TG4: Sau khi bị trai tồi từ hôn (4)

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------------------

TG4: Sau khi bị trai tồi từ hôn, tôi gả cho cha nuôi tàn tật nhà giàu của hắn (4)

----------------------------------------



"Mẹ nó mày điên rồi à? Có bệnh thì đi uống thuốc, uống say thì cút lên tầng ngủ đi, đứng ở đây nói điên nói khùng gì thế hả?"

Tính tình của Lục Tường luôn nóng nảy. Đừng nhìn Lục Bạch dốc hết sức chống đỡ Lục gia, bên ngoài đều cho rằng cậu là người cầm quyền, nhưng đóng cửa lại, ai mà không biết Lục Bạch chính là người làm công của nhà bọn họ. Năm đó ông cụ Lục bệnh nặng không qua khỏi, một hai phải để lại tất cả tài sản cho Lục Bạch, vậy nên Lục Bạch theo lẽ thường phải nuôi dưỡng bọn họ.

Năm đầu tiên, cha Lục đã cảnh cáo Lục Bạch nên đứng đúng vị trí của mình, ngần ấy năm Lục Bạch cũng coi như là cẩn trọng. Kết quả hôm nay lại theo chân bọn họ quậy lớn như vậy, sợ là muốn lên trời rồi. Còn làm kho máu dự phòng, người như thằng đó cũng xứng? Nếu thật sự nhiễm bệnh, vậy nhanh chóng tìm một chỗ chờ chết đi.

Lục Tường quen thói nghe cha mình cười nhạo hạ thấp Lục Bạch, đối với người anh trai cầm quyền này tất nhiên không có nửa phần kính sợ. Huống chi, trước kia Lục Bạch bởi vì nó là em trai, cho nên nơi chốn âm thầm che chở. Nó ở bên ngoài chọc vào rắc rối cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ. Nhưng mà loại giúp đỡ xuất phát từ tình thân yêu quý đối với Lục Tường mà nói, cùng với việc vội vàng lại đây thay nó chùi đít giải quyết hậu quả không khác gì nhau. Không có việc gì còn muốn châm chọc Lục Bạch vài câu, có việc lại càng không thể buông tha cậu.

Bởi vậy, Lục Tường ba bước thu thành hai bước đi tới trước mặt Lục Bạch, duỗi tay phải túm lấy cổ áo Lục Bạch kéo cậu lên.

"Làm kho máu cho mày? Mẹ nó mày cũng xứng? Không nghe cha mẹ nói sao? Mày sinh ra cũng chỉ để làm con chó trông cửa cho chúng tao. Tao mới là cậu chủ thật sự của Lục gia... Mày!"

Những lời này đều là lời ngày thường Lục Tường nói theo thói quen, đáng tiếc lần này mới nói được một nửa đã bị Lục Bạch duỗi tay bóp cằm, dễ như trở bàn tay bẻ lệch khớp hàm.

"!!!" Đau đớn kịch liệt làm kẻ chưa từng nếm qua đau khổ như thiếu gia út Lục gia lập tức phải hét lên.

Mà Lục Bạch lại vô cùng nhàn nhã nâng chân lên, đạp một chân vào bụng của nó, trực tiếp đá văng người ra xa.

"Rầm" một tiếng trầm vang, eo của Lục Tường đập vào trên bàn trà, cả người nằm liệt ở trên mặt đất sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích được. Cảm giác nửa người dưới của mình giống như bị chặt đứt, đau đến chết lặng.

"Lục Bạch, mày làm gì đấy hả? Đây là em trai của mày đó!" Mẹ của Lục Bạch thương yêu nhất đứa con trai út này, lập tức chịu không nổi nhanh chóng chạy lại xem. Nhưng chưa chạy được hai bước, đã bị ánh mắt nghiền ngẫm của Lục Bạch dọa sợ.

Lục Bạch từ nhỏ đã được ông Lục nuôi dưỡng bên người, mỗi lời nói, hành động đều đã chịu sự hun đúc từ ông nội và ông ngoại. Cho nên mẹ của Lục Bạch đã rất nhiều năm không nhìn kỹ qua đứa con trai cả này của mình. Lần này thình lình bị cậu nhìn chằm chằm, lại phát hiện ánh mắt cậu lạnh đến dọa người, giống như đang bị một con rắn độc nhìn thẳng, toàn thân bắt đầu phát run. Bà ta theo bản năng lùi lại hai bước, trốn ở phía sau cha Lục Bạch. Ngay cả con trai út cũng không dám đi lên nhìn.

