Chương 3
Quý Khinh Chu đứng ở trước gương, nhìn chính mình trong gương. Dung mạo rất dễ nhìn, tóc rất đen, mặt mày mang theo chút thanh lãnh , đuôi mắt hơi hướng lên trên, thoạt nhìn có mấy phần ngạo khí, Quý Khinh Chu kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt này cùng mình lớn lên còn rất giống nhau. Tên giống, mặt giống, mình và nguyên chủ còn rất hữu duyên.
Cậu đi vào buồng tắm, đứng trong buồng tắm dưới vòi hoa sen cọ rửa, một bên tắm, một bên không chịu thua tiếp tục tự hỏi làm thế nào mới có thể ngăn cản Sở Thành muốn "lái xe" cái loại hành vi man rợ này.
Nếu Sở Thành cùng nguyên chủ xác định chính là hợp đồng bao dưỡng, vậy cũng tốt, Quý Khinh Chu nghĩ, ngược lại chính cậu cũng yêu thích nam sinh, mặc dù chưa có yêu đương thế nhưng cũng không phản đối chuyện yêu đương, Sở Thành muốn cùng cậu thử, vậy muốn thử liền thử. Cố tình Sở Thành cùng nguyên chủ xác định là hợp đồng bao dưỡng, cái này rất lừa người, cậu yêu đương còn chưa nói qua, còn chưa nắm tay người khác, hôm nay lần đầu gặp Sở Thành, liền muốn đạp ga, đi thẳng đến sinh mệnh đại hài hoà, tốc độ này, cũng quá nhanh đi.
Cậu ở trong phòng tắm hồi lâu, tắm xong rồi rồi lại không đi ra, có lẽ Sở Thành nóng nảy, lúc này mới sấy khô tóc, không ngừng thở sâu, hít thở sâu nhiều lần, nhấn chốt cửa, đẩy cửa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Sở Thành đang lướt weibo, nghe đến tiếng vang, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, chỉ thấy cậu không tự chủ ngừng bước chân, có chút khẩn trương nhìn mình.
Sở Thành không nghĩ tới cậu dĩ nhiên còn thật sự tắm rửa sạch sẽ, lúc trước Quý Khinh Chu ở khách sạn thà chết chứ không chịu khuất phục doạ nhảy lầu, hắn còn tưởng rằng Quý Khinh Chu ở trong phòng tắm phiền phiền nhiễu nhiễu không chịu đi ra, là đang suy nghĩ trèo cửa sổ mà chạy hoặc là tiếp tục lừa dối chính mình, không nghĩ tới thật sự là đang tắm.
Sở Thành nhất thời có chút khiếp sợ.
Quý Khinh Chu cúi đầu chậm rãi đi tới cạnh giường, cậu mặc áo ngủ màu trắng, tóc tai đen mượt, làm nổi bật làn da càng thêm trắng nõn. Sở Thành nhìn cậu, cậu làm người tức giận là thật mà đẹp cũng thật sự đẹp. Muốn Quý Khinh Chu ngoan ngoãn, không tìm đường chết ngày ngày xem hắn như cây ATM còn đội nón xanh cho hắn, kì thật hắn vẫn thực nguyện ý cùng Quý Khinh Chu ở chung. Chung quy, hắn vẫn là muốn ngủ Quý Khinh Chu.
" Đi lên đây." hắn nói.
Quý Khinh Chu vén chăn ngồi lên giường, ngồi phía đối diện Sở Thành, một bộ muốn nói lại thôi.
" Như thế nào, đổi ý?" Sở Thành hỏi.
"Không có, không có." Quý Khinh Chu lập tức tỏ lòng trung thành, nói.
" Vậy ngủ đi." Sở Thành thả di động ra, nằm vào trong ổ chăn.
Quý Khinh Chu một chút liền khẩn trương, vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại nhảy xe còn kịp không?!
"Nằm xuống a, ngồi làm gì." Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu bất đắc dĩ, nói thì dễ, nằm xuống như thế nào a!
Cậu nhìn Sở Thành, không tự giác nói, " Tôi trước đây chưa làm qua chuyện này."
