Chương 43
Phó Dương Hi chưa trở về, buổi tối hôm đó Minh Khê trải qua một mình.
Sau khi tắt đèn, cả căn phòng đột nhiên trống rỗng. Trên hành lang chỉ còn lại một ngọn đèn xanh nhạt, phát ra ánh sáng yếu ớt, còn lại hầu hết những nơi khác đều chìm trong bóng tối. Chung cư 200 mét vuông vốn đã lớn, trong nhà lại không có đồ dùng gì nên càng thêm trống trải. Hơn nữa bây giờ lại không có âm thanh, mọi thứ thêm quạnh quẽ, yên lặng, có cảm giác lạnh thấu xương
Điều này khác với những gì Minh Khê nghĩ. Minh Khê nghĩ, với tính cách bồng bột tùy ý như Phó Dương Hi thì chỗ ở nhất định sẽ náo nhiệt, ồn ào, cha mẹ ân ái, có bạn bè xung quanh. Nhưng sự thật không phải là như vậy.
Lúc này, Minh Khê mới phát hiện hiểu biết của cô về Phó Dương Hi quá ít. Một mình cô chờ đợi trong căn hộ, trong lòng đầy tâm sự, đêm cũng không ngủ được. Minh Khê nhịn không được mà đứng dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước. Mặc dù chủ nhân không có ở đây, một mình tham quan chung cư này có vẻ không tốt nhưng Minh Khê vẫn nhịn không được mà nhìn khắp bốn phía.
Trong lòng cô nhột nhạt, vô cùng tò mò ngày thường Phó Dương Hi sẽ xem phim gì, vì vậy cô lên tầng hai xem đĩa và phim trong phòng chiếu. Đa số là phim khoa học viễn tưởng, có một số bìa thuần tiếng nước ngoài làm cho người ta không phân định rõ nội dung bên trong. Khiến cho người ta kinh ngạc hơn là vị thái tử gia Phó thị này lại không phải là người lộn xộn, các phim đều được đánh số thứ tự.
Minh Khê chụp lại danh mục phim, định sau này lúc hai người xem phim, cô sẽ chọn bộ phim mà cậu chưa xem.
Sau đó, Minh Khê mặc đồ ngủ, lại đi vào một căn phòng khác trên lầu hai nhìn nhìn. Trên bàn đặt con rô-bốt quét rác đã được tháo rời, sửa chữa một nửa, và các bộ phận màu đen xám được đặt lộn xộn ở đó. Minh Khê vô thức muốn đi qua nhìn thử một chút, nhưng gia giáo làm cô cảm thấy tùy tiện đụng vào đồ của người khác là không tốt lắm. Thế là cô chỉ đứng từ xa xa nhìn một lát.
Đi dạo quanh căn hộ một vòng, tất cả các nơi đều cho Minh Khê cảm giác với chỉ hai từ: Trống trải.
Dạo một hồi lâu, đã nhanh chóng tới mười hai giờ khuya.
Đêm đã khuya.
Minh Khê xuống lầu, trở về phòng mình.
Cô nhìn lên trần nhà, lật qua lật lại không ngủ được, nhịn không được mở lại khung chat nói chuyện với Hạ Dạng, nhìn chằm chằm con số 1096 lần nhắc tới "Phó Dương Hi" kia. Cảm giác ngứa ngáy vô thức lại hiện lên trong lòng cô.
Trời xui đất khiến, chờ tới lúc Minh Khê lấy lại tinh thần thì cô đã bắt đầu tìm kiếm trên Baidu -- Làm thế nào để đoán được mình có thích một người hay không.
Minh Khê giật nảy mình, vô thức muốn thoát ra, nhưng lại liếm liếm đôi môi khô khốc, vẫn không nhịn được mà nhìn xem một chút.
Cái đầu tiên đập vào mắt chính là:【Sẽ kìm lòng không được mà đi tìm hiểu sở thích của đối phương.】
Minh Khê nhìn ảnh mấy bộ phim mà mình đã chụp, nhất thời hãi hùng khiếp vía. Cô bụm mặt, chôn đầu bên trong gối, hít thở thật sâu mấy hơi. Sau một lát, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Minh Khê tiếp tục nhìn xuống dưới.
Cái thứ hai là:【Sẽ kìm lòng không được mà nhìn chằm chằm đối phương, cảm thấy đối phương đẹp mắt.】
Máu của Minh Khê đã dồn lên đỉnh đầu, mặt vô thức nóng bừng lên.
Cái thứ ba là:【Bởi vì đối phương mà ngủ không được, hơn nữa còn lo lắng cho đối phương.】
Minh Khê quả thực phát điên.
Cô ném điện thoại qua một bên, nhìn lên trần nhà, giơ chân lên làm động tác đạp xe, muốn quên hết những gì mình vừa nhìn thấy. Thế nhưng giống như chiếc hộp Pandora đã mở (1), có một số việc không thể thu hồi lại được.
(1) Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là "hy vọng" để cho loài người để có thể tiếp tục sống. (Nguồn: wikipedia)
Một lúc sau, Minh Khê vẫn đang vò đầu bứt tai, cô không thể không đứng dậy, cầm lấy điện thoại, nuốt nước bọt rồi tiếp tục nhìn.
Cô nhìn xuống từng cái một.
Sau đó.
Cô phát hiện mình trúng hơn phân nửa.
Minh Khê kéo xuống cái cuối cùng, cái cuối cùng là:【Là bạn bắt đầu hoài nghi mình có thích đối phương hay không, cũng vì vậy mà bắt đầu kiểm tra, tới thời điểm này thì không cần hoài nghi gì nữa, đáp án chính là 'thích'.】
Minh Khê: "......"
???
Lần này Minh Khê hoàn toàn không ngủ được.
Mất ngủ.
Một con dê.
Hai con dê.
Ba con Phó Dương Hi.
......
Trái tim Minh Khê đập bang bang trong lồng ngực, nằm ở trên giường cả một lúc lâu nhưng vẫn không ngủ được. Giấc ngủ của Minh Khê luôn tốt, đây là lần đầu tiên lâu như vậy mà cô chưa đi vào giấc ngủ.
Trời tờ mờ sáng, hôm nay, Minh Khê giống như con cá ướp muối, tiếp tục nằm trên giường, vô thần mở to hai mắt.
......
Hôm sau.
Minh Khê nghĩ ngày hôm sau Phó Dương Hi sẽ trở về ngay.
Vì không ngủ được nên cô thức dậy từ sớm, bắt đầu quét dọn vệ sinh, thuận tiện kéo ghế salon đến bên cạnh cửa sổ sát đất, tháo rèm cửa xuống bỏ vào máy giặt, giặt xong sấy khô rồi treo lên một lần nữa.
Cô loay hoay một hồi đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thế là hết cả buổi sáng. Trong quá trình quét dọn, Minh Khê phát hiện ốp lưng điện thoại của Phó Dương Hi bị vỡ. Cô nhịn không được mà lên Taobao, đặt cho cậu một cái giống hệt.
Giữa trưa, Phó Dương Hi cũng không trở về.
Buổi chiều, Minh Khê lên mạng tìm câu trả lời cho vấn đề 'làm sao để từ chối người lớn để mình không cần phải ở chung một chỗ với người mình không thích'. Sau đó vắt óc suy nghĩ tìm từ, hết xóa rồi lại nhập, cuối cùng, cô gửi cho dì Đổng một tin nhắn, giải thích rõ ràng chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây. Sau đó, cô đến gặp giáo sư Cao như thường lệ, cùng học tập với cháu trai của ông ấy.
Khoảng tám giờ tối, cô trở về, lúc nhập mật mã, trong lòng không hiểu sao có chút chờ mong nhìn thấy Phó Dương Hi ngồi chơi game trên ghế salon. Nhưng đến khi đẩy cửa đi vào, đồ đạc trên quầy bar vẫn còn nguyên, giống như lúc cô đi. Phó Dương Hi vẫn chưa trở về.
*
Thứ hai, Minh Khê vượt gió lạnh đến trường, chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn trông không, giống như khi cô rời đi với Phó Dương Hi cuối tuần trước.
Nghỉ giữa tiết, cô nhịn không được mà quay đầu tìm Kha Thành Văn nghe ngóng.
