3
Convert: Hồng Hạnh Xuất Tường (hienvienvothuong)
"Đứa nhỏ này nguy hiểm!"
Có thanh âm lo lắng trong đám người truyền đến, người phụ nữ trung niên chân tay luống cuống, mềm mại ôm đứa bé vô lực run, phảng phất như ngay cả cơ hội khóc cũng không có.
Thân thể khỉ con quá yếu, rất nhanh sẽ chịu đựng không nổi.
"Chị, bệnh này tôi có thể trị, tin tưởng tôi."
Phí Dương nói năng khí phách.
Trong đám người một không có ai nghị luận, lặng ngắt như tờ.
Người phụ nữ chống lại ánh mắt chắc chắn của Phí Dương, chau mày, thần sắc mỏi mệt, nhìn con mình, nhìn nhìn lại cây kim trong tay Phí Dương, rối rắm một hồi lâu, vẫn là lắc đầu.
"Tôi, tôi trước nay chưa thấy qua cầm kim chữa bệnh."
"Mạch tượng lẫn khí tức của đứa nhỏ đã thật mỏng manh, cho tôi thử một lần, chung quy kết quả sẽ không tệ hơn so với hiện tại." Phí Dương thực thành khẩn mà nhìn người mẹ bất lực trước mắt này.
Hai người đối diện nhau.
Có lẽ là ánh mắt Phí Dương thành khẩn có lực lượng làm cho người ta an tâm, có lẽ là người phụ nữ trung niên nghĩ thông suốt, chung quy so với trơ mắt nhìn con mình chết đi thì tốt hơn, cuối cùng vẫn là gật đầu, nước mắt theo khóe mắt, không tiếng động mà lưu lại.
Phí Dương để thân thể khỉ con nằm thẳng, cởi bỏ nút thắt áo bông, ngón cái tay phải ở trước ngực khỉ con tìm huyệt vị, niết cây kim trên tay, còn chưa châm, trong đám người đã bắt đầu lộn xộn mà nghị luận.
"Mấy người nhìn cái thằng nhóc này, bộ dáng của chính mình đều ốm yếu, thấy thế nào cũng không giống người biết chữa bệnh."
"Đúng vậy, cũng chưa thấy qua dùng kim là có thể chữa bệnh a, thật là đồ lang băm a!"
......
Phí Dương ở thời điểm trị liệu, sẽ tự động che chắn hết thảy xung quanh.
Cậu thuần thục mà ở mấy cái huyệt vị quan trọng trên phổi của khỉ con hạ kim, thay phiên vê kim, kích thích huyệt vị.
Chưa bao giờ gặp qua lang băm lớn gan như vậy, mọi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trên tay Phí Dương, sợ bỏ qua cái gì, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh vậy mà an tĩnh lại, tựa hồ thanh âm hô hấp cũng không dám quá lớn.
Không đến mười lăm phút, xuyên thấu qua cây kim, bắt đầu có nhiệt khí bốc ra bên ngoài, trời đông thời tiết giá rét, một tia nhiệt khí màu trắng bay lên nhìn đến phá lệ rõ ràng.
Người mẹ vừa rồi còn nức nở khóc nhất thời cũng bất chấp, há to miệng, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Quần chúng vây xem giống như nhìn đến kỳ quan có một không hai, thật thấp mà hút một hơi khí lạnh, tấm tắc bảo lạ, tức khắc nghị luận sôi nổi như nồi nổ tung, còn lấy ra di động ghi hình phát trong vòng bằng hữu.
Phí Dương thỉnh thoảng chuyển động cây kim, thẳng đến tà nhiệt chi khí trong cơ thể đứa nhỏ này tràn ra hơn phân nửa, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi giảm xuống mới nhổ kim.
Kim bị nhổ ra hết, khỉ con cũng chậm rãi mở mắt.
"Trời ạ! Thật sự dựa vào mấy cây kim đã cứu được đứa nhỏ!"
