TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (37)
Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa
----------------------------------
TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay, vị hôn phu và em trai song sinh của tôi kết hôn rồi (37)
----------------------------------
Đúng là Sở Nhiên không có một chút ý định muốn đánh dấu Lục Bạch, nhưng anh cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ bàng quan.
Có lẽ ở thật lâu trước đây, lâu đến nỗi anh không thể thấy quá khứ của Lục Bạch, anh không biết thì cũng bỏ qua. Mà khi anh tận mắt nhìn thấy Lục Bạch chịu khổ, thời điểm đó lại không thể tìm được lý do gì để đứng ra ngăn cản vì cậu, Sở Nhiên liền không thể chịu đựng được việc bản thân trơ mắt nhìn Lục Bạch từng bước một đi vào vực sâu.
Sở Nhiên biết rõ Lục Bạch, cũng hiểu rõ ở trong lòng Lục Bạch có lẽ anh chính là tia sáng cuối cùng của cậu. Vậy nên Sở Nhiên nghĩ rằng mình có tư cách cho Lục Bạch một cái ôm ấm áp vào thời điểm cậu đau khổ nhất.
Nếu Lục Bạch không muốn dừng lại bước chân bởi vì chút ấm áp này, vậy anh sẽ ở nơi cách cậu gần nhất, chiếu sáng cậu, làm chỗ dựa cho cậu, dùng tất cả công chính và công bằng thiên vị người luôn nỗ lực không nhận thua là cậu.
Cho nên, sau khi nghe xong kiến nghị của bác sĩ, Sở Nhiên liền đi rút dịch tuyến thể của mình ra. Quả thật là rất đau. Một chút đau đớn như vậy, sau khi kết thúc đã khiến Sở Nhiên phải dừng lại nghỉ năm phút mới có thể bình thường lại được. Vậy lúc ấy Lục Bạch có bao nhiêu đau đớn? Cậu làm như thế nào từ trong đống thống khổ đè chặt đó mà giãy giụa thoát được ra ngoài?
Sở Nhiên cảm thấy, bản thân vẫn chưa đối xử đủ tốt với Lục Bạch.
"Anh không cần như vậy..." Nhìn lỗ kim sau cổ Sở Nhiên, lần đầu tiên Lục Bạch cảm thấy chân tay có chút luống cuống.
Cậu cảm thấy cách làm này của Sở Nhiên đã vượt qua cái khoảng cách trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra. Mà loại thoải mái trong thân thể này cũng làm Lục Bạch có cảm giác khủng hoảng nói không nên lời.
Lục Bạch chưa bao giờ sợ đau, nhưng cậu lại sợ bản thân sống quá mức nhàn nhã, rồi không biết khi nào sẽ vì lơ là cảnh giác mà mất đi tính mạng. Nhưng cậu lại không có cách nào từ chối được ý tốt của Sở Nhiên. Bởi vì trong ít ỏi những người bước qua đời Lục Bạch, chỉ có mỗi người này là đối xử dịu dàng với cậu.
Sở Nhiên lại không nói nhiều, chỉ sờ sờ mái tóc của Lục Bạch, "Đi làm chuyện em muốn làm đi. Anh sẽ không can thiệp vào. Còn cái này, em chính là dược sĩ, hẳn là biết phải dùng như thế nào. Đừng nghĩ nhiều, chuyện em phải làm còn quá nhiều, cho nên em phải bảo đảm bản thân có thể sống đến khi công thành danh toại, đúng không?"
"..." Lục Bạch không có cách nào phản bác.
Ý cười trên mặt Sở Nhiên càng thêm ấm áp, "Đi thôi! Anh sẽ vẫn luôn ở đây."
Lục Bạch mím môi, cuối cùng không có từ chối, xoay người rời đi.
Sở Nhiên đi theo phía sau Lục Bạch, khoảng cách vẫn luôn duy trì trong một mét.
Hai người luôn luôn rất cẩn thận, nhưng ngày hôm nay đều đi ra tiếng bước chân. Đan chéo ở bên nhau, đặc biệt ấm áp.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi Lục Bạch: "Tiếng bước chân của Sở Nhiên lớn như vậy, hắn chấp hành nhiệm vụ như thế nào chứ?"
Giọng điệu của Lục Bạch nghe có chút đắc ý, "Anh ấy là đi cho tôi nghe."
Hệ thống: "Hả?"
Lục Bạch: "Anh ấy đang nói cho tôi biết, anh ấy sẽ luôn ở phía sau tôi."
