Phần cuối

  Sau khi rửa sạch cứt chó ở dép, chàng hiệp sĩ và H'Tưng cùng nhau chầm chậm sánh bước dạo quanh chợ. Giữa khung cảnh đêm huyền ảo của chợ tình Sapa, bên cạnh một chàng thanh niên hào hiệp, nghiêm túc và dũng cảm, H'Tưng thấy một cảm giác rất lạ đang xâm chiếm tâm hồn mình. Nó có cái gì đó phê phê, tê tê, xen lẫn chút bâng khuâng, lâng lâng, lại thêm cả nao nao, cồn cào, hối hả và xối xả, tóm lại là rất khó diễn tả.

- Anh tên gì? Nhìn anh thì chắc không phải là người dân tộc ở mấy vùng quanh đây đúng không? – H'Tưng hỏi chàng trai với giọng rất ngọt ngào.

- Anh là H'Căc. Anh cũng là người H'Mông mà, chỉ có điều anh đi du học từ bé nên không còn giữ được những nét của bản làng nữa.

- Thế ạ. Anh du học trường nào?

- Anh học ở Đại học Oldtrafford, thuộc thành phố Manchester United.

- Hi, anh H'Căc giỏi thật đấy. Thi vào trường đó chắc khó lắm anh nhỉ?

- Anh cũng không biết, vì đã thi bao giờ đâu. Anh đi học theo dạng cử tuyển. Ông trưởng bản cử đi học để mang cái chữ về truyền lại cho bà con trong bản.

- Vậy đợt này anh về nước là để truyền lại kiến thức cho bà con hả?

- Biết cái chữ mẹ nào đâu mà truyền hả em. Thầy giáo toàn giảng bằng tiếng Anh, không có ông nào nói được tiếng H'Mông cả nên nghe giảng chẳng hiểu gì, toàn ngủ gật.

- Thế sang đó mọi người vẫn gọi anh là H'Căc à?

- Không. Gọi bằng tên nước ngoài chứ

- Gọi là gì?

- Là H'Penis, phiên âm sát nghĩa luôn.

Hai người vẫn chầm chậm rảo bước. Họ nói chuyện ngày càng vui vẻ, sôi nổi và tâm đầu ý hợp. Sương đã xuống nhiều hơn, trời se se lạnh, cái không khí này khiến cho con người ta càng muốn xích lại gần nhau. Hai người đi bên nhau rất gần, gần đến nỗi đôi lúc H'Tưng cảm nhận được bờ vai vững chãi và bắp tay săn chắc của H'Căc đã chạm vào vai mình. Mỗi lần như thế, người H'Tưng lại run lên, rộn ràng, nao nao, tê tê, cảm giác rất là phê. Có lẽ vì phê quá hay sao mà H'Tưng đánh liều ghé sát vào tai H'Căc thì thầm:

- Anh có muốn nắm tay em không? Vừa nắm tay, vừa đi dạo sẽ lãng mạn hơn nhiều đó anh.

- Có, anh muốn lắm! Nhưng mà...

- Nhưng sao? Em cho phép mà, còn ngại gì nữa...

- Nhưng mà tay anh vừa rửa dép xong, vẫn toàn mùi cứt chó. Anh sợ...

- Không sao mà. Nếu đã yêu nhau thật lòng thì cứt chó cũng có ý nghĩa gì đâu anh.

Vậy là cả hai như đôi uyên ương đắm say trong tình yêu ngất ngây. Màn đêm dịu dàng, ánh đèn mơ màng quyện với những tiếng khèn tình yêu réo rắt như khiến họ lạc vào trong thiên đường tình ái đầy đam mê, khao khát. Chắc cũng vì phê quá nên H'Tưng không để ý đường, nàng vấp cmn chân vào cái rễ cây rồi ngã chúi đầu xuống. Thật may là H'Căc đi bên cạnh đã phản xạ rất nhanh, một tay ôm ngực, một tay bóp mông đỡ được H'Tưng lại, tránh cho nàng một cú ngã đau đớn. Nhưng cú ngã này cũng đã vô tình khiến cho H'Căc ôm chặt H'Tưng trong vòng tay, và 2 tay đều đặt ở những vị trí vô cùng trọng yếu. Rồi H'Căc thì thầm:

- Em có đau không?

