CHƯƠNG 62: KHÔNG NÊN ĐỒNG Ý ĐÍNH HÔN

Editor: KhuynhHyy09


"Hạ tổng muốn đưa Giang tiểu thư đi bệnh viện sao?" Mộng Lan đi đến trước xe lăn, tay đặt ở trên xe lăn

"Tôi nhớ rõ nửa giờ sau anh có một hội nghị rất quan trọng, hay là để tôi đi cho."

Hạ Hàn Xuyên nhấc mắt liếc nhìn cô một cái, âm thanh nhàn nhạt

"Không cần."

"Ha!". Một bên Hướng Vũ cười lạnh, tức giận đến mặt mày xanh ngắt

"Còn rất trọng tình! Họ Hạ, tao nghĩ mày nên xem xét cùng kỹ nữ tâm cơ này cùng nhau ở một chỗ đi?!"

Lâm Na Lộ gấp đến độ che miệng hắn

"Anh bới tranh cãi đi!" Cô cười mỉm nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên cùng Giang Thanh Nhiên

"Hướng Vũ anh ấy...có uống chú rượu, lúc này mượn rượu làm càn. Chờ tí tỉnh rượu liền kêu anh ấy tới xin lỗi!"

"Xin lỗi cái rắm, anh cả đời này sẽ không bao giờ đi xin lỗi đôi nam nữ chó chết này!"

Hướng Vũ áy náy hai năm, khuất nghẹn hai năm, hôm nay là quyết tâm giành lại công bằng cho em gái mình.

"Hạ Hàn Xuyên, nếu mày thích họ Giang, cũng đừng đáp ứng đính hôn cùng em gái tao!" hắn hít sâu một hơi, đáy mắt đỏ tươi phiến một tầng nước, chỉ vào Hạ Hàn Xuyên gào rống lên

"Ba tao đi theo sau mày mười mấy năm, nghe mày nói đồng ý cùng con bé đính hôn, hưng phấn mà đi nói từng người từng người một, kết quả thế nào?"

"Hướng Vũ". Lâm Na Lộ có ý ngăn hắn lại nhưng Hướng Vũ cản tay cô lại, không cho cô động đậy

"Mày vì Giang Thanh Nhiên, chính là đem chân em gái tao đánh gãy, làm em ấy ngồi tù hai năm, còn buộc Hướng gia bọn tao đoạn tuyệt quan hệ!  Nếu mày sớm nói muốn cùng Gianh Thanh Nhiên cùng một chỗ sớm chút, ba tao tuyệt đối sẽ không cho Vãn Vãn xuất hiện trước mặt mày!"

"Anh Hướng Vũ, chuyện này muốn trách thì trách em đi." Giang Thanh Nhiên lau nhẹ nước nơi khóe mắt, sắc mặt tái nhợt mà suy yếu

"Em thấy Vãn Vãn yêu thích anh Hàn Xuyên như vậy, không nghĩ anh ấy từ chối em ấy, sợ em ấy bị tổn thương, không nghĩ tói sau lại biến thành như vậy."

Hướng Vũ vén tay áo lên, cánh tay nổi gân xanh dữ tợn

"Thật là, cô đang thử giới hạn của tôi?" Hắn xông lên trước muốn xốc xe lăn lên

"Hướng Vũ!" Hạ Hàn Xuyên đè lại xe lăn, nhìn thẳng hắn, giọng nói mang theo vài phần cảnh báo

"Như thế nào, mẹ nó lại muốn khinh dễ tao?" Hướng Vũ gân cổ tiến lên, chỉ vào chân mình kêu lên

"Tới đi, đem chân của tao cũng đánh gãy đi!"

Lúc này có hai cảnh sát đi đến, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi từ đó người dáng vẻ gầy hơn đi ra miễn cưỡng mà hỏi

"Xin hỏi, là ai đã báo cảnh sát?"

Tới hội sở Mộng toàn là giới nhà giàu, không ai tình nguyện muốn xử lý chuyện này, bọn họ là bị bên trên phái tới

"Tôi" Mộng Lan đi ra phía trước vài bước rồi mỉm cười

"Hướng thiếu gây chuyện ở hội sở chúng tôi, còn làm Giang tiểu thư cùng Hạ tổng bị thương, các anh nói chuyện này nên xử lý thế nào?"

 Lâm Na Lộ giãy giụa suy nghĩ tính tiến lên nói, lại bị Hướng Vũ ngăn lại

"Này....cái này..."

"Nếu không, trước hết về cục cảnh sát ghi chép một chút" người cảnh sát gầy nói chuyện tiếp

Người cảnh sát kia đánh gãy lời hắn đang nói  

"Chúng tôi đều là hai người mới, chưa quen xử lý nghiệp vụ, cụ thể tiếp theo bây giờ làm gì cũng không rõ. Như vậy đi, Hướng thiếu, phiền anh cùng chúng tôi về cục cảnh sát, sau tiếp như thế nào xử lí thì chúng tôi muốn hỏi các tiền bối trước"

"Không cần đi cục cảnh sát, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, chúng tôi tự giải quyết là được, phiền các anh đi motoj chuyến rồi, thật ngại quá" Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói

Lâm Na Lộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười

"Vậy cảm ơn Giang tiểu thu, hôm nào chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ"

Thấy Hạ Hàn Xuyên không có ý phản đối, cảnh sát chạy nhanh nói

"Tự hòa giải cũng được, chúng tôi..."