Nhưng mà Kha Thành Văn cũng không hiểu ra sao, ôm bóng rổ nói: "Không biết nha, trước kia, anh Hi không tới lớp hai ba ngày là chuyện thường, thầy trưởng khối và thầy Lư đều đã quen. Tháng trước, mỗi ngày cậu ấy đều đi học, như vậy mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái đó."
"Với lại, cậu cũng không biết vì sao cậu ấy không đến, thì làm sao bọn tớ biết được? Không phải cuối tuần cậu ở nhà cậu ấy à?"
Nói tới chỗ này, Kha Thành Văn nhịn không được mà hâm mộ nói: "Mặc dù tớ biết được địa chỉ của anh Hi nhưng tớ chưa từng vào cửa chung cư cậu ấy đâu. Thế nào, có lớn không? Kẻ có tiền sống một mình thì sinh hoạt như thế nào?"
Minh Khê cũng không cố ý nói cho Kha Thành Văn biết, cô không chỉ vào được cửa mà còn biết mật mã mở cửa nhà Phó Dương Hi.
Bởi vì Phó Dương Hi chưa trả lời nên trong lòng Minh Khê có chút không yên, thế là buổi chiều lại nhịn không được mà đi hỏi Khương Tu Thu: "Trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì sao? Thứ bảy cậu ấy đã vội vàng chạy về."
Khương Tu Thu nhận lấy thư tình, cặp mắt đào hoa ngẩng lên nhìn Minh Khê một chút, nói: "Khẩu trang nhỏ, đừng lo lắng, hẳn là không phải chuyện gì lớn đâu. Cậu ấy có một đứa em họ mới về nước không lâu, muốn chuyển tới trường của chúng ta. Cậu ấy trở về chắc là có liên quan đến chuyện này."
Kha Thành Văn nhịn không được mà bảo vệ cho Phó Dương Hi, đạo: "Anh Hi không cho gọi --"
Khương Tu Thu cười tủm tỉm nói: "Cậu ấy không có ở đây, đừng xen vào."
Hai người cười cười rồi im miệng, Minh Khê trở lại chỗ ngồi của mình, tâm tư nặng nề tiếp tục làm bài tập. Khương Tu Thu quen biết Phó Dương Hi lâu nhất, cậu ấy nói không có việc gì thì hẳn là không có việc gì lớn. Có lẽ là do cô đã lo lắng quá nhiều. Minh Khê buông lỏng tâm tình một chút.
Sau đó, thứ hai, thứ ba, thứ tư, Minh Khê chuyển ra khỏi nhà cậu, trở về ký túc xá của trường.
Phó Dương Hi đều không đến lớp. Trong lớp, ngoại trừ cô ra thì các đàn em khác đều đã quen. Lúc này, Minh Khê mới nhớ tới lời Kha Thành Văn nói, trước kia Phó Dương Hi ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới là như thế nào. Cũng không trách được sao cậu lại không nhớ tên của giáo viên chủ nhiệm và các bạn trong lớp. Với tần suất đến trường như thế, cậu ấy có thể nhớ được tên ai mới là lạ đó!
Trong suốt ba ngày, không một cây con nào trong chậu cây mọc lên. Cô đã cố gắng hết sức để bản thân bớt lạc lõng, nhưng vẫn có chút không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, không có cách nào khắc chế được.
Tỉ như nói, cái thứ năm của《Làm thế nào để đoán được mình có thích một người hay không》 -- Nhớ.
Minh Khê cắn môi, sắp xếp đống bài thi trên bàn Phó Dương Hi lại rồi bỏ vào trong hộc bàn của cậu. Tập huấn sẽ nhanh chóng bắt đầu, ngày tập huấn cuối cùng chính là cuộc thi đấu vòng loại, Minh Khê cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, cô bắt đầu vùi đầu vào luyện đề.
Tiết thứ hai của buổi chiều thứ năm, Minh Khê sắp xếp xong bài tập của cả nhóm rồi đưa đến văn phòng. Cô đi về phía văn phòng, đúng lúc nhìn thấy một bóng người cao gầy đi ra từ phòng làm việc của trưởng khối ở cuối hành lang, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu. Bóng dáng kia cực kỳ giống Phó Dương Hi, nhưng lại chẳng giống -- Bởi vì người đó có mái tóc ngắn màu đen.
Minh Khê vô thức vượt qua đám đông hỗn loạn trên hành lang, và vội vã đi theo, nhưng người bên kia đã nhanh chóng xuống lầu, không còn nhìn thấy rõ bất kỳ chút gì.
Chuông tan học của tòa nhà dạy học vang lên, Minh Khê bị thầy Lư gọi lại nên đành phải quay đầu đi tới văn phòng.
*
Gió lạnh đột nhiên thổi tới, trong nháy mắt chiếc lá cuối cùng trong ngôi trường trở nên vàng úa và khô héo. Có một trận mưa lớn vào ngày hôm qua, khắp nơi trong trường đều có nước ứ đọng.
Minh Khê mặc áo khoác thật dày, quấn khăn quàng cổ, búi tóc gọn gàng trên đỉnh đầu, thu dọn xong hành lý, bỏ một xấp giấy nháp và đề thi vào trong cặp sách, cùng hai mươi người khác bắt đầu đi tập huấn.
Một đoàn người đến cổng trường trong gió lạnh, chờ xe buýt mà trường đã thuê, không khí lạnh lẽo ngưng tụ thành màu trắng xóa.
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy Triệu Minh Khê, bước chân dừng một chút, sau đó chủ động đi về phía cô.
Minh Khê cầm chặt ốp lưng điện thoại màu trắng có hình khẩu trang nhỏ phía sau, quay đầu nhìn vào trong trường, muốn nhìn xem hôm nay Phó Dương Hi có tới không, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện Thẩm Lệ Nghiêu kéo vali hành lý màu đen đứng bên cạnh mình. Cô nhíu mày, không khỏi nhích sang bên cạnh mấy bước. Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu thay đổi.
Nhìn thấy một màn này, mười chín người tham gia tập huấn còn lại đều có chút kinh ngạc.
Điều kinh ngạc đầu tiên là Nghiêu thần thế mà lại chủ động đứng bên cạnh Triệu Minh Khê. Điều kinh ngạc tiếp theo là Triệu Minh Khê muốn tránh xa, hình như không muốn đứng chung một chỗ với cậu ấy.
-- Đây chính là Thẩm Lệ Nghiêu đó!
Sáu người của lớp nâng cao, bao gồm Triệu Viên và Bồ Sương. Lớp quốc tế có ba người, ngoại trừ Triệu Minh Khê thì còn có hai bạn chuyên tiếng Anh. Ngoại trừ năm người trong đội tuyển trường thì, bảy người còn lại đều là người của lớp chuyên.
Minh Khê đếm, tổng cộng có bảy bạn nữ, đến lúc ở khách sạn không biết chia thế nào. Bên này cô đang nghĩ chuyện này thì bên kia, Bồ Sương cũng nhỏ giọng nói với Triệu Viên: "Ở khách sạn, đừng nói là sẽ phân chúng ta ở cùng một chỗ với Triệu Minh Khê chứ."
Triệu Viên không trả lời. Từ sau khi chuyện công ty của Triệu Trạm Hoài, gần đây cô gầy gò hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt. Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Triệu Minh Khê, nhìn thấy cô ấy một mình chống chọi với gió lạnh, vành tai trắng nõn bị đông cứng càng thêm trắng muốt, có mấy bạn nam cũng nhịn không được mà nhìn cô ấy.
Triệu Viên không khỏi siết chặt các ngón tay của mình, gắt gao nắm chặt vali. Làm nhiều ngược lại sai nhiều, người trong nhà lại cảm thấy cô đang tranh đoạt với Triệu Minh Khê.
-- Triệu Minh Khê thi tốt lần kia, nói không chừng là dựa vào vận may, nếu không thì vì sao trước kia thành tích lại kém như vậy?
Triệu Viên quyết định, trước mắt sẽ không làm gì cả, chờ đợi mười ngày sau khi có thành tích của cuộc thi thì có thể bỏ lại Triệu Minh Khê ở sau lưng.
