Chương 24 - Part 1

Krystal trở về lại Kim gia, nhìn cổng lớn của nhà họ Kim, cô bổng bật cười chua xót, từ khi nào nơi này thành nơi ở của cô rồi, hồi nãy cô chính là về nhà mình mà, sao không thể ở nhà mình mà lại đến đây, cô vẫn chưa kết hôn với HoYa, cô còn chưa chính thức làm con dâu Kim gia nữa cơ mà . Nhớ đến lời nói của cha, Krystal thất thần đứng sững, có nên làm hay không, đúng là dạo này HoYa đã hết đợt công tác, thường xuyên ở nhà, mọi tài liệu làm việc đều ở phòng riêng của anh. Nhưng đó cũng chính là cái khó, cô và anh ở hai người hai phòng, cô lấy lí do gì để sang phòng anh đây??? Khoan đã, cô có thể làm vậy với anh sao, cô có thể lừa dối anh sao ??

- Tuy là hợp đồng lớn nhưng là lớn với người khác, với Kim gia chỉ là ngón chân, con đang là giúp Jung gia chúng ta mà, coi như con rể giúp đỡ nhà vợ mà thôi, chỉ một chút đó có đáng là gì so với tài sản Kim gia - Lời Jung Woo Sung văng vẳng

- Con gái, chúng ta ở đây hai mươi mấy năm, con có thấy chúng ta ngẩng đầu được lần nào chưa, khó khăn lắm chúng ta mới có được mối hôn nhân với Kim gia, nếu họ thật sự muốn thông gia với chúng ta thì họ cũng sẽ giúp đỡ chúng ta như vậy thôi, nếu lần này con giúp được cha con, thì chúng ta có thể thẳng lưng mà đứng trong ngôi nhà này, con gái, không có gì đáng sợ, cha con chẳng nói đó chỉ là hợp đồng nhỏ của Kim gia thôi sao .... - Lời bà Jung ngoài phòng cũng văng vẳng

......

Đúng vậy, anh chẳng phải tặng cô trang sức bạc tỷ hay sao, anh chẳng phải tổ chức triển lãm tranh lớn nhất thành phố cho cô hay sao, đúng rồi, Jung gia của cô có vị thế thì cô mới đứng vững trong Kim gia được, không sao, chỉ là nhìn trộm một con số mà thôi.

Krystal nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, đi từng bước kiên định vào cánh cổng lớn Kim gia.

-----------------------------------------------------

Thím Lee trở về nhà MyungSoo đem theo rất nhiều quà đặc sản, dù là dân dã nhưng với hai vợ chồng MyungSoo, đó là món quà ý nghĩa và ngon nhất. MyungSoo đợi thím Lee đến một lúc rồi mới đi làm, ở nhà chỉ còn hai thím cháu JiYeon ngồi nói chuyện quên cả trời đất.

- Thím, đây là gì a ? - JiYeon cầm củ khoai lang dù được rửa sạch bùn đất nhưng là khoai lang nhà nên hơi sần sùi và cong queo , ở thành phố lớn này thì đi siêu thị chỉ có thể mua mấy củ khoai lang to , đẹp nhưng lại không ngon .

- Khoai lang đó JiYeon, chút nữa thím Lee hấp cho JiYeon ăn, ngon lắm a - Thím Lee đã qua màn chào hỏi đầy hoành tráng vừa nãy, bây giờ vẫn còn vui vẻ, nói chuyện cũng đặc biệt tươi cười hơn nhiều.

- Ồ, để Myunggie nữa - JiYeon rất thương chồng.

- Được được, còn nhiều lắm, cả hai cứ ăn thoải mái - Bà chẳng giàu có gì để mua những thứ đắt tiền, nhưng mấy củ khoai lang này thì chỗ con trai bà bán đầy đường, lại rẻ vô cùng, muốn ăn mấy bà cũng chiều hết .

- A, đây là gì a ? - JiYeon nhìn về cái túi xách đen phồng to, chỉ vào nó mà hỏi, ăn được không nhỉ

- Ha ha, đây là kẹo đặc sản , thím Lee mua cho JiYepn ăn cho biết đây, ngon lắm - Thím Lee lấy ra một gói kẹo, đưa cho JiYeon nếm thử

- A ...cứng ... ưm ... ngon a - JiYeon mới cho vào miệng muốn nhai thì hơi cứng, nhưng cắn một cái lại chon chon, vỡ ra, có đậu phụng trong đó, ăn rất ngon.

- Ha ha, cho JiYeon hết đó - Thím Lee vui mừng vì quà được thích, đứng dậy dọn dẹp để cất đi, hôm nay đi làm lại, mọi công việc vẫn phải làm bình thường như trước đây, may mắn cho bà là MyungSoo đã giữ ngôi nhà gần như nguyên vẹn như trước lúc bà đi, chỉ có mỗi sàn nhà là cả tuần chưa lau qua thôi.

