Chapter 9

"Cha, cha, người………" Vương Di Đình có chút bất ngờ nhìn Vương Tuấn, đây có phải là  phụ thân mà trước đây luôn sủng ái nàng nhất. Nếu không phải bởi vì lần đó ở Túy Hoa Các, nàng vẫn sẽ được cha phủng trong lòng bàn tay. Thế nhưng bây giờ chỉ vì Vương Nhất Bác, phụ thân vậy mà muốn đánh nàng.

"Ta nói, đánh." Vương Tuấn cúi đầu không nhìn Vương Di Đình.

Chốc lát sau, tiếng tát vang lên từ chỗ Vương Di Đình, nha hoàn thị vệ đều cúi đầu không dám nhìn ả ta. Vương Tuấn vẫn nhìn Vương Nhất Bác, Lý Thức ở một bên đau lòng đến chảy nước mắt, nhi tử của bà đã vào chùa, hiện tại chỉ còn mỗi nữ nhi này thôi.

Vương Nhất Bác nhắm hai mắt lại "A ma, con giúp người báo thù" lúc Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, hắn thấy cảnh tượng lúc tám tuổi bị trận hỏa hoạn vây khốn.

Vương Nhất Bác ở phủ đệ vẫn không tranh không thưởng, hèn mọn sống sót. Hắn không có mẫu thân, phụ thân cũng không ưa gì hắn, hắn còn nhỏ nên bị phủng ở lòng bàn tay, mỗi ngày đều hy vọng phụ thân có thể lại đây liếc hắn một cái, chỉ cần một chút thôi, hắn cũng mãn nguyện.

Nhưng không, Vương Nhất Bác đươc a ma mang về, a ma xem hắn như nhi tử của mình, trong nhà có cái gì, điều đầu tiên bà nghĩ đến chính là Vương Nhất Bác. Mỗi ngày bà đều nói "Oa nhi đáng thương, oa nhi lanh lợi, sao lại bất hạnh vậy???"

A ma nói những lời này, khi đó Vương Nhất Bác không thể hiểu, nhưng là hắn biết, nhất định không phải chuyện vui vẻ.

Về sau, hắn bị Vương Di Đình nhìn thấy. Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, hắn trong đống lửa, còn Vương Di Đình đứng ở cửa liền nhìn hắn cười, cười đến điên dại.

A ma liều chết mới mang Vương Nhất Bác ra ngoài được, mà chính bà lại chết trong đám cháy. Trước khi chết, nàng nói với Vương Nhất Bác "A ma già rồi, đi không đặng, không thể bảo hộ con mãi, nhưng con phải nhớ kỹ, Nhất Bác không phải đứa nhỏ không có ai yêu"

Những lời này đã tác động rất lớn vào Vương Nhất Bác tám tuổi. Hắn vẫn khao khát tình thương của cha nhưng chưa bao giờ có được. Vương Nhất Bác không hiểu, vì sao người nọ cùng hắn không cùng huyết thống lại có thể không tiếc dùng tính mạng của bản thân để bảo hộ hắn, còn những người cùng chung dòng máu lại tàn độc với hắn đến vậy.

Kể từ đó, Vương Nhất Bác trưởng thành hơn rất nhiều, tự kiềm hãm sự non nớt của chính mình, đeo lên mặt nạ.

Đợi cho đến khi tiếng vang dừng lại, Vương Nhất Bác đắm chìm trong hồi ức cũng sực tỉnh lại, mặt Vương Di Đình sưng thành mặt heo vẫn trừng hắn, Vương Nhất Bác không phản ứng, hắn xuất ra một phần chứng thư.

Một phần chứng thư của Vương gia tổ nghiệp, hắn đem chứng thư đưa cho Vương Tuấn "Đây là chứng thư tất cả sản nghiệp của Vương gia. Nếu ngươi muốn ta trở về, vậy thì đem tất cả chuyển giao cho ta, nếu không muốn, ta đi kêu tộc trưởng, chứng thư trả lại cho ngươi, ta rời khỏi gia phả"

"Sao ngươi lại có chứng thư của Vương gia???" Vương Tuấn hỏi

"Ta muốn lấy chứng thư của Vương gia rất khó sao??? Đừng hỏi nhiều như vậy, kêu trưởng tộc đến là được"

Vương Tuấn nheo mắt đánh giá Vương Nhất Bác. Lần đầu tiên gã phát hiện, gã không hiểu người trước mắt.

Chứng thư tước vị của Vương gia đã bị Vương Tuấn thế chấp hai năm trước, không phải vì chuyện gì khác. Vương gia làm gì, vận chuyển cái gì đều sẽ có người đến cướp, cướp không còn một mảnh, qua ngày hôm sau sẽ có người bán giống hắn, giống từ sản phẩm đến giá cả, nhưng chất lượng lại tốt hơn so với Vương gia.

