Chương 21 - Part 1

JiYeon mơ màng mở mắt, nhận ra đang ở trong phòng ngủ của mình. Theo thói quen lại nhìn sang bên cạnh nhưng thấy trống không, Myunggie đi làm rồi ?? sao không đưa JiYeon đi theo a .. JiYeon rầu rĩ muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy cả người vô lực không dậy nổi, thử nghiêng người để chống tay ngồi dậy thì phát hiện cái eo của mình hơi ê ẩm, chân khẽ co lại thì thấy một nơi khác cũng đau. JiYeon cắn môi , nước mắt chực rơi, cả người mỏi mệt đau đớn, mà Myunggie lại bỏ đi, trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua, JiYeon nói dối, JiYeon hoảng sợ, rồi Myunggie làm đau JiYeon, cô ngốc nào đó tủi thân mà khóc thành tiếng nức nở.

- Yeonie, anh đây, ngoan, sao lại khóc ... - MyungSoo đang múc cháo ra chén thì nghe thấy tiếng khóc, vội bỏ cái chén xuống chạy ngay vào phòng, thấy JiYeon đang co người lại mà khóc thì hoảng hốt chạy tới ôm cô

- Hức ... hức ... Myunggie ... sợ ... người đó... đưa tay ... oa oa... ghê - JiYeon cảm nhận được vòng tay đang ôm chặt mình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nắm lấy áo MyungSoo nghẹn ngào mà nói

- Không sợ, có anh ở đây, không sợ nữa, ngoan nào, không khóc nữa ... - Anh chưa kịp tính nợ mà đã phải ngồi đây dỗ dành cô thế này rồi, MyungSoo thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô vợ nhỏ

- Híc ... đau nữa ... Myunggie làm đau ... oa oa oa ...- Nước mắt vừa lau đi, JiYeon nhớ tới chuyện tiếp theo, lại khóc to hơn nữa

- Đau sao?? Ngoan, không làm em đau nữa, đừng khóc, sẽ mệt người ... - Người nào đó cảm thán, sao tội lỗi chuyển qua anh rồi, bàn tay vẫn kiên nhẫn lau nước mắt đã dàn dụa, sợ cô khóc thêm mắt sẽ sưng lên, người cũng mệt thêm

JiYeon thờ phì phò hơi ngừng khóc, nghe một chữ mệt của MyungSoo lại hào hứng khóc tiếp

- Oa oa ... mệt , mỏi ... oa oa ... Myunggie đáng ghét ... oa oa ....

- Được, anh đáng ghét, không được khóc nữa ... - MyungSoo vô lực, thấy nước mắt lau mãi chẳng hết, đè cái đầu đang khóc vào ngực mình, bàn tay khẽ vuốt an ủi

- ... bỏ đi nữa... bỏ Yeonie nữa ....

- Không bỏ em, anh đi nấu cháo cho em

- Nói dối .... hức ... không thấy a ... hức

- Anh đứng ngoài bếp mà, sao em thấy ....

- Đau a ..... "

- ... - MyungSoo ngẫng đầu lên nhìn trần nhà, sao lại quay về chuyện cũ

- Oa oa ... không nói chuyện ... oa oa ... - JiYeon đợi không thấy MyungSoo đáp lời, lại òa khóc, giờ cô đau, mệt mỏi, mà người làm cô thành như vậy là MyungSoo, cô có quyền khóc a, cô ngốc nào đó đã quên luôn tội nói dối của mình

- Ngoan , anh nói chuyện, nhưng em đói, anh ra lấy cháo cho em ăn đã rồi nói tiếp , được không Yeonie ? - anh chịu thua, ai bảo cô là cô vợ đáng yêu của anh chứ.

- không ăn ... không cần ăn ... hức hức ... - JiYeon hơi dịu lại, ngừng khóc, mắt nhắm lại, hai tay vòng ra sau lưng MyungSoo ôm chặt

- Tối hôm qua chưa ăn gì, anh đút cho em ăn ...

- ... không ....

