Chương 27:


- Để anh đưa em vào! Minh, ở đây giao cho cậu!

Anh bế cô lên, rồi cứ thế đi thẳng về phòng riêng của mình. Vừa đi, anh vừa hỏi tới tấp, anh hỏi xem cô có đau không, hỏi xem tại sao cô lại đau. Nhưng anh có biết được câu trả lời đâu, cô cứ chỉ nói là do bị ngã thôi. Anh biết là không bao giờ có chuyện đó hết, anh biết là cô đang giấu anh chuyện gì đó để che giấu cho ai kia. Anh chỉ hỏi vậy cho có lệ thôi chứ chắc chắn anh sẽ điều tra cho đến cùng.

Anh sai người kêu bác sĩ, anh ở đó nhìn ông ấy khám mà lo lắng, anh nhìn cô nhăn mặt mà xót xa.

- Cô ấy không sao chứ?

Anh hỏi ông bác sĩ khi mà ông ta băng lại vết thương.

- Cô ấy vẫn ổn, chỉ là do va đập nên mới xảy ra việc cô ấy đau như vậy. Cậu nên chắm sóc cô ấy thật tốt, có vậy thì vết thương sẽ nhanh lành hơn.

- Khoảng bao lâu nữa thì sẽ khỏi?

- Nếu tốt thì sang tuần cô ấy có thể đi lại bình thường. Xong rồi, tôi xin phép.

- Không tiễn!

Anh ngồi xuống cạnh giường cô nằm rồi cầm tay cô. Thấy cô đau anh cũng đau lắm chứ, anh thà để mình đau thay cô còn hơn là nhìn cô đau đớn liên hồi.

- Em ổn chưa?

- Ổn rồi! Anh bận việc thì cứ đi đi, em sẽ ở yên đây không đi linh tinh nữa đâu!

- Em ăn chưa?

- Chưa nhưng em không đói! Anh đói thì đi ăn đi!

- Chưa ăn? Người đâu!

Cơn bực trước chưa nguôi mà ngay lập tức lại tới cơn bực này. Anh đã kêu bọn họ dọn cơm cho cô ăn rồi mà. Bọn họ dám kháng lệnh anh sẽ cho bọn họ biết tay.

- Dạ! Anh hai cho gọi bọn em?- mấy người từ ngoài chạy vào.

- Mấy người làm cái quái gì mà giờ vẫn chưa có cơm hả? Dám kháng lệnh tôi đúng không?- anh tức giận.

- Dạ...dạ... Bọn em không dám ạ! Đó là do bên nhà bếp có sơ suất nên bị chậm trễ. Em sẽ sai người đi làm ngay, anh tha cho bọn em đi ạ! Bọn em xin lỗi nhiều ạ!

- Từ trước tới nay hậu quả của cái từ "sơ xuất" là gì hả? Mau đi tới phòng chung chịu phạt đi! Nếu 5 phút nữa mà tôi vẫn chưa thấy dọn cơm lên thì mấy người coi chừng tôi đó! Biết chưa???

Anh đang bực mà mấy cái tên này lại chẳng biết điều. Ngu ngốc đến mức đi bỏ mặc cô đói, đúng là cái tội lớn mà.

Nhưng cô lại khó hiểu lắm. Chỉ là bữa cơm thôi mà, sao anh lại phải khắt khe đến vậy. Vả lại, cô cũng đâu có đói đâu, họ không dọn cơm thì cô còn cảm tạ họ nữa là. Anh quả là người khó tính.

- Sao anh lại phạt họ? Chỉ là bữa cơm thôi mà, đâu cần làm quá lên như vậy?

- Em không cần nói giúp họ, họ làm sai phải chịu phạt thôi. Em ở đây, lát họ mang cơm tới, nếu em không ăn, anh sẽ cho em một trận đó biết chưa?

- Em không ăn nếu anh không tha cho họ!

- Em ra điều kiện đó hả? Tôi không tha và em vẫn phải ăn cơm biết chưa.

- Em không ăn là không ăn. Anh thật là không thương người mà. Nếu là anh Jack thì ảnh không như vậy đâu. Ảnh sẽ tha cho họ mà không cau có hay lèo nhèo. Đằng này thì.... Chậc chậc... Thật sự thời gian mới là tấm gương sự thật mà. Trên đời có ai là không thay đổi đâu.

- Ý em là anh không tốt? Là anh khó ưa hả? Vậy em cứ nghĩ vậy đi, anh không cản. Nhưng nội quy là nội quy và việc ăn cơm là việc bắt buộc. Điều này không ai thay đổi được hết!- quay sang mấy tên đang quỳ xuống van xin.- Mau đi đi!

- Huhuhu... Anh không thương em nữa rồi. Anh Jack có bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của em đâu. Anh ác lắm... Huhuhuhu....

