Chương 37: Đăng tranh đồng nhân làm náo loạn cả siêu thoại.
Đêm đó Hoa Triều chẳng ăn tối, hai người dù chiến tranh lạnh đi nữa thì Tạ Văn vẫn quan tâm đến Hoa Triều, tối hôm đó muốn hỏi cậu có đói hay không, nhân tiện muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa cả hai.
Nào ngờ đâu gõ cửa cậu không trả lời, trong lòng dâng lên bất an, lại ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, trái tim không khống chế được mà đập mạnh liên hồi, sau khi tìm được điều khiển để mở cửa thì nhìn thấy mảnh vụn thủy tinh đầy đất, còn Hoa Triều đang nằm trên giường, vỏ gối bọc trên cổ tay thấm đẫm máu tươi.
Cảnh tượng ấy khi nhớ lại đều thấy kinh khủng không chịu nổi, từ trước đến nay Tạ Văn vốn không sợ trời sợ đất mà thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống nền nhà.
Hoa Triều vừa nhìn biểu tình này của anh thì biết là người này đã hiểu lầm, lại nghe anh nói gì mà nhất đao lưỡng đoạn thì có chút dở khóc dở cười.
Cậu ghét nhất là hiểu lầm, có thể giải thích được là tốt nhất, cậu rất muốn kể hết cho Tạ Văn nghe tất thảy mọi chuyện, song nhớ đến điều khoản bảo mật khi kí kết hợp đồng phục sinh thì không cách nào thổ lộ bí mật cho anh nghe.
Bất cứ khi nào cậu cố gắng giải thích về hệ thống chủ cho Tạ Văn, dây thanh quản của cậu lại không phát ra âm thanh được, trong khoang não cũng bị chương trình phát ra cảnh báo inh ỏi.
Cậu nhìn Tạ Văn, sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, đôi môi cũng bợt bạt, mi mắt hơi xanh, rõ ràng là chưa hề nghỉ ngơi.
Hoa Triều đau lòng sắp chết đi được, vươn cánh tay quấn băng gạc thật dày từ trong chăn ra, nắm bàn tay lạnh buốt của Tạ Văn, nói: "Chuyện này không liên quan đến anh, do em không cẩn thận mới làm mình ra như vậy, anh đừng tự trách nữa, cũng đừng suy nghĩ lung tung mà."
Tạ Văn nặn ra nụ cười yếu ớt, khàn giọng nói: "Em gọi cái này là bất cẩn sao? Em không cẩn thận cắt cổ tay mình, vỏ gối cũng ướt đẫm nào là máu, bác sĩ nói nếu muộn vài phút sẽ không cứu được nữa."
Hoa Triều cũng không nên nói gì mới được, điều khoản bảo mật không cho phép tiết lộ, bọn họ đã đi vào ngõ cụt chẳng thể quay đầu.
Tạ Văn: "Lỗi của anh, em khiến anh trả giá đắt chuộc tội của mình, đắt quá rồi."
Hoa Triều cầm lấy tay anh: "Những gì em nói đều là thật, em nói không liên quan thì là không liên quan, anh đừng đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu mình như vật có được không, đây là vấn đề của em, không phải của anh mà."
Hốc mắt Tạ Văn đỏ lên, Hoa Triều thấy anh sắp khóc, song cuối cùng anh cũng không khóc, đôi mắt đỏ ửng nhưng không có một ánh nước nào, giả như nước mắt đều đã khô cạn.
"Bây giờ em có lẽ không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ cho người đến chăm sóc em." Tạ Văn đứng dật, ánh mắt dừng trên cổ tay Hoa Triều trong chốc lát, rồi lập tức dằn hết lưu luyến mà xoay người đi.
Hoa Triều nằm trên giường nhìn bóng lưng anh mà đau nhói xiết lấy buồng tim.
Cậu lẻ loi qua đêm trong phòng bệnh, bên cạnh chỉ có một y tế, ngay cả người trò chuyện bầy bạn cũng không có.
