11. Cái bẫy

Ngày thứ năm...
Ít phút trước khi Ei phát hiện ra kho vũ khí

"Hừmmm...cái này...mở như nào nhỉ?"
Focalors đứng trước cánh cổng, cô đang suy nghĩ giải pháp, đây là khoảng thời gian lính tập luyện, khoảng thời gian tranh thủ duy nhất trong ngày.
"Nữ hoàng...ngài nghĩ gì vậy chứ...vụ này 5 ngày là xong sao..."
Focalors thở dài, cô tiếp tục tìm kiếm thêm manh mối để mở cổng, đây là phần việc cô tranh giành với Buer, cô phải có trách nhiệm chắc chắn hoàn thành.
"A! Hay là, cánh cổng này cũng giống như cánh cổng vàng trong Sinbad, phải có thần chú nào đó? Chắc chắn là vậy rồi!"
Nếu liệu pháp dựa trên khoa học như tìm kiếm thông tin, truy tìm manh mối...không có kết quả, thì còn gì phải tin hơn ngoài những biện pháp tâm linh có đôi chút hoang đường chứ! Focalors đi theo lối suy nghĩ như vậy và bắt đầu đọc những 'thần chú' mình đã từng đọc trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.
"Vừng ơi mở ra!"
...
"Vừng ơi mở ra!"
...
"Vừng ơi mở ra!"
...
●●●
"S...s...sao lạ vậy, rõ ràng theo mấy câu chuyện kia thì nó phải mở mà..!?"

Focalors mặt mày tím tái, đăm chiêu khi không nhận được phản hồi tích cực từ cánh cửa. Cô cố thử lại đi nhiều lần nhưng dĩ nhiên, với một phương pháp hoang đường mà có lẽ chỉ có mình Focalors tin vào thì dù coa đọc thêm hàng nghìn lần nữa, cánh cửa vô tri này cũng sẽ không vì lời cầu xin tha thiết của cô mà mở ra.
Focalors vẫn không bỏ cuộc, thật là, bản thân cô ta có thể vô tri đến mức nào vậy...
"Một lần cuối, nhân danh kẻ đứng đầu nguyên tố thủy, ta, Focalors, ra lệnh cho cánh cửa như ngươi mở ra!"
...
"....T..thực sự là không được sao..."
Focalors bất lực toàn tập, cô sẽ nói việc này với Buer và để cho cô ấy tìm cách vậy.
*Cạch*
Focalors vừa định quay lưng rời đi, tiếng cửa được mở dần dần ra, thật khó tin nhưng nó đã mở, đây là sự thật, đến mức chính Focalors cũng không thể tin được.
"Ả...ảo thật!!"
"Haha, tuy không hiểu chuyện gì nhưng cánh cửa này cũng biết kính nể trước ngôi sao như ta ấy chớ!"
Thủy kị sĩ tự ngưỡng mộ bản thân, nhưng cô nhận ra không ai ở đây chứng kiến, nên đành thở dài, ngoan ngoãn tiến hành nhiệm vụ thâm nhập
"Giờ thì..."
Cô vừa ngó mặt vào trong xem xét thì bỗng khựng lại, đôi mắt mở to vì chứng kiến những gì mình chứng kiến
"Nơi này....k-
*BỐP!!!*
Không kịp phản ứng, sự cân bằng cơ thể của Focalors bị mất, mắt cô dần mờ đi rồi gục xuống.
"Đánh lén...là ai....?"

