18. Lời thú nhận

Trong gian phòng tối tăm, chỉ có hai người, cửa lại đóng kín, tướng quân ôm nàng thật chặt, áp người vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng, đầu dụi dụi vào hõm cổ nàng. Nhận được sự quan tâm 'đặc biệt' này, sắc mặt Miko nhanh chóng chuyển màu, tim nàng đập liên hồi, nàng vẫn chưa thích nghi với sự gần gũi này, muốn nhanh chóng thoát ra, nhưng làm sao có thể, về sức, nàng hồ ly không có cửa đọ lại với tướng quân...

"Ưm...Ei...buông ta ra..."

Nghe được lời bất mãn của Miko, Ei bình thường chắc chắn sẽ thả nàng ra. Nhưng đằng này, ngài đang trong cơn say, mà nếu đang trong cơn say, thì bộc lộ một chút cảm xúc chiếm hữu thật lòng cũng không sao. Dù sao, ngài cũng đang không phân biệt được gì nữa rồi...
"K-không thả! Nhất quyết không thả! Miko là của ta, mắc gì ta phải buông em ra chứ?"

Miko chợt cảm thấy trên vai mình có thứ gì đó ươn ướt đang thấm vào vải, nàng vội quay đầu lại kiểm tra, phát hiện trong khóe mắt phu quân đã trót rơi ra vài hạt lệ. Tướng quân trong mắt nàng trước nay chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt yếu đuối, nói chi là khóc, nay còn lại làm vẻ mặt đáng thương. Tình huống này, Miko thực sự bối rối. Con người khi say, dễ rơi giọt lệ thế sao?
Ei ôm phu nhân của ngài ngày một chặt hơn, ngài nghẹn ngào nói với nàng bằng chất giọng ủy khuất
"Miko, em muốn bỏ ta đi sao? Ta không muốn em bỏ đi đâu mà..."

"Hả, câu này ta nói với ngài mới đúng? Ngài không nghe ta giải thích, xong còn muốn làm thủ tục đuổi ta đi mà."

"K-không phải, ta không muốn mất Miko đâu, ta muốn Miko bên cạnh cơ! Chỉ là, Miko chỉ toàn quan tâm đến tên nhóc gia chủ đó, chẳng đoái hoài gì đến ta, chẳng quan tâm gì đến ta...Em có biết ta tủi thân đến mức nào không...? Rồi còn, rồi còn...chuyện hai người đi vào trong con hẻm nữa, ta không chịu nổi, việc Miko có ai khác ngoài ta..."

Nói rồi, tiếng khóc của Ei ngày càng to hơn, ngài thực sự đã quá chén rồi...
Miko hết bị tướng quân chiếm giữ, nay lại còn được nghe hết lời bộc bạch trong cơn say của ngài, từng lời nói, hành động thể hiện tình cảm thân mật của ngài. Nàng thực sự cần thời gian để định hình lại những gì đã xảy ra

"Chuyện ta với gia chủ, không phải như ngài nghĩ đâu. Bọn ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp hợp tác, không có gian tình gì ở đây. Còn chuyện về con hẻm, là do lúc đó bọn ta thấy một tên trấn lột nên xông vào cứu người. Ta có thể đảm bảo, có rất nhiều người dân chứng kiến quanh đấy."

Ei im lặng nghe nàng giải thích, ngài ngoan ngoãn như một chú cún con lắng nghe phu nhân. Đây là một cái lợi với nàng.
"Vậy sao...vậy thì tốt quá rồi..."
Hiện lên trên mặt ngài là một nụ cười của một đứa trẻ, khi chúng hạnh phúc vì đạt được thứ mình hàng mong muốn.

"Được rồi, hiểu lầm đã được hóa giải, ngài buông ta ra được chưa?"
Ei nghe vậy, từ đang nở nụ cười sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt
"T-tại sao...? Tại sao lại không cho ta ôm em chứ? Em ghét ta sao?"

Đối mặt với đứa trẻ to xác dễ khóc, nàng đang ở thế thượng phong, tội gì mà không 'trả đũa' nó một chút nhỉ, dù sao mấy ngày qua, đứa trẻ này cũng đối xử tồi tệ với nàng mà.

"Là do ngài mấy ngày qua đối xử với ta chẳng ra gì nên ta mới muốn bỏ đi đó."
Nghe được lời than vãn của nàng, Ei hoảng sợ, cô ngẫm lại xem mấy ngày qua mình đã làm gì, làm nàng khóc, ngó lơ nàng, đòi trả nàng về, không cho nàng gọi tên....Đúng là tệ hết chỗ nói.
"M-Miko, ta xin lỗi mà, ta hứa sẽ bù đắp cho em, là do lúc đấy ta giận quá thôi. Em muốn gì, ta hứa sẽ đáp ứng cho em! Chỉ cần em không bỏ ta thì điều gì ta cũng có thể làm được..."