Nhiều khách hàng cũ bị lôi kéo, Vương gia có một đoạn thời gian rất dài không kiếm ra tiền. Vương Tuấn biết là gã đã đắc tội với một đại nhân vật, nhưng gã ở ngoài sáng, người đó trong tối, gã tìm không thấy người đứng sau. Vì không muốn Vương gia phá sản, gã đành phải thế chấp chứng thư của Vương gia để duy trì sản nghiệp trống rỗng.

Lúc này, chứng thư lại ở trên tay Vương Nhất Bác, điều này không thể không làm cho gã suy nghĩ nhiều.

Bất quá Vương Nhất Bác sẽ không lo lắng Vương Tuấn, hắn tự làm việc mà hắn cần gánh vác, cướp chính là cướp, không có gì phải che giấu. Lúc này hắn trả lại, đơn giản chính là muốn cùng Vương gia hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, như vậy về sau hắn có thể nghênh ngang, minh bạch đoạt lại một lần nữa.

Bọn họ đều hành tẩu giang hồ, làm gì có đạo lý không hề chạm mặt, chỉ là muốn xem thủ đoạn của ai cao hơn thôi.

Vương Tuấn suy tư một hồi lâu mới gọi tộc trưởng tới, cầm gia phả gạch bỏ tên của Vương Nhất Bác.

Bởi vì Vương Tuấn biết, cho dù gã lựa chọn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời gã mà ở lại, nếu đổi là trước kia thì hoàn toàn có thể.

Nhưng hiện tại, gã không biết Vương Nhất Bác dựa vào chính mình lấy chứng thư của Vương gia hay là có người giúp đỡ. Nếu có người sau lưng, vậy là ai???

Nếu là dựa vào chính mình, hiện tại hắn trưởng thành ra nông nỗi này sao??? Gã cái gì cũng không biết, gã không dám đánh cược, thua cuộc, gã sẽ không có gì.

Vương Nhất Bác nhìn tên của mình được gạch khỏi gia phả mới yên tâm bước ra khỏi Vương gia. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn rốt cục ly khai, hắn rốt cục không phải người nhà họ Vương. Đây rõ ràng là nơi hắn sinh sống mười mấy năm, thế nhưng nó không có một chút kỷ niệm gì để hắn lưu luyến.

Vương Nhất Bác đơn giản thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến Tiêu phủ, đã đến lúc hắn được gặp tiểu phu quân của chính mình.

Bên kia Tiêu Chiến mang Toả nhi về, y một mực chơi cờ cùng Toả nhi. Toả nhi rất thông minh, chỉ cần dạy nhóc hai lần nhóc sẽ tự động thủ. Tiêu Chiến vẫn muốn rút lời từ miệng Toả nhi ra một chút, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Toả nhi né tránh.

Tiêu Chiến không bỏ cuộc, y thừa dịp Toả nhi đang chơi cờ lại hỏi "Con là Toả nhi?? Toả là Toả trong liên Toả sao?"

Toả nhi cười cười liếc mắt một cái "Mẫu thân, là Vương Tiêu Toả"

"Phụ thân con họ Vương??? Mẫu thân họ Tiêu???" Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi

"Người đoán xem" Toả nhi nghịch ngợm lè lưỡi.

"Xem ra phụ thân cùng mẫu thân con rất yêu nhau nha" Tiêu Chiến theo bản năng xác định đáp án của chính mình.

"Sao người không hỏi con? Con gọi người là mẫu thân mà"

"??? Con có biết ta là ai không??? Con không sợ ta là người xấu à???"

"Toả nhi biết a, người không phải là mẫu thân của con sao???? Mẫu thân là người xấu sao???? Là người xấu cũng không có sao, phụ thân sẽ đến cứu con"

". . . . . . . . . . Ta không phải mẫu thân của con"

"Con mặc kệ, phụ thân nói người là mẫu thân, vậy người nhất định là mẫu thân, bằng không chúng ta lớn lên sao lại giống nhau như thế, người xem xem con đi"

"Đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như vậy??? Bất quá lời con vừa nói, cũng không phải là không thể"

Nói xong, Tiêu Chiến liền rơi vào trầm tư. Y luôn luôn giữ mình trong sạch, trong trí nhớ của y, y giống như chưa chạm qua người khác đi. . . . . . . . .

Đang lúc y còn tự hỏi, Mạc Lão đột nhiên chạy vào, hướng y hạ lễ rồi sau đó nói "Vương gia, bên ngoài có người tự xưng là phụ thân của vị tiểu công tử này tới tìm, hiện tại hắn đang đứng ngay tại cửa, không biết. . . . . . . . ."

