Chương 23 - Part 2
- Reeng reeng ..... - MyungSoo nhìn màn hình điện thoại của mình sáng đèn thì bật cười lắc đầu, để mặc nó reo như vậy, vì người gọi là kẻ mới có điện thoại đang ngồi ở ghế sô pha kia.
- Myunggie, sao không nghe máy, hứ - JiYeon bất mãn đi vào bếp, đến bên cạnh MyungSoo đang nấu ăn , cầm lấy điện thoại đưa lên cho anh
- Ngoan, không thấy anh mới gọi, anh ở đây còn gọi làm gì ? - Cô chu miệng lên đáng yêu vô cùng, MyungSoo hai tay đang bận cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ, khuyện nhủ JiYeon lì lợm, nãy giờ cứ cầm điện thoại gọi cho anh mãi, bắt anh nghe máy, anh rảnh rỗi cũng bắt máy nhưng lại thấy cô cầm điện thoại cười khanh khách thú vị đang tắt cuộc gọi, hóa ra đang đùa anh đây mà.
- Thích gọi Myunggie a - JiYeon ôm cánh tay MyungSoo cọ đầu mấy cái, nhớ lời MyungSoo dặn anh đang nấu ăn không được đến gần kẻo sơ sẩy nguy hiểm khó lường, lại lững thững đi ra ghế sô pha nhàm chán hít hít mũi, cái điện thoại đã được JiYeon tinh thông mấy chức năng cơ bản rồi a, hồi nãy còn tự mình bấm số điện thoại rồi gọi cho Kim lão, xong xuôi còn tự mình lưu vào, may mắn JiYeon biết chữ ' Ông ' do ông Park đã dạy, cộng thêm MyungSoo thêm chữ ' Nội ' vào, cũng thành công tự mình lưu được một số điện thoại.
- Yeonie, nhớ thím Lee không ? - MyungSoo nhìn cô nhàm chán, gợi chuyện
- Yeonie nhớ a , a, lưu số thím Lee vào, Myunggie , mau ... - Mấy ngày thím Lee rời đi, JiYeon đều được đi ra ngoài chơi với HyoMin, hôm qua và hôm nay ở nhà lại có MyungSoo ở bên cả ngày, không thể trách JiYeon vô ưu vô lo quên mất thím Lee a.
- Đây, số này - MyungSoo rửa tay tìm số thím Lee đưa cho JiYeon, JiYeon nhớ số vô cùng giỏi, nhìn một lần là nhớ ngay .
- Nhớ rồi - JiYeon nhìn số xong, lấy điện thoại mình bấm dãy số vừa nhìn vào, thành thạo bấm gọi, thành thạo đưa lên tai nghe máy.
- Myunggie, giọng thím Lee lạ lắm, nói gì Yeonie không hiểu a - JiYeon khó hiểu đưa điện thoại ra khỏi tai, cúi nhìn chăm chú, kì lạ
- Đâu ?? - MyungSoo ghé tai tới, để JiYeon đưa điện thoại lên tai mình, chưa nghe rõ đã bật cười - Thím Lee tắt máy rồi, hiểu không ?, lúc nãy Yeonie bấm tắt điện thoại đấy, lúc đó, anh mà gọi cho Yeonie sẽ nghe như thế này - sẽ được nghe giọng của mấy cô tổng đài a
- Ồ, ồ ...- JiYeon gật gù đã hiểu, lại hỏi - Sao thím Lee tắt máy ?
- Thím Lee đang ở một nơi người ta không cho nghe máy, thím Lee đang về nhà đấy, mai là đến chơi với em được rồi - MyungSoo cười nói, khẳng định là thím Lee đang ở trên máy bay rồi, có lẽ là về sớm để nghĩ ngơi chiều nay, mai có sức đi làm.
- Thật sao ... - JiYeon gật đầu vui mừng, mai thím Lee về nhà rồi, có nhiều chuyện để kể với thím Lee lắm, JiYeon bất giác cười giọng cười đã học của HyoMin - Hắc hắc hắc ...