- Anh hỏi chỗ nào?

- Chân ý.

- Có, chân hơi đau tí, nhưng một số chỗ khác thì thích lắm.

- Ừ, đường ở đây gồ ghề, nguy hiểm, lại ồn ào, sương lại đang xuống, không tốt cho sức khỏe của em. Hay mình đi tìm chỗ nào yên tĩnh, bằng phẳng, ấm áp, và chỉ có hai đứa mình thôi, được không em. Vào đó tha hồ tâm sự, không sợ vấp ngã, em nhé?

- Để tí nữa đi anh. Giờ em thấy đói quá, muốn đi ăn. Anh đưa em vào quán lẩu hải sản kia nhé?

- Ăn lẩu ở đây không tốt đâu em. Toàn thực phẩm nhập lậu từ Trung Quốc để lâu ngày mốc meo, bốc mùi, khi ăn mình lại không nhúng chín kỹ, nguy cơ tiêu chảy là rất cao. Anh không thể để em ăn linh tinh, ảnh hưởng sức khỏe được.

- Thế thì ra chỗ đầu dốc kia ăn dê nướng nhé? Dê rừng tươi vừa thịt chiều nay xong mà.

- Em thông cảm, anh đang bị bệnh gút, giờ các khớp chân đi lại vẫn thấy đau, phải kiêng ăn thịt dê em ạ. Ăn vào bệnh nặng hơn thì chết.

- Thế anh ăn được cái gì?

- Mình ra kia ăn ngô luộc nhé? Làm mỗi đứa một bắp rồi đi tìm chỗ nào ấm áp tâm sự luôn.

- Ok anh. Anh thích ăn gì cũng được, hôm nay em sẽ mời anh để cảm ơn anh đã cứu em.

- Hả? Em nói cái gì? Em mời?

- Dạ vâng.

- Sao không nói sớm. Từ từ đã...

- Sao thế anh?

- Tự nhiên anh thấy các khớp chân đỡ đau hẳn, đi lại bình thường rồi, không còn cảm giác đau nhức khó chịu nữa. Như thế có nghĩa là anh có thể ăn dê nướng được rồi. Ta đi ăn dê thôi em. Anh đói quá.

Sau khi ăn dê no nê, H'Tưng và H'Căc kéo nhau đi thuê một phòng rất yên tĩnh, bằng phẳng, và ấm áp để hưởng trọn vẹn tình yêu trong sáng. Cái phòng đó chỉ yên tĩnh và bằng phẳng trước khi họ vào thôi, còn kể từ khi cả hai vào phòng rồi thì nó rất mất trật tự bởi những âm thanh ự ự hự hự. Cái ga giường bằng phẳng cũng không còn mà thay vào đó là sự nhăn nhúm, loang lổ, nhìn rất chi là khổ...

***

Ánh mặt trời chiếu chói chang, tiếng chim lợn hót vang ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày mới đã tới. H"Tưng uể oải thức dậy và ra khỏi giường, định tìm quần áo lót mặc vào nhưng nhìn quanh chỉ thấy la liệt chăn ga gối, dép guốc, quần áo, dây lưng tung tóe mỗi chỗ một thứ, không biết đêm qua lúc hưng phấn ông H'Căc này ông ấy quăng quần áo lót của mình vào góc nào nào nữa. Thôi kệ. Lát nữa tìm sau vậy. Rồi H'Tưng cứ để vậy tiến lại cửa sổ ngắm những ánh nắng lung linh chiếu linh tinh qua vòm lá xinh xinh. Bất chợt, một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy H'Tưng:

- Em yêu dậy sớm thế?

- Em phải về rồi kẻo chị H'Lôn đợi, mẹ ở nhà cũng mong em nữa.

- Thế khi nào mình gặp lại hả em?

