Chương 39
Trong khi bầu không khí của lớp quốc tế vô hình trở nên kỳ lạ vì Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi thì bầu không khí của lớp nâng cao và lớp chuyên cũng không khá hơn chút nào.
Trong sự kiện suất tham gia cuộc thi lần trước, toàn bộ lớp nâng cao bị vả mặt trước mặt mọi người, đến nay, bọn họ trên đường gặp người của lớp quốc tế đều không ngóc đầu lên được. Miệng mồm của đám đàn em lớp quốc tế của Phó Dương Hi cũng không thua kém, nhìn thấy bọn họ lập tức âm dương quái khí, hi hi ha ha chế nhạo hai câu. Bọn họ muốn đánh một trận cũng không có lý do, quả thực bực bội muốn chết.
Lại thêm, chủ nhiệm Diệp Băng của lớp bọn họ, bởi vì đắc tội với giáo sư Cao, đã bị phê bình trước mặt nhiều người, cho nên gần đây áp suất cũng thấp đến mức cực điểm. Bước vào lớp học thì mặt mày cô ấy đã lạnh như băng, làm cho tất cả chủ đề náo nhiệt đều bị thắt lại, cả lớp nâng cao đều rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng, khổ không thể tả.
Với tình hình này, cả lớp rất dễ dàng có chung một mối thù.
Ban đầu, hoa khôi trường học biến thành Triệu Minh Khê, thì những người trong lớp nâng cao cũng không cảm thấy có gì cả, dù sao Triệu Minh Khê cũng xinh đẹp hơn Triệu Viên gấp mấy lần, đây được coi là sự thật bày ra trước mắt mà thôi. Sau này, chuyện người dẫn chương trình lễ kỷ niệm thành lập trường cũng gần như nằm trong tay Triệu Minh Khê, phần lớn người trong lớp nâng cao cũng thờ ơ, ai làm người dẫn chương trình cũng vậy thôi......?
Nhưng sau khi trải qua chuyện suất tham gia cuộc thi lần trước, toàn bộ tôn nghiêm của lớp nâng cao đều bị giẫm đạp trong thùng rác. Bọn họ không thể ngồi yên được nữa! Bắt đầu đem Triệu Minh Khê và người của lớp quốc tế gộp chung lại thành một mối thù!
Thế là khi nội dung tiết mục chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường được đưa ra, bên khoa văn nghệ tuyên bố, người dẫn chương trình năm nay vẫn là Triệu Viên thì toàn bộ lớp nâng cao đều như thở phào một hơi, sau đó vui vẻ reo hò. Phải biết rằng người dẫn chương trình rơi vào lớp nào thì lớp đó có quyền biểu diễn trong đêm kỷ niệm thành lập trường đó.
Đáy lòng Triệu Viên cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy trong hàng loạt sự tình vừa rồi, rốt cuộc cô cũng đã lấy lại được một cái.
......
Chỉ là Triệu Viên và lớp nâng cao đều không biết là, ngay ngày cô đi tìm cô phụ trách văn nghệ đó, cô giáo phụ trách văn nghệ vẫn liên hệ với Triệu Minh Khê một lần nữa. Nhưng mà Minh Khê trực tiếp từ chối. Thế là cơ hội này, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn rơi vào tay Triệu Viên.
Suy nghĩ của Minh Khê rất đơn giản, cô lười phải tranh đoạt những thứ kia với Triệu Viên, chuyên tâm học hành mới là cách làm lý trí.
Nếu là trước kia, Minh Khê có thể sẽ bởi vì, vào ngày kỷ niệm thành lập trường, người nhà họ Triệu sẽ đến xem mà muốn biểu diễn một tiết mục nào đó, có thể lộ mặt để người nhà nhìn thấy. Dù sao lúc ấy cô vẫn một lòng chờ mong, là cô gái nhỏ muốn được khích lệ. Nhưng bây giờ, đối với mấy thứ này, Minh Khê đã hoàn toàn không thèm để ý. Cho dù không hay không có những thứ sủng ái kia, thì một mình cô vẫn có thể sống tốt.
Ngoại trừ những người của lớp nâng cao tham gia cuộc thi, thì những người còn lại đều huyên náo đến động trời. Mọi người đều nhiệt tình chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay.
Cũng chỉ có hai người chẳng vui vẻ cho lắm.
Lý Hải Dương còn tưởng rằng người dẫn chương trình năm nay sẽ là Triệu Minh Khê. Trong lòng cậu lặng lẽ mong đợi thật lâu, kết quả bây giờ thông báo vẫn là Triệu Viên? Cái này có khác gì fan hâm mộ chờ đợi thần tượng của mình rất lâu cho buổi biểu diễn, nhưng cuối cùng lại đột ngột xuất hiện người qua đường Giáp ra sân cơ chứ?
Cậu không thích Triệu Viên, Triệu Viên đối với cậu mà nói thì chỉ là một người qua đường Giáp mà thôi.
"Chán ngấy." Lý Hải Dương cầm hộp quà trên bàn, không khỏi lẩm bẩm: "Hai năm trước đều là Triệu Viên, lãnh đạo trường học không cảm thấy chán sao?"
"Nói cái gì đó?!" Lộ Diệp tình cờ đi ngang qua, nghe thấy được cậu ấy nói như vậy thì lập tức nắm lấy cổ áo cậu, thiếu chút nữa đã đánh nhau với cậu ấy: "Là Triệu Viên thì thế nào? Triệu Viên xinh đẹp, không phục thì dẹp đi!"
Lý Hải Dương nhìn vết thương trên mặt Lộ Diệp, cảm thấy Lộ Diệp có chút ngu ngốc: "Cậu vì Triệu Viên mà trộm văn kiện đấu thầu của cha cậu, còn uy hiếp cha cậu! Triệu Viên biết cậu làm đến bước này sao? Mà coi như cậu đã giúp Triệu Viên thành công, cuối cùng Triệu Viên có nhớ cậu không cơ chứ?"