MyungSoo nhìn vợ mình lắc đầu thở dài, quay lưng tiếp tục nấu ăn, mấy hôm nay anh đã hiểu ý nghĩa cái giọng cười đó, lúc nào cô cười như vậy nghĩa là đang suy nghĩ chuyện gì khoái trá lắm, nhìn khuôn mặt đáng yêu híp mắt cười giọng cười như vậy, anh thấy cô vợ mình cũng rất có tiềm năng làm một con quỷ nhỏ,aiz.
Cả ngày hôm đó, JiYeon chốc chốc lại nhớ ra những người mình quen có số điện thoại, vậy là MyungSoo ngồi bên cạnh tìm số cho cô, JiYeon nhớ số bấm vào rồi gọi.
HyoMin khi nghe được giọng JiYeon đã hét lên trong điện thoại, dù chỉ là chế độ loa bình thường, MyungSoo ngồi bên cũng nghe rõ ràng, nhanh tay lấy cái điện thoại đang nằm bên tai JiYeon tránh tai họa, chờ một lúc sau mới để JiYeon nghe lại, vậy là từ nay hai cô gái sẽ có thêm sở thích mới rất con gái đó là buôn điện thoại.
Ông bà Park mà biết cô cháu gái mình đưa mình vào danh sách sau cuối thì không biết sẽ buồn bã như thế nào. Nhưng chắc chắn là ông bà không thể biết, nghe giọng cô cháu gái gọi đến, bà Park rơi cả nước mắt, bấy lâu nay chỉ toàn bà gọi cho MyungSoo, nhưng mà có gọi hai lần đều đúng lúc MyungSoo đi làm, bà biết JiYeon khỏe mạnh vui vẻ cũng không gọi lại nữa
Ông Park đứng bên cạnh tranh điện thoại từ tay vợ, hào hứng nói chuyện với cháu , vì vợ ông cứ phí thời gian mà khóc lóc không. Dù là người sau cuối được lưu số điện thoại ngày hôm nay, ông bà Park lại là người nói chuyện điện thoại lâu nhất. JiYeon ôm điện thoại nói say sưa, toàn kể chuyện con Gấu rồi đi chơi với HyoMin, MyungSoo nhìn mà lo lắng cô sẽ khản giọng, lại ngay lúc đó điện thoại hết pin, anh chưa kịp mừng rở, JiYeon đã chu môi bất mãn, rất thông minh mà lục túi quần anh, lấy điện thoại tiếp tục gọi nói chuyện. Cuối cùng MyungSoo chỉ còn cách kéo JiYeon đi ăn cơm mới tránh phải nghe tiếp cuộc nói chuyện dông dài vô vị của cô vợ.
-----------------------------------------
- Con ngồi đi - Jung Woo Sung nhìn Krystal vừa mới mở cửa đi vào phòng rồi nói
- Vâng - Krystal nhàn nhạt trả lời, với người cha này, cô luôn thấy xa lạ
- Con đến Kim gia ở lại đã gặp được HoYa chưa ? - Jung Woo Sung nhìn con gái trước mắt, không có hảo cảm, nhưng vẫn giữ giọng nói nghiêm túc
- Dạ con đã gặp rồi, anh ấy đã về nhà được ba ngày - Krystal nhớ tới HoYa, cảm thấy thật mệt mỏi, đôi mắt hơi hơi có quầng thâm chứng tỏ đêm qua cô đã thức suốt đêm.