Hoa Triều rầu rĩ không thôi, cho đến tận khi Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm đến mới đỡ hơn đôi chút.
Hàn Tung Dữ cầm một bó hoa hướng dương tới, Đàm Thụy Khiêm thì xách giỏ trái cây tươi, hai người ngồi sát nhau đối diện Hoa Triều, cầm cổ tay cậu lên bắt đầu trầm ngâm nghiên cứu.
Hàn Tung Dữ nói: "Học trưởng có thể phá giải điều khoản bảo mật không?"
Đàm Thụy Khiêm đẩy kính nói: "Chuyện học đệ không làm được thì anh cũng không chắc chắn sẽ làm được mà."
Hàn Tung Dữ chớp chớp đôi mắt cún con của mình, ỉu xìu: "Em cũng không phát giác em trai xinh đẹp bị cấy chương trình khác vào trong, kỹ thuật của chúng ta so với hệ thống chủ đúng là kém xa."
Đàm Thụy Khiêm nhún vai: "Cũng chớ nên coi thường mình, anh thấy kỹ thuật này cũng không phải thuộc về thời đại văn minh tiên tiến mà con người có thể khai phá được đâu, em biết anh khá tự tin với trí thông minh của mình mà, hơn nữa dù cho có người nào có nhiều kinh nghiệm hơn anh thì cũng thể vượt xa một khoảng cách lớn như vậy, cái này giống như khoảng cách tiến hóa của một con khỉ đầu chó so với con người vậy á."
Đối với lòng tự tin tuyệt đối này của Đàm Thụy Khiêm, Hoa Triều có chút cạn lời.
Hàn Tung Dữ hơi lúng túng: "Học trưởng đừng có kiêu ngạo quá trớn, anh biết làm vậy sẽ khiến bầu không khí xấu hổ lắm không?"
Đàm Thụy Khiêm ngượng ngùng, Hoa Triều cũng không lấy đó làm buồn rầu, trái lại nổi lên hứng thú trêu đùa: "Thiên tài trong phim đều đi thao túng thị trường chứng khoán, làm mưa làm gió ở giới tài chính, tùy tiện cũng có thể thành lập một công ty trở thành tỷ phú."
Hàn Tung Dữ nói: "Em trai xinh đẹp xem toàn phim gì đâu không vậy, làm gì lố lăng ô dề dữ thế, thành lập công ty làm tỷ phú còn coi được, chứ thao túng chứng khoán là cái quỷ gì, chúng tớ làm IT chứ có làm tài chính đâu."
Hoa Triều cười nói: "Chẳng lẽ không có thiên tài nào toàn diện như trong phim sao?"
Đàm Thụy Khiêm đẩy mắt kính: "Không cần phải hoàn mỹ, làm chiến thần leo lên đỉnh ở một lĩnh vực là đủ, kỹ thuật của anh mà xảo diệu hơn chút nữa không chừng có thể dỡ bỏ bảo mật, cậu xem mình bị giày vò ra nông nỗi gì rồi kìa."
Hàn Tung Dữ làm bộ lau nước mắt: "Em trai xinh đẹp thật là thảm quá đi, yêu nhau nhưng không đến được với nhau quả là kịch bản bất hủ mà, tim tôi đau quá man!"
Hoa Triều: "..."
Thôi được rồi, tim cậu quả thật là đau nhói khó chịu, cậu và Tạ Văn cũng đúng thật là yêu nhau nhưng không thể ở cạnh nhau.
Cậu nằm ngốc trong phòng bệnh hai ngày, Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm mỗi ngày đều ghé thăm, cũng tiện viết code giúp cậu luôn, đã xong hơn một nửa rồi, còn một chút nữa là hoàn tất.