Cha Lục cũng giống như đột ngột bị Lục Bạch làm khó dễ dọa sợ, nhưng ông ta rất nhanh đã phản ứng lại, hơn nữa còn ồn ào gọi quản gia.

"Phản rồi, đây là muốn tạo phản rồi! Báo cảnh sát cho tôi! Kêu bảo vệ trói nó lại!" Cha của Lục Bạch dùng sức la lối, nhưng hô nửa ngày mới phát hiện ngoại trừ bọn họ, toàn bộ người trong phòng ai cũng không nhúc nhích. Lục Bạch ngồi ở trên sô pha, thậm chí còn rất có hứng thú vẫy tay kêu Lâm Đồng lại gần.

"Đồng Đồng, tôi muốn ăn nho." Lục Bạch nói như vậy, người lại dựa vào trên sô pha không chút sứt mẻ, thuận tiện rút ra điếu thuốc.

Lục Bạch không có thói quen nghiện hút thuốc lá, nhưng lại đặc biệt thích mùi hương của cây thuốc lá. Cậu cảm thấy ngửi nó có thể nâng cao tinh thần.

Lâm Đồng thức thời quỳ gối bên chân Lục Bạch, đưa quả nho đã lột sạch vỏ đến bên miệng cậu. Lại bị Lục Bạch nắm lấy cánh tay, đưa về bên môi y. Thuận theo lực đạo của Lục Bạch, Lâm Đồng hé miệng mình cắn lấy quả nho.

"Ngọt không?" Lục Bạch thấp giọng ở bên tai y dò hỏi, mang theo âm thanh trêu đùa đặc biệt mập mờ. Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai trực tiếp làm Lâm Đồng mềm eo, thiếu chút nữa ngã ngồi vào trong lòng Lục Bạch.

Nhưng làm một kẻ xấu xa tiêu chuẩn, Lục Bạch ở thời điểm này không chỉ không thể ôm y, còn phải khiến y bị xấu mặt ở trước mặt mọi người. Vì thế, Lâm Đồng vững vàng ngã ở trên mặt đất, khoảng cách giữa y với Lục Tường đang nằm trên đất chỉ cách không đến ba centimet.

Lâm Đồng bị ngã có chút ngơ ngác. Tiếng kêu rên của Lục Tường cũng lớn hơn nữa.

Còn về phía Lục Bạch, lại bình thản dựa vào trên sô pha hút thuốc, một bộ dạng người cầm quyền ăn chơi trác táng, làm cha Lục tức giận đến thất khiếu* đều bốc khói.

(*) Thất khiếu: Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng).

"Mẹ nó điếc hết rồi sao? Quản gia, ra tay đi! Hôm nay tôi phải dạy dỗ cái thằng bất hiếu này!"

"Người đâu? Bảo vệ đâu? Lời tôi nói không nghe theo đúng không?"

Cảm xúc của cha Lục càng lúc càng kích động, không chỉ bởi vì thái độ kiêu ngạo của Lục Bạch, mà còn vì ông ta phát hiện ra người làm ở nhà cũ Lục gia cũng không nghe theo mệnh lệnh của mình.

Thấy bộ dạng tức giận nhưng không thể làm gì được của ông ta, Lục Bạch nhịn không được bật cười, "Nhìn vậy còn chưa hiểu sao? Sẽ không có người nào nghe theo lệnh của ông đâu."

Lục Bạch ném điếu thuốc mới hút được hai lần vào gạt tàn thuốc, sau đó đứng lên đi đến trước mặt cha Lục.

"Năm đó ông nội không giao Lục gia cho ông, chính là vì nguyên nhân này. Rõ ràng vô dụng như vậy, nhưng lại nơi chốn tự tin."

"Từ mười hai tuổi tôi đã tiếp nhận Lục gia. Mà ông cho tới hiện tại đến cổ phần cũng không có. Còn có thể duy trì mặt mũi bên ngoài hoàn toàn là dựa vào cái danh cha ruột của Lục Bạch để chống đỡ. Nếu không, ông ở trong mắt người khác đến cái rắm cũng không bằng."

"Mày, cái loại nghiệp chướng! Cha tao chính là mắt mù mới để loại ăn cháo đá bát như mày lên nắm quyền!"

