Robot hồ ly

Triệu Lễ Kiệt trốn chạy, mang theo hồ ly của hắn.

Chiếc xe được điều khiển tự động, bên trong xe phát một playlisy nhạc, Triệu Lễ Kiệt và hồ ly của hắn ngồi ở ghế sau. Con đường quốc lộ trong hoang mạc cứ kéo dài mãi, chẳng hề có điểm cuối, tựa như lần chạy trốn này cũng không có nguyên do.

Lạc lối, một từ ngữ văn thơ — Triệu Lễ Kiệt tuỳ tiện dùng nó để miêu tả tình cảnh này.

Đáng tiếc số phận đã ấn định nó chỉ là một chuyến hành trình như hoa trong gương, như trăng dưới nước mà thôi, cũng giống với mối quan hệ của hắn và Lý Nhuế Xán vậy, đau khổ và ngọt ngào tựa như nuốt thuỷ tinh, thanh gươm của Damocles[*] treo trên đầu hắn, tim đập như trống dồn, mách bảo hắn hãy chạy càng xa càng tốt, dẫu cho giây tiếp theo chính là tận thế, hắn vẫn muốn mang theo hồ ly của hắn đi tới tận cùng thế giới — một món dễ nắm giữ hơn Lý Nhuế Xán.

[*] Thanh gươm của Damocles: thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. (Nguồn giải nghĩa: nghiencuuquocte.org)

Hồ ly tựa đầu vào lòng hắn ngủ say, Triệu Lễ Kiệt biết rõ đây thành quả của khoa học kỹ thuật mô phỏng lại, vô cùng cảm ơn khoa học kỹ thuật đã giúp các loài vật sắp tuyệt chủng trên trái đất xuất hiện bên cạnh hắn dưới hình thức robot thú cưng.

Triệu Lễ Kiệt không dám gọi nó là Lý Nhuế Xán, càng không dám đặt cho nó bất kỳ cái tên nào liên quan tới anh, vẫn cứ gọi nó là robot hồ ly, dẫu cho con hồ ly này có liên quan đến anh, mà sao lại không liên quan tới được cơ chứ, Triệu Lễ Kiệt không biết, từ cái khoảnh khắc đâm đầu vào yêu Lý Nhuế Xán ấy, thế giới của hắn và anh đã hoà cùng một nhịp thở mất rồi.

Sao chuyện lại ra nông nỗi này? Kể từ khi Lý Nhuế Xán giúp hắn đăng ký chọn thú cưng điện tử à, vì sao lại chọn một con hồ ly cơ chứ, đêm ấy sao anh lại tức giận tới mức không ngủ được, cớ gì ôm lấy hắn rồi khóc cơ chứ.

Nếu như yêu một người là phải từ bỏ bản thân, kể từ cái đêm bỏ trốn đó, Triệu Lễ Kiệt đã dâng hiến tất cả những gì mình có người ấy.

Chỉ vì một chữ tình mới có thể hi sinh nhiều như thế, cũng bởi vậy mà khi nhìn xung quanh, sợ Lý Nhuế Xán sẽ không yêu ai mà cũng sợ anh bất chợt động lòng với một người nào đó, cảm giác tự ti như những sợi tơ quấn lấy Triệu Lễ Kiệt, chia năm xẻ bảy trái tim hắn, tình yêu ấy phải lớn tới mức nào mới có thể lấp đầy khoảng cách giữa hai ta, phải làm sao mới khiến người ấy hiểu được tấm lòng này.

Lý Nhuế Xán quá hiểu về tình yêu, anh có thể dễ dàng động lòng với một ai đó, còn Triệu Lễ Kiệt đã phải đọc biết bao nhiêu cuốn sách, xem biết bao bộ phim mới có thể nhào nặn ra một tình yêu bình thường, chắp vá lại rồi trao hết cho Lý Nhuế Xán. Nếu thế giới của người ấy chỉ còn mỗi mình hắn, phải chăng hắn sẽ trở thành người duy nhất mà anh yêu.

Triệu Lễ Kiệt lén ghi lại giọng nói của Lý Nhuế Xán, thứ in hằn trong vô vàn giấc mộng mà hắn đã trải qua. Đã từng rất nhiều lần, hắn hi vọng con chip điện tử kia có thể tái tạo được linh hồn, một Lý Nhuế Xán chỉ thuộc về mình hắn.

Robot hồ ly "lớn lên" từng ngày mà anh cũng thường hay hỏi thăm hắn về tiến độ công việc, thần thái của người và hồ ly càng ngày càng giống nhau, Triệu Lễ Kiệt vừa nghĩ nếu như công trình của mình bị phát hiện là toi đời, nhưng nơi tim lại được lấp kín những lỗ hổng.

Hồ ly đang say giấc nồng, xe vẫn đang chạy, tất cả như chìm vào im lặng vô tận.