- Anh chưa cho con Gấu ăn - MyungSoo nhếch miệng, đánh vào điểm yếu của cô

- ....- JiYeon ngừng cả thút thít, cái đầu khựng lại, không quệt nước mắt vào áo MyungSoo nữa

- Tối qua cũng chưa cho nó ăn - MyungSoo phụ hoa thêm, nhưng thật ra là có cho rồi

- .... - JiYeon nhíu mày, khẽ nhích người ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của MyungSoo ai oán - Cho nó ăn a, nó sẽ đói

- Em cũng ra ăn với nó luôn, không có em, nó sẽ ăn rất ít - MyungSoo hôn lên cái trán dính bệt mấy sợ tóc, dụ dỗ

- ... Ăn thì ăn ... - JiYeon bĩu môi chấp nhận lời dụ dỗ, cái đầu còn xoay qua chỗ khác không thèm nhìn MyungSoo

MyungSoo mĩm cười yêu chiều vỗ cái đầu nhỏ, đứng lên tới cửa lấy một cái váy ngủ, cô tạm thời không mặc áo quần ngủ kia được rồi

Khi MyungSoo đem áo tới, tròng vào người JiYeon thì cô mới nhận ra là mình trần truồng ??? mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào bàn tay to đang kéo bàn tay mình cho vào tay áo bên trái, lại chuyển qua tay áo bên phải , JiYeon thì thào

- Myunggie, không mặc áo kia sao ???

- Không cần, hôm nay ở với anh không cần mặc đồ lót - MyungSoo nói chuyện mà mặt không đỏ, lời không hoảng. ( Biến thái cấp tính >.< )

- Tại sao ...? - JiYeon ngẩng đầu thắc mắc

- Tiện bề hành động, an tâm, thím Lee về thì em phải mặc vào, rõ chưa ?

JiYeon ngây ngô gật đầu, hiểu mà không hiểu lắm, đang nghiêng đầu suy nghĩ thì cả người được bế lên đi ra khỏi phòng.

- Ngổi ở đây, anh lấy cháo - MyungSoo để JiYeon ngồi xổm trên ghế vì cô không mang dép, lại cẩn thận kéo làn váy che kín cả hai chân, xong rồi mới đi múc cháo tiếp, múc xong chén cháo cho JiYeon thì múc tiếp cháo cho con Gấu, đặt xuống gần ghế cô ngồi rồi đi gọi nó vào ăn.

- Myunggie ... nó ăn nhanh kìa ... nó đói - JiYeon để hai tay lên đầu gối, nhìn xuống con Gấu đang hí hoáy ăn, mọi khi cả ngày ăn đồ đóng hộp, đến tối mới được ăn thức ăn thịt cá, vậy mà tối qua MyungSoo cũng cho nó ăn luôn thức ăn đóng hộp, nên nó thực sự mong ngóng buổi sáng này a

- Ừ , Yeonie cũng ăn này - MyungSoo thổi nguội muỗng cháo, đưa tận miệng cô vợ đang chăm chú nhìn con Gấu

- ... măm ... Myung ... Myunggie ăn nữa ... - JiYeon nuốt cháo, đưa tay đẩy cái muỗng đang kề bên miệng mình, Myunggie cũng đói a

- Cháo còn nhiều, em ăn rồi anh mới ăn - MyungSoo lại đưa muỗng cháo tới, cô no thì anh mới no được.

- Nhưng Myunggie đói - JiYeon chu môi nói rồi mới há miệng ăn muống cháo, khuôn mặt buồn bã, cô không muốn Myunggie đói, cô sẽ đau lòng

- Đồ ngốc, anh ăn là được - MyungSoo ấm lòng, ăn một muỗng cháo, lại đút cô một muỗng, dù sao cháo cũng đã nguội bớt, anh ăn mà cô ăn nhiều hơn không phải tốt hơn sao.

.... Nhờ tiên phát chế nhân, mặc dù chỉ là vô tình mà đạt được, nhưng hiện tại JiYeon đang yên bình mà hưởng thụ được đút cháo, kẻ nên giận vì cô vợ mình nói dối thì đang cưng chiều mà đút từng muỗng một.

Lúc MyungSoo bế JiYeon về phòng thì đồng hồ đã chỉ 8 giờ , vốn hôm nay anh cũng định nghĩ làm ở nhà chăm sóc cô, đang định đi lấy điện thoại thì nghe thấy tiếng chuông cửa, ngoài cửa, Choi thúc khuôn mặt nặng nề dẫn theo HyoMin cúi gằm đầu đang đứng đợi. Hôm qua lúc người ta đem HyoMin về , ông cũng biết được mọi chuyện, ngay lập tức ông đã gọi điện thoại cho MyungSoo nhưng không ai bắt máy, định bụng sáng lại đợi MyungSoo đến làm thì nói nhưng rồi cũng không thấy anh đi làm, tiếp tục điện thoại cũng giống như lúc tối, vậy là quyết định đến đây luôn.

MyungSoo mở cửa dẫn cả hai vào nhà ngồi, còn rót ra hai ly nước mời khách. Nhưng HyoMin mắt đỏ hoe ngước nhìn khuôn mặt MyungSoo lại hoảng sợ mà ngay lập tức cúi gằm xuống, gương mặt MyungSoo thật thờ a.