"Tôi đã bảo anh rồi mà tổng quản, tên số 36 này, thực sự đáng nghi..."
Tên tổng quản nghe vậy, tái mét mặt mày, hắn vội chống chế hòng tìm lối thoát cho bản thân
"...Là do sơ suất của tôi thưa ngài! Trách nhiệm sẽ thuộc về tôi, chỉ là, mong ngài xem xét, thưa chỉ huy..."
Tên chỉ huy nghe vậy, cười nhẹ
"Không sao, việc địch nằm trà trộn hàng ngũ sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối phó. Giờ thì, mang tên này đi thẩm vấn, còn ta sẽ đặt bẫy nốt mấy "con chuột" đi lạc trong vũng sâu này vậy ..."
.
.
.
Phía bên này, ngã B...
"Tôi hiểu rồi, Beelzebul, làm tốt lắm, chúng ta đã nắm được huyết mạch của chúng, trong tối nay sẽ tiến hành tổng tấn công."
Buer tạm ngắt kết nối, Beelzebul đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, còn cô thì vẫn giậm chân ở chỗ này...
"Ban nãy mình đã giải mã thành công cỗ máy kia, nhưng mà nó không mở hình tròn, nó để làm gì vậy?"
Rồi tiểu đội trưởng quan sát xung quanh, cô thầm nghĩ ngợi
"Nơi này...đúng như Beelzebul nói...rất kì lạ. Để xem lại nào, kho vũ khí trống trơn, chứng tỏ chúng rất cẩn thận...Không những thế còn có phòng riêng cho tên chỉ huy...Nhưng mà, có thật sự là đơn giản như mình suy nghĩ không...?"
Nahida trằn trọc, đi qua đi lại một lúc lâu, dù có là hiệu trưởng Giáo viện hay là nhà tư duy thiên tài đi nữa thì cũng không thể đưa ra suy luận chắc chắn chỉ dựa vào một số ít thông tin.
"Phải rồi, theo suy luận của mình trước đây, nơi này là thang máy để trung chuyển thủ vệ, nhưng mà nó vẫn không chắc chắn. Thứ nhất, dù nhìn thoạt qua thì nơi này có vẻ rộng để đựng thủ vệ, nhưng nó quá trơn bóng, làm sao khi chúng chế tạo thang máy lại không lường được việc có sự cố xảy ra chứ? Thứ hai, cũng là điểm mình nghi ngờ nhất, nơi này hầu như không có lính tuần tra, nếu là một vật quan trọng để đưa vũ khí của chúng lên mặt đất, bọn chúng phải để nhiều lính ở đây túc trực chứ...? Sao nó lại trống vắng như vậy?...Cứ như, cứ như..."
Nahida chợt bừng tỉnh, cô như phát hiện ra điều gì, vội tìm hướng cửa để thoát ra khỏi căn phòng này. Nhưng khi cô vừa cố dùng cái chân ngắn của mình để chạy về phía cổng thì nó bỗng đóng sầm lại, khiến căn phòng tạo thành một vùng kín, từ tứ phía, xuất hiện rất nhiều lính gác bao vây xung quanh. Từ sau chúng, một người đàn ông Fontaine ăn mặc lịch lãm bước vào, gương mặt nhìn Nahida tỏ vẻ tiếc nuối

"Chậc chậc, haizz, sao cô lại phát hiện ra sớm vậy chứ...Trẻ con thì nên ngây ngô một chút mới đáng yêu...Thật tiếc mà, tôi vốn định quan sát cô thêm một chút nữa cơ."
Buer lùi lại khi nhìn thấy hắn, địch tứ phía, phòng không lối thoát, thực sự quá bất lợi cho cô
"Ha, tên tội phạm như ngươi cũng nói được điều này cơ à. Phải khen ngợi rằng, khả năng bẫy người của ngươi rất khá, ta có lời khen."
Tên chỉ huy nghe vậy, không kìm được bụng, khoái chí cười, hắn nhìn Buer với ánh nhìn đầy tự mãn và thách thức:
"Ôi trời, được một người như ngài khen ngợi thực sự là diễm phúc lớn nhất của đời tôi đấy! Vậy...hãy nói tôi nghe xem, suy luận và kết luận của ngài là gì nào, hả Tiểu vương Kusanali, Nhà tư duy của đội kị sĩ- Ma thần Buer, Tân nữ hoàng của Thảo nguyên tố?"

Nahida trầm mặt, không phải cô sợ hắn mà thứ cô lo sợ chính là hắn đã biết danh tính thật của cô, và có lẽ chúng cũng đã nắm được thông tin của hai người kia...

"Hừm, muốn ta nói nghe sao? Thú thực thì từ lúc các người bước vào đây, ta đã suy ra được toàn bộ kế hoạch của các ngươi rồi đấy."