Trong nhóm người này, ngoại trừ Triệu Minh Khê là người mới thì những người còn lại đều là thành viên đội tuyển mấy năm qua. Mấy năm liên tục đều tập huấn cùng nhau, tham gia cuộc thi cùng nhau. Cũng chỉ có một mình Triệu Minh Khê, năm nay bởi vì giáo sư Cao giúp đỡ mới đột nhiên chen vào. Hai mươi người cũng từ đó biến thành hai mươi mốt người.
Có thể tưởng tượng được rằng, trong một nhóm đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt xa lạ thì gương mặt đó khó tránh khỏi bị xa lánh. Thành tích kỳ thi tháng của Triệu Minh Khê cũng không tốt lắm, lại may mắn có được cơ hội mà người khác phải sứt đầu mẻ trán mới có được, không phải có chút không công bằng sao?
Đám đông nhanh chóng trở nên rõ ràng, Triệu Minh Khê lẻ loi một mình đứng ở bên cạnh. Ngay cả hai người của lớp quốc tế cũng bị xa lánh, cũng riêng một góc. Thẩm Lệ Nghiêu và mấy người trong đội tuyển thì ngược lại, muốn ở chung một chỗ với cô, giúp cô hòa nhập nhưng bản thân cô lại tách riêng ra.
Minh Khê căn bản không thèm để ý tới những chuyện này, cô im lặng làm hành khách cuối cùng xách vali lên xe.
......
Nơi tập huấn ở khách sạn gần trường đại học, ngày đầu tiên thầy Khương đã sắp xếp phòng hoàn chỉnh, sau đó bắt đầu kiểm tra nhân số rồi phát bài thi.
Nhịp điệu đột ngột dồn dập.
Minh Khê cũng không kịp suy nghĩ cái khác, mãi cho đến mười một giờ đêm còn đang cúi đầu luyện đề.
Một nhóm những người có chỉ số thông minh cao nhất tập hợp lại với nhau thì bầu không khí rõ ràng đã thay đổi, lúc thảo luận thì như vô hình có khói lửa trong không khí. Ngay cả ăn cơm cũng vội vàng, tầm mười phút là giải quyết xong.
Minh Khê rất thích bầu không khí trong lành này. Nếu không phải lúc ra ngoài mua đồ ăn để bổ sung năng lượng trong giờ nghỉ chiều hôm sau, khi trở về cô phát hiện hộp bút, bài thi và cặp sách của mình đều bị ném vào thùng rác.
......
Minh Khê nhịn hai giây, cố kìm nén huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, tỉnh táo đi qua cầm cặp sách của mình lên -- Đây là chiếc cặp mà Phó Dương Hi đã mua cho cô.
Trong thùng rác có sữa bỏ còn chưa uống hết, có vỏ chuối và túi gia vị các loại. Bài thi và hộp bút bị người ta cố ý lấy từ trong cặp sách ra rồi ném vào, tất cả đều không thể dùng được nửa, cặp sách thì bị dính nước bẩn ở dưới đáy, nước nhỏ xuống thành từng giọt.
Tâm trạng của Minh Khê muốn bùng nổ ngay lập tức. Cô dùng hai đầu ngón tay cầm cặp sách lên, lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng: "Ai làm?"
Trong phòng học chỉ có mấy người tụm năm, tụm ba lại với nhau, đám người của Thẩm Lệ Nghiêu thi đi qua trường đại học bên cạnh để chơi bóng rổ. Giờ này, chỉ có năm bạn nữ và ba bạn nam.
Ánh mắt Minh Khê lập tức nhìn về phía Triệu Viên. Triệu Viên vô thức đứng dậy, vội vàng đưa khăn tay tới: "Minh Khê, mau lau đi, nói không chừng vẫn còn dùng được."
Không phải Triệu Viên. Minh Khê đoán là Triệu Viên sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy. Với lại, lúc cô ra ngoài, Triệu Viên không có ở đây.
Mang theo chiếc cặp sách dính đầy nước bẩn, cô sải bước đi qua, đứng trước mặt những người trong phòng học, hỏi từng người một, "Cậu? Hay là cậu?"
"Không phải, không phải." Ba bạn nam đều bị hù dọa.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới thái độ của cô lại cường ngạnh như thế, hai bạn nữ lập tức luống cuống.
Minh Khê không thể nhịn được nữa, đi đến trước mặt Bồ Sương và mấy bạn nữ khác của lớp nâng cao: "Là hai người các cậu sao?"
Nước từ trong cặp sách nhỏ giọt xuống đầu gối của Bồ Sương, Bồ Sương tức giận đứng lên, vỗ mạnh vào quần: "Triệu Minh Khê, cậu cẩn thận một chút, cậu có biết cái quần này của tớ bao nhiêu tiền không?"
"Vậy chính là cậu rồi."
Minh Khê đẩy Bồ Sương qua một bên, cầm cặp sách trên bàn cậu ta lên, mở khóe kéo rồi sải bước tới thùng rác ở bên cạnh, ném vào trong đó. Hộp bút, sổ ghi chép, laptop đều bị ném vào thùng rác, gây ra tiếng động ào ào.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Cả người Bồ Sương ngây ra như phỗng, chờ đến khi phản ứng lại thì hét lên một tiếng rồi nhào tới đoạt lại: "Triệu Minh Khê!"
Ở trước mặt cậu ta, Minh Khê ném cặp sách của cậu ta vào trong thùng rác.
"Cậu cũng tham gia sao?" Minh Khê lại nhìn về phía một bạn nữ khác của lớp nâng cao.
Thấy bạn nữ kia sợ ngây người, ánh mắt trốn tránh, thì cô trực tiếp đi qua, ném cặp sách của cậu ta vào thùng rác. Cái cặp sách thứ hai ném vào thùng rác không dính nhiều vết bẩn, Minh Khê đạp thêm một cước.
Toàn bộ phòng học đều sợ ngây người.
"Triệu Minh Khê, cậu thế này cũng quá ác liệt đó? Ném một cái còn chưa đủ sao? Hơn nữa, là do cặp sách của cậu rơi trên mặt đất, bọn tôi nghĩ là rác rưởi cho nên mới ném vào thùng rác thì có gì không đúng?"
Minh Khê lạnh lùng nói: "Cho nên cậu đang đứng trên mặt đất, tôi cho rằng cậu là rác rưởi, ném cậu vào thùng rác, như vậy cũng có thể?"
"Đến đây." Minh Khê xắn tay áo, nắm chặt bạn nữ ở trước mặt.
Bạn nữ kia hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Minh Khê nhìn ngọt ngào, nhẹ nhàng mà khi nổi giận lại đáng sợ đến như vậy, nhất thời co rúm người vào sát tường.
Mặt Minh Khê vô cùng tỉnh táo, kìm chế lửa giận trong lòng, nắm chặt cổ tay cậu ta đi về phía thùng rác bên kia.
Đây là chuyện giữa bọn con gái với nhau, ba bạn nam cũng không tiện nhúng tay vào, trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.
Bạn nữ kia hoảng sợ đến mức nước mắt rơi lã chã, liều chết nắm chặt cạnh bàn, không nghĩ tới Triệu Minh Khê lại quyết tâm dùng sức, hất ngã chiếc bàn.
Lúc này, bạn nữ kia mới hoàn toàn sợ hãi: "Triệu Minh Khê, cậu buông tay ra đi, tớ sai rồi."
Mặt Triệu Minh Khê lạnh như băng, hất tay cậu ta ra, cậu ta nhanh chóng nắm chặt cổ tay đau nhức của mình.
Bồ Sương khiếp sợ nhìn Triệu Minh Khê -- Trong ấn tượng của Bồ Sương, Triệu Minh Khê không phải như vậy. Trước kia cô thường cùng Ngạc Tiểu Hạ tới nhà họ Triệu chơi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì đa số thời điểm, Triệu Minh Khê đều kìm nén cơn giận của mình.
Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, bây giờ bởi vì Triệu Minh Khê rời khỏi nhà họ Triệu, không còn tiếp tục để ý tới ánh mắt của nhà họ Triệu, cho nên có thù tất báo. Trước kia, coi như vì vậy mà nhà họ Triệu sẽ dạy dỗ người bên cạnh Triệu Viên, nhưng mà hy vọng đã mất, bây giờ Minh Khê nhất định phải học được cách tự bảo vệ chính bản thân mình.
