Chương 22 - Part 1

- Ai đã đánh nó ??? - Kim Suk Jin ngồi bên giường bệnh, đau lòng nhìn con trai đang ngủ, cả khuôn mặt bị che lại bởi lớp băng dày.

- Dạ Kim lão gia, người đó tên là MyungSoo, làm việc tại một văn phòng trang trí nhỏ - người thuộc hạ đứng sau cung kính trả lời, liếc nhìn người trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên cậu ta bị đánh đến tời bời như thế này, cậu ta từng học võ phòng thân, nhưng hơn hết với thân thế JongWook tam thiếu gia được cưng chiều, rất ít người gây hấn với cậu ta.

- MyungSoo ???- Kim Suk Jin nhíu mày, họ Kim kia ư, hôm qua ông nghe nói người của Goo gia đã đem con trai ông đến bệnh viện, còn nói mọi vấn đề đều đến tìm Goo WooHyun nói chuyện, nhưng thuộc hạ đi điều tra báo cáo lại là do người khác đánh, bây giờ mới tra ra cái tên MyungSoo.

- Có liên quan gì đến nhà họ Kim kia không ? - Kim Suk Jin hỏi, nếu hắn ta là người nhà họ Kim ấy, thì hơi phiền phức, nhưng, cũng chỉ có người Kim gia mới dám bỏ qua thân phận con trai ông mà đánh nó.

- Kim lão gia, chúng tôi đã điều tra rất kĩ lưỡng, là con trai riêng của Kim SungGyu, mới đi du học về và sống riêng

Con trai riêng, xưa nay ông chỉ biết Kim SungYeol và Kim HoYa, thảo nào, nhưng mối quan hệ của cái tên MyungSoo đó với nhà họ Kim ấy là thế nào ?? ông xử hắn ta có ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà không, dù sao chính con trai ông sai trước, chạm vào vợ người ta thì bị đánh cũng đúng ... nhìn đứa con trai cao lớn nằm trên giường, cái thói đào hoa đã hại nó, nhưng , ông nghiến răng, ông còn chưa bao giờ đánh nó, cũng chưa từng một ai dám đánh nó, trong trường, khoản tiền hàng năm ông tài trợ thừa sức để cả thầy hiệu trưởng cũng phải nể, vậy mà hôm nay nó bị đánh thành ra thế này, suýt chút nữa là động đến não bộ.

- Cho người dạy dỗ nó, phải làm cho nó sống không bằng chết mới được - Kim Suk Jin vì đau lòng con mà giận điên lên, nghiến răng nói với người đứng sau lưng mình, đi dạy dỗ MyungSoo, ông biết Kim gia bao nhiêu năm, chưa nghe qua đứa con này của SungGyu, lại sống riêng, trước mắt cứ giải quyết nó hả giận cho con trai ông.

- Vâng ...- Người đứng sau lạnh giọng tuân mệnh, chưa kịp nói xong đã nghe sau lưng có giọng nói

- Thiếu gia nhà chúng tôi đã bảo có chuyện gì Kim lão gia cứ đến tìm, sao lại hành động như thế này, hóa ra Kim Suk Jin lão gia không nể mặt thiếu gia chúng tôi sao - tiếng nói vừa dứt, Kim Suk Jin liền đứng dậy nhìn ra đằng sau, thấy người đang đứng ở cửa, liền nhíu mày, lạnh giọng , nhưng giọng nói không dám nữa phần đắc tội

- Hóa ra là người của Goo thiếu, nhưng giang hồ có quy tắc của giang hồ, ai làm nấy chịu, sao chúng tôi có thể đến tìm Goo thiếu đây - MyungSoo này với Goo WooHyun là quan hệ gì, sao cứ bảo vệ hắn ta ??

- Ai làm nấy chịu, nói hay lắm, ha ha, vậy JongWook thiếu gia chọc ghẹo vợ của người khác, há chẳng phải tự gây nghiệt tự chịu sao ?? Sao Kim Suk Jin lão gia bây giờ lại oán thán ?? - Người đứng ở đó giọng lưỡi sắc bén, anh ta đã theo cả hai đời cha con Goo WooHyun gần 20 năm trời, là thuộc hạ thân tín nhất , đương nhiên am hiều mấy chuyện như thế này, vả lại ....

