Q U Y Ể N M Ộ T ♦ Q U Y Đ Ồ ♦ 5-6-7


| 5 |

Kì nghỉ đông đầu tiên đến, ai nấy hết thẩy đều vui mừng. Chỉ là bốn tuần liền tôi không gặp Taehyung, trong lòng bất giác có chút nao nao. Lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác nhớ một người nào đó, cư nhiên đối tượng... lại là con trai... hừ, thật đúng muối mặt.

  Trong vòng năm ngày tôi đã lôi hết đống bài tập đông giải quyết sạch, còn tiện tay giúp đỡ em trai một phần. Jungkook [1] nó dạo này chỉ lo ôm cái đàn ghita của mình, hận không thể chơi đến quên ăn quên ngủ, gần đây còn mê điếu đổ một ban nhạc nào đó của Nhật Bản, ngay cả ngủ cũng phải ôm cái đàn second hand mà oánh từng tứng tưng. Cái đám ôn thần đó còn thành lập một nhóm nhạc, tên gọi là... thực chất là từ từ tính sau. Tôi còn nhớ lúc đó lọc nát văn tự ra, cuối cùng ghém lại còn đúng hai chữ, chữ thứ nhất là "tả" (bệnh tả õ_o), chữ thứ hai là "nham" (bệnh ung thư ô_ô)[2]. Ôi thôi, dù là tả nham hay nham tả gì thì nghe cũng thật kinh khủng, chẳng có ý nghĩa gì hết.


Tên ngốc đó thành tích cuối kì không tốt lắm, biết tôi xếp hạng ba được bố mẹ thưởng tiền, đến cơn túng quẫn bèn tìm đến anh hai đáng yêu vô đối của nó mượn tiền. Còn bày đặt thề sống thề chết là đến tết âm lịch có tiền lì xì sẽ trả lại tôi. Dẫu biết là lời hứa nước chảy mây trôi nhưng tôi cũng ngoan ngoãn xì tiền ra. Nếu ai từ nhỏ đã có một đứa em đáng yêu suốt ngày bám dính lấy, nhặt được năm hào liền chia cho anh nó hai hào rưỡi thì hẳn cũng mềm lòng như tôi thôi.

Chỉ cần nó đừng có nửa đêm cách vách lại mang đàn ra gảy là được.

Jungkook đi tập đờn ca sáo nhị với bạn bè, ở nhà tôi chán đến phát quẫn, tiết mục trên tivi thì vô vị như nước ốc. Tôi chỉ ngồi đơ ra xem quảng cáo, nhác thấy mấy vở cải lương liền chuyển kênh hoặc đi thăm anh Cường. Mẫu hậu lại đòi xem phim Quỳnh Dao, tôi vừa nhìn thấy mấy thím mấy mợ trong phim khóc hụ hụ hụ liền nổi hết cả da gà. Trong lúc nữ diễn viên chính đang sướt mướt thì điện thoại reo. Nhìn thấy mẫu hậu đại nhân mắt đã dán chặt vào màn hình, tôi liền tự giác đi vòng qua bàn ăn, nhấc ống nghe.

"Alo, xin hỏi tìm ai?"

"Kookie?"

Tôi hoa lòng nở rộ, môi he hé cười, "Taehyung?"

"Nhà cậu có biến à, khóc tang thương dữ?"

"Phỉ phui cái miệng cậu! Có mà cậu gặp chuyện ấy, là trên tivi đang chiếu xxxxxx"

"Thế hử? Nhà tôi cũng đang coi này..."

Bọn tôi liền khí thế mang hết những ngôn từ xỉ vả cao độ ra mà chém những tác phẩm kinh điển của thím Quỳnh Dao tan tành khói lửa. Sau đó, Taehyung đột nhiên hỏi, "Tiểu Thần, nhớ tôi không?"

"... Mắc ói quá đi."

"Rốt cuộc là có hay không?" Hắn không buông tha truy vấn.

"... Có một chút." Tôi ngường ngượng trả lời, mặt hơi nóng lên.

