Chương 52
Một tát này vô cùng dùng sức, bên ngoài đều nghe thấy.
Mặt Trương Ngọc Phân bị đánh nghiêng qua một bên, chỉ trong vài giây đã bị bầm tím và sưng tấy. Bà ta bị tát đến mức chảy nước mắt, trong miệng phun ra một ngụm máu, mắt nổi đom đóm, ngã nhào xuống đất.
Hô hấp mẹ Triệu dồn dập, hai tay túm lấy cổ áo bà ta, điên cuồng chất vấn: "Rốt cuộc là vì sao? Nhà tôi với bà có thù hận gì hả?! Vì sao bà lại làm ra chuyện này?!"
Mẹ Triệu quả thực không thể tin được, cũng không có cách nào tiếp nhận.
Cho nên hết thảy mọi sai lầm đều do con người làm ra? Cho nên mười tám năm trước, người đàn bà ghê tởm này đã cố ý làm như vậy? Bà ta đổi con, đem con gái của mình vào nhà họ Triệu hưởng phúc, trở thành công chúa nhỏ được yêu chiều của nhà họ Triệu bọn họ! Mà đứa con do bà mang thai mười tháng sinh ra kia lại bị người đàn bà này vứt bỏ ở nông thôn, vứt bỏ trong mùa đông lạnh giá nhất! Nếu không phải Triệu Minh Khê phúc lớn mạng lớn, có thể đã không còn sống tới bây giờ!
Tim mẹ Triệu bị bóp chặt, cả người run rẩy. Bà nhìn Triệu Minh Khê đứng trong góc, môi run rẩy, nước mắt dàn dụa.
Nếu như đây hết thảy đều chỉ là ngoài ý muốn, như vậy mẹ Triệu còn có thể nói với mình, cả nhà bà cũng là người bị hại, hết thảy đều do trời cao trêu ngươi. Nhưng bây giờ, lại phát hiện mọi chuyện đều không phải là do ngoài ý muốn, chỉ là do bà và người nhà họ Triệu quá ngu xuẩn, mãi không tìm ra chân tướng!
Mười tám năm qua, bọn họ không chỉ nuôi con hung thủ, còn thuê hung thủ ở bên người -- Thậm chí còn vì con của hung thủ mà gạt con ruột của mình ra khỏi nhà!
Mẹ Triệu ôm chặt lấy quần áo thở dốc, lúc này mới hiểu được mình đã làm ra chuyện hoang đường và ngu xuẩn gì! Bà chọn váy cho con gái hung thủ, còn chỉ trích con mình không thân thiết với con gái hung thủ. Thậm chí bà còn bảo con mình làm bữa tối cho con gái hung thủ!
Dạ dày như bị ai bóp chặt. Phẫn nộ, thống khổ, buồn nôn, và cả hối tiếc xoắn chặt vào nhau.
Hai mắt mẹ Triệu đỏ ngầu, đột nhiên vùng lên, nắm chặt Trương Ngọc Phân đang bụm mặt, tát tiếp một bạt tai.
Trương Ngọc Phân hoảng sợ nhìn bà ấy. Giống như nhận ra bà ấy đang phát điên, Trương Ngọc Phân theo bản năng lui về phía sau.
"Bà điên rồi! Cả nhà các người đều điên rồi! Đây là hành hạ người khác!"
"Tiện nhân, tao muốn giết mày!" Đầu tóc mẹ Triệu rối bời, hai mắt híp lại, hoàn toàn mất hết lý trí, trong lòng đau đớn đến mức giờ phút này bà hận không thể đồng quy vu tận (1) với Trương Ngọc Phân.
(1) Đồng quy vu tận: cùng chết chung.
Bà cởi giày trên chân ra, hung hăng tát lên mặt Trương Ngọc Phân.
Trương Ngọc Phân liều mạng co rúm lại, bả vai bà ta sắp không chịu đựng được nữa.
"Ba!"
Một cái tát khác tát vào mặt Trương Ngọc Phân.
Lúc mới đi vào, tuy rằng có chật vật nhưng còn có thể nhìn ra hình dáng người phụ nữ, mà giờ phút này, nước mắt giàn dụa, gương mặt sưng phù đầy máu và nước mắt hòa lẫn nhau, khóe miệng còn đang chảy máu, quanh hốc mắt thì từng mảng tím xanh. Nếu tiếp tục đánh nữa thì chỉ sẽ cả gương mặt sẽ bị hủy.
