Bóng đêm phủ kín khu rừng, những tán cây cao vươn lên như những bóng ma đen tối, che khuất bầu trời đầy sao. Ánh sáng duy nhất là ngọn lửa nhỏ bập bùng trước mặt nhóm, tạo thành những vệt sáng lướt qua những gốc cây xung quanh. Không khí yên tĩnh, trầm lắng, như thể cả thế giới đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Bất chợt, tiếng động lạ vang lên từ phía xa. Đầu tiên là một âm thanh khẽ, như thể những cành cây đang bị bẻ gãy, sau đó là tiếng xào xạc của lá khô bị giẫm nát. Mọi người lập tức tỉnh dậy, ánh mắt cảnh giác quét khắp xung quanh, tai vểnh lên để lắng nghe.
Tiếng động ngày càng rõ ràng hơn, như có một sinh vật nào đó đang tiến gần. Một bóng đen khổng lồ từ trong rừng bước ra, đôi mắt đỏ rực như hai viên ngọc ruby phản chiếu ánh lửa, chiếu sáng cả không gian xung quanh. Con sói đen đứng sừng sững trong bóng tối, thân hình nó to lớn và vạm vỡ, lông đen mượt mà nhưng có phần rối bời như vừa qua một trận chiến. Gầm lên một tiếng dữ dội, âm thanh của nó vang vọng khắp khu rừng.
Cả nhóm giật mình, phản ứng ngay lập tức. Cyclone nhanh chóng đứng dậy. "Cẩn thận!".
Thunderstorm không kém phần nhanh nhẹn, tay khẽ đặt lên thanh kiếm bên hông, tư thế sẵn sàng chiến đấu. "Đây không phải là một con sói bình thường." Ánh mắt cậu lạnh lùng, hoàn toàn tập trung vào con vật trước mặt, tay nắm chặt, đôi chân sẵn sàng dịch chuyển ngay khi cần thiết.
Solar cũng đứng lên, ánh mắt chằm chằm vào con sói, nhưng không vội vã ra tay.
BoBoiBoy, dù chưa quen với tình huống này, vẫn đứng yên, đôi mắt tập trung vào con sói đen, tay nắm chặt bên hông. Cậu có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ nó, nhưng trái tim không khỏi đập mạnh, không phải vì sợ hãi mà vì sự kích thích của cuộc chiến sắp tới. Ánh sáng từ đống lửa chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật lên sự kiên định trong ánh mắt ấy.
Con sói đen, với đôi mắt vẫn lấp lánh sự dữ tợn, đột ngột vươn người về phía trước, rít lên một tiếng gầm đầy thách thức. Không gian trở nên im lặng trong khoảnh khắc, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với nó.
______
Con sói đen lao nhanh như một cơn bão, móng vuốt sắc nhọn vung lên, nhắm thẳng vào BoBoiBoy. Cậu vội vàng vươn tay, ấn mạnh vào đồng hồ sức mạnh của mình, hy vọng có thể kích hoạt khả năng biến hình, nhưng ngay lập tức cậu nhận ra điều không thể tin được: đồng hồ không phản hồi. Cảm giác mất mát trào dâng trong lồng ngực, một sự hụt hẫng khủng khiếp. Cậu không thể biến hình, không thể chuyển thành hình dạng của các nguyên tố nữa.
Ngay khi con sói lao vào, Thunderstorm lập tức đẩy BoBoiBoy ra sau, tay vung mạnh vũ khí, chặn lại cú tấn công của con thú. "Lùi lại!" Thunderstorm quát, giọng gắt gỏng nhưng tràn đầy sự quyết đoán. Lực từ cú đập mạnh mẽ của Thunderstorm làm cho con sói phải lùi lại một chút, nhưng nó không hề nao núng. Con thú gầm lên một tiếng, mắt vẫn đỏ rực, biểu hiện đầy thù hận.
BoBoiBoy, đứng ở phía sau, cắn răng, não bộ quay cuồng trong sự hoảng loạn. Cậu nhận ra một điều không thể thay đổi: các nguyên tố đã có hình người rồi, nghĩa là cậu không còn khả năng biến thành họ được nữa.
Cậu không còn sức mạnh.
Cảm giác trống rỗng len lỏi vào tâm trí, nhưng BoBoiBoy không cho phép mình bỏ cuộc. Cậu nhìn vào cuộc chiến xung quanh, nếu không có sức mạnh, cậu chỉ có thể dựa vào sự thông minh và quan sát để tìm ra cơ hội.
Solar và Cyclone đã lao vào trận chiến, mỗi người theo cách riêng của mình. Cyclone tạo ra những cơn gió mạnh mẽ, xoáy quanh con sói, cố gắng làm mất thăng bằng nó. Solar, với kỹ năng chiến đấu tinh tế, lặng lẽ di chuyển, sẵn sàng ra đòn bất cứ khi nào có cơ hội. Cả hai phối hợp rất ăn ý, nhưng con sói không phải là đối thủ dễ dàng.
BoBoiBoy vẫn không rời mắt khỏi trận chiến. Cậu biết, với khả năng hiểu biết về các nguyên tố và chiến thuật, cậu có thể giúp đỡ, dù không trực tiếp tham gia chiến đấu. Mắt cậu chớp nhanh, tìm kiếm điểm yếu của con sói.
Cuối cùng, cậu nhận thấy một điểm yếu. Cyclone đã tạo ra một cơn gió mạnh mẽ khiến con sói lảo đảo về phía bên phải, lộ ra một phần hông không được bảo vệ. Đây là cơ hội duy nhất.
