Chapter 1
Tại một phố nhỏ ở kinh thành, phong cảnh hai bên đường đẹp tựa như tranh, phía cuối dãy phố là một trạch viện rộng lớn, chủ nhân nơi đây là một đệ nhất phú hào Vương Tuấn.
Nữ chủ nhân ở đây là Lý Thức - nữ nhi duy nhất của nhà họ Lý, nơi này còn có một vị thiếp gọi là Mạc Phong - được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân tại tửu lầu "Say hoa các" bậc nhất kinh thành.
Lý Thức có hai người con một trai một gái, con trai là Vương Nghị Phong, con gái là Vương Di Đình.
Đại công tử Vương Nghị Phong là con vợ cả, lớn lên trong sự sủng ái của cha mẹ muốn gì được nấy. Nhị công tử Vương Dễ Mạc do thiếp thức sinh ra, từ nhỏ đã biết được địa vị của bản thân luôn sống an nhàn, không tranh không đoạt.
Tam tiểu thư Vương Di Đình, cùng đại công tử giống nhau. Bởi vì là chủ mẫu sinh ra, từ nhỏ đã được nuông chiều. Một dạng tinh thông cầm kỳ thư họa, trong mắt người khác được xưng là "Kinh thành đệ nhất tài nữ". Hai vị nhi tử còn đều là Càn nguyên, nữ nhi Khôn trạch.
Hai nhi tử cùng một nữ nhi, nhi tử có tiền đồ rộng mở, nữ nhi lại tài sắc vẹn toàn, cả cái kinh thành chẳng ai mà không ngưỡng mộ gia đình của vị phú hào. Nhưng có điều vẫn còn một chuyện bọn không biết, Vương phủ vậy mà còn có một vị Tứ công tử, Vương Nhất Bác.
Mẫu thân Vương Nhất Bác vốn là một nha hoàn, bởi vì lớn lên dung mạo xinh đẹp nên bị Vương Tuấn mang về phủ. Một năm sau liền hạ sinh Vương Nhất Bác, không danh không phận, ở Vương phủ nhận mọi uỷ khuất. Lúc Vương Nhất Bác được 4 tuổi năm, nàng liền buông xuôi bỏ lại một mình Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vẫn luôn được a ma nuôi dưỡng, a ma thấy Vương Nhất Bác lớn lên đáng yêu, nghĩ đến cũng chỉ là một hài tử thật đáng thương, liền để lại bên người hết mà lòng yêu thương, chăm sóc. Nhưng ngày vui chẳng dài bao lâu, thời điểm Vương Di Đình cùng một đám tiểu thư nhà giàu tổ chức yến hội, trùng hợp lại gặp được Vương Nhất Bác chỉ mới 8 tuổi.
Cái khuôn mặt đó, nàng gặp qua một lần liền vĩnh viễn quên không được. Vì thế tâm sinh đố kỵ, sau khi yến hội kết thúc liền tiễn những tiểu thư nhà giàu về. Chờ đến buổi tối vắng người, một phen chăm lửa đốt nơi ở của Vương Nhất Bác. A ma vì bảo hộ hắn mà, chết trong đám cháy.
Vương Nhất Bác biết lý do là gì, đành mang mặt nạ nói với người ngoài "dung mạo bản thân đã bị hủy, sợ mọi người kinh sợ."
Vương Nhất Bác tuy rằng đã mang mặt nạ, nhưng chỉ cần hắn đứng ở chỗ nào, liền vô pháp vô thiên đều có người xem nhẹ hắn.
Bởi vì Vương Nhất Bác là Khôn trạch, cho nên Vương Tuấn vẫn luôn không để tâm đến hắn. Vì thế liền gián tiếp bỏ quên Vương Nhất Bác, cho nên cuộc sống của hắn ở Vương phủ thật sự rất khắc khổ, chổ ở so với phòng nghỉ của nha hoàn còn kém xa. Vương Nghị Phong cùng Vương Di Đình còn thường xuyên tới kiếm chuyện một mặt khi dễ Vương Nhất Bác.
Mắt thấy Vương Nhất Bác càng ngày càng lớn, khí chất cũng càng ngày càng tốt một mặt muốn sống chớ lại gần, người không quen biết còn sẽ cho rằng Vương Nhất Bác là một Càn nguyên, bởi vì tin hương của hắn rất kỳ quái. Sẽ không bị tin hương của Càn nguyên hấp dẫn dẫn đến kỳ phát tình. Thời điểm đến kỳ phát tình của bản thân, hắn cũng có thể đặc biệt bình tĩnh họa một bức tranh.
Vương Nhất Bác chính là như vậy một ngày lại một ngày bình thản mà sống.
Thẳng đến khi Vương Di Đình đến tuổi cập kê. Dựa theo quy củ, tất cả người Vương gia người đều phải tham dự, Vương Nhất Bác cũng thế. Hắn mang mặt nạ, một thân bạch y, sớm liền đã đến yến hội, tìm ngồi một góc, chậm rì rãi ăn điểm tâm trước mắt.