Miko lần đầu chứng kiến vẻ mặt ủy khuất của Ei, nàng tỏ ra thích thú. Bản chất hồ ly là loài yêu quái thích trêu ghẹo con người, và ở đây có một con cá bị mắc vào lưới, tội gì mà không tận dụng hết cơ hội chứ.
"Ta chỉ là thân phận hồ ly thấp hèn, làm sao to gan lớn mật mà dám xin xỏ ân huệ từ Tướng quân đại nhân? Kẻ phận tôi tớ ta đây còn hèn kém đến độ không được phép gọi tên ngài nữa mà, sao dám mơ mộng hão huyền?"

Ei nghe vậy, biết nàng đang giận dỗi điều gì, càng thấy tội lỗi của mình thêm chồng chất. Ngài ôm nàng thật chặt, để nàng thoải mái dựa lưng vào người mình, vội vàng trấn an:
"Không phải, trong mắt ta Miko luôn là hồ ly cao quý và xinh đẹp nhất. Ta sẽ tự kiểm điểm vì dám chê em. Còn vụ gọi tên, ta là Tướng quân của thần dân Inazuma, điều này là đúng. Nhưng mà, với em, ta chỉ muốn được là Raiden Ei của riêng em thôi. Miko, đừng giận ta nữa, sau này ta hứa không làm gì quá đáng với em đâu. Làm ơn nha..."

Miko bật cười, tướng quân mà có ngày hạ cái tôi xuống cầu xin nàng sao? Nàng hồ ly phải trêu chọc người này nhiều hơn mới được. Thế nhưng, nàng chưa kịp soạn lời thoại để trêu chọc đã bị Tướng quân tung bài ngửa trước.

"Miko, em có yêu ta không...?"
Từ một người chủ động, Miko thành một kẻ bị động, từ gà hóa thóc. Nếu nàng im lặng, chắc chắn Ei sẽ nài nỉ suốt đêm, còn nếu lựa chọn, chẳng khác nào nàng tự thú nhận cả. Phải làm sao đây...
"N-ngài có yêu ta không mà hỏi ta?"
Miko cố "phản đòn" lại Ei, nhưng nàng đã quên một yếu tố quan trọng, Ei này đang không được tỉnh táo.
Nghe câu hỏi của Miko, Ei không khó để trả lời. Ngài nhẹ nhàng dùng một tay vén lọn tóc vướng víu còn sau gáy nàng. Sau đó, không kịp đợi phu nhân mình kịp phản ứng, tướng quân nhẹ nhàng đặt lên hõm cổ nàng một nụ hôn.
"...Như này, đã đủ để trả lời em chưa?"

Miko lúc này cứng đờ người, nàng vội dùng tay ôm lấy phía sau cổ mình, mặt đỏ bừng bừng, trái tim loạn nhịp, nhịp thở không ổn định.
Ei nhìn thấy sắc đỏ hiện rõ trên khuôn mặt nàng, ngài nở nụ cười tinh nghịch
"Đến lượt em, trả lời ta rồi đó."

Yae Miko đứng hình, những tưởng rằng nàng sẽ bắt nạt được con người không tỉnh táo này. Ai ngờ, so với lúc bình thường, ngài ta còn bạo dạn và nguy hiểm hơn.
Nàng hồ ly phải mất một lúc mới lấy lại nhịp đồ điều hòa nhịp tim, ổn định hơi thở. Cũng như tướng quân, nàng không trả lời bằng lời nói mà chỉ đơn giản gật nhẹ một cái. Tướng quân thấy vậy, tỏ vẻ mãn nguyện bằng lòng.
"Nhưng mà ta, muốn Ei nói với ta vào lúc ngài tỉnh táo cơ. Như này cũng tốt, nhưng ta muốn ngài đứng trước mặt ta, và nói với ta tất cả. Như vậy...có hơi ích kỉ quá không?"
Ei nghe vậy, lắc lắc cái đầu
"Không hề, ta cũng muốn trước mặt Miko, chuẩn bị một khung cảnh thật đẹp, rồi thú nhận với em!"

Nghe được câu trả lời ngây ngô của tướng quân, trái tim Miko trở nên vui vẻ, nàng dựa vào lòng Ei, lợi dụng hơi ấm toát ra từ người ngài. Ở trong vòng tay của tướng quân, tuy là lần đầu, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác vô cùng dễ chịu. Ei nhận thấy nàng đã ngả người vào lòng, vụng về nới lỏng cánh tay, để cho nàng cảm thấy thoải mái hơn...
"Ngài nói đấy nhé, ta sẽ chờ..."

Dần dà, Miko chìm vào giấc ngủ, ngày hôm nay với nàng thực sự hơi quá sức, nàng cũng đã thức quá khuya. Thấy phu nhân của mình đã say giấc, Tướng quân không dám trêu ghẹo, nhẹ nhàng bế nàng trên tay, đặt nàng xuống tấm nệm của mình, đắp kín chăn lên cổ nàng. Xong xuôi, ngài mới yên tâm đi uống thuốc rồi nằm xuống phần sàn bên cạnh nàng để an giấc tối nay
"Ngủ ngon, Miko..."
.
.
.