"Ha." Hắn dường như rất vui vẻ. "Tôi cũng vậy. Mấy hôm nay bị ông già xách đi chơi, về đến nhà liền gọi điện ngay cho cậu. Còn cậu thì sao?"

"Làm hết bài tập rồi." Tôi vô cùng đắc ý vênh mặt lên.

"Quá dữ! Khi nào sắp khai giảng, nhớ cho tôi mượn cọp pi nha!"

"Này, mượn bài người ta cọp pi có cần to mồm vậy không hả?"

Cuối cùng tám qua tám lại liền mất những hai tiếng, đến lúc cúp điện thoại thì vành tai trái của tôi đã ửng đỏ.

Xoay người lại, thấy mẹ không nhìn tivi mà lại đương nhìn mình.

"Bạn nữ trong lớp à?"

"Là bạn nam."

Mẹ tôi liền chong vẻ mặt "tin-chết-liền" ra, "Kookie à, mới vô năm thứ nhất thôi mà đã tò te tí te yêu đương là không có tốt đâu, bố mày biết thì có mà no đòn."

"Đã nói không có rồi mà. Mẹ đẻ con ra như vậy còn trông mong gì có con gái theo hử?"

"Hả, như vậy là như thế nào? Chẳng phải rất được sao, mũi mắt đều bình thường cả."

"Chỉ là mũi thì hơi thiếu cao một chút, mắt bồ câu con bay con đậu đúng không?"

"Ai da, thằng bé này nói lộn xộn cái gì đó, mấy dì ở dưới lầu X đều nói mày và Jungjung lớn lên rất dễ thương."

"Mẹ, đừng vì con lớn lên giống mẹ mà buông những lời dối gian như vậy. Xấu là xấu, con cũng không nỡ trách mẹ đâu."

"Ậy, kỳ thực lúc mới sinh ra mày cũng đâu đến nỗi nào, không tin thì cứ nhìn hình chụp xem, ánh mắt rất là lanh lợi đó nha. Chính là sau đó khóc dữ quá nên mắt mới nhỏ lại chứ bộ..."

Tôi phủi mông quay về phòng, mặc kệ mẹ cứ đứng ngoài cửa mà xì xà xì xầm gì đó.

Sau đó mỗi ngày Taehyung đều gọi đến, bố mẹ cùng Jungkook thay phiên xác nhận hắn là "hàng thật giá thật", là con trai thật nên mẹ tôi sẽ không có kiểu phản ứng làm quá đó nữa, chỉ là tính lải nhải thì vẫn không bỏ được.

"Kookie này, chỉ bài qua điện thoại có cần lâu như vậy không, đợi tụi bây nấu cháo xong thì tiền điện thoại cũng bằng tiền người nghèo xài cả tháng rồi..."

"Mẹ, mẹ không cần trung với nước hiếu với dân như vậy đâu, là cậu ta gọi tới chứ không phải con, mà cậu ta thì không có nghèo."

"Ai, có chuyện gì đợi vô năm nói không được sao. Gọi điện thoại đường dài nội tỉnh rất chi là tốn kém, gọi một tiếng là hết bà ba mươi sáu đồng, hai tiếng là hết bảy mươi hai đồng..." Khó có ở đâu ra bà mẹ giỏi tính toán đến thế, "Còn nhỏ nên chẳng biết thương bố mẹ kiếm tiền vất vả gì cả..."

Bị tụng kinh suốt một buổi, tối Taehyung gọi đến, tôi có chút lo lắng hỏi, "Tụi mình đừng nói chuyện lâu như vậy, tính ra cậu tốn hơi nhiều đấy..."

"Được, vậy mai tôi không gọi."

"..." Tôi đơ liền tại chỗ, "Cậu dứt khoát thật."

"Thì tôi luôn dứt khoát mà."

"Vậy mai tôi gọi cho cậu nha?"

"Không lẽ cậu gọi điện không tốn tiền à? Không cần."

"..." Có lẽ hắn đã chóng thấy tôi phiền, lại còn ngố.

Tôi liền xìu xuống như bánh bao chiều, không bao lâu là cúp máy đi ngủ, nhưng lại chẳng thể nào ngủ được.

