Ngoại truyện: Quân Sinh Ta Đã Lão (7)

Tần Thanh ngồi xổm bên đường, gian nan ăn mì thịt kho và bánh nướng. Bánh nướng và mì lạnh tanh, đã hoàn toàn mất đi mỹ vị của đồ ăn, nhưng cô vẫn từng ngụm từng ngụm ăn hết, giống như nhai thịt khô.

Nhìn  xe cộ tấp nập trên đường, đông như trẩy hội, trong đầu không ngừng nghĩ đến tình cảnh lúc Ngũ Tam dẫn cô đi phố ăn vặt, lúc đó bọn họ vẫn đang tốt lắm.

Tần Thanh tốt nghiệp đại học về mặt tổng hợp tốt nhất ở thành phố này, năm đó thi đại học cũng ra sức một phen, phát huy vượt xa ngày thường, cùng Châu Phóng trở thành bạn cùng phòng, quanh quẩn ở đại học bốn năm. Ngũ Tam học trường đại học Tài chính tốt nhất ở thành phố này, cách trường đại học của Tần Thanh không xa, nhưng năm đó Tần Thanh chưa từng đi qua.

"Thành tích của cậu không tốt bằng tôi, cũng không thi đậu trường đại học của tôi." Tần Thanh chế nhạo Ngũ Tam.

Ngũ Tam gắp một mớ rau thơm mà cô ghét nhất cho cô, cười khẽ nói "Bởi vì tôi có chút nguyên nhân, mới không học trường của em. Tôi thích tự do sinh hoạt."

Lúc đó Tần Thanh thực khinh bỉ lý do của Ngũ Tam, bây giờ nhớ lại, nguyên nhân cá nhân của Ngũ Tam, có lẽ chính là Thẩm Lão sư. Hắn muốn tránh mẹ của mình, mới lựa chọn trường đại học kinh tế tài chính kia.

Cô lại nghĩ tới, rất nhiều năm trước, hai người họ nói chuyện qua mạng nửa năm, lần đầu tiên gặp mặt, hắn từng nói với cô "Tôi muốn em nhớ rõ tôi."

Hóa ra, hóa ra, nhiều năm như thế, hắn vẫn luôn nhớ rõ cô.

Hình ảnh xoay chuyển, trước mắt biến thành cô bé yêu thầm Ngũ Tam, đứng trước mặt cô, từng chuyện từng chuyện chỉ trích cô, cùng với Thẩm Lão sư đau khổ cầu xin.

Hai mươi tám năm quá, trong miệng Tần Thanh dù tùy tiện thế nào, trong lòng trước sau vẫn hèn mọn khác vọng, có thể gặp được một người thật sự yêu cô, bảo vệ cô cả đời.

Hiện giờ người này rốt cuộc xuất hiện, lại định sẵn không thể ở bên nhau.

Giữa bọn họ có nhiều vấn đề hiện thực như thế, vậy mà không có một vấn đề nào là cô có thể giải quyết. Hóa ra trên thế giới này thật sự có rất nhiều việc, nỗ lực bao nhiêu cũng không thể vượt qua.

Tần Thanh khó chịu, nhịn không được khóc lên.

Tần Thanh khóc, ông trời vậy mà lại đổ mưa. Tần Thanh nghĩ, thật sự là nguyên tắc vàng của phim truyền hình, nữ chính vừa khóc,  trời liền sẽ mưa. Cô rốt cuộc có thể lên đài, diễn một lần vai chính, vừa kịch vừa chật vật...

Tần Thanh đnág thương vô cùng ôm đầu gối, gúi đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da màu đen. Tần Thanh ngẩng đầu, một người đàn ông giơ ô che mưa, che chở cho cô bên dưới dù. Thấy rõ gương mặt người tới, cả người Tần Thanh có chút ngơ ngẩn.

Giang Yến ôn nhu nâng Tần Thanh dậy, đôi mắt ấm áp như nhiều năm trước.

Hắn nói "bé cún lạc nhà đáng thương, tôi đưa em về nhà nha."

"Xin lỗi, làm bẩn xe của anh." Tần Thanh ngồi ở ghế phụ, phát hiện quần áo ướt dầm dề của cô thấm ướt lưng ghế ô tô, nhịn không được có chút áy náy.

"Ngốc." Giang yến cười "Anh lại cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt cho anh biểu hiện."

Giang Yến cởi áo khoác tây trang, khoác trên người Tần Thanh.

Không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi vì sao cô khóc. Hẵn vĩnh viễn đều như thế, thân sĩ, ôn nhu đến mức giống như nam chính phim truyền hình, tốt đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thật.