- Tuần sau. Tuần sau em lại đi chợ. Hôm đó anh nhớ đến sớm đấy nhé, mình ăn uống qua quýt rồi vào thuê phòng luôn cho nhanh, chứ đừng như tối qua, đi dạo vớ va vớ vẩn, mất thời gian lại mệt người.

- Ok em. Giờ anh ra ngoài mua xôi cho em ăn sáng nhé? Chứ em đi đường xa, nhịn đói mà về thì không tốt cho sức khỏe. Đợi anh tí nhé, anh mua sẽ về ngay.

- Hi. Anh thật chu đáo. Cảm ơn anh yêu.

Còn lại một mình trên phòng, H'Tưng cứ tủm tỉm cười vì hạnh phúcm thầm đội ơn Giàng và God đã cho cho cô gặp được người đàn ông tốt.
...10 phút...30 phút, rồi 1 tiếng đồng hồ trôi qua, H'Căc vẫn chưa trở lại. H'Tưng thấy trong lòng bất an, nóng ran như lửa đốt, có cái gì đó không ổn. Cô vội vàng mặc quần áo rồi xách cái túi chạy xuống bàn lễ tân.

- Anh ơi, cho em hỏi chút, anh có thấy anh H'Căc đi mua xôi về chưa ạ?

- H'Căc nào?

- Dạ, H'Căc du học sinh, có tên nước ngoài là H'Penis đấy ạ. Cái anh mà tối qua thuê phòng 609 đấy ạ. Anh ấy đi mua xôi hơn tiếng đồng hồ rồi chưa về.

- À, thằng đó là H'Tôm.

- Không phải, anh ấy bảo anh ấy là H'Căc.

- H'Căc cái ccc. Nó là thằng H'Tôm dặt dẹo từ voz lên đây, chuyên đi lừa tình, xếp hình rồi ăn cắp tiền trốn đi một mình. Tuần nào nó chả lừa và đưa một vài con vào đây. Thôi, thanh toán tiền phòng đi em.

- Dạ, hết bao nhiêu anh?

- Tiền phòng 200k, 8 cái Ba Con Sói là 40k, cộng hai chai Neptune, tổng là 300k.

- Nhưng anh ơi, thằng H'Tôm nó lấy hết tiền của em rồi. Anh giúp em với...

- Đấy là việc của em, không liên quan đến anh. Thế tối qua, trong lúc ự ự hự hự, em có gọi anh lên giúp không?

Lúc này, H'Tưng tuyệt vọng và lo lắng thực sự vì không biết lấy tiền đâu ra. Tiền mẹ gửi mua kèn giả cũng bị thằng H'Tôm lấy hết, về không có kèn thì mẹ giết chết. Cũng may, đúng lúc đó thì H'Lôn xuất hiện. H'Lôn đợi H'Tưng lâu quá không thấy đến điểm hẹn, biết có chuyện chẳng lành nên đã đi tìm khắp các nhà nghỉ. H'Lôn trả tiền phòng cho H'Tưng rồi hai chị em quay về. Suốt quãng đường về, H'Tưng khóc ròng. Mỗi bước đi là một lần H'Tưng nấc lên nghẹn ngào vì chua xót và ê chề quá. Thấy em như vậy, H'Lôn cũng không cầm được nước mắt. Cô ôm chặt H'Tưng vào lòng rồi vỗ về an ủi:

- Thôi đừng khóc nữa em. Coi như một bài học, đời còn nhiều đàn ông tốt mà. Tiền nợ chị thì không phải lo, lúc nào có trả chị cũng được. Thôi nín đi em...

- Huhu. Em khóc không phải vì chuyện đó...

- Vậy khóc vì cái gì?

- Em với anh H'Tôm đã hẹn tuần sau sẽ đi chợ sớm để gặp nhau tiếp, nhưng giờ chuyện đã như thế này rồi, không biết anh ấy có đến nữa không. Anh ấy mà không đến thì em biết làm sao được hả chị? Em phát điên lên mất thôi. HU...HU...HU....  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: