Chương 50
"Cái gì?! Trương Ngọc Phân đã không còn ở phòng trọ trước đó của bà ấy sao? Không tìm được người?!"
Lửa giận trong lòng suốt một ngày đêm của cha Triệu rốt cuộc cũng bạo phát, mỗi cọng tóc đều đầy nóng nảy và giận dữ: "Vì sao lại không tìm thấy người, một bảo mẫu mà thôi, rất khó tìm sao?! Khi bà ta làm việc ở đây, không phải đều đăng ký phương thức liên lạc sao? Số điện thoại, người liên hệ khi khẩn cấp đâu? Địa chỉ đâu?! Các ngươi ăn không ngồi rồi à?!"
Người phía dưới bị ông rống đến mức nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào.
Hầu hết thời gian, Triệu Hoành Chí là một ông chủ thông tình đạt lý, tương đối nhẹ nhàng với cấp dưới, tiền lương cao, nhưng mà ước chừng chuyện này thực sự quá náo loạn cho nên mới như vậy. Không tìm thấy Trương Ngọc Phân thì thanh danh của Triệu Hoành Chí sẽ không còn. Trong giới thượng lưu này xác thực luôn có chuyện vượt quá giới hạn, nhưng mà tất cả đều không có ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy -- Suy cho cùng, ảnh hưởng mạnh mẽ nhất vẫn là chuyện vượt quá giới hạn với bảo mẫu lớn tuổi, dưỡng dục con gái riêng trong nhà mười tám năm.
Cho nên Triệu Hoành Chí nổi giận đến mức huyết áp tăng cao, cũng là chuyện có thể hiểu.
"Địa chỉ mà bà ấy ghi là một thôn vùng núi hẻo lánh, vùng núi gần thành phố Đồng. Chúng tôi đã tăng thêm người đi tìm. Về phần điện thoại của bà ấy, bây giờ không có tín hiệu, chỉ sợ bà ấy đã ném sim điện thoại rồi."
"Gọi không thông?! Để tôi gọi!"
Sau vài tiếng tút tút tút, quả nhiên là tiếng tổng đài nói không thể kết nối được truyền đến. Cha Triệu tức hổn hển ném vỡ điện thoại vào tường ở đối diện. Chiếc điện thoại tanh bành thành nhiều mảnh rồi rớt xuống đất.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị sốc.
"Bỏ trốn." Cha Triệu như mãnh thú chiến đấu kẹt trong lồng không có chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại hai chữ này.
"Tốt lắm, thế mà chạy trốn rồi."
Mỗi lần nói xong, máu huyết mỗi người nhà họ Triệu ở đây đều tăng vọt lên mấy phần, tức giận lan tràn trong não mọi người. Nếu Trương Ngọc Phân vô tội, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chỉ là cách hãm hại của người nào đó thù hận nhà họ Triệu gây ra thì sao Trương Ngọc Phân lại bỏ trốn? Bây giờ bà ấy bỏ trốn cũng có nghĩa là những bình luận về Triệu Viên trên diễn đàn trường học vô cùng gần với sự thật.
Cha Triệu tức giận nói: "Vậy thì tiếp tục tìm!"
Triệu Trạm Hoài cũng ra tối hậu thư với công ty bảo an: "Nhất định trong ba ngày tới phải tìm được người."
Nếu không, ba ngày sau, mọi thứ có thể đã lên men đến mức không thể cứu vãn được nữa, và mọi người đều lưu lại ấn tượng về chuyện cha anh làm loạn.
Sau khi người của công ty bảo an rời đi, trong lòng cha Triệu vẫn nóng như lửa đốt. Triệu Trạm Hoài thấy bệnh cao huyết áp của ông sắp tái phát, có thể sẽ nằm viện, nên nhanh chóng rốt cho ông một ly nước: "Nếu không thì cha đi nghỉ trước đi, chuyện còn lại để con xử lý."
"Làm sao cha có thể ngủ được?" Cha Triệu vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy trước mặt đen kịt: "Gần đây thực sự mọi chuyện đều không thuận lợi, bên con cũng tổn thất mấy hạng mục nhỏ, to, bên cha thì loạn thành như thế này. Cổ đông cũng đã gọi điện thoại cho cha, tối nay phải mở cuộc họp."
Nói tới đây, trong lòng ông bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút, nhịn không được nhìn Triệu Viên sắc mặt trắng bệch, sau khi vào nhà chỉ đứng một bên, không dám lên tiếng.
Mặc dù rất không muốn nghi ngờ, nhưng cha Triệu đã bị mấy chuyện gần đây giày vò tới phát điên rồi, ông thu hồi ánh mắt, nói thầm với Triệu Trạm Hoài: "Trương Ngọc Phân chỉ là một bảo mẫu, ở nhà chúng ta mấy chục năm, cả ngày chỉ mua thức ăn, quét dọn vệ sinh, điện thoại vẫn là 2g kiểu cũ của mấy năm trước, không biết cách dùng mạng, là có người mật báo cho bà ấy sao? Nếu không thì làm sao bà ấy lại biết đã xảy ra chuyện lớn mà kịp thời bỏ trốn?"
Giọng nói của cha Triệu không lớn, nhưng tỏ vẻ tức giận nên Triệu Viên nghe thấy được.
Không thể không nói, sau khi cha Triệu khế thừa sự nghiệp của gia đình, lăn lộn trên thương trường càng nhiều cho nên có mấy phần nhạy cảm.
Triệu Viên lau nước mắt, không nói chuyện, cô biết lúc này mình nói chuyện thì sẽ xong đời.
Mẹ Triệu ngồi trên ghế salon, thấy như vậy thì có chút không đành lòng. Dù sao thì Triệu Viên cũng là một tay bà nuôi lớn, cũng không có cách nào nhìn Triệu Viên nước mắt rơi như mưa như vậy được. Bà nói với cha Triệu: "Được rồi, đừng có mà hoài nghi như vậy, trong nhà này ai có thể mật báo cho Trương Ngọc Phân cơ chứ? Lại nói, bây giờ Trương Ngọc Phân có phải là mẹ ruột của Viên Viên hay không thì còn chưa chắc chắn đâu. Lỡ may chuyện này hoàn toàn là tin đồn nhảm, anh đã đắc tội với ai đó trên thương trường thì sao? Cũng có thể đối phương vì muốn bôi nhọ thanh danh của anh mà kéo dài thời gian để chúng ta bắt được Trương Ngọc Phân."
Cha Triệu không tâm tình ứng phó với mẹ Triệu, phiền lòng khoát tay, nói: "Em với Triệu Viên lên lầu đi."
Nói xong, cha Triệu chăm chú nhìn Triệu Viên: "Mấy ngày nay con ở nhà tự học trước đi."
Triệu Viên rưng rưng nhẹ gật đầu, từ trên ghế salon đứng lên, dáng người như liễu rủ trong gió. Cha Triệu và Triệu Trạm Hoài đưa mắt nhìn cô lên lầu, đều nhìn ra gần đây cô đã gầy đi không ít, nhưng lại không có tâm tư quan tâm.
......
Triệu Viên về đến phòng, đóng cửa lại, tựa người trên ván cửa, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Sau khi tập huấn trở về, mọi thứ đã đi theo một hướng hoàn toàn không thể đoán trước được.
Trước khi đi tập huấn, mọi người trong nhà cũng chỉ bởi vì Triệu Minh Khê bỏ nhà rời đi, cũng chính cô để mặc cho nhóm Bồ Sương đối xử khắc nghiệt với Triệu Minh Khê, sau đó cô bị bọn họ xa cách. Cô vẫn cho là mình có thể lật lại được một ván. Nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới, vừa tập huấn trở về, một tin tức lớn như vậy đã bị tung ra.
Triệu Viên hoàn toàn không tin là do đối thủ cạnh tranh trên thương trường của cha Triệu gây ra. Bài post trên diễn đàn kia đều nhằm vào cô, hơn nữa còn rất biết cách chạm vào nỗi đau của cô -- Để cho người nhà họ Triệu biết cô là con gái của Trương Ngọc Phân, so với việc nói cho toàn trường biết cô là thiên kim giả thì tin đồn này còn mạnh mẽ hơn.
Triệu Viên thật sự nghĩ không ra, chuyện bỉ ổi như vậy, ngoại trừ Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi ra thì còn có thể là ai làm. Hơn nữa, còn một vấn đề rất lớn là, thực sự cô có quan hệ máu mủ với Trương Ngọc Phân sao?
Triệu Viên sợ hãi, đến mức cả người đều lạnh buốt.
......
Cô ôm lấy hai vai của mình, ngồi trên mặt đất một hồi, cắn răng lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Trương Ngọc Phân, bảo bà ấy lăn càng xa càng tốt.
Nhưng đến khi lấy điện thoại ra, cô lại nghĩ không thể gửi được nữa. Công ty bảo an nói điện thoại của Trương Ngọc Phân không liên lạc được, bây giờ gửi tin nhắn, nói không chừng sẽ bị phát hiện. Nghĩ tới đây, Triệu Viên lập tức run rẩy xóa tất cả tin nhắn đã gửi, sau đó kéo số điện thoại của Trương Ngọc Phân vào danh sách đen rồi xóa khỏi danh bạ. Làm xong những chuyện này cô vẫn cảm thấy chưa yên tâm, trong lòng run sợ, khôi phục điện thoại về cài đặt gốc cho đến khi không để lại manh mối gì.
*
Giới thượng lưu này vốn không lớn, huống chi Phó Dương Hi còn đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Cho nên tới đêm, tin tức đã truyền tới tai cậu.
"Chạy?" Phó Dương Hi ngừng ăn táo, ném quả táo vào thùng rác, nhíu mày: "Là có người mật báo sao?"
Phía bên kia điện thoại nói: "Phó thiếu, có cần kiểm tra với công ty viễn thông không?"
"Kiểm tra, đương nhiên phải kiểm tra." Phó Dương Hi nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn nữa, kiểm tra lý lịch của bảo mẫu trong 50 năm qua, là người ở đâu, quê quán, có phải có tiền án tiền sự nào khác không, sẽ có ích làm yếu tố tăng nặng để luận tội bà ta trong tương lai. Sau đó, kiểm tra một chút, ghi chép chi tiêu qua thẻ ngân hàng của bà ta mấy ngày nay, bà ấy muốn chạy thì phải rút một ít tiền trước. Bà ấy không có hộ chiếu đúng không? Vậy chắc hẳn còn đang ở trong nước, như vậy chỉ có thể đi đường sắt, cao tốc hoặc ô tô. Chắc chắn chạy không xa, cỡ ngày mốt sẽ tìm được người."
"Tìm được thì sao ạ?"
"Đưa về nhà họ Triệu. Ngược lại, tôi muốn xem nhà họ Triệu rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này thế nào."
Phó Dương Hi nói: "Còn có, cho dù gần đây luật sư Cao có rất nước ngoài hay không thì cũng bảo ông ấy về nhanh một chút, ở văn phòng luật chờ đó, bọn họ tìm người về sẽ ra tòa."
Cả ngày hôm nay, ngoài mặt thì Phó Dương Hi rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất tỉnh táo nhưng trong lòng cậu hận không thể để cho bảo mẫu này chết đi.
Phía bên kia điện thoại đồng ý, một lát sau, giống như có liên lạc với nhà họ Triệu bên kia, nên nói với Phó Dương Hi: "Phó thiếu, chúng ta gửi tư liệu cho Triệu Trạm Hoài. Triệu Trạm Hoài gọi điện thoại tới, nói muốn cảm ơn chúng ta."
"Không phải giúp anh ta, tôi không muốn nói chuyện với anh ta. Thật xui xẻo!" Phó Dương Hi lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, phiền muộn trong lòng Phó Dương Hi cuối cùng cũng được giải tỏa. Cậu nằm trên ghế sa lon, cong một chân dài và nhấp vào hộp thoại WeChat với Triệu Minh Khê. Không biết bây giờ cô đã ngủ chưa, cậu muốn gửi tin nhắn gì đó, nhưng vắt hết óc cũng không biết nên nói chuyện gì.
Giao diện Wechat dừng lại vào buổi sáng hôm nay, Triệu Minh Khê hỏi cậu ăn gì, cậu lập tức chụp hình bữa sáng lên, sau đó hai người trò chuyện vài câu.
Phó Dương Hi kéo lịch sử trò chuyện Wechat lên trên. Cậu phát hiện, không biết từ lúc nào, số lần nói chuyện trên Wechat của hai người đã nhiều hơn, số cuộc trò chuyện cũng bắt đầu tăng hơn.
Triệu Minh Khê còn chủ động hỏi cậu một vài chuyện khác -- Giống như khi đang tập huấn, cô hỏi cậu bột giặt không giặt sạch được vết mỡ trên quần áo thì làm sao bây giờ.
Chết tiệt, làm sao cậu biết chuyện này? Cậu cũng không giặt quần áo bao giờ!
Thế là ngày hôm đó, cậu bật dậy nhanh chóng, tra Baidu một tiếng đồng hồ, tổng hợp các biện pháp dài một vạn chữ rồi gửi cho cô, thậm chí bắt đầu cân nhắc xem có nên nhờ ai đó gửi bột giặt qua không, hoặc mượn cớ vì chuyện này mà tự cậu đi qua đó.
Nhưng mà ngay lúc cậu còn đang cân nhắc thì khẩu trang nhỏ nhắn lại, "Cảm ơn cậu, vậy ngày mai tớ sẽ giặt, tớ ngủ trước đã."
"......" Khuôn mặt tuấn tú của cậu bắt đầu nóng lên, vì ý nghĩ xúc động trong đầu muốn chạy tới chỗ cô làm cho phát sốt, như thế này sẽ dọa cô mất thôi?
Tóm lại, Phó Dương Hi cũng không chậm tiêu như vậy, cậu có thể nhận ra, bây giờ Triệu Minh Khê gửi tin nhắn cho cậu không còn giống như lúc mới chuyển lớp, rất thiếu nội dung, coi cậu như tài khoản robot mà gửi ba dấu chấm.
Buổi sáng, cô thường dậy tương đối sớm, nếu như trời mưa, cô sẽ gửi tin nhắn bảo cậu mang dù. Nếu như trên Weibo có gì vui, đi trên đường thấy gì thú vị cô cũng sẽ chia sẽ cho cậu.
Phó Dương Hi vừa vui vẻ nhưng cũng lại lo được mất, không dám suy nghĩ nhiều, sợ lại là tình huống như lần trước. So với việc chưa từng có được thì từ thiên đường rớt xuống địa ngục làm cho người ta khó chịu hơn nhiều.
Lúc này, Phó Dương Hi cầm điện thoại, tại khung chat Weibo gõ hai chữ rồi lại xóa, trình độ xoắn xuýt không thua gì bên Triệu Minh Khê.
Minh Khê ngồi trước đèn bàn, định gửi tin nhắn cho cậu, kết quả thấy cậu cũng đang ở trạng thái【Đối phương đang nhập tin nhắn】.
Minh Khê định xem cậu muốn nhắn cái gì, thế là đợi tầm mười phút. Nhưng chờ đến khi giải xong một bộ đề mà cậu còn chưa nhắn qua. Thế là Minh Khê lại đi gội đầu, sấy tóc cho khô, sấy xong rồi lại nhịn không được mà cầm điện thoại lên xem.
Đối phương vẫn đang nhập tin nhắn.
???
Phó Dương Hi muốn gửi bài diễn thuyết tranh cử tổng thống sao?
Minh Khê nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ đã một giờ mà cậu vẫn còn đang gõ chữ??!
Phó Dương Hi còn đang suy nghĩ phải an ủi người như thế nào, tin nhắn của Minh Khê trên Wechat nhảy vọt ra.
Triệu Minh Khê: "Sao thế?"
Phó Dương Hi giật nảy mình, không cầm chắc điện thoại, "lốp bốp" một tiếng, điện thoại rớt xuống ghế salon. Cả người cậu trườn xuống, mặt đỏ tới mang tai duỗi tay dài chụp lấy điện thoại.
Sau khi cầm được điện thoại, sợ câu tiếp theo của Triệu Minh Khê là chúc ngủ ngon nên cậu không thèm lau bụi trên điện thoại, nhanh chóng nhắn một câu: "Sao cậu còn chưa ngủ?!"
Bên kia Minh Khê cảm thấy Phó Dương Hi đặc biệt chấp nhất chuyện 'đi ngủ', lần trước cũng như vậy, cậu lập tức bảo cô đi ngủ. Cô nghĩ Phó Dương Hi lại muốn nhắc nhở như cha già, nên vội vàng nói: "Lập tức đi ngủ, ngủ ngon."
Phó Dương Hi: "......"
Xem đi, mỗi lần mình tìm cô, cô đều lập tức nói muốn đi ngủ. Trong lòng Phó Dương Hi cảm thấy thật chua xót. Đột nhiên cậu muốn biết, nếu là Thẩm Lệ Nghiêu nhắn tin cho cô thì cô sẽ nói muốn đi ngủ trong năm giây sao?
Mặc dù Minh Khê nói muốn ngủ nhưng vẫn cứ cách một giây lại nhìn xem Phó Dương Hi có gửi tin nhắn gì tới không. Một giây sau, điện thoại sáng lên, Phó Dương Hi gửi tin nhắn tới. Trong lòng Minh Khê lập tức rung động, khóe miệng không khỏi cong lên, nhanh chóng ấn mở.
"Gần đây, cậu có chuyện gì muốn nói không?"
Phó Dương Hi vừa mới điên cuồng tìm kiếm một loạt các cách an ủi người khác trên Baidu, biết được hai bước quan trọng nhất là lắng nghe và cảm thông. Đầu tiên phải lắng nghe áp lực và ấm ức của con gái, sau đó đứng dưới góc độ của cô ấy mà giải quyết vấn đề. Cậu định làm một người đàn ông trưởng thành, lắng nghe khẩu trang nhỏ than thở ấm ức của cô ấy.
Trong khi đó, bên kia, động tác lau tóc của Minh Khê chợt dừng lại, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn mà Phó Dương Hi vừa gửi tới. Ánh mắt ngưng đọng, mặt không hiểu vì sao lại có chút nóng -- Có ý gì? Chuyện gần đây? Gần đây xảy ra chuyện gì?! Cũng chỉ đưa cho cậu ấy một cái dây buộc tóc, sau đó khi đi học thì nhịn không được mà nhìn chằm chằm cậu ấy mà thôi.
Chẳng lẽ bị cậu ấy phát hiện mình thầm mến cậu ấy?!
Nhịp tim Minh Khê lập tức trở nên dồn dập, chột dạ ngồi xuống giường, chân tay luống cuống nhìn chằm chằm điện thoại. Bởi vì thất bại khi theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu lần trước, thực sự Minh Khê cũng không dám tùy tiện thổ lộ.
Ngay trước khi Minh Khê trả lời, Phó Dương Hi lại tiếp tục gửi một tin nhắn tới.
"Ý tớ là nếu như cậu có chuyện gì không vui, nói ra sẽ tốt hơn nhiều, không nên giấu trong lòng."
"......"
Minh Khê đã gõ rất nhiều như 'Ý của cậu là gì? Cậu đoán được gì sao? Cậu có thể nói rõ một chút không?", nhưng lập tức xóa đi.
Người này có biết vừa rồi tim cô nhảy lên tận cổ họng không cơ chứ!
Minh Khê thở ra một hơi thật dài, ôm tim, cảm giác kích thích như khi đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Cô hận không thể nện cho Phó Dương Hi mấy phát: "Cậu có thể gõ chữ xong hết trong một lần được không?"
Phó Dương Hi: "Làm sao, chê tiểu gia tớ gõ chữ chậm?"
Cậu phí hết sức lực mới nhắn lại một câu như vậy, đã lớn như vậy, cậu chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như thế đâu. Thế mà cô còn dám ghét bỏ cậu gõ chữ chậm, chỉ có Thẩm Lệ Nghiêu gõ chữ nhanh thôi, con bạch tuộc chết tiệt.
Minh Khê biết Phó Dương Hi cũng lo lắng chuyện nhà họ Triệu ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Cô nghĩ nghĩ, mới nghiêm túc trả lời: "Anh Hi, tớ thật sự không sao, tớ rất tốt. Ngày mai mặt trời lại mọc như thường lệ, chim cũng sẽ hót, có các cậu làm bạn bên cạnh, tớ không có gì không tốt cả."
Phó Dương Hi nhìn tin nhắn gần như cam chịu của cô thì khẳng định tâm trạng của cô hỏng bét rồi, nói cái gì rất tốt đều là lừa gạt mình.
Nhưng mà cô lại không nói với cậu!
Rốt cuộc cậu nên làm gì bây giờ?
Về sau chuyện như thế này chắc chắn sẽ còn rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu đã lớn như vậy mà không biết cách an ủi người khác. Phó Dương Hi hận không thể nửa đêm học lớp 'làm thế nào để an ủi người khác'.
Phó Dương Hi sốt ruột đứng dậy và đi hai vòng quanh căn hộ rộng 200 mét vuông của mình, sau đó dừng bước, đôi mắt lóe sáng. Là một người đàn ông trưởng thành, cậu quyết định chuyển tiền qua Alipay cho Minh Khê.
Bên kia, Minh Khê nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động thì không dám tin trừng to mắt, ấn mở lặp đi lặp lại để đếm xem có bao nhiêu số không.
Sau khi đếm rõ ràng, cô ấy hít một hơi.
???
Minh Khê sửng sốt: "Cậu chuyển năm mươi vạn Nhân dân tệ cho tớ làm gì?"
Phó Dương Hi: "Số lẻ tiền tiết kiệm quá nhiều, nhìn chướng mắt, không bằng để cậu giúp tớ tiêu hết đi."
Minh Khê: "........................"
Thật xin lỗi, ban ngày cô không nóng giận vì chuyện nhà họ Triệu nhưng ban đêm lại bởi vì câu nói này của cậu mà thấy ngứa nắm đấm rồi đấy.
*
Hôm sau, chủ đề liên quan tới thiên kim thật, thiên kim giả của Triệu Viên và Triệu Minh Khê không những không hạ nhiệt, mà thậm chí càng ngày càng ồn ào hơn. May mắn có một người trong cuộc là Triệu Viên xin nghỉ học một tuần, nếu không thì từ lớp mười hai cho tới lớp mười, tuyệt đối sẽ có một đám người muốn tới nhìn xem bây giờ Triệu Viên như thế nào.
Mà khác thường nhất chính là nhóm người của lớp nâng cao. Tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.
"Theo như lời của cha Triệu Viên -- Không, bây giờ là cha nuôi, và trợ lý của cha nuôi cậu ấy nói, hai năm trước nhà bọn họ đã đưa Triệu Minh Khê về, đồng thời, cả nhà bọn họ đều biết Triệu Viên không phải là con ruột, Triệu Minh Khê mới là thiên kim thật. Vậy hai năm qua, vì sao Triệu Viên có thể điềm nhiên nghe lời khen ngợi của chúng ta? Lần trước tớ khen túi xách mới của cậu ấy thật xinh đẹp, trong nhà cậu ấy cho thật nhiều tiền tiêu vặt, thì trên mặt cậu ấy chẳng có chút vẻ chột dạ gì cả nha!" "Nào chỉ là có vậy, lớp chúng ta không phải còn đồn rằng Triệu Minh Khê là con gái riêng à? Triệu Viên nghe thấy chuyện này cũng không phủ nhận. Tin đồn vu khống Triệu Minh Khê này đến từ đâu?"
"Còn có, còn có, lúc trước chuyện Ngạc Tiểu Hạ nhắm vào Triệu Minh Khê trong cuộc bình chọn hoa khôi nữa. Không phải cậu ta nói Triệu Viên đứng sau chuyện này sao? Chẳng qua lúc đó tất cả mọi người đều đứng về phía Triệu Viên mà thôi."
Các cô gái đang buôn chuyện và cố tình tìm hiểu thêm chi tiết. Còn một số bạn nam có hảo cảm với Triệu Viên thì cảm thấy các bạn nữ này quá mức mẫn cảm. Nhưng cũng không nói vì, vì trên thực tế, Triệu Viên đối đãi với con trai bọn họ đều có tư tình riêng -- Lần trước Lộ Diệp giúp cô, còn bị cha cậu ấy đánh một trận. Mặc dù cuối cùng nghe nói chuyện đó thất bại, nhưng cô cũng không thể lập tức xé vé xem phim của Lộ Diệp chứ?! Cũng không thèm cho người ta chút mặt mũi nào?! Từ đầu đến cuối, Lộ Diệp giống như một con chó hèn mọn, hồn bay phách lạc mấy ngày.
Lúc ấy bởi vì Triệu Viên là thiên kim tiểu thư của nhà họ Triệu, một đám con trai có lập trường chỉ trích, chỉ cảm thấy có khả năng cậu ta không cố ý, chỉ là tính khí kiêu ngạo của kẻ có tiền mà thôi. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười, chính cậu ta biết mình là kẻ giả mạo, thế mà còn có tính khí kiêu ngạo như vậy?
Ngạc Tiểu Hạ nghe những bạn nữ trong lớp bàn luận, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn. Có trời mới biết, cô đã bị Triệu Viên dẫn đầu cô lập trong lớp! Không ai muốn cùng luyện từ đơn tiếng Anh với cô. Khi ăn cơm, cũng không có ai nguyện ý cùng ngồi ăn với cô! Thậm chí ngoại trừ Miêu Nhiên, không có bạn nam hay bạn nữ nào nói chuyện với cô một câu nào cả! Ngay cả ở tiết thể dục, chia nhóm đánh bóng chuyền cũng không có người nào muốn cùng nhóm với cô, làm cho thầy giáo thấy kỳ lạ đến hỏi, cô cũng chỉ có thể luống cuống, đứng yên tại chỗ di đầu ngón chân trên mặt đất. Triệu Viên có cảm nhận được tâm tình của cô không?!
Ngạc Tiểu Hạ hít một hơi thật sâu, đi tới chỗ mấy bạn nữ đang bàn luận khe khẽ kia, thử khôi phục quan hệ trước đây với các cậu ấy, lên tiếng chào hỏi: "Các cậu đang nói chuyện gì đó? Chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện không?"
Ai biết mấy bạn nữ kia nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy con bọ cạp độc nào đó, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa, rời khỏi lớp học.
Ngạc Tiểu Hạ: "......"
Mẹ nó, vì sao?
Sáng hôm nay, Phó Dương Hi cũng không ghé mặt lên bàn ngủ như mọi ngày, cậu đeo tai nghe chống ồn, lén lướt nội dung về Triệu Minh Khê trên diễn đàn.
Trước đây, đích thực là Phó Dương Hi chưa từng bước chân vào diễn đàn nửa bước, chỉ cảm thấy chướng khí mù mịt làm trễ nải thời gian ngủ của cậu, nhưng mà từ khi trên diễn đàn nhìn thấy độ phân bổ trên phạm vi lớn về chuyện xấu của Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu thì cậu lập tức đăng ký một tài khoản ảo, trở thành khách quen của diễn đàn.
Cậu vừa xem vừa tức giận đến mức đau tim, nhưng cách một thời gian lại nhịn không được lại đi vào xem. Khoảng thời gian này, hướng gió tựa hồ có chút biến chuyển. Bởi vì khẩu trang nhỏ và Thẩm Lệ Nghiêu ít gặp nhau, đám người nhiều chuyện kia cũng ít đồn thổi về hai người bọn họ hơn. Ngược lại, có một bộ phận người bát quái về cậu và khẩu trang nhỏ.
Phó Dương Hi nhướng mày, cố gắng khống chế để mình không tỏ vẻ dương dương đắc ý, cúi đầu ấn mở những bài post nói cậu có quan hệ với khẩu trang nhỏ, vừa nhìn những người này y y vừa nhếch miệng cao tới tận thái dương.
Nhưng mà càng lướt thì cậu càng bất mãn.
Dựa vào cái gì?
Thảo luận về mình và khẩu trang nhỏ lại ít đến như vậy, chỉ lẻ tẻ vài bài như sương mùa thu sau cơn mưa.
Ngay cả y y, những người này đều không mang đến cảm giác như khi y y khẩu trang nhỏ và tên họ Thẩm kia! Có rất nhiều câu chuyện chi tiết cùng tên họ Thẩm kia, ngay cả ảnh chụp cũng cả đống, thế mà với mình ngay cả mấy cái ảnh chụp cũng không có!
Cái này không khoa học!
Phó Dương Hi còn chưa kịp gặm được chút đường giữa mình với Triệu Minh Khê thì đã bị tức giận sôi máu một lần nữa. Tim, phổi và xương sườn đều đau, cậu nhanh chóng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Kha Thành Văn.
Kha Thành Văn đang viết bài, không hiểu chuyện gì.
Phó Dương Hi giơ điện thoại lên. Kha Thành Văn hiểu ý, nhanh chóng dưới áp lực của giáo viên, lấy điện thoại ra xem Wechat của mình.
Phó Dương Hi: "Cậu nhìn diễn đàn một chút, tớ và Triệu Minh Khê ngay cả một tấm hình cũng đều không có! Sao thế? Con mẹ nó chứ không phải tớ ăn ảnh hơn so với tên họ Thẩm sao? Vì sao không chụp tớ??"
Kha Thành Văn không dám nói rằng ba năm trước có một bạn nữ lén chụp ảnh cậu, nhưng ngày hôm sau cậu đã bảo người ta xóa ảnh, còn bảo luật sư gửi văn kiện cảnh cáo cho người ta, làm cho bạn nữ đó sợ đến mức phát khóc!
Mới qua ba năm Phó thiếu cậu đã quên hết rồi sao? Đầu óc cậu bị con gì ăn hết rồi sao?! Hả?!
Đương nhiên Kha Thành Văn chỉ dám gào thét ở trong lòng Mã Cảnh Đào một chút, còn thực tế thì cậu đàng hoàng nhắn lại: "Nếu không thì tớ tìm cơ hội lén chụp ảnh hai người nhé?"
Phó Dương Hi không muốn thể hiện ra là mình rất hài lòng với câu trả lời của cậu ấy, chỉ lạnh lùng trả lời không dấu chấm câu: "Cậu xem đó mà làm"
Trong tích tắc, Kha Thành Văn hiểu ngay. Ý của cậu là ngay lập tức liên hệ người trên diễn đàn xóa ảnh chụp của Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê đi, nếu như có thể buộc thay thế thành ảnh của cậu và Triệu Minh Khê là tốt nhất.
Kha Thành Văn thầm than trong lòng, cái này có khác gì những công ty giải trí ép nghệ sĩ tạo CP đâu cơ chứ? Nhưng Kha Thành Văn không dám nói, cậu lập tức làm theo.
Phó Dương Hi tìm ít chuyện cho Kha Thành Văn làm, lại quay lại lướt diễn đàn, thực sự không thể kìm lòng được nữa. Cậu muốn đánh ba trăm hiệp với mấy người nói 'Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê là trời sinh một đôi'.
"Các người nói nhảm cái gì thế? Triệu Minh Khê đã nói cậu ấy không thích Thẩm Lệ Nghiêu, các người nghe không hiểu tiếng người sao????"
Bốn dấu chấm hỏi thể hiện sự phẫn nộ của Phó thiếu.
Cậu gửi xong mới ý thức rằng, khẩu trang nhỏ tuy đã chính miệng nói không thích Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng hình như không có nhiều người biết. Đám người trên diễn đàn này cũng không biết, toàn trường cũng không biết, nên vẫn đang tiếp tục gán ghép hai người bọn họ với nhau.
Phó Dương Hi nghiêng đầu nhìn thoáng qua khẩu trang nhỏ đang cúi đầu chuyên tâm luyện đề, lại tiếp tục nhìn chằm chằm ảnh chụp hai người bọn họ trên diễn đàn, nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm giác bây giờ mình giống như nam tiểu tam, là loại không thăng vị thành công, đang vò đầu bứt tóc, vắt óc suy nghĩ để thăng vị. Nghĩ vậy, trong lòng cậu vô cùng chua xót, cũng ấm ức đến không chịu được. Nhưng cậu cũng không thể bảo cô lên diễn đàn làm rõ mọi chuyện được.
......
Minh Khê đang luyện đề, liếc mắt cảm thấy hôm nay Phó Dương Hi có chút là lạ. Cậu đeo tai nghe, không để ý tới ai, ghé mặt lên bàn ngủ. Trên mỗi sợi tóc ngắn đen trên đầu đều muốn viết 'tiêu diệt cặn bã'.
Cậu cao như vậy, ngủ ngồi thật sự không thoải mái, Minh Khê nghĩ, có cơ hội nhất định phải hỏi rõ vì sao mỗi đêm cậu luôn không ngủ được.
Đang trong lớp, Minh Khê không hỏi to được, thế là cô cũng gục xuống bàn, cẩn thận từng li từng tí lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có phải sáng sớm ngủ dậy thấy đau lòng cho tiền của mình không? Tớ biết mà, để tớ chuyển lại cho cậu."
Phó Dương Hi: "......"
Hơi thở của cô phả vào tai cậu làm tai cậu đỏ bừng, còn tưởng rằng cô muốn nói gì đó, kết quả lại nghe được mấy câu làm người ta tức giận hơn cả câu 'đau bụng sao, uống nhiều nước ấm đi nhé, vậy tớ chơi trò chơi trước đây'.
"......"
Minh Khê cảm thấy áp suất của Phó Dương Hi càng thấp hơn. Cô gãi đầu, như vậy nên chuyển tiền lại hay không nên chuyển lại đây.
......
Mặc dù đa số lực chú ý của mọi người trong lớp chuyên đều đặt lên chuyện học hành và thi đua, nhưng chuyện Triệu Viên này, bọn họ cũng có thảo luận.
Thẩm Lệ Nghiêu đã lơ đãng hai ngày. Cậu mím chặt môi, lần đầu tiên nhìn chằm chằm điện thoại trong giờ học. Cậu đang do dự không biết làm sao nói chuyện này với Triệu Minh Khê.
Nhà cậu và nhà họ Triệu là thế giao, cho nên cậu cũng đã biết chuyện thân phận của Triệu Viên và Triệu Minh Khê từ hai năm trước. Chỉ là lúc ấy, chuyện này là bê bối của nhà họ Triệu, thế nên nhà họ Triệu không muốn tung ra. Hai năm nay, cậu cũng giả bộ như không biết, chỉ nghe theo lời căn dặn của dì Đổng, quan tâm Triệu Minh Khê nhiều hơn một chút.
Ngón tay cậu nhấn vào hộp tin nhắn, phát hiện những nội dung tin nhắn gửi đi đều hiện dấu chấm than màu đỏ. Lúc này Thẩm Lệ Nghiêu mới kịp phản ứng, vì không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cậu nữa nên Triệu Minh Khê đã kéo tất cả liên lạc của cậu vào danh sách đen.
Chính như cô lời nói, cậu đừng có ý đồ tiến vào cuộc sống của cô nữa, giữa bọn họ còn có thể làm bạn nè, nếu như cậu lại làm chuyện như lợi dụng Đổng Tuệ lần trước để gọi Triệu Minh Khê ra thì cô sẽ không xem cậu là bạn nữa.
Như vậy, thật sự không thể quay lại như trước đây sao?
Lần đầu tiên trong từ điển cuộc đời Thẩm Lệ Nghiêu xuất hiện ba chữ 'không cam tâm' này.
Sau khi tan học, Diệp Bách ở bên cạnh hét lên: "Nghiêu thần, kiểm tra IP, cái tên ngu ngốc 95835968 này ở trên diễn đàn cứ một mực đè đầu tớ, bắt tớ thừa nhận Triệu Minh Khê không thích cậu!"
"Lại nói chuyện này không có mấy người biết đi? Làm sao cậu ta biết được, hay là cậu ta phán đoán?! Chuyện này vẫn chưa kết thúc, chuyện giữa cậu và Triệu Minh Khê là sao có thể do cậu ta định đoạt?!
"Tớ còn đại chiến ba trăm hiệp với cậu ta, từ sáng tới giờ không nghiêm túc nghe thầy Khương nói gì cả, tức chết tớ rồi!"
Thẩm Lệ Nghiêu không kiên nhẫn lườm Diệp Bách một chút, không để ý đến cậu ấy.
Diệp Bách cũng nhận ra Thẩm Lệ Nghiêu phiền lòng, nhất thời ngượng ngùng, cũng thức thời không tiếp tục đề cập tới chuyện này nữa.
*
Tất cả công ty trong nhà Kha Thành Văn đều nhận được sự chiếu cố của Phó Thị, làm bạn với Phó Dương Hi quả thực chính là ôm lấy đùi vàng. Thế nên tốc độ làm việc của cậu vẫn luôn khá lưu loát.
Lúc ăn cơm trưa, cậu đi tìm vài người phụ trách diễn đàn của trường, nhân cơ hội Phó Dương Hi và Triệu Minh Khê sóng vai nhau đến căn tin, cậu đã hèn mọn đi phía sau, chụp mấy tấm hình hai người.
Bởi vậy, trong tiết thứ hai của buổi chiều, có nhiều người bắt đầu phát hiện toàn bộ bài đăng bong bóng hồng giữa Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu đều bị xóa bỏ toàn bộ, giống như bị đàn áp internet vậy, biến mất nhanh chóng, đơn giản, không để lại chút vết tích nào.
Nhiều người ngay lập tức tỏ ra không hài lòng vì không thể giải thích được.
Còn có quyền tự do ngôn luận hay không chứ???
Một số người gặm đường cặp đôi Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê cũng cảm giác nhà của mình bị phát hủy nhanh chóng. Niềm vui của những câu chuyện phiếm trong cuộc sống cấp ba đã không còn nữa.
Nhất là Diệp Bách, sau khi đại chiến ba trăm hiệp buổi sáng xong, buổi chiều còn muốn tiếp tục tấn công tên đại ngốc kia. Kết quả lại phát hiện bài đăng mà cậu và đối phương đánh nhau đã không còn?
Thật sự không còn?
Tình huống này là như thế nào?!
Diệp Bách phát hiện không còn thì lập tức đi tìm Thẩm Lệ Nghiêu. Thẩm Lệ Nghiêu cũng nhíu mày.
Bên này Phó Dương Hi khen ngợi tốc độ làm việc của Kha Thành Văn xong thì lập tức nhịn không được mà lại lén lén lút lút lướt tin về Triệu Minh Khê, đi về góc tường, đăng nhập tài khoản ảo của mình rồi tiếp tục đọc diễn đàn. Nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê đã biến mất thì tâm tình rốt cuộc cũng sảng khoái một chút, giơ ngón cái với Kha Thành Văn mà không thèm quay đầu lại.
Sau đó cậu lại bắt đầu tìm kiếm bài đăng ảnh chụp cậu với Triệu Minh Khê mà Kha Thành Văn vừa đăng. Khóe miệng cậu dương dương đắc ý cong lên, cố gắng để cho mình bình thường một chút, không muốn để cho khẩu trang nhỏ phát hiện.
Kết quả.
Cứ tưởng sẽ thấy những bình luận nào là "Mẹ nó, CP giá trị nhan sắc thần tiên", "Mẹ nó, quá xứng đôi, "Mẹ nó, tớ bắt đầu gặm cặp này!" -- Nhưng mà cậu nhìn thấy lại là "Cái quỷ gì thế này, bài đăng với Thẩm Lệ Nghiêu biến mất, lại biến thành chụp bóng lưng với bá vương của trường thế này?"
Phó Dương Hi: "......"
"Ai lại chụp mấy tấm hình với đại ca trường học, ai đã chụp lén thế, dám chụp lén đại ca trường học ư, muốn chết phải không? Tưởng đại ca nhuộm tóc đen sẽ hoàn lương sao? Mà chụp bóng lưng, cái gì cũng không nhìn ra thì có cảm giác CP gì cơ chứ!"
Gân xanh của Phó Dương Hi nổi đầy trên trán: Người này, mày có hỏa nhãn kim tinh à, mày có thể phân biệt được bóng lưng có cảm giác CP hay không sao? Có phải muốn trao cho mày giải thưởng để mày xem sao hỏa và trái đất có cảm giác CP hay không?
"Mà cái tiêu đề cũng treo đầu dê bán thịt chó đi, nói là CP thần tiên, tớ còn tưởng rằng là Nghiêu thần và hoa khôi, mới click vào xem một chút."
Phó Dương Hi: Mày bị mù rồi à, cái này cũng có thể nhìn lầm sao?
"Người kia quá cao gầy, tính tình lại tàn bạo, không thích hợp với tiểu tiên nữ của chúng ta."
Phó Dương Hi: Làm sao lại không thích hợp, tao cũng không có kém như vậy đâu.
"Lầu trên cộng một, mà lại căn bản cậu ta sẽ không phải là người biết quan tâm, vì sao bây giờ lại tà như vậy nha?"
Mặt Phó Dương Hi đã đen xì: Tao và khẩu trang nhỏ trời sinh một cặp, nào đến phiên mày kêu gào tà???!!!
Phó Dương Hi kìm nén lửa giận, cố gắng để mình không phun giận vào những người này.
Nhưng sau khi hít sâu ba phút, cậu vẫn không nhịn được, con mẹ nó, cái này sao cậu có thể nhịn được?
Đám người này đều có mắt không tròng, phải không?!
