Chương 29: Cô bị dụ hoặc rồi.

Ngày thứ hai, sáng sớm

Thời tiết ngoài ý muốn trở nên rất sáng sủa.

Ở vùng ngoại ô khu Bắc khó có khi được ánh mặt trời chiếu vào lãnh địa riêng nay cũng bởi vì thanh âm kinh hỉ của đứa nhỏ kéo ra một ngày mới.

Chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ của Vưu Nhiên xuất hiện trên mặt đất trắng tuyết ở sân sau.

Màu đen, thân ảnh nhỏ lông xù xù ở sân sau băng tuyết bao trùm có vẻ đặc biệt xông ra.

Nàng bưng một đại cái sọt có vải rửa sạch, cẳng chân chầm chậm có chút cố sức mà đạp lên trên nền tuyết, sau đó rốt cuộc đạt mục đích mong muốn, liền như trút được gánh nặng mà buông xuống.

Nàng đây là muốn làm cái gì.

Mấy gia phó trên đường dưới bóng che của mái hiên tò mò nhìn nàng.

Bởi vì đối với huyết tộc mà nói, trong quá trình trăm ngàn năm tiến hóa, tuy rằng họ đã sớm không hề sợ hãi ánh mặt trời, nhưng huyết mạch vẫn lệ thuộc với hắc ám, cho nên hoặc nhiều hoặc ít không quá thích ứng ánh mặt trời chói mắt, ừm, trời sinh đã không quá thích.

Khu núi Bắc lạnh lẽo, lãnh địa riêng của Mục phủ, hàng năm âm lãnh ẩm ướt.

Rất ít khi sẽ có ánh mặt trời chiếu thẳng vào, mà khi có cũng chỉ là một chút tia sáng mỏng manh, không ngại.

Mà hôm nay ngày nắng mãnh liệt chiếu xạ như vậy lại là lần đầu trong rất nhiều năm qua, như này không thể không làm người hầu trong nhà kéo rất nhiều miếng vải đen xuống phong bế toàn bộ cửa sổ, che đến phi thường kín mít.

Ở tính tình phát tác bắt bẻ của Mục Phỉ lúc trước.

Mà Vưu Nhiên tựa hồ cũng không có ý thức được sự thật cơ hồ có hơn phân nửa cửa sổ đều bị che lấp, chỉ ra sức cầm cái sọt đồ lên, run run.

Mấy dải vệt này cũng không phải vải dệt bình thường, mà là một đống khăn trải bàn tối hôm qua người giao hàng đã đưa tới cửa, tựa hồ là lúc Mục Phỉ đại nhân ở nhà lướt shopping nhìn trúng, sau đó cửa tiệm giao hàng tận nhà.

Rõ ràng đều là đồ mới, nhưng là Đại Dì vẫn phải phân phó bọn người làm giặt sạch khăn trải bàn hoa văn vừa thấy là phi thường sang quý liền lại một lần, mới có thể để ở thư phòng cùng với phòng ngủ của đại nhân.

Mà rất hiển nhiên, khăn trải bàn tinh xảo cần phải giặt tay cho nên động tác sẽ chậm một chút.

Vưu Nhiên sáng liền rời giường ở phòng bếp giúp đỡ Hán Thánh tiên sinh mài giũa đao, cũng bị phòng giặt kêu lên đi hỗ trợ.

"Tay Vưu Nhiên không thể đụng vào nước lạnh." Hán Thánh cùng Đại Dì nói, cũng không nguyện ý thả người.

"Chỉ là để con bé ở bên cạnh chờ, có những chuyện khác phải phân phó, con bé ở bên cạnh ta để thuận tiện một ít." Đại Dì đương nhiên biết được những cái sẹo trên tay Tiểu Vưu Nhiên từ từ chuyển biến tốt đẹp, nàng lại không ngốc, đối với chuyện chủ nhân đưa thuốc nứt da cho nàng lại rõ ràng.

Hán Thánh vẫn là thực không tình nguyện, hắn một người ở phòng bếp liền không thú vị, "Ngươi nơi đó có nhiều giúp việc, tiểu gia hỏa này có thể làm cái gì."

"Con bé tự nhiên có tác dụng của nó." Đại Dì nói xong, liền ném xuống nói "Hết thảy vì chủ nhân" đổ đến Hán Thánh phát cáu, hắn đành phải để Vưu Nhiên đi theo Đại Dì.