- Vậy khi nào hai đứa bàn chuyện cưới hỏi, đính hôn đã lâu rồi mà - Jung Woo Sung đan hai tay vào nhau, dựa lưng vào ghế hỏi con gái
- Con ... - Krystal buồn bực, càng thêm mệt mỏi, cô không biết a, làm sao cô biết, tại sao ai cũng hỏi khi nào cưới, mẹ cũng vậy, mà cha cũng vậy, hôm nay đột nhiên gọi cô đến đây, cô đã đoán là thế này rồi, cô không biết ngày nào, cô chỉ mong cha mẹ mình giúp cô một tay mà thôi
- Sao nào, HoYa nó nói sao ? - Jung Woo Sung không kiên nhẫn hỏi tiếp, đứa con gái trước mặt này, cho dù đã có kết quả xét nghiệm ADN, nhưng ngày đó bà mẹ của nó chỉ vì ông không chấp chứa hai người mà đã làm loạn ngoài cổng Jung gia, khiến ông mất mặt suốt mấy chục năm trời, thật sự ông không thể thương yêu đứa con này. Nhưng giờ đây, ông có chuyện phải cần đến nó
- Anh ấy chưa nói gì hết - Krystal cúi đầu, giọng nói nhỏ vô lực thể hiện sự mệt mỏi chán nản
- Nó có người khác sao? - Jung Woo Sung đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi
-...- Krystal cứng người, sao cha cô biết
Dường như đoán được suy nghĩ của con gái, Jung Woo Sung nhếch miệng một cái, nhưng sau đó lại nghiêm túc mà nói tiếp
- Ta chỉ đoán là như vậy, chỉ là hôn nhân thương mại, không ai dại gì mà kéo dài thêm phiền phức, nên qua đó ta nghĩ là nó có người mới
- Anh ấy ... - Krystal gian nan mở miệng, không biết nói sao nữa
- Con không cần phải bao che cho nó - Jung Woo Sung nói xong lại thở dài một hơi, giọng điệu quan tâm mà nói tiếp - Nếu con không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ ra mặt thay con
- Con ... - Krystal khó xử, cô còn chưa kịp làm gì với chuyện hôm qua, bây giờ lại đến chuyện này.
- Ta hỏi con, dù chỉ là hôn nhân thương mại, nhưng cũng là vợ chồng sống với nhau cả đời , ta nghe nói HoYa kia có rất nhiều đàn bà bên người , mới chuyện cưới hỏi thôi đã như thế này, huống hồ .... - Jung Woo Sung lấp lửng, chính ông cũng là người có nhiều đàn bà bên cạnh, ông cũng hiểu rõ hôn nhân thương mại chỉ đem lại lợi ích cho hai bên
- Cha cứ nói thẳng cho con biết - Krystal mới nghe xong là nhíu mày, sau đó thở dài mà hỏi thẳng
- Dù sao hôn nhân thương mại cũng chỉ là đem lại lợi ích cho hai bên, HoYa kia khẳng định là như vậy nên mới kéo dài chuyện kết hôn trêu người nhà ta, nó nghĩ nhà nó hơn hẳn Jung gia này nên khinh thường, chỉ cần con chịu giúp ta, tạo gia thế cho Jung gia, đến lúc đó con có là Kim thiếu phu nhân hay không, con vẫn được tôn trọng - Jung Woo Sung nói một hơi dài dòng rồi ngưng lại nheo mắt đánh giá biểu tình con gái
- Giúp cha ... - Krystal thều thào
- Đúng, con nghĩ xem, con là con gái ta, gia thế nhà ta càng cao thì con càng được xem trọng, đến lúc đó có khi HoYa cũng phải nhìn nhận lại con mà suy nghĩ kĩ hơn đó - Jung Woo Sung tiếp tục thuyết phục
- Nhưng giúp chuyện gì ? - Krystal hơi sợ sệt hỏi lại
- HoYa đang cạnh tranh với một công ty về một hợp đồng lớn, công ty đó đồng ý chia cho chúng ta những 30 % lợi nhuận thu được, chỉ cần con ... - Krystal chỉ nói ngang đó, nhếch miệng nhìn cô con gái đang tái mặt trước mắt.
Krystal tái mặt, lại còn có cả khiếp sợ, cô chưa nghe cha nói rõ là làm gì, nhưng cô hiểu chuyện cô làm là gian trá, chuyện này nguy hiểm vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top