Vương Di Đình thấy được, liền đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được nói "Người không quy củ chính là không quy củ, không thể để người khác nhìn thấy" theo sau thay vẻ mặt tươi cười, ngồi lại vị trí của chính mình.
Yến hội được tổ chức rất lớn, có rất nhiều công tử thế gia đều tới. Vương Nhất Bác không tranh không đoạt, thành thành thật thật ngồi ở chỗ ngồi của chính mình. Đột nhiên Lý tiểu thư hướng Vương Nhất Bác nói.
"Yến hội cập kê của tỷ tỷ, người làm đệ đệ nào có đạo lý ngồi bất động như vậy, nhất định phải chịu phạt. Tuy nhiên, hôm nay là tốt, cho nên liền phạt ngươi đàn một đầu khúc, đúng rồi còn nhất định phải thật dễ nghe"
Lý tiểu thư là người nhà Lý Thức, tên Lý Tuệ, ngày thường thích nhất là cùng Vương Di Đình khi dễ Vương Nhất Bác.
Trong yến hội long trọng như vậy, trước mặt mọi người đàn khúc, ý tứ rõ ràng chính là muốn nhìn Vương Nhất Bác xấu mặt. Ai cũng biết, Tứ công tử của Vương gia cái gì cũng đều không biết, đừng nói là đánh đàn, kêu hắn lấy cầm, hắn đều không nhất định sẽ lấy. Tuy nhiên, Vương Nhất Bác lại là thiên hạ đệ nhất cầm, hắn nhận đệ nhị sẽ không ai dám nói mình đệ nhất a, chỉ là hắn vẫn luôn ngụy trang bản thân rất tốt mà thôi.
Vương Di Đình là "Kinh thành đệ nhất tài nữ", nếu Vương Nhất Bác đàn ra tới khúc khó nghe, liền sẽ bị mọi người chê cười. Vương Tuấn vô cùng coi trọng mặt mũi, mất mặt so với mất tiền ông còn khó chịu hơn.
Đến lúc đó Vương Nhất Bác lại sẽ chịu phạt, nếu hắn đàn dễ nghe, liền sẽ bị người gọi là tỷ tỷ nhắm đến một đoạn thời gian dài. Đến lúc đó sẽ thu hút chú ý của Vương Tuấn, đem hắn như con bài mặc cả gả ra ngoài.
Trước sau đều không ổn, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nghĩ biện pháp đối phó, liền nghe được Lý Tuệ nói "Như thế nào? Sợ à?? Quả nhiên, nhi tử do nha hoàn sinh chính là đồ vô dụng......."
"Ai nói là ta sợ??" Sau đó Vương Nhất Bác trước mặt rất nhiều người, đặt đàn cổ ngồi ở trung tâm yến hội .
Vương Di Đình nhìn đến, cười nói "Đã sớm nghe nói đến cầm nghệ của Tứ đệ, chính là xuất thần nhập hóa, xem ra hôm nay chúng ta có thật nhĩ phúc"
Lý Tuệ tiếp lời nói "Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì vậy chứ, ai ai đều biết hắn ta ngũ âm không được đầy đủ, thì làm sao đàn còn dễ nghe? Sợ là đàn như thế nào cũng không biết, vậy mà cũng dám đi lên, thật đúng không biết xấu hổ"
"Lý muội đừng nói như vậy, Tứ đệ dẫu sao vẫn là đàn so với ta hơn nhiều một chút" lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Di Đình càng là đắc chí.
Bởi vì ở trong mắt nàng, Vương Nhất Bác chính là thua cả phế vật, căn bản sẽ không đánh đàn, nàng nói như vậy, đơn giản là muốn cho Vương Nhất Bác xấu mặt nhiều hơn chút.
Vương Nhất Bác không để ý tới mọi người, thế nhưng muốn hắn đàn, vậy đừng trách vì sao bị hắn đoạt nổi bật.
Hắn đàn khúc là "Tề", hầu như trước đây chưa ai chơi. Người đàn khúc này cuối cùng là đương kim Hoàng Hậu nương nương. Cũng bởi vì nhạc khúc này, Hoàng Thượng đối Hoàng Hậu nhất kiến chung tình, cho tới bây giờ hậu cung còn chỉ có mỗi Hoàng Hậu. Sau này tiểu thư thế gia đều muốn học đầu khúc này, nhưng lại bởi vì quá khó, không có người nào học nổi.
Nhạc khúc nguyên bản này là thực rất vui sướng, nhưng đã được Vương Nhất Bác sửa lại. Sửa không nhiều cũng không ít, vừa vặn gia tăng rồi khúc ý cảnh, mấy tên vừa rồi còn có ý cười nhạo Vương Nhất Bác Nháy mắt liền an tĩnh đáy mắt, chuyển từ khinh thường, chán ghét, liền biến thành bội phục, hâm mộ.