Tên chỉ huy nghe vậy, càng khoái chí
"Ồ, đúng là 'chó' của nữ hoàng, kiêu ngạo hệt như chủ vậy!"
Nahida nghe thấy lời nhục mạ của hắn như vậy, không hề cảm thấy tức giận, cô tiếp lời:
"Mục đích của các ngươi là sử dụng thủ vệ di tích để san bằng trước hết là làng Aaru, sau đó lấy con tin làm điểm tựa, từ từ muốn chiếm đóng từ nơi hiểm yếu đến toàn bộ Sumeru, nhằm tách Sumeru thành một quốc gia độc lập, đúng không?"
Nụ cười kiêu ngạo của tên chỉ huy chợt khựng lại, Nahida biết mình đã đánh trúng tâm điểm, nói tiếp:
"Nguồn lực để xây dựng của các ngươi là từ Fatui, nhân công là những Etermite mất tích hay hoạt động đơn lẻ. Ba căn phòng thực chất chỉ sử dụng được hai, một là phòng A, nơi chứa vũ khí và phòng C, nơi chứa thủ vệ và là thang máy thực sự đúng không?"
"..."
"Càng đơn giản càng dễ che giấu, càng phô trương càng dễ lộ ra. Vậy nên, thực chất dưới chân ta là một tuyến đường khác, nơi các nhân công làm việc. Và ngoài ra, đây còn là cái bẫy từ ngươi, để thu hút sự chú ý của ta và mời ta vào bẫy đúng không?"
"..."
"Cô tuyệt thật đấy Buer, trúng phóc luôn! Đúng vậy...nơi đây vốn là sân khấu...được xây nên để chào mừng kị sĩ của nữ hoàng, nhưng ở đây tôi còn bắt được người đứng đầu Sumeru nữa chứ, nhàn đi đôi phần rồi! Giờ thì, cô Buer, phiền cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không, tôi không chắc là mình sẽ phải bẻ đi mấy đốt xương của cô đâu~"

Tên chỉ huy gian xảo, nở nụ cười ranh mãnh nhìn Nahida. Hắn đang đe dọa cô, vấn đề là, cô đang phải chờ 'cơ hội', không thể để hắn đưa mình đi luôn được.
"Ngươi nghĩ rằng bắt được ta là mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng sao? Ngươi quên là 'chuột' thường đi theo bầy đàn à?"
"À....tôi biết chứ! Chỉ là, cô Buer, mấy con chuột khác cũng đang nằm trong lòng bàn tay tôi rồi."
...
.
.
.
Địa đểm tập luyện, gần với sảnh A, nơi Ei đang nằm vùng.

"Cuối cùng cũng xong rồi, giờ chỉ cần tập hợp với hai người kia thôi."
Ei từ từ đi lên từ bậc thang, ra ngoài, cô cần phải nhanh chóng tập hợp với bọn lính, nếu không chúng sẽ nghi ngờ.
*Cạch.*
Ei vừa bước ra ngoài, chưa kịp định hình, một đám lính gồm tầm 20 người chĩa thẳng súng vào người cô.
"Kẻ giả mạo! Giơ hai tay lên đầu! Ngươi đã bị tóm tại trận rồi!"
.
.
.
"Một tên thì bị bắt, một tên đang bị họng súng chĩa vào, đám chuột các người đến đây là hết đường thoát."
Tên chỉ huy đắc ý nhìn Nahida, trên mặt đã lộ ra nụ cưòi chiến thắng. Nahida thấy vậy, cô nhìn vào hắn, ánh mắt bỗng trở lên sắc lạnh khiến tên chỉ huy phải sượng lại

