8


cv: Hồng Hạnh Xuất Tường (hienvienvothuong)

Hướng Ái Quân vẫn cứ đưa, thái độ kiên quyết.
Trong lòng Phí Dương nổi lên một tia gợn sóng, cái từ bảo vệ quốc gia này, trước nay cách nghề nghiệp của cậu rất xa xôi, đây là lần đầu tiên.
Ánh mắt của Phương Hoa thấy ánh mắt Phí Dương chần chờ, cười từ trong tay Hướng Ái Quân lấy qua hai chồng tinh tệ, nhét vào trong tay Phí Dương, "Tiểu thần y, chúng ta còn có rất nhiều anh em nữa, nếu cậu khách khí như vậy, chúng ta về sau lại đến rất ngượng ngùng."
"Đúng vậy, đều bệnh cũng không nhẹ!" Hướng Ái Quân theo sát bước chân Phương Hoa.
Hướng Ái Quân nói nói quá đùa, Phí Dương phụt cười một tiếng.
"Tôi trở về xoát xoát vòng bạn bè mới biết được, cậu ở bệnh viện Minh Đức chữa bệnh cho khỉ con viêm phổi hôn mê, không có tiền chữa bệnh đều không thu tiền."
"Chúng ta có tiền, cậu liền cầm đi có thể cứu càng nhiều đứa nhỏ không có tiền chữa bệnh cũng tốt a."
Hướng Ái Quân nói đến đây, Phí Dương cũng không hề chối từ, nhận lấy 20000 tinh tệ nặng trĩu này.
Tuy rằng sư phụ nói làm đại phu nên thanh liêm nhân ái, nhưng hiện tại cậu không có công việc, lập tức lại phải bị thím đuổi ra ngoài, cũng chỉ hảo tạm thời thu hồi một tia thanh liêm này trước.
Chương 7
Tiễn Hướng Ái Quân cùng Phương Hoa, thím cư nhiên tự mình đi lên kêu cậu ăn cơm trưa, ý cười đầy mặt.
Phí Dương không biết vì sao, nhưng cũng lễ phép gật đầu, "Cảm ơn thím."
"Ai nha, đều là người một nhà, khách khí cái gì." Quay đầu nhìn đến báo con cong lưng trừng bà, vẻ mặt hung ác, lại nói với Phí Dương, " Cũng dẫn báo con này theo ăn cơm đi."
"Thím nghĩ nghĩ lại, nó nhỏ như vậy, kỳ thật cũng rất đáng thương."
Người khác nói như vậy, Phí Dương tin.
Nhưng lời nói này tới từ thím, chỉ cho Phí Dương cảm giác một lòng lễ hạ vu nhân, tất có sở cầu.

*lễ hạ vu nhân, tất có sở cầu: hạ thấp mình với người khác ý như nịnh nọt người khác vì có chuyện nhờ vả người.
Thím đi rồi, Phí Dương đi đến trước mặt báo con hung ác, dặn dò, "Lát nữa ngoan ngoãn ăn cơm, trẻ con không cần gây chuyện."
Đừng lại nhiễu loạn cái gì, đem báo con dưỡng tốt vết thương tiễn đi mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Báo con khịt mũi.
Phí Dương biết nó như vậy là hiểu rõ ý tứ của mình, cũng không hề nói gì thêm.
Tuy rằng báo con không tình nguyện, nhưng xét thấy trước đó hoạt động kịch liệt, miệng vết thương thấm huyết nghiêm trọng, Phí Dương vẫn lấy không mua thịt khô nhỏ làm uy hiếp, mạnh mẽ đem nó ôm đến nhà ăn.
Khó được, Phí Nghị cùng thím thế nhưng cũng chưa động chiếc đũa, đang đợi cậu.
Đây là chuyện mà sau khi cậu trọng sinh đến nơi này cùng trong trí nhớ trước của nguyên chủ chưa bao giờ xuất hiện.
Thấy Phí Dương tay ôm báo con không quá tiện, Phí Nghị đứng lên kêu một tiếng anh trai, cười giúp Phí Dương kéo ghế ra.
Còn giúp báo con chuẩn bị cái ghế cao ở bên cạnh.
Phí Dương gật đầu đáp lại, dàn xếp báo con tốt mới tự mình ngồi xuống.
Chỉ lẳng lặng mà tiếp thu hết thảy, xem kế tiếp bọn họ muốn xướng cái tuồng gì.
"Được rồi, nhanh ăn cơm đi."
"Dương Dương, hôm nay xào riêng món con thích ăn nhất cần tây thăn bò, mau nếm thử."
Thím một bên cười, một bên gắp đồ ăn cho Phí Dương, thật thân thiết giống như mẹ đối với con trai lâu rồi chưa về nhà, làm cho Phí Dương cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Báo con nhìn đến một bàn thịt, cầm lấy nĩa vừa muốn đi xiên, đã bị Phí Dương đánh gãy, gắp thịt bò phóng đến bàn của nó.
"Thương của con còn không có tốt, chú cho gắp cho con cái gì, con liền ăn cái đó."
Báo con tuy rằng phi thường không tình nguyện, nhưng đã lãnh hội qua sự cường ngạnh của Phí Dương ở trên việc ăn này, cúi đầu ăn mâm thịt bò.
"Dương Dương a, chú của con gọi điện thoại cho thím, nói thanh lý hải tặc đã không sai biệt lắm, không bao lâu là có thể trở về."
Thím rốt cuộc buông chiếc đũa mở miệng.
Phí Dương gật gật đầu, "Kia thật tốt quá, chú cũng đi ra ngoài rất lâu."
"Đúng đó! Ai nha, chú con còn ở trong điện thoại giáo huấn thím đâu, nói thím không quan tâm con."
Nga?
Phí Dương ngẩng đầu nhìn về phía thím giờ phút này có vẻ mặt ủy khuất.