"Không cần cô giả vờ giả vịt" Hướng Vũ hừ lạnh một tiếng, buông Lâm Na Lộ ra, lập tức đi về hướng hai cảnh sát

"Đi thôi!"

Lâm Na Lộ xông lên giữ hắn lại, giận sôi máu

"Hướng Vũ, anh có phải hay không muốn em tức chết mới vui vẻ?"

"Không có việc gì, về nhà chờ anh!" Hướng Vũ chạm mặt cô, hôn một cái, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài phần chua xót

"Anh thật không chịu được nhìn Vãn Vãn mỗi ngày đều chịu khổ"

Lâm Na Lộ nước mắt từng tiếng rơi xuống đất, cô vội vàng lau đi, điều chỉnh cảm xúc liền nói

"Đi thôi, em đi cùng anh!"

"Phỉ báng, gây sự, cố ý gây thương tích nên xử lý như thế nào liền xử lý nhưu thế ấy" Hạ Hàn Xuyên liếc nhìn một cái, đẩy Giang Thanh Nhiên ra cửa

"Tôi sẽ cử luật sư đến"

________________________

Hướng Vãn nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt suy yếu. Cô cầm điện thoại gọi cho Hướng Vũ cùng Lâm Na Lộ hai mươi mấy cuộc rồi, vẫn như cũ không ai nghe.

Mí mắt cô nhảy lên, lòng càng thâm bất an. Hướng Vũ cài cho cô tiếng chuông đặc biệt, trước nay chỉ cần vang lên hai cái liền nghe, còn chưa từng như thế này.

"Có lẽ Hướng thiếu trong lòng mất hứng nên đi uống rượu, uống say, cô đừng quá lo lắng. Hơn nữa có chị dâu cô đi cùng, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì"

Chu Diểu đem chén cháo cho bữa sáng để lên bàn nói. Hướng Vãn buông điện thoại ra, thẳng tắp nhìn nàng.

"Chuyện này không thể trách tôi a" Chu Diểu ánh mắt trốn tránh, nhỏ giọng giải thích

"Anh của cô lúc trước gặp qua tôi ở bệnh viện cùng với cô, rồi mới ở bệnh viện đụng phải tôi, liền hỏi có phải cô ở chỗ này gặp chuyện gì hay không, tôi mới nói"

Hướng Vãn rũ mắt xuống, "Ăn cơm đi!"

Nói xong cô bưng chén cháo lên, cái miệng nhỏ từ từ mà uống.

Thà cô nổi giận còn tốt, cô như vậy không nói một tiếng nào làm Chu Diểu không yên trong lòng

"Hướng Vãn, tôi thật là không cố ý mà, lần sau gặp phải tình huống này một lần nữa, tôi tuyệt đối không nói"

"Được rồi, ăn xong rồi còn trở về" cháo trong miệng một chút vị cũng không có, Hướng Vãn nhíu mày gắp mấy đồ ăn kèm bỏ vào miệng, vẫn là không ăn ra cái gì

Chu Diểu rối rắm, bưng chén cháo lên uống một ngụm, nói rất nhỏ

"Là chị dâu của cô nói tôi trông cô"

Hướng Vãn buông chén cháo, hờ hững nhìn cô nàng, đến bây giờ, Chu Diểu hiểu ra các đồng nghiệp vì sao mà lại sợ Hướng Vãn 

Loại cảm giác khó chịu rất khó hình dung này, rõ ràng là đối phương chưa nói gì tàn nhẫn với cô, cũng chưa làm gì tổn thương đến cô, chỉ là bị đối phương nhìn như thế, trong lòng liền không được nỗi bất an. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Hướng Vãn thu hồi ánh mắt, chuyển qua điện thoại

"Mới vừa rồi như thế nào mà anh không nghe điện thoại ?"

"Uống chút rượu, ngủ như chết, vừa mới tỉnh liền gọi cho em" Hướng Vũ nói

Hướng Vãn dừng một chút, nắm chặt điện thoại

"Anh uống say không phải nói chuyện kiểu này, anh, nói thât cho em, xảy ra chuyện gì?"

"Anh có thể như thế nào a? Không có chuyện gì hết!" Hướng Vũ không sao cả mà nói

"Lại nói chị dâu em không phải đuổi theo anh sao, chính là anh muốn làm cái gì cũng không thể làm a, đúng hay không?"

Vừa dứt lời, điện thoại vang lên một giọng nam

"Hướng thiếu, phiền ngài ở chỗ anh vừa ghi chép thêm cái..."

"Cái người này câm miệng!" Hướng Vũ âm thanh căm giận, so với vừa rồi cũng nhỏ không ít, có thể hắn đem điện thoại để ra xa hoặc che lại điện thoại để nói chuyện

"Ghi chép? Anh ở cục cảnh sát?" Hướng Vãn đem chén cháo để trên bàn, một tay đặt rũ xuống giường, gắt gao nắm chặt

"Anh ở cục cảnh sát nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top