Nguyên lai, là để nàng phơi nắng khăn.

Bởi vì quần áo và các loại vải dệt khác chủ nhân dinh thự đều là trải qua tài chất tinh thạch tiêu độc hong khô chuyên dụng mới có thể dùng.

Chẳng qua, hôm nay rất không khéo, tựa hồ chỗ máy phi thường ngoan ngoãn không biết sao lại thế này, đột nhiên dừng hoạt động, đây chính là điều quản sự Đại Dì lo lắng.

Tuy rằng đã kiểm tra sửa chữa, nhưng khăn trải bàn hoa văn giặt qua nếu thời gian dài chồng chất lên nhau, rất có khả năng vẻ ngoài của chúng sẽ nhiễm màu, vậy thật là phiền toái lớn.

Nhìn ánh nắng tươi sáng giờ phút này, như này đối với con người tới nói là thời tiết phi thường tốt đẹp, Đại Dì nghĩ tới "Tiểu linh vật".

Cho nên liền xuất hiện một màn Đại Dì tới phòng bếp đòi người này.

Đương nhiên, giờ phút này Vưu Nhiên đã được Đại Dì sắp xếp, đem những cái khăn bàn hoa văn tinh xảo đã được người hầu đưa, kéo dài tới sân sau, để những chiếc khăn quý giá đó được phơi dưới ánh nắng.

Loại phương thức hong khô tiêu độc thuần thiên nhiên ở thế giới con người là cực kỳ phổ biến, chẳng qua đối với huyết tộc mà nói thì họ cũng không thích, thậm chí chán ghét, bởi vì cái quá trình có chút tra tấn, quá trình dưới ánh nắng nôn nóng phơi quần áo rất khó chịu.

Vưu Nhiên phơi khăn trải bàn trong hai sọt.

Nàng nghe nói mấy cái này đều là cho đại nhân dùng, cho nên động tác trên tay liền càng thêm cẩn thận một chút.

Nghe vải dệt mang theo hương khí nhàn nhạt, Vưu Nhiên tổng cảm giác nàng đang nghe hương khí đại nhân......

Không, không phải, phải nói là giống như đại nhân đang bên mình.

Bởi vì, đây có hơi thở đại nhân.

Vưu Nhiên lúc này mới khẳng định ý nghĩ của chính mình, sau đó nhìn cái giá còn cao hơn so với nàng, bởi vì sân sau này mỗi ngày cũng có người quét tước cho nên giá cũng không nhiễm một hạt bụi.

Chẳng qua khi nàng treo lên có chút cố hết sức, cho nên đi tìm một cái ghế.

May mắn, Đại Dì thông cảm, cho nàng hết thảy những gì cần thiết, ghế, cái kẹp nhỏ, bao tay cùng với một ly nước nóng để nàng giải khát.

Trước khi Vưu Nhiên mang lên bao tay đã chịu đựng rét lạnh dùng nước lạnh rửa sạch đôi tay chính mình, bởi vì lúc trước nàng ở phòng bếp cầm dụng cụ cắt gọt, tuy rằng cũng không có mùi gì nhưng Vưu Nhiên vẫn là tương đối để ý, đã dùng nước rửa có chứa hương thảo để rửa.

Cho nên hiện tại đôi tay nàng rất tươi mát dễ ngửi.

Đương nhiên, nàng vẫn mang lên bao tay, rốt cuộc có thể trực tiếp đụng chạm vải dệt sang quý này thì chỉ có đại nhân có thể.

Vưu Nhiên trước cầm tấm nhỏ, tỉ mỉ kéo, sau đó đứng ở trên băng ghế động tác run run rẩy rẩy, tuy rằng chậm, nhưng xem như thật hoàn mỹ mà treo ở trên giá sáng chói.

Sân sau thật rộng mở, nhưng cũng cũng chỉ có một cô gái nhỏ Vưu Nhiên đứng đó bận trước bận sau.

Rốt cuộc, có thể thời gian dài tiếp thu Thần Mặt Trời ban ân mà không cảm thấy thống khổ, tại dinh thự này cũng cũng chỉ có một mình nàng.

Vưu Nhiên nho nhỏ một chút cũng không cảm thấy mệt, bởi vì đây là chuyện Đại Dì phân công, càng bởi vì, cái này đều là đồ vật của đại nhân.

