Em đã là thiên thần phần 1

Một câu chuyện buồn...

Sinh ta trong một gia đình thuần nông, nghèo khó, trên mảnh đất xứ nghệ nắng và gió. Nhà có 4 anh chị em và nó là thằng con út. Ừ, gia đình nó khổ thật đó, nhưng vì là con út nên nó cũng được cưng chiều hơn. Ngay từ nhỏ, nó ít bị làm hơn anh chị nó, nhưng nó suốt ngày bị bố nó bắt ngồi học. Ngày đó, học như là cực hình, sáng nó học trên lớp, chiều cứ 2h-4h ngồi cặm cụi tại bàn. Nhất là vào mùa mưa lũ, trong xóm có con suối nhỏ đổ ra 1 cái đập nước. mùa lũ nước suối chảy, trong veo, trẻ con trong xóm đua nhau xuối suối nghịch,bắt cá. Nó cũng thèm lắm, nó chỉ mong cho đến 4h là nó chạy ngay vào suối chơi với đám bạn. Nó ít đc chơi nhưng cũng là thằng đầu têu hay bày trò nhất trong xóm, và rồi tuổi thơ nó cứ êm đềm thế lớn lên.Sau này khi nó đỗ vào lớp chuyên của trường cấp 3 nó mới ngẫm lại, cũng may rằng ngày nhỏ bố nó bắt nó học nhiều, nhìn mấy thằng bạn học hệ B, bổ túc tốn kém, ngày đó, 100k cũng là 1 khoản tiền lớn đối với mỗi gia đình rồi. Khi bước vào cấp 3, nó đã biết suy nghĩ hơn, nghĩ cho bố nó, mẹ nó bươn chải kiếm tiền cho chị em nó ăn học, biết nghĩ nhưng nó cũng chưa làm được gì ngoài việc phụ mẹ việc gia đình, và lo lắng học thật tốt. Ừ thì nó cũng xao xuyến trước vẻ đẹp của 1 người con gái trong trường, nhưng rồi nó tự nhủ, giờ việc của nó là việc khác, lo học để thoát nghèo, sau còn báo hiếu. thế nên, cái tình cảm thuở học trò đó nó cũng dần nhường chỗ cho những ngày học thêm, những đêm ôn thi, và những kỳ thi căng thẳng. Và rồi, 3 năm cấp 3 cũng trải qua bình yên với nó. Để đến khi liên hoan lớp nó mới nhận ra rằng nó đã bỏ phí quảng thời gian đẹp nhất của nó, đời học sinh.

Trường nó khi liên hoan cuối cấp lớp nào lớp đó thường kéo nhau lên núi gần đó để tổ chức liên hoan, hát hò, nhậu nhẹt. Lớp nó cũng không phải là 1 ngoại lệ, kéo nhau lên núi gần đó, ăn uống hát hò nhảy nhót chán rồi thì một nhóm hay chơi chung với nó kéo đi 1 góc ngồi tán dóc. Thằng Đ bạn nó ôm nó khóc, vừa khóc nó vừa nói

“ 3 năm qua rồi mi à, mà không làm đc chi hết”

Nó bật cười, thằng này bình thường nó quậy mà sao hôm nay nó ủy mỵ thế này.

“ Ôi dời, học cho lòi mắt, làm cái gì mà làm” vừa nói vừa cười để xua đi cái không khí hơi ảm đạm đó, cười thế nhưng thực trong long nó cũng buồn, nó cũng nghĩ nó cũng chưa làm cái gì để nhớ về sau cả.

“Mai mốt gặp nhau giờ ấy mà, còn nhậu với nhau chán” nó tiếp.

Ngồi một lúc nữa rồi cả đám cũng quay vào với lớp để chụp hình, nó làm 1 phát tập thể rồi cũng lượn lờ xem có cái gì trên núi hay không. Lượn hồi cũng có cái để cho là hay. Có thằng cùng xã nó đang nằm khóc tút tít cách đó không xa lắm, nhưng cũng đủ xa để ko ai nghe thấy tiếng nó khóc. Nó lại gần ngồi xuống cạnh thằng bạn nó.

“Răng khóc mi, con chi bay vô mắt à?” nó hỏi thằng bạn, nó cố tình đùa để thằng bạn nó vui, nó cười thật.

“Con cái trốc mi đó” bạn nó vừa cười vừa chửi nó.

“Lại chụp ảnh” vừa nói nó vừa cầm tay thằng bạn kéo dậy. Nhưng thằng bạn nó lại kêu nó ngồi xuống tâm sự. Tâm sự 1 hồi thi biết là nó vừa tỏ tình mà tạch nên khóc. Đệt, sao lại chọn cái lúc này tỏ tình nhỉ, mà cái con này thì nó cũng đã biết là chả thích thằng bạn nó từ hồi nào rồi. Mà con này cũng bao nhiêu thằng tán tỉnh mà có chịu đứa nào đâu. Thôi thì cũng ngồi đó với nó, đến lúc nó nói hết rồi thì thôi. Nó thầm nghĩ, tán gái mà khổ thế thì tán làm gì, cười nhẹ 1 cái rồi xua đi cái ý nghĩ gái gú trong đầu nó. Một lúc sau 2 thằng lại với cả lớp. Tự nhiên đó để ý cái con mà bạn nó vừa kể xong, thỉnh thoảng ngó sang con đó, lại thấy con đó cũng nhìn nó (CDSHT chăng?). nó nghĩ bụng, kệ, chỉ là nó muốn để ý coi thái độ sau khi được tỏ tình của con đó thế nào thôi. Lúc này, cả lớp bắt đầu nhiễm “men” bật nhạc nhẩy ầm ầm, vang cả núi, lại thêm các lớp khác cũng cách đó ko xa nữa, nó cũng hòa mình vào hưởng cái không khí vui vẻ ấm áp của lớp để ngày mai, mỗi đứa 1 nhà, cho chiến dịch nước rút ôn thi đại học.

Cứ thế vui, rồi giờ tàn tiệc cũng đến, lúc này vẻ ủ rũ lại trở lại trên gương mặt của mỗi đứa.

“Buồn thật, hết thời học sinh rồi” nó đang đi thì có tiếng ai nói bên tai nó, đi cạnh nó, lúc buồn nó cho tay vào túi quần, đi một mình cúi mặt suy nghĩ, hnay lại có con nào rảnh đi nc với nó.quái.

“Ừ, cũng buồn” nó vừa nói nhưng vẫn cúi mặt xuống đi mà chả cần biết ai đang đi bên cạnh.

Bỗng con bé đi bên cạnh khều tay nó, đặt vào tay nó tờ giấy, nó giật mình, giật cái tay lại khiến tờ giấy vẫn chưa được đưa cho nó.

“Cái gì thế” nó bỗng nói to nữa chứ rồi tròn mắt nhìn con bé. Giờ mới biết là con bé thằng bạn nó tỏ tình mà tạch, cả lớp đang đi quay lại nhìn, cả thằng bạn nữa.

“Cầm đi, tí về nhớ đọc.” Rồi con bé chạy tót lên đi với đám bạn của nó. Chết cmn rồi, một rừng mắt đang trừng trừng nhìn nó, có cả ánh mắt hình viên đạn của thằng bạn nó. Nó chưa kịp nói gì thì con kia chạy mất, nó ngớ người, cả 3 năm nó có nc với con bé này mấy đâu, chả lẽ con bé thích nó.đang ngớ ngược thì nghe cái “Vèo”. Xong, có 1 thằng cướp lấy tờ giấy. Dm nó chứ, phải giật lại bằng đc không thì chết nó luôn.Đuổi nó 1 lúc cũng giật lại được. nhưng mà nó thằng kia nó cũng đã biết được cái ý của tờ giấy đó.

“Thư bây ơi, của con H” thắng kia hét to, còn nó chỉ dúi dụi cất nhanh tờ giấy, nó chả quan tâm thái đọ của những đứa khác, chỉ đảo mắt nhìn tới 2 đứa, 1 là thằng bạn tỏ tình lúc nãy, 2 là con bé. Nghĩ bụng, biết nói thế nào với thằng bạn giờ. Thằng bạn nó nhìn nó 1 lúc rồi quay sang đùa với những thằng khác, nhưng nó cũng biết, thằng đó đang cố tỏ ra bình thường. Còn con bé thì mặt đỏ, cúi hẳn mặt xuống cứ bước đi bên bạn nó. Chuyện quái gì thế này, sao con bé này lại thích nó đc chứ. Tình tình thì lạnh lung, nhà nó thì nghèo, học thì thì nó cũng chỉ là thành phần giữa lớp. còn lại xấu trai nữa chứ. Nghĩ một lúc nó cũng gạt đi, thôi kệ, cứ để sau tính, nó là vậy, những cái chưa cần quan tâm nó đều có thể gạt đi được. và rồi thì ai về nhà nấy.

Tối về nó hồi hộp mở bức thư ra đọc. Tưởng sẽ được đọc 1 tràng dài tâm sự.

“SẮP TỚI THI TỐT T NHÉ. H THÍCH T”.

Vỏn vẹn 1 câu, chưa hết 1 dòng của tờ giấy. Nó đọc xong choáng, giống như đang chờ ăn món lươn cay thật cay mà lại đưa ra cho tô cháo hành. Nó bật cười ha hả sảng khoái, chả hiểu sao nó cười. xong nó lắc đầu, cất tờ giấy đi, rồi lại học. cũng có suy nghĩ đôi chút, nhưng cũng qua nhanh,. Những ngày sau đó, không còn đến lớp nữa, với lại phải ôn thi, 1 tháng nữa thi rồi, nên nó cũng chả còn tâm trí mà nghĩ về cái dòng chứ ấy. Cái thời đó, có quan tâm thì cũng chả làm đc gì, đt không, mạng mẽo không. Cũng may.

Đó, thế đó. Cái tuổi thơ tôi nó trôi qua bình yên vậy đó. Bình yên trong thiếu thốn, bình yên đến lạ lùng. Để rồi sau đó là khoảng thời gian mà tôi tiếc mà thèm muốn được bình yên như thế.

Tháng 8 đến, đang trong lúc vui chơi với đám trẻ con trong xóm lúc đi chăn đâu, thì có đứa con nít bên nhà chạy xuống bãi kêu nó về.

“Chú ơi, mự Thanh nói chú về có bạn đến chơi”

“Ờ ờ, chú về ngay, hehe, bữa ni giỏi hề”

Nó để con trâu đó, chạy về nhà. Thấy trước sân có cái xe tay ga, (giờ chả nhớ xe gì nữa). Ai mà có tay ga chạy thời này công. Nó chạy vào nhà

“Mẹ, ai thế mẹ”.

“Bạn con, con trai mẹ giỏi quá. Tối nay cho thịt gà cả nhà ăn”. Sao hôm nay mẹ bảo con mẹ giỏi nhở, lại có thịt gà ăn, hơi nghi ngờ, nhưng nó vẫn Ozeeee, 2 tay dơ lên trời (nghĩ tập thể dục chăng ). Cảm giác rất yoomost.

Mình quên mất là đang có bạn, móa, ngoảnh sang bàn thì 2 con đang nhìn nó cười. (2 con này vô duyên). Nhìn lại mình vô duyên mới đúng. Nhìn bộ dạng lúc đó thì ai mà chả cười. tay cầm cái gậy ngắn ngắn, đội cái mũ lá , quần ống cao ống thấp, một gã nông dân chính hiệu . Chưa kịp định thần vì cái vô duyên của 2 con đó (thật ra là nó xấu hổ vãi ra) thì lại đơ thêm phát nữa. con bé H đang ở nhà nó. Móa

“Ơ ơ. H đi đâu đây” nó vừa lại ngồi cạnh H vừa hỏi (ngồi cạnh chứ nhà có 1 cái ghế dài, 1 cái đơn, mẹ ngồi ghế đơn mất rồi).

“Nè, giấy báo”

“Báo gì?” Nó tròn mắt hỏi H.

“Đại học. chứ báo gí nữa” bé H nói.

Nó cầm giấy báo, vừa đọc đến chữ giấy báo nhập học mà nó sung sướng. Nó hét lên:

“AAAAA, Đỗ rồi, con đó rồi mẹ ơi” Vừa hét vừa ôm luôn H. móa, hét thì hét với mẹ nó mà ôm lại ôm con H mới đau. Nó cũng chả để ý.

“T, bỏ ra” nó nghe ai đó nói. Nó có lấy cái gì của ai mà bắt nó bỏ nhỉ. Chợt nó giật mình. Oái, nó đang ôm H.

Nó buông H ra. Nhìn H, nó cười trừ, nhưng H thì mặt đỏ như quả gấc, mặt cúi cúi bẽn lẽn. Quả này cmnr.

“Xuống chăn trâu với T, nhiều thứ chơi lắm” nó phá cái vẻ ngượng ngùng bằng lời chào mời hấp dẫn ;

Tưởng 2 đứa nó không chịu đi, ai dè nó hưởng ứng nhiệt tình. Lỡ dại rồi, thôi thì cho ra chơi, nhúng xuống đập nước cho nó chết cmn đi (đang nghĩ đến cảnh té nước thôi nha).

Vừa xuống đến chỗ chăn trâu, thấy cái đập nước to, trong xanh nó hét lên sung sướng, chạy tưng 1 phát xuống nước chơi luôn. (con này như chưa bao giờ thấy nước hay sao ấy. phởn quá, hừm). Cái đập này không như các đập thủy điện đâu nha. Bãi thoai thoải, sâu dần giống bãi biển lắm. chỉ mỗi tội không có cát mà chỉ toàn cỏ thôi. Mưa nhiều là nước dân lên cỏ nên sạch.

Đang trải lòng phơi phới dõi theo con phởn H thì nó biến mất khỏi tầm ngắm. (Đậu má, cái con nà nó chạy vào cái vùng toàn đất sét, mà đất sét thì trơn trượt lắm). nó phi luôn ra chỗ H. tay H cứ đập đập làm nước bắn tung tóe. Nó với lấy tay H. keo mạnh đưa H nổi khỏi mặt nước. hnay mới biết người nhỏ H nhẹ không. Vừa đứng dậy, H ôm chầm lấy nó, khóc nức nở. Ặc, khóc gì trời(chắc là giả bộ để ôm nó đây )).

“Hu hu, ướt hết rồi, sao không nói cho H.. huh u.. tại T đó .. huh u” H vừa ôm nó vừa khóc. Quái, ướt tí mà đã khóc, nước thì chỉ đến quá đầu gối chứ mấy. (chắc con này giả bộ).

“Ờ”

“hu hu” H lại khóc

“Ai bảo phởn, chạy tót một mạch ra”

“Mà nhìn xuống coi, nước cạn thểu à” nó chọc quê H, H nhìn xuống thấy nước cạn thật, hình như H bắt đầu thấy quê

“Ứ. Tránh ra”. Sau khi nghe tránh ra là “Rầm” chưa kịp hiểu cái tiếng đó ở đâu ra thì nó đã nằm gọn trong nước. Nó lại nhớ mấy câu thơ:

“Quê hương tôi có con sông xanh biếc.

Nước gương trong soi tóc những hàng tre.

Tâm hồn tôi là những buổi trưa hè.

Tỏa bóng xuống dòng xong lấp loáng”

“ Chưa bao giờ bị ướt do gái đẩy đâu nha” Vừa nói vừa làm bộ mặt lưu manh tiến đến H.

Như hiểu ý nó, H vừa la vừa chạy. nhưng mà chạy sao được. no vồ lầy H, cả 2 cùng ngã dúi dụi xuống nước. vô tình nó với H lại ôm nhau thêm lần nữa. 2 đứa giống như chưa bao giờ nghịch nước, chả để ý gì xung quanh, mặc mọi người cười. bạn H đứng trên bờ cũng cười ngặt nghẽo. 2 đứa như 2 đứa điên.

Đến lúc này thì 2 đứa như bừng tỉnh (nghe nghiêm trọng). Cả 2 ướt sạch trơn.

“Thôi, H phải về thôi, Ướt thế này chơi đc gì nữa”

Nó đững gãi đầu.

“Ờ hè. Ướt sạch rồi” Cả 2 cùng ngại ngùng.những với nó. H vẫn chỉ là 1 người bạn.

Đưa H với bạn về nhà. Mẹ nhìn 2 đứa mà chả nói đc câu gì. Nó chạy vội vào lấy cái khăn cho H lau tạm.

“Khăn. Lau đi”

Cái khăn bé ti. Thủng lỗ chỗ. Nó có bao giờ để ý đến mấy cái đó đâu, có sao dung thế. Hnay đưa H dùng, cũng ngại. Rồi H với đứa bạn cũng về.

“Mẹ ơi, chúng con về” Ặc, cái con này, dám mẹ mẹ con con thế đó. Chào xong H cười rất tươi. Nụ cười cùng mái tóc xơ xơ do ướt, nhưng sao vẫn thấy đẹp. Nó chưa bao giờ để ý H cười. vì thứ nhất nó ko quan tâm con gái khi đi học, thứ 2 nữa có quan tâm thì cũng chẳng dám để ý tới H. vì H là con 1, lại là con nhà khá giả. Lại xinh nhất lớp nữa.

Thế là 2 đứa về. nó đi dắt trâu về luôn. Tối hôm đó là buổi tối rất vui của nó cũng như bố mẹ nó. Anh chị nó ở xa, chắc ngày mai nó mới xuống bà ngoại gọi điện thông báo được. Đêm nằm nó cứ mông lung. Thật không ta, nó đỗ đại học? Nó nghĩ quãng đời sắp tới. nó học. bố mẹ nó lại phải lo lắng, khổ thêm nữa rồi. Nhưng nó phải học thôi, cố lắm nó mới đỗ mà. Có học sau nó mới thoát nghèo được. Nó cứ nghĩ về chuyện nó, mà không hề nghĩ đến buổi chiều vui vẻ với H. Nó vô tâm quá chăng? Rồi dần nó chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, mọi việc cứ diễn ra bình thường. nó tất bật làm giấy tờ cho ngày nhập trường. trường nó ở tận đà nẵng cơ mà. Không khí gia đình vui hơn ngày thường, nhưng đâu đó trong mắt bố mẹ nó là nỗi lo, lo cho nó ăn học, những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Vui vì đc đi học, vào đà nẵng, xem cầu quay, điều mà lúc nó đi thi chưa kịp coi, lo vì gia đình nghèo, lại thêm nó ăn học, không biết lấy gì lo cho nó. Rồi bố mẹ đã khổ, lại khổ thêm.

Một buổi sáng, nó đang ngồi chơi với 2 đứa con nít. Thì H lại xuất hiện (Móa, toàn xuất hiện những lúc không ngờ). Lần này đang lom khom chơi ô ăn quan mới đau chứ. May tiếng xe máy nên nó biết, quay lại thì H cười rất tươi. Nó đơ (chả lẽ nó say ).

“Yêu trẻ con quá nha”

“Ờ, thì…. (nó gãi đầu)… trẻ con mà. Hehe. Đi đâu đây”

“Đi chơi, nhớ T đó”. Con này gan ghê nha, nó nghĩ bụng

Nó chỉ cười trừ, chả biết nói gì thêm. Hôm nay H mặc váy trắng tinh, chưa bao giờ nó đc nhìn H mặc váy cả. Mải nhìn quên mất mời H vào nhà chơi.

“Không cho người ta vào nhà uống nước à”

“Ờ ờ, quên mất.hihi” nó ấp úng

Nó cầm xe H dắt vào sân. H lẻo đẻo theo sau. (Chà, giống vc về thăm nhà ghê).

“2-9 qua nhà H chơi nha” chưa kịp ngồi H đã mở lời

“Ờ ờ, mà có việc gì à” nó vẫn ấp úng

“Liên hoan”

“Liên hoan gì?” nó hỏi

“Đại học chứ gì nữa”

“Oaaaa…. Thế hả?” nó đang tỏ vẻ vui mừng thì giả bộ cụt hứng, làm H bực, rồi giận nó. Lúc đó cứ tưởng H giận thật, nó ngây thơ chứ đâu biết H cũng chơi lại nó.

“Vô tâm. Hừm” nói xong H xịu mặt lại.

“hề hề. uống nước đi nè. H giỏi quá he” trời, nó khen nữa chứ, hôm nay nó lỳ quá.hay là nó đã thay đổi,haizzz, bột phát thế thôi, chả đổi gì cả

Ngồi nc một lúc thì H đi mời những đứa khác. Nhà nhiều đứa bạn nó, khá giả nên đỗ đại học là liên hoan, chứ nó thì không nghĩ đến. bố nó có bảo là làm liên hoan nhẹ, nhưng nó một mực từ chối. vì nó biết, tốn kém lắm.

2-9 cũng đến, nó lọc cọc đạp xe đi nhà H, móa nó ông trời muốn cản nó thì phải. vừa đi được 1 lúc thì trời đổ mưa. Nó lại chả đem áo mưa,nó đành tấp vào hiên nhà cạnh đường đứng trú mưa. Mưa mãi.nóng ruột, vì tới giờ rồi mà vẫn mưa, nhưng nó vẫn chờ. Cuối cùng thì trời cũng chịu ngớt cho nó đi, “sau cơn mưa trời lại sáng” chả phải sáng nữa mà nắng chang chang. Trời thế này thật khó chịu.Đạp đến nơi thì cũng sắp tàn tiệc. Nó phân vân không biết có nên vào hay chờ xong rồi vào. Nó nhìn vào trong, bạn nó vẫn ngồi nhiều, mà sao hôm nay đứa nào cũng đi xe máy thế. Giờ mới biết bạn bè nó khá nhiều. Nó quyết định vào. Trên tay cầm chiếc bút đã gói cẩn thận, đang lơ ngơ nhìn đám bạn thì H ở đâu chạy ra.

“T”

Nó ngoảnh lại thấy H ở đâu chạy vào sau nó

“Ớ. H đi đâu về thế. Liên hoan mà đi đâu”

“Chờ mãi chả thấy T, đi coi coi ở đâu” Xời, nó đc ưu ái quá.kè kè

Nó cười mỉm

“Này, tặng H”

Nó chỉ tặng H đc cái bút, bút này nó mua lâu rồi nhưng chưa dám dùng. Cứ để ngắm. hơ hơ, giờ mới thấy tác dụng của sự giữ gìn.hehe.

“Cái gì thế”. H hỏi nó, nó chưa kịp trả lời thì 1 thằng trong đám bạn chạy ra.

“DM, mày vào đây, cái tội trốn, phạt” thằng đó gắt gỏng. mấy thằng ngồi trong ủng hộ nhiệt tình, cứ 3 với 7 gì gì đó. Rồi nó cùng H với thằng kia đi vào trong. Vào mới biết là nó phạt uống 3 ly rượu. Ối dời, con xin, con đã uống quá 1 ly bao giờ đâu. Hỡi ôi, xin cũng không xong với tụi này. Rồi còn nhiều cái liên hoan nữa, chìm ngập mất thôi. Hơ hơ.

Hnay, cái liên hoan đầu tiên của lớp, phải nói là vui, vui lắm. cả lớp lại đc ngồi bên nhau, tới chiếu tối, nó cũng hòa mình vào niềm vui đó. Hôm đó chả thằng nào tỉnh, nó thì xỉn luôn tại trận, nó đã bao giờ uống nhiều đâu.

Đêm đó, mình chỉ nhớ đến đó. Sớm mai tỉnh dậy thì thấy nằm cái giường êm, rộng rãi, thoáng mát. Nhìn xuống thì có cái chậu to tướng, toàn cháo là cháo. “Hớ, cái gì đó nhỉ. Sao miệng chua chua nhỉ”. Chả lẽ nó nôn ra đc nhiều thế sao.Cạnh nó là chiếc khăn, cũng có cái mùi không dễ chịu. hic. Đang nghĩ thì H vào, đến giờ thì nó biết đang ở đâu rồi. Trời ơi, nó xỉn ngủ luôn tại phòng H.

“Con gì mà cho ra nhiều thế này”

“T đã về nhà chưa mà ở đây?” trời, nó hỏi câu ngớ ngẩn chưa từng có.

H cười

“Ra ăn sáng với cả nhà H luôn”. Hic, nó còn tâm trạng nào mà ăn nữa, về chắc bị bố nó la cho coi

Nó mò dậy, chạy ra phòng khách, xin phép 2 bác, chào H rồi nó về. Ngại chết đi được, nó ngủ nhà con gái. Bọn lớp nó true chết mất thôi. Nhưng lúc đạp xe về, nó chỉ sợ bố mẹ nó mắng thôi.

Vừa đi vừa sợ, chả nghĩ đc gì hơn, chả thèm quan tâm bố mẹ H đang nghĩ gì.

Về đến nhà thì bố mẹ nó đi ra đồng rồi. Nó nghĩ bụng “vẫn còn sống sót thêm buối sáng”. Buổi sáng trôi qua trong lo lắng của nó.

“Nấu chưa con?” mẹ nó hỏi

“Dạ rồi” chẳng dám hỏi gì thêm mẹ nó. Cứ lẳng lặng quan sát thái độ bố mẹ nó.

Lúc ăn cơm nó cũng chả dám nói gì. Im im cúi ăn.hic, khổ thế chứ.

Đến gần xong bữa ăn.

“Khi tối.. (đang cúi mặt ăn cơm, nghe đến đây nó giật bắn mình).”

“Dạ” bố nó chưa nói hết câu nó đã chột dạ

“Con H nó đến đây. Hắn rứa mà giỏi con hè” trời, nhẹ cả người, nó cứ tưởng nó lên thớt.

“Dạ. mà sao ạ?” nó hỏi thăm dò, chưa bao giờ nó lại giống thằng có tật giật mình thế

“Hắn đến xin cho con ngủ lại đó. Bữa khác đừng uống nhiều nha con” H cũng chu đáo quá, hình như sau hôm nay nó mở lòng hơn với H. nó cũng bất ngờ vì bố không trách mắng nó. Chắc là do H nói đỡ cho nó rồi. Cảm ơn, hehe

Rôi sau đó, là những buổi liên hoan nhiều hơn, nhưng nó biết kiềm chế hơn. Ít nhất sau liên hoan nó về ngủ đc tại nhà.hic.

Ngày nhập học cũng đến, từng đứa từng đứa lên đường. Ngày H đi, nó cũng không ra tiễn được. chả hiểu sao lúc đó nó ngu ngơ đến lạ thường.

Rồi cũng đến lượt nó. Ngày mai nó lên xe, tối đó bố mẹ nó dặn dò nó rất kỹ. nó cũng lâng lâng, không chợp mắt được, gần như nó thức sáng đêm. Ngày mai thôi, ngày mai nó sẽ ở một môi trường mới, tất cả đều xa lạ. mình nó sẽ phải lo từ đầu, từ nơi ăn chốn ở, mua sắm từng đồ dung nhỏ nhất. Nó sẽ phải tự tính toán chi tiêu, sao cho tiết kiệm nhất. Thử thách mới đang chờ nó.

5h sáng, bố con nó chở nhau xuống bến xe. Suốt dọc đường nó không nói đc câu nào cả. nó cứ suy đoán coi bố dang nghĩ gì. Thương bố, thương mẹ quá.

Lúc lên xe, nó bảo bố về, bó nó không chịu, nó ngồi ngay sát cửa kính, còn bố nó đứng cạnh xe. Thỉnh thoảng nó bảo bố về, nhưng bố không chịu, hình như nó muốn khóc. Chả lẽ nó dễ khóc vậy sao. Nhưng lúc đó, nó thương bố lắm. sao bố không về ngỉ đi bố ơi. Đến lúc xe chạy nó vẫn thấy bố đứng đó ngóng theo. Nước mắt nó lăn dài trên má. Nó tự nhủ phải học thật tốt đền ơn bố mẹ.

Nó chưa bao giờ đi xa nhà cả. đi đến mỗi địa điểm nó lại mở sổ ra nghi chép lại, thời gian, địa điểm, nó như 1 thằng tộc lần đầu ra thành phố. Lúc này nó bắt đầu nghĩ đến H nhiều hơn. Nghĩ xem H ntn ngoài đó. Rồi nó chìm vào giấc ngủ trên xe.

Xe vừa qua đèo hải vân, tp đà nẵng hiện lên trước mắt nó. Đẹp quá. Xen lần đường xá nhà cửa là bờ biển dài với song xô bờ cát trắng. là bán đảo sơn trả, nó thả hồn cho mây cho gió mặc cho những khó khăn đang chờ nó.