" Tôi cũng không có, vừa lúc, hai người chúng ta có thể cùng nhau thể nghiệm một chút." Sở Thành nói xong, còn trấn an cậu, hắn nói: " Đừng sợ, tôi sẽ thật dịu dàng."
Quý Khinh Chu nghĩ thầm: sao có thể không sợ, anh là người "lái" đương nhiên không sợ, nhưng tôi không phải a!!!
Cậu cảm thấy khẩn trương, thân thể đều không tự giác bắt đầu run rẩy, Sở Thành không có cùng người khác phát sinh quan hệ, đây đương nhiên là chuyện tốt, ít nhất chứng minh sinh hoạt cá nhân của hắn rất sạch sẽ, chính mình cũng không cần lo lắng cùng hắn "lái xe" có nguy hiểm ngầm gì không. Nhưng Quý Khinh Chu tưởng tượng đến hắn là tài xế mới, còn chính trực hai mươi tuổi trẻ sung mãn, chính là cái tuổi thích đấu đá lung tung, lại vừa mới lái xe, lần đầu tiên lên đường, vạn nhất hắn đạp chân ga mạnh một cái, dùng sức quá mạnh, chính mình là chiếc xe này vừa mới khởi hành phỏng chừng phải báo hỏng tại trên đường mất.
Quý Khinh Chu nghĩ tới đây ôn nhu mở miệng, đối với Sở Thành lấy lòng: " Hoặc là chúng ta trước chậm rãi?"
" Chậm rãi?" Sở Thành khó hiểu nói: " Vì cái gì muốn chậm rãi?"
" Anh chẳng lẽ không cảm thấy, chúng ta như bây giờ, có chút quá nhanh?" Quý Khinh Chu khuyên nhủ.
" Chính là chúng ta ngay từ đầu không phải đã thỏa thuận tốt như vậy sao?" Sở Thành giương mắt nhìn chiếc xe mới thật vất vả trở về trong gara xe mình thế nhưng cự tuyệt chính mình điều khiển, nháy mắt ngồi dậy, xù lông nói: " Có phải cậu lại đổi ý?"
Quý Khinh Chu vuốt thuận lông nói: " Tôi hiện tại không phải đã ngồi trên giường anh sao?"
" Chính là cậu cự tuyệt cùng tôi lái xe."
" Tôi không phải cự tuyệt, tôi chỉ là cảm thấy chúng ta có thể tuần tự tiến lên." Quý Khinh Chu ý đồ làm mềm lòng Sở Thành: " Tôi lớn như vậy còn chưa từng nói chuyện yêu đương, tay cũng chưa nắm qua nam nữ sinh khác, đột nhiên trực tiếp lên đường cao tốc, tôi khẳng định sẽ có chút lag, nói không chừng chốc lát còn say xe, cho nên anh để tôi chậm rãi, cho tôi một chút thời gian, được không?"
Sở Thành nhìn hắn, quả thực không thể tin được: " Tôi cho cậu thời gian còn ít sao? Tôi chính là cho cậu quá nhiều thời gian! Cậu mới thiếu chút nữa dắt tay Phương Diệu Tuyên bỏ chạy, nói cho cùng , cậu vẫn nghĩ đến Phương Diệu Tuyên có phải hay không? Hôm nay hết thảy mọi chuyện có phải cậu còn nghĩ định diễn trò?"
" Trời đất chứng giám a!" Quý Khinh Chu lấy ra kĩ thuật diễn kịch hồi còn đi học, uỷ khuất nói: "Tôi hôm nay đối với Phương Diệu Tuyên như nào anh không phải thấy rồi sao! Tôi đều nói rõ ràng cùng hắn như vậy, thế nào anh còn oan uổng tôi!"
" Ai biết có phải hay không hai người liên hợp diễn kịch?"
" Đương nhiên không phải." Quý Khinh Chu thử kéo kéo tay hắn.
Sở Thành cúi đầu, nhìn động tác của hắn: " Cậu làm gì vậy?"
Quý Khinh Chu kéo tay hắn lay lay, Sở Thành lộ ra biểu tình như gặp quỷ, đm, mẹ nó đây không phải làm nũng chứ? Quý Khinh Chu còn biết làm nũng?!"
" Anh đáp ứng tôi đi, chúng ta đều ở chỗ này, sớm muộn còn không phải người của anh sao? không vội này nhất thời, thật đó."