Làm cho Tần Thanh nhịn không được chua xót đầu mũi.

"Vì sao năm đó anh sống chết không chịu đáp ứng tôi." Tần Thanh khó chịu nhìn Giang Yến "nếu năm đó liền ở bên nhau, sẽ không có những sự tình hiện tại."

Giang Yến dựa vào tay lái, lười biếng hỏi Tần Thanh "Vậy chúng ta có thể coi như thời gian chảy ngược, một lần nữa bắt đầu không?"

Tần Thanh lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy thống khổ "Thời gian không thể nào chảy ngược, Giang Yến, tôi yêu người khác rồi."

"Là con trai của Thẩm lão sư sao?" Giang Yến nhớ lại buổi tụ họp hôm đó, sờ sờ cằm "Tần Thanh, anh phát hiện em rất chung thủy, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều thích con trai hai mươi tuổi."

Một câu, làm cho Tần Thanh vốn đang thương tâm cực kỳ, phụt một tiếng bật cười.

Biết rõ không phải như lời hắn nói, vẫn cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.

"Giang Yến, em thực may mắn năm đó thích anh, anh làm cho em cảm thấy, ánh mắt của em thực sự không tồi.

Giang Yến cười, trong nụ cười lại mang theo một ít mất mác không dễ phát hiện "Đó là vinh hạnh của anh."

Về đến nhà, Giang Yến kiên trì đưa Tần Thanh lên lầu. Hai người cùng nhau bước ra thang máy, vừa mới đi ra đã nhìn thấy Ngũ Tam đứng đấy. Hắn dựa vào tường, sắc mặt có chút tái nhợt, bên trong áo khoác mặt quần áo bệnh nhân, vừa nhìn đã biết hắn trực tiếp từ bệnh viện qua đây.

Cô không đến bệnh viện, hắn sẽ tới đây.

Không biết đợi bao lâu, lại chờ được Tần Thanh cùng Giang Yến cùng nhau trở về, ánh mắt hắn nhìn Giang Yến, thực sự giống như muốn giết người đến nơi.

Tần Thanh có chút lo lắng cơ thể hắn chịu không nổi, nhưng lại nghĩ đến thái độ của Thẩm lão sư, lại hạ quyết tâm "Cậu tìm tôi có việc sao?"

Ngũ Tam cúi đầu nhìn chằm chằm Tần Thanh, môi giật giật "Em không biết anh ở bệnh viện sao?"

"Biết chứ."

Ngũ Tam nhìn thoáng qua Giang Yến "bởi vì hắn sao?"

Tần Thanh nắm chặt tay, cố ý không thèm để ý, cười nói "Đây là học trưởng  thời đại học của tôi, Giang Yến, cậu về hỏi thăm một chút, à, mẹ cậu cũng biết. Năm đó tôi theo đuổi anh ấy ba năm, vì muốn đưa thuốc cho anh ấy, tay không trèo lên lầu ba. Thanh xuân của tôi, tất cả đều là Giang Yến, hiện tại anh ấy rốt cuộc đã trở lại, thanh xuân của tôi cũng đã trở lại.

Sắc mặt Ngũ Tam càng ngày càng trắng, tay hắn ôm chặt eo của mình, rốt cuộc nghe không nổi nữa "Đủ rồi."

Tần Thanh nắm chặt nắm tay, dùng sức lực toàn thân mới không nói thật với Ngũ Tam.

"Cậu về bệnh viện đi." Tần Thanh nói "bên ngoài trời mưa, tôi lấy cho cậu cây dù."

Nói xong, cô quay đầu lại, đối với Giang Yến vẫn luôn im lặng phối hợp cô diễn nói "Giang Yến, anh vào nhà ngồi một lát đi."

Giang Yến nhìn thoáng qua Ngũ Tam, lại nhìn thoáng qua Tần Thanh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ quay đầu muốn đi vào nhà.

Hắn vừa mới bước ra một bước, đã bị Ngũ Tam cường thế ngăn lại.

"Hắn không thể đi vào."

Tần Thanh nhíu mày nhìn về phía Ngũ Tam "Đây là nhà tôi." Cô muốn gỡ bàn tay bắt lấy tay Giang Yến của Ngũ Tam ra, nhưng hắn nắm rất chặt, Tần Thanh gở ra không nổi "Buông tay đi, như vậy rất không thú vị."

Gân xanh trên tay Ngũ Tam nhô lên, đốt ngón tay trắng bệt, chắc là đang dùng hết sức lực toàn thân để khắc chế cảm xúc.