Taehyung ... Taehyung ... tên đáng ghét, hừ.



| 6 |

Buổi sáng, tôi chong cái mặt gấu trúc ra ngồi trước bàn đợi cơm, Jungkook vẫn ngồi trong phòng ôm đờn tỳ bà, à nhầm, đàn ghita, bố mẹ thì đang hú hí trong bếp nấu nướng.

Phong cách ăn uống nhà tôi thật đúng khác người, ba bữa đều ăn cháo, chỉ có độ loãng độ sệt khác nhau. Đồ ăn cũng kì quái, thường thường buổi sáng sẽ ăn món cháo trắng, kèm theo chân gà hoặc cua lột.

Có người gõ cửa. Ai da, tết nhất mà mới bảy giờ sáng đã gõ cửa nhà người khác là thế nào.

"Kookie, ra mở cửa, người ta mang sữa đến thì lấy tiền trên bàn đưa cho."

Lại thế, từ lúc chúng tôi về nhà mẹ bắt đầu đặt sữa tươi mỗi ngày, gặm hết đống cua đó là phải uống sữa, thật nói ra sợ chẳng ai tin.

Tôi mở cửa, một tay dúi tiền một tay đoạt lấy cái gói của chú giao sữa, vừa mới khép lại đã nghe thấy tiếng đập cửa liên thanh.

Ông chú này phiền nhỉ, chuyện gì thì cũng phải giải quyết một lần cho dứt điểm chứ.

Tôi giận cá chém thớt mở cửa ra, "Chú hai à..."

"Chú hai? Tôi trẻ trung thế này mà dám kêu là chú hai?" Tên con trai cao lớn đứng áng ngay cửa kia, miệng cười lộ vẻ xấu xa, "Có phải căng da bụng chùng da mắt không? Tôi phải thức từ lúc 4 giờ, đón xe chuyến 5 giờ đến đây để thăm cậu, thế mà lối cũng chặn không cho vào là đạo lý gì đây?"

Tôi đơ như phỗng nửa ngày, mặt đỏ bừng không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức cho hắn một quyền, rồi cảm thấy chưa đủ đô, bèn bồi thêm một cước.

Lúc hắn đi vào mới phát hiện trong tay là hai miếng đậu hủ.

"..." Tôi ngơ ngác hỏi, "Cái này là..."

"Thì lúc ấy chưa có hàng nào dọn ra cả, chỉ có mỗi sạp bán đậu hủ, tôi muốn hỏi đường thì phải mở hàng cho họ rồi."

Cho nên lễ vật ra mắt cha mẹ tôi của Taehyung là hai miếng đậu hủ.

Vừa đúng lúc hai người đó cần dùng đậu hủ nấu ăn mà nhà hết sạch, đang rầu rĩ không biết sai em culi nào lội xuống 5 tầng lầu để mua, thấy vậy liền vui ra mặt, còn khen Taehyung có lòng.

Cả ngày dài tôi vàTaehyung tránh ngồi một chỗ với nhà, bèn chui vào ốc đảo nhỏ của tôi , ngồi đối nhau trên giường nói chuyện phiếm, lúc cạn chuyện thì nhìn nhau cười. Tôi lục lọi mấy thứ yêu thích mình sưu tầm được mang cho hắn coi, mà những thứ đó kỳ thực đối với Taehyung chẳng có gì lạ lùng, tuy vậy hắn vẫn tỏ ra phấn khởi, nép sát vào người tôi, tay vòng qua thắt lưng, cằm gác lên vai tôi xem mấy bức tranh và mô hình. Hơi thở ấm áp phảng phất phả vào tai tôi, cảm giác nhột nhạt.

Đến tối, chúng tôi lưu luyến chia tay chia chân, bố mẹ tôi bèn nhiệt tình mời Taehyung ở lại qua đêm, hắn từ chối một chập mới "miễn cưỡng ở lại", hừ, bày đặt làm màu.

Tôi vô cùng hào hứng nhanh chóng chui vào chăn chờ Taehyung, nhìn hắn từ từ cởi bỏ áo khoác dày sụ ra. Taehyung lớn hơn tôi bốn tuổi, cơ thể phát triển tốt, vóc dáng hơi gầy nhưng cao ráo, còn tôi thì cứ phải cố gắng bò lê bò lết sao cho cao hơn, nhìn thấy vậy không khỏi ngưỡng mộ thầm.