Mấy hôm liền Tạ Văn chưa từng tới, phỏng chừng chuyện Hoa Triều cắt cổ tay đã để lại bóng ma quá ám ảnh cho anh, khiến anh cho rằng cậu không muốn gặp anh. Hoa Triều nhớ anh vô vàn, song dẹm nghĩ Tạ Văn đúng thật là không có lập trường gì để đến thăm cậu.
Code đã viết xong, cậu cũng không định làm trong giới giải trí nữa, trong cùng một giới sẽ cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp người ấy, cách xa một chút thì cả hai mới an toàn.
Hoa Triều cũng theo đó xuất viện, 8h sáng, ánh dương vừa đủ, cậu mặc quần jea, áo thun trắng xắn nửa tay ra khỏi bệnh viện, kính râm và khẩu trang che hơn nửa mặt.
Cậu không mang theo đồ đạc vật dụng gì, nhìn số dư ngân hàng thì bắt taxi đến sân bat, tối qua đã đặt vé sang nước ngoài rồi, đoán chừng không quay về trong một khoảng thời gian khá lâu.
Cậu ngồi trong xe, chỉ đeo một cái túi vải vắt ngang lưng. Cảnh vật hai bên đường lùi lại chóng vánh, dòng xe vội vàng lướt qua, biển quảng cáo khổ lớn của Tạ Văn lấp lánh sáng chói giữa ánh mặt trời.
Một người lạnh lùng là thế, hầu như mỗi ngày đều mang tâm trạng mây đen vần vũ, khí thế áp đảo, tính tình âm dương quái khí, song khi đối diện với ống kính lại tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, là một minh tinh thiên tài chiếm trọn sự chú ý của toàn thế giới.
Mà ở thế giới này, hai người đã định là không có duyên phận.
"Em trai mà anh thích ra nước ngoài rồi, không định tiễn em ấy một đoạn đường sao?"
Bạn tốt của Tạ Văn, Tề Toại, đang cười tủm tỉm ngồi đó, trong mắt hắn Tạ Văn là một người luôn xuân phong đắc ý, chưa từng thấy dáng vẻ buồn rầu như vậy của anh.
Tạ Văn liếc hắn, thấp giọng nói: "Có gì đẹp đâu, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ là một cái vé máy bay, dễ đến dễ đi."
Tề Toại nói: "Hoa Triều không kí hợp đồng với công ty giải trí nào, xem ra đã không muốn lăn lộn trong giới này nữa, thật đúng là đáng tiếc, một đứa trẻ có triển vọng như vậy."
Lòng Tạ Văn lại dâng lên ưu phiền, mặt anh trầm như nước, thần sắc ảm đạm: "Nói gì đi nữa cũng là do tôi làm chậm trễ sự nghiệp của em ấy, tôi có lỗi với em."
Tề Toại hớp một ngụm Champagne, vỗ bả vai anh: "Anh đừng tự trách vậy chứ, có sự áy náy này của anh, nhóc con kia dù có không làm trong giới giải trí nữa thì tương lai cũng đâu có kém."
Quả thật đâu có kém bao nhiêu, nhìn số dư trên thẻ ngân hàng của Hoa Triều là biết Tạ Văn áy náy với cậu nhiều nhường nào.
Lúc thấy số dư trên đó, trái tim vốn đang đau nhói khó chịu của Hoa Triều cũng tốt hơn đôi phần, quả nhiên tiền tài là vạn năng, dù ở thế giới ảo cũng không ngoại lệ,
Hoa Triều cầm số tiền khổng lồ đi chu du thế giới, lúc đi đông khi lại đi tây rồi cuối cùng định cư tại một thị trấn nhỏ. Trấn nhỏ trồng đầy hoa cỏ, bầu trời dọm xanh hơn cả đại dương, thi thoảng sẽ có những đóa mây trắng bồng bềnh thật lớn trôi dạt giữa trời, bên cạnh ngôi nhà nhỏ là một cánh đồng oải hương thật lớn, hàng xóm ở cạnh cậu thì trồng đầy tulip quanh sân nhà mình.
Hoa tường vi - ý nghĩa "Anh mãi mãi yêu em".