Triệu Minh Khê đi qua phía Bồ Sương. Bồ Sương nuốt ngụm nước miếng, lui ra phía sau một bước, đặt mông ngồi xuống ghế.
"Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng." Minh Khê cảnh cáo: "Lần sau lại giở trò tiểu nhân sau lưng thì cứ chờ bị trả thù gấp trăm lần đi."
Một bạn nữ khác của lớp nâng cao bị Minh Khê ném cặp sách đánh bạo nói: "Cậu dựa vào vận may với vào được đây, cũng sẽ không có lần sau, cậu cho rằng cậu có thể vào trận chung kết sao? Lần tập huấn cho trận chung kết chắc chắn không có cậu."
Minh Khê chăm chú nhìn cậu ta: "Không có tôi, vậy cậu cho rằng sẽ có cậu sao? Lần này, ai có điểm thấp nhất vòng loại thì nghỉ học, được không?"
Một đám người đều hít một ngụm khí lạnh.
Chơi lớn như thế sao???
Bồ Sương cảm thấy Triệu Minh Khê quả thực quá mức cuồng vọng, cậu ta chỉ thi đậu một lần, thế mà còn muốn tiến vào trận chung kết???
Bồ Sương nhịn không được cả giận nói: "Tôi và cậu đánh cược, ai có thành tích kém hơn thì nghỉ học! Tất cả mọi người làm chứng! Triệu Minh Khê, đừng có mà đến lúc đó thua rồi lại mặt dày mày dạn không chịu nghỉ học đó!"
Triệu Viên ở bên cạnh tựa hồ muốn ngăn cản nhưng lại ngăn không được.
"Được, tôi và cậu cược." Minh Khê nhìn Bồ Sương, cầm lấy giấy với bút, viết mấy chữ rồi đưa tới trước mặt Bồ Sương: "Ký tên!"
Bồ Sương cắn răng nghiến lợi ký tên.
Bên kia, nhóm người Thẩm Lệ Nghiêu đã trở lại, nhìn thấy một màn này trong lớp học thì biến sắc.
Chuyện này rất nhanh truyền tới tai thầy Khương.
Mặc dù nhóm Bồ Sương ra tay trước nhưng Triệu Minh Khê cũng ném lại hai cái cặp sách. Vì vậy ông dạy dỗ hai bên một trận, mắng các cô làm cho không khí tập huấn trở nên lộn xộn, không chịu đặt tâm tư lên việc học. Thẩm Lệ Nghiêu ở bên ngoài nghe được, nhịn không được đẩy cửa tiến giải thích với thầy Khương.
Mà hai mắt Triệu Minh Khê vẫn đang nhìn chằm chằm vào cặp sách bị làm bẩn, hôm nay là sinh nhật cô, thực sự rất bực mình.
Hai học sinh của lớp quốc tế thấy như vậy cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó Dương Hi.
Bọn họ vốn không có phương thức liên lạc của Phó Dương Hi, nhưng trước khi đi tập huấn, vào thứ Năm, Phó Dương Hi đến trường tìm bọn họ, cho bọn họ số điện thoại di động, bảo bọn họ giúp đỡ Triệu Minh Khê một chút, có chuyện gì thì nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu. Những chuyện to như hạt vừng cũng phải gọi điện thoại.
Hai người thụ sủng nhược kinh.
Trong lớp, không có nhiều đàn em biết số điện thoại di động của Phó thiếu, bây giờ bọn họ trực tiếp vọt lên cấp một, có phải như thế đã có thể chen chân vào vòng trọng yếu bên cạnh thái tử gia hay không?
Lúc Phó Dương Hi nhận điện thoại thì cậu đang bình tĩnh ăn tối với ông nội Phó.
Ông cụ thấy đầu tóc đen của cậu thì vô cùng chướng mắt, thực sự nhịn không được ném đũa lên trên bàn, cau mày nói: "Cháu đã ở chỗ này quấn ông tới mấy ngày rồi, đến cùng lúc nào thì lăn? Làm sao đột nhiên muốn nhuộm tóc thế?"
Phó Dương Hi không trả lời mà hỏi: "Đến khi nào thì ông mới khôi phục quyền hạn của cháu?"
Sau khi cậu điều động máy bay tư nhân đến thành phố Đồng thì ông cụ đóng băng hết tất cả tài khoản của cậu, một số người trước đây có thể cử đi thì giờ cũng không được. Bây giờ chỉ có luật sư Trương dám không nghe lời của ông cụ, bí mật lặng lẽ giúp cậu làm việc.
"Muốn ông khôi phục quyền hạn của cháu? Cháu cũng không nhìn lại chính mình một chút, cả ngày đều gây ra chuyện phiền toái, thành tích ở trường thì toàn đếm ngược từ dưới lên, cũng không tham gia khóa học quản lý mà ông sắp xếp cho cháu!"
Càng nói lửa giận của ông cụ càng lên vùn vụt.
Ông cụ liếc nhìn xung quanh, không có cái gì tiện tay quơ lấy được, nếu không ông thực sự muốn nện cho thằng cháu này của mình một trận.
"Cháu sẽ đi." Phó Dương Hi bỗng nhiên nói.
Tiếng quát mắng của ông cụ đột ngột dừng lại.
Ông hoài nghi nhìn Phó Dương Hi, mấy người hầu ở bên cạnh cũng nghi ngờ nhìn Phó Dương Hi. Luật sư Trương đang ngồi ăn cùng bàn cũng mở to mắt.
Bầu không khí dần an tĩnh lại,
Chạng vạng tối, sắc trời lờ mờ.
Phó Dương Hi lùa cơm vào miệng, cũng không ngẩng đầu lên: "Cháu định đường đường chính chính làm người, cho nên ông khôi phục lại quyền hạn của cháu đi."
"Vì sao?" Ông cụ nhịn không được bật thốt hỏi.
Năm năm qua, đứa nhỏ này đi học ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cả ngày đến trường đều ngủ, một mình kéo chân sau của lớp quốc tế. Nếu không phải Phó thị liên tục quyên góp cho nhà trường, thì thầy chủ nhiệm, thầy hiệu trưởng nhìn thấy cậu đã đau đầu, đã đuổi cậu ra khỏi trường từ sớm.
Trừ cái đó ra, Phó thị cần cậu tham dự nhiều dịp, từ yến tiệc từ thiện, đấu thầu, nhưng mà tất cả cậu đều không chịu đi. Năm ngoái cậu còn thả bồ câu khi ông cụ vì cậu tổ chức đại hội đồng cổ đông. Một đám người đều chờ cậu, cuối cùng mọi người đen mặt, cũng bởi vì chuyện này mà đã đàm phán không thành mấy hợp đồng với các công ty nước ngoài.
Với dáng vẻ lầm lì và lười biếng của cậu, coi như ông cụ quyết định muốn để lại thừa kế cho cậu thì đám người trong hội đồng quản trị cũng chưa chắc đã đồng ý, bởi vì bọn họ sợ tương lai của Phó thị sẽ bị mất trong tay cậu.
"Còn có thể bởi vì cái gì?" Phó Dương Hi nhếch miệng, thờ ơ chế nhạo: "Ông đã đưa Phó Chí Ý vào trường của bọn cháu, nếu cháu không khôi phục quyền hạn, chẳng lẽ trơ mắt để danh tiếng của cậu ta vượt qua cháu sao?"
"Con mẹ nó cháu chỉ có chút tiền đồ này?!" Ông cụ thiếu chút nữa bị mấy lời này của cậu làm cho tức giận tới mức huyết áp tăng cao, ông xắn tay áo nhặt chiếc thìa lên, ném thẳng vào mặt cậu.
Phó Dương Hi nhanh chóng bỏ bát đũa xuống rồi linh hoạt nhảy ra ngoài.
Đúng lúc này, cậu nhận điện thoại. Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt cậu biến đổi, cơm cũng không ăn, nhanh chân bỏ chạy.
Ông cụ thở hồng hộc ném thìa, hỏi luật sư Trương ở bên cạnh: "Nó đi đâu đấy?"