Mỗi loại đồ vật của đại nhân cũng sẽ để nàng đối đãi như bảo bối phủng trong lòng bàn tay, Vưu Nhiên đối với cái khăn trải bàn thêu hoa văn tinh mỹ nhìn đến xuất thần.

Nàng đột nhiên nhớ lại những lời này nọ của Hán Thánh tiên sinh hôm qua nói cùng nàng.

Hán Thánh tiên sinh nói nàng, là nàng tình đậu sơ khai.

Nàng không hiểu lắm cái gì kêu là "Tình đậu sơ khai", vì thế nàng liền hỏi thầy.

Nhưng thầy cũng chỉ là cười cười, nói về sau khi nàng lớn lên sẽ biết, để nàng không cần đề cập chuyện này với những người khác mới được.

Nàng rõ ý tứ của thầy, nàng sẽ không hỏi lại.

Chẳng qua nàng rất muốn biết, như này có ảnh hưởng với Mục Phỉ đại nhân không? Đối với đại nhân là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nếu là có ảnh hưởng xấu với đại nhân, nàng nhất định không cần lại có những cái tư tưởng kỳ quái đó.

Bởi vì ở trong lòng nàng, đại nhân vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ nhất, mà bản thân nàng chưa từng nghĩ tới là cái gì.

Thầy cũng không có nói cho nàng là tốt hay xấu, chỉ là nói cho nàng.

"Vưu Nhiên là đứa nhỏ tốt lại thiện lương, hẳn là sẽ được đến trời cao chiếu cố."

Sau đó đã để cho nàng làm việc tiếp, nói thật Vưu Nhiên không quá rõ câu trả lời của thầy, đương nhiên nàng xem như nghe được thầy khen chính mình, trong lòng cũng yên tâm nhiều.

Cho nên, nàng đột nhiên rất muốn nhanh lên lớn lên, như vậy có lẽ nàng có thể hiểu càng nhiều.

Vưu Nhiên trong lòng nghĩ, đón ánh nắng ấm áp, dùng kẹp trong suốt kẹp lấy mỗi một kiện vải dệt, như vậy liền sẽ không bị gió thổi xuống dưới.

Nàng làm rất nghiêm túc, thế cho nên ly nước nóng kia sớm đã làm lạnh thành nước đá, không còn độ ấm.

Mà ở phía sau gác cao phía trên Vưu Nhiên, có một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.

Mục Phỉ đứng ở trong phòng, cô chỉ mà kéo ra một góc bức màn màu đen rất nhỏ, ở khe hở ánh sáng cũng không lọt vào được, là một thân ảnh nhỏ lọt vào trong ánh mắt cô.

Là vật nhỏ Vưu Nhiên.

Nàng một người treo khăn trải bàn cùng các loại vải dệt khác lên, thân ảnh nho nhỏ không một khắc dừng lại, trước sau bận đến này vội đến kia, thẳng đến khi trong sọt toàn bộ đều bị phơi bằng phẳng, lúc sau Vưu Nhiên mới chậm rãi thẳng đứng lên.

Nàng cẩn thận kiểm tra mỗi cái vải dệt đã phơi, tựa hồ là hoàn toàn cảm thấy không có vấn đề, mới trường hu một tiếng, sau đó đón mở ra cánh tay ánh mặt trời, vui vẻ mà cười ra tiếng, bộ dáng rất là ngu đần.

Một người làm nhiều chuyện như vậy, còn cao hứng thế sao?

Mục Phỉ nhìn bộ dáng Vưu Nhiên tắm mình dưới ánh mặt trời, bị ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt hồng nhuận, cùng với chỗ cổ kia bị lộ ra bên ngoài.

Cách đến như vậy xa, lại có thể xem rất rõ ràng.

Cô nheo đôi mắt lại, thấy được mạch máu dày đặc ẩn hiện tùy ý chảy xuôi.

Không thể không nói, lâu chưa ăn máu tươi cho nên đột nhiên cô bị cảnh tượng phúc này dụ hoặc rồi.

So với cô gái Liêm Đô ở tiệc rượu, đưa đến bên miệng sói thì nhìn hấp dẫn hơn rất nhiều lần.

Là thiên tính của nhà săn thực cho phép sao?

"Chậc."

Mục Phỉ tháo xuống mắt kính viền vàng, hơi hơi liễm đi đôi mắt đỏ tươi, buông bức màn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top