Phải, cô đang khóc rống lên, cô quả là một đứa trẻ chưa lớn mà. Anh phải bó tay với cô mà, cô quả thật vẫn mưu mô như xưa. Thôi, lần này anh lại phải lùi một bước thôi, chỉ có vậy cô mới im lặng mà ăn cơm.

- Thôi thôi!!! Ừ, anh ác lắm. Em muốn gì cũng được hết! Em muốn anh không phạt họ nữa đúng không? Được, anh sẽ tha cho họ. Nhưng em phải ăn cơm biết chưa. Có vậy mới đủ dinh dưỡng để lớn biết chưa hả?

- Thật không? Anh tha cho họ thật chứ? Quả thật anh là nhất mà!! Hihihi..

Cô ôm lấy cổ anh, cô khẽ cười thầm rồi giơ tay ra hiệu Ok cho mấy người may mắn kia. Họ chỉ khẽ cảm ơn cô rồi kéo nhau lui xuống. Họ biết chứ, cô chẳng qua là muốn giúp họ nên mới khóc lóc như con nít vậy thôi. Họ thấy cô thật tốt, thấy cô rất xứng đáng với hai chữ "chị hai" mà họ gọi. Bởi cái tính của cô rất tốt, bởi cô chính là người chinh phục được trái tim anh hai họ. Họ chưa bao giờ thấy anh hai nâng niu, trân trọng, nhường nhịn bất kì cô gái nào như vậy. Anh nhẹ giọng với cô như với mẹ của mình, trong khi đó lại dùng cái giọng lạnh tanh để nói với nhưng tên hại cô. Quả thật, họ thấy cô rất tốt, thấy cô có thể thay đổi con người lạnh băng của anh hai họ.

Anh mặc dù không thấy những cử chỉ hay biểu hiện của cô nhưng anh biết cô sẽ cười ngay thôi. Cô là vậy mà, trẻ con, hồn nhiên nhưng cũng rất thông minh và lanh lợi. Thôi, anh thà để cô vượt mặt một lần còn hơn là để cô ghét, cô hờn mình.

- Hả dạ chưa? Lát có người mang cơm vào phải ăn biết chưa? Anh phải ra ngoài một chút, nếu ăn xong mà chán thì kêu họ cho ra ngoài với anh. Nhưng mà đó chỉ là khi ăn xong thôi nha, còn nếu mà em không ăn thì coi chừng anh đó.

- Dạ thưa oppa!!!

- Vậy anh đi đây! Nhớ ăn đấy!

Ngay sau khi anh bước ra khỏi cánh cửa phòng, gương mặt anh lại trở về trạng thái vốn có. Anh lại lạnh lùng, anh lại oai nghiêm, anh lại khiến người khác phải rùng mình. Và hơn hết, anh giờ đây còn đang mang một cơn thịnh nộ trong lòng. Anh sẽ cho tên nào làm chân cô đau phải hứng chịu cái kết đắt giá nhất. Dám động tới cô thì hắn to gan lắm rồi.

- Anh hai!- mọi người đồng thanh.

- Được rồi! Ta tiếp tục.

Anh ngồi xuống ghế rồi tiếp:

- Là kẻ nào khi nãy dám động vào chị hai hả?

Anh nói với giọng lớn làm ai ai cũng sợ. Có những người mặc dù chẳng liên quan gì tới vụ khi nãy những cũng bị anh doạ cho sởn gai ốc.

- Anh hai! Em xin lỗi anh! Em không biết đó là chị hai nên đã mạo phạm, em thực sự là không biết mà! Anh làm ơn tha cho đi!!

Cái tên vô duyên khi nãy hại cô đang quỳ xuống mà van nài anh. Bởi hắn biết anh đáng sợ như thế nào chứ, một khi đã động tới điều gì mà cấm kị thì coi như toi luôn cả mạng.

- Hư! Là cậu hả? Tôi nhớ là lần trước có đem chị hai về cho mọi coi mặt rồi đúng không? Vậy tại sao cậu lại không biết hả?

- Dạ? Hôm nào ạ? Em không biết ạ! Em thực sự chưa biết mặt chị hai, nếu không em nào dám ạ!! Anh hai cho em xin lỗi mà!!!

- Cậu ta nói thật đó!- Thế Minh chen ngang.- Hôm đó cậu ta phải tới căn cứ khác nên không có mặt.

- Vậy hả? Xem ra cậu phải bị phạt nặng hơn rồi. Cậu không hề quan tâm tới việc của tổ chức, dù chỉ là việc nhỏ hay lớn thì ít nhiều cậu cũng phải tìm hiểu, hỏi han này nọ. Đằng này, cậu lại chẳng quan tâm, mà hơn nữa, gương mặt của chị hai là điều tất yếu nhất mà cậu cần phải biết. Vậy mà cậu không hề biết chút gì cả. Cậu nằm trong nhóm nào hả?- anh phân tích trong nụ cười giết người.