Ngày đầu tiên đi làm thủ tục nhập học. đông quá trời. nó ra ghế đá ngồi cho mát, chờ rảnh rồi làm cũng chưa muộn, đang lơ ngơ gặp con bạn H (đến cùng cái lần 2 đứa ướt).

“T…”

“Hả. Thùy. Làm gì ở đây?” nó ngạc nhiên

“Nhập học chứ làm gì” trời, đúng là không ngờ. lại gặp ngay Thùy ở đây. Không chỉ Th mà nó còn gặp cả thằng bạn cùng lớp nó nữa, quái quỷ gì thế, sao thi vào đây cả mà chả thằng nào nói cả. hê hê, tạm quên vụ nhập học, 3 đưa kéo nhau ra quán chè đánh chén.Kể ra thế là nó không đơn độc ở chốn đô thi ồn ào này. Đến sau này nó mới cảm nhận đc hơi ấm tình đồng hương ở nơi đây.

Rồi thì nó cũng nhập học. Buổi đầu tiên làm quen nhau, gặp cô chủ nhiệm lớp, bầu cán bộ.

Cả lớp làm quen nhau, còn nó thì ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ về gia đình, nghĩ về mọi người. Hình như nó nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ. và hình như nó còn nhớ là H. một cảm giác khó tả. Đáng lẽ ra nó đã có thể có H rồi, nhưng nó ngu ngơ, hay nó vẫn chưa có cái gọi là tình yêu. Đang thả vào cái suy nghĩ bay qua cửa sổ thì cô chủ nhiệm bước vào. Trước mắt nó là cô chủ nhiệm đó, cô còn trẻ, đẹp làm sao, cả lớp xôn xao.

Sau màn chào hỏi. cô bắt đầu đi vào bầu cán bộ lớp. chả hiểu ma xui quỷ khiến sao lúc đó nó lại chen ngang, đề xuất 1 câu (nghĩ là hồ đồ thì đúng hơn).

“Dạ, thưa cô. Cô có thể xin nhà trường cho lớp thêm mấy bạn nam đc không ạ”. Lớp nó có 8 thằng con trai à. Làm sao tham gia các hoạt động thể thao đây. Cả lớp cười, nó quê. Cô chỉ nói ngắn gọn

“Không được em à”. Tiu nghỉu.

Chắc cô ấn tượng hay sao mà bầu nó làm luôn lớp trưởng. Hớ, chết nó rồi. từ bé đi học có bao giờ làm lớp trưởng đâu chứ. Nhưng chối cũng không xong với cô. Có lẽ vì là lớp trưởng nên nó bắt đầu phải quen nhiều người hơn, nhất là cô giáo. Thế nên, cô chủ nhiệm nó không chỉ là cô mà còn như 1 người bạn, 1 người chị của nó sau này. Từ đó nó đi đâu mà gặp bạn lớp thì chả đc gọi bằng tên nữa mà thay vào đó là “Lớp trưởng” nghe mà ngại chết.

Thế đó, nó bước vào giảng đường đại học như thế đó.

Sinh viên năm nhất, ở nơi đất khách thật sự là bỡ ngỡ, lạ lẫm. Nhật là giọng nói nơi đây, rất khó quen, nhất là vùng quảng nam, quảng ngãi.. vào đến phú yên. Có lần, đi chơi làm quen phòng bên cạnh, con bạn người quảng nam nó bảo "mượn xe độp đi chơi" , mắt nó hình chữ O miệng chữ A, chả hiểu gì, khổ thế đó.

Tháng ngày trôi qua, nó gặp không ít các cô gái, xinh có, dễ thương có, nhưng lòng nó vẫn không thể nào để ý ai. Có lẽ nó tự ti về bản thân. Hay nó ngu ngơ, khù khờ. Phòng nó lại nằm giữa 2 phòng nữ, nói chung là cứ mở mắt thấy gái, đi đâu cũng gặp gái. Đặc biệt hơn phòng bên có nhỏ người hà tĩnh, xinh xắn, nhỏ nhắn mà cũng khá dễ thương. suốt ngày bị tụi cùng phòng ghép đôi nó cũng mặc kệ. nhỏ đó tên Hà, chắc có lẽ ảnh hưởng của những lời ghép đôi nên nhỏ cũng quan tâm nó nhiều hơn (lạ, nó xấu thế mà toàn gặp gái xinh là sao).

Thời gian đầu, ở cạnh phòng nữ cũng sướng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng đến lúc thân quen hơn rồi thì ôi thôi. cứ nửa đêm là 2 bên có tiếng dội thùng thình như ai đánh trống đưa đám vậy, cứ con nào con đó dơ 2 chân đạp vào tường, chỉ muốn sang mà phang vào đầu cho im mẹ đi. nhưng cứ gõ cữa phòng cạnh là lại bắt gặp 8 nụ cười nhe nguyên hàm răng, có đứa có răng nanh (răng khểnh nhưng nó cứ kêu là răng nanh cho độc) xong thì nó cũng phải lượn, về phòng chịu trận .

Người mà nó chơi nhiều nhất chính là Thùy, bạn của H. dường như vào đây, xa nhà. Nó với Th có thể tâm sự đủ thứ chuyện. Chơi với nhau, đi đâu cũng rủ nhau đi, nhưng với nó, Th vẫn chỉ là bạn, mọi người đã lầm tưởng nó với Th là 1 cặp, nhưng không hiểu sao nó vẫn chỉ dừng lại ở “bạn”. Còn ở Th thì dường như Th đang hiểu nhầm tc của nó. Nó cũng không biết, vì nó đâu có để ý. Mãi sau này qua 1 người bạn nó mới biết tc Th dành cho nó. Nó cũng đành xl Th và cố để bình thường mọi thứ. Dường như nó vô tâm.

Đôi lúc nó cũng tự mình hỏi, tại sao lại như thế, hay tại H, hay H đang ở trong nó. Nó mông lung, và rồi nó bắt đầu mon men yahoo, internet, và nó bắt đầu tìm thông tin H. NGày đó thường lập nick yahoo theo tên, nên nó cứ mò mẫm, để xem có ai trả lời không. Ngày qua ngày vẫn chỉ là con số 0. Dần nó cũng từ bỏ, chờ tết về vậy. Đôi lúc nó nhớ H, nhưng nó vẫn cứ cố để ép nó về nhớ bạn. Nó không nhận ra hình ảnh H đang dần ở trong nó.

Mọi chuyện tiếp theo cũng không có gì đáng nói, nó vẫn cố để làm 1 thằng lớp trưởng tốt. quậy tưng bừng ở ký túc xá, với Th nó cũng đã để giới hạn ở bạn bè. Thời gian của trôi. Vào 1 ngày vừa tan 5 tiết học rã rời. thì Th ở đâu chạy tới.

“T…”

“Có tin vui này.”

“Hở?” nó thì có tin gì vui chứ. Chả lẽ bố mẹ nó nhặt đc vàng,hớ hớ, đổi đời chăng.

“Có thông tin của H này” trời, nghe xong nó đúng là như bắt đc vàng, mặc dù nó cũng không mong mỏi thông tin này lắm.

“Thế à, đâu đâu, đưa T coi” thế là nó đã có email + nickname của H. đi về nó hát líu lo như bị phởn. xua đi cái mệt mỏi sau buổi học.đời nó giống lên mây, cũng chả hiểu tại sao như thế, vi với nó H vẫn là bạn thôi mà.

Ăn cơm xong nó chả về phòng, vào Net online luôn, addnick mà chả thấy add lại. thì nó cũng nhắn 1 tràng dài cho H, nói như chưa bao giờ đc nói.

Chờ mãi chả thấy tăm hơi đâu, nó đang định ra về

Buzzz.

“Sao hôm H đi T không ra tiễn”

Trời, chả lẽ đọc 1 tràng tin nhắn của nó thế mà không có lấy 1 câu hỏi thăm hay sao, đc 1 câu , lại là trách móc nữa chứ.

“Hề hề. T không biết” nó cười xuề xòa.

“H nói rùi mà bảo ko biết à” lại trách. Chết mất thôi

“T quên mà. Xl nha. Mà có bao nhiêu đứa đến tiễn rồi mà. Hôm T đi có mỗi bố “

“Bao nhiêu cũng thế. Thiếu T….”

“Ờ ờ.”

“Ờ ờ cái gì mà ờ ờ. Ghét”

“Thì T xl rồi mà..”

Rồi H cũng bỏ qua cho nó. Tiếp đó là những lời hỏi thăm của H. Hic. H cũng giống nó. Cũng tìm thông tin về nó. 2 đứa kể với nhau rất nhiều, cả nó và H đều rất vui khi biết đc thông tin của nhau.

“Thôi, muộn rồi. H nghỉ ăn cơm đi” thế là nó với H ngồi chat từ trưa cho đến gần tối. sao giờ nó nc đc nhiều thế không biết.

“Gặp H. T vui lắm” nói xong nó tắt vụt nickname, chả dám đọc câu nói của H nữa. nó nhát gái. Xong thanh toán tiền đi ăn cơm.hehe.

Những ngày sau đó nó cứ tưng tửng, sớm ngủ dậy vui hơn. Việc gì nó cũng chen chân vào. Ngày nào nó với H cũng dành ít nhất 30 phút nc với nhau. TỪ khi nc với H nó dường như ít tâm sự với những người bạn, có cả Th nữa. mặc dù nó với H cũng chỉ là bạn thôi.

Thấy tiền ngày càng cần nhiều, mà bố mẹ nó kiếm đâu ra, thế nên nó quyết định tìm việc làm thêm. Tìm mấy ngày mới đc một chỗ làm ở quán cơm. Hờ, có việc làm, lại quán cơm, có cơm ăn free chăng? Cũng ổn. Thế là nó vừa học vừa làm,, có những ngày học mệt phờ râu nhưng cũng phải lết cái xác đến quán cơm. Nghèo thì phải chịu thôi, nó tự an ủi. Được mỗi 1 điều, cơm trong này gần biển, hải sản rẻ, mỗi suất 3k mà có cả tôm, không tôm thì có cua nữa nhá .

Chính việc nó đi làm thêm cũng làm nó với H ít nc hơn. Mỗi lần tranh thủ nc với H là nó lại nhận đc cái cục tức to đùng của H, H hay gắt gỏng hơn. Hình như H đang muốn nó làm điều gì đó. Mà nó thì vẫn ngu ngơ không nhận ra.

Vào 1 ngày, đúng buổi hẹn chat. Nó chờ, chờ mãi không thấy H online. ủ rũ ra về, cũng buồn, chả hiểu sao nó buồn.

Nằm nhà buồn, nó chạy qua nhà Th rủ đi dạo. ra đi được 1 lúc thì

“T”

“Ơi”

“H đang ốm đó. Nhập viện 3 hôm rồi.”

“Sao giờ Th mới nói” nó la lớn.

“H không cho nói..”

Nó không nói đc gì nữa. Chạy về gấp vài bộ đồ. Bắt xe ôm ra bến xe.

“Mai lên lớp T xin T về quê cái” nó ngoái đầu dặn Th.

Ngồi trên xe ra bắc mà lòng như lửa đốt, chả lẽ bạn bè thôi mà làm nó thấp thỏm vậy sao.

6h sáng chiếc xe khách cập bến xe giáp bát, mới 6h sáng thôi mà người đi đường đông quá, 1 thoáng choáng ngợp trước dòng người nơi đây, trước sự tấp nập đến ngột ngạt.

Nó bắt xe ôm chạy vào bệnh viện, khi đó nó chỉ nhớ là bệnh viện bạch mai, hình như nó may vì gặp bác xe ôm tốt tính, bác lấy 10k từ giáp bát tới bạch mai, khi đó nó cũng chẳng biết quãng đường là bao xa cả, lần đầu ra thủ đô mà. Đến cổng bệnh viện, nó trả tiền bác xe ôm xong nuôi nó mới ngẩn người ra, cái bệnh viện to vật vã, mà nó có biết H nằm phòng nào đâu. Ngay khi bước vào cổng nó thấy cái sơ đồ bệnh viện, nhưng làm sao biết được cụ thể H ở chỗ nào nhỉ, lang thang, gặp ai mặc cái áo blue trắng nó cũng hỏi "Chị (anh,chú,cô,bác) ơi có biết M N H nằm ở đâu không ạ?", hỏi thế thôi chứ giữa cái bệnh viện to vật vã thế này thì làm sao mà biết được.

Đang lúc lơ ngơ định ngồi xuống nghỉ tí thì may măn mìm cười với nó

"T, phải T không?" nó giật mình ngước mặt lên, thì ra là con N, bạn học cùng lớp với nó và H. Nó như trúng số vậy

"N........."

"Ừ, mà T đi đâu đây?" con này lạ, đang ở bệnh viện còn hỏi đi đâu, chả lẽ đi chơi chắc.

"Ừ, nghe nói H ốm nằm viện, T ra coi sao. mà quên hỏi mất H nằm đâu rồi"

"haha, bày đặt, không biết mà cứ xồn xồn chạy ra. đi theo N, N vào coi nó sao đây, cũng bình thường thôi"

"Thế để T ra mua cái gì vào cho H"

"Thôi khỏi, tí tính, cứ vào nhìn cái mặt nó đã. nhìn ông rõ tội nghiệp, haha"

Nói đến đây 2 đứa vào với H. Lúc này chẳng có ai ở với H. H chẳng nói cho ai biết. chỉ có vài người bạn cùng lớp . Sao phải tội nghiệp thế chứ.

Lúc nó vào. H đang ngủ, H bây giờ thay đổi nhiều so với hồi cấp 3. Có vẻ sành điệu hơn, tóc cũng đẹp hơn. Người H gầy đi trông thấy, nó lại gần ngồi cạnh giường H, nhìn mê đắm vào H. Sao lại để ốm thế này hả H, sao không báo cho T biết. nó thầm trách H. Nó với T ngồi cạnh giường H làm cho H trở mình tức giấc. N chạy tới lấy tay bịt mắt H

"Rồi, từ từ ngồi dậy, từ từ mở mắt.haha" N vừa thực hiện vừa cười dòn tan.

Lúc này nó chuẩn bị đón nhận ánh mắt của H bằng nụ cười tươi trên miệng. rồi N buông tay khỏi mắt H. hồi hộp quá

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.

---------------------------------

“Hì…..” lúc H vừa mở mắt, nó nhìn H rồi cười (nó tưởng tượng là duyên lắm )

"Ơ N, ai đây, bạn mày à, nhìn gì mà xấu kinh tởm vậy N" H buông lời, nó rất chi là bình thản, có tỏ cái mặt giả ngây giả ngô nữa, muốn phang cho

“N ơi, thôi T ra trước nhé, T chờ N ngoài sân nhé” nó vừa nói vừa giả bộ thờ ơ,không quen đi ra, nó cũng đâu kém cạnh nhở.

"Này, đi thật à. Ờ ờ, có người ra thăm người ta mà thế đó. đi đừng quay lại nhá" haha, cho chết. Nó vẫn đứng thế.

"CÓ người bảo không quen tôi mà. ai vừa kêu tôi lại vậy nhỉ" nó vẫn đứng chọc H.

"Hứ, đi luôn đi... oa oa" H tức lên giả vơ khóc, nghe xong nó quay lại nhìn H.

"Hì....................." thấy nó quay lại H cười. đập vào mắt nó là nụ cười trong trẻo, cái mặt nhỏ nhắn, hồn nhiên ngay thơ, nói chung là yêu lắm lắm

"Ở trọ bức bối quá hay sao mà vào đây nằm. Thích lắm à" Nó tỏ thái độ bực tức. mặt H đang hớn hở, cụp xuống như kiểu con chó đang hì hửng vẫy đuôi, la một cái cụp cả tai cả đuôi xuống luôn .

“Thì đi học về ướt mưa… rồi...” H nhỏ nhẹ trả lời, thái độ cũng có vẻ sợ sợ, sợ cái ánh mắt nó đang hơi nghiêm túc.

“Đó, nói nhiều lần rồi. không chịu nghe cơ”.

"Đang nóng, ướt mưa thì cảm hàn chắc luôn. biết thế rồi mà còn... sao đi học không mang ô." Đc đà nó làm căng hơn, thử coi H thế nào.hehe

“Thôi mà, người ta ốm thế này, còn mắng nữa.” Rồi H giả vờ giận nó. Nó biết, nhưng mà thấy yêu thế chớ.hớ hớ.

"Ờ, cấm có lần sau"

"Hì...........mà ra làm chi vậy?" Má nó, ngồi cạnh nó, ở trong bệnh viện còn giả vờ hỏi.

"Thì lâu ngày ra....."

"Thăm H chớ gì. hì hì" Chưa nói hết câu thì H xen ngang.

"Haha, có người tưởng bở kìa, T ra thăm thủ đô"

"Ờ.... thế thì đi thăm đi, đi ra" đệt, còn đuổi nữa. muốn goánh cho phát. má nó, không biết nó đang là thủ đô à.

"Gì nữa.. rồi, thăm H.hic"

"hì..."

đang vui thì lại có 1 thằng chạy vào.

“T…. Mẹ, mày làm chi đây.” Xong tập 2 với nó rồi. thằng V, cái thằng nằm khóc tỉ tê với nó trên núi, chuyện tán H.

“Tau đi ra có tí việc, nghe nói H nằm viện nên ghé vô thăm”. Nó ấp úng. Nó thì có việc quái gì ngoài này ngoài cái việc ra thăm H chớ. Nhìn sang H nó thấy H có vẻ buồn, tiu nghỉu

“Sướng nha. Có người mang cháo cho ăn kìa.” Nó quay sang chọc H để xóa đi cục buồn trên mặt H.

“Sướng gì mà sướng, có việc gì thì đi đi, ngồi đây làm chi nữa…. V mua làm chi, tí H với bạn đi ăn được rồi mà.” H trách nó, xong quay sang khách sáo với V. Nó chỉ biết lè lưỡi cho qua, cười trừ.

“Hề hề. Ko đi đó” Vừa nói xong thì H nguýt nó 1 phát. Nhìn rõ điêu.ặc ặc

“Thôi, giờ H với V ngồi đây nha. T với N đi ăn cái, hôm qua giờ đói meo” Thấy H ổn, nên nó tính đi ăn. N cũng là đứa bạn chung lớp hồi cấp 3.

“Cho H đi với”.

“hay cả nhóm đi ăn. T ra, V bao,hehe” thằng V xen vào. Thằng này tốt ghê bây.

“Không, H ở đó, có cháo rồi, ra ngoài chi ốm thêm.” Nó dứt khoát.

“Không, H cũng đi” H vẫn lẽo nhẽo.

“Nói không nghe hả. Thế H đi đi, T ở đây” nó tỏ vẻ bực bội

Không lại với nó. H nghe theo. H với V ở lại. nó với N đi ăn. Chà, HN đông đúc quá. Nó nhìn ngao ngán. Lại là 1 thằng tộc ra thành phố. Hôm đó nó đc N cho đi ăn bún chả, lần đầu tiên nó ăn, chả quen. Hôi ở nhà, ăn bún thì 1 là nó đổ nước đầy bát ăn, 2 là ăn bún lá chấm với mắm tôm. Chứ chưa bao giờ nó ăn kiểu này cả. nghe mà quê quá. Nhưng kệ, nó đói, nó ăn luôn 2 suất. mà 2 cũng đúng, mỗi suất gì mà ít teo.chả bõ bèn gì cả. ăn xong kêu N dẫn nó mua ít hoa quả. Nó biết H chỉ thích ăn nho. Hehe. Nó làm hơn 1 cân nho tung tăng.

2 đứa vào phòng H. H vừa thấy nho bớp ngay ăn luôn. Con này ham thế là cùng. Chưa kịp rửa đã ăn. Nhìn lên cặp lồng cháo V mua vào H vẫn chưa ăn.

“Ơ hay, sao không ăn cháo đi. V mày sao không đút cho nó ăn,keke”. Nó mở lời.

“KHông, ăn nho rồi, cháo để sau” đúng là ham.

“KHông được, đưa nho đây, ăn cháo đi đã. Nhanh” Nó lại dứt khoát.

H vẫn không chịu, cứ dằng co nhau túi nho. Một lúc sau nó cũng giật lại đc túi nho.

“Ờ, thăm người ốm mà giật lại nha. KHông thèm nữa” H giả vờ giận nó.

“Ăn cháo đi đã, ăn rồi còn uống thuốc”

“Không ăn” H tỏ vẻ giận dỗi hơn

“Ăn đi”

“Không”

“Ăn, có ăn không” Nó nói to hơn, quên mất xung quanh đang còn bệnh nhân.”

H có vẻ sợ. hehe, hiệu nghiệm vậy ta.

“Ờ, thì ăn” H cầm lấy cặp lồng cháo

“Hay T đút cho H đi” H nhõng nhẽo, năn nỉ. Móa, cháo của V, đang ngồi đó mà bảo nó đút, có thách cũng không dám.

“V đút đi”. Nó vừa nói vừa cười. Thằng V thì có vẻ ái ngại, cũng cười nhưng có vẻ không vui.

“Thôi, không đút thì H tự ăn” giận thật rồi. nhưng mà nó kệ. haha. Nó đang định xách nho đi rửa thì N tranh phần rửa. Xong nó ,V,N lấy nho ăn, còn H ăn cháo. Vừa ăn vừa xuýt xoa quả nho khi đưa lên miệng để chọc H. H vẫn cứ tỏ vẻ giận,không thèm. Nhưng nó biết H tức nó lắm. haha

Ăn xong, lúc này H cũng sắp khỏi rồi. cả 4 ra hành lang ngồi. chỗ này ngắm ra đường được. Vừa trêu đùa nhau, vừa nhìn ra đường nhìn dòng xe cộ.

“Giữa dòng người xuôi ngược, anh và em tìm thấy nhau” bất giác H nói, không nhìn ai, chỉ nhìn ngoài đường.

Nó biết H đang nói nó. Nhưng nó im lặng. quay sang thằng V.

“Ngoài này sao mày. Trường mày chắc gái nhiều lắm nhỉ” thằng V học kinh tế mà.

“Ờ ờ, gái cả đống” thằng này nói gì mà nói con gái như đống gì ấy.Mịa, gái nó không yêu cũng phải.

“Có hay gặp mấy thằng không”

“Nhậu suốt. Xả hơi” tư tưởng giống nó quá ta.

“Tối nay tụ tập đê, mày bao giờ về” V tiếp lời

“Thôi, chờ H nó khỏe rồi tụ tập, yên tâm, tao đập phá với bọn bây 1 bữa rồi mới vào”

“hehe, mày ngon. Con nào đổi tính mày thế”

“Chả có con nào, dòng đời xô đẩy” Nó nói thế, chứ xô cái quái gì, trong kia nó cũng có nhậu nhẹt gì đâu.

“Ghê quá ta, ai mà dám xô T thế” H chen vào.

“Ờ, cô thì lo khỏi bệnh đi, để tui còn vào. Người ta là lớp trưởng đó, không vào lớp nguy khốn. Ha haha” Nó khoe, cười sảng khoái, tự cho nó là oai phong lắm.

3 đứa quay sang chọc nó. Móa, lớp trưởng thôi mà có gì chọc.

“Chà, H sướng ghê, hôm nay được cán bộ ra thăm nom nha” N chọc quê nó.

Nhìn sang H thấy thẹn thùng, còn V thì cười nhưng không vui. Con này nói gì mà lộ liễu thế chớ. Chả để ý gì cả.

Cả nhóm ngồi nói chuyện cả chiều. đến lúc thì 2 đứa kia cũng về. đáng lẽ tối nay N nó ở lại với H. nhưng hnay nó xung phong ở lại. hôm nay nó liều thế chớ.

Tối đến, 2 đứa xuống cantin ăn cơm. H cứ nhường hết phần thức ăn cho nó. Lạ lùng thế chứ. Người ốm nhường cho người lành ăn. Nó có từ chối nhưng H vẫn cứ nhường. thỉnh thoảng ngước mặt lên lại gặp ánh mắt H đang nhìn nó ăn. Trời, xấu hổ quá đi. Có cười 1 phát rồi cúi ăn tiếp. ngại chết đi được.

Ăn xong, 2 đứa đi dạo 1 vòng trong bệnh viện. ban đầu 2 nó bỏ tay vào túi quần, còn H thì 2 tay cứ véo vào nhau, chả biết làm thế làm gì. Đi được 1 lúc, bỗng H luồn tay qua tay nó, khoác tay nó. Hớ. gì nữa thế này. Nó cũng chả nói gì, chả dám nhìn H. H cũng im lặng, dần càng gần nó hơn, đầu H ép vào vai nó. Nó bắt đầu cảm thấy hơi ấm của H (đang bệnh nên người H nóng hơn bình thường ). Cả 2 lúc này không nói câu nào, cứ đi, chà, giống đôi tình nhân quá. Cứ đi mà chả biết đi đâu, cứ vòng vòng thế.

“Thôi, về phòng nghỉ nha”

“Ừm.” H ừm rồi quay sang cười với nó. Nhìn như thiên thần. Nó cũng không tưởng tượng, 2 con người xa nhau hàng tram km, nay đang đi cạnh nhau. Nhưng trong nó, nó với H vẫn chỉ là bạn.

Về phòng, 2 đứa ngồi 2 đầu giường ngồi nc. Nói chuyện 1 lúc thì H có vẻ buồn ngủ, do ngấm thuốc. 1 lúc sau thì H ngủ. Chết nó, giờ nó ngủ đâu đây. Thôi đành ngồi thế này vậy.ngồi nhìn H rồi lại nghĩ. Rồi nó ngủ gật luôn,ngủ trong tư thế ngẩng cao đầu, nghĩa là nó năm ngửa mặt lên trời ngủ ngon lành.

Sáng sớm mai, nó vừa tỉnh dậy thì H cũng đã dậy.

“Chà, có người ngủ đẹp mê hồn” H vừa nói vừa cười có vẻ bí hiểm, chắc có biến rồi đây

“Đẹp gì, mỏi cổ lắm đây”

H bật điện thoại lên khoe cái ảnh chụp nó lúc đang ngủ. Trời, 1 tư thế chưa từng thấy. mà con này mua điện thoại bao giờ ta. Với nó thì niềm mơ ước. Nó với tay định cướp cái đt phi tang. Nhưng mà H cũng nhanh không kém. Thế là 2 đứa lại dành nhau cái điện thoại. vô tình lại ôm nhau. Lần này nó ôm H từ phía sau. Mà lạ là H lại chả phản ứng gì, còn nép người sát nó nữa chứ.

“Điện thoại đẹp, mua khi nào vậy” Nó phá đi cái e thẹn giữa 2 đứa.

“trước khi đi được bố tặng” H trả lời khi 2 đứa đã tách nhau ra.

“Hôm nào nhắn số qua yahoo nhá”

“Làm chi”

“Rảnh gọi chơi.hehe”

“Gọi chơi thì không cho”

“Không cho thì thôi.hờ hờ”

“Nhớ mặt đó” lại giả vờ giận nó.

Ngày hôm đó H được ra viện. N sáng sớm tới để dọn đồ cùng H về phòng trọ.

HN đúng là chen chúc thật. trên đường về phòng trọ H mà than ôi, tắc đường kinh khủng. ngao ngán. Về tới phòng thì đập vào mắt nó là cái phòng trọ thoáng mát. Hơ hơ, tiêu thư mà, có gì lạ đâu.

“Đẹp quá nhỉ. Thế này thì học hành sướng lắm”

“Hì. T vào đi”

Vào 1 lúc thì tụi thằng V cùng 1 nhóm cấp 3 tới, bọn đó học ngoài này nhiều mà.

“Liên hoan mừng bệnh nhân về vườn đê” thằng lớp trưởng cũ nhanh mồm. móa nó chứ, H còn mơn mởn thế mà bảo về vườn.

Cả bọn hưởng ứng nhiệt tình. NÓi là liên hoan chứ thật ra là lệ quên, nó được ưu tiên vì khách từ xa.hehe. tốt.

Cả bọn kéo nhau ra quán lấu vịt ở gần đó. Gọi 1 nồi lẩu + 3 đĩa vịt nướng, vịt ngoài này ngon, sau này nó mới biết đó là Linh Đàm. Gọi thêm 2 chai vodka, mấy lon nước ngọt dành cho con gái.