Luật sư Trương nói: "Tám phần là đi tìm cô gái nhỏ kia."
......
Ông cụ đặt mông ngồi xuống, sắc mặt ngược lại không có khó coi như vậy, còn chào mời luật sư Trương và thư ký: "Ăn đi nào, mọi người, mọi người ăn nhiều một chút."
Thư ký nghe thấy bên ngoài sân truyền đến xe bị lái đi kêu vù vù, nhịn không được hỏi ông cụ: "Phó thiếu nghiêm túc sao ạ? Trước kia cậu ấy chẳng phải không thèm để ý tới Phó Chí Ý sao? Lần này sao cậu ấy lại cảm thấy Phó Chí Ý sẽ đoạt mất thứ của mình?"
Trước kia, ông cụ buộc Phó Dương Hi ký tên, chuyển cổ phần cho cậu, cả mí mắt cậu cũng không thèm nhấc một chút, cũng không quá để ý tới đứa con riêng Phó Chí Ý của Phó thị.
Bây giờ làm sao đột nhiên lại --?
Ông cụ hừ một tiếng: "Tiểu tử này, sợ bị chúng ta nhìn ra tâm tư của mình. Nó làm gì để ý Phó Chí ý tới mức muốn khôi phục quyền hạn? Hắn là vì cái đứa nhỏ kia --"
Ông cụ bỗng nhiên hỏi luật sư Trương: "Cô gái nhỏ kia tên gì?"
"Triệu Minh Khê." Luật sư Trương vội vàng nói: "Không phải ngài muốn cho con bé một khoản tiền để con bé rời khỏi Phó thiếu--"
"Cái quỷ gì thế? Cậu và Phó Dương Hi đều xem nhiều phim truyền hình quá rồi đó?" Ông cụ không kìm được lửa giận: "Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi mà."
Ông cụ nói thầm: "Hiện tại xem ra, giống như sự tồn tại của con bé cũng là một chuyện tốt?"
Năm đó, bọn bắt cóc kia là kẻ thù trên phương diện làm ăn của Phó thị, bị Phó thị làm cho phá sản, xem giết con tin là một hình thức trả thù. Nhưng một mình Phó Dương Hi sống sót vẫn không tránh khỏi bị mọi người trong nhà họ Phó oán trách.
Năm đó, ông cho Phó Dương Hi một trong hai lựa chọn.
Trốn tránh, hoặc đối diện.
Hoặc là cầm lấy số tiền mà tiêu mấy đời cũng không hết, ra nước ngoài, rời xa Phó thị, như vậy, sau này vĩnh viễn sẽ không bị người ta nói sau lưng, cũng không cần gánh chịu vết thương lòng của những người còn lại, càng không cần bị mọi người nhìn thấy hình bóng của cha cùng anh trai trên người cậu.
Hoặc là ở lại, gánh chịu hết mọi trách nhiệm thuộc về cậu. Mọi người có thể mất nhiều thời gian để chữa lành vết thương. Trong quá trình này, cậu có thể bị tổn thương từ mẹ mình, hoặc người thân khác đang cố chữa lành vết thương.
Lúc ấy, ông cụ nghĩ, nếu như Phó Dương Hi chọn cái thứ nhất, như vậy khả năng ông chỉ có thể đem tài sản cuối cùng của mình chuyển cho những người khác. Nhưng mà không nghĩ tới, lúc ấy Phó Dương Hi chỉ mới mười ba tuổi đã chọn ở lại.
Cậu cũng không phải không thể trốn, nhưng cậu lại lựa chọn gánh chịu và nhẫn nại, dùng chính phương thức của cậu, trở thành một lối thoát tình cảm và chữa lành vết sẹo năm nào cho mọi người. Rất ít người sẽ có dũng khí quyết định được như vậy, huống chi lúc ấy cậu mới mười ba tuổi, thế là lúc ấy ông cụ đã hạ quyết tâm, chính là cậu.
Nhưng Phó Dương Hi, người ở lại, cũng phải đối mặt với một vấn đề. Cậu không thể quá tốt, và cậu không thể sống quá tốt. Sống quá tốt, tươi cười vui vẻ thì thật có lỗi với người đã chết vì cậu. Ngay cả khi cậu có thể vượt qua lời oán trách của người khác, nhưng lại vẫn không thể vượt qua cửa ải nội tâm của chính mình.
Thế là năm năm qua, cậu đày ải bản thân mình, thay đổi màu tóc, tính tình cũng hoàn toàn thay đổi, tựa như đang trả thù chính mình, sống như phế vật. Không tiến về phía trước, không quan tâm tới xí nghiệp của gia tộc, càng không giống như thiếu gia phú đại nhị.
Lần tiêu xài lớn nhất của cậu chính là điều động máy bay kia.Còn lại, cậu cũng chỉ là trải qua cuộc sống cấp ba thật đơn giản.
Nhưng mà hiện tại, chính tai ông cụ nghe cậu nói: "Định đường đường chính chính làm người."
Tâm trạng của ông cụ nhất thời trở nên phức tạp, hỗn độn.
Khi bạn có điều gì đó để quan tâm, bạn mới muốn sống tốt.
Khi bạn muốn tranh thủ với một người thì bạn mới có thể bước ra khỏi bóng tối của quá khứ.
Bên cạnh cậu là cô bé kia, có lẽ chính là người có thể kéo cậu ra khỏi bóng tối. Kéo cậu ra khỏi cũng không phải là cánh tay cô bé đó, mà là nội tâm cậu mãnh liệt muốn thích cô. Bởi vì thích cô bé đó, muốn được cô bé đó thích, cho nên mới muốn trở nên tốt hơn, cho nên mới sẽ sinh ra ý nghĩ muốn đấu tranh để rời khỏi vũng lầy đã vây khốn mình.
Ông cụ đột nhiên tự cười một mình, nếp nhăn trên mặt giãn ra: "Thằng ranh con này...... Thất thần làm gì, mọi người ăn cơm đi nào."
Tâm tình ông cụ cực kỳ vui mừng, kẹp mấy đũa thức ăn, khẩu vị vô cùng tốt ăn sạch hai đĩa thức ăn.
Những người trên bàn nhìn nhau, đều không rõ ràng cho lắm.
*
Sau khi bị phê bình xong thì Minh Khê trở lại phòng khách sạn của mình. Bởi vì có tổng cộng bảy bạn nữ nên một mình cô một phòng.
Cô không tìm thấy máy giặt trong phòng khách sạn, vì vậy cô phải tự vặn vòi nước, đặt cặp sách vào bồn tắm và ngồi xổm xuống để lau.
Khách sạn rất vắng vẻ, sàn lát đá cẩm thạch màu xám băng giá, ánh đèn không sáng lắm, chỉ có ngọn đèn đọc sách bên giường sáng ánh sáng vàng le lói. Có vài cuốn tạp chí chưa lật đặt trên bàn cà phê. Rèm cửa được kéo chặt. Mọi thứ đều rất vắng vẻ. Minh Khê kéo tay áo lên tận khuỷu tay, bởi vì không có bột giặt, thế là cô dùng sữa tắm, dùng sức xoa bọt lên trên cặp sách. Nhìn nước trong bồn tắm dần xuất hiện màu cam, trong nước phản chiếu gương mặt cô, trên mặt còn dính mấy sợi tóc tán loạn.
Trong nháy mắt này, trong đầu Minh Khê xuất hiện một ý nghĩ rất mãnh liệt.
Nếu có Phó Dương Hi ở đây thì tốt rồi.
Phó Dương Hi cao lớn, mái tóc ngắn màu đỏ, vừa nhìn đã thấy náo nhiệt như mặt trời mới mọc.
Đột nhiên cô... rất muốn nhìn thấy Phó Dương Hi.
Cô muốn gửi tin nhắn cho Phó Dương Hi, hỏi cậu bây giờ đang ở đâu.
Cô muốn hỏi, vì sao bảy ngày nay cậu không xuất hiện.
Chủ nhật, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.
Cộng thêm tối thứ bảy, nhiều hơn bảy ngày một chút mà.
Hôm nay là sinh nhật của Minh Khê, nhưng không có nhiều người biết, ngay cả dì Đổng cũng không biết.