- Cho Myunggie nữa nha - JiYeon nhai kẹo, luôn thể hiện mình đồng cam cộng khổ với chồng

- JiYeon thật đúng là thương cậu MyungSoo mà - Thím Lee cảm động, đứng lại vỗ vai JiYeon một cái mới ôm đồ đi.

Myunggie là chồng Yeonie mà, JiYeon nhìn bóng lưng thím Lee trả lời bằng một nụ cười, nhưng nhanh chóng bị cái kẹo trên tay kéo suy nghĩ về lại, kẹo ngon thật, ăn tiếp thôi.

........

JiYeon đem điện thoại ra khoe với thím Lee, bảo hôm qua có gọi cho bà thì bà tắt máy. Thím Lee hứng khởi bảo JiYeon gọi lại cho bà để bà lưu số, lại nhìn màn hình điện thoại JiYeon hiện lên chữ 'thím Lee' thì cứ nghĩ là do MyungSoo lưu vào dùm cô, nào ngờ một lúc sau, bà đang lau nhà, JiYeon ngồi trên ghế sô pha mở điện thoại lưu loát tìm tên " Ông Nội " để gọi cho Kim lão nói chuyện, rồi lại tìm tên " Ông ngoại " để gọi cho ông Park thì mới bắt đầu nghi ngờ.

- Cái này là cậu MyungSoo lưu vào cho JiYeon sao ? - Thím Lee đứng sau lưng JiYeon chỉ vào màn hình danh bạ rồi hỏi

- Cái này Myunggie lưu, cái này Yeonie lưu, nhưng Yeonie nhớ hết, Yeonie biết viết chữ thím Lee rồi nha, Myuggie còn dạy viết tên nhiều người nữa - JiYeon thành thật báo cáo

- Vậy sao, JiYeon giỏi thật, JiYeon hiểu là chữ gì không ? - Thím Lee lại chỉ vào mấy cái biểu tượng trên màn hình điện thoại, hỏi JiYeon, cô bé này biết chữ sao, bà không ngờ đấy

- Biết a - JiYeon chu môi, nhớ lại hôm qua MyungSoo khen mình giỏi thế nào, lại thấy vui vẻ, hào hứng chỉ cho thím Lee - Đây này, máy ảnh nha, chụp được hình người vào... đây này , nghe nhạc nha , khỏi phải mở tivi ... đây này ....

Thím Lee kinh ngạc, bà không phải là kẻ ngốc, bà nhìn vào là biết JiYeon không phải là ghi nhớ như vẹt, mà chính là hiểu mấy chữ đó, cô chỉ từng chữ rồi đọc từ đầu đến cuối, điện thoại có chữ nào thì chỉ chữ đó như đã hiểu nghĩa từ lâu rồi, thậm chí còn mở tin nhắn ra lưu loát bấm vào chữ " Myunggie, nhớ " rồi gữi cho MyungSoo.

- JiYeon, cháu thật giỏi nha, ai dạy cháu đây ? - Chẳng phải bà Park nói từ lúc sinh ra JiYeon đã mắc bệnh hay sao, JiYeon có học chữ được à?

- Hôm qua Myunggie dạy a - JiYeon có gì nói nấy, còn nở nụ cười phụ họa vui vẻ

Hôm qua ??? mới dạy hôm qua, mà đã biết nhiều thế này ? Thím Lee khó tin mà tiếp tục lau nhà, bà không biết, thật ra bà Park cũng đã có dạy rồi nhưng chỉ là mấy chữ căn bản, vốn JiYeon ghi nhớ rất giỏi, chỉ cần cô nhìn vào là nhớ cách ghi, rồi có người giải thích nghĩa thì sẽ nhớ luôn nghĩa nữa, đó là khả năng trời phú cho JiYeon rồi. Phải đến chiều khi MyungSoo về nhà , thím Lee mới dám đem thắc mắc ra hỏi MyungSoo, thấy anh cười gật đầu mới tin hoàn toàn, bà nghĩ, so ra JiYeon như một đứa trẻ, nếu nói khoảng thời gian chưa đến nhà MyungSoo , cô là đứa trẻ sơ sinh chưa biết gì, thì mấy tháng ở nhà MyungSoo, cô là đứa trẻ 2,3 tuổi bắt đầu học hỏi, vậy có nên xem JiYeon là thần đồng không nhỉ, cái này là được lên tivi đó nha. Với thím Lee, JiYeon mãi mãi là trẻ con mà thôi.