"Zô, mừng con H ra viện, mừng thằng T ra thăm thủ đô"

Ly rượu đầu cạn, tiếp ly rượu thứ 2, thứ 3. Bọn này uống gì mà kinh thật, tới tấp, chả cho con người ta nghỉ ngơi hỏi chuyện. xong phát thứ 4 thì bắt đầu ngồi hỏi han tình hình.

"Mẹ, vào không liên lạc gì mày?" thằng lớp trưởng nói mà như chửi nó.

"Ờ, thì gái nó theo,haha"

"DM, có gái quên luôn bạn bè mày?"

"Quên đéo gì, tao có biết thông tin gì mà liên lạc đâu. Mãi con Th mới cho tao biết thông tin H"

"Ghê ta, biết H rồi không them hỏi bọn tao hả"

"Thì, còn học tập, công việc"

"Mẹ, mày ngoài học với gái thì việc gì?"

Thằng V chen vào

"Mày không biết, thằng T là cán bộ đó nha, cẩn thận đó.haha"

"DM, cán bộ gì tao không biết, bỏ bạn bè là ko xong."

"Mày nói đó nha, sao bọn mày không liên lạc với tao"

"Đéo biết, phạt"

"Phạt gì mày?"

"Đây, tự xử đi" vừa nói thằng lớp trưởng vừa đưa cho nó chai rượu. Nó phải làm thêm 2 ly tự xử xong nghe cũng hơi tây tây.

đến ly thứ 6-7 gì đó, đang gắp thức ăn cho H, vừa cười vừa đùa, không hiểu thằng V nói gì với tụi đó, tụi đó xúi gì thằng V, hay là thằng V say rồi. Thằng V hất nguyên ly rượu vào nó. NÓ hơi ngạc nhiên.

"Bọn bây, thằng này phí của quá, phạt đê"

"Phạt cái con mẹ mày" thằng V bắt đầu điên tiết.

"Này, say rồi hả?"

"Say cái Lol"

Nó ngạc nhiên, không hiểu thái độ của thằng V

"DM, mày tránh xa con H cho tao". nghe đến đây nó hiểu.

"Thôi, mày say rồi, nghỉ đi" nó vẫn từ tốn. thằng V đang lại gần chỗ nó, mặc cho cánh tay những thằng bạn với với. Nó đứng lên, tưởng thằng V bắt tay bắt chân gì đó .

"DM, thằng mất dạy" nói xong nó ăn nguyên một cú đấm vào mặt của thằng V.ngã dũi dụi ra sau. máu mũi ra rồi đó cũng đau, nhưng mà cơn điên trong nó cũng bắt đầu lên. nó đưa tay gạt máu mũi đang chảy.

"Dm, một đấm thôi nha, hơn nữa tao đéo yên cho đâu" vừa nói xong, thằng V tung chân đạp nó, may mà nó bớp được chân nó, cũng trả nó 1 phát vào bụng, cực mạnh, nó ngã về phía sau đè lên mấy thằng bạn, ghế đổ, bát đũa văng lung tung, may nổi lẩu nghiêng mà ko hất tung lên.

Vừa chồm dậy, thằng V cầm chai vodka, khí thế bừng bừng.

"DM, thằng chó" thằng V vừa định lao tới thì mấy thằng bạn giữ lại

Nó kéo H lại nép gần nó phán thẳng 1 câu.

"Tao yêu H đó, mày hả dạ chưa"

"Thằng chó, thế mà tao tưởng mày tốt" thằng V chửi lại ngay sau lời nó.

Lúc này H lên tiếng

"2 người thôi đi"

Bốp...............Bốp. cho 2 thằng 2 tát, cả đám dơ mỏ ngạc nhiên, rồi im lặng.

"DM, gặp nhau mà thế này à. 2 thằng trở lại vị trí." thằng lớp trưởng gằn giọng.

Cả 2 lại ngồi lại, thằng V cứ cúi mặt uống, nó cũng im lặng, lớp đồng khởi thì nó theo. thỉnh thoảng lấy giấy lau xem còn máu trên mũi không. Hỏng mất cái áo.

Xong xuôi, thiệt hại là khá lớn. má nó thằng ngu, sinh chuyện, đền bao nhiêu thứ. Lúc này nó cũng xỉn cmn rồi.Chết mất thôi, ngày mai nó vào mà còn nhậu thể này thì bỏ mạng rồi.

H dìu nó về phòng, nó nôn thốc nôn tháo, H lấy khăn lau, chăm nó giống như vợ chăm chồng vậy. nôn xong xuôi nó lăn ra ngủ, 1 lúc sau nó thấy cái gì đó ấm ấm trên má nó. nhưng nó cũng không đủ tỉnh mà mở mắt nữa.

3h nó tỉnh, thấy H đang nằm cạnh nó, má áp sát đầu nó. tay đặt ngang bụng nó (cái này chắc do H ngủ quên nên thế). nhưng nó để mặc, không làm H tỉnh giấc. Nó lại ngủ tiếp.

Sang sớm ngủ dậy đầu đau như búa bổ. và nó lại đang ở trong phòng H, trên giường H. rồi, nó mất zeen rồi. đang lơ ngơ thì H vào phòng

“Chết rồi. bao nhiêu năm gìn giữ. Hôm nay T mất đời con trai rồi” nó giả bộ

H nghe xong cười nắc nẻ. cầm gối đánh nó túi bụi. 2 đứa lại như trẻ con.

“Thôi,dừng lại, đau… Giờ T ra bến xe vào đây”

“ừm” mặt H có vẻ hơi buồn

“T vào đi, nghỉ học nhiều không tốt” H tiếp lời

“Ừm. đừng ốm nữa nha” nói xong nó nhìn H cười.

H đưa nó ra bến xe bus. Căn dặn điểm dừng, tiền vé, đủ điều, giống như nó là con nít.

Thế là nó tạm biệt H ở đây, xe bus đông, nó cũng chẳng để ý xem H có ngoái đầu theo nó không nữa.

Thế là 2 đứa vẫn chỉ là bạn.

8h ra đến bến giáp bát, cũng may ngày thường nên dễ mua vé. Mua xong vé nó còn 200k, không biết tháng này vào nó sống sao với 200k đó nữa. Xe 9h chạy, nó leo lên xe tranh thủ nghỉ ngơi – xe có điều hòa, ngồi mát. Lúc này mới có cảm giác đau ở mũi, sưng cả môi nữa. nghĩ lại nó cũng dễ khùng thật, ở nhà bao nhiêu năm không sao, mới tí đã động chân động tay rồi, tự nhủ rút kinh nghiệm.

Qua đợt này nó cũng ngẫm ra 1 điều, H dành rất nhiều tình cảm cho nó, thằng V cũng yêu H rất nhiều, chỉ tiếc rằng thằng V vẫn chưa biết kìm nén bản thân, nghĩ vậy chứ nó cũng có đếch kìm nén được. KHông biết sau gặp thằng V rồi sẽ thế nào đây. Còn nó với H nữa, tình cảm trong nó bây giờ dành cho H là sao đây. Yêu? Chưa phải. Bạn? sao nó lại đau.

9h thì xe của nó cũng lăn bánh. Chào cái đất Hà nội chen chúc này. Tạm biệt em, tạm biệt mọi người, tạm biệt cái nơi ghi dấu lần đầu nó đánh nhau.

Vào tới nơi, lúc trời vừa sáng. Nó về phòng cũng chả kịp ngủ. ăn sáng rồi lên lớp luôn. Không biết lớp nó thế nào, vắng lớp trưởng mà.hehe. Lên lớp đứa nào đứa đó tò mò, ai cũng muốn biết ở nhà nó ra sao. Hức.vì nó lấy lý do gia đình mà. Nó ừ ừ cho qua chuyện. hỏi lớp phó xem có tình hình gì không, để nó tiến hành triển khai. Cũng cả có gì to tát ngoài việc họp với ban giám hiệu. Lần này nó định xin thêm ít thằng đực về lớp nữa. Chắc là không đc nhưng nó vẫn cứ xin.

Dường như sau sự cố vừa rồi nó với H gần nhau hơn. Nhưng nó hình như cũng đã đổi tính đổi nết, từ 1 thằng hiền lành, giờ nó ăn chơi hơn, hình như nó bắt đầu hư hỏng.

Xong buổi học, nó đi ăn rồi ghé vào quán net nhắn tin cho H. Lúc này thì chắc H cũng vừa đi học về. Nhắn tin cho H là nó đã vào đến nơi, mọi thứ đều ổn, nhắc H nhớ nhắn số dt vào cho nó, cũng hi vọng H online nhưng chờ mãi không thấy nên nó cắp đít đi về phòng.

Về đến phòng thì mấy thằng cùng phòng nhìn mặt nó mà ngạc nhiên.

“À đù… Thằng T ra hà nội bị gái nó cắn sưng môi bây ơi” anh Linh dân Quảng Ngãi chọc nó.

“Haha” Nó chỉ cười chứ cũng chả biết nói sao.

Rồi cả bầy túm lại người câu hỏi nó, nó cũng vòng vo cho xong chuyện rồi leo lên giường ngủ. Nghĩ lại cũng thú vị. giường tầng 2, cứ đứng dười vọt 1 phát lên luôn, lúc xuống cũng thế. Chỉ mong thêm 1 lần ở ký túc lấy lại cảm giác

Những ngày sau đó, ngoài giờ học, giờ làm nó bắt đầu hội hè nhiều hơn, nhậu nhẹt nhiều hơn, rồi là cúp học chơi bời nhiều hơn, rồi café, bóng đá, dường như nó bắt đầu hòa nhập với cái không khí nơi đây, không chỉ hòa nhập mà hình như nó đang hòa tan phần nào. Những người bạn cũ nó ít gặp hơn, ba thì 7 họa thì mới gặp Th được 1 lần, còn lại nó tụ tập hết với anh em trong phòng, rồi đi đập phá với lớp, nhưng nó vẫn ý thức đc là lo đến quán cơm đúng giờ không đuổi việc là nguy khốn.

Kết quả cho những chuỗi thành tích “ấn tượng” đó là học hành đi xuống trầm trọng, cô giáo thất vọng, phong trào lớp không còn như trước, trong mắt Th nó đã là 1 con người khác, có vẻ như là xấu xa, hư hỏng, có mới nới cũ, quên bạn quên bè. Và tất cả những “thành tích” của nó hình như Th đều chó H biết. Vào một ngày đẹp trời không học, cũng chưa đến giờ làm mà cũng chẳng có lịch nhậu hay café gì cả, nó lang thang vào yahoo. Vừa mở lên thì 1 trang dài tin nhắn của H. Chợt nhớ là gần 1 tháng nó không online, không nc với H. đúng như nó nghĩ, H biết tất cả về nó, nhắn tin khuyên bảo nó, lúc đó đọc xong, nó cũng suy nghĩ về những lời H nói, rồi nt lại hẹn buổi chat gặp H. hình như nó hối cải chăng?

Mấy ngày sau đó nó siêng online hơn, nó vào ngóng xem có tin gì của H không, đến ngày thừ 3 thì nó nhận đc cái lịch online của H vào 7h tối tứ 7.

Sáng thứ 7 vẫn như thường lệ, nó dậy ăn uống, đi học ngon lành, nghĩ về buổi tối online nc với “bạn” H.

Vừa học xong, thằng Bình kêu

“Mày, ra biển nhậu đi” chả hiểu sao giai đoạn này nó nghe đến nhậu là mắt nó như nở hoa, hưởng ứng nhiệt tình, nó gật luôn. Nó với Bình với 2 thằng nữa ra biển T20 nhậu. Ngồi lai rai cũng tầm 3h, thằng nào thằng đó lê tê phê, may cũng mò được về phòng, leo lên đến tầng 5 đúng là vật vã. 5 tầng mà tưởng tượng như 15 tầng vậy. xong thì nó chỉ nhớ lúc tỉnh dậy là 9h tối. đau đầu kinh khủng, vào tắm 1 cái cho tỉnh, tắm được 1 lúc thì nó nhớ tối nay có hẹn với H, tiêu nó rồi, vội vội vàng vàng chạy qua quán net online, mong sao H vẫn còn online.

Bật nick thì 1 loạt tin nhắn đến, H đã offline rồi.

“T ơi………” rồi Buzzz cả tràng dài.

“Hay là lại nhậu xỉn rồi” rồi tiếp theo là tin nhắn giận dỗi. Lần này thì chết rồi, chết thật rồi.

Nó chạy vội ra bưu điện, gọi cho H qua số mà H đã nhắn tin qua yahoo.

“Alo” H nhỏ nhẹ đầu dây.

“H à?”

“Ừ. Ai đây ạ”

“T.hiii”

“T nào nhỉ?”

“T chứ T nào nữa.”

“H chả quen T nào cả”

“Thôi mà.. T xin…”

Tút tút…

Rồi xong, cúp máy,lần này có vẻ như H quá thất vọng về nó.

Nó đành ra về. lại vào yahoo nhắn tin xl. Chả biết sau lần này nó có thức tỉnh hay không nữa. Những ngày sau đó, nó online liên tục vẫn không thấy tin tức của H, ra gọi điện cũng không nghe máy, kéo dài 2 tuần thì nó chép miệng từ bỏ. Và rồi lại ngựa quen đường cũ, tháng ngày ăn chơi lại tiếp tục.

Ngày rảnh nó lại café, nhậu, đêm sau khi đi làm ở quán cơm về nó bắt đầu thấy buồn, lúc này nó chưa biết buồn gì về bản thân nó đâu, nó buồn vì H không còn nói chuyện với nó nữa, nó sợ mất gì đó. Rồi nó lại quậy ký túc trong đêm. Hò hét, bị ban quan lý ký túc bắt được, haizzz, nửa đêm con được uống nước chè của các chú.

Khi hò hét không đc, nó lại mon men học đàn, học được thời gian nó nửa đêm lại đem ra tập, chẳng may chú quản lý đi qua, lại thêm lần uống nước chè và cây đàn bị thu giữ, những ngày sau xin mãi mới đc nhận lại đàn trả cho thằng bạn cùng phòng.

Sau đó thì ban quản lý dường như không muốn tiếp nó nữa, hết leo hàng rào rồi quậy phá. Đỉnh điểm là lần đánh nhau trong ký túc. Sự là có 1 thằng đâu đâu, vào ký túc kua gái, cả phòng chạy ra chọc tức nó, nó ức chế nó chửi, hung hổ đòi đánh, bị cả phòng cầm cọc mắc màn (mùng) phang cho, sau đó nó ra gọi người lên tận phòng phang lại, may là ký túc đoàn kết, tấp lại bọn đó chạy té khói. Sau lần đó thì ban quản lý nhộn nhịp hẳn lên, cả hai mấy thằng vào làm biên bản.

Lần này mọi chuyện ầm lên và Th biết được, tất nhiên Th biết thì H sẽ biết. Và điều gì đến cũng đến.

Vào 1 ngày đẹp trời, gió biển thổi bay hàng cây, nắng tràn mặt đường, đang sải bước đi tới trường thì đâu đó có tiếng chạy gấp gáp. Con điên nao chạy dữ vậy.aha.

“T, H gặp này” T xuất hiện trước mắt nó. A thì ra con điên là Th hả . Nghe thấy H gặp, nó mừng, nhưng mà nghi ngờ quá, Sáng sớm gặp, lại sau 1 thwoif gian giận dỗi, nghe nguy hiểm .và rồi đúng như nó nghĩ.

Nó bầm máy gọi cho H.

“Alo”

“Ừ, T này”

“T nào, không quen T này, T khác kìa”

Nó cười

“Cười gì mà cười. T tỉnh lại, tỉnh lại ngay đi, không nghĩ T có ngày hư hỏng thế này..”

Tiếp theo thì H chửi tới tấp, la mắng tới tấp, nó chỉ ú ớ mà không nói được gì.

“Thế thôi, nếu cứ như thế này thì đừng gặp H nữa” H chốt 1 câu xong cúp máy không cho nó xin lỗi, hứa hẹn gì cả. Nó đang tận hưởng cái không khí ngày mới tuyệt vời thì chùng xuống hẳn. Nó im lặng bước thẳng lên lớp trong sự ngỡ ngàng của Th và mấy đứa bạn.

Ngày hôm đó, khi lên lớp và cả về phòng nó suy nghĩ rất nhiều về những lời H nói, những gì cô ấy nói dường như đã thức tỉnh nó. H nói đúng, nó đã thay đổi quá nhiều, nó quên đi nó như thế nào, bố mẹ nó ra sao, gia đình nó giờ ở đâu, và cần nó là nó khác đi không phải như thế này nữa. Dường như nó thay đổi.

Dường như những lời của H đã thức tỉnh nó, ít nhất là lúc này. Mấy ngày đó, nó ăn rồi ngủ, những khoảng thời gian không học, không làm nó ngủ, ngủ là cách tốt nhất để tách ra những thứ đang cám dỗ nó kia, để tránh đi những lời rủ rê, để tránh gây ra những sự việc không đáng có.

Sau 1 tuần suy nghĩ, mọi chuyện cũng lắng xuống. Vừa tan giờ học, nó vào quán net, online để mong gặp H xin lỗi, nhưng chẳng thấy tăm hơi H đâu. Lần này dường như nó hối cải, trước khi ra về nó cũng nhắn tin xin lỗi H, có vẻ rất chân thành.

“H à, T sai, sai nhiều quá. T sẽ sửa, T hứa. Đừng giận T nữa nhé.”

Kỳ thi cũng sắp đến, may cho nó H thức tỉnh nó, có lẽ hơi muộn nhưng cũng kịp cho nó cứu vớt phần nào, nó chăm chỉ hơn, thời gian này nó xin phép nghỉ làm ở quán cơm, tập trung học hành ôn thi, sáng lên lớp, chiều lên thư viện, trốn tránh tất cả, thỉnh thoảng nó mò vào net hóng tin từ H, 1 tuần, rồi 2 tuần chả thấy lời tha thứ của H. Nó lại ra bưu điện gọi cho H.

Sau 1 hồi đổ chuông thì H cũng nghe máy.

“Alo.”

“H à.”

H im lặng, có vẻ H nhận ra giọng nó rồi.

“T đây.” Vừa nói đến đây thì H cúp máy, có một cái gì đó hụt hẫng, có vẻ như H quá thất vọng về nó rồi. Lủi thủi về đầy tâm trạng, vừa đến cổng trường thì nó gặp Th.

“T..”

“Ừ, Th à, về muộn vậy” Nó trả lời Th với giọng buồn bã.

“Ừ, hôm nay họp lớp tí”

“Ừ.. À cho T mượn điện thoái cái”

Th vừa đưa đt cho nó, nó nhắn tin xl H. cũng với nội dung như nó đã nhắn tin qua yahoo. Xong nó trả máy rồi về, vẫn im lặng, Th dường như cũng không còn tin nó như trước nữa. Thật vọng cũng đúng thôi, nó đi xuống nhanh quá mà.

Kỳ thi cũng đến, 1 môn, 2 môn, rồi 7 môn, bây giờ nó mới biết tác hại của việc buông thả trước đó, dù ôn thi cố gắng lắm nhưng chắc nó tạch mất 4 môn, và đúng như thế. Không biết không có H thì nó có thi nổi không hay suốt ngày say xỉn.

Cuối cùng thì kỳ 1 cũng hết. Ngày mai là nó về quê ăn tết đó. Nó xếp tất cả áo quần đem về luôn. Cũng không quên mua 1 chai mắm nêm về làm quà cho bố mẹ. Tối nó nghĩ đủ thứ. Lúc về gặp bố mẹ nó sẽ thế nào nhỉ. Đứng giữa sân hét to 1 cái “Mẹ ơi, con đã về”. Buồn vui cứ đan xen, bố mẹ hi vọng ở nó như thế nào, còn vào đây nó hư hỏng như thế. Có gặp H hay không, ăn nói như thế nào với H đây??? Nó nghĩ ra đủ thứ tình huống. lần đầu nó xa nhà mà. Nó không quên đem theo cái thẻ sinh viên về. nó định Khoe đây mà. Cả xóm mỗi nó đi đại học thôi đấy.

Xếp đồ xong xuôi, nó tranh thủ online tí , xem những ai về rồi. Vào nó nhận được tin vui từ H.

“H bỏ qua tất cả. 1 lần thôi nhé, Hãy là một người ‘đàn ông’. Giờ thì coi như chưa có gì xảy ra nhé. Nhớ T”

Đọc xong hồn nó như treo ngược cành cây, thế là H đã tha thứ cho nó. Nó trả tiền rồi chạy qua phòng Th để làm “Cánh chim báo tin vui”, cũng để hẹn giờ về ngày mai luôn.

Ra thấy thái độ Th hôm nay cũng khác. CÓ vẻ như cánh chim này không nhanh bằng cánh bướm của H rồi Dường như mọi việc lại trở về như ban đầu. Lòng nó vui.. Khi nào cũng thế, H có tác động rất lớn đến nó, và hình như đến cả Th nữa.

Sáng dậy thật sớm, lỉnh kỉnh đồ đạc ra cổng trường đón xe qua bến. chà, đông quá. Sinh viên cùng về, gặp ai cũng chúc thế này chúc thế khác. Nó cũng không ngoại lệ. Về cùng nó có cả Th nữa. Th cũng tận 2 cái túi. Nó phụ trách cho Th 1 cái túi, còn 1 cái thì Th tự mà xách. Th bỏ gì trong túi mà nặng kinh. Mỏi hết cả tay. Rồi thì nó với Th cũng lên được xe, xe ngày tết, đông đúc, chật chội. nó với H phải ngồi hàng ghế sau cùng. Ngồi hàng ghế này thì xóc đừng hỏi. Xe thời đó toàn xe nhíp, làm gì có bầu hơi như bây giờ.

Anh lơ xe thu tiền. 120k. Nó móc trong túi ra còn 100k. đang không biết làm sao thì Th đưa thêm 20k. Ngại nhưng nó cũng phải nhận, không thì hết về quê.

“Chết. thôi, T vay nha. Tết về T qua T gửi Th”

Th chỉ cười, nó thì gãi đầu gãi tai.

Ngồi sau thỉnh thoảng nó lại đc như nhảy ngựa. Chỉ tội Th, con gái, thế này không biết giữa đường có nôn không nữa. Nó thì đi xe chả làm sao. Xóc thế này chứ xóc hơn nữa cũng thế. Nó ngồi xe bò quen rồi mà.

Một lúc sau thì Th ngủ, đầu dựa vào vai nó, làm nó lại nhớ tới H, không biết H đã về hay chưa nhỉ. Nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Lúc về, nó ngồi bên phải xe, nên ngắm được rất nhiều biển. Nó thích biển, có những hôm nó ra ngồi bờ biển T20 mà không biết chán. Nó cũng chỉ ngồi nhìn ra biển thôi, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu, trên bãi cát là những đôi lứa yêu nhau. “Biển vỗ bờ, biển xô bờ cát trắng”

Xe đến gần hết quảng trị thì dừng ăn cơm. Cũng may nó dừng, chứ sáng chưa ăn, đói bụng cồn cào. Th đến lúc này thì nhìn xơ xác, haizzz, con gái đi xe rõ khổ. Bước xuống xe mà nhìn Th thất thểu tội nghiệp.

Hai đứa ra rửa mặt mũi, vệ sinh xong vô tính ăn chút gì cho đỡ đói.

“Ăn gì để T gọi”

“T ăn đi, Th không ăn đâu. Mệt lắm”

“Bậy, ăn đi, mệt thì mới phải ăn” rồi Th cũng nghe lời nó, gọi 2 đứa 2 suất cơm, mà cơm bắc nam này đúng là tệ, cơm thì nhão, thức ăn thì có vẻ hâm đi hâm lại mấy lần, mặn, mà cũng chả ngon, nhưng đói quá nên cũng cố mà nuốt. Lúc nãy Th bảo không ăn nhưng nó cứ ép Th ăn, có lẽ đó là một sai lầm.

Ăn xong nó mua thêm chai nước + ít xoài xanh bước lên xe tiếp tục hành trình. Xay chạy thêm được khoảng 100km, lúc này đang ở địa phận quảng bình thì Th buồn nôn, chưa kịp xin bác tài túi bóng thì ôi thôi. Th xả tất cả những gì tuồn vào lúc ăn cơm ra người nó. Một mùi hôi, chua nồng nặc xộc lên mũi, Sững sơ 1 lúc nó cũng đưa cái tay áo lên để khỏi lan sang quần. Sauk hi Th nôn xong thì nó cũng cố gắng cởi cái áo này ra rồi đành vĩnh biệt nó. 2 con bạn làm nó mất 2 cái áo rồi. Kinh nghiệm xoài nó ăn 1 mình thôi, không cho Th ăn nữa, hết áo mặc mất. Mọi việc từ đây có vẻ ổn hơn. Th lại ngủ, chắc mệt quá. Nó lại đưa mắt ra cửa nhìn trời nhìn đất. Kể ra vẫn còn nhiều người khổ hơn gia đình nó. Nhất là vùng quảng trị, đất cát trắng, lác đác rừng phi lao cũng chả tươi tốt gì. Những con người sống ở mảnh đất này chắc cũng có sức chịu đựng phi thường.

Hà tĩnh mình thương kính chào quý khách. Lúc này là hơn 2h chiều. Nó nghĩ về đến Hà tĩnh là sắp về đến nhà rồi cơ đấy.

“Th ơi, xe đến Hà tĩnh rồi. Sắp về nhà rồi, dậy dậy” Con gái đi xe ngủ dữ luôn.

Xe tới Kỳ Anh nó cứ tưởng mấy chục phút nữa đến nghệ an ai ngờ ngồi ngóng dài cổ đến tận 5 giờ mới về đến bến xe vinh, kể ra cái xe này chạy chậm thật. Về đến nơi nó lần đầu chứng kiến cảnh các bác xe ôm phân chia hành khách.

Xe đang chạy từ từ vào bến thì các chú các bác xe ôm chạy theo.

Áo đỏ, áo trắng, ….. kể ra làm nghề chạy xe ôm cũng vất vả, dãi nắng dầm mưa kiếm khách, kỳ kèo giá cả với khách hàng nữa.

Nó với Th cũng là đối tượng đã được phân từ khi chưa xuống xe. 2 chú (gọi là thế vì cũng chưa lớn tuổi hơn bố nó) lại hỏi han xem 2 đứa về đâu để chở về. Hic, cháu còn tiền đâu mà về.

“Dạ cháu có người nhà đón rồi ạ” Nó nói khéo với cả 2 chú để nó với Th tạm thời thoát khỏi 2 chú.

2 đứa xách đồ đi ra ngoài bến, ở đây đang có bố Th đứng đón Th. Gặp bố, chào hỏi nói chuyện 1 tí rồi Th cùng bố về, còn lại mình nó. Bố Th cũng bảo lên chở về luôn, nhưng nó ngại, lại xe chở 3 không an toàn.

Cùng xuống xe với nó là bao nhiêu sinh viên đi học xa về, người đưa đón tấp nập, không bố thì mẹ, không thì anh, chị đầy đủ thành phần, còn nó đang lầm lũi một mình, đâu đó cũng có người giống nó. Cũng dễ dang chấp nhận thôi, bố nó đâu có xe máy đưa đón chứ, xe đạp thì ôi thôi, 15km, có đứa con nào nhẫn tâm bắt bố nó đạp xe như thế không.

Ngó nghiêng thành phố tí, lần đầu nó xuống đây là lần nó đi học. Vinh không như những Tp mà nó đặt chân đến, có vẻ yên bình hơn (theo những gì mắt nó thấy). Những tòa nhà không cao, xe cộ thưa hơn. Nó nghĩ, sau này ra trường sẽ về đây, không ồn ào, không tất bật.

ĐI một lúc thì nó bắt xe về, kỳ kèo mãi cũng đc bác ưu đãi cho 15k. Về nó muốn khoe cái mặt cho thiên hạ, giống như muốn nói “T, con nhà ông Đ đây, nó đi học về” giờ nghĩ lại thấy trẻ trâu vô cùng.

Về đến ngõ, nó đang định hét lên như nó dự định thì 2 con chó lao ra. Oái… 1 con lè lưỡi, 1 con nhe hàm rang, 2 chân dơ lên cao, nó lao thẳng vào mình. Chết chắc rồi…

“Trời ơi, nhớ 2 chú mày quá đi” 2 con cứ bám lấy chân nó, không cho nó đi. Thả túi đồ, lấy tay vuốt vuốt lên đầu chúng, chó cũng tình nghĩa quá. Nó thầm nghĩ.