Hơn nữa Vương Nhất Bác một thân bạch y thanh khiết, cử chỉ khoan thao giống như là tiên tử hạ phàm. Đạn khúc kết thúc, tất cả mọi người ở đây đều rớt nước mắt.
"Ha, ta thấy mẫu thân đã khuất, ta nhớ người."
"Ta thấy được sủng vật đã mất từ lâu trước kia của ta"
"Ta cũng, ta nhìn đến chính là bà bà của ta, khi còn nhỏ bà bà đối với ta là tốt nhất, có thứ gì đều sẽ nghĩ đến ta trước tiên."
"Thật dễ nghe đi, ta lần đầu tiên nghe khúc mà nghe đến khóc."
Theo sau chính là tiếng vỗ tay tứ phía truyền đến .
"Hảo!!" Vương Tuấn từ phía sau cửa tiến vào. Sau lưng ông chính là trọng thần của triều đình, đều là nhân vật lớn rất có tiếng nói. Bọn họ vừa vặn đi ngang qua, liền nán lại nghe một chút, chờ nghe xong mới phát hiện tất cả mọi người đều đã khóc.
Phạm Tướng quân là người dẫn đầu phản ứng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó hỏi "Người vừa mới đánh đàn, là người phương nào??"
Vương Tuấn ngượng ngùng cười cười, trả lời "Là tứ nhi tử của ta, thật không phụ lòng ta mong đợi."
"Nga?? Vương gia đây còn có Tứ công tử???" Phạm Tướng quân nói, lại quay đầu nhìn mọi người, mọi người lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết. Phạm Tướng quân trong lòng như đã minh bạch cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, theo sau Vương Tuấn cùng nhau tiến vào yến hội.
Phạm Tướng quân đánh giá cẩn thận Vương Nhất Bác trong chốc lát, theo sau đối Vương Nhất Bác hỏi "Ngươi vẫn chưa hôn phối???"
Vương Nhất Bác lắc đầu.
"Nhà ta có một tiểu đệ, năm nay hai mươi ba tuổi. Tướng mạo rất phong độ, cùng ngươi rất là xứng đôi. Không biết ý ngươi như thế nào???"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hút một ngụm khí lạnh. Phạm Tướng quân trong nhà là nơi nào có tiểu đệ, cho dù có thì cũng không phải thân, đó thứ tử của Hoàng Thượng tên Tiêu Chiến!! Tiêu Chiến ai không biết, tuổi còn trẻ liền có phủ đệ của chính mình, dung mạo tuấn tú, tính cách có điểm lạnh lùng, nhưng là người vừa có quyền vừa có tiền a.
Lời hắn nói, ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn nghe đến vài phần, nhưng hắn không quan tâm đến việc kế vị, cho nên liền giao cho đại ca Tiêu Trì. Nhưng Tiêu Trì cũng không nghĩ đến việc kế vị, vì thế hai người còn đánh một trận, đều không ngoại lệ là Tiêu Chiến thắng, bằng không hiện tại Thái Tử chính là Tiêu Chiến.
Tuy rằng Tiêu Chiến không phải Thái Tử, nhưng là nếu hắn muốn thì tin rằng vị đại ca này có thể nói là vô cùng vui sướng giao cho hắn. Hai huynh đệ này đều thích tự do, cho nên Tiêu Chiến cũng không có việc gì vẫn sẽ giúp Tiêu Trì xử lý một chút công việc, có thể nói là chân chân chính chính hàm chứa chìa khóa vàng sinh ra người.
Ở kinh thành, tất cả mọi người đều nghĩ nát óc biện pháp muốn gả cho Tiêu Chiến, nhưng tính tình của Tiêu Chiến vẫn luôn không đoán được. Ngươi nói tính cách hắn tốt đi, mắt hắn một giây đều không nháy liền giết cả nhà ngươi.
Ngươi nói hắn tính cách không tốt đi, hắn lại cố tình cứu tế rất nhiều tên ăn mày cùng cô nhi.
Thời điểm Phạm Tướng quân nói xong lời này, những người muốn gả cho Tiêu Chiến lại không phục trừng mắt Vương Nhất Bác, ngay cả Vương Di Đình cũng vậy. Sắc mặt tức giận tái xanh, rõ ràng là yến hội của cô ta, lại cố tình bị Vương Nhất Bác đoạt nổi bật.
Nếu không phải Vương Nhất Bác, có phải hiện tại Phạm Tướng quân hỏi chính là cô ta. Nghĩ nghĩ,ánh mắt cô ta nhìn Vương Nhất Bác lại nhiều vài phần oán hận.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Phạm Tướng quân, hỏi "Ngài có thể bảo đảm hắn sẽ đối tốt với ta sao???"
Phạm Tướng quân cũng nhìn vào đôi mắt Vương Nhất Bác một chút. Đây là một đôi mắt trong sạch cỡ nào a, đã rất lâu chưa từng được gặp qua "Có thể"
"Cái kia được, ta gả."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top