- Thuộc hạ của ta báo cáo con trai ta chưa hề đụng tới một sợi tóc của cô gái kia, nó không đáng bị đánh như thế này ...- Kim Suk Jin khó chịu, nhưng vẫn kiềm chế được, ông không đủ khả năng mạo phạm Goo gia, nhưng ông cũng không phải là người dễ chịu nhục

- Chưa đụng ?? Vậy Kim Suk Jin lão gia đợi JongWook thiếu gia đụng đến cô gái đó rồi mới để bị đánh sao ??? Ha ha ...- cười khẽ một tiếng, người đứng ở cửa lắc đầu nhìn khuôn mặt nhăn lại của Kim Suk Jin mà nghiêm túc nói từng chữ - Tôi khuyên ông một câu, người ông sắp đụng đến là bạn thân của Goo thiếu gia nhà tôi, nếu hôm qua người tới trước là Goo thiếu gia, thấy vợ bạn mình bị ức hiếp như vậy, con trai ông không còn nằm ở đây mà có khi giờ cỏ đã xanh mộ rồi

- Các người ... - Kim Suk Jin nghẹn họng trân trối

- Còn nữa, chắc ông cũng đã biết thân phận cậu MyungSoo, vậy ông cũng nên biết cô gái con trai ông trêu chọc là cháu dâu được Kim đại lão gia yêu thương nhất, ông không tin không sao, nhưng đến khi gặp chuyện không hay, đừng trách chúng tôi không báo trước - Nói xong hừ một tiếng khinh thường , đưa cho tên thuộc hạ Kim Suk Jin một tập hồ sơ rồi nói lời cuối

- Goo thiếu gia nể tình con trai ông bị thương nặng nên mới tận tâm lo lắng cho ông thế này, đây mới là lí do để ông coi chừng lại hành động của mình , cuối cùng, đừng đến tìm cậu MyungSoo để xin lỗi, mọi chuyện kể từ bây giờ coi như chưa từng xảy ra - Nói xong thì quay bước, không hề một lời cáo biệt....

- Thiếu gia đúng là nhân từ quá rồi, mấy tên đó cứ cho một chưởng đánh chết, đã cất công đem đến bệnh viện lại còn sai tôi đến đây nói cho chúng biết , mấy bọn tép riu đó mà cậu bắt tôi tốn công sức, cậu tưởng tôi thừa thời gian sao hả - Người đàn ông vừa đi vừa lẩm bẩm, bàn tay cầm chìa khóa xe xoay xoay, một bộ dáng lông bông đi dọc theo hành lang bệnh viện ra ngoài.

- Kim lão gia .... - người thuộc hạ đứng sau khẽ gọi Kim Suk Jin một tiếng, nãy giờ ông cứ trầm ngâm nhìn vào mấy tờ giấy mà thuộc hạ WooHyun đưa cho, không biết đang nghĩ gì, anh ta đang cần có lệnh của ông

- Anh ở lại đây trông chừng JongWook cho ta, ta phải ra ngoài có chuyện gấp - lúc này Suk Jin mới sực nhớ là có người bên cạnh, gấp gáp đứng lên đi ra ngoài, vừa ra tới cửa lại xoay người - Nếu JongWook tỉnh dậy, bảo nó ăn năn hối lỗi cho ta, còn nữa, không cho phép bât cứ ai tìm đến cái người tên MyungSoo đó gây chuyện, ai tìm cậu ta gây sự thì đừng trách ta - nói xong liền đi ngay , để lại tên thuộc hạ chớp mắt ngơ ngác.

* * *

- Cám ơn cậu - MyungSoo đưa chai rượu cho bạn, còn mình thì tự nâng ly của mình mà uống

- Cậu .... - WooHyun nhìn chai rượu trên tay mà trân trối - Cậu cám ơn tôi mà không rót cho tôi được một ly sao ... hừ ... - WooHyun nói thì nói nhưng vẫn tự rót rượu cho mình, thản nhiên uống

- Như chúng ta lúc xưa - MyungSoo ngữa người dựa vào lưng ghế, tay đưa ly rượu lên ngắm nhìn, mĩm cười nói

- Còn nhớ sao , cũng phải, cậu vốn nhớ dai, mà có muốn quên chúng ta cũng không quên được .. ha ha - WooHyun cũng đã nhớ lại chuyện ngày xưa, bật cười

Ngày đó cả hai đánh nhau một trận thì đều bị thương nằm vật ra đất, nhưng lúc đó là ở sau sân trường , lại đã tan học nên không một ai biết, cuối cùng cả hai tự lồm cồm bò dậy nhìn nhau, chính MyungSoo đã đứng lên trước kéo tay WooHyun đứng dậy, sau đó cả hai vào một quán nhỏ, lần đầu tiên uống rượu, một chai rượu, người này cầm chai rót một ly, người kia đợi rót xong lại cầm lấy cái chai kia tự rót cho mình. Hai thằng nhóc mới lớp 10 mình mẩy bị bầm tím, một chai rượu, tự rót tự uống, trở thành một màn kì quái ở trong quán. Nhưng từ đó về sau hai người là đôi bạn thân, thân nhau hơn anh em ruột thịt.