Lời còn chưa nói xong, Toả nhi liền chạy lại chỗ Vương Nhất Bác "Phụ thân"

Tiêu Chiến cũng đuổi theo, nhưng vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, hắn sững sờ "Vương, Vương Nhất Bác????"

Vương Nhất Bác lướt qua Toả nhi, hướng tới Tiêu Chiến liền câu cả người ôm móc sau gáy. Tiêu Chiến cơ hồ xuất phát từ bản năng tiếp được Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mỉm cười, sau đó mặc kệ hiện tại ở đâu liền hôn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sợ tới mức mở to mắt, tuy rằng y thích Vương Nhất Bác nhưng không vì thế mà không kiềm chế được, huống chi nghe đồn y còn có tiểu vương phi mất tích từ lâu.

Nha hoàn cùng người hầu trong phủ đệ cũng bị hành động vừa rồi của Vương Nhất Bác làm hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhìn sang chỗ khác.

"Xong rồi xong rồi, vị tiểu công tử này gặp phải chuyện không hay rồi. Vương gia nhà bọn họ tối kỵ nhất là tiếp xúc người khác. Hắn không chỉ mạo phạm Vương gia nhà mình mà còn trước mặt mọi người, trước mặt mọi người. . . . . . . . . . Ai, như thế nào như vậy luẩn quẩn trong lòng đâu? ? ? ? ?"

Nụ hôn vừa qua đi, Vương Nhất Bác giống gấu túi nhỏ câu trên người Tiêu Chiến, thổi bên tai y "Ca ca, ta đã trở về, ngươi có nhớ ta không????"

Không đợi Tiêu Chiến phản ứng lại, Toả nhi đã gọi Vương Nhất Bác

"Phụ thân, phụ thân, phụ thân, Toả nhi ở đây, người không cần Toả nhi sao????" Toả nhi đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, túm ống tay áo lắc lắc nói. Vương Nhất Bác nhảy từ trên người Tiêu Chiến xuống, xoa đầu Toả nhi.

Tiêu Chiến không thể tin nổi, y nhìn Vương Nhất Bác, hỏi "Này, đây là con của ngươi????"

Vương Nhất Bác gật gật đầu

Tiêu Chiến lại hỏi "Với ai??"

Vương Nhất Bác nghi hoặc nói "Của ta nha"

Tiêu Chiến bối rối, tiểu vương phi mà y đợi lâu như vậy lại có cả con trai. Y trầm mặc một lát, hỏi "Người kia, đối xử với ngươi như thế nào?????"

Vương Nhất Bác càng thêm nghi hoặc. Người kia??? Ai??? Sư phụ ta sao??? "Tốt, hắn đối xử với ta đặc biệt tốt, không có việc gì liền đi trêu chọc tiểu phu quân của hắn"

"???? Tiểu phu quân, có Vương Nhất Bác còn có tiểu phu quân khác???? Vương Nhất Bác thảm như vậy sao???" Tiêu Chiến nghĩ ngợi, sau đó y nghĩ ra cái gì đó, liền lớn tiếng răn đe Vương Nhất Bác.

"Đáng đời, ai kêu ngươi không đến tìm ta, ta tồi tệ đến vậy sao??? Kém cỏi đến nỗi ngay cả mắt ngươi cũng không muốn liếc một cái liền chạy??? Nếu không muốn gả cho ta, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi cũng không cần tàn nhẫn với chính mình như vậy, ta cũng không phải kẻ thích dây dưa"

Đôi mắt của Tiêu Chiến vốn rất đẹp, hơn nữa y nghĩ đến Vương Nhất Bác phản bội y, mắt liền đỏ lên gắt gao, rõ ràng là phát giận, nhưng ở trong mắt Vương Nhất Bác thoạt nhìn ủy khuất cực kỳ.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến như vậy không biết mở miệng như thế nào, ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra cái nguyên cớ, hắn chợt nghe Tiêu Chiến nói:

"Người đâu, người này dám mạo phạm bổn vương trước mặt mọi người, nhốt vào địa lao ba ngày, ba ngày sau đuổi ra khỏi Tiêu phủ"

Sau đó, Tiêu Chiến cầm kiếm xách Toả nhi vào hậu viện.

Vương Nhất Bác cười cười, hắn không hề coi trọng lời nói của Tiêu Chiến, chỉ cảm thấy Tiêu Chiến đang giận dỗi mình. Hắn hướng về bóng lưng Tiêu Chiến hô to "Tiêu Chiến, tạm biệt, ba ngày sau chúng ta không gặp không về"
_________
Chương 11 có H+ rồi đó nha 🤤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top