Nhưng Lục Bạch lại duỗi tay vỗ vỗ mặt ông ta, "Cha à, khi còn sống có những lời phải nghĩ cho cẩn thận rồi mới nói. Nếu không, tôi không ngại đưa cha xuống âm phủ tán gẫu cùng những người khác đâu."

"Mày muốn làm cái gì..." Mấy chữ nhạy cảm như "còn sống", "âm phủ" cuối cùng cũng làm cha Lục có chút cảnh giác.

Lục Bạch cũng nhịn không được bật cười, "Ông vẫn chưa hiểu sao? Cái nhà này vẫn luôn là tôi làm chủ. Tiền lương của quản gia, người hầu đều là tôi phát. Công ty cũng là tôi quản. Còn về mấy người, cùng lắm cũng chỉ là trói buộc khi kế thừa tài sản mà thôi."

"Năm đó tôi từng đồng ý với ông nội, phải chăm lo cho mấy người đến lúc xuống lỗ. Nhưng nói đến cùng, tôi cũng không hứa hẹn xuống lỗ là lúc nào. Ban đầu tôi nghĩ tốt đẹp, nuôi mấy kẻ vô dụng như mấy người cũng được. Kết quả tôi bận muốn chết, còn mấy người lại muốn leo lên đầu tôi ngồi. Rốt cuộc là ai điên đây?"

Lục Bạch chỉ cảm thấy nực cười, "Cả gia đình mấy người như dòi bám ở trên người tôi uống máu ăn thịt, còn mưu toan giả dạng bản thân mới là chúa sơn lâm?"

"Vậy nói về ông đi!" Lục Bạch chỉ vào cha Lục, "Tốt xấu gì cũng đang ở độ tuổi tráng niên, bao nuôi hai tình nhân đi khách sạn bảy ngày bảy đêm đến thuốc cũng không cần uống. Kết quả đến một chút chuyện trên thương trường cũng không hiểu, ngoại trừ tiêu tiền thì cái gì cũng ngu ngốc. Nửa tháng lại há mồm đòi tiền một đứa con trai vừa thành niên là tôi."

"Lại nói, tháng này ông chi tiêu hết tổng cộng hơn 500 vạn. Trong đó có hơn 300 vạn là ông dùng để mua xe, mua quần áo, mua trang sức cho một sinh viên. Đối với tình nhân để bụng như vậy, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng hiếu kính một cái gì cho ông chủ cung cấp tiền là tôi. Ông nói xem con mắt của ông kém thành như vậy, có phải tôi nên tức giận không?"

"Thằng láo toét!" Cha Lục chỉ vào Lục Bạch, tức giận đến run rẩy tay.

Nhưng Lục Bạch lại trực tiếp gọi quản gia tới gần, "Đưa ông ta và mẹ tôi lên lầu. Sáng mai thu dọn sạch sẽ tất cả đồ đạc của bọn họ, ném ra ngoài."

"Mày điên rồi à? Mày muốn đuổi cha mẹ ruột của mày ra khỏi nhà?"

"Ông cũng biết đây là nhà? Nơi này là nhà cũ Lục gia, tôi là người cầm quyền của Lục gia, đương nhiên tất cả những điều tôi nói đều tính. Còn về mấy người, tôi vốn dĩ chính là một kẻ bất hiếu, không phụng dưỡng ba mẹ không phải rất bình thường sao?"

"Đúng rồi, tôi biết hai người các người đều có quỹ riêng. Cho nên, vì thể hiện đầy đủ nhân phẩm rác rưởi của tôi, tất cả tài khoản ngân hàng và bất động sản của mấy người tôi cũng sẽ kêu người thu hồi trở về. Mặt khác, tốt nhất các người đừng động vào mấy chiếc xe trong nhà. Dù sao cũng là món đồ chơi tôi từng dùng qua, lỡ đâu trên đường mấy người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy phải làm sao bây giờ đây?"

"Còn có cậu." Lục Bạch cúi đầu nhìn Lục Tường nằm trên mặt đất, "Lúc trước cậu ở trên mạng đăng bài nói cái gì nhỉ? Hình như là nói tôi ghen ghét cậu thông minh, ở trên thương trường rất có mắt phán đoán, cho nên muốn nuôi hỏng cậu đúng không?"

"..."

"Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng. Cho nên ngày mai tôi sẽ kêu thư lý đi làm thủ tục thôi học cho cậu, sau đó sắp xếp cậu đi nhà xưởng của công ty con Lục gia làm công. Tất cả trên dưới Lục gia đều là tôi làm chủ, tội gì phải dùng phương thức đi đường vòng nuôi hỏng như vậy, trực tiếp bắt cậu bỏ học đi xưởng làm công càng thuận tiện hơn mà!"