"Nghĩ gì vậy?" Hắn ngả đầu vào vai tôi.

"Đang nghĩ mẹ cậu cho ăn cái gì mà cao thế không biết."

"Ngưu tiên." [3] Hắn cười siêu đen tối.

"Láo toét, ăn cái đó mà cao cái nỗi gì."

"Thì chỗ đó dài.."

"Hừ.."

Có lẽ vì sợ lạnh, mà chúng tôi mặt đối mặt ôm nhau ngủ.

Hơi ấm tỏa ra từ Taehyung, truyền đến tôi một cảm giác dễ chịu lạ lùng.

Taehyung ở đến hai ngày mới về. Bố mẹ tôi đều rất hoan nghênh, chỉ có mỗi Jungkook là hơi hơi lộ vẻ đối địch, "Anh à, đừng có suốt ngày chơi với anh ấy mà quên luôn em nha." "Mới 6 tuổi em với anh đã chia phòng, sao ảnh lại được ngủ chung với anh chứ?" Này, tôi thừa nhận là chúng tôi có chút xíu gọi là brother complex, nhưng cũng không có gì vượt quá giới hạn nha.

Trước khai giảng hai ngày, tôi không dằn lòng được mà quăng Jungkook bay biến đi, cấp tốc quay về trường. Vừa đẩy cửa túc xá ra cũng chính là lúc Taehyung buông hành lý xuống, nghe tiếng động, hắn xoay người lại, lộ ra vẻ mặt cười rạng rỡ.

"Kookie, tôi mang cho cậu chocolate nè."

"Taehyung, tôi mang cho cậu chà bông nè."

Cùng đồng thanh hô, cả hai nhìn nhau cười rộ.

Chà bông mẹ tôi làm, mỗi một sợi đều có đường kính siêu nhỏ chỉ bằng một milimet, chà bông đóng hộp ngoài chợ so ra còn dày hơn gấp mười lần. Trình độ thượng thừa này cũng sánh ngang với việc mẹ lấy áo len cũ của tôi chế lại thành bao tay, lấy bao tay chế lại thành vớ, lấy vớ chế lại thành khăn quàng cổ, đáng sợ như nhau. Hồi đó Taehyung đến nhà tôi chỉ thuận miệng tán một câu khen ngon, mẹ tôi lại vì mười năm mới được nghe khen, liền coi Taehyung như tri kỷ, hạ lệnh tôi phải cung kính mang đến dâng lên cho hắn.

Nằm trên giường với hắn, vừa nghe CD, vừa nói chuyện phiếm nhân tiện bồi luôn cái dạ dày. So với chocolate Thụy Sĩ thì chà bông của mẹ đúng là một trời một vực, tôi vô cùng thòm thèm luyến tiếc chậm rãi nhấm từng chút phiến kẹo ngon lành tinh nguyên trong miệng, vị ngọt đắng lan ra thật khiến người phát nghiện, loáng một cái, hộp kẹo đã hết nhẵn.

Tôi vừa bỏ viên kẹo cuối cùng vào miệng, Taehyung đã la bài hải, "Nè nè nè, chừa cho tui một miếng đã chứ."

"Hết rồi cưng." Tôi cố tình chơi xấu hé miệng ra. "Còn đây nè, lấy không?"

"Lấy." Hắn thực sự xoay người lại, nâng mặt tôi lên, môi dán chặt lấy môi tôi.

Tôi đi từ ngỡ ngàng cho đến bàng hoàng, ngơ ngác mặc cho đầu lưỡi hắn chạm vào lưỡi mình, đoạt lấy viên kẹo đã tan một nửa kia.

Nuốt viên kẹo kia xuống, hắn nửa thật nửa giả cười nói, "Ậy, ăn ngon thật."

Trên môi và lưỡi tôi còn vương lại cảm giác mềm mại ấm áp, tựa như vừa bị thả bom oanh tạc, máu không lên được đến đại não, mặt đỏ lựng lên không nói được lời nào.

