Dẫn [H]
Dẫn - 《 Mị Giả Vô Cương 》
Lạc Tuyết ngồi yên ở trong căn lều nát, nghe được bên ngoài cửa phòng tiền bán thân lần lượt bị nâng lên.
"Một ngàn lượng!" Cuối cùng một thanh âm vang lên khiến mãn đường tức khắc yên tĩnh.
Tú bà cười gượng, sau đó vui mừng khôn xiết tuyên bố thành giao.
Lạc Tuyết rõ ràng biết giá của mình. Một ngàn lượng, đêm đầu tiên của nàng đã được bán với giá gọn gàng như vậy.
Kết quả này nàng không phải không thể tiếp thu, có rất nhiều nữ tử xinh đẹp cùng đường bí lối cũng gặp phải kết cục như vậy
Khi cửa bị đẩy ra, nàng phát hiện lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, đôi môi không ngừng run rẩy.
"Ngươi tên Lạc tuyết phải không?" Còn chưa thấy rõ mặt, người nọ đã đứng trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, trong mắt tựa hồ âm thầm đánh giá trên dưới, ước lượng.
Lạc Tuyết trả lời chính là nàng, đồng thời nâng mắt lên, một đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm giống như bầu trời lúc nửa đêm.
Người nọ gật gật đầu mở miệng: "Quả nhiên đáng giá, bốn người bọn ta đã lâu không gặp được mặt hàng tốt như vậy."
Lạc Tuyết cả kinh, cao giọng lặp lại câu "Bốn người?", Đôi mắt đã bị người nọ lấy một tấm vải màu đen bịt lại.
Ngoài cửa lúc này ùa vào ba người khác, đều là dáng người cao lớn khuôn mặt tuấn tú, trông không có nửa điểm dâm tặc.
Trước mắt Lạc Tuyết là một màu đen nhánh, chỉ nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn xung quanh mình, không khỏi co rúm người lại, trên mặt huyết sắc cũng trở nên trắng bệch, chiếc cằm nhỏ bởi vậy có vẻ càng thêm đáng thương.
Bốn người kia vẫn trầm mặc, trong đó một người lấy cây quạt cởi quần áo của Lạc Tuyết, chạm vào bộ ngực no đủ, rắn chắc của nàng.
"Thật đúng là hàng tốt." Người nọ thấp giọng đánh giá, vươn đôi tay một phen kéo yếm trên người nàng ra, lấy phiến quạt đặt ở trên đầu vú nhẹ nhàng cọ xát: "Không thừa không thiếu vừa vặn đầy đặn."
Đáy lòng xẹt qua một tia khoái cảm yêu dị, Lạc Tuyết há miệng thở dốc, lại nhanh chóng cắn môi khắc chế âm thanh rên rỉ kia.
Người nọ cười nhẹ, cong lưng ngậm lấy đầu vú nàng, đầu tiên là đầu lưỡi không ngừng trêu đùa, chờ đến khi Lạc Tuyết không chịu được nữa thì đột ngột cắn xuống, hung dữ cơ hồ cắn ra máu.
Lạc Tuyết há mồm sợ hãi kêu lên, phía dưới làn váy lại bị người xốc lên, quần lót bị cởi ra, hai ngón tay tiến vào ở trong thân thể thăm dò.
"Thật khó tránh khỏi đau đớn khi ngươi vừa khô vừa chặt như vậy." Nam nhân bên dưới lắc đầu, ra vẻ thương hoa tiếc ngọc, cầm lấy nam căn trướng tím từ từ đâm vào, kiên quyết xuyên qua hoa huyệt chặt khít, như lưỡi kiếm không chút nào thương tiếc.
Lạc Tuyết hít vào một hơi, hai loại đau đớn khác biệt cùng nhau xông lên bóp lấy hô hấp của nàng. Nàng chìm nổi trong bóng tối, tức khắc mồ hôi như mưa hạ làm ướt ngực.
