Chương 89: Thần y khuynh thành (36)

 "Đại khái là vì trông ngươi quá chướng mắt?"

Minh Thù cười híp mắt: "Lí do này được không? Không được, để ta soạn lại cho ngươi một lí do khác."

Thanh Trần đỡ trán, hắn không muốn cùng cái đồ thần kinh này đứng chung một chỗ, người ta sẽ tưởng là bị điên, tống cả đám vào trại điên mất.

Tiêu Như Phong: "..."

Câu nói kia của Minh Thù không biết chọc đến chỗ nào của long xà, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai Tiêu Như Phong. Minh Thù không nghe được bọn họ nói gì, nhưng từ biểu cảm biến hóa trên mặt Tiêu Như Phong có thể đoán ra được điều hắn nói chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Minh Thù tiện tay bẻ một nhánh cây ven đường, giống như gọi hồn, vẫy vẫy trong không khí, lá cây xung quanh ma sát vang lên sàn sạt.

Hai người đối diện cùng nhau nhìn lại.

Lá cây xanh biếc, giống như vũ khí sắc bén phóng tới, trong nháy mắt ngăn trở tầm mắt của bọn họ.

Long xà đẩy Tiêu Như Phong sang một bên, sau đó vung tay lên, tất cả lá cây bị lực vô hình đánh nát, rơi xuống mặt đất.

Vẻ mặt nữ nhân đối diện đầy vẻ tiếc nuối.

"Đánh lén thì có bản lĩnh gì!"

Tiêu Như Phong ổn định thân hình.

Nhánh cây trụi lủi trên tay Minh Thù, cô giống như nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc nhẹ, tay cầm cành cây phấn khởi huơ huơ:

"Sao lại gọi là đánh lén? Ta đứng phía trước các ngươi, tại các ngươi không nhìn còn trách ta đánh lén? Mắt các ngươi để trang trí à."

"Hành động này của ngươi khác gì với đánh lén chứ?"

Minh Thù mím môi cười khẽ, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng giống như mặt hồ tĩnh lặng bị người khuấy động, tầng tầng sóng nước rung động.

Tiêu Như Phong bày ra tư thế cảnh giác.

Dạng người nham hiểm nàng ta đã gặp không ít, người như thế là khó đối phó nhất, bởi vì nàng ta vĩnh viễn cũng không biết, đằng sau nụ cười kia là cạm bẫy gì sắp được giăng ra.

"Ngươi..."

"Vút!"

Cành cây xẹt qua không khí, mang theo âm thanh xơ xác tiêu điều.

Trước mặt Tiêu Như Phong xẹt qua một bóng đen, trong gió dường như có ngàn vạn lưỡi dao cứa vào da thịt. Tiếp theo đó, thân thể nàng ta bị người khác kéo lại, cả người xoay một vòng, Tiêu Như Phong cảm thấy trời đất điên đảo, phía sau lưng đụng vào tảng đá lạnh như băng.

Tiếng nói mang theo ý cười cười vang vọng từ trên đầu Tiêu Như Phong cất lên:

"Đây mới gọi là đánh lén."

Minh Thù hất tay Tiêu Như Phong, dùng cành cây vờ ấn ấn ngực nàng ta, cành cây mềm nhũn rũ xuống, hoàn toàn không  có lực sát thương.

Nhưng Tiêu Như Phong lại có cảm giác, chỉ cần người trước mặt dùng sức, cành cây không hề có lực sát thương kia sẽ đâm vào cổ họng mình, trong nháy mắt lấy mạng của mình.

Tiêu Như Phong theo bản năng ngưng thở.

"Vèo vèo!"

Vài lá cây từ một bên phóng tới, Minh Thù nghiêng người tránh ra, đồng thời nâng cành cây lên đánh rớt vài chiếc, những mảnh lá cây không đánh trúng mục tiêu, bay trên không trung, chuyển hướng tiếp tục phóng tới Minh Thù.

Minh Thù: "..."

Lại còn được gắn hệ thống định vị nữa cơ à.

Long xà thừa dịp Minh Thù đang tránh né lá cây, nhanh chóng cứu Tiêu Như Phong nằm trên mặt đất.

"Không sao chứ?"

Giọng nói long xà có chút quan tâm.

Tiêu Như Phong thở hổn hển: "Không sao. Cô ta..."

"Ta sẽ giúp nàng giết cô ta."

Dường như long xà biết Tiêu Như Phong nghĩ gì, bổ sung một câu:

"Yên tâm, khi cô ta còn hơi thở cuối cùng, ta sẽ để cho nàng tự tay giết."

"Ngươi chưa hỏi qua ý kiến của ta, làm sao có thể tự mình quyết định như thế?"

Hơi thở cuối cùng của ông, ngươi muốn là có sao?

Long xà hung hăng quay đầu, Minh Thù vác nhánh cây như vác đại đao, một chân đạp trên tảng đá nhô ra, áo choàng đỏ rực phủ trên đùi, tư thế rất phóng khoáng.

Hắn vung tay lên trong không khí, chụm tay thành móng vuốt, lá cây xung quanh lay động điên cuồng. Chớp mắt sau đó, vô số lá cây rời khỏi thân cây, ùn ùn kéo đến chỗ Minh Thù.

Mỗi một phiến lá cây như được tiếp thêm sức mạnh, sắc bén như dao.