Hai người là bạn bè, Lý Hai Dương cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Lộ Diệp đôi ba câu.
Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Lộ Diệp cắt ngang.
"Cậu thì biết cái gì, Triệu Viên đã đồng ý cuối tuần sau đi xem phim với tớ." Lộ Diệp liếc nhìn bóng lưng xinh đẹp của Triệu Viên ở hàng ghế đầu, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc: "Chí ít tớ còn có cơ hội."
Cậu ấy lại trào phúng Lý Hải Dương: "Mà cậu, có một phần quà thôi, đã bao nhiêu ngày rồi mà còn không đưa cho người ta."
Lý Hải Dương buồn rầu: "......"
Một người khác không có tâm tình vui vẻ như vậy chính là Ngạc Tiểu Hạ.
Bây giờ, nhân duyên của cô trong lớp nâng cao không tốt, chỉ có Miêu Nhiên, người bạn chơi từ nhỏ đến lớn với cô là còn nói chuyện với cô. Nhưng cô không nghĩ ra, vì cái gì mà mọi người đều chán ghét cô, nhưng không có một ai chán ghét Triệu Viên? Chẳng lẽ không ai nhìn ra Triệu Viên căn bản không có thiện lương như như vẻ bề ngoài sao?
Ngạc Tiểu Hạ nhìn thoáng qua Lộ Diệp đang mỉm cười nói chuyện với Triệu Viên, rồi cúi đầu mở hộp đựng bút ra, nhìn hai chiếc túi kín trong suốt cỡ bằng lòng bàn tay.
Bên trong cái thứ nhất có một vài sợi tóc mà cô ấy lấy từ áo len của Triệu Vũ Ninh khi hai ngày trước cậu ấy đang chơi bóng rổ, cô đi dạo ở sân trường lấy được.
Ngạc Tiểu Hạ không xác định đó có phải là của Triệu Vũ Ninh hay không, để cho an toàn, lại bỏ ra vài ngàn Nhân Dân Tệ để Miêu Nhiên giả bộ thầm mến đàn em Triệu Vũ Ninh, đem tiền đưa cho một bạn nam trong đội bóng rổ với Triệu Vũ Ninh, để đối phương trong lúc chơi bóng rổ, có va chạm với Triệu Vũ Ninh thì giật lấy vài sợi tóc. Cô lấy mấy sợi tóc đó bỏ vào túi kín thứ hai.
Tiếp theo, cô chỉ cần lấy được một sợi tóc của Triệu Viên nữa là xong.
Tâm tư của Ngạc Tiểu Hạ kín đáo, mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ cách lấy được tóc của Triệu Viên. Bây giờ, Triệu Viên rất đề phòng cô, cô đã cẩn thận từng li từng tí, nhưng chỉ cần khẽ dựa lại gần Triệu Viên thì đã bị Bồ Sương đẩy ra.
Cho nên mọi chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng Ngạc Tiểu Hạ không từ bỏ, cô cảm giác trực giác của mình không có sai. Mà cho dù trực giác có sai, kết quả kiểm tra ADN thể hiện Triệu Viên và Triệu Vũ Ninh là chị em ruột thì cô cũng sẽ không bị tổn thất gì.
Trưa hôm nay, cô thấy Triệu Viên không đi ăn cùng với nhóm Bồ Sương, mà một mình rời khỏi trường nên cô nhanh chóng đi theo. Hình như Triệu Viên hẹn gặp người nào đó, đang đợi ở một cửa hàng bán đồ ăn Nhật.
Ngạc Tiểu Hạ ngồi ở một bàn khác, sau đám cây xanh, thì phát hiện có một người mộc mạc, mặc đồ phong cách bảo mẫu chạy đến gặp Triệu Viên.
Ngạc Tiểu Hạ nhìn kỹ, phát hiện cô biết người này, là bảo mẫu họ Trương trong nhà Triệu Viên -- Đối xử với Triệu Viên tốt nhất.
Trước kia, mỗi lần Ngạc Tiểu Hạ đến nhà Triệu Viên, bảo mẫu Trương đều rất nhiệt tình, nhưng mà chỉ nhiệt tình với bạn bè của Triệu Viên, còn thái độ đối với Triệu Minh Khê mà nói, dùng từ ác liệu cũng không quá. Bây giờ, hình như bảo mẫu Trương đã rời khỏi nhà họ Triệu.
Ngạc Tiểu Hạ nhìn thấy Triệu Viên đưa cho bảo mẫu Trương một chút tiền sinh hoạt. Ngạc Tiểu Hạ trợn tròn mắt, gọi một nhân viên phục vụ tới, cho đối phương vài ngàn, rồi thì thầm với người ta vài câu.
Mà người phục vụ kia, mặc dù không rõ là vì sao mà vị khách này bảo cậu đi lấy tóc của người bàn bên kia, nhưng vì mấy ngàn Nhân Dân Tệ, chuyện đơn giản như vậy thì cậu đương nhiên đồng ý làm.
Sáu khi đi qua bên kia, chuẩn bị xong nồi lẩu, nhân viên phục vụ có chút khẩn trưởng, nhất thời quên mất Ngạc Tiểu Hạ bảo lấy tóc của người trẻ tuổi hay người lớn tuổi. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vậy nên cậu lặng lẽ lấy tóc của cả hai người.
*
Trước khi bị Triệu Viên phát hiện, Ngạc Tiểu Hạ cầm được tóc thì ngay cả cơm cũng không ăn, vội vàng rời khỏi.
Mà sau khi Triệu Viên gặp bảo mẫu Trương, trở lại trường học thì đúng lúc gặp phải Bồ Sương đang đi siêu thị mua đồ ăn vặt về ở cổng trường.
Hai người cùng nhau trở về.