"Tôi không thể trơ mắt nhìn hắn đi vào, trừ phi tôi chết." Ngũ Tam bướng bỉnh nhìn chằm chằm Tần Thanh, tựa như muốn nhìn xuyên thấu cô, hắn hỏi "Tần Thanh, em muốn mạng anh sao?"

"Mạng của cậu lấy rồi có ích gì sao?" Tần Thanh hướng tầm mắt đi nơi khác, cố ý dùng ngữ khí lạnh nhạt nói "Tả Vũ Lâm, đi tìm một cô gái thích hợp với cậu đi, loại tỷ tỷ như tôi thật sự không thích hợp với cậu. Cậu xem, tỷ đệ luyến, một chút cũng không vui."

Ngũ Tam nhìn thật sâu vào mắt Tần Thanh, gằn từng chữ một mà nói "Trên đời này làm gì có tỷ đệ luyến? Tôi yêu em, là một người đàn ông, yêu một người phụ nữ!"

Ngũ Tam thất vọng mà buông lỏng tay.

Hắn ôm chặt bụng của mình, đỡ tường từng bước từng bước rời đi.

Lúc bóng dáng cô tịch kia biến mất ở thnag máy, trái tim Tần Thanh như bị đao cắt, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng không có.

Khó chịu một lúc, Tần Thanh cảm giác được sau lưng mình bị người ta đẩy nhẹ, cô lảo đảo bức về phía trước một bước.

Quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Giang Yến.

Hắn trước sau vẫn luôn tươi cười ôn nhu.

"năm đó em trèo vào phòng ngủ của anh đưa thuốc, thật ra là thuốc trị dạ dày." Giang Yến hồi tưởng tình hình năm đó, vẫn nhịn không được cảm thấy tốt đẹp "Anh bị cảm mạo, em lại đem thuốc trị dạ dày đến. Em nói xem, đây là ông trời an bày sao?"

"nhiều năm như vậy, anh không gặp được cô gái nào chấp nhất với anh như thế. Em thật là kỳ lạ, mất đi, mới biết được chính mình đã từng có thứ tốt nhất. Tần Thanh, anh không muốn em hối hận như anh vậy." Giang Yến cổ vũ nói với cô "Đi đi, hẳn là hắn còn không đi xa."

Lúc  Tần Thanh vọt vào giữa màn mưa to, quả nhiên Ngũ Tam không có đi xa.

Dạ dày hắn rất đau, ở trong mưa, đi rất gian nan.

Tần Thanh  chạy nhanh tới, hoàn toàn vâng theo tâm ý bản thân, từ sau lưng hung hăng ôm lấy Ngũ Tam.

Mưa to cọ rửa thân thể hai người dính sát vào nhau, cũng cọ rửa đi nước mắt như mưa của Tần Thanh.

"Xin lỗi." Tần Thanh nghẹn ngào " Những lời em nói đều không phải là thật."

"Anh biết." Thanh âm của nGũ tam cũng có chút may mắn khi mất mà tìm lại được.

Ngũ Tam bị cô đâm cho suýt nữa té ngã, cảm giác sau lưng dán lên một cơ thể phụ nữ mềm mại thơm ngát, trong lòng lại cảm giác được một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có. Tay hắn nắm lấy đôi tay ôm thật chặt của tần Thanh, lực đạo ôn tồn lưu luyến.

"Anh không tin lúc chúng ta ở bên nhau, ánh mắt của em đều là giả vờ." Ngũ Tam xoay người lại, ôm Tần Thanh vào lòng, ôm thật chặt, chặt đến mức muốn khảm cô vào lục phủ ngũ tang, mới có thể đảm bảo cô sẽ không rời đi.

"Tần Thanh, anh là đàn ông, em phải tin tưởng, anh sẽ xử lý tốt mọi thứ." Ngũ Tam ôn như ôn lên trán tần Thanh, vô cùng chắc chắn mà nói "Không cần lại bỏ rơi anh, anh không sợ người khác phản đối, anh chỉ sợ em không dám cùng anh đối mặt."

Tần Thanh nép trong ngực Ngũ Tam, giọng mũi dày đặc.

Rất nhiều năm trước, cô leo ba tầng lầu, lại đem thuốc dạ dày cho Giang Yến cảm mạo.

Hóa ra, cô không phải là thuốc của Giang Yến, mà là Ngũ Tam..

Có lẽ, đây mới là trời cao an bày.

***

Sau khi làm hòa với NGũ Tam, Tần Thanh chưa từng gặp được Thẩm lão sư.

Không biết Ngũ Tam xử lý thế nào, hay là hắn cũng không có xử lý?

