Chương 9


Convert: Hồng Hạnh Xuất Tường (hienvienvothuong)
Phí Dương thay quần áo, ra cửa ngồi trên tàu điện số 5, đến trạm đường Bình An chuyển sang số 7, không đến nửa giờ, liền đến văn phòng luật sư Tần Hỏa.
Văn phòng phía bên phải con đường, cánh cửa màu hỏa hồng, giống với phong cách ở trên mạng.

Phí Dương đẩy cửa đi vào, nghĩ sẽ nhìn thấy một nam luật sư có đầu tóc màu đỏ lẳng lơ rực rỡ..
Diện tích đại sảnh của văn phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ sáng ngời, cho người ta một loại cảm giác thoải mái.
Cô gái xinh đẹp mặc chính trang đứng trước đài thấy Phí Dương tiến vào, mỉm cười đứng lên, "Tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không?"
Phí Dương bước vài bước đi tới, cười nói, "Tôi hẹn luật sư Tần Hỏa ký hợp đồng."
Cô gái xinh đẹp trước đài mở ra ký lục* hẹn trước, "Tiên sinh ngài họ gì?"

Ký lục*: bản ghi chép
" Qúy dánh Phí, Phí Dương."
"Tốt." Cô gái xinh đẹp chỉ chỉ số pha vàng nhạt bên tay phải , nói với Phí Dương, "Phiền ngày ngồi bên này, chờ một lát, luật sư Tần đang ở tiếp đãi khách hàng."
Phí Dương đi đến sô pha chỗ ngồi xuống, đánh giá hoàn cảnh nơi này.
Tuy rằng ngoài cửa rực rỡ, nhưng nội thất lại có phong cách phi thường nho nhã, mặt tường màu vàng nhạt lịch sự tao nhã, trước đài nhỏ là màu xanh da trời nhạt mát mẻ.
"Tiên sinh, ngài uống cà phê hay là trà trái cây?" Cô gái xinh đẹp đi tới cười hỏi.
"Trà trái cây, nóng."
"Tốt, chờ một lát."
Phí Dương uống trà trái cây, dạ dày ấm áp, không tự giác nghĩ tới báo con trong nhà.
Tuy rằng luôn là bộ dáng cao ngạo bộ, nhưng lúc cào mình bị thương, vẫn sẽ thực quan tâm miệng vết thương của mình, khi đó, thật ra trong lòng mình cũng rất ấm áp.
Trên thang lầu truyền đến thanh âm nói chuyện, Phí Dương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người yểu điệu, đôi mắt xanh đen, khóe miệng có vết thương cùng một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang thắt cà vạt, cao cao gầy gầy, đứng thẳng tắp từ trên thang lầu đi xuống tới.
"Yên tâm đi, kiện tụng bạo lực gia đình như vậy tôi nhận rất nhiều, chưa từng thua qua." Người đàn ông nói với người phụ nữ.
Trong giọng nói toát ra vô cùng tự tin, tuy rằng có chút cuồng ngạo, nhưng mạc danh làm người an tâm.
"Vậy kính nhờ anh, luật sư Tần."
Người đàn ông vẫn đưa người ra cửa, mới quay đầu, theo thói quen mà sửa sang tây trang lại một chút.
Phí Dương đứng lên, người đàn ông gật đầu với cậu, cô gái xinh đẹp trước đài nói, "Luật sư Tần, vị này là Phí tiên sinh đã hẹn ký hợp đồng trước với ngài."

Nguyên lai vị này chính là Tần Hỏa.
Không có đầu tóc màu lửa đỏ, không có trang điểm rực rỡ.
Tóc ngắn màu đen, tây trang thẳng tắp, đích xác là cách ăn mặc của tinh anh.
Tần Hỏa cười đi lại bắt tay với Phí Dương, "Phí tiên sinh, xin chào."
Phí Dương lễ phép mà mỉm cười đáp lại.
"Chúng ta đi vào văn phòng đi."
Phí Dương đi theo Tần Hỏa lên văn phòng lầu hai.
Văn phòng bài hai cái kệ sách, một cái sắp đầy sách, một sắp hộp hồ sơ màu lam chỉnh tề theo hàng.
Trước kệ sách là một cái bàn làm việc bằng gỗ, bên trên đặt một cái tinh não, bên cạnh tinh não là một chồng tư liệu, được sắp xếp chỉnh tề.
"Ngồi."
Tần Hỏa chỉ chỉ ghế xoay đối diện với bàn làm việc nói với Phí Dương, chính mình cũng ngồi xuống, thuần thục mà từ tinh não in ra hợp đồng đã soạn trước đưa cho Phí Dương nhìn xem.
"Số lượng cụ thể, tôi đều đánh dấu ở trên hợp đồng, cậu nhìn xem có vấn đề gì hay không, không thành vấn đề thì ký tên xuống ở bên phải."
Phí Dương gật đầu, nghiêm túc xem từng chữ từng chữ một của hợp đồng.
Dù sao cũng hơn 1000 vạn, cậu không dám qua loa.
Xác nhận không có vấn đề, Phí Dương thêm tên của mình ở bên phải.