- MyungSoo, tôi mang HyoMin đến đây để nhận lỗi với cậu và JiYeon, chỉ tại chúng tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng, để nó gây ra phiền phức cho hai vợ chồng cậu - Choi thúc với lấy ly nước uống một ngụm, chân thành mà nói với MyungSoo

MyungSo nhìn cái đầu cúi xuống của HyoMin, lại nhìn hai bàn tay nắm chặt để trên đầu gối, thở dài mà nói

- Phòng phía sau lưng em, vào với cô ấy đi

Sao ??? Cả Choi thúc và HyoMin đều bất ngờ mở to mắt, HyoMin ngẩng đầu nhìn cậu mình thắc mắc, rồi lại quay sang nhìn MyungSoo, nhưng vừa thấy khuôn mặt MyungSoo thì lại cúi xuống, không dám đụng đậy

- Vào đi - MyungSoo nhẹ giọng nhắc

- Vào đi HyoMin, không phải cháu lo cho JiYeon lắm sao , vào thăm cô ấy đi - Choi thúc thấy vậy khích lệ cháu, aiz, chuyện giải quyết đơn giản được cũng tốt

HyoMin đúng là đang rất lo lắng cho JiYeon, hôm qua về đến nhà thì khóc như mưa, cậu và mợ đều mắng nhưng chỉ là đau lòng cháu mà mắng, cái cô lo nhất là không biết JiYeon ra sao rồi, chỉ tại mình .... HyoMin ân hận thật nhiều, ngước đầu khẽ cám ơn MyungSoo rồi chậm rãi tới cửa phòng JiYeon, vừa mở cửa ra đi vào đã đóng lại ngay rồi nhào tới ôm JiYeon mà khóc, ngay lập tức cũng có tiếng khóc của JiYeon vang lên theo, hai tiếng khóc nức nở hòa vào nhau vang ra phòng khách, Choi thúc nhìn theo cháu vào phòng cũng lắc đầu thở dài.

- Cám ơn cậu , MyungSoo - Choi thúc cười , thật lòng một tiếng cám ơn, người này, mới 26 tuổi, nhưng đã khiến cho ông không biết bao nhiêu lần khâm phục, cả về tài năng lẫn tính cách, như hôm nay, ông cũng không ngờ được điều này, nếu là người khác chắc đã không cho HyoMin vào nhà rồi.

- Cô ấy giống vợ tôi, cũng chỉ là con nít mà thôi - MyungSoo lắc đầu từ chối lời cám ơn của Choi thúc. Lúc đó, đúng là anh đã nói HyoMin mà dạy hư JiYeon thì biết tay anh, nhưng quả thật, cho dù HyoMin không phải cháu của Choi thúc, anh cũng không đánh con gái. Dù sao, HyoMin qua chuyện lần này cũng đã nhận ra được đúng sai, anh cũng không nên hà khắc. Cô lại là người bạn đầu tiên của JiYeon, JiYeon của anh đối với những gì được xem là " bạn " thì sẽ ghi nhớ rất sâu sắc, nếu anh chia rẽ cả hai người, cô ngốc đó sẽ thương tâm, anh không muốn cô thương tâm, đành phải từ từ mà chỉnh đốn cả hai vậy,

Choi thúc là người hào sảng, đương nhiên không khách sáo mà xoay vòng vấn đề ơn nghĩa, cười hào sảng mà nói

- Aiz, tôi lo lắng cả đêm qua đấy, gọi điện thoại thì cậu không nghe máy, tôi cứ tưởng cậu giận luôn cả tôi ấy chứ, aizzz - Choi thúc thở dài ra chiều buồn bã

MyungSoo tâm tình thật tốt mà bật cười một tiếng, ngồi thẳng người cầm ly nước uống rồi mới nói

- Tôi để điện thoại ngoài xe, vừa định ra lấy để điện thoại cho chú xin nghĩ nhưng chú đã đến rồi đấy

- Ha ha, thế mà tôi cứ tưởng, aiz, tôi cứ tưởng cậu bỏ rơi anh em chúng tôi rồi ấy chứ ... - Choi thúc lại trêu thêm một câu, nhưng trong lòng đang thắc mắc : sao cậu ta dễ dàng tha thứ cho HyoMin thế nhỉ, mặt mày lại tươi phơi phới, chẳng có vẻ gì là hôm qua gặp chuyện. Choi thúc nghi ngờ, có khi nào .....

- Chú đã đến đây thì tôi xin nghĩ luôn, chắc mai tôi cũng nghĩ tiếp, được chứ - MyungSoo từ chối cho ý kiến lời trêu đùa, anh không phải người không nghiêm túc như vậy, không chỉ vì chuyện của HyoMin mà giận qua Choi thúc được.