"Solar!" BoBoiBoy hét lên, giọng cậu đầy quyết đoán, nhưng không thiếu phần căng thẳng. "Nó có điểm yếu ở hông bên phải!"
Solar nghe thấy lời cảnh báo, ngay lập tức chú ý đến điểm mà BoBoiBoy chỉ ra. Không chần chừ, Solar lao về phía con sói, thanh kiếm mặt trời vung lên mạnh mẽ. Cậu nhanh chóng áp dụng chính xác thông tin BoBoiBoy vừa cung cấp. Cú chém của Solar vút qua không khí, mạnh mẽ và chuẩn xác, đâm sâu vào phần hông của con sói.
Con sói gầm lên một tiếng đau đớn, mắt nó lóe lên sự nhận thức về mối nguy hiểm. Nó lùi lại, lắc đầu như muốn xua đi cơn đau. Với một tiếng gầm tức giận cuối cùng, con sói quay đầu lao về phía bóng tối, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Solar đứng lại, thanh kiếm vẫn cầm chắc trong tay, ánh mắt không rời khỏi khu vực mà con sói vừa rút lui. Cả nhóm vẫn đề phòng, sẵn sàng đối phó nếu con sói quay lại.
Cyclone nhìn BoBoiBoy với vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười. "Tốt lắm, BoBoiBoy"
BoBoiBoy chỉ mỉm cười nhẹ, dù trong lòng cảm thấy một chút hụt hẫng khi không thể tham gia trực tiếp vào cuộc chiến. Nhưng cậu biết rằng, trong tình thế này, khả năng quan sát và trí thông minh của mình cũng có thể cứu mọi người. 'Không sao'. cậu tự nhủ, ánh mắt vẫn tràn đầy quyết tâm. 'Mình vẫn còn quãng đường dài phía trước.'
______
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng. Mọi người đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường tiếp tục cuộc hành trình.
Solar bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Tớ nghĩ chúng ta nên cho cậu ấy đi cùng." Ánh mắt cậu lướt qua BoBoiBoy, người đang đứng bên cạnh, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhưng cũng có chút lo lắng.
Cyclone, đứng gần đó, liếc nhìn Solar rồi phá lên cười. "Đồng ý!" Cậu ta nheo mắt, miệng vẫn nở nụ cười tinh nghịch như mọi khi. "Cậu ấy đã chứng minh được mình có thể giữ vững trong tình huống khó khăn, có lý do gì mà không cho cậu ấy một cơ hội chứ?"
Tuy nhiên, Thunderstorm lại có vẻ im lặng hơn, ánh mắt nghiêm nghị của cậu không rời khỏi BoBoiBoy. Sau một lúc suy nghĩ, cậu thở dài, rồi nói với giọng điệu lạnh lùng: "Nếu cậu ta gây rắc rối, tôi sẽ là người xử lý."
BoBoiBoy đứng đó, nghe thấy vậy, đôi mắt cậu sáng rực lên, như thể vừa nhận được một cơ hội lớn. "Tớ sẽ không làm các cậu thất vọng!"
Thunderstorm khoanh tay trước ngực, cố giữ vẻ lạnh lùng, không để cảm xúc lộ rõ. "Đừng nghĩ chúng tôi đã tin cậu. Chỉ là... chúng tôi cần giám sát cậu thôi."
BoBoiBoy chỉ mỉm cười, không chút chạnh lòng. Làn sóng hy vọng dâng lên trong lòng cậu. "Vậy là đủ rồi," cậu đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Cảm ơn vì đã cho tớ cơ hội này."
Ngay lúc đó, Cyclone bỗng xuất hiện ngay bên cạnh BoBoiBoy, thì thầm vào tai cậu. "Đừng nghe cái tên cứng nhắc này," Cyclone trêu chọc, giọng cậu đầy vẻ nghịch ngợm. "Nói vậy thôi chứ cậu ta cũng cảm kích cậu vì hôm qua lắm ấy."
BoBoiBoy bật cười, không thể giấu nổi sự vui mừng trong ánh mắt. "Tớ làm tốt thật sao?" cậu hỏi, giọng cậu có chút nghịch ngợm.
Cyclone gật gù, nụ cười trên môi không hề phai. "Ừm, giỏi lắm."
______
Cả nhóm tiếp tục hành trình, nhưng lần này, BoBoiBoy không còn là người ngoài cuộc. Cậu chính thức là một thành viên trong nhóm, dù vẫn chưa ai nhớ được những gì đã xảy ra trước đây. Tuy vậy, trong lòng cậu, cảm giác gần gũi đang dần hình thành, như thể cậu đang từng bước lấy lại niềm tin từ những người bạn đồng hành.
Cậu không thể không cảm thấy phấn khích khi Solar thông báo rằng họ đang trên đường trở về nơi mà bốn nguyên tố còn lại - Earthquake, Ice, Blaze và Thorn - đang trú ngụ.
'Nếu cả bảy người đều ở đây' BoBoiBoy nghĩ thầm, 'chắc chắn mình sẽ tìm ra cách khôi phục ký ức cho họ.'
Nhìn bóng lưng của các nguyên tố đang bước đi phía trước, BoBoiBoy mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Cậu biết rằng hành trình này chỉ mới bắt đầu, và dù có gặp bao nhiêu thử thách, cậu sẽ không từ bỏ. Cảm giác được đồng hành cùng những người này, dù họ chưa nhớ về mình, cũng đủ để tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top