"ID tinh não của cậu gì? Tôi gửi qua cho cậu một phần để lưu giữ."
Phí Dương báo ID, Tần Hỏa gửi qua cho Phí Dương.
Nghĩ đến ngày mai chú sẽ trở về, chắc hẳn không có khả năng hòa hợp, Phí Dương chào hỏi trước với Tần Hỏa, "Ngày mai chính là sinh nhật tròn 25 tuổi của tôi, tôi muốn ngày mai khởi tố."
"Không thành vấn đề." bộ dánh Tần Hỏa như đã định liệu trước.
"Vậy đại khái bao lâu có thể có kết quả?"
Phí Dương càng chú ý vấn đề này, bởi vì một khi ngày mai mạnh mẽ nháo lên , khẳng định cậu cũng vô pháp ở lại trong cái nhà kia, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.

Hiện tại trong tay có hai vạn tinh tệ, nếu kết quả cứ kéo dài rồi lâm vào thế bí, như vậy với cậu mà nói rất bị động.
Thời đại tinh tế, lạm phát vẫncòn tương đối nghiêm trọng.
"Loại tình huống này của cậu, tình tiết không có điểm nào không rõ ràng, thẩm lý và phán quyết kết quả sẽ rất nhanh, nhiều nhất hai ngày. Nếu kết quả xuống, bọn họ kéo dài mà nói, cậu còn có thể xin cưỡng chế chấp hành, bất quá toà án muốn thu 0.5% phí thủ tục."
Thời đại tinh tế, hiệu suất làm việc rất cao nha!
Chẳng qua là, 0.5%=50000, đẳng thức như vậy vẫn làm Phí Dương đau thịt một chút.
Phí Dương về đến nhà, thím đang tưới hoa ở phòng khách, ngày hôm qua còn có thiện ý với mình, hôm nay đến cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vẻ mặt dương dương tự đắc, phảng phất hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Phí Dương cũng không tiếp lời với bà ta, trở về phòng mình.
Trạng thái tinh thần của báo con tốt lên rất nhiều, Phí Dương đẩy cửa tiến vào, nhóc liền dựng lổ tai lên nhìn qua trước cửa.
Nhìn đến báo con, tâm tình Phí Dương nhẹ nhàng không ít.
"Đầu có cảm giác khá hơn chút nào không?"
Phí Dương xoa xoa tay, đi tới, gần gũi quan sát thần sắc báo con một chút, hỏi.

Báo con thế nhưng gật gật đầu.
Cái này chẳng qua là trả lời bình thường, lại làm Phí Dương rất là thỏa mãn.
Rốt cuộc là một đứa nhỏ có thể giao lưu bình thường, có lẽ lúc trước không muốn phản ứng với mình cũng do phần đầu ứ đổ mà khó tiếp thu đi.

"Chú làm nóng tay một lát rồi quay lại, châm cứu cho con thêm một lần, làm liên tục, hiệu quả sẽ càng tốt."
Phí Dương nói xong, báo con vốn mày giãn ra rõ ràng nhíu lại, chính là bị bài trừ một cái rãnh nhỏ. (em ấy nhíu mày lại, ở giữa hai mày có cái rãnh nhỏ ấy)
Lấy kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của Phí Dương, đương nhiên biết phần đầu báo con ứ đổ nghiêm trọng như vậy, châm cứu lên rất đau, cho nên an ủi nói, "Yên tâm, lần này liền sẽ không có đau như lần trước."
Báo con giương cằm lên, biểu tình ngạo kiều giống như đang nói, ta có chỗ nào sợ đau?
Nhịn xuống xúc động muốn ôm lên hảo hảo xoa xoa thằng nhóc cao lãnh ngạo kiều này, Phí Dương cười đi đến trước bàn, mở ra tinh não.
Thừa dịp tay còn chưa có nóng trở lại, trước nhận hợp đồng Tần Hỏa gửi lại đây lưu trữ tốt, sau đó lại bắt đầu tìm tin tức thuê nhà ở lân cận.