"Nhìn thằng nhóc này, không nghĩ đến vậy mà là tiểu thần y a!"
Quần chúng vây xem đều tự phát mà vỗ tay cho Phí Dương, bởi vì cảnh nhiệt khí bốc lên kỳ lạ vừa rồi, đại sảnh tụ tập không ít người, nhất thời tiếng vỗ tay như sấm vang cả đại sảnh.
Người phụ nữ trung niên lôi kéo tay Phí Dương, ngồi quỳ trên mặt đất, kích động đến khóc không thành tiếng.
"Ân nhân a, người đã cứu mạng con tôi, cũng đã cứu mạng tôi a."
" Nếu như hôm nay đứa nhỏ đi rồi, tôi cũng sống không nổi nữa!"
Phí Dương dùng sức cầm đôi tay thô ráp như vỏ cây của người mẹ này, khóe mắt không cầm được có chút ướt át.
Trước kia, mẹ lôi kéo tay cậu, cũng thô ráp lại ấm áp hữu lực như vậy.
"Sẽ tốt."
"Mặt quần áo lại cho đứa nhỏ đi, chú ý giữ ấm." Phí Dương nhắc nhở.
Người mẹ kích động lúc này mới phản ứng lại, chạy nhanh cài nút thắt lại cho đứa nhỏ.
Khỉ con khôi phục một chút thần thái, thân mật mà ôm cổ mẹ, dùng mặt dán cái cổ lạnh của mẹ, thoải mái mà cọ cọ.
Mẫu thân ôm chặt đứa nhỏ, xoa xoa nước mắt, cười nói với con mình, "Là anh trai này cứu con."
Khỉ con quay đầu lại, theo hướng mẹ chỉ nhìn qua, hướng Phí Dương chớp chớp đôi mắt, môi bị nóng đến có chút khô nứt, vẫn là nỗ lực kéo ra một cái mỉm cười, suy yếu mà nâng lên một ngón tay nhỏ, ngoéo tay Phí Dương một cái.
"Cảm ơn anh."
Trong thanh âm mềm mại trong lộ ra ngoan ngoãn.
Cuối cùng Phí Dương lộ ra tươi cười, sờ sờ đầu khỉ con, dựng ngón tay cái.
"Em thật kiên cường!"
Khỉ con có chút thẹn thùng, ôm cổ mẹ, mắc cỡ.
"Đứa nhỏ thật ngoan a, may mắn vị này là tiểu thần y a."
"Đúng vậy, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Ánh mắt đám người vây xem lúc này nhìn về phía Phí Dương đều là tán thưởng, nghi ngờ phía trước đều vứt lên chín tầng mây.
Phí Dương ngồi xổm lâu chân tê, cười đứng lên, duỗi tay kéo hai mẹ con đứng dậy.
"Chị, chị nhớ mua chút thuốc hạ sốt cho bé uống."
Người phụ nữ có chút cố sức mà ôm con đứng lên, Phí Dương gật đầu, giờ phút này trong mắt đối với Phí Dương đều là thần sắc tín nhiệm.
"Chị lưu lại số di động của tôi, hai ngày sau lại liên hệ tôi, tôi lại châm cứu cho nó một lần, hẳn là không có gì đáng ngại."
"Ân ân."
Người phụ nữ gật đầu, một tay dùng sức ôm lại đứa nhỏ, một tay dùng lực lấy điện thoại từ trong túi ra.
Phí Dương nhìn bà ôm con thật sự không tiện, cầm di động của bà, giúp bà lưu lại dãy sổ của mình.
Vương Vân Lôi nghe nói có người đập bản hiệu của bệnh viện, dùng mấy cây kim liền đem một đứa nhỏ hôn mê chữa trị tốt.
Hắn còn cho là ai, kết quả vừa đến đại sảnh, nhìn đến Phí Dương bị vây quanh ở giũa, vẻ mặt người bệnh xung quanh cùng người nhà đều khâm phục mà nhìn cậu, vỗ tay cho cậu.