"Ngươi nghĩ...bọn ta chỉ là những con chó vớ vẩn được nhặt ngoài vườn à? Muốn cá cược không, tất cả các ngươi sẽ đứng trước song sắt vào ngày mai."
.
.
.
"Này, dậy đi!"
Tên lính dội một xô nước lạnh thẳng vào người Focalors, cô từ từ tỉnh dậy, lấy lại nhận thức xung quanh, nơi này là một phòng trống, khá thoáng và sáng và có nhiều lính.
"Này đồ thùng rỗng, đồng bọn của ngươi đã bị tóm hết rồi, ngoan ngoãn khai ra hết thông tin đi."
Focalors chưa kịp định thần thì bị chúng túm tóc, còn bị 'tặng' cho một cái tát.
"Trả lời bọn ta, ngay lập tức!"
Bọn chúng vừa tra khảo vừa nhìn cô với ánh nhìn đầy khinh bỉ cùng với sự chế nhạo. Focalors không nói gì, chỉ đáp lại chúng bằng sự im lặng.
"Này, ngươi bị điếc hả, hay bị câm, để ta dùng liệu pháp y tế giúp ngươi nhé!'
Nói rồi, chúng tiếp tục bồi thêm cho cô mấy cái bạt tai, Focalors dù má đã sưng tím, ánh mắt vẫn kiên định không khai một lời, cô chỉ nói một câu:
"Các ngươi...đang đùa với lửa đấy..."
Đám lính nghe lời đe dọa đầy trẻ con như vậy, nụ cười chế nhạo càng lớn hơn, rõ ràng chúng coi cô là một kẻ thùng rỗng kêu to, đến gần chết cũng vẫn muốn sĩ diện
"Hahaahah, ngươi là tên tù nhân gây giải trí nhất ta từng tra khảo đấy! Hửm...cái gì đây?"
Tên lính để ý thấy trên cổ Focalors có đeo một chiếc vòng bạc, bèn giật ra.

Không giống như khi bị bạt tai, chiếc vòng dường như với cô là một thứ gì đó vô cùng quý giá, do vậy, cô đã phản ứng vô cùng mãnh liệt.
"Trả đây! Riêng thứ đó, không ai được lấy!"

Nhận thấy sự tức giận thực sự đã hiện lên trên mắt tù nhân. Tên lính vừa tò mò vừa khoái chí
"Hmm~ Không biết trong này có gì mà tên lì đòn như ngươi lại phản ứng mạnh vậy nhỉ~? Thật tò mò quá đi.."
Mặc kệ Focalors gào thét đòi trả lại chiếc vòng, tên lính vẫn mở ra
"Để xemm....Hử? Chỉ là một cái gương bình thường thôi mà? Nhạt nhẽo, ta cứ tưởng có gì thú vị chứ..."
Hắn ném chiếc vòng về phía Focalors, giẫm lên nó. Nhìn thấy vật trân quý bị hủy hoại dưới chân, cô câm lặng không nói lên lời...
"Đây, trả ngươi, đúng là nhàm chán. À mà, nó phù hợp với khuôn mặt tuyệt vọng của ngươi lắm đấy."

Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi trên mặt Focalors, thấy cô như vậy, đám lính ngày càng tiến đến gần chế giễu. Dù bị đánh, bị tra khảo, cô đều có thể chịu đựng được, chỉ có...duy chỉ có chiếc vòng này....
"T-Tôi xin lỗi,...tôi xin lỗi,...tôi đã làm hỏng...món quà Focalors tặng cho tôi rồi..."
...

"Đủ rồi Furina, giờ hãy nhường lại vai diễn cho ta..."
...

"Này đồ yếu đuối, ngươi có thấy-. Hể, mưa?"
Trong căn phòng trống, từng hạt mưa tí tách rơi rồi dần dần nặng hạt, tựa như sự bão hiệu cho một cơn bão sắp hoành hành.
Bọn lính khó hiểu, chúng đang ở sa mạc, một vùng khô hạn rất khó có khả năng xảy ra hiện tượng ẩm ướt của tự nhiên, và điều vô lý hơn nữa, chúng đang ở trong một căn cứ sâu hoàn toàn tách biệt với mặt đất, làm sao có thể mưa trong này được.
"M...mày, mày đã làm gì!?"
Tên lính có chút sợ hãi, quay sang túm lấy tóc cuả Focalors, thét vào mặt cô
.
"...Bỏ ra. Đây là mệnh lệnh."

Focalors trừng mắt, hiện lên sự áp lực đáng sợ, bọn lính hoàn toàn có thể cảm nhận được, từ ngữ điệu, thái độ, sự áp lực, đều không phải là của tên tù nhân bọn chúng vừa nhục mạ vài phút trước. Cứ như...cô đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

"K...khốn!"
Một tên trong số đó không chịu nổi sự sợ hãi vì hiện tượng mưa lạ này, rút dao găm trong túi, lao đến định đâm vào người Focalors.
Tử thần lao đến trước mặt, Thủy vương không hề sợ hãi hay biểu lộ ra chút biểu cảm nào, tĩnh lặng như nước.