Nàng như vậy thật giống như một bông hoa lê, thuần khiết, nhưng đầy tội lỗi, sự ướt át tức khắc làm nổi lên dục vọng hai người kia.
"Các ngươi tốt nhất đổi chỗ khác để ta còn dùng." Một người trong đó phát ra tiếng, tiếng nói lười biếng nhưng ngữ khí không hề kiên nhẫn.
Nam nhân dưới váy Lạc Tuyết cười nhạo, ôm lấy Lạc Tuyết ngồi trên một cái ghế dài, bắt nàng tách hai chân ra ngồi lên, sau đó nam căn vẫn không chút nào thương tiếc đâm sâu vào bên trong thân thể nàng.
Lạc Tuyết hô hấp khó khăn, đôi tay không tự giác cấu véo vào da thịt người trước mặt , đau đớn cực độ nhưng không kêu ra được, nàng cho rằng khổ sở lớn nhất trên đời hóa ra chỉ như vậy.
Trên ghế máu tươi đầm đìa chảy xuống, đó là máu trinh tiết của nàng, nhưng vì cảnh tượng trước mắt nàng mà trở nên cực kỳ tội lỗi .
Lúc này phía sau có người vén váy nàng lên, vén cao cao lên, ngón tay dính máu tươi chậm rãi đẩy vào lỗ huyệt của nàng.
Lạc Tuyết phát ra một tiếng tiếng rít, như một con chim tuyệt vọng thê lương, dùng hết sức bình sinh để giãy giụa, trốn thoát. Đổi lại, nam nhân kia vẫn vô tình tiếp tục đâm, nam căn căng trướng chọc ngay vào lỗ huyệt, trong cùng một thân thể, một nam căn khác cách một tầng da thịt mỏng, hô ứng lẫn nhau ra ra vào vào rất có nhịp.
Lạc Tuyết cúi đầu, đã không còn sức để hét chỉ có thể hô hấp thật sâu, chịu đựng đau đớn.
Vào lúc thời gian bị đình trệ, nàng mê mang cảm thấy có cái gì đó nhét vào miệng nàng, ở bên trong ra vào không ngừng nghỉ, cuối cùng một cổ tanh mặn phun trào ra, từng giọt rơi xuống đầy miệng nàng.
Lúc sau chính là lặp lại, bốn người đổi vị trí lặp lại động tác, cầm nàng eo đâm ra đâm vào, giống như muốn đem nàng chặt làm hai đoạn.
Từ đầu đến cuối nàng không có chút khoái cảm nào, không có, thứ có được chỉ là thống khổ vô biên vô hạn giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Đêm hôm đó, nàng cảm giác chính mình trưởng thành nhanh chóng, từ sợ hãi đến tâm như tro tàn, mọi hy vọng đã tan vỡ sạch sẽ, đến cuối cùng ngược lại không còn sợ hãi.
Khi bốn người cuối cùng cũng rời đi, nàng thậm chí cởi bỏ tấm bịt mắt, ngẩng đầu nhìn vũng máu đưa ra đánh giá về bọn họ rõ ràng nhất.
Một khắc kia, đôi mắt nàng sáng như tuyết, như tơ, mị nhãn có một ánh sáng thiêu đốt, sự kiên định sắc bén vẫn luôn cháy sâu trong tâm nàng.
"Không được chết, bất luận thế nào cũng không được chết." Nàng nắm chặt bàn tay ra lệnh cho mình: "Ta mới chỉ mười sáu tuổi, còn chưa được sống một ngày tốt đẹp mà đã chết đi như vậy."
Tính cách kiên định đã quay trở lại, mười sáu năm, đối diện với mẹ kế che chở đệ đệ mài giũa ra tính kiên định.