Mặc dù mỗi người nhà họ Triệu đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận không thể chém Trương Ngọc Phân ngàn lần, nhưng dù sao đây cũng là xã hội pháp trị, không thể để cho mẹ Triệu tiếp tục đánh người.
Triệu Trạm Hoài đi qua ôm bả vai mẹ Triệu, dùng sức kéo bà lên: "Được rồi, được rồi, mẹ!"
Triệu Trạm Hoài cố gắng thức tỉnh mẹ Triệu.
Trên mặt mẹ Triệu đầy nước mắt, bị Triệu Trạm Hoài dùng hết sức lực kéo ra khỏi Trương Ngọc Phân. Bỗng nhiên bà tránh khỏi vòng tay của Triệu Trạm Hoài, xông vào phòng vệ sinh.
Tiếng nôn mửa và tiếng xả nước từ phòng vệ sinh truyền tới.
Buồn nôn.
Đây là phản ứng của tất cả người nhà họ Triệu.
Không chỉ cảm thấy buồn nôn với bảo mẫu đang gào thét đau đớn trên mặt đất, mà còn cảm thấy buồn nôn với con gái của hung thủ đang ngồi khóc như mưa trên ghế sô pha, cũng buồn nôn và chán ghét với những gì mà bọn họ đã làm trong mười tám năm qua.
Rốt cuộc bọn họ đã làm những gì!
Trương Ngọc Phân bị đánh gần như hôn mê, ôm mặt đầy máu, nằm co quắp trên mặt đất, giống như một con cá thối đang giãy giụa sắp chết.
Sau khi hết hoa mắt, chóng mặt, bà ta đã tỉnh táo hơn một chút, bắt đầu khóc lóc.
Bà ta ngồi dậy, khàn giọng khóc nhìn mọi người trong nhà họ Triệu: "Đúng vậy, tôi là mẹ ruột của cô Triệu Viên thì sao? Bây giờ tôi cũng mới biết. Tôi vô tội, Triệu Viên cũng vô tội. Khẳng định năm đó là bệnh viện mắc sai lầm, lúc ấy tôi chỉ là một sản phụ yếu ớt, làm sao có thể làm ra những chuyện này?! Các người nên đi trách bệnh viện đi, vì sao lại trách tôi!"
"Vô tội?! Đã đến lúc này, kết quả giám định ADN lần hai đều đã có, bà còn dám nói là bà vô tội!" Cha Triệu tức giận đến mức mặt mũi xanh lè, nếu không phải trước mặt là một người phụ nữ trói gà không chặt thì chỉ sợ ông đã vung nắm đấm.
"Đương nhiên chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bệnh viện, nhưng bà mới là hung thủ!"
Triệu Trạm Hoài hỏi: "Bà không biết Triệu Viên là con gái ruột của bà thì sao bà lại tới nhà chúng tôi làm việc!"
"Trùng hợp! Đều là trùng hợp!" Trương Ngọc Phân liều mạng đứng lên: "Tất cả thực sự là trùng hợp!"
Cho dù người hiền hòa như Triệu Trạm Hoài cũng bị người phụ nữ khóc lóc om sòm trên mặt đất này làm cho tức giận đến mức nổi gân xanh: "Trên đời này nào có nhiều trùng hợp như vậy?! Cho nên mấy năm nay bà đối tốt với Triệu Viên cũng là trùng hợp, cay nghiệt với Minh Khê cũng là trùng hợp sao?! Rõ ràng bà đã biết Triệu Viên là con ruột của bà từ trước! Là bà đổi đứa bé!"
Minh Khê không muốn nghe nữa, trực tiếp hỏi Triệu Trạm Hoài: "Vậy cuối cùng bà ta sẽ bị trừng phạt gì? Các người cho mời luật sư sao?"
Triệu Trạm Hoài đối mặt với Minh Khê, trong lòng đầy cảm giác áy náy, giọng nói không khỏi mềm nhũn: "Em yên tâm, chuyện này anh cả nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em, bọn anh sẽ cố gắng hết sức để tuyên mức án nặng nhất có thể."