Nếu thật sự chú quan tâm cháu trai như vậy, vậy nhiều năm như thế, nguyên thân cũng sẽ không ở trong cái nhà này bị khi dễ thành bộ dạng này.
Đối diện với ánh mắt Phí Dương, thím oán giận nói, "Dương Dương con nói xem, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, hiện tại công việc cũng không tìm được, giáo huấn thím không quan tâm hôn nhân đại sự của con."
Lời này của thím, Phí Dương nhớ tới, mình là cái dựng thể*.

*dựng thể: thân thể có thể mang thai, sinh con
Thời đại tinh tế, nữ cùng với nam dựng thể đặc thù đều có thể sinh dục.
"Không có việc gì, thím, con còn không vội, tìm công việc là chính."
Trực giác Phí Dương sẽ không có chuyện tốt.
"Ai nha, cả hai đều không chậm trễ được."
"Chú con giúp con tìm một người, rất không tồi."
Phí Nghị cũng đi theo gật đầu đẩy mạnh tiêu thụ, "Đúng đó, anh, gọi là Trình Khải, mới 33 tuổi, đã là thiếu tướng của đại quân Hổ tộc chúng ta, đồng cấp với cha, tiền đồ vô lượng."
Vụ này nghe đến thật không tồi, thực ngoài ý Phí Dương đoán trước.
Thấy Phí Dương không nói lời nào, thím cười nói, "Tuy nói tuổi so với con lớn chút, nhưng là, tuổi lớn biết thương người a."
"Con xem, chú con cũng với thím lớn hơn 8 tuổi, thím liền cảm thấy rất tốt."
"Hơn nữa chú con tự mình giúp con chọn, nhất định sẽ không kém."
"Như vậy, vấn đề công việc của con cũng không cần lo lắng, tiền lương quân đội trợ cấp cao, con không làm việc, nuôi con cũng không thành vấn đề nha."
Thím cùng Phí Nghị càng cố nói tốt, Phí Dương càng cảm thấy có chỗ không đúng.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*: không có chuyện gì sẽ không xum xoe nịnh nọt, không có gian trá thì là cướp bóc.
Cậu cười cười, "Con lại suy xét một chút đi, thím, ăn cơm trước."
"Tốt, vậy con suy xét một chút, bất quá nhanh lên a, thiếu tướng có điều kiện lại ưu tú như vậy, cũng sẽ không luôn chờ chúng ta."
Trong lòng thím đã có dự tính trước, điều kiện như vậy, Phí Dương không có khả năng không động tâm.
Một bữa cơm, làm ra vẻ ăn đến hài hòa.
Trở về đến phòng, để báo con xuống, Phí Dương liền mở ra tinh não, tra người tên Trình Khải này.
Điều tra ra xác thật là quân hàm Thiếu tướng, còn có một tấm ảnh quân trang.

Mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ khí phách.
Trong lòng Phí Dương nghi hoặc càng sâu, vì cái gì thím cùng Phí Nghị sẽ đột nhiên làm như vậy đây?
Chẳng lẽ chính là ý của chú?
Nhưng là nếu chú có lòng tốt như vậy, hai mươi mấy năm này, ông lại làm gì đi đâu?
Phí Dương tìm không thấy một lý do hợp lý đến thuyết phục mình —— chú thím đúng thật tốt bụng hoặc là tìm thấy lương tâm.
Nhất thời tìm không ra manh mối, Phí Dương tạm thời từ bỏ phương diện rối rắm này.
Mở ra diễn đàn vạn sự thông, lật lại thiệp tự mình phát buổi chiều.
Người đội thiếp lên rất nhiều, nhưng như cũ không có tin tức hữu dụng.
Một buổi sáng Phí Dương châm cứu cũng mệt mỏi, đóng lại tinh não, ngã vào trên giường liền ngủ.
Phòng ngủ chính.
Thần sắc Phí Nghị có chút lo lắng, đi tới đi lui, "Mẹ, nó vì cái gì không có đáp ứng? Còn nói muốn suy xét, điều kiện như vậy, đầu óc nó như thế, hẳn là cao hứng đến trực tiếp đáp ứng a."
"Hay là nói, nó biết chuyện của Trình Khải?"
Mẹ trái lại ngồi ở trên sô pha, chân dài bắt chéo, phi thường bình tĩnh mà xua xua tay, "Không có khả năng, nó đối với chuyện quân đội trước nay đều không quan tâm, chuyện của Trình Khải, lại bị quân bộ áp xuống."
"Nó suy xét cũng chỉ cảm thấy tốt, điều kiện như vậy, với nó mà nói, là cầu mà cầu không được."
Nghe mẹ phân tích như vậy, Phí Nghị cũng cảm thấy có đạo lý, mới yên lòng ngồi xuống.
"Vậy là tốt rồi, bằng không, con cũng không biết công đạo như thế nào với Hạ Ấp ở bên kia."
Mẹ vỗ vỗ chân hắn, "Yên tâm đi!"
Phí Nghị gật gật đầu, lại khôi phục thần sắc tàn nhẫn.
Phí Dương tỉnh ngủ, lại một hơi nộp mấy chục bộ sơ yếu lý lịch, nộp nhiều cũng đều không phải là không thể thực hiện.
Xét thấy chuyên ngành của mình siêu hãm như vậy, Phí Dương cũng không lo lắng đối đáp chuyên ngàng cái gì chính xác đưa ra yêu cầu công việc cùng kinh nghiệm, Phí Dương đều nộp.
Ngồi thời gian dài, cảm thấy xương cổ đau nhức, máu lên đầu không đủ, có chút trướng trướng.
Muốn đứng lên hoạt động, lại không nghĩ thắt lưng với chân ngồi thời gian dài, cũng toan, lập tức không đứng lên, mang theo ghế dựa đổ ra phía sau vài cái, chân ghế dựa ma sát lên sàn nhà thanh âm thực chói tai.
Báo con cảnh giác mà theo nơi phát ra thanh âm nơi quay đầu lại, nhìn quét một vòng,cuối cùng ánh mắt khinh thường dừng ở trên người Phí Dương.
Phí Dương đỡ lấy ghế đứng lên, đối diện ánh mắt khinh bỉ của báo con, vừa định đi lên thu thập cái gia hỏa luôn không biết lớn nhỏ này, di động trên bàn vang lên.
Phí Dương đi qua xem, trên màn hình di động biểu hiện là tinh tế chuyển phát nhanh.
Phí Dương tính toán để vào lòng, khóe miệng giơ lên, lát nữa xem chú thu thập tiểu gia hỏa cao lãnh như thế nào.
"Xin chào, phí tiên sinh, phiền ngài lấy chuyển phát nhanh một lát."
Phí Dương phủ thêm áo lông vũ xuống lầu, lấy được đơn thịt khô đặt trước khi ngủ trưa.
Lần này, Phí Dương đặc biệt phớt lờ báo con, cầm bao thịt khô trực tiếp ngồi vào trước bàn.
Đem nắp hộp thịt khô mở ra, tùy ý mùi hương phiêu tán, sau đó lại đóng lại, phóng tới trên bàn bên cạch cách sô pha rất gần.
Khứu giác báo con phi thường nhanh nhạy, ngửi được hương vị thịt khô, mũi động động, không tự giác theo mùi hương mà đến.
Duỗi móng vuốt là có thể dễ dàng với tới hộp thịt khô, nhưng là khẩy đã lâu, chính là mở không ra.
Phí Dương làm bộ không thấy được, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm tinh não.
Báo con dùng móng vuốt vỗ vỗ cái nắp, hấp dẫn lực chú ý của Phí Dương.
Phí Dương đem ghế dựa xoay lại, mặt hướng báo con, cười xấu xa hỏi, "Muốn ăn a?"
Báo con gật gật đầu.
Phí Dương vươn tay, "Kia cho chú sờ sờ đầu, liền cho con ăn."
Báo con lập tức đem đầu vặn sang một bên, vẻ mặt cự tuyệt.
Phí Dương nhướng mày, "Không cho sờ thì không có thịt khô."
Báo con thực rối rắm.
Phí Dương cũng không ép nhóc, "Vậy con lại suy xét đi." Nói xong liền xoay người.
Đã xoay đến một nửa.
"Kỉ ~"
Báo con đành chịu, nhẹ nhàng mà kỉ một tiếng.
Phí Dương trong lòng vui vẻ, lại làm bộ bình tĩnh mà quay lại.
Báo con từ từ đưa đầu lại gần, bộ dáng phi thường ngượng ngùng, nhanh chóng dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Phí Dương.
Sau đó phi thường hung hãn mà dùng móng vuốt chụp trên nắp hộp thịt khô.