Ngày mai mặc kệ kết quả như thế nào, khẳng định là muốn dọn đi ra ngoài.
Phòng ở phải xem trọng trước, như vậy sẽ không trở tay không kịp.
Bởi vì chỉ có một người ở, hơn nữa trước mắt tiền trong tay lại có hạn, Phí Dương liền ở diễn đàn vạn sự thông chuyên mục cho thuê phòng ốc tìm một căn có một phòng một sảnh, tiền thuê còn thấp một chút.
Tuy nói cậu đã là một phú nhị đại ẩn hình sắp sửa có hơn 1000 vạn tinh tệ, nhưng là, rốt cuộc tiền còn chưa tới tay.
Tiếu phí không vượt mức quy định là thói quen trước sau như một của Phí Dương.
Lật xem nhiều bài post, cuối cùng Phí Dương nhìn trúng một căn nam bắc thông suốt có một phòng một sảnh, hướng sáng tốt, tiền thuê 12000 tinh tệ / nửa năm.
Vị trí địa lý cũng gần, cách cái nhà này có năm sáu dặm đường*, phụ cận còn có trạm của tàu điện số 5, giao thông cũng thuận tiện.

dặm đường*: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2km
Cùng chủ phòng liên hệ điện thoại xong, buổi chiều 5 giờ, sau khi chủ phòng chủ tan tầm đi xem nhà ở.
Tạm thời giải quyết vấn đề phòng ở, tay Phí Dương bị đông lạnh đến lạnh lẽo cũng chậm rãi nóng hổi lại, cậu đi rửa sạch tay, cầm hộp châm cứu, đi đến trước mặt báo con.
Phí Dương vừa đi lại, thân mình báo con rõ ràng vừa động, vẫn là tận lực bảo trì sắc mặt bình tĩnh.
Nhưng mà, nhất cử nhất động này của báo con ở trong mắt Phí Dương, quả thực là bộ dáng như lâm đại địch.
"Hôm nay không châm đầu."
Lời kia của Phí Dương vừa thốt ra, rõ ràng nhìn đến báo con cơ bắp lại thả lỏng một ít, chỉ là vẫn trầm ổn như cũ mà ngồi ở chỗ đó.
Tính cách trầm ổn đến muộn (muộn trong muộn tao =)) ) như vậy, thật không giống một đứa nhỏ.
Chính là nhìn nhìn, xác thật chính là báo con.
Hôm nay châm từ cổ theo xương sống châm xuống dưới, chủ yếu khơi thông kinh lạc, làm cho máu từ đầu có thể tuần hoàn thẳng đường từ trên xuống dưới.
Thân thể người là một cái chỉnh thể, không thể chỉ đau đầu trị ở đầu, chân đau trị ở chân, phải chú ý tính chỉnh thể.
Hai kim châm ở cổ vẫn vô cùng đau, Phí Dương cũng không có vì lần trước bị cào cho bị thương mà khiếp đảm.
Lúc đi học trước kia, nghe học tỷ học trường Tây y chuyên khoa phụ sản dạy qua, phụ nữ mang thai sinh con đau cực kỳ, cũng sẽ không tự giác mà cắn lên mình hoặc là cánh tay của nhân viên y tế bên cạnh.

Bác sĩ chính là chức nghiệp như vậy, tình huống như thế nào đều có khả năng gặp được. Nhưng đã lựa chọn con đường này, nhận được tính nhiệm của người bệnh, liền phải kiên định mà đi xuống.
Tiếng xé rách chói tai truyền đến, lại không có đau đớn.
Phí Dương cúi đầu, phát hiện báo con móng vuốt nhọn của báo con, thế nhưng trảo phá ở trên chăn, sợi bông thẹn thùng mà lộ ra, không biết làm sao.
Nhất định là đau quýnh đít.
Như vậy mà không có duỗi trảo về phía mình, Phí Dương từ trên xuống dưới nhìn báo đốm nho nhỏ, chỗ sâu nhất trong lòng kia có một tia xúc động mềm mại.