- Được, được, ở nhà chăm sóc JiYeon đã - Choi thúc nhanh chóng chấp nhận, dù sao công việc của hợp đồng kia đã xong rồi mà,nhưng thắc mắc trong lòng rất muốn có người giải thích cho a .

* * *

Trong phòng HyoMin ôm JiYeon khóc lóc một lúc giờ mới ổn đinh, đưa tay quệt nước mắt, HyoMin nhìn một lượt JiYeon thật kĩ, thấy môi hơi sưng, nhưng cả người hình như không sao a, chắc không bị MyungSoo đánh đâu nhỉ, bèn nghẹn ngào hỏi

- Yeonie, bạn có làm sao không , Yeonie, mình xin lỗi ... - Nói xong, còn mếu máo mà muốn khóc lại nữa.

JiYeon thì vốn chỉ là khóc theo HyoMin, HyoMin ngừng nên ngừng theo lúc nãy, giờ nghe HyoMin hỏi chỉ lắc đầu , rồi mới nói

- Yeonie không sao, Minnie sao rồi ?

- ... Mình cũng không sao ...chỉ bị mắng thôi - HyoMin chợt thấy vui vẻ hơn, lau nước mắt cho tươi tỉnh rồi nói chuyện

- Oa ... Myunggie không mắng Yeonie a ... - JiYeon tự hào vỗ ngực mà nói, không mắng , còn lo dỗ dành cho nữa, ha ha, nhưng mà ...JiYeon cúi đầu ấm ức, Myunggie làm đau JiYeon a, nhưng hồi này Myunggie có dặn chuyện này nếu nói ra với người ngoài sẽ bị người ta chê cười, nên JiYeon vốn rất nghe lời không dám nói ra điều ấm ức với HyoMin.

Lúc Choi thúc tới, MyungSoo đã vào phòng mặc thêm áo khoác cho JiYeon, căn dặn trước rồi mới ra mở cửa, vì anh vốn có ý định cho HyoMin vào với JiYeon rồi mà, nên phải đề phòng vợ ngốc nói lung tung.

HyoMin suốt cả buổi sáng nay vô cùng cảm kích MyungSoo, oa, sao cô không nhận ra MyungSoHạo lại là một người đàn ông tốt đến thế nhỉ, trong tâm trí của một cô nhóc ngây thơ bắt đầu kiểm điểm bản thân vì bấy lâu bỏ qua người đàn ông tốt MyungSoo, đang lắc đầu tự trách mình thì có tiếng gõ cửa, rồi cửa phòng được mở ra

- Hai người đã hối lỗi xong chưa ?? - MyungSoo mở toang cửa phòng ra, đứng đó rồi hỏi vào, mắt nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang ôm tay nhau trên giường

HyoMin nghe vậy thì cúi đầu, cô nên xin lỗi anh một tiếng mới phải, vội lí nhí trả lời

- Anh MyungSoo, em xin lỗi anh rất nhiều, em đã sai - lại quay sang JiYeon chân thành - Yeonie, tớ cũng xin lỗi cậu nhiều - xong rồi lại cúi đầu tiếp.

JiYeon không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng cảm nhận được sơ sơ, lấy tay vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay bên kia của mình, nói với HyoMin

- ... a... không sao a ... Minnie đừng buồn ... - nói xong chu môi nhìn MyungSoo khó hiểu

MyungSoo nhếch miệng, vợ anh làm sai mà còn không hiểu mình sai chỗ nào nữa, nhưng cũng không quan tâm nhiều, quay sang nhìn HyoMin, cô gái này, hôm nay đến đây để xin lỗi một tiếng, với anh là quá đủ để tha thứ rồi, MyungSoo nhàn nhạt mở miệng

- Cả hai còn nhỏ, không biết những nơi nào nên hay không nên đến, lần sau đi đâu nói với tôi một tiếng, nơi đi được tôi sẽ để cả hai đi, những nơi không đi được, tôi sẽ nhắc nhở các em để tránh ra, cả hai hiểu chưa ??' - Anh nói là cả hai nhưng đôi mắt nheo lại nhìn về một mình HyoMin

- Dạ, em biết rồi - HyoMin vẫn cúi đầu lí nhí trả lời, nhưng trong lòng đang vui mừng vô cùng, a, hình như không bị phạt gì thì phải, mọi chuyện vẫn bình thường. Dù vậy, kể từ lúc gặp chuyện ngày hôm qua, có cho tiền HyoMin cũng không dám tự mình làm bậy nữa , aiz, cô cũng khiếp sợ lắm chứ bộ.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top