Chương 8 - part 1
Mấy ngày này, Hara đích thân đi chọn nội thất với MyungSoo. MyungSoo đã có ý tưởng trong đầu, việc mua cũng là do anh chọn, nhưng giá cả là do Hara quyết định, buộc lòng anh phải đi với cô. Công việc trang trí vẫn còn vài công đoạn nữa, căn phòng khách anh đang trang trí có sử dụng bươm bướm nhựa, mẫu bươm bươm , kích cỡ , chất liệu ... đều do anh tự nghĩ ra , lại phải làm thủ công chi tiết nên hiện tại văn phòng đang huy động toàn nhân lực ngồi cắt bươm bướm cho anh. Cả ngày bị Hara quấn lấy, lúc ăn trưa phải lấy lí do về xem tiến trình công việc để cách xa một tí cũng bị cô đòi theo, lúc trước không biết cô là em họ WooHyun, nay biết rồi thì anh nể mặt một chút, coi cô như không khí, không một lời nói đánh bay cô như mọi lần, nhưng thật sự anh thấy rất phiền phức. Đến khi đã cắt xong bươm bướm đủ Hara vẫn còn chưa chọn nội thất xong, vì vậy gần một tuần rồi anh chưa một lần về nhà sớm được.
MyungSoo không thể về nhà sớm, JiYeon bắt đầu biết chờ đợi anh. Bình thường những ngày MyungSoo về ăn cơm, thím Lee sẽ chuồn về sớm, JiYeon ở với anh đến 9h sẽ bị bắt đi ngủ để anh làm việc. Những ngày MyungSoo về khuya, cô lại trở lại như mọi khi về phòng rất sớm, nhưng không ngắm sao nữa mà là ngồi chơi với gấu cho đến khi mệt thì đi ngủ. Thím Lee ở lại đến 8h thì về. Nhưng mấy hôm nay, đã 8h mà JiYeon vẫn ngồi ở phòng khách đợi MyungSoo, Thím Lee nhìn thấy rất vui mừng, bà cũng không bận tâm là sẽ về nhà trễ, dù sao lúc chọn người làm , Kim lão đã cố ý chọn người ở gần nhà MyungSoo, nhà thím Lee thật ra chỉ đi bộ có 15 phút là tới. Nhưng JiYeon không thể đợi lâu được, chỉ cần thêm 10 phút là gục gặc liền đứng dậy bỏ về phòng, dù vậy thím Lee vẫn quyết định một sáng nào đó đến thật sớm để gặp MyungSoo thông báo tin vui. MyungSoo biết chuyện liền mĩm cười , như mọi khi mở cửa phòng cô đi vào xem, tới giường nhìn cô đang ngủ một lát liền đi làm, anh quyết định hôm nay về sớm ăn cơm với cô ngốc, nội thất hôm nay phải mua cho xong .
Thế là hôm đó Hara thấy anh khác mọi ngày, không nhàn nhã tùy cô thích hay không thích nữa, mọi khi cô cứ chê cửa hàng này không có đồ đẹp , cửa hàng kia không có đồ quý, cửa hàng khác lại không có đồ sang trọng,anh sẽ thong dong im lặng mà đổi chỗ, hôm nay mua ghế sa lông phòng ngủ cho cô, anh lái xe chở cô đến một cửa hàng rồi phán
- Tôi thấy cái này là đắt nhất, đẹp nhất, sang trọng nhất, màu sắc phù hợp nhất , cô không mua thì sẽ không có cái nào phù hợp hơn nữa - nói xong liền gọi nhân viên cửa hàng đó đi tính toán rồi bàn bạc cách thức vận chuyển, anh xong việc nhìn qua vẫn thấy cô đang ngẩn ra đứng đó.Anh vốn đã có chủ ý sẵn, chỉ tại cô ta cứ chê không hợp đi tìm cái khác tương tự mới lâu như thế, anh hừ một tiếng đi mua tiếp, vậy là,công việc đáng nhẽ sẽ dông dài thêm ít ngày được anh cứng rắn hoàn thành trong một ngày.
-----------------------------------------------------------
Thím Lee cười hài lòng, sáng nay thông báo một cái là chiều anh đã về nhà sớm rồi , đang xắt thịt nấu ăn mà bàn tay cứ như thêm dẻo dai, con dao múa liên tục rất đẹp mắt. Ngoài phòng khách JiYeon đang bám lấy MyungSoo nói chuyện. Gần đây thím Lee đã có thể đụng chạm vào tóc của JiYeon rồi, một lần MyungSoo đang sấy tóc cho cô thì bận nghe điện thoại, tiện tay chuyển cho bà , JiYeon cũng không ý kiến, im ắng hưởng thụ , vậy là từ đó lúc MyungSoo vắng ngà bà được quyền buộc tóc và sấy tóc cho cô. Lúc MyungSoo có ở nhà, thì những chuyện đó anh sẽ làm, hôm nay cũng vậy. Bàn tay MyungSoo rất tài hoa, thím Lee qua thời gian ở đây đã chứng kiến nhiều, giờ nhìn mái tóc JiYeon bà lại cảm thán, đó là một người chồng hoàn hảo a. Jiyeon lúc này đã tắm xong ngồi trên ghế sát bên MyungSoo, tóc được quấn tròn buộc cao trên đỉnh đầu, MyungSoo chỉ buộc nhè nhẹ để không làm đau cô nên cuộn tóc xoáy khi buộc xong thả tay liền bị phồng ở chỗ buộc, phần trên lại nhỏ dần, thành hình một con ốc nằm ngược, đẹp mắt vô cùng, vài sợi tóc con sau gáy rũ xuống , tóc mái phía trước đen mượt phồng ra bao lấy cái trán, mắt rũ xuống, miệng chúm chím liên tục , tập trung công việc trên tay, khiến thím Trương nhìn mà xuýt xao mãi không nói, còn khiến MyungSoo ngồi bên lâu lâu nhịn không được lại lấy tay véo nhẹ má cô mới vừa lòng.