Sở Thành nhìn vẻ mặt cầu xin của cậu, vừa cạn lời lại bất đắc dĩ.
Chuyện "lái xe" này, quan trọng là anh tình tôi nguyện, như vậy lái mới sướng, bằng không lúc "tài xế" tăng ga, nhưng "xe" không xuất lực không nhúc nhích, đường núi này cũng không thể đi lên a.
Sở Thành tuổi nhỏ, lần đầu tiên bao dưỡng một người, lại không thích trò bá vương ngạnh thượng cung, nhìn cậu lôi kéo tay mình làm nũng cầu xin, không tự giác có chút mềm lòng: "Cậu mới vừa nói tay cũng chưa nắm qua nam nữ sinh sao? Phương Diệu Tuyên không nắm tay cậu ư?"
" Nào có thần tượng cùng fans nắm tay đâu, đều nói, tôi chỉ xem hắn ta như thần tượng, hiện tại còn thoát fan đây."
Sở Thành nghe cậu một mực chắc chắn mình không thích Phương Diệu Tuyên, chỉ là đơn thuần truy tinh, không nói hai lời, lại không có biện pháp gì, Quý Khinh Chu nói không thích, hắn cũng không thể bắt Quý Khinh Chu thừa nhận cậu còn thích a.
" Cậu thật sự chưa từng yêu hả?" Sở Thành hỏi
Quý Khinh Chu gật đầu, cậu từ nhỏ đến lớn, bởi vì là gia đình đơn thân, bên cạnh chỉ có mẹ, cho nên vì không để cho mẹ cậu lo lắng, cậu quả thực sống như một học sinh mẫu mực, nghiêm khắc tuân thủ thầy dạy, cái chuyện yêu sớm này mỗi lần chào cờ đầu tuần đều bị thầy hiệu trưởng lấy ra nói, sớm thẩm thấu trong tư tưởng của Quý Khinh Chu đã chết, thi thể đều lạnh mười tám năm.
Chờ lên đại học, Quý Khinh Chu bắt đầu có tâm tình muốn yêu đương, lúc này mới bi kịch phát hiện, cậu thích hình như là nam sinh, cậu phí thời gian chấp nhận tính hướng của mình, thật vất vả tiếp nhận rồi, lại không gặp được người mình thích, sau đó... cậu xuyên thư.
Sở Thành nhìn cậu từ trên xuống dưới: " Cậu lớn lên như vậy, cậu nói với tôi cậu chưa nói chuyện yêu đương, sao có thể, học sinh trường các cậu mù mắt hết hả."
Đương nhiên không phải, nguyên chủ trưởng thành như vậy không nói qua yêu đương, chỉ bởi vì đối nam sinh theo đuổi hắn ta chưa có cảm giác, thẳng cho đến Phương Diệu Tuyên xuất hiện, lọt vào mắt hắn, bất quá lời này khẳng định là không thể cho Sở Thành biết.
" Vậy anh lớn lên như vậy, còn là cao phú soái, trong nhà có tiền như vậy, anh cũng không phải chưa yêu sao, học sinh trường anh mắt cũng mù hết sao?"
" Cậu làm sao biết tôi chưa nói qua yêu đương? Cậu hỏi thăm tôi từ chỗ người khác?"
Không, là trên sách viết.
" Tôi đoán." Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành không nói gì, nhìn cậu, an tĩnh tự hỏi.
Quý Khinh Chu nhìn ra hắn đang suy xét lời nói của mình lúc nãy, cũng không dám quấy rầy hắn, ngoan ngoãn ngồi im, hy vọng hắn có thể đáp ứng.
" Chúng ta có thể tiếp xúc trước, lẫn nhau thành lập yêu thích đối phương một chút, sau đó lại lái xe." Cậu thấy Sở Thành vẫn luôn không nói, sợ kết luận cuối cùng của Sở Thành không phải kết quả mình muốn, nhịn không được nhỏ giọng nói.
" Cậu muốn yêu đương với tôi?" Sở Thành hỏi cậu.