Nghe tiếng mình mẹ chạy ra sân.

“Mẹ, con về rồi này”

Mẹ giằng lấy túi đồ của mình xách vào, xoa xoa cái đầu giống như xoa trẻ con.

“Bố đâu mẹ?”

“Bố vừa đi mua thịt, xay làm dò” quê mình có mòn dò bột mình rất thích, nó không chỉ toàn thịt như dò lụa đâu nhé. Đến bao người lắm tiền cũng thích đó.

“Dạ, nhà ta sắm chi chưa”

“Cũng gần xong rồi con ạ. Về mà dọn dẹp”

“Dạ. Có chi ăn không mẹ, con đói. À,mà mẹ cho con 15k gửi bác xe ôm.Hì….”

Trong mắt bố mẹ nó, nó vẫn còn trẻ con lắm. Tết nay anh chị nó không về được, đi làm xa cả mà. Thế là tết nay chỉ có nó, với bố mẹ thôi. Sẽ không ấm áp như những cái tết trước. nhưng thông cảm cho anh chị nó. Xa xôi cách trở mà. Chắc anh chị nó ở lại cũng buồn lắm.

Đâu đó trong suy nghĩ của nó nhớ H. Hình như nó đang ngóng H, nó muốn gặp H, nó không diễn tả cảm giác nó lúc này được. Nó tính ngày mai qua nhà H, tối nay cứ ngủ nghỉ đã, mệt bơ phờ.

Đang lom khom chui gầm giường lấy đôi dép tổ ong còn để ở nhà.Bỗng nghe tiếng ai quen quen

“T ơi….. dạ, con chào mẹ ạ”

Đang chui gầm giường quét dọn, nghe tiếng kêu, giật mình đầu nó va phải giường, đau điếng. Móa nó chớ, dám xưng con gọi mẹ, con nào mà láo thế không biết. lại làm ông sưng cả đầu nữa. hừm

Chạy ra thì thấy H đang đững nói chuyện với mẹ, thấy nó H cười toe toét. Nó lại như bắt được vàng. Mà con này thiêng thật, mới nghĩ xong mò tới liền. Đi cùng H là Th. À, hiểu.

“Đến làm chi vậy”

“Đến thăm mẹ” Đệt, muốn gặp nó thì nói cho xong, lại còn thăm mẹ.

“Hở, mẹ nào? Đây là mẹ T đó nha”

“Ờ, kệ người ta. Mẹ nhỉ” ớ, càng ngày càng láo nhá.

“Này, làm ng ta sưng đầu này, đuổi” nó đổi chủ đề.

“Đâu đâu. Coi nào”

“Ui, sưng to như .. hạt cát ấy nhỉ” Tưởng H biết lỗi, ai dè chọc nó.

“hở.. thế thì chơi với mẹ đi, T vào ăn cơm” nó tỏ thải độ bất cần.

“haha. Coi kìa…” nghe H cười xong nó quê.

Sau đó cả 2 vào bàn ngồi nc, hỏi han đủ thứ. Chả hiểu sao Th lại lon ton theo mẹ ra giếng.

2 đứa cứ nói chuyện, nhìn nhau cười. hoom nó lại là đứa đỏ mặt nhiều hơn chứ. Toàn bị H chọc. Mà cũng lạ thay, hôm nay H không nhắc gì đến chuyện của nó trong đó. Có lẽ H là người dứt khoát, bỏ qua là bỏ qua.

Cuộc đời như 1 trò chơi với nó vậy. Hạnh phúc, niềm vui cứ thế trôi.

Tầm gần 10h H với Th cũng về vì cũng khá muộn (ở quê, 9h trông đã muộn lắm rồi, tiễ, H hẹn nó đi sắp tết vào sáng mai. hic, nó thì sắm cái gì chứ. Nhà nó trước giờ tết vẫn cứ đơn giản mà. Hôm nay để ý thấy mẹ có vẻ quý H lắm.

Sáng hôm sau, ngủ dậy được một lúc thì H tới nhà nó. Chợt nghĩ, làm trai mà chán thế. Toàn để gái tới trước. thôi cũng đành cầm xe H đi. Chứ nhà nó lấy đâu r axe.

“Nè, biết đi không đó”

“Hì. Biết” nó cười

Leo lên xe, công nhận là xe ga khó đi. Trước đó nó đi 1 lần nhưng là cái cup 50 của ông hàng xóm. Mà cup50 thì khác gì xe đạp đâu.

Loạng choạng 1 lúc thì nó cũng chạy tạm coi là ổn. gió lạnh nhè nhẹ chạm vào mặt nó, vờn lên tóc em. Đang đi ngon lành thì nó giật thót mình.

“Gì vậy?” H hỏi.

“Không quen” H vừa ôm nó từ đằng sau. Cảm giác là lạ, chưa bao giờ chở con gái, càng chưa bao giờ đc ôm trong hoàn cảnh thế này.

“Họ nhìn, ngại” nó tiếp

“Nhưng H lạnh” Trời, ngồi sau mà còn kêu lạnh, mà mặc cái áo ấm chắc dày gấp đôi nó, nhưng nghe lý do đó, nó cũng đành im lặng chạy tiếp (kể ra cũng sướng,hớ hớ).

Trên đường thình thoảng 2 đứa mới nói với nhau vài câu vì bịt khẩu trang, đường mùa đông lạnh mà.

Bỗng nó thấy ấm ấm bên má. Thì ra H đặt luôn quả cằm lên vai nó. Má chạm má. Lại còn vụ này nữa sao. Quả này thằng V mà thấy chắc nó không sống mà đón xuân. Hứ. Kể ra cũng ấm hơn thật.

Xuống siêu thị, nó chả mua gì, còn H thì mua bao nhiêu là thứ. Nó trở thành thằng culi. Chả hiểu sao mua sắm đc lắm thế. Trời ơi, nặng quá bà cô ơi.

2h chiều H mới chịu buông cái siêu thị, đang xách đồ xuống xe tưởng được về thì H lại đòi đi ăn, con gái lắm chuyện thật đó.

“Đi ăn”

“Thôi, muộn rồi, về thôi”

“Mới 2h muộn gì. ĐI ăn”

“Ờ… thì đi ăn”

Lượn lờ một lúc nhìn gì cũng muốn ăn, nhưng rốt cuộc vào 1 quán bún Huế ở đường Ngư Hải. Theo mọi người là quán này ngon, mà sợi bún bé tí, chả giống bún Huế. Ăn xong quyết tâm về, không là bà này lại sinh chuyện.

Lúc đi về, đang tung tăng trên đường thì 1 chiếc xe máy áp sát, có vẻ hung dữ. trên chiếc xe là 2 thằng trẻ trâu.

“Ê, xe con H”

… ai vậy ta

“Hả. thằng T. Bọn mày tính ra ở riêng à” đậu má, chọc quê nó chứ.

nó cười, còn H thì dơ nắm đấm lên hù dọa. giờ nó mới để ý. Ngồi sau là thằng V. chết nó rồi.

“Chết nha. Mai bọn bây nổi tiếng.haha” dọa nó chăng.hừm.thử đi. Thằng V thì ít chọc, có vẻ nó không vui. Nhìn có vẻ gì đó không lành.

Chủ yếu là H nc với bọn đó. Nó cứ chăm chăm lái xe, nó chủ yếu để ý đên thằng V đang ngồi sau. Nghĩ bụng nó biết ăn nói sao với V đây.

Đi thêm đoạn rồi cũng thoát được 2 đứa đó. Về đến nhà vẫn chưa hết bang hoàng. Mà có cái gì để bang hoàng nhỉ.

“Thôi, H về luôn đi kẻo muộn”

“Này. Cái này T cầm lấy” H đưa cho nó túi to, nó tò mò

“hả. cái gì đây. Không nhận đâu”

“Có phải cho T đâu, đưa cho mẹ”

Đang định mở ra xem thì H quay xe chạy luôn. Nó ú ớ… Này… Thôi…. Mai T qua chơi.

Vừa đi vừa mở ra coi. Thì ra H mua cho mẹ một cái khăn quàng. Nhìn cũng đẹp thật. Thế mà chu đáo quá. Nó cảm động rồi đó. Nhưng nói sao với mẹ giờ

Nó đưa cho mẹ, lý do thì nó nói thẳng luôn là H nó đưa. Mẹ cũng ậm ừ rồi nói nó đại khái là phiền người ta nhiều gì gì đó. Nó thì mệt, lao vào nhà nằm ngủ giấc.

8h nó ngủ dậy, lọ mọ xuống bếp kiếm miếng ăn, bố mẹ nó ăn cơm trước, lúc nó xuống thì bố đang ngồi bên bếp lừa nấu bánh chưng, mẹ nó đang quay thịt. Ngày tết thức ăn lúc nào cũng sắn sang. Vừa ăn vừa ngồi cạnh bố nói chuyện. Hỏi han trao đổi tình hình trong đó, nó không dám nói ra cái sự thật học hành của nó trong đó, còn nó cũng biết ở nhà bố mẹ nó khó khăn ra sao, không biết những năm tới nuôi nó ăn học như thế nào nữa. 2 bố con ngồi tính toán, vị chi học kỳ 1 của nó ngốn mất 10 triệu (vào thời gian đó, 10 triệu là khoản tiền khá lớn, với gia đình nó thì còn lớn hơn nhiều giá trị thực). Được biết ngoài anh chị, các gì thì bố mẹ đã phải đi vay. Lúc này ngẫm lại nó mới thấy xấu hổ với công ơn bố nó nuôi dưỡng. Ngồi 1 lúc, ăn xong, bố cũng đi hút thuốc lào, chơi nhà hàng xóm. Nó quay sang ngồi với mẹ, ôm mẹ vào lòng, mẹ gầy gò, tấm thân gầy này đã vất vả chắt chiu cho nó để nó quậy phá.

“Mẹ, con sẽ thành người để gia đình không phải khổ nữa” Vừa ôm mẹ nó vừa nói với mẹ, mẹ vẫn chăm chăm vào nồi thịt, mắt nó cay cay. Nó tự hứa sẽ làm tất cả để thành đạt, để ko làm bố mẹ nó buồn.

Ngày hôm sau, nó dậy sớm hơn, nó tính dậy đi chợ cùng mẹ, rồi về quét dọn nhà cửa, lau chùi ấm chén. Tối nó sẽ sang nhà H. ghé nhà Th luôn.

Đi chợ với mẹ nó, mẹ mua từng củ hành mặc cả chi li, nhiều khi nó dục mẹ mua nhanh còn về, mẹ nó bảo “Mặc cả chớ con, không lại mua đắt, phải tiết kiệm con à”. Nó lại thấy buồn, không buồn vì cái hoàn cảnh gia đình mà nó buồn vì chính nó, phá không biết bao nhiêu là tiền của bố mẹ. Giường như, cái tết này giúp nó thấm tất cả công ơn bố mẹ dành cho nó.

Về ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi cũng đến lúc nó qua nhà H. dắt con xe phượng hoàng vi vu. Cái xe vẫn như thời nó đi, đạp nghe cộp cộp vui tai .

Trời tết đen thui, lại khá lạnh. Co ro đạp xe, tới nhà H thì cả nhà hình như vừa ăn cơm xong đang ngồi ở phòng khách. H chả thấy đâu. Nó dắt xe vào.

Chào hỏi cô chú rồi ngồi nc với cô chú, H nghe cô bảo là vưa đi với Th với Thằng V. Nó gật gật rồi nc tiếp. Nói chuyện 1 lúc thì H với Th về đó. Có thêm cả thằng V nữa.

Nhìn thấy H nó cười tươi chào đón. H cũng trả lại nó nụ cười tươi không kém.

“Đi đâu về đó”

“Đi qua nhà Thảo”

“Thảo về hôm nào? Mà qua làm gì thế?”

“Qua chơi tí, nó vừa về lúc sáng” CLGT con này làm cái gì mà giờ mới về nhỉ.

“Hả? sao nó về muộn thế?”

“ờ, H cũng có biết đâu. Hì… mà đến lâu chưa “

“Lâu rồi, sắp về rồi”

“Ở lại thêm tí, có mấy đứa ngồi nc cho zui”

“Muộn rồi mà”

“Ở lại đi mà, tí tí thui…” Vừa nói H vừa làm bộ nhìn yêu lắm, nó cũng xiêu lòng, nhưng thằng V có vẻ bực ra mặt. nhưng hắn vẫn im lặng.

Nói chuyện 1 lúc thì cũng đến giờ về. trời lạnh thế này mà đạp xe ra đường thì chết mất thôi.

Chào hỏi xong xuôi rồi cũng lao đi trong màn đêm giá rét. Nghe hoành tráng quá. Nghe đâu thằng V cũng về luôn.

Đi được 1 lúc đến giữa đồng thì ở đâu có 2 chiếc xe máy áp sát, chưa kịp xem có bao nhiêu người thì nó 1 thằng ngồi sau đạp nó 1 cái vào hông, xe nó lắc lư, sắp ngã thì nó dính thêm 1 dùi cui vào mạng sườn nữa. ngã nhoài xuống đường, tụi đó cũng dừng xe, phi tới đạp liên tiếp vào người nó, vào mặt nó. Nó bất lực chỉ biết lấy tay che đầu lại. Xử xong xuôi nó, nó nằm co ro giữa đường, có 1 thằng nhìn trẻ trâu, (lần này thì nó nhỡ rõ mặt, chỉ không biết ai) cúi xuống hăm dọa nó.

“Thằng C Hó. Thằng mất dạy”

“Mày lo cái thân mày đi, KHôn thì tránh xa con H ra”

“Mẹ, Đũa mốc đòi chòi mâm son à, lo nuôi cái thân mày đi con”

Nói xong 4 thằng đó phóng xe đi về hướng ngược lại, để lại mình nó giữa đêm lạnh giá. Ngồi nhìn màn đêm mà chẳng biết nói gì, kêu gì, than gì. Chân tay nó tê tái tím bầm, mặt mũi nó xây xước, máu lại chảy trên môi nó. Chẳng lẽ ngèo không được đến nhà gái chơi sao. Dắt xe đi về…………cười mỉa mai sự đời.........

Đạp xe giữa trời rét tháng giêng đúng là khổ sở, xe vốn dĩ đã cà tang, nó đánh cho thêm mấy phát nữa lại nát hơn, may sao nó không cho nát xăm, không thì chỉ có nước đẩy bộ.

Vừa đi, vừa nghĩ, không biết đứng đằng sau tụi đó là ai, mục đích đánh thì rõ ràng rồi, muốn dằn mặt nó, nhưng là ai? Chả lẽ là thằng V, ừ, nó cũng đặt nghi vấn cho thằng T nhiều nhất. Nhưng sao nó lại phải làm thế, chả lẽ vì một người con gái mà làm trò hèn hạ thế với thằng bạn nó ư?

Về gần đến nhà thì nó quẳng đi những cái suy nghĩ đó, nó quên không nghĩ nên nói thế nào với bố mẹ nó đây. Ra đi lành lặn, ra về thì bầm dập từ đầu đến chân.

Về đến ngõ, 2 con chó vẫn như thường lệ vẫy đuôi chào nó, la liếm vào chân. Liếm lúc nào không liếm lại la liếm lúc này, đau bà cố nó được.

Vừa thấy nó mẹ nó la lên:

“Chết, sao vậy con, sao sưng húp lên thế”

Nghe mẹ hỏi thế bố nó cũng ra xem.

“Trời ơi, sao lại ra thế này. Mày đánh nhau hả”

“Dạ, không, đường tối quá, 2 thằng đi xe máy nó đâm phải con”

Cũng may là cái xe đạp cũng bị chúng nó đánh tả tơi nên dễ bề dối bố mẹ nó.

“Thế 2 thằng đó đâu?”

“Nó chạy luôn rồi, dại gì nó ở lại cho phải đền hả bố”

“Lần sau không đi ban đêm nữa” hức, thanh niên mà lại bị cấm đi chơi ban đêm.

“Haizzz, sao đâu”

“Không sao mà thế này à?” bố nó có vẻ nghiêm.

“Dạ” nó dịu đi cho mọi chuyện qua.

Vào nấu ấm nước rồi tắm, tắm xong mới bắt đầu ngồi bang bó, đau kinh người. Kết quả là trên trán băng 1 chỗ, má phải một hình chữ thập, 2 tay nó hình như cũng 4-5 chỗ băng gì đấy còn lại cũng mấy vết bầm tím. Còn chân nó thì 2 cái ống đồng bầm, sưng 2 chỗ. Thời tiết này,lại đánh vào ống đồng, đau đừng hỏi. Đêm đó nó khó ngủ, 1 phần vì đau, 1 phần vì nó trằn trọc suy nghĩ, nó xác định xem tình cảm của nó dành cho H là như thế nào, nếu là yêu thì có hay không nên dấn thân, còn không thì phải làm gì, ngoài V thì ai là người muốn đánh nó. Bố mẹ H? không, cô chú không bao giờ làm thế cả. còn ai nữa? nghĩ mãi chẳng ra ngoài thằng V, đau đầu quá, nó tự cho nó hạn đến trước giao thừa để suy nghĩ và quyết định.

Ngày hôm sau nó được ưu tiên không làm gì cả, nhưng nó vẫn cố làm những thứ nó có thể làm. Được thằng con trai về tết thì lại la lết chấn thương, haizzz, nghĩ nó vô dụng quá. Tết nhất đến nơi mà nó thành ra như thế, nghĩ cũng may, may là chúng nó không đánh vào mồng 1 tết, chắc dính phải ngày đó chỉ có no đòn cả năm.

Ngày cuối năm cũng đến, đau thì đau nhưng cũng háo hức lắm.Ngày hôm nay nó tính ở nhà phụ mẹ. Bình thường thì nó sẽ phải đi làm mâm, qua nhà bà con, ra tảo mộ, nhưng năm nay nó chả phải đi, bố nó bắt nó ở nhà. Nó tính sáng quét dọn nhà, chỉnh sửa bàn thở, dâng mâm ngũ quả, chiều cùng mẹ nó làm tất niên cúng chiều 30, tối cùng mẹ làm gà, làm xôi cúng giao thừa.

Mọi việc diễn ra như thế cho đến tối. Đang lục cục trong bếp thì nghe tiếng xe máy đáp tới nhà nó, lò mò cái mặt ra xem coi thần thánh phương nào. H tới, lần này có tận 2 cái xe tới.đi cùng có thằng V và Th nữa. H với Th chạy 1 xe. Còn thằng V 1 xe. Nó ra thì cũng lúc H vừa chống xe. Nhìn thấy nó H với Th sửng sốt.

“Trời ơi, sao vậy T, T bị sao vậy, sao băng bó cùng người thế này” Sặc, có mấy cái chữ thập chứ làm gì đến cùng người.

“Ờ, cùng người đâu, có 7-8 cái chữ thập thôi mà, hehe”

“Đừng đùa, Sao bị vậy?”

“À, Tai nạn ấy mà, tối hôm qua có tí việc đi, chẳng may bị xe máy nó tông”

“Đi không cẩn thận gì cả. Để H coi”

H lại ngó nghiêng cái mặt nó, ngó khắp người nó, nhìn rõ hay. Rồi bla bla 1 hồi nữa cũng xong với 2 bà cô này. Nhìn thằng V có vẻ bình thường, cũng hỏi đôi ba câu, thái độ của thằng V làm nó phải suy nghĩ, nó tới, không vẻ căng thẳng, còn hỏi han. Thế thì là ai muốn đánh nó. Thôi kệ.

“Đi xem bắn pháo hoa T” H mở lời

“Hì. H đang bận mà. Mà đang thế này, đi sao được.”

“Bận gì, đi cho vui. H chở T.”

“Thôi, mọi người đi đi”

“Đi mà…” H năn nỉ, thái độ nhõng nhẽo thế chớ.

“Thôi, T không đi ta đi thôi” Thằng V chen vào, nghe nó nói thế là biết ý của nó rồi.

“ừ, mọi người đi đi.đi sớm chơi được nhiều”

“Thế ở lại đây chơi nhỉ” H thọc mạch.hừm.

“Thôi, để mẹ làm, con đi chơi chút cho có bạn có bè” Mẹ ở đâu ra nói chen vào. Hức. lại thêm mẹ, không hiểu sự tình mà … Được đà H và Th cứ xấn xấn vào rủ đi bằng đc. Nhìn mặt thằng V có vẻ hơi ấm ức nhưng nó đành đi, H với Th làm dữ quá. Đi cũng để xem thái độ thằng V sao nữa, để coi thằng V hay là ai khác giật dây đánh nó.

“Th sang xe V đi” H lanh chanh.

Th xuống xe sang xe V. nhìn thằng V lúc này chả vui tí nào cả.

“Thôi, để T chở cho” nó vừa nói vừa gãi đầu.

“Thế thôi, không đi nữa” Trời ạ, con xin bà cô.

Cuối cùng nó cũng đành thua, để H chở nó. Nó ngồi cách H khoàng 20cm (đủ khoảng cách cho t rym tung hoành). Mà con gái đi xe cũng lạ, cả cái yên to tướng mà ngồi tọt lọt có chút phía trước.

2 Xe chạy gần như ngang hàng, H với Th cứ ý ới nói chuyện với nhau, con gái đúng lắm chuyện. Nó đút tay vào túi áo, kéo cổ áo lên che miệng, nhìn xa xa nghĩ vẩn vơ. Sắp đến giao thừa rồi mà nó vẫn chưa xác định được điều gì cả.

Xuống Vinh, 4 đứa gửi xe vào công viên trung tâm chơi, Nó cứ đút tay vào túi quần lầm lũi đi. Ở đâu H chạy tới khoác tay vào tay nó.

“Cho nhờ cái tay, lạnh quá.hì…” Vừa nói H vừa ngoảnh sang nhìn nó cười, bỗng thấy mình lớn, muốn mãi được nhìn nụ cười như thế ở trên môi H.

“Ờ, cho thuê, tí nhớ trả tiền” nó chọc H, vừa nói vừa quay sang nhìn thằng V, nó có vẻ không vui nhưng vẫn tỏ ra bình thường.

“Hứ, keo kiệt thế, không trả đó, làm gì được”

Nó cười mỉm rồi đi tiếp, H tung tăng tung tẩy nhảy nhót đi bên nó, nhìn như cô công chúa nhỏ. ‘Hình như anh yêu em.’ Lúc này thằng V có vẻ bực, kéo Th đi chơi xe đụng. H cũng rủ nó đi.

“Đi T, mình cũng vào húc nhau”

“Sặc, Tui thế này đi sao hả bà cô”

“ờ nhỉ. Hay lại coi. H lái chuẩn lắm đấy”

“Thiệt không đó?”

“Hì. Đi T nha. Nha nha nha” Nhìn mặt H dễ thương làm nó cũng muốn lại xem.

2 đứa vừa tới thì Th với thằng V cũng đã vào. H mua vé rồi cũng vào luôn. Được khoảng 5 phút thì đụng kiểu sao mà H lộn nhào ra khỏi xe. Nó nhìn cười tưởng mọi chuyện ổn thì H khóc, H khóc khi vừa ngước lên nhìn thấy nó đang cười. Nó chạy về phía H.

“H…, sao không?”

“Hu hu”

“Đấy, bảo không chơi rồi mà cứ ham. Ra T xem”

“Hu hu, thấy người ta ngã còn đứng cười”

“Ờ…” khi đó buồn cười lắm, H chả đau đâu cả, chắc thấy nó cười nên H khóc làm bộ thôi.

Đưa H ra 1 chút thì 2 đứa kia cũng ra thăm hỏi. Nói chung là chả có gì to tát, haizzz, con gái nó thế.

“2 đứa chơi tiếp đi, nó chả sao đâu, làm nũng ấy mà”

“Ờ, có người sung sướng kìa. Hứ”

Nó cười với H, lúc đó nó thấy hình như nó yêu H nhiều rồi. 2 đứa kia lại ham hố chơi tiếp. phởn ghê gớm. Nó với H đi dạo, ra cạnh hồ tìm chiếc ghế đá ngồi. không hiểu sao lúc 2 đứa vừa ngồi xuông, không gian im lặng thế, 2 đứa chỉ im lặng.

“Lạnh không?”

“Ừm..”

“Ừm sao? Lạnh thì ngồi gần T cho ấm”

“Ừm..” nhưng H vẫn ngồi im. Nó đành dịch lại gần H, kéo H nép vào người nó

“Ấm hơn không?”

“Ừm.. ấm”

“Ừm suốt vậy?” Vừa hỏi xong câu này thì H vòng tay ôm ngang người nó, rồi khóc.

“Sao khóc rồi?”

“Đừng bao giờ đánh nhau, đừng bao giờ bị như thế này nữa..huhu”

“Haha, coi kìa, ai lại khóc như con nít thế, mọi người nhìn kìa, xấu hổ chưa kìa”

Vừa nói xong H cắn nó 1 cái.

“Oái, đau”

“Nói mà cứ chọc, thiệt đó, đừng thế này nứa”

“Ờ ờ, không thế này nữa.hì”

“Hứa đi”

Nó nhìn H rồi cười nhẹ.

“Ừm.. T hứa, không đánh nhau nữa, họ có đánh T thì T cũng cho họ đánh”

“Trời.. phải chạy đi chứ”

“Chạy làm gì. Để cho họ đánh, có người chăm rồi”

“Ai?”

“Chả biết, haha”

Hình như bây giờ nó đã có câu trả lời cho những thắc mắc của nó, còn 30 phút nữa là giao thừa…….. 4 đứa chạy xe sang quảng trường chờ pháo hoa.

Sang đến nơi, nó ngồi ghế đá, còn H với Th rồi cả thằng V cũng chạy đi đâu. Nó cũng chả quan tâm 2 đứa kia, dõi theo H tủm tỉm cười.

Rồi thì giao thừa cũng đến, lần đầu tiên nó không ở bên bố mẹ khi giao thừa.

Lúc chùm pháo hoa đầu tiên được bắn lên là lúc nó chắp tay cầu nguyện, thâm chúc cho bố mẹ nó mạnh khỏe, chúc cho anh chị có cái tiết đầm ấm, chúc cho những người nó yêu thương tràn ngập niềm vui.

“Làm gì thế” H ở đâu chạy tới chỗ nó, H cũng làm đúng điệu bộ mình rồi hỏi.

“Ngắm sao” Hớ, nó xem pháo hoa mà bảo ngắm sao cơ đấy.

“Đẹp không?”

“Đẹp, như thiên thần ấy”

Ngoảnh sang nhìn H cũng thấy H đưa mắt nhìn nó kèm theo nụ cười nhẹ, em đã chiếm trọn tim anh rồi.

Đứng im lặng ngắm pháo hoa 1 lúc, nó quay sang nhìn H. Gãi đầu gãi tai (ba cái lúc này đầu với tai nó lại ngứa mới khổ chớ)

“H…”

“….” H ngước mắt nhìn nó như dò hỏi.

“Anh yêu em” Lúc này nó hồi hộp lắm, chả nói gì nữa, tay cũng không gãi lung tung nữa. 2 cặp mắt nhìn chăm chăm 1 lúc, thấy H cứ im lặng nhìn nó, nó ngại nó quay mặt lên ngắm Pháo hoa, vừa đưa mặt đi thì H ôm lấy nó rúc rich khóc.

“Sao khóc nữa…?” nó hỏi như âu yếm.

“em chờ anh, chờ anh lâu lắm rồi..huhu” vừa nói H vừa sụt sịt khóc. Lòng nó lâng lâng, vui biết bao. May sao thằng V không ở đó.

Đẩy nhẹ em ra đặt lên môi em nụ hôn nhẹ, em ngượng đỏ chín mặt, và nó em em yêu nhau từ đó, mặc cho những gian nan, khó khăn đang chờ nó phía trước.

Vậy là nó đã quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối mặt với “ai đó” đang muốn chống đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng giờ, nó và em đã nắm tay nhau, cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông gai, gian nan và thử thách.

Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh nó và em lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến cmn luôn. Để tránh những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt luôn vào ngực nó cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả ngại, giờ xong xuôi rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc em, nhìn mọi cười bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện, cười ngại ngùng.

“Thôi, đi ra ngoài chút anh”

“Hì, ừm.. mình ra”

2 đứa quay đi, dắt tay nhau bước ra.

“Mà gọi anh luôn à. Nghe lạ quá nha”

“Hứ, không thích hả, không thích thì thôi”

“Ơ, ai bảo không thích nào”

“Hì……….”