Trương Ngọc Phân nghe thấy, bị dọa sợ đến mức mặt không còn chút máu.
Bà ta quỳ trên mặt đất, quay về phía Minh Khê, bắt đầu điên cuồng cầu khẩn: "Tại sao lại phải ép người vào ngõ cụt? Nghĩ lại đi, năm đó là tôi đổi con, thế nhưng Triệu Minh Khê, tôi cũng không làm cô chết đuối, cũng chưa từng ngược đãi cô, tôi còn đặt cô trước cổng cô nhi viện --"
"Ngậm miệng!" Triệu Vũ Ninh ngồi trong góc không thể nghe nổi nữa, ném cái ly về phía bà ta, vỡ thành nhiều mảnh.
Cậu đã lớn như vậy nhưng chưa từng thấy người nào như bà ta. Nếu không phải là do bà ta thì sau này đã không xảy ra một loạt chuyện như vậy. Đã như vậy mà bà ta còn không chịu thừa nhận tội lỗi của mình, vẫn điên cuồng biện minh cho bản thân.
Mấy mảnh vỡ thủy tinh xẹt qua cổ Trương Ngọc Phân làm cho bà ta hoảng sợ tới mức hồn bay phách lạc, cũng không dám mở miệng nữa.
Lúc bà ta tuyệt vọng, lại nhìn về phía Triệu Viên đang ngồi trên ghế salon.
"Viên Viên, Viên Viên, con giúp mẹ van nài bọn họ. Cầu xin con, mẹ chỉ mới bốn mươi hai tuổi, không thể nửa đời sau đều trải qua trong tù được. Nể tình mẹ đã sinh con ra, con giúp mẹ một chút đi. Nếu không phải vì con, năm đó mẹ cũng không bị ma xui quỷ khiến mà làm ra chuyện như vậy. Một mình mẹ không thể nuôi nổi con, cũng không có cách nào cho con được ăn học tốt nhất. Mẹ mang theo con thì chỉ có thể ở nhà thuê, ăn mì tôm, con cũng sẽ không có đầy đủ dinh dưỡng, lúc đó con còn nhỏ như vậy......"
"Đừng nói nữa!" Triệu Viên run rẩy đứng lên.
Tất cả những điều này giống như một cơn ác mộng, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Trương Ngọc Phân là cảnh tượng kinh khủng nhất. Vì cái gì bà ấy mới bốn mươi hai, mà trông lại già hơn mẹ Triệu, người lớn hơn bà ấy mười tuổi cơ chứ? Bà ấy là mẹ của mình thì sau này làm sao --
Triệu Viên bỗng 'bịch' phát quỳ xuống trước cha Triệu.
Hành động này làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, ai cũng nhìn cô.
Đôi mắt đục ngầu đầy nước mắt của Trương Ngọc Phân cuối cùng đã xuất hiện tia hy vọng, bà ta đau thương khóc rống lên.
Nhưng mà Triệu Viên lại vừa khóc lóc vừa nói -- "Cha, anh cả, các người có nghĩ tới hay không, coi như Trương Ngọc Phân trừng phạt đúng tội, nhưng mà con vô tội ạ. Đối với chuyện này, từ đầu đến cuối con đều vô tội. Năm đó bị đổi, con cũng mới vừa chào đời không bao lâu, một đứa bé thì nào có quyền gì quyết định?"
"Làm con gái của mọi người mười lăm năm rồi bỗng dưng mọi người nói cho con biết con không phải là con ruột, con chỉ là một đứa tu hú chiếm tổ chim khách, con còn có thể làm gì nữa đây?"
"Con nhất định phải lấy mạng hoàn trả lại cho Triệu Minh Khê mười lăm năm kia sao?!"
Trương Ngọc Phân sợ ngây người, há to mồm nhìn Triệu Viên, cảm thấy nực cười, nước mắt lăn dài rơi xuống thảm, "Mẹ vì con bỏ ra nhiều thứ như vậy...... Viên Viên, con......"
Bà ta bỏ ra nhiều thứ như vậy mà con gái nói bà ta bị trừng phạt là đúng tội. Trương Ngọc Phân bỗng nhiên bị rút hết sức lực, không giãy giụa nổi nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Triệu Viên.