MyungSoo đi làm bình thường trở lại sau hai ngày nghĩ, vốn anh em trong văn phòng lúc đầu cũng như Choi thúc nghĩ MyungSoo là giận chuyện JiYeon, dù trước đây MyungSoo không phải là người như thế nhưng có vợ rồi, lại yêu vợ như vậy thì ai biết được. Đến khi Choi thúc đến nhà MyungSoo về, mọi người mới vui mừng vì MyungSoo vẫn là người chín chắn biết có biết không a, hơn nữa, còn được Choi thúc thông báo mật chuyện động phòng của MyungSoo, mọi người càng mong ngóng đến ngày MyungSoo đi làm lại, đây là chuyện kinh thiên động địa, anh MyungSoo sẽ có bộ mặt thế nào khi đi làm đây ?? ai ai cũng chờ đợi.

MyungSoo vào văn phòng với bộ mặt không cảm xúc như thường lệ, liếc thấy xung quanh anh em nhìn mình như hổ báo rình mồi thì nén cười lại, anh biết Choi thúc đã nói ra, nhưng , họ có cần quan tâm chuyện nhà anh đến như vậy không nhi , MyungSoo thở dài ngồi xuống bên cạnh Choi thúc

- Hôm nay làm ở đâu ? "-Hợp đồng kia đã xong, đến hợp đồng mới

Choi thúc chép miệng cười thần bí, đưa tay cầm ly trà uống một ngụm , lại nhìn MyungSoo mà cười tiếp

- Văn phòng chuẩn bị giải thể sao ? - MyungSoo lắc đầu, nhìn quanh một lượt mấy anh em đang đi đến ngồi gần anh mà phán hoàn cảnh hiện tại

- Hắc hắc, thế nào, có cảm thấy đợi thêm là uổng phí không nào, chúng tôi đã nói mà, cô ấy không còn nhỏ nữa - Choi thúc lúc này mới ngừng cười , gõ mấy ngón ta lộp cộp xuống bàn hỏi MyungSoo.

MyungSoo nhìn Choi thúc, nhìn lại mấy khuôn mặt trông ngóng câu trả lời từ anh, tâm tình vui vẻ mà không thấy phiền phức, thêm nữa còn cho rằng có anh em thật tốt, ai ai cũng quan tâm đến anh, bèn mĩm cười chân thành nói

- Cảm giác ?? 2 chữ thôi : Không Tệ " lại nhìn một vòng mấy anh em - Cám ơn mọi người đã quan tâm - cuối cùng ngưng cười mà nói tiếp - Nhưng chuyện vợ chồng nhà tôi không mang lại miếng cơm cho mọi người đâu, mọi người vẫn muốn ở đây quan tâm đến tôi sao ??

Câu cuối của MyungSoo khiến mọi người bật cười, MyungSoo nói đúng, tại sao bọn họ cứ quan tâm mãi chuyện vợ chồng người khác làm gì nhỉ, cả bọn đúng là thái quá rồi, tự dưng làm rộn lên . Mọi người cũng đã thu hoạch được kết quả cần biết, MyungSoo đang có tâm tình rất vui vẻ a, vì lúc trước có hỏi gì MyungSoo vẫn im lặng là vàng, hôm nay trả lời được như vậy chứng tỏ đã có tiến bộ nhiều lắm rồi.

Choi thúc nhìn MyungSoo một lời ngắn gọn mà dẹp tan được đám đông thực sự phải tiếp tục khâm phục, Choi thúc đứng dậy đi đến vỗ vai MyungSoo cười ha hả mà nói

- Khá lắm MyungSoo, không hổ danh là công thần của tôi, luôn suy nghĩ vì lợi ích của văn phòng

MyungSoo liếc mắt khinh thường ông chủ, chính ông gây nên mọi chuyện chứ ai, ông mà không bép xép thì mọi người sao hăng hái hóng chuyện đến quên làm việc đươc.

- Cậu đừng nhìn tôi với anh mắt khinh thường như vậy chứ , ha ha - Choi thúc bật cười khi thấy ánh mắt MyungSoo, lại nói tiếp - Không đùa nữa, đi cùng tôi đến nhà khách hàng thôi

MyungSoo ngồi đó gật đầu, vừa muốn đứng lên đã nghe giọng vang dội của HyoMin ngoài cửa truyền vào

- Yeonie, đến chưa a ?? - HyoMin nghe Choi thúc nói hôm nay MyungSoo đi làm lại, sáng nay thức dậy hơi trưa nên bây giờ mới chạy qua được - Ủa, Yeonie đâu anh MyungSoo ???

