Chương 2: Tề Ninh
Kỳ Ninh lần nữa mở mắt ra, đầu choáng váng, mí mắt nặng trĩu, cổ họng nóng rát.
Nhưng mà sao lại không thoải mái như vậy chứ. Lúc cậu nhìn đến chỗ mình đang ở thì trở nên ngơ ngác.
Đây là đâu?
Căn phòng nhỏ hẹp, không có điều hòa, không có trang trí hoa lệ, chỉ có một cái giường đơn giản, cách mép giường vài bước có đặt một cái bàn, trên bàn lộn xộn rất nhiều ảnh chụp, báo chí được cắt ra, sổ tay tán loạn.
Dưới bàn chất hỗn độn chồng chất một đống mì ăn liền, bánh quy và thức ăn.
Kỳ Ninh nhịn xuống thân thể khó chịu, bước xuống giường, lúc này mới phát hiện sau giường còn có hai không gian nhỏ, một cái là toilet, một cái là ban công nhỏ không có ánh sáng mặt trời. Toàn bộ nhà chỉ có một phòng như vậy.
Không lẽ cậu lại trọng sinh? Hay là trọng sinh vào thân thể khác?
Kỳ Ninh hoảng hốt trong lòng vội vàng xoay người vào toilet, đến lúc nhìn thấy trong gương vẫn là cậu nguyên hình nguyên dạng mới yên tâm.
Nhưng mà, áo thun giá rẻ và quần đùi này là sao?
Kỳ Ninh xốc một góc quần đùi lên, thấy quần lót bên trong có chất liệu tốt, rõ ràng vẫn là của cậu ; lại giơ tay trái lên, nhìn thấy chiếc nhẫn vẫn còn trên ngón áp út, còn có dấu vết Cố gắng tháo nó ra, cậu mới nghĩ thông suốt một chuyện.
Cậu hình như vẫn là Kỳ Ninh, chỉ là bỗng nhiên bị người ta đổi tới chỗ khác, nói cách khác, vì sao cậu lại còn mặc nguyên quần lót? Còn mang chiếc nhẫn mà Mạc Dịch Phàm đã đưa?
Trong lòng Kỳ Ninh vô cùng lo lắng, vào kiếp trước, lúc này cậu đâu có trải qua chuyện như vậy.
Kỳ Ninh không biết rằng, do kiếp trước, lúc này cậu không tỉnh lại, nên Mạc Dịch Phàm vẫn luôn bên cạnh, cũng tránh cho cậu bị người ta bắt đi. Nhưng đời này, Kỳ Ninh tỉnh dậy, còn biểu hiện thái độ rất tốt với Mạc Dịch Phàm, nên sau khi Kỳ Ninh ngủ, Mạc Dịch Phàm nhanh chóng rời đi, muốn tìm nguyên nhân cậu đột nhiên thay đổi. Đúng lúc đó tạo cơ hội cho người bắt Kỳ Ninh đi có thể gây hỏa hoạn.
Ai nói trọng sinh là vạn năng? Đôi khi, lúc trọng sinh không thể tránh được sẽ phát sinh một ít tai nạn, mà còn đem tai nạn không có ở kiếp trước xảy ra lần nữa.
Kỳ Ninh không biết những điều đó, cậu đang muốn tìm trong phòng cái gì có thể liên lạc được với bên ngoài. Cậu không nhớ số di động của Mạc Dịch Phàm , nhưng cậu nhớ rõ số di động của mình, Mạc Dịch Phàm chắc chắn sẽ nhận được lời cầu cứu của cậu .
Thời gian đã không còn nhiều, kiếp trước, mạt thế xảy ra sau khi sinh nhật của Kỳ Ninh một tuần. Kỳ Ninh nhất định phải liên hệ được với Mạc Dịch Phàm.
Nhưng mà, lúc cậu rất vất vả tìm thấy một cái di động cùi bắp, lại phát hiện ở đây không có tín hiệu!
Cậu thậm chí còn gọi liên hệ khẩn cấp nhưng di động vẫn không có tín hiệu như cũ.
Đây là ... Sao lại thế này?
Kỳ Ninh đi về phía cửa nhà, Cậu muốn tìm một người để hỏi, lại phát hiện cậu vừa mới đẩy cửa ra , một họng súng đen tuyền đã nhắm ngay giữa trán.
"Làm gì đó? không nhớ rõ yêu cầu sao? Hiện tại đang là thời gian cách ly khẩn cấp, mau cút vào đừng có đem virus lây bệnh đến trên người bọn tao!"
Kỳ Ninh lúc này mới nhìn đến người vừa mới nói chuyện. Hắn mặc một bộ đồ chống khuẩn dài màu trắng rộng thùng thình, đội mũ, mang khẩu trang, trên tay cũng mang một đôi bao tay thật dày .... Nhìn như vậy, Kỳ Ninh nhớ ra, vào kiếp trước, trước khi mạt thế chính thức xảy ra, virus cũng đã bắt đầu bạo phát. Lúc ấy, đã xuất hiện tang thi rải rác, chỉ là số lượng rất ít, công tác bảo mật của quốc gia cũng rất tốt, nhanh chóng cách ly những khu dân cư có khả năng gặp virus.