MyungSoo hôm nay không may gấu, mà may váy cho gấu. Hôm đó chỉ mới có một con gấu có áo mặc, nên JiYeon ôm đống gấu đã nhận được từ trước tới nay ra cho MyungSoo may váy, ngay cả con gấu trắng mà cô có cũng đem ra luôn. May váy thì đơn giản và nhanh hơn nhiều, nhưng MyungSoo lại làm chậm rãi, vừa làm vừa hỏi cô , nghe cô nói chuyện . Dạo này JiYeon đã có thể nghe anh nói mà không cần anh nhìn vào mắt mình nữa.
- Yeonie thích ăn gì nhất ?
- ..Cơm ..- JiYeon cầm váy anh may mặc cho gấu, nhưng công việc hình như hơi khó khăn, cứ loay hoay tìm cách.
- Thích ăn gì nữa ?
- ... Thích .... Thích .... - cô đang cố kéo cái váy xuống
- Thích gì ?
- A ... Không ..... - cô kéo đằng trước xuống thì đằng sau lại bị kéo lên, JiYeon nhíu mày cố gắng mặc lại từ đầu
- Không thích gì sao ? - MyungSoo nhìn kĩ đường kim, không chú ý bên này JiYeon đang túng quẫn đến rối tay rối chân.
- ... Ư ... Không ... vừa ... nhé ...- Cuối cùng JiYeon làm không được, chu môi tức giận đưa con gấu và cái váy cho anh , mặc không được thì đổ lỗi cho anh may không vừa.
Lúc này MyungSoo mới ngừng tay , nhìn qua cô thấy vậy liền bật cười , cầm lấy con gấu trên tay cô vừa mặc váy vào vừa nói
- Đồ ngốc, mặc như thế này, em phải ôm hai tay gấu lại, xòe cái chân váy ra, mặc vào , thấy chưa nào ?- anh cầm chú gấu nhỏ đập nhẹ hều vào trán cô , cười mắng -vChỉ biết đổ lỗi cho người khác
JiYeon ôm lấy gấu từ tay anh, mĩm cười hài lòng, liếc anh chớp chớp mắt, bị anh lấy tay véo má mới quay đầu sang chỗ khác nhoẻn miệng cười tươi. Lại cầm váy khác lên chuẩn bị mặc tiếp, không mặc được lại cằn nhằn anh , đợi anh dừng tay mặc dùm, MyungSoo cũng nhàn nhã, chiều cô tất cả, lúc đang may thì hỏi chuyện nhảm với cô, lúc cô cau có vứt việc cho anh thì thản nhiên nhận , khung cảnh hài hòa đến tận lúc ăn cơm.
Lúc ăn cơm JiYeon cũng biết làm nũng, thấy hôm nay làm nũng được nhiều lần như vậy,tối nay liền to gan, mới ăn nửa chén cơm đã buông muỗng ngồi vậy. MyungSoo liếc nhìn thím Lee, thấy thím Lee mĩm cười lắc đầu ý là không biết chuyện gì. Jiyeon ăn cơm đủ mới được nhận gấu, những lúc đó có thím Lee chứng nhận đã ăn đủ anh mới đưa cho, nên anh biết cô không bỏ bữa nào, chứng tỏ chỉ mới hôm nay mới có chuyện này, lại nhìn khuôn mặt đang cúi xuống, mắt nhìn vào bàn tay đang nghịch mép bàn, thần sắc cố ý giả vờ hiện rõ, anh nhịn không được nén cười hỏi
- Em sao thế ?
JiYeon thấy anh quan tâm, mím môi không nói, lại lén liếc xem anh có biểu hiện gì .
- No rồi sao, không muốn nhận gấu sao ? - MyungSoo vừa ăn vừa hỏi
- No ... - JiYeon nghe tới gấu liền nói - Không ... ăn .... - nói xong nhìn lên anh , rồi nói tiếp - Vẫn ..có... gấu ... nhé - cuối cùng là biểu tình đang hỏi ý kiến.
