CHƯƠNG 4
***TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD: Aolennho32***
-----------------***----------------
7. Ăn vạ
Phong Tảo đang sắp xếp lại thuốc, trên tay cầm theo mấy hộp thuốc, đi tới chỗ ngoặt do bị khuất tầm nhìn nên không cẩn thận đụng vào người của trùng khác.
" Á, cái gì thế này!!!" Một trùng có mái tóc đỏ hét lên chói tai.
"Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh, tôi không biết là có người tới, anh có bị thương ở đâu không, tôi sẽ giúp anh băng bó lại." Phong Tảo vội vàng buông hết đồ trong tay ra rồi chạy lại nói.
Phong Tảo ngước mắt lên nhìn thì thấy một á thư có mái tóc đỏ gợn sóng quần áo trên người đã bị nhuộm thành màu xanh do mấy hộp thuốc lúc nãy đổ vào.
"Hình như tay tôi bị cậu đụng vào bị thương rồi."
Phong Tảo nghe thấy á thư này bị mình đụng phải làm cho bị thương liền vội vàng nói: "Chúng ta mau mau tới phòng y tế, tôi giúp anh băng bó vết thương. Nào, đi bên này."
Tới phòng y tế, Phong Tảo liền tìm ngay một chai rượu thuốc làm tan máu bầm, bỗng thấy trên tay á thư có chút vết thương thì lấy thêm thuốc hạ sốt tới.
Nhìn thấy trùng đực đang tìm thuốc cho mình, Hồng Đạt nhìn kiểu gì cũng thấy thích, tính cách vừa tốt vừa đẹp trai lại rất tôn trọng trùng cái và á thư, trùng đực tốt như vậy còn không nhanh tay mà dành lấy chẳng phải là phí phạm của trời cho rồi sao!
Nhìn trùng đực đang cúi đầu rửa vết thương cho mình, á thư cảm giác rất thành công, cười tươi nói: "Tôi tên là Hồng Đạt, là á thư, cấp bậc trung tướng, mới vừa được chuyển đến đây công tác."
Phong Tảo: "Vậy sao, chào anh, tôi tên là Phong Tảo, là hùng chủ sắp cưới của thiếu tướng Tu Tư trong đơn vị này." Nói xong, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tu Tư đang đứng ngay cửa, hơi thở của anh ấy hình như có chút suy yếu.
Phong Tảo vội vàng buông tăm bông trong tay, vui vẻ nhảy qua chỗ Tu Tư: "Tu Tư, sao anh lại tới đây, lại đây lại đây, ngồi xuống đi." Phong Tảo nắm lấy tay Tu Tư kéo vào bên trong, cầm lấy ghế dựa đưa cho Tu Tư ngồi.
Tu Tư nhìn thấy Phong Tảo không có bị thương ở đâu thì trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi nghe nói ngài bị thương liền tới đây xem như thế nào, ngài không bị gì là tốt rồi."
Phong Tảo cười tủm tỉm trả lời: "Hi hi, anh lo lắng cho em đúng không. Em không sao hết, chỉ là không cẩn thận đụng trúng vị trung tướng này thôi, em đang giúp anh ta băng bó vết thương." Phong Tảo chỉ chỉ vào Hồng Đạt bên cạnh.
Hồng Đạt nhìn thấy Tu Tư vừa tới đã làm cho Phong Tảo vui vẻ như vậy thì trong lòng có chút khó chịu, mặc dù biết là Phong Tảo tự tay băng bó vết thương cho mình nhưng cậu ấy còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, thậm chí còn tự giới thiệu mình là vị hôn phu của Tu Tư.
Hồng Đạt cố rặn ra nụ cười chuyên nghiệp: "Anh là Tu Tư, là vị thiếu tướng dân thường kia đúng không. Xin chào anh, tôi là trung tướng vừa mới chuyển công tác đến đây."
Phong Tảo nghe Hồng Đạt nói vậy thì nội tâm liền khó chịu, nghĩ: Thiếu tướng là thiếu tướng, thêm hai chữ dân thường vào để làm gì chứ, con trùng này muốn tìm cảm giác tồn tại sao, thật là khiến cho người khác khó chịu, ghét quá đi!
Tu Tư vừa định nói chuyện, Phong Tảo liền tranh nói: "Trung tướng Hồng Đạt, đây là vị hôn thê của tôi, lúc nãy tôi có nói với ngài đấy."