Vương Vân Lôi khinh thường mà cắt một tiếng, bình tĩnh mà đi đến giữa đám người, đôi tay đè xuống, ý bảo mọi người an tĩnh.
"Các vị bệnh nhân cùng người thân, tôi tới giới thiệu cho mọi người một chút, vị đồng chí này gọi là Phí Dương."
"Hắn học chuyên ngành văn học cổ, lại không phải bác sĩ, hắn sao có thể chữa bệnh!"
Mọi người còn tưởng rằng Vương Vân Lôi thật sự muốn tới giới thiệu thật tốt cho mọi người vị tiểu thần y tốt bụng cứu người này, không nghĩ đến, vừa đi tới đã bắt đầu phá đám.
Người phụ nữ trung niên ôm con, đứng ra nói với Vương Vân Lôi, "Vị tiểu thần y này y thuật thật sự cao minh, con tôi hiện tại khá hơn nhiều, nóng cũng giảm không ít."
Vương Vân Lôi nghe được còn có người gọi Phí Dương là thần y, theo thanh âm, xoay người đối với người phụ nữ trung niên thần sắc tiều tụy khinh thường nói, "A, hắn nếu là thần y, chính mình như thế nào còn ốm đau bệnh tật?"
Khỉ con đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của Vương Vân Lôi, có chút sợ hãi mà rụt rụt cổ, quay đầu gắt gao mà ôm lấy mẹ.
Người phụ nữ nhanh tay vỗ vỗ sống lưng còn có chút nóng của con trai.
Quần chúng vây xem lại nhìn không được, sôi nổi chỉ trích Vương Vân Lôi.
"Đều nói lòng bác sĩ như cha mẹ, bệnh viện các người ngay cả đứa nhỏ cũng không cứu, tiểu thần y người ta cứu, ngươi lại tới nói này nọ?"
"Đúng vậy!"
"Bệnh viện chỉ biết kiếm tiền, nào quản người ta sống hay chết?"
......
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, Vương Vân Lôi như thế nào cũng không nghĩ tới, cục diện sẽ biến thành như vậy, lớn tiếng giải thích với quần chúng vây xem, "Bệnh viện cũng phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, tất cả đều không trả tiền, bệnh viện phát lương cho bác sĩ như thế nào, vận chuyển bình thường như thế nào?"
"Bệnh viện Minh Đức tuyên truyền cái gì gọi là y giả nhân tâm*, cứu tử phù thương**, chẳng phân biệt sang hèn a? Tất cả đều là giả!"
(y giả nhân tâm*: người học y có tấm lòng bác ái, thương người;
cứu tử phù thương**: cứu người chết chăm sóc người bị bệnh.)
"Đúng vậy, chủ yếu là các người không cứu cũng thôi đi, người khác cứu các người còn ra nói lời khó nghe! Đây là nhân tâm* của các người?"
(nhân tâm*: tấm lòng bác ái, thương người)
"Đúng vậy, lúc tự khen chính mình toàn dùng miệng, lúc hạ nhục người khác thời điểm cũng đều dùng miệng, đến hành động chút đi!"
Vương Vân Lôi thấy trường hợp có chút không khống chế được, thẹn quá thành giận, chỉ vào Phí Dương mắng, "Phí Dương! Mày ra ngoài cho tao! Về sau không cho phép mày xuất hiện ở bệnh viện Minh Đức nữa!"
Lời này vừa ra, càng làm cho quần chúng tức giận.
"Tôi đem lời hắn nói quay lại rồi, phát lên trên mạng, làm mọi người đều nhìn xem bệnh viện Minh Đức rốt cuộc là cái dạng gì!"
"Đúng đúng, tôi cũng ghi lại, chúng ta đều phát!"