Thím Lee thật sự không nhịn được cười, suýt thì nghẹn cơm. MyungSoo nén cười, quyết định không để một ai đó được nước lấn tới
- Thím Lee, từ hôm nay trở đi, hôm nào không ăn đủ cơm liền lấy lại một con gấu - nói xong nhìn Jiyeon nhàn nhạt nói - Ăn cơm anh sẽ cho em gấu, nên không ăn sẽ phải lấy lại gấu, đúng không nào - anh hếch mặt hỏi cô, vui vẻ nhìn biểu tình trên mặt cô, miệng chu ra thật dài, mắt trừng trừng nhìn anh bất mãn.
- Nhanh ăn đi, không thôi anh sẽ lấy 2 con luôn đấy - MyungSoo giả vờ nhíu mày nhìn cô nói, dù thấy cô nhõng nhẻo đáng yêu, nhưng ăn uống là quan trọng không thể chiều cô được.
JiYeon dường như thất vọng vì không giở trò được, từ đầu cũng biết anh là người khó đối phó được rồi, buồn bã cúi đầu, chỉ lát sau liền ngẩng đầu dọa anh
- ..Không ... thích ...Myunggie... nữa - Nói xong buồn bực xúc cơm ăn.
MyungSoo nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn cô đầy bất ngờ, không phải vì cô nói không thích anh, nói như cô thì có thích anh rồi mới nói là không thích chứ, nhưng quan trọng nhất là cái chữ thích , cô thích anh sao. MyungSoo thấy trái tim mình nhẹ hẫng, nhìn cô như vậy phải mấy phút . Nhưng JiYeon thấy anh nhìn cô sững sờ lại không hề hiểu anh đang nghĩ gì. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của MyungSoo vang lên, MyungSoo mò trong túi quần lấy ra cái điện thoại, nhìn vào dãy số liền đứng lên đi nhận điện thoại, anh không hế biết rằng JiYeon đang nhìn theo anh với đôi mắt lo âu.
MyungSoo vào phòng nghe máy, vừa mở máy thì bên kia đã vang lên một giọng tiếng anh vui vẻ
- Hi, MyungSoo , đang làm gì đó , sao lâu nay không điện thoại cho chú, cháu thật quá đáng ...
Đợi người đàn ông kia xong một tràng dài trách mắng, MyungSoo mới cười lên tiếng, giọng nói thân thiết
- Chú Mark, đang say sao ? Hôm nay có chuyện gì vui vẻ vậy ?
- Ha ha, chú chỉ mới uống có ít thôi, không say không say ... - giọng người đàn ông sôi nổi, lặp đi lặp lại, chứng tỏ đã quá say rồi, MyungSoo im lặng lắng nghe, rồi mĩm cười
- MyungSoo, sao không nói gì, thằng nhóc này mày không nhớ chú sao ...
MyungSoo bật cười, anh nhớ nhưng anh sao nói được chữ nhớ đó đây, hai người đàn ông có cần thể hiện như vậy không, chưa kịp lên tiếng thì bên kia lại lè nhè
- MyungSoo, chú nhớ mẹ cháu, chú rất nhớ, sắp tới ngày giỗ của mẹ cháu rồi, cháu sang đây với ta .... MyungSoo .... ta rất .... nhớ .....- tiếng nhớ cuối cùng vang vẳng bên tai MyungSoo , anh sững người, cầm máy để bên tai hồi lâu, người bên kia chắc có lẽ say quá mà ngủ rồi, vô tư không biết nỗi buồn của mình đã truyền sang cho một người khác.
- MyungSoo ,về ăn cơm, mẹ nấu món con thích nhất rồi này, MyungSoo, đừng chạy quá xa, mẹ không thể nhìn thấy con , MyungSoo ....... " . Từng tiếng MyungSoo như văng vẳng bên tai anh rõ ràng, giọng mẹ dịu dàng vô tận, mỗi lần gọi anh nghe thánh thót vô cùng, anh luôn thích mẹ gọi anh như vậy. MyungSoo ngồi trên giường, mặt không chút biểu tình, dập tắt điếu thuốc, lại rút điếu khác đưa lên châm , hít vào một hơi , nhả khói ,sau đó với lấy chai rượu rót nửa ly đưa lên miệng uống cạn. Lại sắp tới ngày giỗ của mẹ, lúc ở đây năm nào anh cũng đến nghĩa trang , lúc đi du học thì lại theo chú Mark đến ngôi nhà mẹ từng ở , chưa một năm nào anh không đi thăm mẹ, nhưng cũng không thể bằng được lúc mẹ còn sống, chưa một ngày nào hai mẹ con xa nhau. MyungSoo nhắm mắt lại, từ nhỏ anh ít thể hiện tình cảm ra ngoài, mẹ anh biết điều đó nên lúc nào cũng nhào tới ôm anh, chọc anh đến đỏ mặt , anh cũng chỉ hừ mũi rồi nghiêm túc nói lại mẹ, thế mà bây giờ, anh nhớ đến những cái ôm đó, nhớ vô cùng. 8 năm sống với anh là 8 năm chỉ có hai mẹ con, không còn một ai khác, rồi chỉ có một ngày tang thương, mẹ để lại cho anh 18 năm đau đớn. Anh nhắm mắt nằm xuống giường, nặng nề trong kí ức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top