"Cậu cho tiền bảo mẫu kia của nhà cậu à?" Bồ Sương có nghe Triệu Viên nhắc tới chuyện này, vô cùng kinh ngạc: "Bà ấy bị sa thải không phải là do nói xấu Triệu Minh Khê sao, một người làm không quản tốt miệng của mình, tớ cảm thấy bị nhà cậu sa thải cũng là trừng phạt đúng tội đi, có thể tìm bảo mẫu mới làm việc hiệu suất hơn --"
Còn chưa nói xong thì nhìn thấy sắc mặt của Triệu Viên, Bồ Sương lại vội vàng nói: "Đương nhiên ý của tớ là, thật ra thì cũng không cần phải sa thải bà ấy như vậy. Chỉ là nói Triệu Minh Khê hai câu, lại không phạm sai lầm gì lớn, cứ bị sa thải như vậy thì cũng có chút đáng thương."
Triệu Viên nói: "Cho nên tớ cho bà ấy năm vạn Nhân Dân Tệ, dù sao bây giờ cuối năm, cũng khó tìm việc. Trước kia bà ấy đối xử với tớ rất tốt. Lúc tớ bị cảm, bà ấy còn nấu canh gà cho tớ, canh tớ đến nửa đêm."
"Cậu cũng quá thiện lương." Bồ Sương thở dài nói: "Năm vạn Nhân Dân Tệ đủ để bà ấy nửa năm không cần đi làm. Lần này cậu cho thì xong đi, đừng có lần sau, cẩn thận không lại bị bà ấy lừa."
Mặt Triệu Viên dịu lại, nói: "Ừ, tớ biết."
Hai người đi qua sân bóng rổ, Bồ Sương lại hỏi: "Vậy chuyện anh cậu sao rồi?"
Triệu Viên mỉm cười: "Làm xong."
Triệu Trạm Hoài cũng không biết cô giải quyết thế nào, chỉ cho là cô mời bạn học ăn cơm, bạn học đi cầu xin cha cậu ấy cho nên Lộ Thị mới có dấu hiệu nhả ra. Triệu Trạm Hoài cảm thấy cô đã giúp đỡ rất nhiều, cho nên tối hôm qua đã chủ động gọi điện thoại cho cô. Quả thực, một tháng nay, đây là lần đầu tiên Triệu Trạm Hoài chủ động gọi điện thoại đến.
Công ty của Triệu Trạm Hoài bây giờ nhất định phải mua được mảnh đất kia thì mới tổ chức lại được, nếu không lợi ích và hiệu quả kinh doanh một năm nay sẽ tiêu tán.
Cho dù Lộ Thị không chịu giảm giá xuống, đến cuối cùng Triệu Trạm Hoài cũng chỉ có thể dùng nhiều tiền hơn để mua xuống mảnh đất trống kia. Mà bây giờ Triệu Viên giúp anh bên phía Lộ tổng, giá mua có thể giảm, như vậy có thể tiết kiệm cho công ty của Triệu Trạm Hoài một lượng lớn vốn lưu động.
Đương nhiên, bên kia, Triệu Trạm Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Viên thắng lợi liên tục, tâm tình hôm nay rất vui vẻ, cảm thấy hết thảy mọi thứ đều có thể khôi phục lụa trước thời điểm không có Triệu Minh Khê. Tiếp theo, cô phải chuẩn bị cẩn thận cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường và cuộc thi liên trường.
"Hôm nay đến lớp, trên mặt Lộ Diệp giống như bị thương, không biết có phải bị bố cậu ấy đánh không." Bồ Sương nhìn Triệu Viên, lại do dự một chút: "Cậu thực sự đã đồng ý kết giao với cậu ta sao?"
"Xem phim." Triệu Viên nhìn Bồ Sương, nói: "Tớ không có đồng ý kết giao với bất kỳ người nào."
Bồ Sương: "......"
Bồ Sương dừng chân lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái đối với Triệu Viên. Cô không biết nên nói cái gì cho phải. Mà Triệu Viên đã chạy càng lúc càng xa. Bồ Sương nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Viên một chút, sau đó đi theo.
*
Chuyện Lộ Diệp giúp Triệu Viên rất nhanh đã truyền tới tai Kha Thành Văn. Cũng không phải Kha Thành Văn muốn nghe ngóng mà sân chơi bóng rổ của trường không quá lớn. Lộ Diệp có thể cùng đi xem phim với nữ thần nên quá mức hưng phấn, tự mình rao truyền khắp nơi.
Buổi chiều, trong giờ thể dục, Kha Thành Văn ôm quả bóng rổ, quay đầu nói chuyện này với Phó Dương Hi và Khương Tu Thu.
Khương Tu Thu mặc áo lông, co rút người lại, rụt cổ trong cổ áo lông, không hiểu tình hình: "Cho nên -- Chuyện này liên quan gì đến chúng ta?"
Nói xong cậu cười híp mắt, tiện tay nhận lấy thư tình của hai nữ sinh đỏ mặt đưa tới.
"Cậu không hiểu." Kha Thành Văn vội la lên: "Cậu không biết rắc rối trong nhà Triệu Minh Khê! Bây giờ Triệu Viên đang làm gì? Là đang đoạt sủng! Sở dĩ cậu ta tìm Lộ Diệp để giúp chuyện này là bởi vì cậu ta muốn người nhà họ Triệu quay về phía cậu ta!"
Khương Tu Thu nhét thư tình vào trong túi quần, lại khôi phục bộ dáng như không có chuyện gì: "Nhưng mà không phải Triệu Minh Khê đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà rồi sao? Người nhà họ Triệu sau này có hướng về ai thì cậu ấy cũng không quan tâm. Hoàng thượng không vội mà thái giám như cậu lại gấp cái gì cơ chứ."
"Anh Hi, cậu nói đi." Kha Thành Văn không có cách nào đả thông Khương Tu Thu, trực tiếp nhìn về phía Phó Dương Hi.