Kỳ Ninh cũng là sau này mới biết được, những người bị cách ly đó, trước mạt thế ba ngày đã bị lửa thiêu rụi.
Không phải đồng loại, tất có dị tâm.
Nhân loại sợ tang thi, cũng sợ hãi những đồng loại có khả năng biển thành tang thi. So sánh mà nói, vì để tang thi tuyệt chủng, những người có khả năng biến thành tang thi, tự nhiên là phải chết.
Đáy lòng Kỳ Ninh chợt lạnh, cậu cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại , nói: "Tôi là Kỳ Ninh, anh có thể gửi lời nhắn giúp tôi đến Mạc Dịch Phàm ở thành phố A, nói với anh ấy rằng tôi ở đây. Nếu anh chịu hỗ trợ, Mạc Dịch Phàm nhất định sẽ báo đáp anh rất phong phú ".
Mạc Dịch Phàm ở thành phố A có một nam sủng, chuyện bát quái như vậy, ai ai cũng biết. Kỳ Ninh cảm thấy người đang trông chừng cậu cho dù chưa từng nghe tên cậu, cũng đã từng nghe qua tên của Mạc Dịch Phàm, không chừng vì thù lao phong phú mà giúp cậu một lần.
Như ai ngờ, người này trực tiếp cười lạnh một tiếng : "Kỳ Ninh? Hừ, mày cho rằng mày có bộ dáng giống với nam sủng của Mạc thiếu, thì Mạc thiếu sẽ thích mày sao? Ai ở đây cũng biết mày đóng giả Kỳ Ninh, đóng giả đến sắp điên luôn. Gặp ai cũng nói mày chính là nam sủng của Mạc thiếu, kết quả thì sao, người ta dẫn mày đến trước mặt Mạc thiếu, Mạc thiếu có chịu nhận mày không? Nếu không phải bởi vì Mạc thiếu thấy mày giống với Kỳ thiếu, đã sớm giết mày rồi, Còn có cơ hội cho mày ở đây bịa đặt lung tung sao? Hừ, còn không lăn vào cho tao. Ông đây không muốn biến thành cái thứ ghê tởm kia!"
Vừa nói, người canh chừng cậu liền đẩy Kỳ Ninh vào trong phòng, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng cách âm không tốt, Kỳ Ninh vào phòng còn có thể nghe thấy người kia vẫn đang nguyền rủa mình.
"Cái gì mà ảo tưởng, còn cho rằng mình là ai chứ? Không phải chỉ là thứ lớn lên giống y đúc người ta thôi sao? Người ta bên người có đồ thật, ai mà còn muốn hàng nhái chứ? Tề Ninh? Hừ, cho dù sửa lại tên thì mày cũng không có phúc khí trở thành nam sủng của Mạc thiếu!"
Kỳ Ninh tay chân lạnh lẽo ngồi trên ghế, tay cậu lướt qua ảnh chụp và báo chí trên bàn, bỗng nhiên ngây ngốc.
Hai bông hoa nở, một đóa ở trên bàn.
Mạc trạch hiện tại đã trở nên lộn xộn.
Bởi vì nam sủng Kỳ Ninh Kỳ Thiếu của Mạc Dịch Phàm bất hạnh gặp hỏa hoạn, tuy rằng được cứu, nhưng bỏng cả người hơn 20%, đặc biệt trên mặt, bị thiêu hủy nửa sườn mặt, hôn mê bất tỉnh.
Mạc Dịch Phàm ngày đêm chờ đợi bên cạnh Kỳ thiếu, bộ dáng thâm tình không đổi này trong nhảy mắt làm vô số nam nữ già trẻ thành phố A cảm động, các loại tạp chí cũng tranh nhau đưa tin.
"Dịch Phàm, con đi ngủ một chút đi. Tinh thần của con tốt, mới có thể tiếp tục chăm sóc cho Tiểu Ninh". Mẹ của Mạc Dịch Phàm, Tiết San Tĩnh vỗ vỗ vai con trai, vẻ mặt an ủi nói.
Mạc Dịch Phàm nghĩ hình tượng của mình râu ria xồm xoàm, cũng sợ lát nữa sẽ dọa Tiểu Ninh, vì thế liền đứng lên nói: "Tôi đi tắm rửa rồi liền trở về".
Tươi cười trên mặt Tiết San Tĩnh hơi cứng lại một chút, mới nói: "Được".
Mạc Dịch Phàm rời đi, Tiết San Tĩnh ngồi lại. Bà ngồi trên cái ghế Mạc Dịch Phàm vừa mới ngồi, chậm rãi mở miệng: "Cậu còn muốn giả vờ tới khi nào?"