Qua hai kim đau nhất này, kế tiếp tuy rằng số kim nhiều, nhưng đều không phải quá đau, báo con có lực nhẫn nại mạnh đến bất ngờ cũng không phản ứng dị thường gì.
Châm cứu xong, chờ đợi nửa giờ sau nhổ kim, Phí Dương cũng không có chuyện gì làm, liền kéo ghế dựa lại đây, ngồi đối diện với báo con.
Báo con nhíu nhíu mi, quay đầu đi, không muốn đối diện cùng Phí Dương.
Một động tác này lại kéo hai kim trên cổ hai, đau đớn khiến cho nhóc lại đem đầu quay lại.
Phí Dương nhanh chóng đứng lên, kiểm tra một chút không đáng ngại, mới lại ngồi xuống, thở dài, nói, "Nhóc không thích chú như vậy sao, đến cả liếc mắt nhìn chú một cái cũng không muốn."
Mặt báo con vẫn vô biểu tình.
"Ai, ta thật là nhặt cái tổ tông trở về." Phí Dương bất đắc dĩ.
Báo con nhíu nhíu mi.
Cái biểu tình rất nhỏ này bị Phí Dương bắt được, Phí Dương duỗi tay búng cái đầu bị băng bó của báo con một cái.
"Như thế nào? Con còn không đồng ý lời chú nói a!"
Báo con vốn dĩ híp mắt, sau khi bị búng băng đầu một cái, lập tức mở hai mắt, trừng mắt Phí Dương, trong nháy mắt tiếng hít thở đều nặng.
Ở chung lâu rồi, Phí Dương đối với thiên tính sợ hãi thú nhân cao đẳng cũng chậm rãi tiêu trừ, hơn nữa đôi mắt to tròn xoe ngập nước của báo con thấy như thế nào cũng đáng yêu.
Phí Dương căn bản không màng báo con mạnh mẽ uy hiếp, cười nói, "Rõ ràng chính là cái tiểu tổ tông, còn cãi bướng không thừa nhận, đứa nhỏ này sao có thể ngạo kiều như vậy a."
Lời kia vừa thốt ra, quả nhiên, báo con lại không để ý tới cậu, trực tiếp nhắm lại hai mắt.
Từng trải, không muốn đùa.
Không đùa cao lãnh, đùa một chút càng cao lãnh.
Một chút cũng không giống như lúc chơi đùa cùng cháu trai với cháu gái mình ở kiếp trước , có hơi thở của thiếu nhi.
Phí Dương bất đắc dĩ mà lắc đầu, chẳng lẽ tuổi thơ của thú nhân cao đẳng đều là cái dạng này?
Chỉ đã làm thú nhân cấp thấp cùng người thường Phí Dương tỏ vẻ không hiểu.
Vừa đến nửa giờ, Phí Dương liền nhổ kim ra, bởi vì báo con còn tương đối nhỏ, thời gian châm cứu quá dài cũng sẽ hư, thân thể không chịu nổi.
Rót ly nước ấm cho báo con xong, lại lấy thịt khô lại đây, để cho báo con bổ sung thể lực.
Châm cứu nhìn như chỉ là châm một cây kim nhỏ xuống, nhưng đều châm trên huyệt vị quan trọng, nâng cao tinh thần đề khí tuy rằng chữa bệnh, nhưng cũng tiêu hao người nhất.
Báo con ưu nhã mà ăn thịt khô, làm cậu không tự giác lại nghĩ tới lời Phương Hoa nói, thật sự giống một tiểu vương tử.
Vương tử báo đốm trong truyện thiếu nhi.
Vội một trận này xong, đã hơn một giờ.
Phí Dương xuống lầu, quả nhiên hai mẹ con người ta đều đã ăn xong đi nghỉ ngơi.
Phí Dương tự mình đi phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra thịt dê đông lạnh, nhanh chóng rã đông, làm thịt dê xào cay.
Thân thể cậu hàn, đã vận động nhiều ngày thêm châm cứu nổi lên tác dụng, trị liệu bằng thức ăn cũng phải đuổi kiệp, phối hợp hiệu quả mới có thể càng tốt.
Thịt dê mùi hương bị xào ra tới, Phí Dương lấy chiếc đũa từ trong nồi lấy ra một khối nếm nếm, có chút nóng, nhưng vị ngon đã lâu không ăn xông thẳng lên não, phi thường hưởng thụ mà ăn thêm một khối, mới sắp xếp lên khay bưng đi nhà ăn.
Phí Dương ăn cơm nhanh, đây cũng là thói quen kiếp trước làm nghề y dưỡng thành.
Có đôi khi bệnh nhân từ buổi sáng 7 giờ rưỡi vẫn luôn đợi đến 1 giờ rưỡi, buổi chiều 2 giờ lại muốn bắt đầu, thời gian để cho bác sĩ ăn cơm thật sự rất ít.
Đương nhiên, đây cũng không phải là thói quen tốt gì.
Cho nên, hiện tại nếu không cần thời gian gấp như vậy, Phí Dương liền cưỡng bách chính mình ăn từ từ, giảm bớt gánh nặng cho dạ dày.
Chờ Phí Dương ăn xong, đem chén đĩa đặt lại, lên lầu đã là nửa giờ sau.
Phí Dương đẩy cửa đi vào, báo con đã nằm bò ngủ rồi.
Hộp thịt khô còn mở, mùi hương tùy ý mà ở trong căn phòng nhỏ tản ra tứ tán, móng vuốt báo con còn cầm miếng thịt khô đã ăn đến một nửa.
Phí Dương cười cười, đem miếng thịt khô bị ăn còn một nửa để lại trong hộp, sau đó đem nắp hộp đóng lại, lại tay chân nhẹ nhàng mà lấy tới tấm thảm nhỏ đắp lên cho báo con.
Nhẹ nhàng mà nằm lên trên giường mình trên, Phí Dương thở dài, hình như mình rất giống cha già.
Đặt tốt đồng hồ báo thức, nghỉ ngơi một giờ, phải dậy mang báo con đi đổi thuốc, trước đó đã hẹn tốt.
Đổi thuốc xong còn phải đi xem nhà ở, buổi chiều còn phải vội.
Một khắc bị đồng hồ báo thức đánh thức kia, Phí Dương cảm thấy mình chỉ mới ngủ, đã phải dậy rồi.
Giãy giụa lật người qua, nhắm mắt lại sờ soạng di động, đóng lại đồng hồ báo thức.
Lại lăn qua lộn lại lăn lộn một hồi lâu, ngủ nướng đến trong lòng bất an, lấy di động ra, vừa mở mắt xem, thật sự đã 2 giờ rưỡi.
Phí Dương dụi dụi mắt, từ trên giường bắn lên tới, nhìn đến báo con cũng bị đánh thức, biểu tình có chút chất phác.
Ngốc ngốc, một bộ dáng ngủ đến còn mê mê hoặc hoặc.
Phí Dương rửa mặt, hoàn toàn thanh tỉnh, tìm ra hộp giữ nhiệt nhỏ, đặt ở trên sô pha, vỗ vỗ đỉnh hộp.
"Điểm Điểm, vào đi, chúng ta đi tìm gia gia đổi dược."
Báo con nhăn mày lại, đầy mặt kháng cự, không tự giác mà lui lại phía sau.