......
Khi Trương Ngọc Phân nhận tội, xác định Trương Ngọc Phân phải chịu hình phạt nặng nhất thì Minh Khê cũng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này nghe bọn họ nháo loạn nữa. Nhưng bây giờ, nghe Triệu Viên câu nói này, cô sững sờ nói: "Cho nên Trương Ngọc Phân vô tội, Triệu Viên cũng vô tội, cả nhà các người cũng vô tội, vậy ai là người có tội? Là tôi sao?"
Cha Triệu và Triệu Trạm Hoài vốn không vì Triệu Viên mà lung lay.
Và khi mẹ Triệu thiếu chút nữa bị bộ dáng đáng thương của Triệu Viên mà không đành lòng thì đã bị câu nói kia của Triệu Minh Khê kéo lại.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều hô hào bảo mình vô tội trong chuyện này. Có châm chọc hay không? Bọn họ có tư cách gì mà đứng trước mặt Triệu Minh Khê nói ra hai từ 'vô tội' này?
"Cô cũng ngậm miệng!" Cha Triệu nhìn Triệu Viên, nhịn không được mà nói: "Cô còn mặt mũi gọi ta là cha sao? Hãy nhớ cho kỹ, cô là con gái của hung thủ, không phải là người của nhà họ Triệu chúng ta!"
Cả người Triệu Viên run lên, mặt mày tái nhợt.
Cha Triệu nhấn mạnh: "Nhà chúng ta cũng coi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, trước kia vì cô mà nỗ lực hết thảy, tiền cần bỏ ra cũng đã bỏ ra, cũng lười tính toán khoản kia với cô. Nhưng từ nay về sau, hy vọng cô đừng lại xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta nữa! Học phí ba năm cũng đã đóng xong, cô bước ra khỏi nhà họ Triệu, tự giải quyết cho tốt đi!"
Nước mắt Triệu Viên lập tức rơi xuống như vỡ đê. Cứ bị đuổi ra ngoài dễ dàng như vậy sao? Cô không thể tin được, không đề cập tới hai năm sau khi Triệu Minh Khê tới, lấy hơn chục năm tình cảm trước kia, chẳng lẽ người nhà họ Triệu cũng không cần sao?
Cô không dám tin nhìn Triệu Vũ Ninh và mẹ Triệu, nhưng hai người đều tránh sang một bên. Cô lại nhìn về phía Triệu Trạm Hoài -- anh cả từ nhỏ đã yêu thương cô nhất. Nhưng mà sắc mặt Triệu Trạm Hoài cũng xanh xám, lạnh lẽo và cứng rắn.
Hoàn toàn chính xác, cho dù thế nào, bọn họ cũng không thể để Triệu Viên tiếp tục ở trong nhà họ Triệu. Không thể bởi vì Trương Ngọc Phân mà giận chó đánh mèo lên Triệu Viên, mà như thế đã là lòng nhân từ và lý trí cuối cùng của nhà bọn họ. Dù sao bọn họ đều có giáo dục, biết thế hệ sau là vô tội. Nhưng mà muốn để bọn họ tiếp tục xem Triệu Viên là người trong nhà, vì Triệu Viên mà bỏ tiền tài, thời gian, tinh lực và yêu thương thì bọn họ không làm được.
Đã biết con bé là con gái hung thủ, cả nhà bọn họ cảm thấy ghê tởm còn không kịp, sao mà có thể làm như không có chuyện gì như lúc trước được?!
Hai chân Triệu Viên mềm nhũn, ngồi sập xuống đất.
Không khí trong phòng khách cứng ngắc.
......
Toàn thân Triệu Viên phát run, nhớ lại ba tháng ngắn ngủi này, cuộc đời mình đã xảy ra nhiều thay đổi to lớn...... Anh trai, em trai, cha mẹ vốn thuộc về mình đều bị cướp đi, bạn bè của mình cũng mỗi người một ngả...... hoa khôi trường học, thứ tự xếp hạng thi cử tất cả đều bại dưới tay Triệu Minh Khê.
Cô như kẻ thất bại, từng chút một trượt xuống vực sâu nhất của cuộc đời, đến bây giờ cả trường đều biết cô là đứa tu hú chiếm tổ chim khách, mẹ đẻ cô là bảo mẫu tráo đổi con -- Tất cả chuyện này là do ai tạo nên? Tất cả đều do Triệu Minh Khê!