Quý Khinh Chu vội vàng lắc đầu, cậu không có lòng muôn dạ thú này, Sở Thành cùng nguyên chủ đã nói rõ ràng, hắn chính là đơn thuần muốn ngủ cậu, cậu cũng không hy vọng Sở Thành vì cậu của hiện tại thay đổi tình cảm thích mình. Cậu chỉ tính toán tranh thủ cho mình nhiều thêm chút thời gian, tranh thủ có thể trả tiền Sở Thành, sau đó cùng Sở Thành hảo tụ hảo tán. Đương nhiên, nếu Sở Thành nhất định phải ngủ cậu, như vậy, chậm một chút tổng so với chính mình vừa xuyên qua cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt liền "lái xe", thì dễ dàng tiếp thu hơn nhiều.
Sở Thành thấy cậu lắc đầu, lúc này mới yên tâm, không nghĩ yêu đương là tốt, nếu như muốn yêu đương, vậy thì phiền toái rồi. Hắn từ đầu chính là nhìn trúng gương mặt Quý Khinh Chu, muốn ngủ cậu. Sau lại bởi vì chuyện của Phương Diệu Tuyên cảm thấy người này còn có chút tính khí như kĩ nữ nếu không phải ăn chắc Quý Khinh Chu sẽ không nguyện ý cho mình ngủ, chờ xem cậu còn muốn diễn kịch gì, Sở Thành mới lười dẫn cậu về.
Chẳng qua, hắn cảm thấy người trước mắt cùng người trước đây ở chung có chút không giống nhau, ít nhất không quẹt tiền của mình còn mỗi ngày làm bộ mình bị cưỡng bức chịu nhục. Mọi người đều là người trưởng thành, một tay giao tiền một tay giao người, hơn nữa, rõ ràng là Quý Khinh Chu hơn nửa đêm gọi điện thoại đáp ứng yêu cầu mình, chính mình cũng không ép cậu, hà tất bày ra bộ dạng như người bị hại đến nơi.
Hắn nghĩ như vậy, cảm thấy Quý Khinh Chu trước mặt thuận mắt hơn không ít: " Không nghĩ yêu đương là tốt, cậu cũng biết, tôi chính là muốn "lái xe" với cậu, hai người chúng ta tuy ràng nói một năm, nhưng không kí hợp đồng gì, cho nên, nếu giữa chừng tôi chán rồi, đoạn quan hệ này tuỳ thời cũng có thể kết thúc.
" Mẹ của tôi thì sao?"
" Tôi sẽ phụ trách." Sở Thành nói, " Bởi vì là tôi kết thúc quan hệ trước, tôi sẽ phụ trách, nhưng mà, nếu bởi vì cậu, vậy cậu tự phụ trách."
" Được." Quý Khinh Chu nói xong, thấp thỏm hỏi hắn: " Vậy chúng ta cho lẫn nhau một ít thời gian, dần dần tiến tới nha?"
" Cậu xác định là dần dần tiến tới, không phải chỉ lặp lại, không tiến lên?"
" Đương nhiên không phải." Quý Khinh Chu một bộ thành khẩn " Anh phải tin tưởng tôi."
" Còn muốn tôi nhắc nhở cậu thời điểm tôi tin tưởng cậu, cậu đã làm ra chuyện gì sao?"
" Phải tin tưởng tôi của hiện tại." Quý Khinh Chu cường điệu nói.
" Có gì khác nhau?"
" Có!" Quý Khinh Chu gật đầu, "Hiện tại, tôi, đặc biệt chân thành, giống như tên của anh!"
Sở Thành: " .... Vậy được, liền theo cậu..."
Hắn còn chưa nói hết lời, liền nghe có tiếng di động vang lên, Quý Khinh Chu cũng nghe được, theo tiếng nhìn lại, vậy mà là điện thoại của mình. Sở Thành nhìn cậu một cái, sau đó đem điện thoại cầm lại đây, Quý Khinh Chu thò mặt lại gần, thình lình liền thấy hiển thị trên di động là tên Phương Diệu Tuyên.
Quý Khinh Chu: " Anh nghe tôi giả thích đã!!!"
Cậu bắt lấy tay Sở Thành, chỉ lo bởi vì cuộc gọi rác rưởi này, chính mình thật vất vả đào vong thành công, lại phải bị Sở Thành kéo về "lái xe".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top