Cậu bắt đầu điên cuồng gõ chữ lộp bộp trên điện thoại.
Minh Khê căn bản không biết rốt cuộc cậu ấy đang làm gì, cũng chỉ thấy cả ngày hôm nay cậu đều không ngủ, rõ ràng hai mắt đã đen xì mà còn mê lướt mạng, hơn nữa nhìn có vẻ còn rất phẫn nộ, giống như muốn hẹn đánh nhau với ai đó.
*
Minh Khê cảm thấy miệng mình quả thực là quạ đen.
Chân trước cô cảm thấy Phó Dương Hi giống như muốn đánh nhau với ai đó thì chân sau, trong tiết thể dục cuối ngày hôm nay, cô đang ở trong phòng học lười biếng làm bài tập thì nghe thấy bên ngoài có đàn em của Phó Dương Hi chạy vào, nói lúc chơi bóng rổ, lớp quốc tế các cô và lớp chuyên xảy ra xung đột, rồi đánh nhau.
Các bạn nam trong lớp nhanh chóng chạy xuống giúp đỡ!
Minh Khê nhanh chóng đứng dậy: "Phó Dương Hi đâu?"
"Đại --" Đàn em kia thiếu chút nữa thốt ra hai từ kia, biến thành, "Đại Minh Khê, cậu nhanh xuống khuyên can, anh Hi bây giờ đang đánh Thẩm Lệ Nghiêu của lớp bên cạnh."
Minh Khê: "......"
Đại Minh Khê là cái quỷ gì thế.
Hai mươi phút trước đó.
Sân chơi của lớp quốc tế và lớp chuyên không dính dáng gì tới nhau, sân bóng rổ cũng được chia lưới sắt hai bên.
Nhưng khi Thẩm Lệ Nghiêu đang chơi bóng rổ, cậu phát hiện Phó Dương Hi ở bên kia lưới sắt đang cởi áo khoác lau mồ hôi, trên cánh tay trắng nõn đang đeo sợi dây buộc tóc pha lê nhỏ màu đen. Động tác trên tay của Thẩm Lệ Nghiêu dừng lại, bước chân cũng dừng lại, trái tim đột nhiên nhảy loạn.
Bỗng dưng cậu thả trái bóng rổ xuống, nhảy qua lưới sắt, đi qua bên kia, nhìn chằm chằm món đồ trên cổ tay Phó Dương Hi -- Nếu như cậu không nhìn lầm, đây chẳng phải là đồ vật từng xuất hiện trên tóc của Triệu Minh Khê sao?
Càng đến gần, Thẩm Lệ Nghiêu càng khẳng định, đây chính xác là đồ của Triệu Minh Khê. Là Phó Dương Hi đoạt lấy sao? Cậu ta là đại ca trường học, việc ác nhiều vô số kể. Hay là Triệu Minh Khê tự mình đưa -- Không, điểm này tuyệt đối không có khả năng.
Thẩm Lệ Nghiêu không cách nào miêu tả được tâm tình của mình vào lúc này, chỉ cảm thấy lý trí kéo căng như dây cung sắp đứt.
Ngay khi cậu đi qua bên đó, Diệp Bách và mấy người khác sợ phát sinh xung đột gì nên vội vàng đi theo.
Mấy người vừa đi qua thì bên kia Phó Dương Hi cũng chú ý tới. Phó Dương Hi nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, khó chịu rất lâu, trong lòng đã sớm bốc hỏa. Nếu không phải để ý tới cảm nhận của Triệu Minh Khê, ngày đó ở trong phòng thông tin của trường đi ra, cậu đã muốn đánh Thẩm Lệ Nghiêu một trận.
Bây giờ Thẩm Lệ Nghiêu còn dám tới? Muốn chết sao?
Phó Dương Hi ném quả bóng rổ trong tay xuống đất, cậu ôm cánh tay nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu đang đi tới.
Thấy Thẩm Lệ Nghiêu nhìn chằm chằm đồ trên cổ tay cậu, thì cậu cố gắng xoay cổ tay, đem món đồ trên cánh tay khoe khoang cho Thẩm Lệ Nghiêu nhìn, khóe miệng cậu cong lên, lạnh lùng nói: "Như thế nào? Muốn đánh nhau à?"
Sau khi vén tay áo lên, cậu lập tức cảm thấy Thẩm Lệ Nghiêu không đáng để nhìn, thế là suy nghĩ lại, thả tay áo xuống. Đồ mà khẩu trang nhỏ đưa lại bị Thẩm Lệ Nghiêu nhìn chăm chú, Phó Dương Hi cảm thấy thua lỗ.
Cậu nổi trận lôi đình: "Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa tôi khoét mắt cậu đấy."
"Cái này là mày đoạt từ chỗ Triệu Minh Khê đúng không?" Thẩm Lệ Nghiêu cố kiềm chế tức giận: "Mày ức hiếp đứa con gái khác thì thôi đi, dựa vào cái gì mà mày lại ức hiếp Triệu Minh Khê? Còn để cậu ấy thay mày chạy mấy vòng, còn làm đồ ngọt cho mày nữa?"
Kha Thành Văn cũng vội vàng cùng một đám đàn em chạy tới.
Phó Dương Hi lười phải nhiều lời với Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng Kha Thành Văn lại nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, rồi giải thích: "Lớp chuyên bọn mày đừng tưởng rằng điểm số cao thì quá ngạo mạn, con mắt nào của mày thấy anh Hi của bọn tao bức bách Triệu Minh Khê?"
Thẩm Lệ Nghiêu gần như thấm giọng rống: "Đừng tưởng rằng có tiền thì có thể ý thế ức hiếp người! Nếu không phải như thế thì làm sao cậu ấy lại muốn vì mày làm những chuyện này?!"
Phó Dương Hi lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến mày."
Trong lòng Thẩm Lệ Nghiêu một mực bị âm thanh mà buộc lòng cậu phải bỏ qua, nói cho cậu biết, Triệu Minh Khê không chỉ không còn thích cậu, mà còn đã thích Phó Dương Hi. Nếu không thì vì sao lần trước cô kéo Phó Dương Hi rời đi, cũng không thèm quay đầu nhìn mình chút nào? Nghĩ đến đây, dạ dày Thẩm lệ Nghiêu như bị một bàn tay vặn chặt.
Hơn nữa, cậu cũng rất nghi ngờ, có thể Phó Dương Hi không biết lấy dây buộc tóc của con gái là có ý nghĩa gì.
Người này, quá ác liệt, Triệu Minh Khê tuyệt không thể thích cậu ta.
"Tao biết thời gian Triệu Minh Khê quen tao lâu hơn mày." Thẩm Lệ Nghiêu nặng nề nói: "Lúc Triệu Minh Khê mới từ thành phố Đồng tới đây, ngày đầu tiên chúng tao đã gặp nhau."
Cậu không biết mình lấy tâm tình gì mà nói lời nói này, có lẽ là đố kỵ, cũng có lẽ là bị Triệu Minh Khê và người trước mặt này đâm bị thương, thế là muốn đâm bị thương người trước mặt này.