Người trên giường giật giật, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Cảm xúc của hắn có chút kích động quát lên với Tiết San Tĩnh: "Vì sao lại hủy dung của tôi? Bà rõ ràng nói tôi chỉ cần hôn mê là được mà? Tôi sao lại bị hủy dung chứ?"
Tiết San Tĩnh lạnh lùng cười: "Tề Ninh, cậu đã học Kỳ Ninh suốt ba năm phải không? Nhưng mà cậu học một chút cũng không giống. Chỉ cần tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu là đồ dỏm, huống chi là Dịch Phàm ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh Kỳ Ninh?"
Người trên giường hô hấp thêm dồn dập, trợn mặt, nhìn kỹ tướng mạo của hắn, quả nhiên giống như đúc Kỳ Ninh, mặc dù là Kỳ Ninh đứng ở đây, cũng hoàn toàn tìm không ra một điểm khác nhau.
"Cậu hủy dung, tính tình bởi vậy mà thay đổi lớn, sắp xếp như vậy chẳng lẽ không tốt sao?". Tiết San Tĩnh hừ một tiếng, hứa hẹn nói: "Bất quá chỉ là bỏng 20% mà thôi, hiện tại kỹ thuật chữa trị da tốt như vậy, đến lúc đó bảo Dịch Phàm tìm bác sĩ điều trị cho cậu không phải tốt sao. Như vậy, tính tình của cậu vì cái gì mà thay đổi, cũng có thể làm cho Dịch Phàm chấp nhận rồi".
Người trên giường lúc này mới không nói nữa, trong ánh mắt che kín sự khát khao về tương lai.
Tiết San Tĩnh nhìn thấy rõ ràng, khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh.
Con trai của bà, làm sao lại có thể đoạn tử tuyệt tôn chứ?
Kỳ Ninh bị bà đưa đến khu cách ly, một hàng giả hèn hạ bà còn không thể đối phó được sao?
Ở khu cách ly, Kỳ Ninh rốt cuộc cũng tìm thấy một quyển sổ, phát hiện chủ nhân căn nhà này viết nhật ký.
Nhật ký của hắn toàn là dùng chữ cái viết, một lát dùng Hán ngữ ghép vần, một lát là từ đơn tiếng Anh, ngẫu nhiên còn nhảy ra mấy chữ tiếng Pháp.
Kỳ Ninh đọc hiểu Hán ngữ, từ đơn tiếng Anh có thể miễn cưỡng xem hiểu, tiếng Pháp ngoại trừ thực đơn thì toàn bộ không quen không biết. Cho nên cậu xem nhật ký rất mệt, mãi đến lúc bốn giờ chiều, cậu mới miễn cưỡng hiểu được vì sao chủ nhân căn nhà này thu thập nhiều tư liệu của cậu và Mạc Dịch Phàm như vậy. Thậm chí còn có rất nhiều quyển bắt chước nét chữ của Kỳ Ninh.
Tề Ninh là người địa phương trấn Z, ba hắn say rượu đánh chết mẹ hắn, cho nên bị giam vào tù. Lúc ấy Tề Ninh mới mười tuổi, bị thân thích đá tới đá lui như quả cầu, thật vất vả mới trưởng thành, có thể bắt đầu làm công. Trong lúc vô tình hắn thấy ảnh chụp của Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh trên báo, từ đó liền bắt đầu bắt chước Kỳ Ninh, ý đồ một ngày có thể thay để được Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh mím mím môi, Tề Ninh và cậu rất giống nhau, cũng chỉ 18 tuổi, hắn muốn thay thế mình, chỉ bằng vào tướng mạo. Nhưng không có người giúp hắn, Tề Ninh căn bản không có khả năng thành công.
Nhưng hiện tại, Kỳ Ninh đang ngồi trong nhà của Tề Ninh, bị mọi người ở Z trấn xem là Tề Ninh, Tề Ninh đang điên cuồng muốn bắt chước chính mình. Có thể thấy được, sau lưng Tề Ninh chắc chắn có người giúp đỡ hắn.
Có lẽ hiện tại, Tề Ninh kia đã thay thế cậu nằm trong lồng ngực Mạc Dịch Phàm cũng không chừng.
Kỳ Ninh tay chân cứng còng, cậu không biết Mạc Dịch Phàm có thể nhận ra hàng giả kia hay không. Cũng không biết, bị canh chừng nghiêm ngặt như vậy cậu có thể thuận lợi rời khỏi cái khu cách ly này hay không.
Cậu chỉ là một thiếu niên bình thường, sức lực, kỹ xảo chiến đấu tất cả đều thua mấy người tham gia quân ngũ đó, duy nhất chỉ có... Chỉ có không gian.
Đúng, Không gian!
Kỳ Ninh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, thiếu chút nữa cậu đã quên, cậu còn có nhẫn không gian!
# Hết chương 2
===
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top