Trước kia Minh Khê được bà nội nhận nuôi, bởi vì nhận nuôi nên không biết ngày sinh nhật cụ thể là ngày nào. Lúc ấy, bà nội tùy tiện điền cho cô một ngày. Hai năm trước, sau khi về nhà họ Triệu, cô mới biết sinh nhật của mình là ngày hai mươi bốn tháng mười. Nhưng cho dù biết, trên thẻ căn cước của cô cũng không phải ngày này. Nhà họ Triệu đổi ngày trên thẻ căn cước của cô thành giống ngày mười bốn tháng mười như Triệu Viên.
Minh Khê cũng không quan tâm tới chuyện có hay không có ngày sinh nhật. Cô không có khái niệm chính xác về điều này, và cô cũng không phải là người coi trọng về hình thức.
Cô chỉ là --
Muốn nhìn thấy Phó Dương Hi.
Đột nhiên Minh Khê vặn vòi và xối sạch bọt trên tay, sau đó cầm điện thoại di động lên.
Cô ấn mở khung chat với Phó Dương Hi, rất muốn gửi một cái gì đó. Tâm tình lúc này của cô giống như lần đầu tiên gửi tin nhắn Wechat cho Phó Dương Hi, nhìn chằm chằm chồi non mà không biết nên gửi cái gì. Chỉ khác nhau ở chỗ, bây giờ cô chưa từng nhìn chậu cây của mình.
Mục đích tới gần cậu ấy của cô không biết từ lúc nào từ đơn thuần muốn hít vận khí thành muốn được sưởi ấm.
Hay hoặc là, cô thích cậu.
Cái từ "thích" này xuất hiện trong đầu, tim Minh Khê bắt đầu đập thình thịch, máu dồn đến tứ chi, khiến não cô nóng bừng và bốc đồng đến nỗi cô muốn gửi một tin nhắn ngay lập tức, nhưng ngay sau đó, cảm giác rụt rè lại nhanh chóng xuất hiện. Cảm giác này Minh Khê chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Trước kia, cô cảm thấy cô thích Thẩm Lệ Nghiêu, cô cũng liều mạng tìm hiểu sở thích của Thẩm Lệ Nghiêu. Nhưng Minh Khê phát hiện, khi cô ở bên cạnh Thẩm Lệ Nghiêu không hề có nhớ nhung, không hề có cảm giác rơi nước mắt khi được bảo vệ, càng không có cảm giác an tâm khi được nâng đỡ ở phía sau. Cô cũng chưa từng mất ngủ, cũng chưa từng bởi vì Thẩm Lệ Nghiêu không để ý tới cô mà vội vã cuống cuồng.
Minh Khê đang nghĩ, nếu như đối với Thẩm Lệ Nghiêu là thích thì cảm giác khao khát hơn như vậy giờ gọi là gì.
Hay hoặc là, lúc ấy cô đối với Thẩm Lệ Nghiêu chỉ là sùng bái và lấy lòng.
Minh Khê nhập trên Wechat: "Tớ rất nhớ cậu", rồi xóa bỏ.
"Cậu ổn chứ?" Xóa bỏ.
"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Xóa bỏ.
Tất cả tin nhắn còn chưa gõ xong đã xóa bỏ, cô không biết nên gửi cái gì.
Minh Khê suy tư nửa ngày, cuối cùng vò đầu, tâm phiền ý loạn ném điện thoại qua một bên, tiếp tục ngồi xổm xuống giặt cặp sách.
Đúng lúc này, cô nghe được tiếng hét từ phòng bên cạnh.
Hình như là tiếng của Bồ Sương: "Ai đã ném hành lý của tôi???!"
Phòng khách sạn cách âm không tốt như vậy sao?
Vài cô gái lại hét lên: "Giày của tớ cũng bị ném đi, tớ nhìn thấy một đôi khá giống của tớ ở dưới mương, tớ còn tưởng rằng không phải, kết quả giờ không thấy giày đâu cả!"
"Có phải Triệu Minh Khê làm không?"
"Triệu Minh Khê về trễ hơn cả chúng ta."
"Tức chết tớ rồi, nhanh đi xem camera đi! Giữa mùa đông mà còn không có quần áo."
Sau đó mấy cô gái tức giận đi đến quầy lễ tân của khách sạn.
Minh Khê choáng váng, đứng dậy ngay lập tức, không hiểu vì sao cô lại cho rằng Phó Dương Hi đã sai người làm. Hành động trả thù phách lối như vậy, ngoài trừ Phó Dương Hi ra thì còn có thể là ai cơ chứ.
Cô đứng ngây người một lúc thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Minh Khê lập tức đi về phía cửa -- Có phải là cậu ấy tới hay không?
Minh Khê không kịp nhìn mắt mèo, vui vẻ chạy tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa lại là Thẩm Lệ Nghiêu.
Vẻ mặt của Minh Khê sững sờ một lúc, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Lệ Nghiêu cầm tới một cái bánh kem nho nhỏ, một tay khác còn cầm cái túi, giống như quà tặng gì đó. Tốt xấu gì cũng quen biết hai năm, cũng coi như thanh mai trúc mã, Thẩm Lệ Nghiêu biết sinh nhật thật của cô.
Minh Khê nhìn thấy cậu, chút hy vọng thầm kín trong lòng cô bỗng chốc vụt tắt.
Thẩm Lệ Nghiêu cũng nhận ra sự thay đổi trên nét mặt cô, hơi nhíu mày, nói: "Chuyện ngày hôm nay cậu chớ để ở trong lòng, dù sao mấy bạn nữ kia cũng đã bị thầy Khương mắng rồi, tâm tư của cậu nên tập trung vào chuyện học đi. Lần sau nếu gặp phải chuyện như thế này thì trực tiếp nói cho thầy cô hoặc cho tớ -- Đi thôi, tớ dẫn câu ra ngoài cùng tổ chức sinh nhật."
Chỉ một câu như vậy, Minh Khê biết mình và Thẩm Lệ Nghiêu không chung đường.
Chớ để trong lòng.
Nhưng chuyện này đối với cô mà nói thì không có khả năng không để trong lòng.
Thẩm Lệ Nghiêu có gia thế tốt, là người cái gì cũng không thiếu, cũng sẽ không tưởng tượng được trước kia cô mơ ước được người nhà họ Triệu yêu thương và Thẩm Lệ Nghiêu để ý đến chừng nào.
Sắc mặt Minh Khê nhàn nhạt, há to miệng, vừa định từ chối thì bỗng thoáng nhìn thấy chỗ ngoặt cầu thang có một bóng dáng quen thuộc.
Mặc dù chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng trái tim Minh Khê vẫn hụt một nhịp, đuổi theo bóng dáng đó trong vô thức.
......
Ra khỏi khách sạn là một con đường rộng rãi.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, trong trẻo mà lạnh lẽo.
Minh Khê trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc ở phía trước, bóng dáng cao gầy dưới ánh trăng, bóng lá đổ trên người, cậu bước thật nhanh.
Mà tim Minh Khê cũng đập nhanh hơn, không sai, bóng dáng mà cô cảm giác được vào hôm thứ năm đi từ văn phòng thầy trưởng khoa ra kia chính là Phó Dương Hi.
Chỉ là không biết từ khi nào, tóc cậu đã nhuộm thành màu đen.
Cậu tới, nhưng vì sao lại quay đầu bước đi.
Phó Dương Hi cảm thấy mình không nên xuất hiện, vừa đến đã nhìn thấy hai người kia đứng trước cửa phòng khách sạn. Cậu đứng trong góc tường, đầu ngón tay tái nhợt, máu huyết truyền tới đỉnh đầu đến mức cả người lạnh buốt.
Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị tốt tâm lý, có thể sẽ nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê ở chung một chỗ, nhưng cậu lại phát hiện đến lúc bản thân cậu tiếp nhận sự thật này, cậu vẫn chật vật đến vô cùng.
Trời đã rất tối.
Minh Khê đuổi không kịp cậu, cô không khỏi dừng bước.
"Phó Dương Hi." Minh Khê gọi một tiếng. Bao ấm ức bỗng dưng trào dâng mãnh liệt.