Thẩm Lệ Nghiêu châm chọc: "Ngày đầu tiên gặp mặt, mày ở nơi nào, cô ấy mặc cái gì, thời tiết như thế nào, mày biết biểu cảm đầu tiên khi cô ấy khi nhìn thấy tao là gì không?"
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, ngực phập phồng, từ từ nắm chặt nắm đấm.
"Lúc trước Triệu Minh Khê làm bánh ngọt cho tao, mày biết cô ấy sao? Mày thậm chí còn không nhận ra cô ấy, cô ấy không để ý chuyện bên ngoài, chỉ một lòng vây quanh tao, cũng không biết mày là ai."
"Có phải mày muốn chết hay không?" Phó Dương Hi nói qua kẽ răng, trên mặt lạnh lẽo, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, lạnh lùng đến đáng sợ.
Bọn Kha Thành Văn và Diệp Bách chỉ cảm thấy hai bên bỗng nhiên bắt đầu giương cung bạt kiếm, bầu không khí căng thẳng vô cùng.
"Hơn nữa mày nhuộm tóc màu đen, chẳng lẽ học --"
Thẩm Lệ Nghiêu còn muốn nói gì nữa, nhưng trên mặt đã chịu một cú đấm, Phó Dương Hi ném cậu ta qua vai xuống đất.
"Nghiêu thần!"
"Mẹ nó, dám đánh anh Hi!"
Hai bên hết sức căng thẳng, nhất thời hỗn loạn.
Lúc Minh Khê đi theo đàn em kia chạy tới thì hai thiếu niên cao gầy đang bị cưỡng ép kéo ra, nhưng hai chân dài của bọn họ thì đang đạp loạn xạ.
Xảy ra chuyện gì thế này, làm sao mà đánh nhau ghê quá vậy??
Minh Khê giật nảy mình, ánh mắt không để ý tới quét qua Thẩm Lệ Nghiêu, dừng lại trên người Phó Dương Hi.
Tay áo dài của Phó Dương Hi có chút lộn xộn, tóc ngắn cũng lộn xộn, hốc mắt đỏ lên, giống như con báo nhỏ bị thương, tay nắm chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay còn chảy máu.
Minh Khê sợ hãi, lập tức chạy tới, đưa tay đụng vào mặt cậu: "Không có sao chứ? Không có sao chứ, hả?"
Phó Dương Hi còn đang trừng mắt nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, bộ dáng hận không thể cắn chết đối phương.
Xác nhận trên mặt Phó Dương Hi không sao, Minh Khê lại nhanh chóng kéo quần áo của cậu lên rồi nhìn, thấy xương sườn của cậu cũng không có máu bầm thì mới thở phào nhẹ nhõm, hình như chỉ có da trên đốt ngón tay bị thương mà thôi.
Mọi người trừng mắt nhìn chằm chằm cô vén áo Phó Dương Hi trước mặt mọi người: "......"
"Đi, đi, đi, đi bôi thuốc trường, thừa dịp thầy chủ nhiệm chưa tới." Minh Khê lôi Phó Dương Hi đi, nhưng cậu lại không nhúc nhích, cô nói với với Kha Thành Văn: "Các cậu có thể kéo cậu ấy về lớp không?"
Bên kia, Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy một màn này, trên người đau đớn, nhưng trong lòng càng thêm nhói đau vô cùng, cậu nặng nề mở miệng: "Triệu Minh Khê."
Lúc này Minh Khê mới nhận ra người đánh nhau với Phó Dương Hi là Thẩm Lệ Nghiêu. Cô xoay người sang, nhìn Thẩm Lệ Nghiêu một chút, không nhìn thì không biết, nhìn qua rồi thì không khỏi giật mình.
Khóe miệng Thẩm Lệ Nghiêu chảy máu, trên quần áo còn có mấy cái dấu giày, Triệu Minh Khê đã quen thuộc với hơn mười đôi giày của Phó Dương Hi, nên liếc mắt đã nhận ra đó là dấu giày của Phó Dương Hi. Bên huyệt thái dương của Thẩm Lệ Nghiêu còn bị một mảng bầm tím, so với Phó Dương Hi thì chật vật và thảm hơn nhiều.
Nhưng...... đốt ngón tay của Phó Dương Hi đã bị chảy máu đó!
Minh Khê không nhận ra mình đã bất công lệch sang một bên, cô không để ý tới Thẩm Lệ Nghiêu, ôm lấy cánh tay của Phó Dương Hi, kéo cậu về lớp: "Chuyện đánh nhau thì giải thích sau, thoa thuốc trước đã, thất thần làm gì, đi thôi! Các cậu cầm áo khoác bị vứt xuống đất của cậu ấy lên đi!"
Cả đám trong đội tuyển của trường trơ mắt nhìn ánh mắt của Minh Khê từ trên người Thẩm Lệ Nghiêu rồi rời đi, cứ rời đi như vậy?
Mẹ nó! Cái này cũng quá bất công mà!
Những người của lớp khác đứng bên cạnh xem cũng đều sợ ngây người! Không phải Triệu Minh Khê thích Thẩm Lệ Nghiêu sao?
Cái này rõ ràng là thay lòng đổi dạ mà!
Đám người nhao nhao nhìn nhau, cảm giác trước đó mình có phải bị tẩy não rồi không -- Có chỗ nào nhìn ra được Triệu Minh Khê thích Thẩm Lệ Nghiêu cơ chứ? Ngược lại là thích Phó thiếu mới đúng chứ???
......
Mà Phó Dương Hi bị Triệu Minh Khê rống lên một câu, con chim nhỏ trong lòng vốn ấm ức tới mức không chịu được đã lập tức rơi nước mắt.
Nhưng lập tức cánh tay của cậu bị Minh Khê ôm lấy, kéo cậu về lớp. Ấm áp từ cánh tay truyền đến, Phó Dương Hi lập tức ý thức được -- Chờ đã, khẩu trang nhỏ che chở cho cậu, không nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu bị cậu đánh thảm đến mức nào sao?
Vừa rồi nhìn thấy Triệu Minh Khê xông lại, cậu còn tưởng rằng Triệu Minh Khê muốn dạy dỗ vì cậu đánh Thẩm Lệ Nghiêu! Kết quả khẩu trang nhỏ chỉ quan tâm tới mu bàn tay của cậu có rách da hay không mà thôi???? Cô mặc kệ máu trên khóe miệng của Thẩm Lệ Nghiêu, chỉ để ý tay cậu có bị thương hay không, 'nếu xử lý không kịp thời thì da có thể lành không'?
Phó Dương Hi: "......"
???
Tình huống này là như thế nào nha?
!!!
Phó Dương Hi nhìn mình bị Triệu Minh Khê kéo xộc về lớp, bước chân bỗng dưng nhẹ bẫng. Cậu rủ mắt xuống, liếm môi, gương mặt vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng.
Tha thứ cho cậu mạo muội phỏng đoán một chút -- Có phải là, trong lòng cô cậu quan trọng hơn Thẩm Lệ Nghiêu, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top