Theo kinh nghiệm Tần Thanh đại chiến với Thẩm Lão sư bốn năm, bà ấy là người vô cùng cố chấp,  trong một thời gian ngắn, muốn bà ấy tiếp nhận việc đứa con trai bảo bối vô cùng ưu tú của bà ấy yêu đương với một người phụ nữ lớn hơn nó sáu tuổi, hơn nữa còn từng ly hôn, sợ là khó hơn cả giết bà ấy. Huốn chi thời học sinh bà còn vô cùng ghét Tần Thanh, loại ác cảm này sợ là rất khó tiêu trừ.

Tần Thanh dù có lo lắng, nhưng Ngũ Tam bảo cô đừng động, cô cũng không thể lại đi truy vấn.

Sau ngày hôm đó, Tần Thanh không gặp được Giang Yến nữa. Lần tiếp theo gặp Giang Yến, là trên hôn lễ của Châu Phóng và Tống Lẫm.

Không biết trong đầu Châu Phóng có phải chứa cớt hay không mà lại đem Giang Yến, Tần Thanh và Ngũ Tam sắp xếp cho ngồi chung một bàn.

Giang Yến thật ra cũng chẳng có gì, vẫn phong độ nhẹ nhàng, mà Ngũ Tam, nhìn cứ như sắp ra trận đánh giặc tới nơi, chỉ cần Giang Yến nhìn về phía Tần Thanh một chút thôi, cả người hắn sẽ căn thẳng, một thân đề phòng, làm ra tư thế kiểu như lúc nào cũng có thể đánh nhau.

Hôn lễ kết thúc, Ngũ Tam lái xe chở Tần Thanh về nhà, cả một đường đều đen mặt. Về đến nhà hắn vẫn ủy khuất, không chịu cùng Tần Thanh nói chuyện. Tần Thanh bất đắc dĩ, đi lên ôm hắn, hắn không có đẩy cô ra, nhưng cũng không nhiệt liệt đáp lại như ngày thường.

"Ghen à?" Tần Thanh nói "Nếu không có Giang Yến, em cũng không có dũng khí đuổi theo anh, anh không cảm ơn người ta, còn làm bộ mặt muốn ăn thịt người, đúng là lấy oán trả ơn mà."

Ngũ Tam quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Thanh "em còn không biết xấu hổ nói?"

"Nếu là năm đó Giang Yến đồng ý em, thì anh bây giờ đã không ngồi đây rồi.

"Hắn dám!"

Tần Thanh cười "người ta không dám, người ta chướng mắt em á."

"hừ"

Rửa mặt lên giường, Ngũ Tam xoay người dậy, cởi bỏ quần áo của Tần Thanh, động tác thành thạo.

"Năm đó em thật sự theo đuổi hắn ba năm?" Ngũ Tam vẫn rất khó chịu với vấn đề này, nhịn không được cúi đầu cắn Tần Thanh một cái.

Tần Thanh bị hắn cắn có chút nhột, hì hì bật cười "Ai bảo anh lúc đó nhỏ như thế, nếu anh lớn như em thì em đã theo đuổi anh rồi."

"Người phụ nữ này!" Ngũ Tam tức muốn hộc máu, dùng sức trừng phạt cô "Mở miệng ra là chọc giận anh!"

Hắn một bên hành động một bên tựa như thẩm vấn phạm nhân mà hỏi Tần Thanh, hỏi cô chi tiết năm đó theo đuổi Giang Yến. Tần Thanh đã hoàn toàn bị động tác của hắn khống chế, đại não trống rỗng, làm gì còn năng lực tự hỏi nữa.

"Anh hỏi em sao em không trả lời?" Nói xong hắn giống như trừng phạt mà dùng sức động vài cái, Tần Thanh nhịn không được ưm hai tiếng.

"trả lời cái gì?"

Ngũ Tam không có trả lời câu hỏi của Tần Thanh, chỉ là phát tiết "Em vậy mà lại dám thích người khác ba năm."

Làn da hai người đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, ý thức của Tần Thanh mơ hồ, chỉ có thể gắt gao bám vào vai hắn.

Thời khắc "lên đỉnh", Ngũ Tam đột nhiên rút ra, chợt trống rỗng làm Tần Thanh nhịn không được mở mắt.

"Anh nghĩ ra cách có thể làm cho ba mẹ chấp nhận tốt nhất, chính là như này." Ngũ tam quyết đoán cởi bao cao su ra, một lần nữa tiến vào.

"Anh 22 rồi." Hắn nói "Tần Thanh, kết hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top