"A tôi vừa rồi không ghi lại, mau mở ra tinh* tâm sự, chúng ta mặt đối mặt xây dựng đàn**, mọi người cùng chung một cái!"
(tinh*: tinh trong tinh võng, kiểu mở mạng xã hội lên ấy;
Đàn**: diễn đàn.)
"Mật mã 11111111!" Người đàn ông hô to một tiếng.
Đám người tức khắc bùng nổ.
"Rốt cuộc là mấy số 1 a!"
Người đàn ông gãi gãi đầu, "8 số 8 số."
......
Hành động này, làm Vương Vân Lôi càng thêm nổi trận lôi đình, kêu bảo an kéo Phí Dương đi ra ngoài.
Toàn bộ đại sảnh còn loạn hơn so với chợ bán thức ăn, Phí Dương xua xua tay với bảo an, "Tôi tự mình đi."
Phí Dương đi ra bệnh viện Minh Đức, đem ồn ào náo động ném lại phía sau, cả quá trình đều không có liếc mắt nhìn Vương Vân Lôi một cái.
Vốn dĩ công việc đã tới tay cứ như vậy mà không còn, Phí Dương nhất thời không muốn về nhà, kéo khóa kéo áo lông vũ lên trên, hai tay đút túi áo, đi lang thang không có mục tiêu, bất tri bất giác, đi tới một con đường nhỏ yên lặng.
Đối diện truyền đến một trận rên rỉ nhỏ vụn, Phí Dương ngẩng đầu, nhìn đến một báo con cách đó không xa lung lay đi tới.
Thân thể màu đồng cổ, lốm đốm phân bố đều đều.
Bất quá, chân trước của nó đang chảy máu, phía sau lưu lại một đường vết máu. Đầu càng ngày càng thấp, đi chưa được mấy bước, đã kiên trì không được, ngã xuống ven đường.
Chương 3
Này không biết là đứa nhỏ nhà ai, một mình ở bên ngoài, còn bị trọng thương.
Phí Dương có thể cảm giác được nhịp tim của mình tim đập có chút nhanh, nhìn thấy con báo xa lạ, thiên tính hamster vẫn sẽ sợ hãi.
Nhưng hiện tại là thơi gian đi làm, con đường này lại thật yên lặng, không thể so với con đường chính phồn hoa trước bệnh viện, Phí Dương nhìn trước sau một vòng, cũng không có người.
Trời lạnh như vậy, lại bị thương, nếu tùy ý để nó ở chỗ này tự sinh tự diệt, khẳng định là dữ nhiều lành ít.
Tuy rằng trên sinh lý có chút sợ hãi, nhưng là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp kiếp trước, Phí Dương do dự một lát, vẫn là bước nhanh đi đền phía trước.
May mắn đây chỉ là một con báo nhỏ, nếu là thân thể trưởng thành, cậu liền thật là hữu tâm vô lực.
Đến gần ngồi xổm xuống nhìn kỹ, mới phát hiện báo con chân trái trước cùng chân phải sau đều đang chảy máu, miệng vết thương bại lộ ở bên ngoài, ẩn ẩn lộ ra khớp xương trắng bệch.
Duỗi tay thử một lần, hơi thở mỏng manh, toàn thân nóng bỏng.
Phí Dương lập tức kéo ra khóa kéo áo lông vũ, một trận gió lạnh xâm nhập, khiến cho cậu run run.
Cởi bỏ nút thắt tây trang, đem vạt áo sơ mi giá rẻ mà mình chỉ có một cái lôi ra, dùng sức xé xuống hai mảnh vải.
Đặt báo con nằm thẳng, buộc chặt ở phía trên miệng viết thương ở chân trước sau của nó, cầm máu khẩn cấp .
Thẳng đến máu ngừng chảy, Phí Dương mới thở phào một hơi, đánh giá báo con trước mắt này.
Lỗ tai nhỏ dựng lên, mũi có chút bị hồng, cái bụng trắng trắng, còn có cái đuôi nhỏ gục xuống trên mặt đất, thấy thế nào cũng không có lực sát thương, càng nhiều đáng yêu.
