần, dĩ nhiên là bây giờ không thể leo núi. Tôi có một nguyện vọng, đó là có thể leo lên đỉnh núi bằng chính đôi chân của mình để ngắm mặt trời mọc, cảm giác thành công ấy rất tuyệt vời." Lâm Đại nghiêm túc, cẩn thận nói ra.

Doãn Mạt đại khái có thể lý giải ước muốn của Lâm Đại. Một cô gái nhỏ luôn được bảo bọc nhất định sẽ có khát vọng độc lập, hy vọng có thể tự mình nhìn ra cuộc sống bên ngoài, thể nghiệm những gì bản thân chưa từng nếm trải, đó cũng là cảm giác hâm mộ những điều người khác làm mà mình không làm được, đồng thời là ước muốn hướng tới những thứ tốt đẹp trong cuộc đời một người.

"Thật ra thì tôi cũng hứng thú với đội leo núi lắm, hay là chúng ta cùng nhau đăng ký?"

"Thật vậy chăng, vậy thì tốt quá !" Lâm Đại nhịn không được mà nhảy cẫng lên.

Tuy Vạn Vũ Thần và Tề Hiểu Lăng cảm thấy không ổn, nhưng thấy Lâm Đại vui sướng như vậy, bọn họ cũng không nói gì.

"Được rồi được rồi, không nói chuyện bên đoàn đội nữa, chúng ta nói cái khác."

Vạn Vũ Thần hỏi, "Nói cái gì?"

Tề Hiểu Lăng cười như tên trộm, "Hắc hắc, Lâm tiểu muội, anh họ cô có bạn gái chưa?"

Lâm Đại nghĩ ngợi, "Hẳn là chưa có đâu, cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc tới."

Vạn Vũ Thần trợn mắt, "Cậu là hoa có chủ mà còn quan tâm người đàn ông khác có đối tượng hay chưa để làm gì?"

"Tôi tò mò được không?" Tề Hiểu Lăng hỏi tiếp, "Thấy Tần Học Trưởng và đàn anh Tử Dương ở lớp trên có quan hệ khá tốt, mọi người cũng biết đấy, vậy cô có biết Tần Học Trường có bạn gái hay chưa không?"

"Ặc... Hẳn là chưa."

Giọng nói của Lâm Đại khá thấp, Tề Hiểu Lăng cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái ở đâu lại không nói rõ được, cuối cùng dứt khoát không để ý nữa, "Cậu ta có người trong lòng sao?"

Vừa nghe Tề Hiểu Lăng nói vậy, Doãn Mạt liền hiểu ra bạn mình muốn nói gì. Doãn Mạt rất tin tưởng vào trực giác của bản thân, cho rằng Tần Học Trường thích mình, chẳng biết lấy đâu ra tự tin để khẳng định như vậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top