Phí Dương cũng không biết nhóc kháng cự cái tên Điểm Điểm này nhiều hơn hay là cái hộp giữ nhiệt này nhiều hơn.
Bất quá, xét thấy lần trước đấu tranh thất bại, báo con cuối cùng vẫn là gục cái đuôi xuống, không tình nguyện mà bò vào hộp giữ nhiệt.
Thẳng đến khi Phí Dương khép lại nắp hộp giữ nhiệt, báo con vẫn không xoay người lại, vẫn hướng mông ra bên ngoài

"Được rồi, nghe lời, sẽ mua cho con nhiều thịt khô ăn."
Nghe được thịt khô, Phí Dương nhìn thấy mông báo con giật giật.
Phí Dương cười cười, mang lên hộp giữ nhiệt ra cửa.
Ngồi trên tàu điện số năm, đến trạm bệnh viện Minh Đức xuống xe.
Sau đó rẻ qua một cái giao lộ, đi đến đường Phục Hưng vào y quán của ông lão mặc đồ trắng.

Vừa muốn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy trên cửa kính có dán một mảnh giấy hồng: chuyển nhượng y quán.

23/05/2020

~Kỷ Tư Thần~

Tui cứ ngỡ một chương hem dài, thật ra nó dài muốn chết, ngồi edit đến đau mông luôn mới xong. T^T

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top