"Không được chết, bất luận thế nào cũng không được chết." Bảy ngày sau nàng sốt cao không khỏi, cuối cùng nàng bị tú bà bọc trong một tấm thảm rồi ném vào nghĩa địa, hai ngón lộ bên ngoài chiếu, đôi mắt lóe bi thương mà thê lương vô cùng.
Một đôi chân dừng lại trước mặt nàng, là chân nữ tử, đi đôi giày da đế mềm, có thêu một chiếc lá màu xanh lá cây trên đôi ủng.
Nàng ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, thấy một chiếc ô hồng, màu đỏ rực, tay cầm bằng tre, yêu dị không nói nên lời.
Chiếc ô rơi trên tuyết, dù hạ nhân bị ô hồng ánh tuyết làm nổi bật, càng là mị trung thấy mị, phong lưu chỗ càng thêm phong lưu.(*)
(*) mị trung thấy mị, phong lưu chỗ càng thêm phong lưu: càng thêm quyến rũ, mị hoặc
Mắt Lạc Tuyết mờ đi, muốn mở miệng nhưng ý thức bắt đầu tan rã, một chữ cũng phát không ra tiếng.
Nữ nhân kia ngồi xổm xuống tay vỗ vỗ trên mặt nàng, bàn tay trơn trượt mềm mại, như một cánh hoa đảo qua.
"Ta biết ngươi muốn ta cứu ngươi." Nữ nhân kia mở miệng, thanh âm uyển chuyển nhu mị câu nhân hồn phách: "Ngươi yên tâm ta sẽ cứu ngươi, ngươi không nên như vậy mà chết, bạch bạch cô phụ hôm nay làm người tốt."
Lạc Tuyết chớp chớp mắt, cảm thấy khốn đốn vô hạn rốt cuộc ngất đi.
Mơ hồ cảm thấy có người sưởi ấm cơ thể nàng, một đôi tay mềm mại ôn tồn, mang theo nhiệt ý chạm vào thân thể, cuối cùng lại ngừng ở nơi riêng tư của nàng, châm ngòi vuốt ve trêu đùa khiến nàng trong mộng cũng rên rỉ ra tiếng.
Lạc Tuyết tỉnh lại, cảm thấy hạ thân ướt át khó làm trong thân thể bắt đầu nổi lên một ngọn lửa.
Người nọ động tác càng nhanh, đè lại hoa tâm nàng không ngừng xoa nắn, một bàn tay lại ấn trên đầu vú của nàng, đi theo tiết tấu không ngừng vuốt ve nhẹ ấn.
Lạc Tuyết ưm một tiếng, cảm thấy có ngọn lửa cháy rực đem thể xác và tinh thần nàng thiêu đốt, nhưng lại cố tình triền miên làm nàng sung sướng như phiêu trên đỉnh mây.
Hoa huyệt ái dịch ào ạt tràn ra, nàng cong người lên cảm giác được bên trong từng đợt co chặt, rốt cuộc đây là lần đầu tiên nàng nếm trải cơn khoái cảm cực lạc.
Nàng nghiêng đầu, thấy bên cạnh đang chăm sóc mình là một nam tử mảnh khảnh, cúi đầu mặt mày thanh tú.
Thấy nàng tỉnh dậy, nam tử kia khom người lui về phía sau, cơ hồ không có tiếng bước chân, chỉ có áo bào trắng đảo qua mặt đất tiếng vang rất nhỏ.
Trong phòng không có người thứ hai, Lạc Tuyết miễn cưỡng đứng dậy đánh giá, chỉ thấy chính mình trần truồng nằm trên một chiếc giường mềm mại, trên giường phủ kín lông trắng, mà giữa phòng có một chậu than đang thiêu đốt.
Trừ những thứ đó, trong phòng chỉ trang trí duy nhất một chiếc ô giấy.
Một chiếc ô hồng bằng giấy tay cầm bằng tre, nghiêng nghiêng dựa vào vách tường, sắc thái nùng liệt mà quái dị, giống như có nói cũng không kể hết được phong tình cùng chuyện xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top