“Thôi đi ra”

“Ờ.. em ơi…”

“Đi ra..”

“Em ơi… gọi anh nữa đi…”

Nó vừa đi vừa nũng nịu em như thế, còn em cứ 2 tay đẩy nó đi ra khỏi đám đông, 2 đứa lại quên đi cái giây phút “sến” đó, lại đùa nghịch nhau.

Anh chỉ mong anh có đủ nghị lực, để trên môi em mãi nở nụ cười. Ở đâu đó có chăng là nỗi lo, thì giây phút này hãy để tình yêu lên tiếng.

Đùa nghịch nhau 1 lúc thì pháo hoa cũng hết (ở Vinh thường bắn có 15 phút à), em gọi cho Th để chuẩn bị về. 2 đứa ngồi trên xe 1 lúc thì 2 đứa kia cũng ra. Mặt thằng V lúc này có vẻ khó coi, cũng dễ hiểu thôi, nhưng lòng nó đành xin lỗi thằng bạn, vì nó không thể mãi dối lòng mình được.

4 đứa về, lần này nó dành cầm xe, 1 hồi phân bua thì H cũng chịu để nó làm xế. V với Th phóng lên trước, thằng V có vẻ phóng nhanh, 1 lúc đã mất hút. Nó và em vẫn từ từ chầm chậm, siết ga nhẹ để tránh đi cái lạnh đầu xuân, cũng để thưởng thức cái không khí xuân đang tràn ngập phố phường, để tận hưởng thêm cái giây phút hạnh phúc này.

Trên đường về em vẫn ôm nó, không còn líu lo như lúc đi nữa, thỉnh thoảng em lại kêu buồn ngủ. Đến đường rẽ về phía nhà nó thì thấy Th đang đứng đó, chả thấy thằng V đâu.

“Ơ, Th. V đâu? Sao đứng đây?”

“V đi nhậu rồi. nó bỏ Th ở đây chờ H”

“Cái thằng. Thôi, nhà anh cũng gần, em với Th về đi kẻo muộn”

“Anh về được không”

“Được mà, có tí thôi mà”

“Ừm.hì”

“Chà chà, 2 người đổi sang anh anh em em bao giờ thế” Đang ngọt ngào thì Th chen vào.

“Chết, quên ấy mà” Nó lại gãi đầu.

“Này, quên gì mà quên. Không thích kêu thế thì thôi nha” em lườm nó cáu gắt. nai tơ hóa sư tử rồi

“Hề hề, giận à. Thôi, em với Th về đi”

Nói xong nhìn mặt Th cười lém lỉnh. Chào hỏi thêm vài câu rồi thì ai đi đường nấy.

Sắc xuân tràn ngập ngõ xóm, len lỏi vào từng gia đình, nó về đúng lúc mọi người đi hái lộc, xã nó có cái đền, rằm, mồng 1 người ta đến thắp hương khá đông, riêng đêm giao thừa đây còn là nơi mọi người đến hái lộc. Mọi năm nó không đi, năm nay vừa lúc nó đi chơi về, nó cũng hòa mình vào dòng người vào chùa.

Nó vào chùa thắp hương, cầu mong cho mọi chuyện tốt đẹp, gia đình ấm áp, và không quên cầu mong cho người con gái nó yêu thương ngập tràn niềm vui. Nó hái cho mình 1 chiếc lá cây vạn tuế xem như là hái lộc, bước ra đường giang rộng 2 tay ôm trọn mùa xuân.

Về đến nhà bố mẹ nó đã ngủ, nó cũng lại bàn thờ thắp hương rồi leo lên giường. Mọi cảm giác đau đơn trên người nó giường như đã tan biến. Hãy cứ yêu, cứ thương, rồi sẽ vượt qua, mặc cho ai có khinh thường nó.

Sáng mồng 1 tết, 7h nó tỉnh giấc. SÁng nay, không gà chạy rông, không người đi lại, còn sớm mà, ở quê có tục kiêng tới nhà nhau sáng mồng 1, sáng nay chỉ dành cho gia đình, ông bà. Nó với bố cũng tính xuống nhà ông ngoại, sau đó nó về cùng đám thanh niên trong xóm đi chúc tết hàng xóm láng giềng.

Bố nó xách chai rượu nếp (rượu này nhà tự nấu), 3 quả cau với 3 lá trầu để xuống mừng tuổi ông bà, năm nào cũng thế, nhà nó chỉ mừng tuổi ông bà như thế. Xách chiếc phượng hoàng đã khá là tả tơi ra mà có gì đó xót xa. Chỉ mong nó có thật nhiều tiền mà mua cho bố nó cái xe máy, sửa sang lại mái nhà để ăn tết đàng hoàng hơn. Đã bao cái tết như thế rồi, tự an ủi mà cố gắng thôi.

Sáng sớm nay công nhận là vắng thiệt, có đôi ba chiếc xe đạp, xe máy chạy ngược xuôi, còn hình như mọi người vẫn đang sum vầy trong mái ấm của họ.

Xuống đến nơi, ông bà ngoại thấy nó thương tật đầy mình mà ngạc nhiên, cả ông cả bà xúm lại hỏi nó làm nó còn chưa kịp chúc tết ông bà nữa. Cũng lấy lý do tai nạn ra để thưa với ông bà, cũng hỏi han 1 lúc rồi thôi, mừng, chắc tết nay hạn chế ra ngoài, chứ gặp ai cũng hỏi thế này ngại chết.

Một lúc sau thì hàng xóm anh em đến chúc tết ông bà, nó với bố cũng xin phép về để đi chúc tết những nơi khác nữa. Nó về làm vòng trong xóm với đám thanh niên rồi về ăn cơm với mẹ. Cứ ngày 1 là chỉ có nó với mẹ ăn cơm. Lúc này không còn bận rộn nữa, nó cảm thấy xao xuyến, nhớ em. Thật lạ, cũng 2 con người ấy, cũng chừng ấy thời gian không gặp nhau, thâm chí là hơn, nhưng sao cảm giác khác nhau quá. Nó chỉ muốn gặp em, nhìn thấy em, nói chuyện với em và được ôm em thật chặt.

Buổi chiều nó xung phong ở nhà để mẹ đi trong xóm. Loay hoay 1 lúc rồi nó rúc vào chăn tránh cái rét, nghĩ ngợi 1 lúc rồi ngủ lúc nào không hay.

Khoảng 3h, đang mơ mơ mang màng thì thấy bàn tay ai ấm ấm đặt lên trán nó, môi ai nhè nhẹ hôn nó lên má, nó nghĩ nó đang mơ. Lấy tay quẹt 1 cái bên má để chùi cái gì ướt ướt vừa dính lên thì nó bắt gặp khuôn mặt ai đó. Mở mắt nó thấy em, nó cười hạnh phúc, đáp lại nó em cũng cười, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười đã nuột trọn trái tim nó. Nó quàng tay ôm lấy em áp vào ngực nó. Em dãy dụa đấy nó ra.

“Này..hư quá. Mọi người thấy đó.”

“Chả ai thấy đâu.hehe”

“Hứ. hư quá. Dậy, ngày đầu năm mà ngủ thế này, lười quá”

NÓi xong em cầm tay kéo nó dậy,haha, nó cũng đâu có nhẹ mà kéo được chứ.

Nó ngồi dậy, lại ôm em và hôn em 1 cái thật sâu, em ú ớ 1 tí rồi thôi. Em ngồi cạnh nó, dựa người vào ngực nó.

“Ngủ từ sáng giờ à, không đi chúc tết à?”

“Người ta dậy từ sáng sớm, xong xuôi rồi mới ngủ nha”

“Thiệt không?”

“KHông tin hả, không tin thì thôi”

“Ơ, em hỏi thôi chứ có nói không tin đâu”

Nó với em nc âu yếm nhau 1 lúc rồi đi ra phòng khách ngồi chơi, nói là phòng khách chứ cũng là lại bàn ngồi thôi, chứ nhà nó làm gì có phòng ngủ với phòng khách chứ, cái nhà gỗ đừng đầu nhà nhìn hết sạch sành sanh. Cảm giác có em bên cạnh thật là, mọi thứ cứ như thể tan biến vào hư không.

“Đi chơi nha” miệng lém lỉnh, cái mắt chớp chớp.

“Đi đâu?”

“xuống vinh”

“Xa…”

“Điiiiii…..” em nũng nịu nó.

“Ừm..thì đi, nhưng phải hôn đã”

“Không hôn. Có đi không?” em giở cái giọng sư tử lên với nó

“Ừ, thì đi. Sợ. Nhưng chờ mẹ về đã, chả ai trông nhà, mà về cho mẹ biết kẻo tí về muộn mẹ lo.”

“hì……….dạ” em ngoan ngoãn, thấy yêu em lắm.

Một lúc sau mẹ cũng về, vừa thấy mẹ em chạy ra luôn

“Mẹ, mẹ đi đâu về đấy ạ” nhìn em lanh chanh, thấy ghét. Lại còn gọi là mẹ nữa chứ, kiểu này sau 2 người mà về 1 phe là nó chết chắc luôn.

“Con à Hạnh, đến khi nào đó con. Mẹ đi chúc tết vòng trong xóm” (Từ bây giờ mình sẽ gọi tên em, không là H nữa mà là Hạnh, Ngân Hạnh)

“Dạ, con đến đc lúc rồi, lục hết bánh ăn rồi, T ngủ như heo ấy mẹ ạ”

“Ờ, nó thế đó con, lớn chứ chả biết khôn gì con à”

“Hì…….dần anh ấy khôn mà mẹ”

“Thôi cô ơi, dóc quá. Mà mẹ toàn nói xấu con thôi. Thế con chỉ có nước ế thôi mẹ”

“mày lại nói ngất nữa rồi” mẹ nói rồi cười, nụ cười vui vẻ của một người tần tảo nuôi con khôn lớn, lời mẹ nói cũng đúng, nó chưa lớn, nó còn thiếu bản lĩnh, còn suy nghĩ nông cạn quá.

“Mẹ, con với Hạnh đi chơi tí nha”

“Ừm, 2 đứa đi cẩn thận, không như hôm trước là về bố mày cấm cửa luôn đó”

“Dạ… con biết rồi mà”

Chào mẹ rồi 2 đứa vi vu đi chơi xuân.

“Giờ đi đâu?”

“Ừ…………….. đi công viên nha. Đến cái ghế đá hôm trước mình ngồi ấy”

“Lạnh lắm, mà sợ hôm nay chưa mở cửa”

“Thì cứ xuống đi, lạnh thì có em ôm, không mở thì mình lại đi dạo”

“Ờ ờ, lạnh không ôm mặc kệ đó”

“Hứ”

Cũng may hôm nay công viên vẫn mở cửa. Nó và em vào đúng ghế đá tối qua. Ngồi, em dừa vào nó, nhẹ nhàng trong cái lạnh mùa xuân (lạnh chả khác gì mùa đông đâu). Hôm nay em nói cho nó biết vì sao hôm đó thằng V bỏ Th đứng giữa đường như thế. Trước khi nó tỏ tình với em, V cũng đã kéo em đi để tỏ tình, nhưng em đã từ chối, từ chối vì nó. Nó vui, nhưng trong nó vẫn có 1 nỗi lo, làm sao để là thằng ‘đàn ông’ như em muốn, làm sao để xứng đáng với tình yêu của em đã dành cho nó, khi mà nó còn kém rất nhiều thằng khác đang theo đuổi em.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.

---------------------------------

Ngày mai, lớp nó tổ chức đi chơi, nó và em lại gặp nhau, một ngày mới nữa đang chờ nó.

Vậy là nó đã quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối mặt với “ai đó” đang muốn chống đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng giờ, nó và em đã nắm tay nhau, cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông gai, gian nan và thử thách.

Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh nó và em lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến cmn luôn. Để tránh những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt luôn vào ngực nó cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả ngại, giờ xong xuôi rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc em, nhìn mọi cười bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện, cười ngại ngùng.

“Thôi, đi ra ngoài chút anh”

“Hì, ừm.. mình ra”

2 đứa quay đi, dắt tay nhau bước ra.

“Mà gọi anh luôn à. Nghe lạ quá nha”

“Hứ, không thích hả, không thích thì thôi”

“Ơ, ai bảo không thích nào”

“Hì……….”

“Thôi đi ra”

“Ờ.. em ơi…”

“Đi ra..”

“Em ơi… gọi anh nữa đi…”

Nó vừa đi vừa nũng nịu em như thế, còn em cứ 2 tay đẩy nó đi ra khỏi đám đông, 2 đứa lại quên đi cái giây phút “sến” đó, lại đùa nghịch nhau.

Anh chỉ mong anh có đủ nghị lực, để trên môi em mãi nở nụ cười. Ở đâu đó có chăng là nỗi lo, thì giây phút này hãy để tình yêu lên tiếng.

Đùa nghịch nhau 1 lúc thì pháo hoa cũng hết (ở Vinh thường bắn có 15 phút à), em gọi cho Th để chuẩn bị về. 2 đứa ngồi trên xe 1 lúc thì 2 đứa kia cũng ra. Mặt thằng V lúc này có vẻ khó coi, cũng dễ hiểu thôi, nhưng lòng nó đành xin lỗi thằng bạn, vì nó không thể mãi dối lòng mình được.

4 đứa về, lần này nó dành cầm xe, 1 hồi phân bua thì H cũng chịu để nó làm xế. V với Th phóng lên trước, thằng V có vẻ phóng nhanh, 1 lúc đã mất hút. Nó và em vẫn từ từ chầm chậm, siết ga nhẹ để tránh đi cái lạnh đầu xuân, cũng để thưởng thức cái không khí xuân đang tràn ngập phố phường, để tận hưởng thêm cái giây phút hạnh phúc này.

Trên đường về em vẫn ôm nó, không còn líu lo như lúc đi nữa, thỉnh thoảng em lại kêu buồn ngủ. Đến đường rẽ về phía nhà nó thì thấy Th đang đứng đó, chả thấy thằng V đâu.

“Ơ, Th. V đâu? Sao đứng đây?”

“V đi nhậu rồi. nó bỏ Th ở đây chờ H”

“Cái thằng. Thôi, nhà anh cũng gần, em với Th về đi kẻo muộn”

“Anh về được không”

“Được mà, có tí thôi mà”

“Ừm.hì”

“Chà chà, 2 người đổi sang anh anh em em bao giờ thế” Đang ngọt ngào thì Th chen vào.

“Chết, quên ấy mà” Nó lại gãi đầu.

“Này, quên gì mà quên. Không thích kêu thế thì thôi nha” em lườm nó cáu gắt. nai tơ hóa sư tử rồi

“Hề hề, giận à. Thôi, em với Th về đi”

Nói xong nhìn mặt Th cười lém lỉnh. Chào hỏi thêm vài câu rồi thì ai đi đường nấy.

Sắc xuân tràn ngập ngõ xóm, len lỏi vào từng gia đình, nó về đúng lúc mọi người đi hái lộc, xã nó có cái đền, rằm, mồng 1 người ta đến thắp hương khá đông, riêng đêm giao thừa đây còn là nơi mọi người đến hái lộc. Mọi năm nó không đi, năm nay vừa lúc nó đi chơi về, nó cũng hòa mình vào dòng người vào chùa.

Nó vào chùa thắp hương, cầu mong cho mọi chuyện tốt đẹp, gia đình ấm áp, và không quên cầu mong cho người con gái nó yêu thương ngập tràn niềm vui. Nó hái cho mình 1 chiếc lá cây vạn tuế xem như là hái lộc, bước ra đường giang rộng 2 tay ôm trọn mùa xuân.

Về đến nhà bố mẹ nó đã ngủ, nó cũng lại bàn thờ thắp hương rồi leo lên giường. Mọi cảm giác đau đơn trên người nó giường như đã tan biến. Hãy cứ yêu, cứ thương, rồi sẽ vượt qua, mặc cho ai có khinh thường nó.

Sáng mồng 1 tết, 7h nó tỉnh giấc. SÁng nay, không gà chạy rông, không người đi lại, còn sớm mà, ở quê có tục kiêng tới nhà nhau sáng mồng 1, sáng nay chỉ dành cho gia đình, ông bà. Nó với bố cũng tính xuống nhà ông ngoại, sau đó nó về cùng đám thanh niên trong xóm đi chúc tết hàng xóm láng giềng.

Bố nó xách chai rượu nếp (rượu này nhà tự nấu), 3 quả cau với 3 lá trầu để xuống mừng tuổi ông bà, năm nào cũng thế, nhà nó chỉ mừng tuổi ông bà như thế. Xách chiếc phượng hoàng đã khá là tả tơi ra mà có gì đó xót xa. Chỉ mong nó có thật nhiều tiền mà mua cho bố nó cái xe máy, sửa sang lại mái nhà để ăn tết đàng hoàng hơn. Đã bao cái tết như thế rồi, tự an ủi mà cố gắng thôi.

Sáng sớm nay công nhận là vắng thiệt, có đôi ba chiếc xe đạp, xe máy chạy ngược xuôi, còn hình như mọi người vẫn đang sum vầy trong mái ấm của họ.

Xuống đến nơi, ông bà ngoại thấy nó thương tật đầy mình mà ngạc nhiên, cả ông cả bà xúm lại hỏi nó làm nó còn chưa kịp chúc tết ông bà nữa. Cũng lấy lý do tai nạn ra để thưa với ông bà, cũng hỏi han 1 lúc rồi thôi, mừng, chắc tết nay hạn chế ra ngoài, chứ gặp ai cũng hỏi thế này ngại chết.

Một lúc sau thì hàng xóm anh em đến chúc tết ông bà, nó với bố cũng xin phép về để đi chúc tết những nơi khác nữa. Nó về làm vòng trong xóm với đám thanh niên rồi về ăn cơm với mẹ. Cứ ngày 1 là chỉ có nó với mẹ ăn cơm. Lúc này không còn bận rộn nữa, nó cảm thấy xao xuyến, nhớ em. Thật lạ, cũng 2 con người ấy, cũng chừng ấy thời gian không gặp nhau, thâm chí là hơn, nhưng sao cảm giác khác nhau quá. Nó chỉ muốn gặp em, nhìn thấy em, nói chuyện với em và được ôm em thật chặt.

Buổi chiều nó xung phong ở nhà để mẹ đi trong xóm. Loay hoay 1 lúc rồi nó rúc vào chăn tránh cái rét, nghĩ ngợi 1 lúc rồi ngủ lúc nào không hay.

Khoảng 3h, đang mơ mơ mang màng thì thấy bàn tay ai ấm ấm đặt lên trán nó, môi ai nhè nhẹ hôn nó lên má, nó nghĩ nó đang mơ. Lấy tay quẹt 1 cái bên má để chùi cái gì ướt ướt vừa dính lên thì nó bắt gặp khuôn mặt ai đó. Mở mắt nó thấy em, nó cười hạnh phúc, đáp lại nó em cũng cười, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười đã nuột trọn trái tim nó. Nó quàng tay ôm lấy em áp vào ngực nó. Em dãy dụa đấy nó ra.

“Này..hư quá. Mọi người thấy đó.”

“Chả ai thấy đâu.hehe”

“Hứ. hư quá. Dậy, ngày đầu năm mà ngủ thế này, lười quá”

NÓi xong em cầm tay kéo nó dậy,haha, nó cũng đâu có nhẹ mà kéo được chứ.

Nó ngồi dậy, lại ôm em và hôn em 1 cái thật sâu, em ú ớ 1 tí rồi thôi. Em ngồi cạnh nó, dựa người vào ngực nó.

“Ngủ từ sáng giờ à, không đi chúc tết à?”

“Người ta dậy từ sáng sớm, xong xuôi rồi mới ngủ nha”

“Thiệt không?”

“KHông tin hả, không tin thì thôi”

“Ơ, em hỏi thôi chứ có nói không tin đâu”

Nó với em nc âu yếm nhau 1 lúc rồi đi ra phòng khách ngồi chơi, nói là phòng khách chứ cũng là lại bàn ngồi thôi, chứ nhà nó làm gì có phòng ngủ với phòng khách chứ, cái nhà gỗ đừng đầu nhà nhìn hết sạch sành sanh. Cảm giác có em bên cạnh thật là, mọi thứ cứ như thể tan biến vào hư không.

“Đi chơi nha” miệng lém lỉnh, cái mắt chớp chớp.

“Đi đâu?”

“xuống vinh”

“Xa…”

“Điiiiii…..” em nũng nịu nó.

“Ừm..thì đi, nhưng phải hôn đã”

“Không hôn. Có đi không?” em giở cái giọng sư tử lên với nó

“Ừ, thì đi. Sợ. Nhưng chờ mẹ về đã, chả ai trông nhà, mà về cho mẹ biết kẻo tí về muộn mẹ lo.”

“hì……….dạ” em ngoan ngoãn, thấy yêu em lắm.

Một lúc sau mẹ cũng về, vừa thấy mẹ em chạy ra luôn

“Mẹ, mẹ đi đâu về đấy ạ” nhìn em lanh chanh, thấy ghét. Lại còn gọi là mẹ nữa chứ, kiểu này sau 2 người mà về 1 phe là nó chết chắc luôn.

“Con à Hạnh, đến khi nào đó con. Mẹ đi chúc tết vòng trong xóm” (Từ bây giờ mình sẽ gọi tên em, không là H nữa mà là Hạnh, Ngân Hạnh)

“Dạ, con đến đc lúc rồi, lục hết bánh ăn rồi, T ngủ như heo ấy mẹ ạ”

“Ờ, nó thế đó con, lớn chứ chả biết khôn gì con à”

“Hì…….dần anh ấy khôn mà mẹ”

“Thôi cô ơi, dóc quá. Mà mẹ toàn nói xấu con thôi. Thế con chỉ có nước ế thôi mẹ”

“mày lại nói ngất nữa rồi” mẹ nói rồi cười, nụ cười vui vẻ của một người tần tảo nuôi con khôn lớn, lời mẹ nói cũng đúng, nó chưa lớn, nó còn thiếu bản lĩnh, còn suy nghĩ nông cạn quá.

“Mẹ, con với Hạnh đi chơi tí nha”

“Ừm, 2 đứa đi cẩn thận, không như hôm trước là về bố mày cấm cửa luôn đó”

“Dạ… con biết rồi mà”

Chào mẹ rồi 2 đứa vi vu đi chơi xuân.

“Giờ đi đâu?”

“Ừ…………….. đi công viên nha. Đến cái ghế đá hôm trước mình ngồi ấy”

“Lạnh lắm, mà sợ hôm nay chưa mở cửa”

“Thì cứ xuống đi, lạnh thì có em ôm, không mở thì mình lại đi dạo”

“Ờ ờ, lạnh không ôm mặc kệ đó”

“Hứ”

Cũng may hôm nay công viên vẫn mở cửa. Nó và em vào đúng ghế đá tối qua. Ngồi, em dừa vào nó, nhẹ nhàng trong cái lạnh mùa xuân (lạnh chả khác gì mùa đông đâu). Hôm nay em nói cho nó biết vì sao hôm đó thằng V bỏ Th đứng giữa đường như thế. Trước khi nó tỏ tình với em, V cũng đã kéo em đi để tỏ tình, nhưng em đã từ chối, từ chối vì nó. Nó vui, nhưng trong nó vẫn có 1 nỗi lo, làm sao để là thằng ‘đàn ông’ như em muốn, làm sao để xứng đáng với tình yêu của em đã dành cho nó, khi mà nó còn kém rất nhiều thằng khác đang theo đuổi em.

Ngày mai, lớp nó tổ chức đi chơi, nó và em lại gặp nhau, một ngày mới nữa đang chờ nó.

Mồng 2 tết, ngày hôm nay mới là ngày ăn chơi, già trẻ gái trai đi chúc tết nhiều hơn, nam thanh nữ tú cũng diện những bộ cánh đẹp nhất đi lượn lờ, chơi nhởi. Nó cũng hòa mình vào cái không khí ấy, tâm hồn nó đang phơi phới thế kia mà. Nhưng nó có diện kiểu gì đi nữa thì cũng vậy, có bộ nào cho ra hồn đâu. Sáng nay nó tính đạp xe qua nhà em sớm, kẻo muộn tí em lại sang trước thì tối em lại phải về một mình.

Đang loay hoay chuẩn bị đi thì em tới. Em luôn vậy, luôn nghĩ cho nó, đôi lúc ngồi ngẫm lại nó thật sự may mắn mà nó đã không biết nắm giữ, trân trọng, để em cứ phải chờ.

“Anh ơi…..” nghe giọng quen.

Nó chưa kịp chạy ra nữa.

“Dạ, con chào mẹ” Hình như mẹ nó ra thấy em đến.

“Ừ, H à con. Lại định đi đâu à”

“Dạ, hôm nay lớp đi chơi, con qua chở anh T.. à quên con qua chở T. hì………..” Với mẹ em luôn tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép. Trong em luôn có 1 sự trân trọng dành cho bố mẹ nó và cả nó nữa, mặc cho hoàn cảnh 2 gia đình là 1 khoảng cách khá lớn.

Chào mẹ xong xuôi, 2 đứa lên xe vi vu.

“Lên trường luôn anh nha”

“Tưởng tập trung ở ngã 3 mà”

“Lúc nãy tập trung ở trường rồi em xuống đón anh”

“Ừm. mà hôm sau để anh qua nhà em nha, đừng qua đón thế, mệt em”

“Hứ, mệt gì.. em thích. Hì……………..” Đi với nó em luôn líu lo như chim họa mi vậy, thời tiết lạnh nhưng lòng nó ấm, và chắc rằng lòng em cũng ấm.

Vừa đi vừa nói chuyện, nhiều lúc cứ ngỡ cả 2 đã lớn, nhưng những lúc thế này thì chả khác gì 2 đứa trẻ con, cứ chí chóe tranh dành nhau dù chỉ từng suy nghĩ, từng lời nói. Vòng tay em vẫn ôm chặt lấy nó, nó cứ thế cảm nhận cái yêu thương.

Cách trường khoảng 100m gì đó, em vẫn không chịu bỏ nó ra, mà nó cũng không để ý. Khoảng cách gần hơn, lớp nó cũng xuất hiện trước mắt nó. Má ơi, cả lớp trố mắt nhìn 2 đứa đang trên xe tiến lại gần. Em chẳng bỏ nó ra mới đau chứ. Xấu hổ, ngại quá. Cứ thế bọn nó reo hò, chọc quê 2 đứa, đậu má, chưa bao giờ thấy 1 nữ ôm 1 nam hay sao mà chọc. Một số đứa thì quay sang vỗ vai thằng V, chọc thằng V. Nhìn thằng V thật sự không vui vẻ gì, nhưng nó vẫn cười nhạt, như nó muốn nói điều gì đó. Nó cũng là đứa tốt, tình cảm cũng thật lòng, và cũng dành rất nhiều cho Hạnh, nhưng đôi khi ở đời còn có chữ duyên.

“Ấm không T ơi….” Bọn con gái hỏi nó sao mà nghe chua thế, nổi cả da gà.

“Ấm… Vã mồ hôi, tao sợ tụi bây rồi”

“Hạnh ơi……….ôm tao ấm hơn này” Hết con gái rồi qua con trai. Em cũng lì, chạy lại đòi ôm thằng vừa chọc em. Cái thằng này thế mà nhát, mồm to thế mà khi em muốn ôm thì lại chạy quanh chạy co. Cả lớp cười đùa vui vẻ. Thế là từ nay, chuyện nó với em cũng chẳng thế dấu diếm lớp nữa rồi.

Tập trung đông đủ rồi cũng đến màn đi chơi, du hí. Lịch trình đầu tiên là sẽ đi chúc thầy cô, mục tiêu sẽ là 3 cô gắn bó với lớp nó nhất, 3 cô phụ trách 3 môn Toán, lý, hóa.

Nay nó mới để ý, mấy con trong lớp nó hồi C3 nhìn nhớp nhớp, mới 1 kỳ đại học về mà đứa nào đứa nấy nở như thổi, ai cũng tưng tửng, nhìn ngon ra phết, cơ mà nó có em rồi. Có lẽ, sau cái đợt tết này sẽ có một số cặp đôi hình thành trong lớp nữa, nhìn gái ngon như thế kia mà.