Mái tóc đỏ phách lối của Phó Dương Hi xơ xác trong gió lạnh, mặt mày tuấn tú hiện rõ vẻ phiền muộn vì thất tình.
Cậu ủ rủ nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu đang chơi bóng rổ ở bên kia, ngón tay bóp chặt lon coca một cách vô thức, cho đến khi lon coca bật ra tiếng kêu 'piu' và lon bị bóp thành xẹp lép. Hình như cậu không nghe Kha Thành Văn đang nói cái gì.
Nhưng sau khi Kha Thành Văn nói xong, cậu lại thở ra một hơi lạnh.
"Đưa điện thoại cho tớ."
Kha Thành Văn vội vàng lục tìm trong túi, đưa điện thoại của cậu cho cậu.
Phó Dương Hi cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi ra mấy bước, rồi gọi một cuộc điện thoại.
Khương Tu Thu lạnh đến mức không cử động được cổ, xoay người cả kinh, nhìn về phía Phó Dương Hi, bồn chồn: "Cậu ấy đây là --"
Kha Thành Văn hiểu rõ, nói: "Quấy nhiễu chuyện của Triệu Viên."
Khương Tu Thu: "......"
Chờ khi Phó Dương Hi quay lại, Khương Tu Thu thở dài nói: "Triệu Minh Khê không thích cậu chút nào, cậu cũng thất tình, vậy cậu còn quan tâm chuyện cậu ấy làm gì."
Phó Dương Hi cả giận nói: "Tớ không có quản chuyện của cậu ấy, tớ chỉ đơn giản không quen nhìn đám người nhà họ Triệu kia, không muốn bọn họ tốt hơn, đây là chuyện riêng của tớ, hiểu chưa?"
Khương Tu Thu đáp: "Tớ đã sớm nói cái gì, từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng nhìn thấy người vì bản thân chúng ta mà theo đuổi chúng ta, cậu còn không tin tớ. Xem đi, quả là như thế --"
Tâm tình của Phó Dương Hi thoáng chốc sập đổ, lý trí lập tức bùng nổ thành pháo hoa rực cháy.
Máu dồn lên não, cậu đứng dậy, 'bá' một tiếng, thả lon coca xuống, nắm chặt cổ áo Khương Tu Thu: "Con mẹ nó, có phải cậu muốn đánh nhau hay không?"
Cổ áo Khương Tu Thu bị nắm chặt đến mức biến dạng, nhưng cậu ấy không hề tức giận, như lão tăng ngồi thiền, chỉ thở dài thương tiếc.
Phó Dương Hi: "......"
Phó Dương Hi buông cổ áo của Khương Tu Thu ra, uể oải đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Ấm áp trên người Triệu Minh Khê tồn tại chân thật, đã từng chống đỡ cậu vượt qua mộng mị, để mỗi đêm, khi chìm vào giấc ngủ, cậu để cảm thấy toàn thân ấm áp. Triệu Minh Khê từng cho cậu nhiều hơn một lý do để mơ mộng, khiến anh bớt sợ hãi những cơn ác mộng năm xưa.
Nhưng bây giờ, mộng tan, ánh sáng cũng biến mất. Trên người Triệu Minh Khê vẫn rất ấm áp như cũ, viên kẹo cô ấy đưa vẫn rất ngọt ngào. Nhưng đầu ngón tay của Phó Dương Hi vẫn rất lạnh.
Kha Thành Văn thấy cậu rầu rĩ, cũng không khỏi thương tiếc, ngồi xuống sát bên cạnh cậu, buồn rầu suy tư nói: "Nếu không --"
Hai người bên cạnh quay đầu nhìn cậu ấy. Kha Thành Văn cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng chỉ có thể kiên trì nói ra suy nghĩ của mình: "Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ kẻ có tiền. Bằng không nghĩ cách ném tiền cho nhà họ Thẩm, đuổi Thẩm Lệ Nghiêu đi, để cậu ta chuyển trường?! Triệu Minh Khê không gặp được Thẩm Lệ Nghiêu, sau này cũng sẽ quên cậu ta đi!"
Khương Tu Thu lắc đầu: "Chưa hẳn, cậu chưng từng nghe nói xa cách sẽ kích người ta tiết hormone à? Làm như vậy, đến lúc đó cũng không biết là thúc đẩy hai người bọn họ bên nhau hay là chia rẽ hai người bọn họ nữa đâu."
Khương Tu Thu tiếp tục phân tích: "Hơn nữa, Thẩm Lệ Nghiêu đang êm đẹp lại đột ngột chuyển trường, khẳng định Triệu Minh Khê sẽ cảm thấy có điểm không thích hợp. Bây giờ, Phó Dương Hi đóng vai phản diện trong bộ phim truyền hình. Cậu có từng thấy một nhân vật phản diện thành đôi với nữ chính sao?"
......
Ba người không nghĩ ra được cách nào tốt cả.
Phó Dương Hi tiếp tục hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu cách đó không xa.
*
Gần đây, Thẩm Lệ Nghiêu cũng tâm phiền ý loạn. Số lần sai sót khi làm thí nghiệm lại tăng lên, lúc chơi bóng rổ cũng không tập trung.
Ngày đó, trước mặt đồng đội của cậu ở hành lang, Triệu Minh Khê nói sau này sẽ không còn thích cậu nữa, quả nhiên không tới tìm cậu nữa. Nào chỉ có không tìm cậu, quả thực là cố gắng tránh né cậu. Đã từng mỗi ngày đều gặp, mà bây giờ, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của cậu.
Ngay từ đầu, Thẩm Lệ Nghiêu còn mặt lạnh ôm chút hy vọng thầm kín, cho rằng đây là cô lạt mềm buộc chặt, có thể không phải thật tâm. Tuy nhiên, thời gian trôi qua từng ngày, bực bội cháy bỏng bên trong, cuối cùng Thẩm Lệ Nghiêu cũng dần ý thực được Triệu Minh Khê thực sự chỉ tới đó, rồi ngừng.