Sắc mặt Hồng Đạt lập tức cứng đờ, nhưng sau đó liền lập tức khôi phục lại, nói: "Thật sao? Tôi còn có việc phải đi trước, làm phiền rồi." Hồng Đạt rất thông minh, hắn biết bây giờ chưa phải là thời điểm tốt, liền nhanh chóng rời đi trước.
Phong Tảo còn muốn hắn ta mau chóng rời đi để bản thân được ở một mình với Tu Tư, vội vàng đưa áo khoác cho Hồng Đạt, gấp gáp nói: "Ngài đi thong thả."
Sau đó không thèm quay đầu lại nhìn thêm chút nào, hướng đến chỗ Tu Tư nói: "Tu Tư ơi, công việc buổi chiều của em không nhiều lắm, em có thể đến văn phòng của anh được không? Em muốn ở với anh."
Hồng Đạt vừa mới đi đến cạnh Tư Tư nghe thấy những lời này hắn liền liếc mắt đánh giá Tu Tư, nhìn chẳng ra sao, hắn nhếch miệng, trên mặt hình như đang suy nghĩ điều gì đó rồi trầm ngâm bước đi.
Đương nhiên Tu Tư cũng nhìn thấy ánh mắt không chút thiện cảm nào của Hồng Đạt dành cho mình, "Đương nhiên là được, ngài không cảm thấy nhàm chán là được rồi."
Phong Tảo lắc lắc cánh tay Tu Tư làm nũng, nói: "Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì em không bao giờ cảm thấy chán cả, hi hi, em thích ở cạnh anh nhất."
......
Buổi chiều, trùng đực nào đó đang ngồi trong văn phòng của Tu Tư, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trùng cái nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy trùng cái nhà mình đẹp trai hết phần người khác, dáng người này, cả khuôn mặt này nữa. He he càng nhìn càng thấy thích!
Một bên khác, Tu Tư - người đang làm việc rất ung dung và bình thản, nhưng thật chất bên trong đang cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Còn Arthur ở trong góc: Tôi đã làm gì sai chứ, tại sao lại bắt tôi nhìn thấy cảnh này chứ. Ai đó làm ơn, đến thương hại cho con trùng tội nghiệp này đi mà.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, Arthur cảm thấy mình khỏi cần ăn cơm cũng được, còn nguyên một bụng cơm chó chưa tiêu hết đây.
Tiếng chuông tan tầm vang lên, ngay khi ba người vừa rời khỏi tòa nhà quân sự không lâu liền gặp phải Hồng Đạt đang đứng đợi họ, trong lòng Phong Tảo liền phàn nàn: Gì vậy trời, sao lại gặp lại cái tên này chứ.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, trên đường có rất nhiều trùng đi lại. Ngay từ đầu Phong Tảo vốn đã là tâm điểm của mọi sự chú ý, giờ đột nhiên xuất hiện thêm một vị quân thư tầng lớp quý tộc, mà còn là một á thư nữa. Phải biết rằng hầu hết trùng đực đều rất thích á thư, vì vậy mọi người xung quanh đều đứng lại xem náo nhiệt gần đó.
Phong Tảo có chút bất lực hỏi: "Có chuyện gì sao ngài trung tướng?"
Hồng Đạt liếc nhìn Tu Tư một cái, liền cảm thấy dù thế nào thì hắn cũng không bao giờ có thể bằng mình được, lắp tức tự tin mở miệng nói: "Tôi đã đọc qua tư liệu về ngài rồi, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, ngài có thể xem xét lại việc chúng ta ở bên nhau đấy."
Hồng Đạt vừa dứt lời, Phong Tảo liền lập tức cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi đã có Tu Tư rồi."
Sắc mặt Hồng Đạt có chút không tốt nhưng hắn liền nhanh chóng ổn định lại: "Tôi không ngại chuyện đó, tôi được sinh ra trong gia đình quý tộc, về sau nó sẽ giúp ngài có địa vị cao trong xã hội."
Phong Tảo lắc đầu: "Địa vị xã hội sao? Tôi không cần cái này."
Bên này, Tu Tư khẽ nắm chặt tay và không nói gì, dù sao bản thân cũng là trùng cái, trùng đực muốn cưới ai thì trùng cái cũng không được phép ngăn cản.
Ngay từ đầu đã biết trước trùng đực ôn nhu như Phong Tảo nhất định sẽ được rất nhiều trùng cái khác yêu thích, mặc dù đã chuẩn bị sẵn trước tâm lý, nhưng khi ngày này đến, ngay lúc này trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy rất mất mát, rất đau đớn.