Minh Thù huơ huơ nhánh cây, nhìn như đơn giản đánh rớt lá cây, nhưng mà trên thực tế không nhẹ nhàng như vậy, cô chỉ giả vờ thể hiện bộ dáng thoải mái.

Cô dường như  thấy vạch máu của mình đang rớt một cách thảm hại. (Kiểu chơi game, trên đầu mỗi nhân vật có một thanh máu ý, cứ bị đánh trúng hoặc bị thương thì thanh máu sẽ sụt giảm.)

Đau quá.

Long xà khống chế lá cây thành một hàng dài như rồng, chiến đấu với Minh Thù, Minh Thù đánh tan một mảnh, lập tức có lá cây mới bổ sung.

Thứ trên sơn mạch Ma Phong không thiếu nhất chính là... lá cây.

Đuôi rồng quét về phía Minh Thù, phía sau cô là vách núi, Minh Thù đạp đá nhảy lên, không ngờ một đám lá cây tạo thành con rồng lớn, từ trên trời đè xuống ngăn chặn lối thoát của Minh Thù, bất kể trên hay dưới, thì Minh Thù cũng sẽ bị lá cây cắm lên như gai nhím.

Mịa nhà nó chứ, muốn giết ông đây để cướp đồ ăn của ông đúng không?

Minh Thù dùng cành cây mở ra một con đường thoát khỏi vòng vây. Long xà có hơi bất ngờ, điều khiển hai con rồng đuổi theo Minh Thù, muốn đưa cô vào chỗ chết.

Minh Thù bị một con rồng cuốn lấy, một con rồng khác từ phía sau đánh tới.

Ánh mắt Minh Thù nhìn lướt qua, đang chuẩn bị thoát thân, thì bên hông đột nhiên xuất hiện một đôi tay lạnh như băng, ôm cô xoay một vòng nhẹ nhàng.

Thanh Trần đạp nhẹ vài mảnh lá cây, đứng vững như trên đất bằng phẳng.

Ngoại trừ việc hắn đánh nhau không tốt lắm, không thể tu luyện công pháp lợi hại cao siêu, nhưng những phương diện khác có thể nói tương đối lợi hại.

"Ngươi làm cái gì thế?"

Cô vừa muốn cùng hai con rồng quyết chiến sống còn, cái tên này đột nhiên kéo mình khỏi cuộc chiến, muốn làm gì!

Cô chết lấy ai chữa bệnh cho lão tử!

Thanh Trần tức giận oán thầm trong lòng, trên thực tế hắn chỉ có thể nghẹn khuất nói:

"Bây giờ chúng ta chung một thuyền, làm sao có thể để Chức Phách cô nương một mình chiến đấu chứ."

Minh Thù mỉm cười: "Ngươi không làm vướng chân ta là ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi, buông ra!"

"Đây là tự cô nói đấy."

Thanh Trần đột ngột buông tay, Minh Thù không đề phòng, cả người mất trọng tâm, từ không trung rơi xuống.

Mẹ nó, tên này bị đần à? Không sợ đối thủ dữ như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, những lời này quả nhiên là không sai.

Thanh Trần chính là tên đồng đội ngu như heo.

Minh Thù nhanh chóng ổn định thân thể trên không trung, men theo thân cây bên cạnh, một lần nữa bay lên không trung, mang theo cành cây đi qua chỗ Thanh Trần.

"Chức Phách cô nương, nó tới rồi."

Thanh Trần sợ sệt lùi về sau một khoảng, chỉ vào phía sau Minh Thù.

Hai con rồng một trước một sau đuổi đến gần Minh Thù.

Ý cười trên khóe môi Minh Thù càng sâu, cô vẫy cành cây đánh vài cái vào đầu rồng, thừa dịp con rồng né tránh, cô xoay người nhảy lên trên lưng rồng, hai tay cầm cành cây đâm vào lưng nó.

Thân rồng vặn vẹo vài cá rồi tan thành từng mảnh nhỏ lá cây  rơi khắp bầu trời.

Minh Thù nhanh chóng xử lý tiếp con rồng thứ hai, lá cây lại lả tả rơi xuống đất.

Minh Thù thở phào một hơi, may mà nguyên chủ nỗ lực tu luyện, thực lực đủ cho cô dùng, nếu mà nguyên chủ yếu ớt thì giờ phút này cô đã bỏ mạng ở đây rồi.

Phần mềm có lợi hại như thế nào, mà phần cứng không ổn thì cũng không xài được.

"Có vài phần bản lĩnh."

Long xà đứng trên bầu trời đầy lá xanh:

"Thế nhưng thật đáng tiếc..."

"Ngươi định nói: ngày hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này phải không?" Minh Thù nói tiếp hộ Long xà.

Long xà ngây ra, sau đó hừ lạnh: "Ngươi biết thì tốt."

Minh Thù mím môi cười nhạt: "Nếu như ta chết, ngươi sẽ hối hận đã đến cái thế giới này."

"Ta chưa từng biết hối hận là gì."

"Ta đây sẽ cho ngươi hối hận một lần."

Minh Thù bất ngờ ném cành cây xuống, chỉ vào vị trí trái tim:

"Đến đi, đâm vào đây này."

Bản cô nương chính là người lấy thân mình giúp người khác làm niềm vui.

Long xà: "..."

Thanh Trần: "..."

Tổ tông à, cô lại đang phát bệnh sao, không muốn sống nữa à!  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top