Cô sẽ không lại gần thế giới của cậu nữa.
Thẩm Lệ Nghiêu rất không quen.
Làm sao có thể quen được cơ chứ.
Lúc chơi bóng rổ, bên sân không còn bóng dáng của cô nữa.
Đẩy cửa phòng phát thanh, trong tiềm thức vẫn cho rằng cô có ở bên trong, cậu chuẩn bị chào hỏi, nhưng mà chào hỏi mình lại là những bạn nữ khác.
Ở thư viện cũng không gặp. Cậu thường xuyên đợi trong khu khoa học máy tính, cậu nghĩ rằng Triệu Minh Khê vẫn sẽ xuất hiện ở đó, ra vẻ lơ đãng đi tìm qua -- Nhưng mà, không có.
Cô không còn xuất hiện.
Mặc dù tất cả mọi chuyện đều vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng Thẩm Lệ Nghiêu vẫn liều mạng nhẫn nại với cảm giác nôn nóng không quen này.
Thí nghiệm làm sai, vậy thì trừng phạt bản thân làm lại một lần nữa.
Phân tâm khi đọc tài liệu, vậy thì ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Cậu cảm thấy mình không thích Triệu Minh Khê, bây giờ, hết thảy những tâm lý khác thường này chỉ là do hậu quả của hai chữ 'không quen' mà thôi. Đợi đến khi cậu quen thuộc với việc không có Triệu Minh Khê bên cạnh thì mọi thứ sẽ trở lại với quỹ đạo ban đầu.
-- Thẩm Lệ Nghiêu cho rằng như thế.
Nhưng mà rất kỳ quái chính là, trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ Triệu, cậu vẫn nhịn không được mà chọn phong cách mà Triệu Minh Khê trước kia đã nói là phù hợp với cậu, sau đó, trong đám người, giả bộ như hờ hững liếc nhìn xem Triệu Minh Khê có tới hay không.
Đương nhiên, ngày đó Triệu Minh Khê không đến, về sau nghe nói Triệu Minh Khê đoạn tuyệt với người nhà.
Khi Triệu Minh Khê không còn xuất hiện trong thế giới của cậu, tin tức của cậu lạc hậu nghiêm trọng, chỉ có thể nghe được từ trong miệng người khác một chút lời đàm tiếu về cô và Phó Dương Hi. Thẩm Lệ Nghiêu bắt đầu phát hiện trong lòng của mình bắt đầu có cảm giác khác lạ đang lớn dần lên, không chỉ là không quen, mà hình như còn có -- bực bội giống như khi còn bé nhìn thấy huy chương vàng rơi vào trong tay người khác.
Dù sao hai lớp ở chung một tầng, thỉnh thoảng ở trên hành lang ngẫu nhiên cũng có gặp thoáng qua. Mỗi lần Thẩm Lệ Nghiêu đều không chớp mắt, cậu thoáng nhìn thấy Triệu Minh Khê cũng không liếc mắt, không thèm nhìn cậu nhiều thêm một chút.
Thẩm Lệ Nghiêu không vui, cậu cho rằng Triệu Minh Khê thực ra đang cố kìm nén, sau khi hai người gặp nhau thoáng qua, Triệu Minh Khê sẽ quay đầu nhìn lại. Nhưng đến khi cậu thực sự không nhịn được nữa, quay đầu nhìn lại.
Cậu phát hiện.
Bây giờ người quay đầu chỉ có một mình cậu.
......
Nếu như chỉ vẻn vẹn là không quen, thì như vậy hơn một tháng nay, cũng đã sớm nên quen thuộc với việc không có Triệu Minh Khê. Nhưng vì sao, trong lòng cậu vẫn không thoải mái như thế?
Chẳng lẽ còn có có gì khác sao?
Vì kiểm chứng điểm này, vài ngày trước, Thẩm Lệ Nghiêu đã nhận lời mời đi vườn bách thú với Khổng Giai Trạch. Mặt mũi Khổng Giai Trạch vô cùng hưng phấn, trong gió lạnh mười mấy độ nhưng vẫn mặc váy ngắn khoe chân trần. Nhưng sau khi kết thúc các tiết mục hẹn hò thì Thẩm Lệ Nghiêu chỉ cảm thấy mất hết cả hứng. Đêm đó cậu đã trở lại phòng thí nghiệm của trường từ sớm.
Khổng Giai Trạch không được, người khác hình như cũng không được.
Trong đầu Thẩm Lệ Nghiêu dần dần nảy sinh một phỏng đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ đối với Triệu Minh Khê, cậu thực sự để ý sao --?
Sau mấy ngày trầm mặc, ở trong phòng thí nghiệm, Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng hỏi Diệp Bách một vấn đề: "Nếu như hiện tại tớ theo đuổi Triệu Minh Khê, thì cậu cảm thấy thế nào?"
Diệp Bách thiếu chút nữa bị dọa sợ, mặc dù gần đây cậu cũng dần dần phát hiện Thẩm Lệ Nghiêu có khác thường, trong lòng cũng suy đoán Thẩm Lệ Nghiêu có thể thích Triệu Minh Khê hay không, nhưng ngàn vạn lần cậu không nghĩ tới, Thẩm Lệ Nghiêu lại có suy nghĩ muốn theo đuổi Triệu Minh Khê! Cái này cần phải hạ quyết tâm lớn như thế nào cơ chứ?! Ít nhất là phải xem Triệu Minh Khê quan trọng như đoạt được huy chương vàng vậy.
"Cậu nghiêm túc sao?" Đồng tử của Diệp Bách kinh động, sau khi bình tĩnh suy nghĩ ký, cậu nói: "Tớ cảm thấy, Nghiêu thần, nếu như cậu không thích ứng được, vậy thì cậu theo đuổi người ta lại đi. Nếu như là cậu, khẳng định theo đuổi thì Triệu Minh khê sẽ trở về bên cậu. Lúc trước, cậu ấy thích cậu như vậy mà."