Hồng Đạt buông sợi tóc đang nghịch trên tay xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào Phong Tảo nói: "Ngài trùng đực, có thể hiện tại ngài không bận tâm đến chuyện này. Nhưng thời gian dài về sau, ngài có dám chắc ngài sẽ không bận tâm đến nó? Nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta không thực hiện điều đó trước luôn đi. Tôi làm thư quân, còn hắn sẽ làm thư hầu."
Phong Tảo nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh ta, thì lập tức dùng ngữ khí nghiêm túc hơn hắn trả lời: "Thực xin lỗi ngài trung tướng, người tôi thích là Tu Tư, hơn nữa tôi cũng không cần thư hầu gì gì đó. Kiếp này tôi chỉ cần một mình trùng cái Tu Tư đây là đủ rồi. Lời cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, chúng tôi xin phép đi trước, lát nữa tôi còn muốn dẫn Tu Tư đi xem nhẫn cưới, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đi đăng ký. Tu Tư ơi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Phong Tảo nắm lấy tay Tu Tư rời đi, cũng không thèm quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.
Bỏ lại quần chúng quân thư giờ phút này còn đang sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
Kiếp này chỉ có một trùng cái, sao trùng đực này có thể nói ra lời nói ấy khiến cho nước mắt trùng rơi đầy mặt thế này? Thật sự làm cho trùng rất cảm động!
Ngồi trên xe, Tu Tư với vẻ mặt không thể tưởng tượng được, vội nói: "Lúc nãy ngài có nói kiếp này chỉ cần một trùng cái là tôi, lời này có thật không? Thật ra tôi không ngại chuyện vừa rồi đâu, tôi...."
Phong Tảo: "Tu Tư, em luôn tưởng tượng đến cuộc sống sinh hoạt bình yên của hai trùng. Chỉ cần hai chúng ta thôi là đủ, trùng khác sống như nào thì kệ họ, việc của chúng ta là xậy dựng một gia đình nhỏ, yêu thương và bảo vệ nó, anh có đồng ý với em không?"
Nhìn trùng đực đang rất nghiêm túc nói chuyện với mình, Tu Tư cảm thấy mình sắp ngất đi vì hạnh phúc rồi.
Phong Tảo thấy vẻ mặt có chút ngốc nghếch của trùng cái nhà mình thì cười nói: "Lát nữa chúng ra ngoài ăn cơm đi, ăn xong rồi thì đi xem nhẫn cưới nhé."
Tu Tư vui vẻ nói: "Đều nghe theo ngài hết."
Nhẫn cưới, là thứ chỉ có thư quân mới có đủ tư cách để mang chung với trùng đực, chẳng lẽ trùng đực muốn cho hắn danh phận thư quân sao? Cũng có thể là hắn đã suy nghĩ nhiều quá rồi....
8. Nhẫn cưới
Sau khi ăn xong bữa tối, hai trùng tay trong tay đi dạo quanh trung tâm thương mại. Phong Tảo nhìn thấy có vô số trùng đi tới đi lui ở đây, cảm thấy thật thần kỳ, bất kể ở nơi nào thì mọi người đều thích đi mua sắm cả.
Tu Tư nhìn trùng đực đang nắm tay mình ở nơi công cộng, cảm thấy không có từ nào có thể diễn tả được sự hạnh phúc của mình, bởi vì hắn chưa từng gặp được trùng đực nào có thể yêu thương trùng cái của mình như vậy, huống chi là việc nắm tay nhau đi trên đường như thế này.
"Nhìn kìa, nhìn kìa, trùng đực kia thật sự rất yêu thương trùng cái nha, còn nắm tay nữa đó."
"Hình như trùng cái kia là quân thư đúng không, nhìn thật là thô kệch, sao trùng đực đó có thể thích anh ta được chứ."
"Ngươi là á thư sao, chẳng phải là không có trùng đực nào muốn ngươi sao hả? ha ha ha."
......
Mọi người xung quanh đang bàn tán chuyện gì, Tu Tư đều nghe thấy hết, tự biết mình lớn lên có chút khó coi, tính tình cũng chẳng có gì tốt hơn cho nên lúc nào cũng cảm thấy rất tự ti.
Có rất nhiều lời bàn tán xung quanh, đương nhiên Phong Tảo cũng nghe được mọi người nói gì.
Nhìn sang bên cạnh, thấy Tu Tư đang cúi đầu, Phong Tảo liền nắm chặt tay Tu Tư, đưa lên môi rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Tu Tư bị hành động bất ngờ của trùng đực dọa cho ngây người, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của trùng đực, tâm tình của Tu Tư cũng dần bình tĩnh trở lại.