Hệ thống: "..."
Lục Bạch: "Tôi rất vui."
Rõ ràng mới nãy còn đau lòng khổ sở vì ký chủ đáng thương quá mức kiên cường độc lập, quay đầu đã bị cưỡng ép nhét một mồm cơm chó.
Hệ thống cảm thấy mẹ nó bản thân cũng quá khó khăn. Cho dù không giống các đồng liêu khác có ký chủ đến các thế giới làm nhiệm vụ yêu đương, thế nhưng nó không ngờ cũng có ngày mình sẽ ăn phải cái loại gọi là "cơm chó" này.
Mấu chốt là cơm chó này quá mức trong sáng, không hề giả tạo, làm hệ thống cảm thấy bản thân càng khó khăn hơn.
Mà Lục Bạch được Sở Nhiên dỗ đến tâm trạng rất tốt, cũng xoay người đầu nhập vào trong công việc.
Thời điểm Lục Bạch xuất hiện ở văn phòng, Sở Phồn cũng khá kinh ngạc.
"Cậu đã ổn rồi sao?"
Sở Phồn là người đứng đầu của quân đội phụ trách việc liên hệ với Hiệp hội Omega, cho nên về tư liệu cụ thể của Hiệp hội Omega vẫn luôn do Sở Phồn sửa sang lại. Sở Nhiên đã thông báo trước cho em trai về quyết định muốn vào Hiệp hội Omega của Lục Bạch, Sở Phồn cũng chuẩn bị tốt tư liệu mà Lục Bạch phải dùng
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lục Bạch vừa mới tỉnh lại đã có thể rời khỏi bệnh viện.
"Cậu chờ tôi một chút!" Chỗ này của Sở Phồn có rất ít Omega, cho nên thời điểm hắn ở văn phòng một mình khá tùy ý, cũng không có mang miếng dán cách ly.
Nếu là Omega khác thì cũng không sao, nhưng Lục Bạch có chứng hỗn loạn pheromone, lại là bệnh nặng chưa khỏi, Sở Phồn không muốn có điều ảnh hưởng đến cậu. Vì thế sau khi Sở Phồn sửa sang lại bản thân xong, nhanh chóng mở cửa sổ ra.
Chờ hắn chuẩn bị mọi thứ cho tốt, lại phát hiện Lục Bạch đã ngồi ở trên ghế xem xét tư liệu của Hiệp hội Omega.
Lục Bạch xem rất chậm, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn một ít vấn đề.
"Hiểu biết của quân đội về Hiệp hội Omega cụ thể đến trình độ nào rồi?"
"Ài, chính cậu cũng thấy rồi đó. Loại nơi như Hiệp hội Omega kia cậu cũng biết, ngay từ đầu đúng là vì bảo vệ Omega mới thành lập Hiệp hội, nhưng từ sau khi cấp cao có quyền lực, nơi này bắt đầu rối loạn."
"Cái khác không nói, chỉ nói tới viện điều dưỡng của Omega. Lúc trước thời điểm thành lập, tất cả từ trên xuống dưới đều là Hiệp hội Omega làm người tổng phụ trách. Công trình kiến trúc, hoạt động hậu kỳ, đến một số tổ chức riêng lẻ ở nơi này cũng rất nhiều. Cho nên bên phía Hiệp hội Omega cũng phòng bị rất chặt với phía quân đội."
"Nhưng tôi nhớ rõ ban đầu người sáng lập Hiệp hội Omega chính là cấp cao đã về hưu của quân đội?"
"Đúng! Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì Hiệp hội Omega thành lập trước sau cũng chỉ mới hai mươi năm. Hơn nữa lúc ấy vị cấp cao quân đội kia của chúng ta về hưu mười năm trước. Hoàn toàn ủy quyền cũng mới được tám năm."
"Thời điểm ban đầu, rất nhiều Omega trong nhà quân nhân của quân đội chúng ta còn rất sôi nổi đi nhận lời mời của bên kia, tại chức cũng phát huy năng lực không nhỏ. Có thể nói, Hiệp hội Omega hiện tại chính là quân đội lúc trước từng chút từng chút nâng đỡ lên. Kết quả bây giờ không thể hiểu được lại biến thành lớp vỏ bên ngoài, sau lưng thì không ngừng nhằm vào nhau!"