Thẩm Lệ Nghiêu có được câu trả lời khẳng định, giống như trút được gánh nặng, cảm thấy buông lỏng không ít.
Đêm nay cậu đã có một giấc ngủ ngon hiếm có.
Thẩm Lệ Nghiêu hành động luôn luôn nhanh, ngày hôm sau cậu đã lập một kế hoạch chi tiết. Loại người như Thẩm Lệ Nghiêu không thể nào tùy tiện thổ lộ. Cậu dự định đi từng bước một.
Trước mắt là khôi phục lại quan hệ bạn bè rồi tính tiếp.
Thế là thứ sáu tuần này, sau khi đánh bóng rổ xong, cậu trở lại lớp học, cầm thời gian biểu tập huấn cho cuộc thi liên trường lên rồi đi tới lớp quốc tế.
Mà Minh Khê bên này, sau khi bị thầy Lư phê bình vì nhìn chằm chằm Phó Dương Hi cả một tiết, đến tiết đầu tiên của buổi chiều cô cũng không dám tiếp tục nhìn cậu ấy nữa.
Tiết thứ hai là tiết thể dục, cô và các bạn nữ của lớp quốc tế đánh bóng chuyền, rồi đi ra cổng trường lấy bánh ngọt mà nhân viên của cửa hàng nhà Hạ Dạng mang tới, sau đó đi vào lớp học.
Minh Khê lau mồ hôi trên trán, thấy Phó Dương Hi còn chưa về thì đặt bánh ngọt trên bàn của cậu trước. Cái này mặc dù không phải là do mình làm, nhưng mình dùng tiền mua, nhiều ít cũng có thể mọc thêm mầm non.
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài có người bảo cô, nói là có người của lớp chuyên tìm cô nói chuyện tập huấn.
Cuối tuần sau bắt đầu kỳ tập huấn mười ngày. Minh Khê sợ mình bỏ lỡ chuyện gì nên đã nhanh chóng đi ra ngoài. Lại không nghĩ tới, người đến thông báo cho cô lại là Thẩm Lệ Nghiêu.
Thẩm Lệ Nghiêu đứng ở hành lang, đưa bảng biểu cho cô, bảo cô ký tên: "Địa chỉ tập huấn ở phía trên, thứ sáu tuần sau, sau khi tan học, hai mươi người sẽ ra cổng trường. Nhà trường sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp xe buýt, đưa mọi người tới khách sạn. Sau khi đến khách sạn thì không phải lo gì cả, không cần lo chi phí, chỉ cần mang theo sách vở là được. Nếu như không quen ở khách sạn thì có thể mang theo một số đồ dùng hằng ngày của mình. Sau khi đọc hết thì ký tên cậu ở đây."
Dừng một chút, Thẩm Lệ Nghiêu lại nói: "Còn có, cuối tuần thời tiết sẽ trở lạnh, nên mang theo nhiều quần áo giữ ấm một chút."
Minh Khê nhanh chóng ký tên lên bảng biểu, có chút kỳ quái nhìn cậu ấy: "Tại sao lại là cậu? Phụ trách cái này không phải luôn là Việt Đằng của đội các cậu sao?"
Thẩm Lệ Nghiêu không cách nào giải thích, chỉ mặt lạnh không lên tiếng.
......
Mà bên kia, nhóm Phó Dương Hi đi lên thì nhìn thấy Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu đang đứng ở hành lang nói chuyện. Mới vừa rồi còn đang nói làm sao để chia rẽ hai người bọn họ, kết quả một giây sau đã bắt gặp hai người đang kề sát nhau cùng một chỗ.
Mặt Phó Dương Hi nhất thời tái mét!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Sợi dây trong đầu cậu vừa đứt, huyệt thái dương giật liên tục, lập tức muốn tiến lên nhưng bị Kha Thành Văn và Khương Tu Thu kéo lại. Hai người ở hai bên kéo cậu vào trong lớp.
"Các cậu chán sống rồi sao?!"
"Anh Hi, cậu không có EQ gì cả! Cậu thấy người ta nói một cậu đã chạy qua cắt ngang, đó chỉ là hành vi của gà con thôi! Sẽ mất điểm trong mắt Triệu Minh Khê!"
Phó Dương Hi tức hổn hển: "Vậy phải thế nào? Trơ mắt nhìn bọn họ hợp lại sao?"
"Cũng chỉ nói nói chuyện vài câu mà thôi --"
Phó Dương Hi tức giận nói: "Không được, cậu ấy không được phép nói chuyện với tên gầy chết tiệt kia!"
Một lát sau, Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu ở ngoài hành lang chỉ cảm thấy các đàn em của lớp quốc tế đều đi ra ngoài. Hai người chưa nói được câu nào thì có một người đi qua giữa hai người, nói muốn đi lấy nước, "mượn đường" một chút, sau đó có người đi vệ sinh cũng đi qua giữa hai người.
Thẩm Lệ Nghiêu: "Đây là tập huấn --"
"Xin lỗi."
"Hai mươi người --"
"Xin lỗi, đi nhờ một chút."
"Nhóm--"
"Còn tớ, nhịn tiểu lâu quá, cho tớ đi nhờ một chút."
Vẻ mặt Thẩm Lệ Nghiêu càng ngày càng khó coi, lạnh như băng, giống như Talk Show, nhanh chóng nói xong vế còn lại: "Triệu Minh Khê, cậu có muốn thêm hoạt động gì vào nhóm? Nhớ đọc thông báo của nhóm --"
"Nhường đường."
Thẩm Lệ Nghiêu không thể nhịn được nữa: "Lớp quốc tế của các cậu đều nhịn tiểu tới lúc này mới đi nhà vệ sinh à? Đường rộng như vậy sao không đi mà cứ chen vào giữa làm gì?"