- Chú Mark oán thán cậu ghê lắm, chú ấy bận rộn không đi đâu được, vậy mà cậu còn không sang thăm chú ấy - WooHyun đang chìm trong kí ức bỗng nhớ tới chuyện cần nói

- JiYeon chưa đi xa được, ai bảo chú ấy không chịu sang đây - MyungSoo hững hờ nói

- Cậu thừa biết chú ấy không muốn sang đây mà - Vì mộ của mẹ MyungSoo ở đây, Mark không có chuyện bất đắc dĩ sẽ không sang đây, ông sợ cái cảm giác cô đơn bên này

- Vậy thì phải chờ đợi thôi - Mark đúng là nhiều chuyện, ba ngày trước cũng gọi điện thoại kêu khổ với anh, hôm nay cũng kêu khổ với WooHyun nữa.

- Chú Mark thật đáng thương mà, aiz - WooHyun lắc đầu cảm thán - Chú ấy nói rất nóng lòng muốn biết cô cháu dâu của mình là người như thế nào để MyungSoo cậu lại ra tay đánh người ta đến như vậy đấy ... ha ha - Nên nhớ MyungSoo là người khống chế bản thân rất tốt a

- Là vợ của tôi - MyungSoo nhớ đến JiYeon thì mĩm cười yêu thương

- MyungSoo ...

MyungSoo nghe WooHyun gọi liền nâng mắt nhìn về phía bạn

- Sao tôi chưa có vợ? - WooHyun thở dài, lại nâng ly rượu uống sạch

- ... - MyungSoo lười cả thở, đương nhiên vì cậu kén chọn rồi.

..........

- WooHyun, cứ để người của cậu ở lại đây ít ngày , tôi không muốn phiền đến người của ông nội - MyungSoo nhíu mày mở miệng

- Không hề gì, tôi cũng nghĩ vậy, tôi đảm bảo lão Kim Suk Jin đó giờ đã đi Anh rồi ấy chứ, nhưng dù sao an toàn là trên hết - WooHyun gật đầu, MyungSoo không muốn làm đến cùng mọi chuyện, người nhà họ Kim kia cho dù không đáng ngại nhưng JiYeon vốn ngây ngô, MyungSoo không thể mỗi giây mỗi phút canh chừng cho cô được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra bất ngờ. Dùng gia thế WooHyun và Kim lão chỉ để cho những người biết e sợ, nhưng nếu đó là những kẻ liều mạng thì không ăn thua, phải đề phòng trường hợp này ,cuối cùng WooHyun cho người điều tra Kim SUk Jin, biết công ty ông ta đang tham gia giành quyền đại lí cho một tập đoàn dầu mỏ có ông chủ người Anh, WooHyun nhếch miệng, dầu mỏ , người Anh, ai ngoài Mark đây.

- Trùng hợp thật, Mark nói Kim Suk Jin rất muốn hợp đồng lần này, nghe nói công ty lão ta hiện đang trên bờ phá sản cơ đấy - WooHyun lắc đầu mĩa mai, đó cũng chính là điều anh lo lắng, những kẻ đã không còn gì thì máu liều vô hạn, cứu ông ta chính là cứu thế giới bình yên cho MyungSoo, diệt ông ta mà diệt không hết chỉ sợ phiền toái thêm, nên nhớ gia đình ông ta đông vô cùng a.

MyungSoo gật đầu, anh mà sống một mình, anh thừa sức đối phó với những người kia, nhưng bên cạnh anh giờ có thêm cô vợ ngốc, anh không cần mạng của anh nhưng anh cần mạng của cô.