"Lại nói tới chuyện kết hôn, cậu nói xem, quân nhân quân đội không quan tâm là Beta hay là Alpha, có ai dám nói không tôn trọng Omega. Không, nói một cách chuẩn xác thì là sợ hãi cũng có không ít."
"Vì sao?" Lục Bạch cảm thấy rất mới mẻ.
"Omega quân chính quy chính là người quyết định quyền sống chết!" Sở Phồn thở dài, "Chiến trường mấy năm nay không yên ổn, một dược sĩ ở trên chiến trường là sự tồn tại có thể cứu mạng người. Thân thể của Omega yếu ớt, từng người một cõng hòm thuốc đi theo sau chúng ta vượt qua mưa bom bão đạn. Những người đó đều là chiến hữu có thể giao phó phía sau lưng cho nhau, sao có thể không tôn kính?"
"Thêm nữa." Trong giọng nói của Sở Phồn nhiều thêm chút trêu chọc, "Nếu lỡ thật sự đắc tội, thời điểm điều phối thuốc, cố ý cho thêm một chút độc thì biết phải làm sao? Ai dám đắc tội chứ! Mạng nhỏ đều ở trong tay người ta mà."
Lục Bạch nghe có chút thú vị. Tính cách của Sở Phồn rất tốt, cách nói chuyện nhìn thì như tùy tiện nhưng lại rất đúng mực, cũng làm người khác thoải mái, cảm thấy bản thân được tôn trọng.
Sở gia xem ra là một nơi tốt, dạy dỗ Sở Phồn không tệ.
Sở Phồn lại giống như là đoán được Lục Bạch đang nghĩ gì, chớp chớp mắt nói, "Tôi không phải do Sở gia dạy ra."
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn hắn.
"Là anh tôi dạy tôi đó. Vừa như cha vừa như mẹ, một đường nuôi tôi lớn!"
Sở Phồn không phải kẻ ngốc, hắn nhìn ra được tình cảm giữa Lục Bạch và Sở Nhiên. Vốn dĩ cho rằng lần này Lục Bạch ra ngoài, hai người họ sẽ thành đôi. Kết quả đến bác sĩ cũng khuyên Sở Nhiên tốt nhất nên đánh dấu trọn đời, vậy mà Sở Nhiên dù rút dịch tuyến thể cũng không nói với Lục Bạch một câu, Sở Phồn có chút sốt ruột, muốn trợ giúp anh hắn một phen
"Lục Bạch, tuy nói Sở gia chúng tôi là thế gia về thuốc, nhưng thật ra chính là cách nói với bên ngoài quân đội mà thôi. Hiện tại anh tôi cầm quyền, chỉ cần anh ấy vui, ai cũng sẽ không nói một câu dư thừa. Huống chi, Lục Bạch, Sở gia đều là xuất thân quân đội, khâm phục nhất chính là người có bản lĩnh như cậu. Cậu thật sự không cần suy nghĩ nhiều."
Lục Bạch không nói gì, chỉ tiếp tục lật tư liệu trong tay. Rõ ràng là không định trả lời. Sở Phồn thở dài, biết ý mà im lặng. Hai người lại nhanh chóng vòng trở về với công việc.
Mà rất nhanh Sở Phồn phát hiện, Lục Bạch cũng không phải đơn thuần xem tư liệu của những người này. Lục Bạch một bên xem, một bên phân loại tư liệu của những người này ra.
Một loại là xuất thân thế gia, một loại là xuất thân phố phường, một loại là xuất thân quân đội.
Cùng lúc đó, Lục Bạch cũng làm một cái biểu đồ so sánh. Ở trong này, số lượng Omega xuất thân quân đội càng ngày càng ít, cương vị phụ trách cũng càng lúc càng ngoài lề. Số lượng Omega xuất thân phố phường lại luôn duy trì ở một trạng thái nhất định. Trong hai mươi năm vậy mà đều không có thay đổi.
Mà Omega xuất thân thế gia thì không giống vậy. Ngay từ đầu khi quân đội cầm quyền tám năm, Omega xuất thân hào môn ở Hiệp hội Omega thật ra rất ít. Chỉ có hai người, là bởi vì đào hôn bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng dần dần, Omega xuất thân thế gia càng ngày càng nhiều, cuối cùng lại chiếm đại đa số ghế của cấp cao.
Mà loại vụ án do Hiệp hội Omega phụ trách giải quyết cũng có thay đổi rất lớn.