Triệu Minh Khê liếc mắt nhìn thấy nhóm Phó Dương Hi, trong lòng trầm ngâm, cũng không có tâm tư nói nhảm với Thẩm Lệ Nghiêu, vội vàng quét mã tham gia nhóm rồi nói: "Cảm ơn, có việc gì nói sau nhé."
Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phòng học.
Thẩm Lệ Nghiêu: "......"
Phó Dương Hi khó chịu muốn chết, vừa rồi quét mã làm gì? Bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc??? Coi cậu chết rồi sao???
Minh Khê cầm tờ biểu trở lại chỗ ngồi, lập tức phát hiện áp suất quanh người Phó Dương Hi còn âm trầm hơn so với buổi trưa. Ánh mắt cậu ấy nhìn chằm chằm bên ngoài, im lặng gọt bút chì, mặt đen xì, bóp gãy cây bút chì rồi ném cái vèo.
Minh Khê: "......"
"Cậu ấy sao thế?" Minh Khê quay đầu nhìn Kha Thành Văn. Không tìm được cậu trả lời, Minh Khê lấy bánh ngọt trong hộc bàn ra, đưa cho Phó Dương Hi: "Cho cậu nè."
Phó Dương Hi tiếp tục gọt bút chì: "Không ăn."
Minh Khê: "Cái này mặc dù không phải là tớ làm, nhưng là của cửa hàng chuyên bán bánh ngọt của nhà Hạ Dạng. Bánh ngọt của nhà cậu ấy rất ngon. Sao lại không thích?"
Phó Dương Hi lạnh lùng nói: "Giảm béo."
Minh Khê: "......"
Các đàn em trong lớp: "......"
Tiết học cuối cùng là tiết tự học, Phó Dương Hi gọt bút chì suốt một tiết, tâm tình thì sa sút, chán nản.
Minh Khê nhìn cậu một hồi, nhịn không được lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Hạ Dạng.
"Tớ cảm thấy Phó Dương Hi đang giận tớ thế nào ý, cảm giác của tớ bị sai sao? Kha Thành Văn có nói gì với cậu không?"
Bên kia rất nhanh đã trả lời lại: "Tớ ở lớp thường, chuyện xảy ra giữa các cậu sao Kha Thành Văn lại nói với tớ? Nhưng mà dưới tình huống bình thường, cậu tin tưởng vào trực giác của mình đi. Cậu cảm thấy có, vậy hẳn là nguyên nhân mà cậu ấy tức giận có liên quan tới cậu."
......
Minh Khê lại nhìn Phó Dương Hi một chút. Khi cô nhìn sang thì Phó Dương Hi lại tỏ vẻ tức giận.
"......"
Về cơ bản, Minh Khê đã xác định, khả năng mấy ngày cậu ấy có áp suất thấp thực sự có liên quan tới mình.
"Tớ không hiểu." Minh Khê lốp bốp gõ chữ: "Sau khi cậu ấy bị cảm, tớ còn tới nhà cậu ấy đưa thuốc cho cậu ấy nữa nha. Cậu ấy có gì mà giận tớ. Chẳng lẽ tức giận tớ không hỏi trước đã tới nhà cậu ấy sao, xâm phạm ** của cậu ấy?"
Hạ Dạng: "Cũng không phải, mặc dù tớ không hiểu nhiều về Phó Dương Hi, nhưng cậu ấy không giống như là loại người như vậy. Cậu ấy còn rất để ý tới cậu. Cậu có nên hỏi thử cậu ấy một chút không?"
Minh Khê: "Nếu như tớ hỏi, cậu ấy trả lời thì bây giờ tớ không liều lĩnh gửi tin nhắn cho cậu khi có nguy cơ bị thầy chủ nhiệm điểm tên."
......
Hạ Dạng không hiểu, cảm thấy bây giờ mình giống như đang bày mưu tính kế cho một tên cẩu nam nhân mơ mơ hồ hồ làm bạn gái của anh ta tức giận.
Cô lắc đầu, vứt suy nghĩ quỷ quái này ra khỏi đầu.
Hạ Dạng gợi ý: "Vậy đoán chừng chuyện xảy ra kia làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy, cho nên mới không có cách nào nói ra mọi chuyện với cậu. Nếu như cậu để ý đoạn tình cảm bạn bè này, thì phải kiên trì, nghiêm túc tìm ra được nguyên nhân."
Đương nhiên là Minh Khê để ý, trên thế giới này cũng sẽ không có người thứ hai có thể bởi vì cô nhớ bà nội mà điều máy bay tư nhân đón cô đi.
Minh Khê cất điện thoại, thì tiếng chuông tan học liền vang lên.
Phó Dương Hi buồn bực không lên tiếng, vẻ mặt như kiểu 'tôi đã chết, đừng quản tôi' đứng lên bắt đầu thu dọn sách vở. Trên thực tế, trong cặp sách của cậu không có sách, cậu cũng chỉ tùy tiện ném tai nghe và một số chai lọ kia vào mà thôi.
Minh Khê liếc mắt nhìn rốt cuộc cậu uống vitamin gì, nhưng một chuỗi tiếng Pháp, cô xem không hiểu. Nhất định cô phải tìm cơ hội chụp hình rồi tra internet một chút.
Kết thúc buổi học hôm nay là cuối tuần, lại có hai ngày không gặp mặt Phó Dương Hi. Tuy nhiên, nút thắt trong lòng còn chưa được giải quyết. Trước kia, Minh Khê không để ý nhiều như vậy, nhưng bây giờ, cô gần như không chỉ để ý mà trong lòng còn nảy sinh một cảm giác mà cô khó phân biệt được.
"Giờ cậu đi chưa?" Minh Khê hỏi.
Phó Dương Hi hé mắt: "Bằng không ở đây chờ nhìn người khác gầy sao?"
"....."
Nói cái gì thế không biết, Minh Khê hoàn toàn không hiểu được.