*Phập*

Trong sự mịt mù của hơi nước, tên lính cầm dao gục xuống ngay dưới chân Focalors, nôn ra một vũng máu, hắn đã bị nước đâm xuyên qua, từ phía sau...

Focalors nhìn hắn như cách mà kẻ bề cao nhìn xuống loài bậc thấp, cô đứng dậy, sợi dây trói sau tay đã bị cắt đứt từ bao giờ. Cô vặn vặn tay mấy cái chuẩn bị rồi dựa vào địa hình do mình tạo ra, thoắt ẩn thoắt hiện lao đến tiếp cận bọn lính.

"Cẩn thận, cô ta định tấn cô-"
Chưa kịp nói tròn một câu, tên này đã bị Focalors cho một cước thẳng mặt, nằm gục ngay tại chỗ.
Bọn còn lại, chưa kịp định hình được trong màn nước dày đặc, chúng hoang mang không biết làm gì hay di chuyển như nào.

Khác với bọn chúng, nước là máu thịt của Focalors, tất nhiên, cô phải biết sử dụng cho thật tốt.
"Nước, xuyên qua chúng."
Hàng loạt tên lính gục xuống khi hiệu lệnh được nêu ra, từ vũng nước dưới chân chúng, có những mảnh nước dần trồi lên, tạo thành những lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào da thịt, như một sát thủ vô hình, tạo thành cuộc ám sát hoàn hảo phía sau.

Cơn mưa dần ngớt, nước dần rút, chỉ còn lại một bóng hình màu xanh lạnh lùng đang vắt chân ngồi trên ghế, tay chống cằm quan sát bên dưới là xác bọn lính nằm như ngả rạ dưới chân.
"M...mày rốt cuộc là cái thá gì vậy...?"
Câu hỏi từ kẻ sắp chết này đã thu hút sự chú ý của Focalors, cô ngồi trên chiếc 'ngai vàng' tạm bợ, nhìn xuống trả lời tên lính như là đặc ân của kẻ thi hành dành cho tử tù:
"Ta là Focalors, kẻ hành pháp."

Focalors có một bí mật, mà chỉ có hai người biết. Focalors tên thật là Furina, Furina de Fontaine, thế nhưng, cô lại không phải là Focalors. Focalors là Focalors, nhưng Focalors không phải là Furina. Hai người là hai ý thức riêng biệt, sở hữu hai nguồn sức mạnh riêng, sống trong cùng một cơ thể. Không phải là thái nhân cách, mà thực sự là có hai người tồn tại. Focalors là một kị sĩ thực thụ, cô ấy mạnh mẽ, quyết đoán, không những thế lại còn là người được nguyên tố Thủy ưu ái lựa chọn, là một vị thủ lĩnh thực sự. Còn Furina, cô chỉ là một kẻ vô năng bình thường, được Focalors tạo ra và lựa chọn để diễn vai kẻ mạnh. Tuy không rõ mục đích của Thủy vương là gì, nhưng hai người họ có thể liên hệ ý thức với nhau, và nếu muốn hoán đổi thân xác, điều kiện chính là: Phản chiếu chân dung của người còn lại qua chiếc gương mà Furina đeo...

"Furina, lần sau nếu chỉ cần cảm thấy nguy hiểm, đừng ngần ngại mà hãy hoán đổi với tôi, hiểu chưa?"
Focalors thở dài trách móc, cô nói vào trong khoảng không, thực chất, cô không nói chuyện một mình mà đang giao tiếp với nửa kia-Furina:
"B...biết rồi! Đừng trách tôi nữa mà..."
Nghe thấy sự bào chữa quen thuộc, Focalors không nói gì nhiều, cô chỉ tiếp tục thở dài rồi vươn vai đứng dậy:
"Hầy...Cô luôn cứng đầu như thế...Mà thôi để nói sau đi, bây giờ, chúng ta phải đi họp mặt với đội trưởng rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top