- Dạ nhóm bảo vệ ạ!

- Vậy là chuyện đã rõ. Mau đưa cậu ta vào phòng chung rồi tra tấn theo biện pháp nặng nhất. Sau đó cắt lương một năm của cậu ta và khiến cho chân cậu ta bị đau như những gì chị hai phải chịu. Nếu ai kháng lệnh thì sẽ bị xử gấp đôi.- anh phán quyết.

- Làm vậy không ổn đâu. Cậu ta là nhóm trưởng nhóm bảo vệ, nếu không có cậu ta tôi e đội bảo vệ sẽ thiếu đi một người lãnh đạo tài giỏi. Cậu nên suy nghĩ lại.

Thế Minh can thiệp. Mặc dù là cái tên kia làm như vậy là một tội lớn nhưng nếu Khải làm như vậy thì hơi qua rồi. Dù sao thì Hà Vy cũng có bị sao đâu, nếu có phạt thì cũng chỉ nên cắt lương hoặc phạt tập luyện nhiều hơn thôi chứ đâu cần làm vậy.

- Quy định là quy định, không ai được kháng lệnh hết. Kết thúc chuyện này, khi nãy tới ai rồi. Tiếp tục đi.

- Anh hai! Làm ơn đừng làm chân của nhóm trưởng bị tật mà. Tụi em xin anh!

Cả một hàng dài người và người quỳ xuống. Họ đều là người của nhóm bảo vệ nên ra sức để cố xin cho nhóm trưởng của mình. Bởi hơn ai hết, họ biết thực lực của nhóm trưởng chứ. Mặc dù hơi độc địa về giao tiếp nhưng nội tâm của cậu ta cũng không đến nỗi nào cả.

- Các cậu muốn kháng lệnh hả?

Anh quát lên trong tức giận. Nhưng sự tức giận ấy nhanh chóng vơi đi khi mà anh thấy bóng dáng cô đang tới gần anh. Cô đang ngồi trên chiếc xe lăn với hai người phía sau, một người thì đẩy, người kia thì đi ngay cạnh.

- Em ăn xong chưa mà ra đây hả?- anh nhẹ nhàng hơn hẳn khi nói chuyện với cô.

- Xong rồi mà! Anh đang tuyển chọn người kiểu gì mà có hàng loạt người quỳ thế kia? Mà họ còn kêu là tha cho ai nữa vậy?

Cô băn khoăn khi thấy hàng dãy người quỳ.

- Bọn họ thích làm vậy thôi, em không phải lo. Tất cả đứng lên ngay!

Anh vừa câu trước nói với cô ngọt như mật, ngay câu sau thay đổi 360 độ. Điều ấy làm cho mọi người bên dưới sửng sốt.

- Anh hai làm ơn đi, anh tha cho nhóm trưởng đi ạ! Bọn em nguyện chịu phạt một phần giúp ảnh.

- Vậy thì được. Thế Minh, cứ áp dụng biện pháp nặng cho họ. Dám kháng lệnh tôi thì tôi cho họ biết.

- Nhưng...

Thế Minh băn khoăn, lo sợ. Chợt cậu nghĩ ra một ý, hay là nhờ vả tới cô nhỉ. Dù gì đây cũng là việc cô gây nên, nếu cô không ra ngoài lung tung thì chuyện này đâu có xảy ra. Mà hơn hết thì chỉ có cô mới giúp được thôi, Khải may ra chỉ có thể bị lay động trước cô. Thôi thì cứ liều.

Minh ra hiệu cho cô bằng một cái nháy mắt, anh cứ hất mặt về phía dưới để cô nhận ra và giúp họ. May thay, cô đã hiểu nên đành ra sức năn nỉ Khải.

- Thôi mà ông xã, anh tha cho họ đi. Vừa nãy là lỗi của em mà, là em đi đứng không cẩn thận nên bị ngã thôi mà. Anh đừng phạt anh ta nha.

Cô kéo xe lăn sát lại gần ghế anh hơn mà nói giúp cho tên đang quỳ dưới chân anh.

- Em lại bắt đầu rồi đấy. Em có biết hắn ta làm chân em bị nặng hơn không hả? Dù em có van xin anh cũng không tha cho đâu.

Anh tức giận với cô khi cô nài nỉ anh. Anh không hề muốn cô nhún nhường chút nào hết. Bởi cô vốn là chị hai của cả một bang hội nên cần ra vẻ oai nghiêm khi ban hành luật lệ cũng như phạt lỗi.

- Ông xã à! Anh muốn mọi người trong bang ghét em sao hả? Họ mà ghét em là họ không phục em đâu, em sẽ bị họ nói xấu đó. Anh à, nha, anh tha cho cậu ta đi, mà nếu không tha được thì anh giảm bớt tội cho cậu ta đi. Nha nha nha... Em xin anh mà!!