"Ai nói cậu mập?" Minh Khê ngăn cậu lại, vắt hết đầu óc dùng từ, khoa học tự nhiên cô tốt nhưng ngữ văn thì ngược lại, nghĩ nửa ngày mới tìm ra được từ để an ủi: "Cậu cao 1m88, mặc quần áo trông gầy, cởi ra mới thấy có thịt, nhưng không mập mà."
Lời dỗ dành này hoàn toàn không có tác dụng. Phó Dương Hi rút tay của cậu ra, ồ một tiếng rồi tiếp tục cất bước muốn đi.
Minh Khê buột miệng thốt lên: "Cậu không thể đi!"
Có thể giọng nói của cô quá mức cấp thiết, Kha Thành Văn và các bạn trong lớp đồng loạt nhìn lại. Hầu kết của Phó Dương Hi giật giật, cũng quay qua nhìn cô.
Ánh mắt của Phó Dương Hi dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, trên mặt cô cậu tìm được cảm xúc để ý rõ ràng. Con chim nhỏ trong lòng Phó Dương Hi lại bị đáp xuống, lại có mầm mống hỏa tinh vụt xuất hiện. Cậu chậm rãi nhìn, khóe miệng giật giật: "Vì sao, cậu còn có chuyện gì sao?"
Minh Khê nghẹn lại, đầu óc như đóng băng, không chút suy nghĩ, lấy đề thi trong sách ra, chỉ vào một đề: "Đề này tớ không biết làm."
"......"
Phó Dương Hi tức chết! Khẩu trang nhỏ gọi cậu ở lại là bảo cậu giúp giải đề! Cậu là công cụ hỗ trợ sao?!
Trong nháy mắt, mầm mống hỏa tinh biến thành cơn gió lạnh vô tình.
Phó Dương Hi tức hổn hển, ném cặp sách lên bàn Kha Thành Văn, để mấy người Kha Thành Văn đi trước, rồi dùng chân kéo ghế lại, cầm tờ giấy trong tay Minh Khê thong dong giải đề.
Khi cậu giải đề, Minh Khê mới kinh ngạc phát hiện suy nghĩ của cậu rất nhanh, thực sự nhanh, hoàn toàn không giống như tốc độ của người thường xuyên ngủ suốt ngày sẽ có.
Minh Khê nhịn không được mà hỏi: "Cậu có bản lĩnh như vậy sao không tham gia cuộc thi?"
Mí mắt Phó Dương Hi không khỏi nhướng lên: "Một trăm huy chương vàng có được một trăm vạn không?"
Minh Khê: "......"
Thật xin lỗi, đã quấy rầy.
Mấy phút sau, người trong phòng học đi hết, chỉ còn lại hai người. Phó Dương Hi đưa đề đã giải tới trước mặt Minh Khê, lại tỏ vẻ 'tôi đã chết, đừng quản tôi' rồi cầm cặp sách đi ra ngoài.
Minh Khê không để ý tới đề thi, vội vàng ôm cặp sách của mình, chạy bước nhỏ đuổi theo: "Có có chuyện nữa, thím Lý gửi một chút đặc sản tới, có một phần cho cậu. Cậu đi lấy với tớ."
"Không có ai khác sao?" Phó Dương Hi lườm cô một chút, lành lạnh hỏi: "Ví dụ như những người bạn cùng tập huấn với cậu kia."
Cậu nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh bốn chữ ' những người bạn kia'.
Minh Khê: "Không có, cũng chỉ cho cậu, Khương Tu Thu-- Kha Thành Văn, ặc, thím ấy nói Kha Thành Văn hơi xấu trai nên quên đi."
"......"
Phó Dương Hi lại cùng Minh khê đi vào dưới lầu ký túc xá. Bởi vì có Minh Khê ở đó nên dì quản lý mới mắt nhắm mắt mở để Phó Dương Hi đi lên theo Minh Khê.
Đi lên cầm đặc sản, Minh Khê lại đột nhiên nói bóng đèn bị hỏng.
Mặc dù Phó Dương Hi tức giận vì khẩu trang nhỏ không thích mình, nhưng cũng không thể vứt bỏ, mặc kệ cô. Thế là ôm ghế nhựa để xuống sàn nhà, đứng lên đó thay bóng đèn cho cô. Kết quả khi ngẩng đầu lên thì cậu phát hiện, bóng đèn có bị hỏng đâu, mà không có cái bóng đèn nào cả!
Phó Dương Hi: "......"
Phó Dương Hi nói: "Cần phải đi mua bóng đèn, cậu ở đây chờ một chút, tớ đi xuống dưới một chuyến --"
Lời còn chưa nói hết, cậu đã thấy Minh Khê cầm ly uống nước, cái ly vô tình rớt xuống nệm trên giường, lập tức nệm bị ướt toàn bộ. Minh Khê hoảng sợ nhảy dựng lên: "Xong đời, làm sao bây giờ, chăn ướt hết rồi, làm sao ngủ được đây."
......
Trong lòng Phó Dương Hi đột nhiên có một suy đoán, hầu kết cậu giật giật, cố gắng giả bộ lơ đễnh nói: "Cái kia, còn có thể làm sao bây giờ, nếu không thì cuối tuần đến nhà tớ? Dù sao --"
Phó Dương Hi liếm môi một cái, cố gắng kìm chế lỗ tai đang dần đỏ lên của mình, làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: "Dù sao phòng ở nhà tớ còn nhiều phòng trống."
Vừa dứt lời, cậu đã thấy khẩu trang nhỏ cúi đầu, thở ngắn, than dài: "Vậy chỉ có thể như vậy mà thôi."
Phó Dương Hi: "......"
???
Chuyện gì xảy ra?
Sao mà cậu cảm giác khẩu trang nhỏ đang trăm phương ngàn kế muốn ở chung một chỗ với cậu nhỉ, đây là ảo giác của cậu sao? Hay là cậu lại quá tự luyến???
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top