Đến nhà cô nào mấy đứa cũng chém gió thành bão, từ đầu ngõ đã ríu rít gọi cô. Cô cũng đón nhận bằng nụ cười niềm nở và tự hào, cái lớp nó là cái lớp chọn của trường mà các cô thất vọng nhất từ trước tới giờ, học thì phá, đánh nhau cũng có, nghịch ngợm, hay trốn học, lúc liên hoan tổng kết lớp, cô chủ nhiệm đã tỏ rõ sự thất vọng và cũng động viên các thành viên đỗ đại học. Nhưng nay, đỗ đại học gần như hết, số còn lại cũng đi cao đẳng, và sự thật lớp đã xóa tan cái nghi ngờ của nhà trường, của các cô về 1 tập thể thiếu tham vọng, vô ý thức.

Vừa vào nhà cô chủ nhiệm, thằng lớp trưởng lớn tiếng.

“Báo cáo cô, chúng em, 60 trò không ngoan của cô đã về đầy đủ sau 1 kỳ tha hương học tập, tới chúc cô và gia đình 1 cái tết đầm ấm, hạnh phúc. Nhân đây, em báo cáo cô thêm 1 tin, chả hiểu sao bạn Hạnh đi đâu cũng cứ ôm lấy bạn T (mặt mặt thằng Lớp trưởng như này này)” Nghe xong cả lớp cười sảng khoái, má nó, dám đưa nó ra giỡn. Cô cũng cười vui vẻ, quay sang nhìn nó. Còn em lúc này hình như đã biết xấu hổ nép bên cánh tay nó, mắt lén liếc cô, miệng tủm tỉm.

“T nay nhìn ra dáng nhỉ. Giờ em học đâu nhỉ?”

“Dạ, em học Đà nẵng cô ạ”

Cô trò bla một lúc, rồi mấy đứa chen vào, cả lớp với cô cười đùa vui vẻ. Xong cô chủ nhiệm, tiếp theo là hành trình tới 2 cô còn lại.

Điểm đến cuối cùng là cô giáo dạy Lý. Cả lớp dừng xe chuẩn bị vào nhà cô thì thằng V vỗ vai nó.

“T, ra đây, tao với mày nói chuyện tí”

“Ừm” Nhìn mặt thằng v có vẻ nghiêm túc nên nó đồng ý, em thì đã chạy xoắn lên trước với đám con gái. 2 thằng ra ngoài đường lớn nói chuyện.

“Tao chúc mừng mày. Tao cũng xin lỗi về tất cả” nó hơi ngạc nhiên

“Chúc mừng gì? Về chuyện tao với Hạnh? Mày nghiêm trọng quá.”

V cười vẫn nhìn ra cánh đồng. nó rít 1 hơi thuốc.

“Tao mới là người phải xin lỗi mày, tao cũng đã cố, nhưng thật sự tao cũng yêu Hạnh nhiều”

Nó với H bla thêm 1 hồi nữa, nói chung lúc này nó với thằng V nói chuyện đàn ông phết, đại loại là V bảo nó chăm sóc em thế này thế khác, em yêu nó thế này thế khác. V cũng xin lỗi vì đã cho người đánh nó….

“Thôi, vào đi. Từ này bỏ qua, lại bạn bè. OK”

“Ok” nó với V bắt tay với nhau để kết thúc câu chuyện. Lúc đi vào thì trong nhà cô đang cười rất hớn hở, chắc lại trò của thằng lớp trưởng thôi mà.

Thế là tiết mục chúc cô đã xong. Thằng lớp trưởng tuyên bố

“Giờ, xong việc quan trọng rồi, tiếp theo sẽ là hành trình tới gia đình từng thành viên chúc tết, khuyến khích đi đầy đủ, ai không đầy đủ thì lúc lớp đến nhớ có mặt ở nhà”

Cả lớp hưởng ứng nhiệt tình, tính ra nếu bắt đầu từ nhà thằng lớp trưởng thì phải đến tối mới tới nhà nó, gian nan rồi đây.

Đáp nhà thằng lớp trưởng, nó bê nguyên can rượu ra, mỗi thằng 1 ly chúc gia đình xong lại đi. Tính ra nếu cứ làm đủ 60 nhà, giả sử chỉ 30 nhà cứ có can rượu như thế thì nó cũng lê lết. Mà tết nhất nhà nào chả có rượu.

Đi đến nhà em là nhà thứ 8, tổng giờ là 6 ly vào người rồi. Vừa đến, bố em cũng niềm nở, bê chai rượu ra. Rượu lại được chia đều

“Thằng T, đại diện lớp ra chúc chú mau” Đậu má, sao lại gõ đầu nó, nó lê lết nhà chú một hôm rồi mà.

Nó ngại ngùng bước ra.

“Dạ, năm mới, con chúc chú…” đang định nói lời chúc thì thằng lớp trưởng lại xen vào.

“Mày, sao lại chú. Phải là bố chứ…haha” nó cười, cả lớp cũng cười theo, lúc này nó ngại lắm.

“Im, để tao chúc mày, đang run” Cả lớp lại cười vui sướng. Nhìn sang mặt em đỏ ửng, em chạy tọt vào nhà trong chả biết làm gì.

Mừng quá, xong, được đi rồi, lúc đó nó chỉ mong nhanh nhanh đi qua nhà khác, ở lại lớp nó chọc ngượng chín mặt luôn.

Qua nhà Th xong, đang định qua nhà đứa khác thì em thủ thỉ bên tai.

“Đi chơi đi anh”

“Hả? đang đi với lớp mà”

“Thì mình đi chơi mình, đi thế này, anh lại xỉu cho coi”

Nghĩ em nói cũng đúng, nó đồng ý luôn

“Ừ, mình trốn thôi em” Em cười tủm tỉm.

Thế là nó và em lại có 1 ngày bên nhau hạnh phúc. Lần này nó chẳng dại gì chạy xuống Vinh nữa, xa mà lạnh.

"Giờ đi đâu? Không xuống Vinh đâu nha"

"Hì..thì đi...quê bác.rồi lên mộ bà Loan" ở quê mọi người cứ gọi mộ thân mẫu bác hồ là mộ bà Loan.

“Ờ, nghe hay đó. Lâu lắm không qua nhà bác”

Thế là nó và em tới quê bác, vòng từ quê ngoại rồi về quê nội. Đường về quê bác uốn lượn, nhỏ nhỏ xinh xinh, 2 bên là hàng cây xà cừ rợp bóng. Quê bác vẫn không đổi gì cả, vẫn hàng “chè tàu” (ở quê gọi thế, không biết chỗ mọi người gọi thế nào) được cắt tỉa gọn gang vuông vức, vẫn những cây cau đó, vẫn vường cây đó. Trong vườn bác có mấy cây mít. Vòng lên quê nội, nó và em vào thắp hương tại bảo tang, sau đó lại sang mái nhà tranh đã cũ. Đang lững thững mơ mộng thì em buông tay nó, chạy tót lên phía trước.

“Anh anh, có camera kìa” em vừa chỉ, vừa chạy lên gần camera đứng làm dáng, nó bật cười, mọi người xung quanh cũng thấy lạ. Đúng là tiểu thư nghịch quá. Mà giờ nó mới để ý, hình như quê bác gắn thêm camera, trước đó đâu có đâu. Nó vừa đi tới, thì em kéo nó sát em, rồi em khoác tay nó, lại làm giáng.

“Mệt với cô ghế” Nó vừa nói vừa nhui trán em 1 cái.

“Hì………..” em ngước mắt nhìn nó, cười nhắm tít cả mắt.

Lượn lờ 1 lúc rồi dắt xe lên mộ bà Loan. Thời tiết hình như lạnh hơn. Chà, lạnh thế này leo núi thì tuyệt lắm.

Ngày này hình như vẫn ít người lên chỗ này hơn quê bác, gửi xe, em kéo tay nó nhanh tới bậc thang để leo những bậc đầu tiên, em nhí nhảnh, đáng yêu quá, nó cứ mặc em kéo, nó nhìn em cười, nụ cười hạnh phúc.

“Nhanh lên anh..”

“Mệt .. lâu lắm anh có leo trèo gì đâu.”

“Đừng giả bộ nữa. Nhanh…………………” em kéo nó không được, lại chạy ra phía sau đẩy.

“Từ từ đã, thế này thích không, giữa rừng núi luôn nhé” Nó quay lại ôm em, em thả lỏng mặc cho nó ôm.

“Em ngẹt thở giờ” Nó ôm em, em lọt thỏm trong người nó, giữa rừng cây xanh tốt, giữa tiếng chim hót, có 1 ai đang ôm 1 ai đó.

Lâu ngày không leo núi quả là 1 thử thách, leo lên đến nơi mệt bơ phờ. Em thì vẫn không có cảm giác mệt thì phải, vừa lên đến nơi đã hét ầm lên.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

“Đẹp chưa anh kìa” vừa đứng em vừa chỉ ra cánh đồng xa xa, nơi có con sông, có con đường uốn lượn. Làm như em chưa bao giờ được lên đây vậy. Trời bắt đầu về chiều, mây mù đang buông xuống nơi đây, cảnh núi rừng nên thơ biết bao.

“Thôi, lại thắp hương cho bà đã, rồi muốn ngắm gì thì ngắm”

“Hì..dạ” Cái điệu cười nhẹ nhàng nhưng cặp mắt luôn nhắm tít lại thật đáng yêu, có lẽ chính nó làm thổn thức con tim bao nhiêu chàng trai theo đuổi em.

“anh ơi, khấn cái gì đây?” em ngoảnh sang hỏi nó, mắt em tròn xoe, nhìn rõ ngây thơ.

“Cô nữa, muốn gì khấn nấy, đừng nhiều quá kẻo bà không phù hộ cho đâu” nó cốc em 1 cái.

Có phải vì yêu hay không, nhưng nhìn em lúc nào cũng đáng yêu, bé bỏng thế. 2 đứa lại ngồi ngắm cảnh làng quê, mùa này cánh đồng chưa xanh, đâu đó có những cánh cò, nhưng cũng đủ cho 1 đôi lứa yêu nhau cảm nhận được sự lãng mạn. Nó ôm em từ đằng sau, giữa cái lạnh núi rừng nhưng lòng cả 2 vẫn ấm áp.

“Anh này. Sao mãi anh mới chịu yêu em”

“hì…” nó cười rồi siết chặt em hơn, xoa đầu em.

“Em hỏi thiệt đó, hay..em xấu lắm hả”

“Ngốc, em đẹp, đẹp lắm. Vì em đẹp, lại là tiểu thư, nên anh không dám. Bên em còn đó bao nhiều người tốt hơn anh…” em không cho nó nói nữa, em quay lại ôm nó thật chặt.

“Anh mới ngốc. Ở anh có sự quan tâm mọi người mà chính anh không nhận ra đó chứ. Ở anh, có sự tin tưởng, có sự chân thành” em vừa nói vừa rúc vào ngực nó. Nghe em nói xong nó đẩy em ra, hôn em nhẹ lên trán.

“Ừ..giờ thì anh không buông em nữa đâu. Anh sẽ theo em mãi, cho dù em đuổi anh cũng không buông”

Lúc yêu, ai cũng thế thôi, sến, nhưng mà chính cái sến đó lại làm cho tình yêu vững hơn, yêu thương hơn, thăng hoa hơn.

Trời cũng đã muộn, nó và em dắt tay nhau về, một ngày vui bên em lại qua. Nó lên giường ngủ và thầm chúc em ngủ ngon. Con đường phía trước sẽ đầy thử thách, giống như khi anh và em cùng leo lên dãy núi đại huệ, sẽ có những lúc chúng ta mệt mỏi, nhưng chỉ cần anh với em nắm tay nhau thì mọi thứ sẽ qua.

Mấy ngày tết cũng trôi qua, trôi qua trong sự hân hoan và hạnh phúc. Ông trời nam nay cũng ưu ái hơn, ít mưa đi, thêm vào đó là chút lạnh để tô thêm hương vị tết. Ngày mai nó sẽ vào lại, đáng lẽ ra nó sẽ vào muộn hơn, nhưng nó phải vào để mà thi lại cho qua 4 cái môn kia. Sa đọa nó ảnh hưởng thế đó.

Tối nay nó không đi đâu cả, em tới, nó với em ra con đê ngăn đập nước trước nhà. Em nép vào người nó, im lặng, mong cho cái đêm nay kéo dài hơn để nó và em bên nhau thêm chút nữa.

“Vào rồi phải giữ lời hứa với em đấy nha. Không hút thuốc, không nhậu nhẹt, không be tha, và không đánh nhau” ừ nhỉ, nó hứa với em là không đánh nhau nhỉ, nhưng nó có hứa không bê tha đâu …

“Ừm. Anh hứa. Em cũng đừng đau ốm gì đấy, có gì phải nói cho anh nghe đấy nha”

“Dạ. hì….” Em lại cười, nụ cười đẹp mê hồn.

Ngồi nói chuyện 1 lúc rồi đêm cũng muộn.

“Giờ về nha. Muộn rồi”

“Dạ”

Thế là cái tết của nó và em đã hết, ngày mai đôi người đôi ngã, tiếp tục cho chặng đường chinh phục tương lai. Ở đâu đó thì vẫn có 2 con người yêu nhau, nhớ về nhau.

Một ngày sau nó đã ở đà nẵng, các chiễn hữu của nó cũng đã quy tụ đầy đủ (tụi này đứa nào cũng giống nó,thậm chí là hơn nó, khổ, lười học khổ thế đấy). Gặp nhau tay bắt mặt mừng, và cũng không quên set cái lịch nhậu. má nó chớ, mới tết xong uống chưa đủ hay sao.

“Ê, tụi mày, làm bữa gặp mặt nhỉ”

Tụi nó hưởng ứng nhiệt tình

“Anh ơi, thôi, để thi lại xong đã”

“Dm, làm liền cho nóng”

“Thế thì bọn anh làm đi, em thi xong đã”

“Má mày, hôm nay hèn thế”

“Em nói thật đấy, thi xong, nhậu nó cũng thoải mái, phê cũng sướng hơn”

Bla hồi thì mấy thằng cũng gật, nhưng cả lũ cũng kéo nhau ra làm vài ly. Xong kéo nhau về phòng chém gió chém bão. Một lúc thì mấy thằng leo lên ngủ, nó cũng ngủ chứ 1 ngày đi xe khá là mệt, thôi mai ôn thi vậy.

Nó có 4 ngày để ôn thi lại. Mấy hôm đó cứ xoắn đít học, mong sao cho nó qua đi cái còn yên tâm kỳ 2. Mấy hôm đó chỉ có bộ phận thi lại tựu trường, ký túc vắng vẻ, buồn dã man, đến ngồi học cũng buồn.

Cứ ăn xong nó lại dạo 1 vòng trong trường, nhớ em vô cùng. Không biết giờ này em đang làm gì, xa nó em có buồn không. Hết dạo nó lại vào quán net nhắn tin cho em, vào vậy thôi chứ nó biết em đâu online.

Những ngày sau sinh viên lũ lượt kéo nhau tựu trường, không khí vui nhộn hẳn, ai ai cũng nét mặt rạng ngời, nó thì còn rạng ngời hơn, 4 cái ngày hiu quạnh cũng qua. Tiếng ý ới liên hoan vang khắp nơi. Xong đợt này chắc nó lại không biết trời đất gì nữa rồi.

Do nó tập trung ôn nên 4 môn có vẻ trót lọt, nó tự tin, hi vọng. Ban quản lý ký túc cũng bắt đầu hoạt động hết công suất. Có phòng thì liên hoan ngay tại phòng (trường hợp này bị bắt nhiều), còn lại thì ra ngoài (trường hợp này thì ngủ luôn bên ngoài, về cũng chịu, leo tường thì bị phạt như chơi). Phòng nó sau 1 hồi hội ý quyết định làm trong phòng, giờ hoàng đạo sẽ là 1h đêm. Cái giờ này thì ban quản lý cũng đã ngủ, mà có lên cũng dễ ứng phó.

9h cả phòng ra ngoài mua mồi, người nộm, người thịt, người rượu, chia làm 2 tốp, tất cả đều được giấu trong áo ấm, chia ra 2 cầu thang, đi 1 cầu thang sợ kéo bầy kéo bạn sinh nghi. Rõ khổ, kể ra thì cái tinh thần nhậu nó vượt qua tất cả. Nó nghĩ đến lời hứa với em, nhưng mà chép miệng “Thôi thì 1 lần thôi, sao đâu” Nó đâu biết sau đó là những cái chép miệng của những lần tiếp theo nữa

Giờ hoàng đạo đến, sân khấu được chuẩn bị, mỗi giường giăng màn(mùng) sắn, tắt điện trong phòng, ra sau khu vực giặt đồ nhậu.

1 ly, 2 ly, …5 ly vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đang định nâng ly thứ 6 thì phòng cạnh gõ cửa.

“Ê, tụi mày. Ổng đang ở cầu thang tầng 4” má nó chớ, nghe xong là điện phía sau tắt cái rụp, tất cả im lặng không nói 1 lời. cơ mà rượu rót rồi không thể không uống.

Thấy 1 cánh tay đưa lên, rồi 2,3,…cả 8 thằng đưa rượu lên, zô bằng ánh mắt, bằng cử chỉ, rồi …..hết.

Chưa bao giờ nhậu mà khổ sở như thế, nhưng nghĩ mà vui, đời sinh viên mà.

Và sau đó là những lần liên hoan gặp mắt khác nữa, phòng này mời phòng kia, rồi lại nhóm trên lớp, cứ liên quan đến đâu là ở đó rủ rê. Mỗi lần nó nhậu lại là 1 cái chép miệng có lỗi với em. May sao Th không biết, nhưng hình như nó lại bắt đầu theo con đường cũ.

Mấy ngày sau đó nó nhận được tin từ em, em cũng đã ra hà nội. Trường nó cũng đi vào học kỳ 2. Kỳ 2 học 9 môn, toàn là môn lý thuyết học thuộc, nhìn mà nản. Nhưng lúc này vẫn đang là tuần xả hơi ăn chơi của nó, không chỉ của riêng nó mà sinh viên nào trong trường cũng vậy. Là những buổi liên hoan, đi chơi. Nó là thằng cán bộ nên trong các cuộc hội họp nó khó mà thoát được. Cũng chính vì thế mà nó dành ít thời gian hơn cho em, thỉnh thoảng hẹn em online cho đỡ nhớ. Kể ra giai đoạn này vui thiệt, ngoài việc lên lớp thì chỉ việc ăn, ngủ, chơi, du hí.

Được vài tuần sau khi bắt đầu học kỳ 2 thì lớp nó tiếp nhận thêm 1 thành viên nữa. Nghe đâu là 1 bạn nữ nữa (chết mât, 44 nữ rồi, thêm 1 nữa thì nam lại khổ) chuyển từ khoa Ngoại Thương qua.

Vào 1 ngày đẹp trời thì em nó bước vào, là một cô gái xinh xắn, cao, mặc chiếc quần jeen, áo sơ mi trắng, đi đôi dày cao gót tầm 7 phân, quả mông tròn, căng, nhìn mà nhỏ nước miếng. Và hoa thơm thì bướm lượn, cả đám con trai trố mắt nhìn.

"Bạn ơi, cho mình hỏi phải lớp Ngân hàng 03 không?" Con bé nhỏ nhẹ hỏi thằng ngồi sát cửa ra vào.

"Ừ, đúng rồi. Bạn gặp ai"

"Cho mình gặp lớp trưởng..à.. bạn T"

"Lớp trưởng................." thằng đó gọi nó tới. Chả cần gọi thì nó cũng nghe rồi, cũng đang muốn tới

Cả lớp nháo nhác, reo hò cổ vũ. Đậu má, gặp gái chứ có cái quái gì đâu mà phởn dữ.

"Mình T. Có chuyện gì vậy bạn?"

"Mình là Ly, mới chuyển qua lớp bạn" Cả lớp nín thở chờ em nó nói, nghe xong lại reo hò cổ vũ, má nó, toàn gái rồi, thêm nữa có chết à.

"Ừ, bạn cứ vào đi, để mình bố cáo với lớp"

Nó nói xong, em nó đi vào, nó lên bục giảng để làm công việc trọng đại. Phía dưới mấy thằng đực cứ kéo em nó lại dành chỗ ngồi, gái trong lớp thiếu gì mà cứ xoắn tít vào em này thế nhỉ.

"E hèm...."

"Im im, để T làm nhiệm vụ"

Vèo vèo, giấy được vò lại bắn liên tiếp, mục tiêu là nó. kèm theo đó là tiếng reo hò. Cái bọn này lạ ghê, bảo im lặng thì reo hò như sói vậy.

"Im lặng, im lặng, 5 phút thôi"

"Từ kỳ 2, lớp mình sẽ đón thêm 1 thành viên nữa. đó là bạn.... Ly, mà gì Ly nhỉ?"

nó lại gãi đầu gãi tai. cả lớp cười với điệu bộ của nó.

"L T Ly" nói xong em nó cười, quả cười này khối thằng chết cho coi.

"Bạn L T Ly. Đề nghị cả lớp đập bàn chào đón nào"

"Chắc bạn Ly sẽ còn lạ với lớp, vì vậy chúng ta cố giúp bạn ấy hòa nhập nhanh nhất với lớp. Hết"

Má nó, nói xong cũng hú như sói. E bẽn lẽn đi xuống gần cuối lớp ngồi, cách vị trí nó ngồi 2 bàn, nó ngồi cuối cùng. 1 tí sau thì vào tiết học, Ly im lặng ngồi học, chắc chả quen ai nên mới im như thế.

Giờ ra chơi thì mấy thằng quay sang hỏi han bắt chuyện làm quên với ly, nhìn em nó thì cũng tầm với 1 số hot của lớp, chỉ được cái biết cách ăn mặc, nói chuyện nhỏ nhẹ. Nghe lỏm được thì em nó là dân Đà nẵng luôn, chắc lại là tiểu thư rồi, nhưng nó kệ, chả để ý đến.

"Lớp trưởng, hôm nào chuyển Ly cái thẻ sinh viên" quên mất, còn vụ này nữa.

"Ừ, để đó tí mình qua phòng đào tạo luôn"

một ngày nó lượn lờ qua phòng đào tạo khoảng 5-6 lần, cũng chỉ để xem có thông báo gì mới không thôi, nghĩ làm lớp trưởng cũng lắm chuyện. Lúc này nó nhìn kỹ hơn Ly, nhìn đôi mắt có vẻ rất hút hồn, nhưng có cái gì đó khó hiểu ở trong con người đó.

Ngồi vật vã với cơn đói cồn cào cuối cùng cũng hết giờ, cũng chả còn sức mà reo hò nữa. Nghĩ lại hồi c3 ngồi học giỏi thật, 11h trưa học thể dục còn đá bóng ngon lành.

Nó luôn là người về sau cùng của lớp, vì còn phải kiêm luôn vai trò thu dọn dụng cụ trợ giảng của giảng viên. Cả lớp về, lớp vắng teo, nó vừa bước ra cửa thì thấy em Ly đang đứng đó, hình như là chờ nó.

"ủa, ly chưa về à"

"Ừ, chờ T đi cùng, hỏi chút chuyện"

"Ừ, không đói hay sao vẫn có sức hỏi"

"Hì.. Thì Ly muốn biết sinh hoạt của lớp mình thôi"

"Ờ, cũng có gì đâu. Cái đó còn tùy ý thức nữa. Nhưng mình luôn cố gắng để lớp đoàn kết, phong trào học tập cao. Cứ từ từ rồi ly sẽ quen thôi"

"hì. ừ"

"Mà học Ngoại thương cũng hay mà. Chuyển qua ngân hàng làm chi ?"

"Ừ, bên đó cũng vui. nhưng bố mẹ ép phải sang bên này, sau còn xin việc"

"Ừm..ra trường có việc rồi, sướng. Mình thì cứ học thế, theo sở thích chả nghĩ sau này sao"

"hì.. mà T quê đâu"

"Nghệ An"

"Đâu nghệ an"

"Nam đàn"

"A....quê bác"

"Ừ...sao biết, ra rồi à"

"Ừ, ra hồi còn bé, tắm cả biển cửa lò nữa đó"

2 đứa đi hết đoàn đường, nó rẽ về phía ký túc xá, còn Ly qua lấy xe. Chắc lại là 1 gái ngoan, chịu sự quản thúc của gia đình. nhìn khuôn mặt Ly ẩn chứa đâu đó nỗi buồn, man mác.

Ăn xong nó vào quán net xem em có online không. chả thấy em, thay vào đó là 1 tràng tin nhắn, nội dung cũng chỉ xoay quanh chuyện của 2 người yêu nhau. Đáng chú ý chỉ có tin em trách nhẹ nó sao dạo này ít nói chuyện với em hơn. Cũng đúng, ăn chơi kết hợp với việc đầu kỳ làm nó bận rộn hơn. Nhắn tin yêu thương cho em 1 lúc rồi về ngủ 1 giấc cho khỏe người.

Cuối tuần nó biết kết quả thi lại, đậu má, tạch 1 môn, học lại rồi........... nó buồn. Lần đầu tiên bị học lại, tối lại có hẹn với em nói chuyện, mà buồn thế này, nó tự thấy xấu hổ với em. Nhưng khi về phòng khoe chiến tích với huynh đệ thì không chỉ riêng nó. anh Linh vỗ vai nó.

"Chú mày cứ buồn làm gì. Sinh viên học lại mới là sinh viên" Mấy anh em cười xuề xòa rồi nó cũng thấy đúng (khi đó không thấy đúng cũng cố mà cho đúng).

Ăn cơm xong nó qua quán net online. 1 lúc sau thì thấy em cũng online

"Buzzz"

"Hì.....anh"

"Ừ, chờ em tối giờ này"

"Xí, chả tin"

"Không tin thôi. Có người không tin anh kìa,huhu"

"Hì.....em vừa ăn xong mà"

"Ừ..nhớ em lắm"

"Người ta cũng nhớ mà :("

....

....

"Em."

"?"

"anh bị học lại 1 môn" nó quyết định nói cho em, hồi hộp chờ đợi

"Ừm"

"Em giận anh không"

"Có"

":(. ừm. anh xin lỗi"

"Ừm. Kỳ này đừng lặp lại nha"

"Hì..ừm"

"ai cho cười mà cười"

":("

"Không buồn nữa, lo mà học, không em cắn cho giờ"

"hic, bạo lực quá"

"Không bạo lực đâu trị được anh"

"Hì... anh ngoan mà"

"Ờ, ngoan, ngoan lắm cơ. xí"

"Hì...."

2 đứa nói chuyện linh tinh lung tung đến tầm 9h thì out. Tối đó nó về, ngồi vào bàn, viết luôn câu khẩu hiểu "Vì bố, vì mẹ, cố gắng nào" dàn lên ngay trên bàn học. Đúng là vẽ chuyện.

Cuối tuần ký túc thật rộn ràng, đôi lứa hẹn hò, tốp này tốp khác rủ nhau đi chơi. gián xong cái câu kia nó cũng đi dạo 1 vòng ra trường chơi, lang thang chán trong trường nó ra ngoài đường đi dạo tiếp. Nhìn dòng người mà nó chạnh lòng, chơi vơi, nhớ em buồn man mác.

Đang tâm trạng đi dạo thì nó gặp cái thằng hôm nó đánh trong ký túc. Thằng đó thấy nó khi nó đang thẫn thờ dạo bước. Đi với thằng đó còn có 3 đứa nữa. Nhìn thấy đã thấy có bất trắc.

"DM, cái thằng này mọi khi đánh tao này bọn mày" Nghe xong ngó ngẩng mặt lên thì thấy thằng đó đang chỉ thẳng vào mặt nó, 4 thằng đã áp sát lại nó. Đang lơ ngơ cái mặt thì thằng đó dơ cái tay định bạt tai nó. Nhưng nó kịp đưa tay lên đỡ. Đỡ được tay thằng kia nhưng khi 3 thằng còn lại cùng vào thì xác định là nó ăn đòn rồi.

"DM. còn đỡ à" Nó dính ngay 1 đạp vào bụng, sau đó thì túi bụi, nó đưa tay lên che cái đầu còn lại cho nó muốn làm gì thì làm.

"DM. mày còn láo, tao đánh mày chết" thằng đó dẫm lên đầu nó rồi đi.

Đau, phải nói là đau, quần áo bẩn sạch,tóc tai bù xù. Đã buồn còn gặp thế này, nhìn nó tả tơi chả khác gì thằng ăn mày. Lổm nhổm bò dậy, cười nhạt rồi cà nhắc đi về. Chả lẽ nó muốn tu thân cũng không được sao.