"Tớ --"
Minh Khê không biết nên nói cái gì, mấy ngày không gặp, đột nhiên trở nên lạ lẫm. Hơn nữa, cô có thể nhìn ra Phó Dương Hi một mực trốn tránh cô, mặc dù không biết là vì cái gì, nhưng Minh Khê vẫn không nhịn được mà gọi cậu ấy lại.
Rất nhiều cảm xúc chua xót.
Cuối cùng tụ đến đại não, thốt ra một câu là: "Dây giày của tớ bị tuột rồi."
Không khí dường như đứng yên, ánh trăng lay động, bóng cây trên mặt đất cũng bị gió lay động.
Bước chân của Phó Dương Hi bỗng nhiên ngừng lại. Thân hình cao lớn của cậu lung lay, bả vai cũng có xu hướng xoay chuyển.
Giờ phút này.
Tất cả mọi thứ dường như đều chậm lại.
Phó Dương Hi quay đầu, nhìn Minh Khê một chút. Cậu buồn bực không lên tiếng, đột nhiên quay đầu đi tiếp.
Đi được hai bước, cậu buồn bực chạy về phía bên này.
Xung quanh thật yên tĩnh, Minh Khê nhìn cậu.
Tiếng giày giẫm trên mặt đất như từng bước từng bước giẫm vào trong lòng Minh Khê.
Phó Dương Hi chạy đến, mái tóc đen nhánh rủ xuống, che đi gương mặt đau thương do bị vứt bỏ. Cô không cần cậu nữa, nhưng chỉ cần cô gọi một tiếng, cậu vẫn sẽ quay lại.
Cậu ngồi xổm xuống, buộc dây giày lỏng lẻo của Triệu Minh Khê.
Cậu buộc rất chậm.
Minh Khê rủ mắt, phá vỡ yên tĩnh: "Có phải cậu tới chúc mừng sinh nhật tớ hay không?"
"Ừ." Phó Dương Hi buồn buồn lên tiếng.
Cậu buộc xong dây giày cho Minh Khê, rồi đứng dậy.
Minh Khê giương mắt nhìn cậu. Hôm nay Phó Dương Hi hơi khác thường hơn so với bình thường, không biết có phải là do đổi tóc thành màu đen hay không, mặt mày cậu nặng nề, khí chất phách lối giữa chân mày cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt thiếu niên nhượng bộ và bất đắc dĩ.
Cậu nhìn phía sau Minh Khê. Minh Khê cũng vô thức thuận theo ánh mắt cậu, quay đầu lại.
Cậu nhìn động tác quay đầu của Minh Khê, cả người cứng đờ, cất giọng khàn khàn: "Chờ người khác tổ chức sinh nhật cho cậu xong, còn thời gian thì tớ lại giúp cậu tổ chức, cho dù là rất trễ thì cũng nhớ gọi điện thoại cho tớ có được không."
"Tớ chờ cậu." Phó Dương Hi lui về vị trí khiêm tốn nhất.
"Triệu Minh Khê! Cậu không thể đi." Thẩm Lệ Nghiêu sải bước đuổi theo cô từ khách sạn.
Lúc này Minh Khê mới để ý tới một cánh tay khác của cậu ấy cầm theo là cái gì, là một hộp thủy tinh trong suốt, bên trong có tấm huy chương vàng.
Cậu ta muốn đưa cái này cho mình.
"Tớ rất nghiêm túc." Thẩm Lệ Nghiêu yên lặng nói: "Với những gì mà tớ đã nói với dì Đổng ngày hôm đó."
Phó Dương Hi cũng nhìn thấy rõ ràng. Cậu vô thức đưa mắt nhìn Minh Khê, yết hầu nhấp nhô một chút, cố gắng kìm chế cảm giác ghen ghét đang cuồn cuộn trong lòng mình, quay người định rời đi. Cậu không thể tiếp tục đứng xem được nữa, nếu không thì không thể cam đoan cậu sẽ làm ra chuyện gì.
"Chờ một chút." Nhưng mà Minh Khê nắm lấy cổ tay cậu.
Minh Khê sợ cậu bỏ chạy.
Minh Khê không xác định Phó Dương Hi có thích mình hay không, hoặc là chỉ xem mình là đàn em. Nhưng theo bản năng, cô muốn ở trước mặt cậu phủi sạch quan hệ với Thẩm Lệ Nghiêu. Cho dù cậu không hề có ý gì, vẫn chỉ xem cô như đàn em thì cô cũng không muốn để cho cậu hiểu lầm.
Cả người Phó Dương Hi cứng ngắc, cũng không quay đầu, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ cô muốn giữ cậu lại nhìn Thẩm Lệ Nghiêu thổ lộ với cô hay sao? Hay là muốn cùng bọn họ chúc mừng sinh nhật?
Trái tim Phó Dương Hi lạnh lẽo, tuyệt vọng nghĩ, khẩu trang nhỏ quả nhiên không có tâm.
Nhưng mà một giây sau....
Điều cậu nghe thấy chính là --
"Thật xin lỗi, tớ không muốn cùng chúc mừng sinh nhật với cậu."
Đầu óc Phó Dương Hi choáng váng, nói với cậu sao?
Cậu giống như một tảng đá cứng ngắc, cả người thẳng tắp, giống như bị rơi vào trong ác mộng, cậu hít một hơi thật sâu, từ từ nghiêng đầu nhìn Triệu Minh Khê, nhưng Triệu Minh Khê lại đang nhìn Thẩm Lệ Nghiêu.
Chờ đã?
Triệu Minh Khê nói với Thẩm Lệ Nghiêu câu tiếp theo là: "Thẩm Lệ Nghiêu, thật có lỗi, tớ đã nói rõ ràng với cậu rất nhiều lần, trước khi chuyển lớp tớ đã không còn thích cậu nữa."
"Mấy ngày trước bị dì Đổng lôi kéo cùng nhau ăn cơm, bởi vì cố kỵ mặt mũi của người lớn cho nên tớ mới không nói ngay tại chỗ."
"Nhưng sau đó tớ đã nói rõ ràng với dì Đổng. Sau này dì ấy cũng sẽ tôn trọng ý kiến của tớ, sẽ không lại cưỡng ép tác hợp cho hai chúng ta."
Mỗi một câu Minh Khê nói, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu lại tái xanh thêm một chút.
Nhưng mà Phó Dương Hi lại ngây ra như phỗng, sau đó máu huyết tuôn ra một xíu, sắc mặt tái chợt đã khôi phục huyết sắc lại một chút xíu.
Đầu óc cậu ong ong, tim đập thình thịch -- Khẩu trang nhỏ từ chối Thẩm Lệ Nghiêu?
Cô không phải là đang từ chối cậu?
Cô đang từ chối Thẩm Lệ Nghiêu?
Cô nói trước khi chuyển lớp đã không thích Thẩm Lệ Nghiêu?
Lý trí của Phó Dương Hi dần trở lại, tay chân lạnh thấu xương đã có một xíu cảm giác.
Cô nói cô không thích Thẩm Lệ Nghiêu.
Trước khi chuyển lớp đã không thích.
Sớm như vậy sao?
-- Phó Dương Hi nhận ra mình suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nên nhanh chóng mím chặt môi.
"Cho nên quà sinh nhật của cậu và bánh kem thì cậu hãy cầm về đi, tớ không thích cậu."
Thái độ Minh Khê kiên định, thậm chí là lạnh lùng.
"Nếu như về sau cậu còn như thế này nữa thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm."
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu cực kỳ khó coi.
Cho dù nghĩ tới bây giờ Triệu Minh Khê có ý định rút lui khỏi cậu nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới chỉ làm sinh nhật cho bạn bè thôi mà cô cũng không đồng ý.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
......
Cậu còn muốn nói chút gì, nhưng Triệu Minh Khê đã kéo Phó Dương Hi rời đi.
......
Phó Dương Hi bị Triệu Minh Khê kéo đi, giờ phút này cả người cậu giống như chiếc TV cũ nát, nghĩ đi nghĩ lại những gì Triệu Minh Khê đã nói với Thẩm Lệ Nghiêu. Mỗi lần lặp lại như vậy, khóe miệng hoàn toàn không có cách nào không cong lên. Tần số tim đập của cậu đã đạt đỉnh, máu huyết dâng lên trán. Cả người nhẹ nhàng bay bổng, nếu không bị kéo lại, thì cậu có thể bay lên trời.