Triệu Viên vô cùng sợ hãi, cũng cực kỳ căm hận. Bao ý hận góp nhặt trong lòng cô rốt cuộc đã không nhịn được nữa mà bạo phát.
Cô bỗng nhiên cắn răng, hung hăng nói với cả nhà họ Triệu: "Các người nói tôi là con gái của hung thủ, không xứng gọi các người là cha mẹ, các người có nghĩ đến cả đám các người có chỗ nào xứng đáng không?"
Cả nhà họ Triệu đều kinh ngạc khi cô đột nhiên nói câu này.
Triệu Viên như phát điên, không quan tâm gì cả, nói: "Các người đều là đồng lõa với Trương Ngọc Phân! Đừng đứng chỗ này gắn cho mình cái mác là người bị hại, đẩy hết thảy trách nhiệm lên đầu tôi và Trương Ngọc Phân! Khi Triệu Minh Khê vừa đến nhà, bảo cô ấy đừng đụng vào đồ đạc của tôi là bà, bảo cô ấy đừng làm bẩn thảm trên nền nhà là bà, bảo cô ấy theo tôi học một chút ít lễ nghi cũng là bà --"
Hai mắt Triệu Viên điên cuồng nhìn chằm chằm mẹ Triệu, gằn từng chữ một: "Là bà! Là lời của bà đã như vết dao đâm vào lòng cô ấy, không phải tôi!"
Mẹ Triệu thở gấp, cực kỳ đau đớn, cả giận nói: "Nếu không phải cô luôn tỏ ra bị ấm ức, thì làm sao hết lần này tới lần khác tôi lại bênh vực cô?!"
Triệu Viên từ dưới đất bò dậy: "Cái đó thì trách bà quá ngu xuẩn!"
Cả mặt mẹ Triệu đỏ bừng, xông lên cho Triệu Viên một bạt tai: "Cô cũng giống hệt mẹ cô, lòng dạ rắn rết!"
Triệu Viên căm giận lau nước mắt trên mặt, còn muốn nói sang chuyện khác, nhưng đã bị cha Triệu vẫy tay gọi người, cho hai người kéo cô ném ra khỏi nhà họ Triệu. Mẹ Triệu nhìn chằm chằm hướng Triệu Viên bị kéo đi, thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống ghế salon, bà cảm thấy mình sắp điên rồi.
*
Đêm nay, phòng khách nhà họ Triệu là một mớ hỗn độn.
Mỗi người đều cảm thấy giống như vừa trải qua một trận động đất, lung lay sắp đổ.
Trương Ngọc Phân và chứng cứ đã bị cảnh sát mang đi, chính thức bị giam giữ đến khi mở phiên toà. Triệu Viên cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu. Triệu Trạm Hoài bảo hai người đi thu dọn đồ đạc của Triệu Viên ở trong phòng, định dọn sạch sẽ tất cả rồi ném đi.
Đêm khuya.
Cũng không biết Triệu Minh Khê rời đi từ lúc nào, trước khi đi cô cũng không nói tiếng nào. Trong phòng khách chỉ còn lại mấy người nhà họ Triệu.
Cha Triệu và mẹ Triệu lo sợ không yên nhìn quanh, chỉ cảm thấy cả căn nhà trống rỗng, không có tiếng bước chân, không có tiếng cười, bầu không khí chết chóc giống như hết cái tát này đến cái tát khác, tát vào mặt chính mình.
Họ dường như đã mất tất cả. Giống như đứng trước một thảm họa kinh hoàng, mọi thứ đều không thể trở về như trước được nữa.
Cũng bởi vì thảm họa này, trong lòng bọn họ cuối cùng cũng đã nhận thức được, có thể giống như Triệu Viên nói, một phần nguyên nhân là do chính bọn họ tạo ra, là bọn họ đã phạm sai lầm.
Bọn họ, vì con gái của hung thủ mà vĩnh viễn mất đi đứa con ruột của mình. Chỉ sợ đây chính là trừng phạt lớn nhất dành cho họ.
Làm cha làm mẹ như bọn họ, đúng là thất bại vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top