Ngôi nhà giữa muôn ngàn hoa
Hoa tulip
Hoa Triều trang trí lại ngôi nhà một phen, sân cậu trồng tường vi, hoa hổ dây leo, những công việc nhỏ nhặt này không phí sức là bao, Hoa Triều viết vài mã code là xong.
Nửa năm sau, <<Triều Văn Ca>> được công chiếu, doanh thu phòng vé liên tục tăng mạnh, độ phủ sóng của Hoa Triều vốn lặn mất tăm cũng vì đó mà bùng nổ.
Cũng đâu còn cách nào, vị tiên nhân với đôi mắt đào hoa kia quả thật quá mức yêu nghiệt, chỉ cần một cái liếc mắt, một nụ cười nhẹ đã mê hoặc lấy hồn người, làm người ta không dời nổi mắt.
Bộ phim gây sốt nặng, diễn viên chính Tạ Văn lại rất khiêm tốn, đã nửa năm Weibo của anh không cập nhật, cũng không thường xuất hiện trước công chúng, khiến fan nháo nhào oán trách Tạ ảnh đế.
Thời gian nửa năm, nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, Tạ Văn chưa từng liên lạc một lần nào với Hoa Triều, nhưng cứ cách một tháng cậu lại nhận được một khoản tiền lớn trong thẻ.
Hoa Triều cũng uất nghẹn khi nửa năm ròng không liên lạc với Tạ Văn, cậu không định dây dưa làm gì, một khi quyết định cắt đứt triệt để thì phải làm cho dứt khoát, tuyệt đối không đôi co mập mờ chẳng lìa chẳng dứt tình riêng.
Tạ Văn cho tiền cậu cũng bỏ xó, vì lẽ cậu đều viết code để kiếm cơm ăn, còn dành ra thời gian để thiết kế một game thời trang đăng lên nền tảng kiếm tiền.
Trong thời gian bốn trăm năm thế giới đầu, Hoa Triều đã tích cóp cho mình không ít kỹ năng, cậu thậm chí còn học cách chơi thất huyền cầm và thư họa.
Dù Tạ Văn không liên lạc với cậu nhưng chung quy cậu vẫn còn rất thích anh.
Lúc này <<Triều Văn Ca>> đang bùng nổ, Hình Ca và Vũ Lam Yên cũng hot theo, Hoa Triều lướt siêu thoại của hai người (Văn Hoa) một hồi, rồi bị nhiệt huyết trào dâng của các fan couple ảnh hưởng mà quyết định lôi khả năng hội họa siêu quần của mình ra, vẽ liền 12 bức ảnh chibi Vũ Lam Yên và Hình Ca đăng lên siêu thoại, tấm cuối là một ảnh "lái xe" (ảnh cả hai chịt chịt á), phía dưới có fan bình luận: "Hàng của đại thần ngon quá đi, nhưng tấm này nghịch CP rồi kìa, Tạ ảnh đế của chúng ta mới là công nha!"
Hoa Triều đánh máy hồi âm, đánh một nửa thì bỗng nhiên phát giác có gì đó sai sai, khi nhìn lại mới nhận ra mình quên đổi sang acc clone mất rồi.
Vậy mà cậu lại dùng tài khoản 40 triệu fan của mình để đăng hàng nóng với Tạ Văn trong siêu thoại cp Văn Hoa.
Hoa Triều hóa đá tại chỗ, lóng nga lóng ngóng muốn xóa bài viết thì bỗng nhiên lượt thích và chuyển tiếp trong nháy mắt tăng vọt, điện thoại bị đứng máy luôn.
Đến khi đã khởi động lại, mở Weibo lên xem thì thấy hai hotsearch chói mắt đứng chễm chệ top 1 và 2 trên đó.
#Tạ Văn chia sẻ tranh đồng nhân của fan Cp Văn Hoa#
#Hoa Triều tự mình đẩy thuyền CP Văn Hoa#
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top