"A a đỏ mặt kìa." Taehyung cười đến đáng ghét. "Ôi em thật là ngây thơ."

Lúc này tôi mới kịp nhận ra là hắn đang lấy mình ra làm trò đùa, thẹn quá hóa giận, nhặt lấy gối hỗn loạn đánh lên đầu hắn, "Con mẹ nó, đùa này, đùa này, đi chết đi!"

Hắn vừa cười vừa trốn, "Vui thật nha, sao lại giống con gái thế, vậy mà cũng đỏ mặt."

Tôi xị mặt ném gối xuống đầu hắn, không thèm lý tới nữa.

Loại đùa giỡn mập mờ này chẳng những không dừng mà ngày càng trầm trọng hơn, cứ mỗi khi cùng một chỗ, nhân lúc tôi không để ý thì tay hắn lại ở trên eo trên đùi táy máy sàm sỡ một phen, càng lúc càng lắm trò. Mặc cho tôi đỏ mặt quýnh quáng lên, hắn chỉ cười ha ha, "Vui một chút, đùa một chút thôi, để ý quá làm gì."

Tôi và hắn không giống nhau, hắn cái gì cũng có thể cho là đùa, còn tôi cái gì cũng có thể cho là thật.

| 7 |

Nhà vệ sinh nam ở khu ký túc xá chỉ có một cái, trong đó chia ra làm ba khu, gồm có phòng tắm, toilet và chỗ rửa tay. Trong phòng tắm có nhiều vòi sen, không phân cách. Tôi và Taehyung vẫn thường chọn hai vòi cạnh nhau để vừa tắm vừa nói chuyện, nhưng vì gần đây hắn cứ thích giở trò vô vị, nên không khí giữa hai đứa có phần gượng gạo, trong lúc tắm so với hồi trước im lặng hơn nhiều lắm.

Trong phòng tắm lúc này không có ai, tôi chỉ lo gội đầu, Taehyung đứng kế bên xả nước ào ào, đột nhiên xổ ra một câu, "Kookie, mông cậu thật là đầy đặn nha."

Tôi giật mình, xấu hổ quay lại, dùng khăn tắm lau hết bọt trên mặt đi, né tránh tầm mắt của hắn. "Bớt đùa vô duyên đi."

Hắn vẫn chai lì nói tiếp. "Có ai nói là chân cậu rất đẹp không? Vừa dài lại thẳng tắp."

"Tôi nói là dẹp kiểu bậy bạ đó đi mà."

"Cùng lắm thì cho cậu nói lại đấy." Hắn cười.

Tôi trộm liếc qua thân thể trần trụi của hắn, vội rũ mắt xuống, "Quên đi, so với cậu tôi không hạ lưu bằng."

Trong lòng có chút hoảng hốt, tôi vội vàng lau khô người qua quýt. Taehyung đã mặc đồ tử tế xong đứng chờ, giả bộ thần không hay quỷ không biết, dùng ánh mắt gian tà quét qua quét lại trên người tôi.

Tôi mặc xong quần, ngẩng đầu lên trừng hắn, "Nhìn cái gì, thủ đoạn vừa thôi."

Hắn cười xấu xa. "Tôi chính là thích thủ đoạn ấy, vậy thì sao?"

Không kịp trốn, hắn đã xáp lại gần, dùng lực không nhẹ ác ôn nhéo ngực tôi một cái, tôi đau đến "Á" lên một tiếng, "Làm cái gì!"

"Sao vậy, giận hử?" Hắn cười như không có gì. "Chỉ là đùa thôi, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ."

"Đau quá, cậu ra tay nặng vừa thôi."

"Thật à?" Hắn vẫn tỏ vẻ chuyện chẳng có gì, tiếp tục cười.

Buổi tối nằm trên giường, ngực đau đến không ngủ được, cởi bỏ áo ra, thấy đầu ngực đã sưng lên, mơ hồ có chút máu. Sức mạnh của Taehyung thật đáng sợ. Tôi không hiểu được sự thô bạo của hắn, càng khó tha thứ cho việc hắn đối với tôi hiện tại, cợt nhã lỗ mãn, giống như một tên ong bướm ra sức trêu ghẹo gái nhà lành.