Có lẽ từ bây giờ mình xin đi đúng kiểu review, giống như 1 người đang ngồi kể cho mọi người nghe chuyện cuộc đời vây. Ban đầu mình cũng muốn són cho nó thành Truyện, nhưng mà ngồi nắn nót cho thành hình hài từng tập truyện khổ vãi linh hồn. Không vòng vo nữa, mình tiếp luôn:

Đang đến cái đoạn mình bị đánh.

Sau đó thì cũng lê lết được về phòng, tha thân lên được 5 tầng khổ lắm, bước vào phòng mấy thằng trố mắt nhìn mình, anh Linh là người có vẻ quan tâm nhất. anh hỏi mình ngay.

"Đệt, chú mày sao thế?"

"Em bị cái tụi kỳ 1 anh em mình đánh đánh lại"

"ĐM, bọn mất dạy, thằng Bình, Dương qua kêu bọn 510, 511 ra tìm bọn nó."2 thằng này người Quảng trị, bọn đó cũng đếch ngán gì, anh Linh thì như là đại ca của phòng, sở dĩ anh đó không sợ gì vì có người quen bên công an thành phố, nghe bảo cũng to. Nhưng lúc đó mình ngăn lại.

"Thôi anh, bọn đó có giang hồ bảo kê, giờ cứ để đó, tính sau, đánh qua đánh lại không học hành được. ra trường rồi cho nó ra bã"

"ĐM, nhìn mày tả tơi, ức lắm"

"Sao đâu anh, giờ mà đánh thì sau từng thằng phòng mình bị xử đó anh"

"ĐM, sợ đéo gì"

bla 1 lúc nữa thì mọi chuyện dừng, khi đó phải thế thôi, tha hương đi học không dễ, cố mà ra trường. (Các bạn đừng bảo bọn mình trẻ trâu hung hãn gì, đều là sinh viên xa nhà nên đoàn kết thôi, lại sống gần nhau nữa).

Ngày hôm sau mình lên lớp với cái má sưng to, 1 mắt hơi thâm. Lên lớp bọn nó cũng hỏi han này nọ lọ chai, rồi ai về chỗ người đó. Chỉ có em Ly là có vẻ quan tâm hỏi han hơn, chắc tại mình là lớp trưởng. Nói thật là mình éo đẹp trai gì đâu, nhưng cũng không hiểu sao em nó quan tâm.

Sau đó thì mình với Ly nói chuyện với nhau nhiều hơn, thỉnh thoảng 2 đứa lang thang trong sân trường, nhưng tuyệt nhiên mình không có ý đồ ý cả. Thấy em nó cần nc thì nói, chia sẻ thì chia rồi thành ra thân thiết hơn. Nhưng tình yêu chỉ dành duy nhất cho em (Hạnh), vẫn nói chuyện, vẫn an ủi, chia sẻ, động viên nhau. Nhưng con gái nhiều lúc chả hiểu nổi, có lẽ họ chỉ muốn trai là của riêng họ. Sau 1 thời gian cứ thế chơi thân với em Ly thì hình như Th biết, kết quả là sau 2 tháng nói chuyện với em Ly thì vào 1 ngày "đẹp trời" em (yêu) vào. Em với Th vào trường nó ngay lúc nó đang đi với Ly từ lớp ra. Thời gian đó bọn trong lớp tưởng mình với Ly yêu nhau, nhưng với mình thì đếch phải. Đang đi thì em đứng trước mặt mình, tát phát bốp rồi hỏi luôn.

"Tôi vào đây. Vẫn nói yêu tôi, mà anh thế này à?" Nghe câu này mình ngạc nhiên lắm, tay vuốt vuốt cái má, đau bỏ mẹ nó được, con gái tát đau thật.

"Hả? Em.. vào khi nào?"

"Lại giả ngây ngô à" Nhìn em nó lúc này đúng điệu sư tử luôn các bạn ạ.

"Giả gì.. ?"

"Đây là ai? Vẫn yêu thương ngọt ngào quá. Thế mà cạnh người con gái khác đó"

"Haha, em hiểu nhầm rồi. bạn anh thôi, bạn cùng lớp"

"Ly, đây là Hạnh, bạn gái mình"

Ly khi đó mới dám mở lời chào hỏi em, cũng may lúc đó con Ly nó biết điều, chứ nó mà cố tình phá nữa là mình mất em luôn. Mọi chuyện ổn, mừng, sau đó thì chào Ly, mình với em với Th đi ăn đi chơi. đang lúc hết tiền, nên lại chạy với theo em Ly vay ít tiền, ngại éo chịu được.

Chiều đó rủ nhau ra biển, biển đẹp, gió mát, có vẻ sóng hơi to, 3 đứa ngồi trên bờ chơi, chiều gọi ốc, ghẹ ăn. Chơi sang quá nên cũng gần hết số tiền mình mượn của em Ly.

Tối về nhà Th chơi 1 tí thì mình về, nhưng em lại không chịu, bắt đi chơi với em đến lúc xem cầu sông hàn quay luôn. em nhõng nhẽo ghê quá nên mình đồng ý.

Đứng trên cầu chờ cầu quay, mình ôm em từ phía sau, (giống phim titanic nhưng không giang tay ra). Đưng đứng hưởng cái gió thì em nói.

"Cầu quay hướng nào anh?"

"Ờ, anh nghe nói, nghe nói thôi nha, nó quay dọc theo 2 cái trụ kia, xong rồi lại quay lại như thường"

"Ừ, hay nhỉ. Có khi nào anh cũng quay đi như thế không"

"Có em, anh quay làm gì nữa"

"Không biết đâu anh, nhưng anh có quay như thế thì vẫn quay lại mà anh nhỉ"

"Ừ.."

"Nếu anh có quay đi thì vẫn có 1 người đứng cho anh quay về, nhưng chỉ 1 lần thôi"

"Ngốc, yêu em thôi".

Chờ mãi thì cũng đến giờ nó quay, nó quay dọc sông rồi lại trở về trạng thái cũ, nói chung là chả có gì đặc biệt cả. Coi xong thì chả còn đường mà về nữa, nhà trọ khóa cổng, ký túc cũng khóa cổng. Đi lòng vòng chán rồi lại ra bờ biển, mình mỏi chân vãi ra, em nó thì vẫn cứ đi, mình mới hỏi.

"Em không mỏi à?"

"Hì.. có. nhưng không biết ngồi đâu"

"Haizzz, mỏi sao không nói. Thôi, ngồi xuống đây nghỉ đã"

2 đứa ngồi xuống cát nhìn biển. biển tối thui, có cái quái gì mà nhìn, em dựa người vào mình, cứ thế nói chuyện, 1 lúc sau thì em ngủ luôn, mình cứ nói mà không biết em ngủ, nhìn em ngủ chắc em mệt lắm. Lắc nhẹ em hơi tỉnh, mình hỏi luôn:

"Mình thuê phòng cho em nghỉ nha"

"Không..em ngủ thế này"

"Không gì. Đi, để anh kiếm phòng"

Rời khỏi bờ biển, đi 1 lúc thì tìm được cái phòng, nhận phòng xong đưa em lên. Mở cửa ra thì phòng đơn, haizzz, thôi thì cho em nằm giường mình ngồi thức .

"Anh ơi, có 1 giường"

"Ừm, thì sao. anh với em ôm nhau ngủ.haha"

"Đánh cho giờ"

"Anh đùa thôi, em ngủ đi, anh ngồi ngắm em"

Để em ngủ, mình hết ngồi chán rồi lại đứng, chán quá ra đứng cửa sổ ngắm đường, lâu lâu có cái xe chạy qua. Đang mải mê ngắm thì em ôm mình từ đằng sau. Mình quay lại ôm em, hôn em, bế luôn em lên tay, tiến về phía giường. Đặt em xuống nằm đè lên em mà hôn, lúc này thì mình không kiểm soát được nữa, hôn xuống, cởi từng cúc áo em, cởi luôn áo chip, cởi quần jeen em đang mặc, mà hôn lên tất cả những vùng da của cơ thể em. Người em cũng nóng lên, hơi run. Mình cũng cởi sạch đồ mình ra, cởi luôn cái quấn bé còn lại của em, cứ thế mà mân mê cái cơ thể đầy đặn của em. Đang chuẩn bị XH thì em nó rên vào tai

"Anh..không được. Nghĩ cho em"

Khi đó đang lúc cao trào, nhưng nghe em nói thế nên đành cố dừng lại, ôm chặt lấy em.

"Anh xin lỗi...Rồi, rồi..anh xin lỗi"

Thế là lại ôm nhau ngủ, haizzzz. thốn lắm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, 2 cơ thể trần như nhộng, lại ôm nhau cười rúc rích. Xong 1 đêm hoan lạc không XH. Dậy tắm rửa, đi ăn sáng. Xong xuôi mình dẫn em qua Hội An chơi, đi trong buổi sáng vì chiều em sẽ về Hà Nội.

May có em vào mình mới qua hội an chơi, nhà cửa cổ thật. Qua ăn cơm gà.. rồi ngắm nghía 1 lúc , 2 đứa lại nhí nha nhí nhố như trẻ con, nhìn em đáng yêu với bộ váy dài ngang đầu gối trong cái không gian cổ kính của hội an. Gần trưa mình vả em bắt xe về, do đang sớm nên ghé vào non nước tham quan.

11h về phòng Th, nâu cơm ăn xong đưa em ra bến xe. ôm nhau giữa bên xe, em có khóc, mình cũng buồn. haizzz. Ai mà chả buồn. Rồi em lên xe về Hà nội.

Ngẩn ngơ quay về, hơi hụt hẫng. Ngày hôm qua em đã ở nơi này sao, mình và em đã tay trong tay sao.? chóng vánh đến lạ thường, nhìn xe em đi khuất dần mà mình muốn đi cùng em quá. Đứng ngẫn tò te 1 lúc rồi cũng biết đường bắt xe bus về trường.

Về đến ký túc khoảng 2h chiều, bước vào cổng thấy có 2-3 thằng nhìn giang hồ đang lượn lờ giữa sân, đi 1 lúc thì thấy chúng nhìn mình chăm chăm, mình cũng nhìn lại, 1 lúc thấy chúng nó thôi, có 1 thằng nhìn thằng kia lắc đầu. Thấy hơi nghi nghi rồi, nhưng cứ lên phòng đã rồi tính.

Lên đến phòng, ngạc nhiên là chả thấy thằng nào cả. nhưng lúc đó cũng không để ý gì, mệt quá, chỉ muốn ngủ. Đang định leo lên ngủ thì thằng bên phòng 511 qua nghe có vẻ nghiêm trọng.

"T. Sao mày còn ở đây. Đm, mày có trốn đi không, bọn kia nó hốt xác đấy"

"Bọn kia là bọn nào?"

"DM, cái bọn trước bị đánh ở ký túc đấy"

"ĐM. bọn nó vào đây à mày"

"Ừ, tao tưởng tối qua mày cũng tham gia"

"Đâu, tao tối qua có về phòng đâu, đi từ trưa qua. Mà có chuyện gì?"

"ĐM, thằng Dương đang uống cafe với con nào ấy. cái thằng c hó trước kia đi với 2 thằng nữa thì phải, thấy nó, rồi lao vào đòi đánh. Cu Dương phang ngay vào đầu nó cái ly cafe. thế là nó đuổi đánh"

"DM, nó không gọi anh Linh à"

"Có, bọn đó vừa đến thì thằng Dương đang bị đánh ở HỒ Xuân Hương. bọn đó gọi thêm 2 thằng nữa"

"ĐM, bọn chó. Mà bên ta đông hơn, quất con mẹ nó đi"

"Ừ, cũng cho mấy thằng c hó đó tơi tả tả tơi"

"Sao còn phải chạy"

"Mẹ, 1 lúc sau tầm 20 thằng toàn giang hồ kéo vào, toàn hàng găm đầy mình"

"Thế ban quản lý thì sao"

"ĐM, nó sợ đếch gì ban quản lý. May là có thằng phòng tao đi ăn khuya về thấy nghi nên nó gọi về, rồi cả lũ khăn gói trốn rồi."

"Huống gì lúc nãy có 2 thằng nhìn lăm lăm vào tao."

"Đó, nằm vùng đó. ĐM, phen này khốn với bọn đó. Mày cũng cẩn thận xíu"

"Mẹ, tao làm gì đâu, mà giỏi thì chiến, lại bị đánh như cũ là cùng chứ gì"

Nói chuyện lúc rồi thằng đó về phòng, mình leo lên nằm. Đúng lắm chuyện với thằng c hó kia. không biết anh em giờ đang lạc ở đâu. Mai lên lớp coi có thằng nào đi học không, chắc là éo có.

Sáng sớm, xuống cantin ăn tí qua loa rồi đi học. Lúc này không thấy 2 thằng hôm qua đâu, tưởng nó nản nó về rồi. Ra đến sân trường thì thấy 2 thằng đang lấp ló ở công trường. DM, bọn này bám dai như đỉa.

Lên lớp đặt cuốn giáo trình với dụng cụ trợ giảng xong nó qua lớp mấy thằng coi, không có thằng nào đi cả, vẫn còn lẩn trốn. Cứ đà này không biết bọn đó học sao nữa. thôi, cứ tạm thế đã, trưa về hóng tiếp, giờ học đã.

Chạy về lớp thì em Ly cũng vừa tới, em nó nhìn mình mặt có vẻ buồn, chắc tại hôm qua đc tiếp xúc với thiên thần của mình.

"Hôm nay tới muộn nhỉ?"

"Đâu, T tới sớm, đi có chút chuyện"

"Ừm.."

"Ủa, sao hôm nay mặt buồn vậy? Mất tiền hả?"

"Mất đâu mà mất, không vui thì buồn chứ sao"

"Cứ không vui là buồn hả? đây T không có vui, mà cũng không có buồn"

"T không vui nỗi gì, có ng ta vào thăm cơ mà"

"Ờ, nhưng về rồi. Mà buồn chi vậy"

"Linh tinh, thôi, vào học rồi, học đi"

Đúng là Ly đang có vẻ chạnh lòng hay có chút giận mình, mà có gì đâu mà giận nhỉ.

Hết tiết 1, mình có chút việc qua phòng đào tạo, tiện thể lượn lờ hóng coi 2 thằng kia đã biến chưa. Vẫn còn. mình không dám nhìn, chỉ thỉnh thoảng liếc xem thế nào. Tiếp có 2 thằng phóng xe máy từ phía ký túc ra. DM, bọn này đúng là hơn đỉa.

Lúc lên thì gặp thằng phòng cạnh, nó kêu mình lại.

"Tối nay anh Linh bảo mày đưa qua cho anh ít Tiền"

"Anh liên lạc rồi à. Mà tao hết tiền rồi"

"Yên tâm, ảnh vay tao rồi"

"Rồi, nhưng tao đi bọn đó nghi không?"

"Đéo nghi đâu, vì chả ai nghĩ là cử mày đi"

"Ờ ờ,Ok". Xong 2 thằng lên lớp.

Lúc này đếch quan tâm Ly đang nghĩ sao cả. Tính tối đi cách nào đây.

cả chiều mình ngủ ở nhà chờ đến giờ hoàng đạo xuất quân. Đến tối, thằng phòng bên qua đưa tiền với điện thoại của nó để liên lạc.

"Này, tiền, điện thoại. Đến cuối phạm văn đồng thì alo cho anh Linh"

"Rồi. ở nhà có gì alo ngay"

Xuống đến cổng, 2 thằng kia lại nhìn. Mình cứ tự nhiên đi, hình như mình để lộ cái gì đó, thấy 2 thằng cứ nhìn mãi. Ra đến sân trường thì không thấy bóng dáng nào theo cả. Tưởng ổn.

Ra đến đường lớn, đi thêm đoạn nữa thì hình như sau lưng có cái xe máy đi chậm chậm, mình nghĩ có biến, giả vờ quay lại thì không những xe máy, mà 2 thằng kia cũng có, bọn chúng giả vờ ngồi uống nước. ĐM, đời mình lại có lần giống phim hình sự vãi vật. Phải cắt đuôi thôi, cắt thế nào nhỉ. Đang lúc rồi thì nhớ tới em Ly.

"Alo, Ly à"

"Ừ, Ly đây. Ai đây nhỉ"

"Mình, T đây, T lớp trưởng"

"À..ừ"

"Ly tới trường được không, chỗ trung tâm tin học"

"Có việc gì không"

"Ừ, qua đi, tí T nói cho. hơi dài"

"Ok, chờ Ly tí nha"

Xong, thoát chắc rồi, nhưng giờ mà tụi nó vào tấp 1 phát chắc cũng lê lết thêm lần nữa.

10 phút sau Ly tới, ly tưởng mình rủ đi chơi đâu nên ăn mặc rất sành điệu, cũng may mặc thế này đỡ nghi.

"Ly..."

Ly chạy xe tới.

"Có chuyện gì vậy T"

"Ừ..tí nói, chạy xe đã"

Mình lên chở Ly đi, lại là xe ga. haizzz.

"Nhưng giờ đi đâu"

"Ly đừng ngoảnh lại nha. Để T nói"

Mình nói rõ sự tình cho Ly, bảo em ấy ôm thật nhiệt tình vào, đừng quay lại. Rắc rối là với cái bọn kia thì khá ổn rồi nhưng chạy thêm 1 chút lại gặp Th. Đang xui lại gặp gái.

" Ơ ơ, T..."

Mình quay lại vẫy tay 1 cái trong sự ngạc nhiên của Th. lúc đó ko dám nói gì cả, vì sau lưng vẫn còn 2 thằng kia. Còn Ly vẫn đang ôm chặt mình. Nghĩ được vụ này thì chắc cũng sắp tơi tả với em (yêu) rồi.

Chạy đến đầu Phạm văn đồng, nhìn qua gương xe vẫn thấy lấp ló bóng áo đen, đành chạy xe ra cuối đường, hết đường là bãi biển Phạm Văn Đồng.

"Giờ ngồi đây nha Ly, cứ ngồi yên thế, làm như đôi yêu nhau thật nha"

Ly gật đầu rồi 2 đứa cứ thế ngồi nói chuyện. Mình quên mất, dựng xe mà không để gương có thể xem được phía sau. Đành thỉnh thoảng giả vờ ôm em Ly để hóng tình hình.

"Xl Ly nha"

"Hì.. không sao đâu"

"Bất đắc dĩ thôi"

"Ừ.. không sao mà"

Đã 9h30 nhưng vẫn không yên tâm, đành lôi em Ly vào bãi biển thuê cái ghế để ngồi. Mà ghế ở đây 2 bên che kín, chả khác gì cái không gian riêng đâu, nghĩ cũng ngại nhưng đó là cách hay.

Vào kín đáo, lấy điện thoại ra nhắn tin cho thằng cạnh phòng.

"Mày cho mấy thằng giả vờ tả ra, Tao có thằng theo dõi, không gặp anh Linh được"

ngồi 1 lúc thì anh Linh gọi, đại loại là hỏi đang ở đâu, mình báo cáo tình hình, tạm thời chưa gặp được. Ngồi mình thỉnh thoảng nhìn đồng hồ xem giờ, bên cạnh là em ly, thỉnh thoảng lại đụng chạm nhau, hình như em Ly hơi ngượng, chả quan tâm.

Đến 10h15 gì đó thì mẹ em Ly gọi điện, bảo muộn rồi. Chết thật, giờ về thì mai lại phải đi, nguy. 1 lát sau thì 2 đứa ra khỏi cái ghế đó, may mắn sao bọn đó không có đó nữa, hình như ở nhà có biến nên bọn này rút, để chắc chắn mình lấy xe lượn qua lượn lại xem nó có núp bóng đâu không. Xong xuôi không có dấu hiệu, gọi cho anh Linh. Anh với mấy thằng đang ở tạm tại 1 lán xây dựng gần biển cách Phạm Văn Đồng tầm 5-600 m. đường vào khá khó, toàn cát.

"Anh giờ tính sao? Chả lẽ trốn suốt vậy à"

"ĐM, chờ ông anh đi công tác về đã" Ông anh này làm bên công an.

"Bao giờ ông về?"

"2 ngày nữa"

"Hay để em về kêu cả mấy phòng tầng 4 nữa qua, rồi về phòng"

"Đm, đừng dại, cứ bình tĩnh đi, ông anh về đứng ra là xong thôi"

Nói chuyện lúc rồi chào về để Ly còn về. Thế là an toàn, kể ra lần đầu làm trinh sát cũng thú vị Lại còn có người đẹp đi cùng.

Do về muộn nên tính để mai qua phòng Th thưa gửi rõ ràng, 2 bà kia là nguy hiểm lắm.

Sáng dây, đi học bình thường, lên lớp thấy Ly nghe có vẻ vui hơn, mình nghĩ, chắc lần này không những mệt với em (yêu) mà còn rắc rối với em Ly nữa. em nó cứ nhìn mình tủm tỉm cười, haizz. Mình cũng lại hỏi han em câu cho có.

"Hôm qua về có sao không?"

"sao?"

"Thì mẹ Ly đó"

"À.. không sao"

"Ừ..vậy học thôi"

Tan học, đang định ra phòng Th thì gặp Th ở sân trường.

"Th..Th"

Th ngoảnh lại

"Gặp chút, gặp chút"

Kéo Th lại ghế đá dưới gốc bàng ngồi nc. kể đầu đuôi sự việc cho Th. Th nghe có vẻ cũng chưa tin hoàn toàn, mình quên mất là kéo Ly cùng nc thì hay hơn, nhưng Ly về mất tiêu. Nghe xong Th chốt 1 câu.

"Th hôm qua gọi cho Hạnh, kể cho Hạnh nghe, nó mắng T dữ lắm đó"

"Nhưng... tại hoàn cảnh mà"

"T lần nào cũng hoàn cảnh, con gái không thích thế đâu"

"Ừm...cho Th mượn điện thoại"

Bấm gọi cho em, chuẩn bị sẵn sàng nghe sư tử gầm rú.

"Alo"

"Em..."

Đúng như mình nghĩ, em bắt đầu mắng xối xả (lâu rồi cũng không nhớ chi tiết nữa).

"Từ nay đừng gặp tôi nữa. Kết thúc ở đây đi."

"Nhưng.. em nghe anh no.................." chưa nói hết câu thì em cúp điện thoại. Buồn thê thảm.

"Thôi, Th về đi. T đi ăn đây"

"Ừ..cứ từ từ tính T ạ" má nó, nó không hỏi han mình rồi bla với em, giờ còn động viên nữa.

Lúc đó về thằng phòng luôn, cũng chả còn tâm trí nào mà ăn nữa. Nằm ủ rũ một mình 1 phòng, buồn man mác.

1 lúc sau mấy thằng phòng cạnh đi ăn về, chúng kéo sang phòng nó bắt kể chuyện hồi tối. Khi kể đến tình huống em Ly thì bọn đó chả them quan tâm đến tính hình đồng chí Anh với em gì nữa, cứ 1 Ly, 2 Ly. Nản, về ngủ cho lành, lòng thì đang buồn. Đếm đó éo làm sao mà ngủ được. Mượn điện thoại thằng bạn gọi cho em thì em đã tắt máy.

Sau 1 đêm gần như không ngủ, sáng đó nó không có sức mà lên lớp, ngủ phát đến 9h30. Hụt hẫng, trống rỗng (cả nghĩa đen lẫn bóng). Lang thang 1 lúc kiếm cái gì ăn rồi vào net nhắn tin cho em.

"Em, anh biết em thất vọng vì em, nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi, anh không giải thích nữa. Anh chỉ có em thôi. Mong em hiểu"

Ra về lại nghĩ bâng quơ, chả muốn làm cái gì cả. Lại về phòng nằm cho lành.

Đến trưa đang liu riu thì Ly gõ cửa. Cố dậy mở coi ai. Haizzz, đang rắc rối vì cô lắm đây cô ơi.

Nó tưởng mình ồm gì nên mua trái cây + 1 hộp cơm.

"Sao hôm nay T không lên lớp"

"Ừ..mệt"

"Biết ngay mà. Nè, cơm ăn đi, xong có trái cây nữa"

"Mua làm gì, tí T xuống ăn được rồi. Ly làm thế người ta lại nghĩ..."

"Nghĩ gì. Mà kệ, cho người ta nghĩ" con này bắt đầu láo rồi

"Không tốt, cho cả Ly, cả T. Ly biết T với.."

Nhìn mặt Ly có vẻ buồn.

"Ừ.. Ly biết rồi. T ăn đi đã"

Rồi mình cũng ăn, ngồi nói với em nó tất cả những gì đang xảy ra, xong xuôi thì em nó về, mình lại ngủ. Chán chả muốn làm gì, nghĩ gì nữa.

1 ngày, 2 ngày, 3 ngày cũng chẳng thấy em nói năng, nhắn tin gì cho mình cả. Trong suy nghĩ giường như mình đã để tuột mất em. Đến ngày thứ 3 thì anh Linh cùng 6 thằng nữa về, trông vẫn gọn gàng, sạch sẽ và ngon lành như lúc đi. Cũng đúng, có tiền tiêu, có chỗ ngủ, có chỗ ăn, không ngon mới lạ. Cái thằng ở nhà mới khổ.

Tối đó, mấy người phải xuống ban quản lý ký túc, nghe đâu lại biên bản. Gì chứ cái vụ biên bản thì nhàm quá rồi. Lên phòng anh em quyết định nhậu mừng đoàn tụ. Lại cái kịch bản cũ, 1h sáng chiến tại phòng. Kể từ khi vào đây, tửu lượng của mình được nâng cao từng ngày. Tối đó, thằng nào thằng đó uống dã man con ngan. Mình lại đang sầu, uống không biết gì luôn, chả hiểu thằng nào còn sức khiêng mình vào giường nữa. Và tất nhiên, sau đêm đó, cả phòng chết bẹp ở nhà, chả ai còn sức mà đi học nữa.

Đến 9h sáng thì thấy ai đó lắc người mình, đang ngủ ngon lành như cũng cố mà mở coi ai vô duyên thế.

"À..Th à.."

mở mắt thấy Th, nhưng lại nhắm tít mắt lại tính ngủ tiếp.

"Dậy dây, làm gì mà lê liệt thế này. Mà cái phòng gì mà .."

Mình tỉnh dậy, ngó nghiêng quanh phòng, tan hoang. Mấy cái chậu được trưng dụng hết, thằng thì nôn giữa nhà, thằng thì cho ra ngay trên giường, đậu má, hôi kinh khủng. Kiểu này thì dậy thôi, nhìn mà buồn nôn kinh khủng. Chạy qua phòng thằng bạn rửa mặt mũi rồi kéo Th xuống cantin ngồi cho thoáng.

"Sao uống ghê thế. Buồn hả"

"Ừ, buồn, với anh em về, liên hoan cái"

"Haizzz, mới có tí đã buồn"

"Sao không buồn"

"Nè, gọi cho Hạnh nè"

"Lại gì nữa, mắng tiếp à?"

"Cứ gọi đi"

Bấm số em, lòng buồn.

"Alo"

"Anh này"

"Ừm, biết giọng rồi. Sao như sắp chết vậy"

"Ừ..tại, nhớ"

"Nhớ..gì mà nhớ, lại nhậu xỉn à"

"xỉn đâu, uống có tí"

"Tỉnh lại nghe em nói"

"Ừ. Tỉnh rồi"

"em xl vì đã không tin tưởng anh, nhưng không ai bình tĩnh khi thấy anh như thế cả. Anh là của em, của riêng em thôi, không ai được chạm vào anh cả. anh nhớ đó, nghe không"

Mừng khỏi nói, mà nó, nó để mình vật vờ 4 ngày trời. Chỉ muốn ôm nó mà cắn tới tấp.

Hét to vào điện thoại

"Yêu em nhất" nói xong thấy em cười vui vẻ.

Sung sưởng nhảy tưng tửng như thằng hâm, tình yêu nó kỳ diệu vậy sao, mình như hồi sinh sau nắng hạn. Mọi chuyện lại ổn. Nhưng mà không hiểu sao em lại thay đổi vậy nhỉ? cũng hơi thắc mắc, nhưng cứ kệ đã, cứ vui đã.

Gần trưa thì lò mò về phòng, thấy mấy thằng đang hì hục dọn phòng, khổ, nhậu cho lắm vào, bao nhiêu thứ ngon rồi cũng ra, rồi lại mất công dọn.