"Khẩu trang nhỏ, cậu --"
Minh Khê cầm tay cậu, hai mắt phát sáng: "Anh Hi, chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật đi."
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, sưởi ấm máu huyết đang đông cứng của cậu, tất cả khổ sở đau thương mấy ngày nay dường như đều bị câu nói này xua tan hết thảy.
Cô nói 'Anh Hi, chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật đi'.
Mà không phải là 'Thẩm Lệ Nghiêu, chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật đi'.
Như vậy có phải có nghĩa là bây giờ Thẩm Lệ Nghiêu đối với cô mà nói chỉ là người qua đường Giáp, người qua đường Ất, người qua đường Bính, người qua đường Đinh đúng không?
Phó Dương Hi xác nhận điều này lại một lần nữa.
Phó Dương Hi đột nhiên nói: "Bên cạnh có sân vận động không?"
Minh Khê: ?
Phó Dương Hi muốn chạy ba trăm vòng quanh sân vận động, cậu cố kiềm chế biểu cảm trên gương mặt của mình, cố gắng không để cho mình vui mừng như đội tuyển bóng đá quốc gia vừa giành chiến thắng.
"Vậy cậu đã đi đâu mà biến mất mấy ngày nay?"
"Bị ông nội giữ lại." Phó Dương Hi không muốn nói nhìn thấy cô và Thẩm Lệ Nghiêu, cùng với người nhà họ Đổng ăn cơm ở nhà hàng Tây, sau đó nản lòng thoái chí bỏ trốn.
......
Nửa giờ sau, Minh Khê khoác trên người áo khoác của Phó Dương Hi, bị cậu dẫn đến phòng VIP của một khách sạn xa hoa.
Trong phòng có đầy bóng bay màu hồng, vàng, xanh, trên cửa sổ còn dán chữ "Chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám".
Một chiếc bánh kem lớn được Đổng Thâm và Hạ Dạng đẩy vào. Kha Thành Văn cũng có mặt, Khương Tu Thu thì còn đang ngái ngủ cũng bị người kéo ra.
Chóp mũi Minh Khê chua xót, kìm lòng không được mà than thở: "Tớ còn tưởng rằng các cậu đã quên sinh nhật của tớ rồi."
"Làm sao có thể?" Kha Thành Văn khoa trương nói:
"Anh Hi" -- Mỗi ngày anh Hi đều nhắc tới tám trăm lượt.
Chỉ là lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị Phó Dương Hi giẫm chân một phát, mặt cậu nhăn nhó ngay tức thì.
Cả đám người vây quanh bánh kem rồi ngồi xuống. Bởi vì chưa tới mười hai giờ nên không thể thổi nến và cắt bánh kem.
Khương Tu Thu lười biếng ngồi ở trong góc, nhìn Triệu Minh Khê một chút, thuận theo ánh mắt của Triệu Minh Khê thì phát hiện cô đang nhìn Phó Dương Hi, bỗng nhiên cậu nghiền ngẫm nở nụ cười, đề nghị: "Chúng ta chơi trò nói thật đi."
Bầu không khí đột nhiên ấm dần lên.
Ánh mắt của Minh Khê lại nhịn không được mà rơi trên người Phó Dương Hi. Cô phát hiện cậu nhuộm tóc màu đen thì có chút tiếc nuối. Màu đỏ nhìn cũng rất đẹp, nhưng mà nói thế nào đây nhỉ, khí chất khác biệt, người thì vẫn đó, đều rất đẹp trai nhưng nhìn một chút thì tim Minh Khê lập tức đập thình thịch.
Một khi cô ý thức được mình thích Phó Dương Hi, thì cô cảm thấy chỗ nào của Phó Dương Hi cũng tốt hết.
Phó Dương Hi ngồi bên cạnh Triệu Minh Khê, bao ai oán, buồn bực, ấm ức trong thời gian này đều biến thành màu đỏ bừng lan rộng đến mang tai.
Chuyện gì xảy ra, sao mà cậu cảm giác ánh mắt khẩu trang nhỏ nhìn cậu hình như có chút thay đổi?
Lại là ảo giác của cậu sao? Vẫn là cậu tự luyến sao?
Lần xoay đầu tiên, chai rượu hướng về phía Minh Khê.
Khương Tu Thu nhìn Phó Dương Hi, rồi lại nhìn Triệu Minh Khê, bất ngờ hỏi: "Triệu Minh Khê, câu hỏi của tớ là, Phó Dương Hi và Thẩm Lệ Nghiêu cùng rơi xuống sông thì cậu cứu ai?"
Cả người Phó Dương Hi căng cứng, nhịn không được mà hung hăng trừng cậu ấy, dùng ánh mắt ra hiệu 'Con mẹ nó, cậu chán sống rồi nên mới hỏi câu hỏi này đấy à. Triệu Minh Khê vừa mới kết thúc một đoạn thầm mến, khẳng định sẽ chọn Thẩm Lệ Nghiêu, cậu đây không phải là cố ý kích thích người --'
Lại không nghĩ rằng Minh Khê lại không chút nghĩ ngợi nói: "Tớ cứu Phó Dương Hi."
"......"
???
Phó Dương Hi ngờ vực nhìn Triệu Minh Khê, đầu óc cậu trống rỗng.
Khương Tu Thu cười như không người, xoay chai rượu trong tay lần thứ hai, lần này lại vẫn hướng về phía Triệu Minh Khê: "Câu hỏi thứ hai lại hỏi cậu, Triệu Minh Khê. Phó Dương Hi tóc đỏ hay tóc đen thì đẹp trai hơn?"
Cả người Phó Dương Hi lại khẩn trương.
Khẩu trang nhỏ chắc chắn sẽ chọn màu đen......
Kết quả cậu nghe thấy Triệu Minh Khê trả lời: "Chỉ cần là Phó Dương Hi, màu gì cũng đẹp."
"......"
Mấy người trong phòng: "......"
Trong lòng Triệu Minh Khê nghĩ sao thì ngoài miệng trả lời y như vậy. Ánh mắt cô vẫn một mực giằng co trên mặt Phó Dương Hi, một tuần không gặp, không khỏi nhìn cậu nhiều thêm vài lần.
Kha Thành Văn đạo: "Khẩu trang nhỏ, cậu còn rất biết vuốt mông ngựa (1) đó."
(1) Vuốt mông ngựa: nịnh bợ.
Trong bầu không khí vui vẻ này, Phó Dương Hi bị Triệu Minh Khê làm cho gương mặt càng ngày càng cháy bỏng, tim sắp nổ tung.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cậu siết chặt tay trong túi quần, mặt đỏ bừng, chuyện gì xảy ra thế này, đột nhiên khẩu trang nhỏ sao lại thế này?
Ngay sau đó, Khương Tu Thu tiếp tục hỏi câu hỏi thứ ba: "Tớ và Kha Thành Văn cùng rơi xuống nước thì cậu cứu ai?"
Tâm tư của Minh Khê vẫn đặt trên người Phó Dương Hi, vô thức trả lời: "Tớ cứu Phó Dương Hi."
..................
Toàn bộ phòng bao bỗng yên ắng.
Một bầu không khí khó xử lan tràn.
Kha Thành Văn nhịn không được mà rống lên: "Bây giờ vấn đề là câu hỏi không có Phó Dương Hi!"
"......" Minh Khê chậm nửa nhịp, "à" một tiếng: "Oh, vậy tớ, vậy tớ cứu Kha Thành Văn đi."
Kha Thành Văn: "......"
Chờ đã, vẻ mặt không tình nguyện của cậu là sao chứ???
"Hừ, không có cách nào cản được mị lực của tớ." Phó Dương Hi lạnh lùng rắm thúi đã trở lại.
Cậu cố gắng kìm chế khóe miệng đang điên cuồng muốn cong lên của mình. Nhưng mà con chim nhỏ trong lòng cậu đã sống lại, điên cuồng bay nhảy, hận không thể chống đẩy ba trăm cái đã làm bại lộ vẻ mừng rỡ như điên của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top