"A A A A, ngươi có thấy không, trùng đực kia kìa, ahhh thật là muốn mạng trùng mà."
"Ta thấy rồi, ngươi đừng la nữa, lỗ tai ta sắp điếc tới nơi rồi."
......
Mặc kệ những âm thanh bàn tán xung quanh, trong mắt Phong Tảo và Tu Tư bây giờ chỉ có hình ảnh của đối phương mà thôi.
Hai trùng ngọt ngọt ngào ngào dắt tay nhau vào cửa hàng trang sức, vừa bước vào cửa đã thu hút không ít sự chú ý của nhiều trùng đang ở trong tiệm.
Một trùng cái là nhân viên bán hàng đi tới, nói: "Xin hỏi có thể giúp gì cho hai vị ạ?"
Phong Tảo cười tủm tỉm liếc nhìn Tu Tư rồi quay đầu nói với nhân viên bán hàng: "Chúng tôi tới đây để xem nhẫn cưới."
Trên mặt trùng cái bán hàng kéo ra một nụ cười đầy chuyên nghiệp trả lời: "Nhẫn cưới ở bên này, mời hai vị theo tôi."
Nội tâm thì: Trời ơi, lần đầu tiên nhìn thấy trùng đực đi mua nhẫn cưới, việc này nhất định sẽ được ghi lại trong sự nghiệp cả đời của mình!
Người bán hàng chỉ vào những chiếc nhẫn được đặt trong kệ thủy tinh, sau đó giới thiệu: "Đây đều là những mẫu mới nhất, hai vị có thể xem qua."
Phong Tảo nhìn tới nhìn lui đều thấy cái nào cũng giống nhau, "Tu Tư ơi, mấy cái này không đẹp, hay là chúng ta đặt làm riêng đi."
Đặt làm riêng sao, điều này sẽ ý nghĩa hơn nhiều.
Tu Tư có chút hưng phấn nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói: "Đều nghe theo ngài hết."
Mặc dù Tu Tư nói như thế, nhưng Phong Tảo vẫn có thể cảm nhận được tâm tình Tu Tư đang rất hưng phấn, xem ra đề nghị việc này là một quyết định đúng đắn.
Người bán hàng vừa nghe tới đặt làm riêng thì hai mắt liền tỏa sáng, ha ha, kinh phí để đặt làm riêng rất lớn, như vậy thì tiền hoa hồng của hắn cũng sẽ tăng lên không ít, he he he.
Những khách hàng xung quanh vẫn đang yên lặng quan sát chuyện bên này khi nghe thấy Phong Tảo nói muốn đặt làm nhẫn riêng thì không khỏi hâm mộ Tu Tư.
Thật ra đặt làm riêng cũng không có gì đặc biệt, cùng lắm là tốn nhiều tinh tệ hơn bình thường một chút, nhưng mà trùng đực là người mở miệng muốn đặt làm riêng thì lại là chuyện khác, hơn nữa còn là đặt làm nhẫn cưới, việc đó cho thấy trùng cái này chắc chắn sẽ là thư quân.
Bên cạnh, một tiểu á thư đang lựa vòng cổ, hắn đã quan sát Phong Tảo từ khi bọn họ vừa bước vào cửa hàng, hắn đã quyết định dùng vẻ bề ngoài đáng yêu của mình, quyết tâm câu dẫn Phong Tảo.
Dù sao thì trùng đực cũng rất thưa thớt, bản thân phải tranh thủ giành lấy một vị trí thư hầu của anh ta, sau đó dùng ít mưu kế, con trùng cái thô kệch đó kiểu gì mà chẳng bị đẩy sang một bên, đến lúc đó bản thân hắn có thể chiếm được cái vị trí thư quân kia rồi.
[ Mỡ: ác gì mà ác dữ thần, ế bằng thực lực đó phren ' ^ '
Thảo Tèo: chúng ta ai cx ế bằng thực lực cả phren à ; - ;
Mỡ:........ ]
Hắn vừa suy nghĩ vừa đi đến chỗ Phong Tảo, đang định mở miệng nói.
Phong Tảo: "Xin chào, phiền anh tránh ra một chút, anh đang chặn đường người yêu của tôi đó."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha" những khách hàng khác trong tiệm chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ý đồ của á thư này, bây giờ thì hay rồi, bị người ta đuổi đi trước.