- Không là không! Em không cần nài anh, dù em có mỏi miệng thì kết quả sẽ chỉ vậy thôi!

- Anh à! Nếu anh không tha cho cậu ta thì em thề không nói chuyện với anh nữa. Em sẽ dọn về nhà mẹ em ở cho mẹ Nhi đi về Hàn luôn. Mặc anh ở một mình. Em nói là làm đấy!

- Em doạ anh hả? Bản hợp đồng em có nhớ không?

- Mặc kệ nó, em không quan tâm. Em về đây! Anh ở lại mà phạt họ.

Cô ngay lập tức quay đầu xe lăn mà lăn đi trong vẻ mặt tức tưởi. Anh nhìn cô rồi khẽ cười nhẹ, tính cô thật là quá trẻ con mà. Thôi thì anh cứ nhường bước đi, có vậy thì biển mới êm sóng.

Cô quay đầu xe thì khiến Thế Minh hơi hụt hẫng. Nếu cô quay đầu xe rồi thì Thế Khải liệu có giữ cô lại hay kệ cô. Bởi anh hiểu Khải hơn ai hết, dù là điều gì đi chăng nữa một khi anh đã cương quyết thì khó có thể lung lay thay đổi. Đằng này, việc này lại liên quan tới sức khoẻ của cô nên liệu anh có thể thay đổi? Minh lo lắm chứ, ở phía dưới các anh em cũng đang hết hi vọng rồi. Tưởng chị hai sẽ nũng nịu nhờ anh hai, ai dè, chị hai họ lại bỏ đi, vậy là coi như công cốc.

- Thôi được rồi! Tôi sẽ phạt cậu phải chạy bộ xung quanh sân tập 50 lần, cắt lương của cậu 6 tháng.- Thế Khải nói với giọng uy nghiêm và mắt anh thì không khỏi đảo qua cô.

- Cảm ơn anh hai rất nhiều, em sẽ không phạm phải sai lầm này nữa đâu!

Tên đang quỳ nghe vậy vội vàng cảm ơn.

- Cảm ơn anh hai!- tất cả mọi người trong bang đồng thanh!

Cô thấy vậy thì vội quay đầu xe lăn lại. Cô nhăn mặt nhìn anh:

- Nặng thế. Anh đã giảm thì giảm cho chót chứ! Đã bắt cậu ta chạy 50 vòng mà lại còn phạt lương 6 tháng. Anh quá đáng thế. Phạt lương 2 tháng là nhiều rồi!

- Không được. Như thế là quá nhẹ với tội vô lễ của cậu ta rồi!

- Vậy 3 tháng! Nha nha.. Anh đã giúp thì giúp cho chót chứ.

Cô lại lay lay tay anh làm anh khó xứ. Chỉ vậy thôi thì không sao, đằng này cô lại dùng luôn cả đôi mắt long lanh như con cún đáng yêu làm anh theo phản hồi mà đồng ý.

- Vậy thì 3 tháng! Cứ vậy thi hành!

- Cảm ơn anh hai, cảm ơn chị hai rất nhiều!- cả lũ rối rít.

- Không có gì, không có gì. Hihihi..

Cô cười, cười làm anh tức, cười làm anh muốn cắn cho phát để hả giận.

- Tiếp tục tuyển chọn đi! Lúc nãy tới ai rồi!

- Là Vũ Nhật Nam! Cậu vào tiếp đi!- Thế Minh nhìn vào sổ rồi nói.

- Là cậu ta? Sao có thể? Không thể được! Mình bị ù tai, hoa mắt sao?

Cô lẩm bẩm một mình và lời nói ấy đã vô tình mà lọt vào tai anh. Anh lướt qua cô nhưng không hề nói gì cả. Bởi anh biết, nếu cô muốn nói cho anh thì cô sẽ nói thôi.

- Cậu ta bị loại rồi! Người tiếp theo đi!- Thế Khải thấy đó là người khi nãy nên đã lắc đầu.

- Anh hai! Xin anh nhận em, dù là chức vụ gì em cũng làm ạ! Xin anh!- Nhật Nam lên tiếng.

- Tôi nói một là một, hai là hai. Hôm nay có vẻ tôi dễ tính quá nên mấy người được nước lấn tới hả?

- Anh à! Nhận cậu ấy đi! Làm ơn hãy nhận cậu ấy, vì em đi!

Cô nói làm ai cũng khó hiểu mà nhìn cô. Anh chỉ quay sang, nhíu mày nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô nên biết đây không phải là trò đùa hay van xin như lúc nãy. Cô nghiêm túc chắc hẳn có vấn đề gì đó ở đây.

- Được! Cậu được nhận!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #teen