Cảm giác ấm áp lại ngứa gãi qua lòng bàn tay nộn thịt, giống như trực tiếp cào tới trên đầu quả tim.
Phí Dương cười, cũng không hề khi dễ nhóc con cao lãnh, mở hộp ra cho nó.
Lúc này, phòng ngủ của Phí Nghị.
"Ấp ca, ngài cứ yên tâm đi, dựa vào cái đứa ngốc như anh trai tôi, khẳng định sẽ thượng bộ*."

thượng bộ*: tui hem rõ lắm, ai biết hú tui sửa, mà theo ý tui hẳn là đồng ý.
Phí Nghị cúp điện thoại, khóe miệng giơ lên một mạt cười tàn nhẫn.
Phí Dương, dám cùng tôi khoa tay múa chân, khiến cho mày học được làm người như thế nào.
Cơm chiều, thím lại làm một bàn đồ ăn phong phú.
Trong bữa tiệc, lại nhắc tới vấn đề hôn sự, bị Phí Dương tự nhiên mà qua loa lấy lệ cho qua.
Bọn họ càng làm như vậy, Phí Dương càng cảm thấy có vấn đề.
Bởi vì châm cứu cũng có chút mệt mỏi Phí Dương liền nghỉ ngơi sớm, bất quá cậu ngủ không sâu, đã ngủ rồi, đột nhiên cảm giác được giường nhẹ nhàng lắc lư một chút, cánh tay ngứa.
Mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, liền nhìn đến bên cạnh người có hai viên nhỏ phát ra lục quang, còn đang lay động!
Hoảng sợ ngồi dậy trong nháy mắt, cả người phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Chương 8
Đây là muốn hù chết hamster!
Tay Phí Dương sờ soạng về phía sau, ấn rất nhiều lần, mới tìm đúng vị trí, ấn mở đèn đầu giường, sau đó quay đầu nhìn đến báo con ngồi ở trên giường mình, nghiêng đầu nhìn mình, vẫn là mặt vạn năm ghét bỏ.
Phí Dương thở phào một hơi, trong đêm tối, đôi mắt báo con sẽ sáng lên.
"Con không ngủ mà làm gì vậy!" Phí Dương bị dọa đến, phục hồi tinh thần lại, cũng tức giận.
"Trở về ngủ!"
Báo con vươn thẳng cổ, vẫn bất động.
Phí Dương xuống giường thay đổi một bộ đồ ngủ sạch sẽ, xoa xoa mồ hôi trên đầu, tâm tình cũng không khẩn trương như vừa rồi, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước cháu gái nửa đêm chạy đến phòng ba mẹ bám ở trên mép giường ngủ làm chuyện khôi hài, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt báo con hỏi, "Con...... Không phải là sợ tối đi?"
Báo con hừ một tiếng, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, mông hướng về phía Phí Dương.
Xem ra là bị đoán trúng tâm sự, thẹn quá thành giận.
Tiểu khả ái ngạo kiều, Phí Dương đặc biệt muốn trêu nhóc, vì thế cưỡng chế cười, "Không sợ vậy con trở về a, chú muốn đi ngủ."
Báo con cũng không thừa nhận, cũng không quay về, ăn vạ ở trên giường Phí Dương không đi.
Phí Dương mạnh mẽ loát* một phen, thấy báo con khó chịu mà vặn vẹo mông, lông lại có dấu hiệu bắt đầu dựng thẳng lên, cũng không hề khi dễ đứa nhỏ sợ tối này, lôi kéo chăn, cũng đắp lên cho báo con, cười tắt đèn.

loát* : hem hiểu luôn
Mà giờ phút này, Phí Nghị người bên kia đầu điện thoại mắng đến thở mạnh cũng không dám.
"Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt!"
"Mày còn có thể làm gì!"
"Có chút năng lực này, còn thăng chức cái gì!"
"Ấp ca, tôi bảo đảm......"
Lời Phí Nghị còn chưa nói xong, bên kia điện thoại đã cup máy.
Phí Nghị hít sâu một hơi, buông di động.
Phí Dương, mày dám chắn đường của tao!
Sáng sớm 6 giờ, Phí Dương đúng giờ tỉnh lại. Thân thể hôm nay so với hôm qua nhẹ nhàng thoải mái.

10/05/2020

~Kỷ Tư Thần~

Mọi năm phượng nở hè về, năm nay phượng nở khi vừa nghỉ tết xong...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top