Thời gian đầu rất vụn vặt, tương đương với việc chỉ cần có người xin giúp đỡ liền lập tức ra quân. Dần dà biến thành nhất định phải là vụ án có mức độ nghiêm trọng mới có thể đi giải cứu. Hơn nữa sau khi cứu xong còn phải tuyên dương bốn phía, tỏ vẻ Hiệp hội Omega là bến đỗ cuối cùng của nhóm Omega.
Mà hiện tại, Hiệp hội Omega lại biến thành một nơi vô cùng kỳ lạ. Nếu nói bọn họ mặc kệ Omega xin giúp đỡ, thì thật ra mỗi năm có rất nhiều Omega được cứu. Nhưng nếu nói về việc quản lý của bọn họ, thì danh tiếng hiện tại của Hiệp hội Omega đúng là nay không bằng xưa. Thậm chí rất nhiều cơ sở rõ ràng tham dự điều tiết, sau khi đưa ra thông báo còn bị mắng chửi là Omega xin giúp đỡ có phải bị uy hiếp, bị bắt ép đứng ra nói Hiệp hội giải quyết không tệ hay không.
Những thay đổi trong đó làm người ta nghĩ trăm lần cũng không ra. Ít nhất Sở Phồn là không hiểu.
Lục Bạch lại nói thẳng một câu, "Bởi vì bản chất không giống nhau. Lúc trước vị Omega cấp cao của quân đội kia là muốn Hiệp hội Omega trở thành một xã hội trong mơ để bảo vệ Omega. Nhưng nhóm người thế gia này chỉ muốn Hiệp hội Omegg trở thành một vỏ bọc."
"Có ý gì?"
"Một cái là vì che chở. Một cái là vì danh lợi. Nếu không, vì sao bọn họ lại lựa chọn trợ giúp đối tượng có nhiều nhiệt độ hơn, mà không phải là đối xử bình đẳng? Tôi lấy một ví dụ nhé. Một Omega bị bạo lực gia đình, chồng của người đó chỉ là tát một cái. Mà một Omega khác cũng bị bạo lực gia đình, chồng của người đó không chỉ tát người đó, lại còn làm người đó bị sảy thai, hơn nữa còn đứng đầu tin tức xã hội. Nói như vậy, Hiệp hội Omega nhất định sẽ ưu tiên xử lý cái vụ đứng đầu tin tức kia trước. Nhưng Hiệp hội Omega trong quá khứ thì sẽ trực tiếp chia làm hai đội, đồng thời giải quyết cả hai vụ việc. Bởi vì đối với nhóm những Omega đã từng ở trong quân đội mà nói, hai người này đều là người bị hại, đều cần sự trợ giúp. Nhưng Hiệp hội Omega hiện tại, bọn họ sẽ ưu tiên lựa chọn đi cứu người thảm hại hơn. Bởi vì chỉ có khi cứu người đủ thê thảm, hình tượng chúa cứu thế của bọn họ mới có thể càng thêm chân thật!"
Sở Phồn nhíu mày, "Cũng đủ rác rưởi."
Lục Bạch đặt danh sách nhân viên đã phân loại tốt ở trên bàn, "Nhưng bây giờ Hiệp hội Omega chính là cái thùng rác."
Quan trọng là, Lục Bạch cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Long Kiêu hoàn toàn không sợ cậu tiến vào Hiệp hội Omega. Bởi vì cho dù cậu có đi vào, cậu cũng không làm được cái gì, ngược lại sẽ trở thành cá trong chậu chim trong lồng của hắn.
Quân đội nhiều năm như vậy cũng không thể đổi hoàn toàn những thành viên thế gia của Hiệp hội Omega, thậm chí bên ngoài còn bị xa lánh, nói lên ngay từ đầu quân đội đã thất bại rồi. Nhưng dù vậy, Lục Bạch cũng từ trong lý lịch của những người này phát hiện ra một điểm rất kỳ lạ. Chính là Lục Bạch phát hiện, vào hai mươi năm trước, một Omega của quân đội vậy mà lại từng vô tình mất trí nhớ.
Đối chiếu thời gian, Lục Bạch phát hiện trùng hợp là trước thời gian cậu ba tuổi. Bản năng của Lục Bạch cảm thấy đây có lẽ là một manh mối. Nhưng cũng có một loại khả năng khác, đây chính là lời dẫn Long Kiêu để lại cho cậu.
-----------------------------------
Cắn ngươi: Lục Bạch và Sở Nhiên làm tôi khóc mất, ngọt sủng của tôi đâu, hảaaaaa(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hình như cũng ngọt :')))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top