Nhưng hắn là bạn tốt nhất của tôi, vì chuyện này mà sứt mẻ tình cảm, không khỏi có chút.. chuyện bé xé ra to.

Taehyung ngày càng càn quấy, trước mặt mọi người vẫn luôn động tay động chân, tựa hồ lấy vẻ mặt thất sắc của tôi làm trò vui.

Một buổi tối giờ tự học, con trai tụm lại buôn chuyện với nhau, mà con trai với nhau dĩ nhiên đề tài chỉ có con gái, xả tới xả lui đến hết ý, bỗng một người hướng Taehyung nói, "Taehyung, cậu có muốn cùng bà xã mình 'biểu diễn' cho bọn này rửa mắt không?"

"Bà xã" Taehyung, ngoài tôi ra còn ai.

Những người khác cười vang, tôi sa sầm nét mặt, Taehyung ngồi ở mép giường quay mặt đi soạn tập vở, vờ như không nghe thấy.

Nào ngờ hắn lại đáp ứng "Được", thật sự dùng chút lực ép tôi xuống, xoay người đè lên thân tôi trên giường.

Âm thanh huýt sáo tán thưởng vang dội đến mức suýt văng nóc nhà đi, Taehyung dùng một tay khóa cứng hai tay tôi, tay còn lại không do dự gỡ bỏ nút áo.

"Taehyung ! Đừng quá trớn!" Tôi gấp gáp, giận dữ.

Áo bị lột đi, sáu người kia vẫn phấn khởi hò reo liên tục, vẻ mặtTaehyung tựa tiếu phi tiếu, tay trên người tôi sờ soạng. Tôi không biết hắn định đùa đến bao giờ mới chịu dừng lại, dù không có khả năng thật sự đến mức kia, nhưng trước mặt mọi người bị đùa bỡn vô lực như thế, tôi cắn chặt lấy môi liều mạng vùng vẫy.

Bỗng dưng tay hắn tiến đến tháo thắt lưng ra, mặt tôi trắng bệch, "Taehyung ! Quá đáng rồi!"

"Taehyung , nhanh lên!"

"Đè ra, ha ha.."

Đám bạn ngây ngô kia, thật không biết đâu là giới hạn phải dừng.

"Taehyung, tôi giận thật đấy." Tôi xuất đòn quyết định.

Hắn dường như kẻ mất trí, tay tiến vào trong quần, một phen nắm lấy.

Tôi như bị điện giật hét ầm lên, sức mạnh không biết từ đâu có giẫy ra khỏi sự kìm chế của hắn, mạnh mẽ cho hắn một cái tát.

"Khốn kiếp." Tôi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đến lúc này mọi người mới nhận ra đã đi quá xa.

Im lặng bao trùm, lát sau Hoseok mới lên tiếng hòa giải, "Kookie đừng khóc mà, Taehyung chỉ hay đùa thôi."

Taehyung ngơ ngác nhìn tôi, cuối cùng mới lộ ra chút vẻ bất an.

"Đi đi." Tôi tức giận đẩy hắn ra. "Cút ngay đi."

"Kookie, tôi chỉ..."

"Chỉ là đùa thôi phải không? Vậy thì cút đi, đi tìm người khác mà đùa." Tôi quẹt nước mắt, nhặt lấy kính rơi xuống đất, rời khỏi giường hắn. "Phiền đại thiếu gia đây tùy tiện kiếm ai đó bày trò vui cho tốt, đừng cứ mãi mang tôi ra làm trò cho người cười."

(Còn tiếp)

[1] Hai anh em nhà bạn này đều tên là Jeon Jung Kook
[2] Mình là mình không kiếm được nghĩa nào khác của chữ Nham 癌 ngoài bệnh ung thư ra =''= suy ra chữ Tả 泻 là bệnh tả =)

[3] Ngưu tiên: cái ấy của con trâu T_T

Vâng, đùa cái kiểu này thật là ba trấm, phải tay em thì em cắt trym có ngày : ))  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top