Sáng hôm sau, nàng hồ ly tỉnh dậy, đầu còn hơi nhức mỏi sau buổi tối hôm qua. Miko vươn vai tỉnh giấc, phát hiện Ei nằm ngay bên cạnh mình, nàng không hề hoảng sợ mà nhẹ nhàng kéo chăn cho cô.
"*Hì, trông mặt ngài lúc ngủ cũng đáng yêu quá đó!*"

Nàng đưa con mắt mình sát lại gần cô, định quan sát kĩ hơn vẻ đẹp của phu quân mình thì chợt nhận ra, sau lớp áo của ngài ấy, có một mảng trắng dày. Nàng hồ ly tò mò cẩn thận vén chút y phục của Tướng quân ra xem thử, nàng càng bất ngờ và lo lắng hơn khi phát hiện mảng trắng đó là lớp băng, cuốn dài từ vai xuống tới tận cổ tay
"Ei, ngài đã làm gì thế này...?"
Nàng hồ ly đau xót nhìn người chồng đang say ngủ, định với tay kiểm tra kĩ hơn thì bị ngăn lại bởi một lực nắm chặt. Là Tướng quân, ngài đã tỉnh giấc. Yae Miko bất ngờ, vội rút tay ra. Ei đau đầu tỉnh dậy, mặt nhăn nhó nhìn nàng
"Ngươi....đang làm trò gì vậy hả?"

"Biết ngay mà, ngài ấy sẽ không nhớ chuyện gì tối qua..."

"K-không có gì đâu Ei, ta xin phép đi trước."

Để tránh cho sự hiểu lầm ngày một gia tăng, Miko vội lấy cớ rời đi. Thế nhưng, nàng đã tính toán sai một điều, Raiden Ei, thân là một tướng lĩnh, dù say xỉn đến mức nào cũng vô thức giữ sự tỉnh táo. Vậy nên, ngài hoàn toàn nhớ những gì mình nói và làm tối qua. Sau khi Miko đi khỏi, Ei gục mặt xuống chăn, khỏi phải nói, ngài xấu hổ đến mức nào.
"T-tối qua, m-mình đã làm cái quái gì vậy!? Sao mình lại nói thẳng hết ra với em ấy như thế??? Hi vọng Miko chỉ nghĩ là do mình xỉn quá nên nói mớ thôi...Ôi trời, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống quá."

Dù đang mắc cỡ đến mức nào, Ei cũng phải chồm dậy. Cô vào phòng tắm, chỉnh trang lại bản thân, cố gắng xả những đợt nước mạnh vào mặt để quên đi chuyện đáng xấu hổ mà bản thân đã gây ra (dĩ nhiên là không có tác dụng). Xong xuôi, cô ra khỏi phòng, chấn chỉnh lại trang phục, rồi mới tiến đến phòng bếp. Ở đó, Yae Miko đã đợi sẵn.

Hai người nhìn nhau, không khí từ lúc nào bỗng trở nên căng thẳng, không ai nói được câu gì. Ei nhận ra, sự việc tối qua là do mình, thế nên mình phải chủ động mở lời. Nhưng cô có thể nói gì đây? Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu
"Miko, ngươi có muốn...tối nay đi tham dự lễ hội với ta không...?"

----------------------------------------------------------


*Bonus:
"Miko, nếu như em mà ghét ta là ta cù léc em đó!"
Đang phút giây xúc động, Miko nghe được lời này. Nàng nhận ra, mình đang bị tướng quân giữ chặt, chính xác hơn là trong tình trạng tính mạng bị đe dọa
"Khoan....Ei, đừng- Hahahahaha!!D-dừng lại đi mà~"
"Không đó, em làm gì ta~"

"Hầy, chủ nhân mà nhậu quá chén, thế nào cũng làm khổ cái thân già này... Hửm, trong phòng có tiếng gì kia?"
Tomone tay cầm khăn ướt và thuốc, chậm rãi mở cửa tiến vào bên trong. Bà như đứng hình với những gì đang xảy ra. Gian phòng tối tăm, chỉ có hai người, tướng quân còn đang nắm lấy tay cô hồ ly, một tay ôm lấy eo nàng, rúc mặt vào gáy. Bà ho nhẹ một tiếng để gây sự chú ý
"Xin lỗi đã làm phiền chủ nhân. Tôi không ngờ hai người lại muốn hạ sinh con đầu lòng sớm như vậy. Tôi xin phép. Chủ nhân, cơ thể phu nhân có phần ốm yếu hơn ngài, xin đừng làm gì quá sức phu nhân ạ."

Tomone đặt thau nước, nhanh chóng lễ phép đóng cửa rời đi.

Miko chưa kịp trình bày giải thích thêm câu gì, nàng xấu hổ tột cùng vì sự hiểu lầm không đáng có này. Chưa kịp định hình lại, Ei lại nói thêm một câu khiến sự xấu hổ trong nàng gia tăng gấp bội
"Có con sao, cũng được đó, Mik-"

"KHÔNG."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top