- Những thứ tôi đưa cậu đã xem chưa - Myungsoo đưa mắt nhìn bạn nói

- Đã xem, nhưng tiền thì tôi nhận, còn mấy cái quả đồi núi kia thì tôi không làm, có người có thể làm mà ... - WooHyun " nhắc nhở " bạn

- Với tôi ai làm cũng được - MyungSoo lơ đãng trả lời, sự thật đúng là như vậy, anh đưa cho WooHyun xem xét, nếu cậu ta làm được thì cho cậu ta, còn không làm được thì tính sau, đó là những thứ của cha JiYeon để lại, tiền thì hàng năm phải đi nhập lãi, anh mệt cần, đưa cho WooHyun làm vốn. Còn mấy miếng đất , cậu ta không muốn đụng tới ư .... MyungSoo thở dài ... muốn nói sang chuyện khác thì có tiếng JiYeon sau lưng

- Myunggie, con Gấu nó làm hư rồi a - JiYeon mếu máo từ phòng ngủ đi ra, mới ngủ trưa dậy nên tóc tai còn rối, trên tay là con gấu nhỏ mà MyungSoo làm cho bị con Gấu cắn rách cái váy.

- Đưa đây anh xem - MyungSoo bỏ ly rượu xuống bàn bước vội đến chỗ vợ, một tay cầm lấy con gấu, một tay vuốt lại mái tóc cho JiYeon - Ngốc, vào rửa mặt đi, anh làm lại cho em

JiYeon vừa tỉnh dậy đã thấy con gấu bông bị cắn rách váy liền biết thủ phạm là con Gấu, mấy lần nó đã cắn rách nhiều thứ của cô rồi, Myunggie bảo là nó ngứa răng a, sau mỗi lần như vậy cô lại đi mè nheo MyungSoo làm lại.

- JiYeon, khỏe chưa? - WooHyun nhìn một màn vợ chồng nồng thắm, hừ mũi khinh thường, nhưng vẫn niềm nở chào hỏi JiYeon

- WooHyun a, lại đến uống rượu sao? - WooHyun đã đến đây thêm mấy lần rồi, lần nào gặp JiYeon cũng nói là " Anh đến uống rượu với chồng em đây " nên giờ JiYeon mới hỏi vậy

- Ha ha, đúng, anh đến uống rượu với chồng em đây - WooHyun cười vì câu nói của JiYeon , lại hỏi - Đã khỏe hẳn chưa cô bé ? - đối với WooHyun, cô bé này như em gái

- Cô ấy khỏe rồi, được rồi, em vào rửa mặt đi - MyungSoo trả lời dùm JiYeon rồi không quan tâm WooHyun, dắt JiYeon đi vào phòng

- Hừ, cậu không khoe khoang không được sao, tưởng có vợ là ngon lắm sao - WooHyun nhìn lưng MyungSoo, buồn bực lại uống rượu tiếp, anh muốn có vợ a.

Reeeng reeeng ... WooHyun đang buồn bực thì có điện thoại gọi đến

- Thiếu gia, có một cô gái đang muốn gặp cậu, chúng tôi nói thiếu gia đã đến nhà bạn nhưng cô ấy vẫn muốn chờ, phải làm sao đây ạ ?

Cái gì ?? Anh mới than vãn mà ông trời đã mang đến cho anh rồi sao , WooHyun cười mĩm cho cái suy nghĩ quỷ quái của mình, nhàn nhạt nói

- Hỏi cô ấy tên gì ? - Anh đang uống rượu với bạn a, chưa muốn về nhà

- Cô ấy chỉ nói là bạn của thiếu gia, còn nói là nếu cô ấy đợi trong vòng nữa tiếng nữa mà không thấy thiếu gia về thì lần sau gặp lại cô ấy sẽ đánh cậu ... - Giọng người gọi đến nén cười

- Hừ , cô ta là ai, không nói tên thì thôi đi, mặc cô ta đợi ... - WooHyun bực mình, dám cao ngạo với anh sao, mặc dù cũng hơi chột dạ, có khi nào là cô ta, bên kia điện thoại đã thay đổi người nói, một giọng nữ kiêu ngạo vang lên

- WooHyun, anh dám bắt tôi đợi ư, có về ngay không thì bảo

WooHyun choáng váng, cuống cuồng mà ngắt máy, đúng là cô ta a, bà la sát , WooHyun khóc ròng.

MyungSoo đợi JiYeon rửa mặt rồi thay áo quần cho cô xong đi ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng của WooHyun, anh nhíu mày, mới có mấy phút mà đợi không nổi rồi à, anh nghe cậu ta nói tối nay đi dự tiêc, nhưng phải 7h tối cơ mà, bây giờ mới 5h. MyungSoo lắc đầu không hiểu nổi đi nấu ăn , mặc kệ cậu ta, ở đây với anh thì không thể nào có vợ được a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top