MyungSoo nhìn HyoMin vừa đi vào cửa chỉ thấy một mình anh thì tỏ vẻ ngạc nhiên, lắc đầu bảo

- Yeonie hôm nay ở nhà rồi

- Cái gì, ở nhà, anh để Yeonie ở nhà một mình sao ? - HyoMin hét lên

MyungSoo hài lòng vì HyoMin quan tâm Yeonie nhà mình, lại lắc đầu nói tiếp

- Có thím phụ giúp việc nhà trông chừng rồi

- ... Ồ ....- HyoMin ủ rủ cúi đầu buồn bã, hai hôm nay buồn gần chết a, nhà cậu thì xa trường, xa nhà bạn bè trong lớp, được mỗi JiYeon để chơi cùng thì lại không đến đây nữa. Hay là ... mình đến đó chơi đi, hôm trước cậu đưa đi chạy xe có 10 phút a, nhưng cậu có cho đi không nhỉ, sau chuyện vụ sinh nhật đó, cậu mợ không cho đi đâu hết, aizz.

Choi thúc nhìn đôi mắt cháu gái vừa mới sáng bừng nay đã ũ rũ lại, lắc đầu yêu thương quay sang MyungSoo, vô cùng hiểu ý cháu mà nói

- Cho Minnie nó qua đó chơi với JiYeon đi, dù sao ở nhà cậu cũng an toàn.

HyoMin cúi đầu nghe thấy Choi thúc nói ngày lập tức ngẩng đầu nhìn MyungSoo chăm chú. MyungSoo không nhìn thần sắc hồi nãy của HyoMIn, nhưng nghe Choi thúc nói là hiểu ngay vấn đề, dù sao ở nhà anh có thím Lee canh chừng, hơn nữa HyoMin cũng sẽ không làm thêm chuyện gì dại dột, cho nên suy nghĩ xong liền gật đầu

- Em thích qua thì cứ qua chơi với Yeonie, chỉ cần đi đâu phải để thím giúp việc đi theo là được .

HyoMin nghe nói vậy thì nhảy cẩng lên

- Ya, cám ơn anh MyungSoo - nói xong liền chạy đi, nhưng ra đến cửa lại quay người lại - Cậu, cám ơn cậu nhiều - bây giờ mới chính thức rời đi.

Choi thúc lắc đầu mà cười, dù sao đi nữa, đây là cô cháu gái mà ông yêu quý nhất a. Lại hướng MyungSoo nói

- Đi thôi , để tôi lái xe, cậu nghĩ xem đến đó rồi phải làm gì đi

.......

- Gì vậy MyungSoo ? - Choi thúc đang lái xe nhìn qua MyungSoo lúc này đang nhìn điện thoại mĩm cười, hình như mới nhận tin nhắn .

- Không có gì - MyungSoo vừa trả lời vừa bấm tin nhắn, xong xuôi cất điện thoại vào túi quần rồi ngồi im , khóe miệng vẫn cong như vậy làm Choi thúc càng nhíu mày tò mò .

Choi thúc làm sao biết, anh cười bởi vì anh đọc được tin nhắn của JiYeon. Tối hôm qua, JiYeonn bắt đầu tò mò về chức năng nhắn tin, vậy là anh chỉ cho cô, học hành một lúc, cô thử nhắn tin nhắn đầu tiên cho anh. Vốn từ của JiYeon không nhiều, anh phải dạy thêm, dù vậy chỉ chừng đó cũng đủ cho cô nhắn tin liên tục vào máy anh. Trong một lúc thôi mà điện thoại anh nhận hơn 20 tin nhắn

' Myunggie, Yeonie nè '

' Myunggie , con Gấu kìa '

' Myunggie là chồng Yeonie '

' Yeonie là vợ Myunggie ' .... , mặc dù cả hai vợ chồng đang ôm nhau nằm trên giường nhưng mỗi một tin nhắn được gữi tới đều được MyungSoo mở ra đọc cẩn thận, aiz.

Mới đây thôi cô lại nhắn tin cho anh

' Myunggie , nhớ ' dù chỉ là chữ nhớ đơn giản, nhưng anh hiểu đó là cô nhớ anh. MyungSoo càng cong khóe miệng, hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt tuấn tú. Anh mới rời nhà khoảng 1 giờ, cô đã nhớ anh, vợ ngốc thật ngoan mà.

- Aizzz - Choi thúc nhìn MyungSoo một hồi, không cần anh nói cũng đã hiểu ra lí do anh cười. Hôm qua ông nghe HyoMin nói JiYeon có điện thoại a, khẳng định là đang nhắn tin với vợ rồi. Choi thúc thở dài là vì bất mãn, hừ, lớn đầu rồi chứ có phải học sinh nữa đâu mà bày trò nhắn tin yêu đương, nhưng mà, thực ra Choi thúc cũng rất ghen tỵ .

Qua thi mình bù :)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top