Sốt cậu có thể châm cứu trị liệu, nhưng miệng vết thương trên đùi cần đi bệnh viện khâu lại.
Bệnh viện Minh Đức ở phụ cận, nhưng là, Vương Vân Lôi vừa mới nổi trận lôi đình, lại không cho phép cậu tiến vào bệnh viện Minh Đức.
Huống hồ, trên tay cậu hiện tại cũng không có bao nhiêu tiền, trả không nổi tiền thuốc men quá quý.
Hết cách, Phí Dương đành phải dùng di động tìm phòng khám ở gần đây, thu phí sẽ thấp một ít.
Trên bản đồ hiện thị, phòng khám gần nhất —— Bạch Lão Y Quán, ở ngay phía sau bệnh viện Minh Đức.
Phí Dương cài đặt hướng dẫn đi bộ, bỏ điện thoại di động vào trong túi, cẩn thận mà né qua chỗ bị thương, bế báo con lên.
Cả người báo con nóng bỏng, đụng tới ngón tay hơi lạnh của cậu, thoải mái mà cọ cọ, lại không có mở mắt, hôn mê như cũ.
Phí Dương không màng vết máu trên người nhóc, đem nhóc ôm vào trong lòng ngực, dán lên áo sơ mi của mình, lại đem áo lông vũ dùng sức bao lại.
Đi theo hướng giọng nói nhắc nhở, Phí Dương rất nhanh tìm được Bạch Lão Y Quán.
Một cái phòng khám nhỏ, cửa thoạt nhìn có chút cũ nát.
Phí Dương ôm báo con, vất vả mà dùng khuỷu tay đẩy cửa ra.
Trang trí bên trong phòng khám cùng cái cửa của nó đều cổ xưa giống nhau.
Mặt tường đã loang lổ, tràn ngập dấu vết năm tháng.
Đối diện cửa vào chính là một cái bàn màu nâu hình chữ nhật , chân bàn bị bị tông đến gập ghềnh, mặt bàn bị tàn phá như là vỏ cây già bị năm tháng rột rửa.
Một ông lão ngồi phía sau cái bàn râu trắng sơ xác, mang kính viễn thị, mặc một thân áo blouse trắng đã giặt đến ố vàng, đang xem sách.
Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, ông lão từ trong sách ngẩng đầu lên, đem kính viễn thị miễn cưỡng treo ở trên mũi đẩy đẩy lên, nhìn về phía Phí Dương.
"Gia gia*, có thể phiền toái ngài xem một chút đứa nhỏ này sao?"
(gia gia*: định dịch là ông, ông nội mà nghe kỳ quá nên để gia gia luôn)
Phí Dương tuy rằng kinh ngạc trình độ cổ xưa của nơi này, nhưng vẫn là bước nhanh đến trước bàn, bế báo con từ trong lòng ngực ra, cho ông lão xem.
Ông lão nhìn đến báo con bị dính máu, cũng là cả kinh, nhanh buông sách trong tay, vòng qua cái bàn đi đến, mang lên bao tay dùng một lần, nhìn chằm chằm chỗ báo con bị thương, trách cứ nói, "Như thế nào bị thương thành như vậy! Nhanh để lên giường khám!"
Phí Dương nhanh chóng đem báo con để lên trên chiếc giường màu trắng đặt dựa tường bên phải trong nhà.
Không đợi Phí Dương trả lời, ông lão một bên kiểm tra chân bị thương của báo con, một bên trầm giọng hỏi, "Chân này là bị thương như thế nào?"
Phí Dương lắc đầu, "Con cũng không biết."
Ông lão đột nhiên xoay người lại, ngữ khí nghiêm khắc mà quát lớn: "Con của ngươi, như thế nào bị thương cũng không biết?"
~Kỷ Tư Thần~
14/03/2020
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top