Nếu như Lý Nhuế Xán tìm được hắn, tình yêu thầm kín ấy sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Triệu Lễ Kiệt chạy trốn, dù có bị anh ghét cũng phải bỏ đi biệt xứ, hắn không cho phép bất cứ ai trên thế giới này ngoài hắn biết đến sự tồn tại của robot hồ ly, dù chỉ là 0,1% rủi ro cũng không thể.


Triệu Lễ Kiệt mất tích, cảnh sát ngay lập tức gửi thông tin đến cho Lý Nhuế Xán ở công ty. Không ai có nghĩa vụ phải ở bên một người mãi, Lý Nhuế Xán phải học cách chấp nhận điều ấy, tựa như anh không thể nói lời tạm biệt với cậu trong lễ tốt nghiệp năm đó.

Triệu Lễ Kiệt, anh muốn giúp em thực hiện giấc mơ, đó chính là mong ước của anh, chỉ cần có thể giúp em hoàn thành nó, dẫu có mất đi tất cả cũng chẳng sao cả.

Triệu Lễ Kiệt, tụi mình người Trung kẻ Hàn cách nhau một giờ yêu nhau được không?

Triệu Lễ Kiệt, tạm thời đừng yêu người khác có được không?

Nếu như không có tình yêu, Thượng Hải thật sự quá xa, cách Seoul cả một đại dương. Thời điểm bị cấm túc, Lý Nhuế Xán cứ mơ mãi một giấc mơ, quanh anh được bao bọc bởi một màu xanh mơ hồ, nhưng anh biết đó là biển, chỉ cần vượt qua được đại dương này anh sẽ đến bên cạnh Triệu Lễ Kiệt, không phải giây lát mà là cả đời.

Dòng suy nghĩ của Lý Nhuế Xán tựa như con diều đứt dây gặp cơn phong ba bão táp, tất cả đều bị xoá sạch. Phản ứng đầu tiên của anh là trở về nhà, sau đó nhận ra Triệu Lễ Kiệt không ở nhà, sau đó anh đến phòng đọc sách, ngây người nhìn chằm chằm bức thư màu hồng đặt trên bàn.

Anh chẳng còn nhớ rõ hắn tỏ tình với mình như thế nào, hay là anh đã nói lời yêu trước nhỉ? Chỉ biết tâm trạng anh hôm đó ngọt ngào như cây kẹo bông gòn, hay là đôi tay nắm chặt bức thư của Triệu Lễ Kiệt.

Thật kỳ lạ, ấy rõ là một chuyện vui, vậy mà khi nhớ về lại khiến tâm can đau đớn, nước mắt tuôn ra như suối, vì sao lại chứa nhiều nước mắt như thế, chợt Lý Nhuế Xán bụm mặt ngồi sụp xuống đất, mặt cho lệ hoá thành cơn mưa rào ngày hè.



Duo Duo yêu dấu của em, Lý Nhuế Xán, Scout 💕

Mong anh bình an

Khi anh đọc được bức thư này, có lẽ cảnh sát đã bắt được em rồi. Tình cảm trong lễ tốt nghiệp năm ấy vẫn đong đầy nơi tim này, nhưng bởi vì anh không còn ở đây nữa nên cũng chẳng quan trọng.

Anh là người duy nhất bảo vệ em trên thế giới này, em sẽ biến mất một khi anh quên đi em.

Việc ra mắt sản phẩm cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, sau đó em bị cảnh sát triệu tập và phải có mặt bất cứ lúc nào. Đúng lúc ấy anh lại quay về bên em, lúc em tăm tối, vụn vỡ, khó khăn nhất.

Anh về bên em là về bên đau khổ.

Em rời xa anh là rời xa hạnh phúc.

Dẫu là ở đâu cũng đều không thể ở bên cạnh anh, vậy thì em phiêu bạt nơi cùng trời cuối đất, tới lúc trên thế giới  này chỉ còn lại hoang đảo của anh, đến khi ấy em mới có thể toán tâm toàn ý yêu anh.

Người ta hay nói tình yêu là được tự do vùng vẫy, cớ sao lại chỉ mình em lặn ngụp nơi đây? Em chỉ là một kẻ tiểu nhân tính toán, em mong rằng tình yêu của hai ta là một sự trao đổi đồng giá, mong anh có thể trả lại em cả vốn lẫn lời, muốn được sống ở nhà anh, làm tổ trong trái tim anh.

Hồi anh quay về Hàn mỗi ngày em đều nhớ anh, hằng đêm mơ về anh, thậm chí còn ảo tưởng ra 24 giờ ở bên anh mà không bị ai quấy rầy, em sẽ không làm gì cả, chỉ nhìn mỗi anh thôi. Thật đấy.

Nếu may mắn thì đêm nay em sẽ gặp được anh trong giấc mơ, em yêu anh, yêu mỗi anh thôi.

Em là người yêu anh nhất trên đời.

Của anh.

Jie Jie 

Triệu Lễ Kiệt ôm hồ ly, dưới ánh sáng lập loè mở cửa xe, hồ ly trong lòng nói mơ:

"Triệu Lễ Kiệt, vì sao không thể cùng nhau về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top