"Chuyện này không được! Lục Bạch, đây là em trai mày đó!" Mẹ Lục đau lòng con trai út, thực sự nhịn không được nữa, dù sợ hãi cũng phải chạy tới ôm lấy đứa con mà mình yêu thương nhất.

Lục Tường cũng sợ tới mức quá sức, liên tục rúc vào trong lòng mẹ mình trốn. Thật là một cảnh tượng mẹ hiền con thảo ấm áp, ý cười trên mặt Lục Bạch cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Nếu bà đau lòng nó như vậy, vậy mấy người cùng đi đi."

"Cái gì?"

"Danh sách nhà xưởng chỉ có một, ai trong mấy người cũng đều có thể đi làm. Nhưng chỉ cần có một ngày bỏ bê công việc, tiền lương tháng này của mấy người sẽ lập tức giảm đi một nửa."

"Đúng rồi, đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Chứng nhận thân phận và hộ chiếu của mấy người đều do tôi cầm. Ngày mai sẽ xoá tên của từng người khỏi sổ hộ khẩu nhà cũ. Tôi nuôi mấy người mấy năm, hiện tại cũng nên đổi thành mấy người báo đáp tôi rồi."

"À quên! Là một người mẹ, tôi còn có một yêu cầu vô cùng đặc biệt dành cho bà. Chờ đến ngày sinh nhật của tôi, mời bà bù đắp lại tất cả quà sinh nhật các năm trước cho tôi. Lục Tường có cái gì, tôi cũng muốn có cái đó, hơn nữa còn phải tốt hơn so với nó. Nếu không, loại con trai bất hiếu như tôi phải náo loạn một trận rồi."

"..." Mẹ Lục sợ tới mức cả người phát run, ôm chặt con trai út lùi lại phía sau vài bước.

Lục Bạch lạnh lùng nhìn một lượt, tùy tay kêu quản gia, "Dọn dẹp sạch sẽ đi." Sau đó cầm theo áo vest đi ra ngoài.

Thẳng đến khi Lục Bạch đi ra ngoài đã lâu, mẹ Lục mới nhịn không được phát ra tiếng khóc nức nở. Mà Lâm Đồng cũng đã thức thời lên tầng thu dọn đồ đạc.

Y xem như đã nhìn ra, Lục Bạch không phải cố tình nhằm vào y, mà là cuối cùng nhịn không nổi cái gia đình chuyên hút máu này cho nên mới bùng nổ. So với ba người Lục gia, y cùng lắm chỉ là "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết" mà thôi. Sau này chỉ cần cẩn thận duy trì, với tính cách của Lục Bạch, nhất định sẽ được cậu đón về.

Giống như hôm nay, Lục Bạch thu thập một lần ba người Lục gia, nói đuổi ra khỏi nhà là đuổi ra khỏi nhà, nói đưa vào nhà xưởng là đưa vào nhà xưởng. So sánh hai bên, y còn có thể đi học cũng xem như không tồi.

Nhà cũ Lục gia một cảnh hoang tàn. Lục Tường bị thương lại không có ai kêu bác sĩ, quản gia càng khó được lúc cứng rắn, chưa thu thập xong đồ đạc thì không cho bọn họ ra khỏi cửa. Hoàn toàn quán triệt theo mệnh lệnh của Lục Bạch, vô cùng lạnh lùng vô tình.

Hệ thống kiểm tra đo lường giá trị hảo cảm của bốn người Lục gia, gần như muốn cười điên rồi, "Trong lòng nhóm người này đã tan nát mất rồi."

Lục Bạch lại không thèm để ý, "Còn có chuyện càng tan nát hơn cơ."

Hệ thống mơ hồ cảm thấy cậu còn muốn bày trò, hứng thú bừng bừng truy hỏi, "Anh còn có hậu chiêu?"

Lục Bạch: "Đương nhiên là có, cứ chờ xem!"













----------------------

Tác giả có lời muốn nói

Lục Bạch: Mỗi ngày làm một tiểu yêu thích bày trò [ vui vẻ ] [ sung sướng ]


---------------------

Cắn ngươi: Huhu mai thi Pháp luật đại cương rồi, muốn học mà học không vào, cíu béeeeeeT^T

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top