[ Mỡ: Zừa lòng tui lắm, Tèo hen - Tèo: Đã cái nư luôn :))))) ]
Trước khi á thứ đó kịp phản ứng lại thì Phong Tảo đã dẫn theo Tu Tư đi vào gian phòng bên cạnh.
"Ai muốn đặt làm riêng đâu?" Một trùng đi theo người bán hàng tới nói.
Phong Tảo nghĩ: Xem ra trùng này cũng lớn tuổi rồi, chắc hẳn đây là một nhà thiết kế dày dặn kinh nghiệm.
Phong Tảo: "Chào ngài, hai chúng tôi muốn đặt làm riêng một đôi nhẫn cưới."
Nhà thiết kế thấy trùng đực nào cũng giống nhau liền trực tiếp quay sang hỏi Tu Tư: "Muốn làm kiểu dáng gì, mau nói cho tôi biết yêu cầu của cậu đi."
Phong Tảo nhướng mày nghĩ: Xem ra nhà thiết kế này không thích trùng đực cho lắm.
Tu Tư cũng nhìn ra điều đó.
Tu Tư: "Cái này..." Vội nhìn về phía Phong Tảo.
Phong Tảo lập tức tiếp lời: "Kiểu dáng đơn giản một chút, sau đó khắc thêm tên viết tắt của chúng tôi lên, tốt nhất là nên sử dụng vật liệu nào có thể tàng hình được, loại phù hợp cho quân thư trong lúc huấn luyện có thể tự ẩn đi. Ngài xem bao lâu là làm xong? Tiền cọc là bao nhiêu thế?"
Nhà thiết kế nghe xong liền kinh ngạc liếc nhìn Phong Tảo một cái, trầm mặc một hồi rồi nói: "Có thể làm được, tiền đặt cọc là ba vạn tinh tệ."
Nhân viên bán hàng nghe thấy khách muốn đặt cọc tiền liền chạy tới nói: "Thưa ngài, ngài có thể thanh toán tiền đặt cọc ở bên này ạ."
Tu Tư vừa muốn đi theo nhân viên để trả tiền thì ngay lập tức bị Phong Tảo giữ lại.
"Em sẽ trả tiền, tuy là em không có nhiều tiền, nhưng thứ này em muốn tự mình thanh toán nó."
Tu Tư: "Nhưng những thứ này đều là..."
Phong Tảo nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của Tu Tư rồi nói: "Được rồi, chúng ta không cần phải phân chia rõ ràng như vậy, tất cả mọi thứ chúng ta có đều là của cả hai, không cần phân biệt là của em hay của anh, nhưng lần này là nhẫn cưới của hai chúng ta nên em muốn tự mình thanh toán nó."
Tu Tư biết lời trùng đực nói ra là không thể nào thay đổi được nên cũng đành nở một nụ cười ngọt ngào đồng ý với Phong Tảo.
Nhìn theo trùng đực rời đi tính tiền, nhà thiết kế nói với Tu Tư: "Xem ra tình cảm của hai người rất tốt nha."
Tu Tư: "Ngài ấy là một trùng đực vô cùng đặc biệt, đối xử với tôi cực kỳ tốt."
Thấy bộ dạng hạnh phúc của Tu Tư cùng nụ cười tủm tỉm đang đi tới chỗ trùng đực, nhà thiết kế vui vẻ nói: "Ngày mốt nhớ quay lại đây lấy đồ đấy, tôi sẽ làm cho hai người một đôi nhẫn cưới thật đẹp." Nói xong liền rời đi.
Phong Tảo: "Ơ? Sao lại đi nhanh vậy chứ. Tu Tư ơi, chúng ta cũng về nhà thôi!" Nói xong liền nắm lấy tay Tu Tư.
Nhìn tay mình đang được bàn tay khác nắm lấy, Tu Tư vui vẻ nói: "Được, chúng ta cùng về thôi nào."
Mặc dù nói là về nhà nhưng khi đi ngang qua cửa hàng quần áo thì Phong Tảo vẫn lôi kéo Tu Tư vào mua mấy bộ đồ, cuối cùng hai trùng lại mua thêm bắp rang cùng đồ uống đi vào rạp xem phim tình yêu...
Dù Tu Tư không hiểu được chút xíu nào nội dung của bộ phim nhưng chỉ cần nhìn Phong Tảo ở bên cạnh thì hắn cũng cảm thấy rất vui và thoải mái rồi....
----------------- hết chương 4 ----------------
***TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD: Aolennho32***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top