"ĐM, thằng T, trốn đâu, về dọn"

"Dạ, em dọn ngay" Lòng đang vui, xắn tay áo vào dọn với mấy anh em luôn. Kết thúc cho thời gian buồn chán.

Sinh viên ở đâu chả biết, chứ riêng ở đây, anh em sống thật tốt với nhau. Mỗi người phương tụ về đây, cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ. Thứ duy nhất họ có là sự đoàn kết.

Chuyện mình với em từ sau lần tưởng chừng chia tay đó cũng không có gì biến động cả. Mình với em càng yêu nhau hơn, tin tưởng và chia sẻ cho nhau nhiều hơn. Nói chung mọi thứ xung quanh cũng ổn. Chỉ có đôi chút rắc rối với Em Ly. Sau cái chuỗi sự kiện đó thì mình cũng giữ khoảng cách hơn với Ly, Ly cũng thế, chơi với nhau 1 cách nhẹ nhàng, cũng không thiếu sự quan tâm, hỏi han, động viên, nhưng chỉ ở mức bạn bè. Nhưng dần Ly lại càng tỏ ra quan tâm hơi quá (so với cái gọi là bạn), đi chơi, hay đi đâu cũng luôn để xe mình chở, một vài lần đầu, nhưng sau đó mình cố gắng né tránh. Càng né em càng quan tâm nhiều hơn. Nhiều lần nhắc khéo Ly nhưng được mấy hôm rồi lại thế. Đến 1 ngày mình phải thẳng thắn với em ấy.

Tan giờ học, kéo em ấy ra ghế đá ngồi nói chuyện rõ ràng.

"Ly này. Đôi lúc sự quan tâm làm cho người được quan tâm vui, nhưng nhiều quá sẽ làm họ không thoải mái. Chắc Ly hiểu ý T"

"Ừ.."

"Ừ sao. Nếu hiểu thì chắc từ nay Ly biết phải làm gì ?"

"Ừ..Ly biết, T đã có bạn gái, Vì Ly mà ... nhưng chả lẽ Ly thích T không được sao? Chả lẽ Ly muốn dành lấy tình yêu không được sao?"

"Có bao nhiêu người để Ly yêu, sao cứ nhất thiết phải là T, khi mà T, 1 con tim đã có chủ. T không cấm Ly không được thích, hay đại loại là thế, nhưng Ly biết rồi đó. Ly là người bạn rất tốt. nhưng T xin lỗi"

"Ừ." Ly ủ rũ, buồn, mình cũng không thoải mái gì. NGồi thêm 1 lúc rồi về. Chắc rằng những ngày tới sẽ khó nói chuyện nhưng như thế là tốt.

Được 1 thời gian bình yên thì một ngày em hẹn mình lên online. Hình như có việc gì muốn nói.

"Anh, hôm qua em và Ly nói chuyện với nhau"

"Hả??? sao Ly biết số em."

"Em không biết, cái lần chúng mình chia tay hụt ấy, Ly gọi cho em. "

"Hả?"

"Ly thanh minh cho anh. Ly là 1 người tốt anh nhỉ?"

"Ừ, cũng tốt."

"Sao anh không yêu cô ấy?"

"NGốc, có em rồi, yêu em nhất"

"Ừm, thế em yên tâm rồi." mình im lặng, em tiếp

"Hôm qua Ly nói sẽ đấu tranh với em để dành anh đó"

"Trời, còn vụ này nữa à?"

"Ừ.. nhưng giờ em yên tâm rồi"

"Hì..yêu em." "Cách đây 2 tuần anh cũng nói chuyện với Ly, rõ ràng mọi chuyện. Ly đã đồng ý rồi nhưng hôm nay lại để em lo." "Hì..xl em cứ để em gặp rắc rồi nha"

"Hì..không có chi, Mà anh có làm gì cũng đừng quá nha, con gái dễ tủi thân"

"Làm gì ai?"

"Ly đó"

"À ừ, anh biết mà"

Rồi 2 đứa nói chuyện thêm tí nữa. Xong về.

Ngày hôm sau lên lớp, tan giờ học kêu Ly lại nói chuyện thêm 1 lần nữa.

"Ly, ra đây T nói chuyện tí"

"Ừ..có gì quan trọng không"

"Thì cứ ra rồi biết"

2 đứa lại ra ghế đá.

"Lần trước T đã nói rõ với Ly rồi đúng không nhỉ?"

"Rõ gì cơ?"

"Chuyện tình cảm giữa Ly với T"

"À . thì sao?"

"Ừm, hôm qua có nói chuyện với Hạnh, T biết hết rồi. Trước hết T cảm ơn Ly vì những gì Ly làm, nhưng chắc Ly biết T chỉ yêu Hạnh thôi. Ly đừng làm vậy nữa"

"Ly không thể. Mà Ly thua Hạnh ở đâu T. Mà T vẫn thờ ơ với Ly"

"Ừ, Ly tốt, không thua gì cả. nhưng tình cảm nó đặc biệt Ly à. T không kiêu, vì T không dám kiêu, nhưng vì đó là tình yêu"

"Ly xl, nhưng Ly không thể"

"sao lại không, dễ mà. quanh Ly bao nhiêu chàng trai tốt theo đuổi"

"XL T"

"Ly à, nghe T đi, nếu cứ thế này T không dám chơ với Ly nữa đâu"

"Ly.."

"Thôi về đi"

"Ừ.. nhưng ly sẽ vẫn dành bằng được T"

"Như thế Ly chỉ muốn sở hữu T, đâu phải là yêu"

"T không hiểu Ly. Ly sẽ đấu tranh đó"

"Ừ, mặc kệ Ly, Nếu thế T xl, T không thể chơi với ly nữa."

Lẳng lặng đi về mặc cho Ly đứng đó, thái độ ra sao.

Những ngày sau đó lên lớp không còn nói chuyện với Ly nữa, có chăng cũng chỉ việc lớp. em ly có vẻ khó chịu, nhưng mình cứ kệ, có lẽ phải dứt khoát. Cứ thế thời gian trôi, em Ly vẫn thế, vẫn gây rắc rối cho cả mình và cả Hạnh. Có tác động gây chia rẽ với Hạnh, nhưng may mắn cho mình là giờ em đã tin mình, gần như là tuyệt đối. Chính vì thế nên mình cũng cố gắng nhiều trong cuộc sống và dành tình yêu nguyên vẹn cho em.

Chẳng mấy chốc đã được về hè, sau 1 kỳ nữa có thể nói là khá thành công với mình thì hè hình như vui hơn. Về hè được gặp em, được đi chơi, được cùng em lượn lờ, ngày nắng thì đêm mình lượn. Cả lớp lại tụ tập đi chơi, và điểm đến lần này là cửa lò. CÁc thành viên háo hức ngay từ lúc xuất phát. Có lẽ đây là điểm nhấn duy nhất của mùa hè mà mình với em có được.

Vừa xuống đến con đường Bình minh, hơi biển bắt đâu lan tỏa. Kiếm 1 quán nhâu, cả lớp tấp vào. Biển xanh hiện ra trước mắt mọi người, dưới cái nắng chói chang của miền trung. Bọn con gái sung sướng hét lên, do xuống còn sớm nên cả lớp thay đồ tắm đã. Em ghé tai mình thủ thỉ.

"Anh, tí đưa em đi thay đồ"

"Haha, ừ"

Em chờ cho mọi người thay hết em mới chịu đi, ngại nữa mới khổ chứ. Em chọn cho mình 1 bộ bikini không quá thiếu cũng không quá thừa. Lúc vừa ra, mắt mình như chữ O nhìn em ngẩn ngơ. em thì thấy mình thế ngại nên cứ chạy nép sau lưng, nhìn rõ đáng yêu. Lần đầu tiên mình thấy toàn bộ cơ thể em ở một nơi sáng sủa như thế này, tuy rằng bikini che đi một số chỗ cần che nhưng cũng đã cho mọi người chiêu ngưỡng những đường con trên cơ thể em.

"Anh, đi đi" em vừa nói vừa đi sau lưng mình mà bẽn lẽn"

Đi ra tận bãi biển, mấy thằng con trai dở chứng dê cứ ngó em cho bằng được, công nhận là người em đẹp thật. Ra sát nước rồi mà em cũng không chịu xuống tắm, cứ đứng núp sau lưng mình khép nép.

"Em không định tắm à cô bé"

"HỨ, cô bé nào. Ngại chết đi được, cứ sao sao ấy"

"Haha, bao nhiêu người, em ngại gì"

"Không biết"

"Thế em đứng đây anh xuống tắm nha"

"Không"

"Ơ, thế đi biển làm gì?"

"Không biết"

"Haha." Vừa cười mình vừa quay lại bế em rồi đưa ra biển. Đây chính là khoảnh khắc 2 đứa được ghi lại ở máy ảnh thằng bạn. Và là tấm hình duy nhất của 2 đứa.

Em cố gẵng vùng vẫy nhưng mà tay mình khỏe quá, đưa ra nơi nước tận thắt lưng thì mình thả em xuống nước, em rơi nằm ngang, ngập hẳn xuống nước. Vừa ngoi lên thì em ôm chặt lấy mình mà khóc. KHổ, như trẻ mới lớn.

Đến tối cả lớp ăn nhậu, biển quê hương, biển chiều đẹp. Xa xa bắt đầu có những chiếc thuyền chong đèn, lớn bé đua nhau ra biển. Về đêm, dịch vụ câu mực nhảy rất được ưa chuộng tại đây. Giữa biển là màn đêm bao phủ, lập lòe những ánh đèn của ngư dân, đẹp mê hồn. Mình và em ăn xong lại ra bờ biển ngắm xa xa.Em dựa vào người mình, cảm giác thật bình yên.

"Anh."

"Ơi"

"Sau lỡ mình không lấy nhau được thì sao nhỉ?"

"Sao là sao? sao mình không lấy nhau được?"

"Thì em hỏi thế thôi?"

"Anh sẽ làm cho chúng ta lấy nhau được" Siết chặt em hơn.

"Ừ..hì...Nhưng nếu sau ra trường, em làm hà nội, anh ở lại đà nẵng thì sao?"

"Ngốc, em ở Hà nội thì anh ra. Định trốn anh hử"

"Đâu, em đâu trốn..hì..."

"Em vừa nói đấy thôi"

"Hì..nếu em mà phải làm ở hà nội thì mình ở đó khoảng vài năm rồi về vinh anh nhỉ"

"Ừm.. anh cũng muốn về vinh. Về rồi mình sinh 4 đứa con luôn nha"

"Không, 2 thôi"

"4 đi mà..đông vui"

"2 thôi, đau lắm chứ phải à"

"Ờ..thì 2, mà nếu lỡ ra thì em vẫn phải sinh đó"

"Ha. nhìn thế này mà khôn quá nhỉ"

"Chuyện.haha"

Khoảng 9h thì cả lớp từ cửa lò chạy xe về. Mình có em ở sau cứ líu lo nên cũng không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Lòng vẫn vui. Xong 1 ngày dài, vui bên em.

Sáng sớm đang ngủ ngon lành thì em tới, Muốn ngủ với bà này cũng khó, thôi thì dậy cho lành.

"Anh..trời.con ngủ kia à"

"Chớ sao. không làm gì thì ngủ, khỏe.Hề hề"

"Dậy, không ngủ nữa"

"Ờ, từ từ.."

"Dậy.......... dậy lên trường chơi, lâu rồi thăm lại trường"

"Nắng lắm"

"Nắng cũng đi, không đi là em đi luôn đó"

"Hức, rồi. anh đi"

Mình và em chạy lên trường, trường ngày hè cũng có 1 số lớp học hè, nhưng vắng vẻ hơn, vẫn hàng cây, vẫn ghế đá đó. Em tung tăng tung tẩy chạy giữa sân trường, thích thú. Chạy chán, 2 đứa lại ngồi ghế đá.

"Anh."

"Ơi"

"Sao hồi trước anh không chơi với em nhỉ"

"Haha, sao hôm nay cô lại hỏi tôi thế nhở"

"Thì nghĩ lại chả thấy anh để ý gì đến em"

"Ờ, thèm"

"Hứ, gớm mặt chưa"

"Chớ sao. Hồi đó anh có chơi với đứa con gái nào đâu mà đòi chơi với em"

"Ờ nhỉ, anh suốt ngày lủi thủi thôi"

"Thế mới có người yêu anh chớ. haha"

"Xí.."

"Quanh em mấy thằng bu lấy suốt, có hở ra cho anh ngó đâu"

"Ờ.. em là hót gơn cơ mà"

"Ui za, ai mà kiêu vậy ta"

"Hừm...anh nói ai kiêu, anh kia.."

"con gì đang bay .haha"

"Cũng hay anh nhỉ. Chả bao giờ chơi với nhau, giờ lại yêu nhau"

"Ờ, mà sao hồi đó em lại để ý anh"

"Hì..không biết"

"Nói đi mà..."

"Không biết thật mà, cứ thấy anh im im, hay lẳng lặng 1 mình. Rồi em lại hay chú ý hơn. dần..."

"Thích anh chớ gì.hehe"

"Xí, ai thèm thích. Nhìn thấy ghét"

"Ờ..thế ai đưa cho mình mẩu giấy vậy ta."

"Anh...hứ, không thèm nc với anh nữa"

2 đứa cứ vô tư đùa giỡn giữa sân trường, đâu đó có những em học sinh đang nhìn, nhưng còn tâm trí đâu để để ý nữa. Ngồi chơi chán rồi về, trời dần trưa, nắng cộng thêm gió lào, khó chịu.

Đưa mình về nhà xong em cũng chào bố mẹ mình rồi về luôn.

Ngày hè yên ả cứ trôi, mấy ngày sau thì em ra hà nội học. Mấy ngày sau mình cũng vào đà nẵng. Biết xa nhau là buồn, là nhớ, nhưng cũng cố nén mà đi, học cho nên người.

Vào năm học mới này thì chuyện với mình chỉ xoay quanh em Ly, giữa mình với em (yêu) vẫn ổn, học hành ổn. Học được khoảng 2 tháng thì mình đang băng qua đường Ngũ Hành Sơn (đường lớn chạy ngang qua cổng trường) thì có thằng (giờ tạm gọi là trẻ trâu) nó bem 1 phát mình gãy tay. Kết quả là nghỉ học tại chỗ mất nửa tháng, còn lại là thời gian lên ngồi danh dự trên lớp. Trong thời gian nằm nhà dưỡng thương thì Ly chăm sóc tận tình, đôi lúc cảm động nhưng có vẻ như thái quá. Bảo đừng làm thế nhưng em nó không chịu, nhạt kiểu sao em nó cũng cứ vậy, chán quá thôi mặc kệ. Chăm mình còn có Th (vừa là bạn vừa là chịu sự điều động của em (yêu)). Em Hạnh muốn vào mấy ngày nhưng mình không cho, kết quả là Th bị điều vào chăm mình. Cứ 15 ngày ở nhà trưa thì Ly mang đồ ăn, tối thì Th mang vào rồi ngồi chơi. Nghĩ cũng ngại nhưng nói chả đứa nào chịu nghe.

Khi tay khỏi thì mình bắt đầu làm thêm để trả nợ (do vay mọi người trong thời gian thương binh) và cũng mời Ly 1 buổi coi như cảm ơn, trong buổi nói chuyện này mình lại thêm 1 lần dứt khoát với Ly để Ly từ bỏ và thông cảm cho mình. Nhưng em nó vẫn cứ thế, nên mình cũng đành lắc đầu mặc kệ. Nói là mặc kệ nhưng sau những gì em Ly làm cho mình thì vẫn muốn giữ 1 tình bạn cho 2 người, trong mỗi lần đi chơi mình luôn phải giới hạn để Ly khỏi hiểu lầm.

Thêm 1 học kỳ nữa qua, lần này mình giật được học bổng, vui nhưng mình cũng không khoe em vội, tính tết về khoe luôn. Với số tiền nhận được mình sẽ mua 1 chiếc điện thoại, nhưng cũng đợi tết về khoe em xong mới đi mua.

Lại lên xe về tết, cái tết thứ 2, không còn háo hức như lần đầu xa nhà nữa. Có chăng chỉ muốn báo cáo kết quả học tập với bố mẹ để bố mẹ vui, báo cáo chiến tích với em. Nghĩ bụng bắt em thưởng gì? XH chăng?

Về nhà cũng sáng sớm, 2 con có nay chỉ còn 1, vẫn nụ cười hiền hậu của mẹ đón mình, bố đang chuẩn bị gói bánh.

Năm nay nhà có anh Trai cũng về, mấy anh chị tích góp chút mua cho bố cái xe Cup82. Có con xe mà chạy cũng ổn. Ngày đó ở nhà dọn dẹp, đi mua sắm với anh trai. Tối cầm xe chạy sang nhà em, lòng phấn chấn, muốn gặp em, khoe học bổng với em.

Đến nhà thì cả nhà đang ăn cơm. Còn chó nhà em ra đón mình bằng hàm răng được khoe tối đa. Thấy thế em ra đón mình.

"Anh.."

"Ờ..khiếp, con chó dữ hơn cả em nhỉ"

"Hứ, em cho chó cắn chết giờ"

"Hè, đang ăn cơm à"

"Dạ. vào ăn lun"

"Anh ăn rồi" 2 đứa vào luôn phòng ăn của nhà em.

"Dạ, con chào cô chú"

"T à con, ăn cơi với cô chú luôn"

"Dạ, con ăn rồi, cô chú cứ ăn đi ạ"

Mình lên phòng khách, em gắp thêm thức ăn, mang bát lên ngồi với mình.

"Ơ, xuống ăn đi. Vô duyên"

"Không, lên đây vui hơn"

"Trời, nói thế không sợ bố mẹ nhốt luôn hả"

"Hi..không sao"

Một lúc sau bố em lên.

"Bố ăn rồi à. Mẹ xong chưa?"

"Chúng tôi lo ăn, xong rồi, không phải như cô đâu" vừa nói chú vừa cốc đầu em.

"Bố này, con sao, chả bênh con gì cả"

"Thôi được rồi, xuống dọn cho mẹ đi"

"Dạ"

Nói xong em xuống bếp cùng mẹ, còn lại mình với chú.

"Uống nước đi con"

"Dạ, con mời chú ạ"

"Nhà có mỗi nó, cũng may là nó ngoan"

"Dạ, Hạnh ngoan mà giỏi giang nữa chú"

"Ừm. cũng may nó biết nghĩ"

"Dạ, nhà cô chú chuẩn bị tết đến đâu rồi ạ?"

"Có gì đâu con, còn mấy thứ thì mai Hạnh nó đi. Nhà con thì đến đâu rồi?"

"Dạ, nay con với anh đi mua cũng đủ rồi chú ạ"

"Ừ. Chú nghe Hạnh kể về con nhiều. 2 đứa yêu nhau à?"

Mình chỉ biết gãi đầu gãi tai, chả nghĩ chú lại thẳng thắn như thế. Đang phân vân không biết nói sao thì chú nói tiếp.

"Haha, nhìn mặt mày kìa, đừng ngại, có gì cứ nói, chú cháu ngồi với nhau, lại là đàn ông con trai"

"Dạ" mình chỉ biết nói thế chứ chả biết nói gì khác. lại gãi đầu gãi tai.

"Hạnh nó suốt ngày kể với cô, kể về hoàn cảnh, con người con. Rồi cô lại nói lại với chú."

"dạ, chú cứ nói tiếp đi dạ"

"Với chú, chú không quan trọng gì vấn đề hoàn cảnh gia đình cả. 2 đứa có yêu thương nhau thì giúp nhau tiến bộ, cho có tương lai."

"Dạ, cháu hiểu ạ"

"Làm thằng đàn ông phải có chí, có nghị lực, có vậy mới làm đàn bà yên tâm"

"Dạ"

"Nó thì được chiều từ nhỏ, khó bảo lắm, con mệt với nó đó"

"Dạ, có gì đâu chú"

Cuộc nói chuyện giứa mình với chú bị chen ngang bởi em, em với mẹ vừa ở bếp lên. Giường như mọi việc đến với nó thật suôn sẻ, bất ngờ nhưng đầy niềm vui. Trước giờ mình vẫn tự ti với em, gia đình em về hoàn cảnh gia đình mình, nhưng nay chú đã cởi mở, tháo cái nút thắt đó nên mình tự tin hơn. Ngồi nói chuyện thêm 1 lúc rồi mình xin phép cô chú cho em đi chơi. 2 đứa chạy con 82 của mình, cao lều khều ngồi trên chiếc 82 rõ buồn cười.

"Ngồi xe anh đau đó"

"Kệ, thấy em ru à"

"Haha"

"Mà nãy ngồi nc gì với bố thế?"

"Có gì đâu, chuyện đàn ông ấy mà"

"Haha, hôm nay tự nhận là đàn ông cơ đấy, thế con nào là đàn bà"

"Haha, con ngồi sau anh nè"

"Anh....em đàn bà hồi nào, hứ"

"Thì cũng xíu nữa thành đàn bà chứ gì?"

"Đâu mà xíu?"

"Thì cái lần em vô trong anh đó..."

Em chả nói gì, nhéo mình 1 cái rồi ôm mình chặt hơn.

"Em, giờ giả sử anh được học bổng thì em thưởng anh gì?"

"Hớ, gì cũng được, anh còn lâu mới được nhá"

"Trời, chê người ta suốt luôn"

"Chớ sao? nhắc cho nhớ"

"Mà em nói rồi nhá, không được thay đổi đâu nha"

"Ờ, duyệt lun"

"Thế nếu được thì em làm vợ anh nha"

"Trời.."

"Sao nữa?"

"Thì cứ được đi đã, chưa được mà đòi"

"Không, em hứa đã"

"Dai quá cơ, rồi, em hứa. Mà không vợ anh thì vợ ai?"

"Haha, rồi đấy, em hứa rồi đấy. Kỳ rồi anh được học bổng đó. haha"

"Aaaaaa, thiệt hả, chồng em giỏi quá ha. Mà anh bẫy em à. huhu"

"Cấm nuốt lời, haha. Vợ ơi, vợ ơi.."

2 đứa cứ đi mà chả có điểm đến nào cả. cứ chí chóe nhau thế, đi giữa cái rét mùa đông.

Ngày hôm sau đi mua sắm với em, mình cũng tìm cho mình 1 cái điện thoại, tự thưởng sau thành tích học tập. Em tết nay mua cho mẹ mình cái áo ấm. Chà, con dâu tương lai chu đáo. Về nhà, anh trai mình gặp em, cứ khen đáo khen để, mình được đà lên mặt kiêu. Chở em về trong niềm hân hoan vui sướng, 1 cái tết trọn vẹn hơn đang chờ mình. trong đầu mình nghĩ thế.

Bữa ăn tất niên, mình mời em qua nhà ăn cùng gia đình, gia đình mình cũng đã xem em như con dâu (tương lai). Tất niên niềm vui ngập tràn. Đêm giao thừa, mình chở em về xin phép cô chú rồi 2 đứa lại đi chơi. Cũng là như cũ, vi vu xuống vinh, xuống đúng cái ghế đá cái tết trước mình với em đã ngồi. Cuộc đời chưa bao giờ mình cảm thấy niềm hạnh phúc ngập tràn như thế, ngồi đến khoảng 11h thì đưa em về, năm nay 2 đứa quyết định đón giao thừa ở nhà.

Về nhà, mình lấy xe đưa em về, vì lúc đi đi xe em nên giờ 2 đứa 2 xe. Trời về khuya lạnh thấu xương. Trong lòng vẫn ấm áp, và mình tin trong em cũng vậy.

Tạm biệt em với nụ hôn nồng nàn không muốn dứt, mình về với gia đình. Xuân mới đang đến rất gần, nhà nhà đã bắt đầu thức dậy, chuẩn bị đón xuân. Về đến nhà mình nhắn tin cho em, cứ thế cho đến lúc giao thừa.

Vừa bước sang năm ới, mâm cỗ bắt đầu được hạ xuống, mình gọi điện cho em chúc tết, rồi nói chuyện với cô chú, chúc tết cô chú. Em cũng đòi gặp mẹ mình để chúc tết, không biết em nói gì mà mẹ rất vui. SAu đó đến lượt mình được em chúc, yêu quá cơ. Một lời chúc tết khá khó hiểu:

"Anh... năm mới này, em chúc anh khỏe này, giỏi này, gái không theo này, yêu em hơn này..hì..mà giả sử không có em thì anh cũng phải tốt đấy" nghe xong mình cũng chúc lại em.

Có chút suy nghĩ trong lời chúc của em, sao lại có giả sử ở đây. khó hiểu. Mình lại vui với bố mẹ, anh trai. Xong "tiệc" thì mình mới để ý điện thoại, thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của em, mình cũng chúc em ngủ ngon rồi đi ngủ. Chờ ngày mai, và những ngày sau đó nữa.

Năm nay có anh về, nên ngày mồng 1 2 anh em đi hết nhà người quen để mồng 2 thoái mãi đi chơi. Em cũng cùng bố về ngoại. Ngoại em cũng xa nên đi đến tối muộn mới về. Tất nhiên mình với em vẫn liên lạc thường xuyên, thỉnh thoảng em lại gọi cho mình để kiểm tra coi có uống rượu không. Tết cũng không được uống nhiều, có "vợ" khổ thế đó. Em có hỏi thì mình cứ bảo không uống, chứ thật ra chả sót ly nào, tối về mệt bơ phờ, nằm luôn.

9h tối em về đến nhà, 2 đứa nhắn tin thêm 1 lúc (nói 1 lúc chứ cũng tầm 1,5 tiếng, trong lúc mình đang muốn ngủ) rồi ngủ, ngày mai sẽ đi chơi, lại tay trong tay với em.

Sáng mồng 2, anh trai cầm xe đi chơi mất, mình đành kêu thằng bạn qua chở, tính kêu em nhưng nghĩ em chạy xe xa vất vả. Năm nay tập trung tại xã mình, mình xuống, em sang là vừa đẹp.

Tính đường đến chỗ tụ tập thì em xa hơn mình nên mình đến trước. Lúc này lớp cũng đã tập trung khá đông, hình như có thêm 2 đôi nữa thì phải, mình với em là tiên phong rồi mà.

Xuống, gặp bọn đó nói chuyện cười đùa vui vẻ chờ em đến, mình không nghĩ rằng chỉ không lâu sau có điều kinh khủng đang chờ.

Nói chuyện được khoảng 10 phút thì thấy xe máy em từ xa đang tiến về phía mình, lớp mình đứng phía bên này đường, còn bên kia em đang tới (chỗ này là cái ngã tư). Gần hơn, em thấy mình đang nhìn em từ xa, em cười và cứ thế phóng xe về phía mình mà không để ý gì cả. Mình cũng hơi tách khỏi đám bạn để chuẩn bị đón em nhưng.....

Đang háo hứng nhìn em thì 1 chiếc xe tải chở gỗ lao qua ngã tư, chiếc xe tải phanh trượt 1 đoạn dài nhưng dường như không kịp, vì lúc đó em cũng đang băng qua đường, xe em tan nát, em văng ra một đoạn xa nằm không động tĩnh gì. Minh như thằng điên lao tới chỗ em, bọn lớp cũng theo sau.. đỡ em lên ôm em vào lòng, nhìn em ....em cũng chỉ nhìn mình không nói được gì cả, máu từ đầu em đã chảy, chảy lên tay, lên áo mình..lúc đó em bấn loạn lắm, chỉ kịp kêu bọn bạn gọi xe cấp cứu. Nhìn em mà nước mắt cứ rơi, mình khóc thật sự. Câu nói cuối cùng mà em dành cho mình

"Anh ơi, em đau lắm."

Ở xa xa tiếng xe cứu thương đang tới..nhưng.........

Mình ngồi đó, ôm em như 1 thằng điên biết khóc. Xung quanh bao tiếng khóc cất lên.......

PS: Thôi, mình dừng. Cố lắm mới dám nghĩ lại khoảnh khắc ấy để kể.. mình khóc cmnr các bạn ạ. Em tàn nhẫn quá em ơi, để anh 1 mình.

Đến bây giờ mình chưa bao giờ hết bị ám ảnh bởi hình ảnh đó, lời nói đó. Hôm qua ở đó lại có 1 vụ tai nạn, sợ quá mình phóng thẳng về nhà luôn.

Thanks các bạn đã theo dõi cuộc đời mình (đến nay). Buồn.........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: