06

6.

Không ngoài dự đoán, Cảnh Nguyên sẽ phân hóa thành omega, phần lớn những đứa trẻ xinh đẹp đều sẽ trở thành omega.

Nhưng hắn thì hơi khác một chút.

Kỳ phân hóa của hắn diễn ra trong im lặng, nếu sư phụ không ngửi thấy mùi tin tức tố, hắn cũng sẽ không nhận ra rằng mình đã phân hóa. Chưa kể, hắn không có khả năng tiếp thu tin tức tố của alpha như những omega khác.

Không khí tràn ngập mùi hương alpha chưa tiêu tán, thiếu niên sắc mặt tái nhợt dựa vào tường, bả vai không tự chủ được mà căng cứng. Thiếu niên alpha đứng cách đó không xa lùi lại vài bước, vẻ mặt kinh hãi, một người phụ nữ tóc dài đứng ở giữa bọn họ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta như một người đã chết.

"Ta, ta chỉ là muốn tới tìm hắn để..." Alpha khô khốc biện hộ, sau đó mới hoàn hồn, quan tâm nói: "...Cảnh Nguyên, ngươi không sao chứ?"

Cảnh Nguyên cố nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, hôm nay ta cảm thấy có chút không thoải mái."

Alpha cứng ngắc nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta về trước."

Alpha luôn mang biểu hiện vui vẻ giờ lại chật vật tránh đi, chờ thân ảnh kia biến mất khỏi cửa, người phụ nữ mới xoay người nửa ngồi xuống, vén tóc mái Cảnh Nguyên lên, bàn tay lạnh lẽo phủ lên trán thiếu niên.

"Làm sao vậy?"

Cảnh Nguyên miễn cưỡng cười cười: "Toàn thân đều đau, có chút buồn nôn..."

"Ừm." Người phụ nữ chỉ thốt ra một âm tiết.

"Ta nghĩ ngơi một lát sau đó đến Đan Đỉnh Tư."

"Nghỉ trước đi." Người phụ nữ buông tay, không nói nữa, cũng không có ý rời đi. Nàng chỉ đứng dậy rồi chờ ở cửa, một lúc sau, mùi hương của alpha hoàn toàn biến mất trong không khí.

Cảnh Nguyên không biết sư phụ làm cái gì, liền ngẩng đầu nhìn nàng, người đó vẫn không có biểu cảm gì, như thể không có gì có thể khơi dậy hứng thú của nàng. Nhưng nàng vẫn nói với đồ đệ của mình: "Đừng lo, Cảnh Nguyên."

Trái tim đang căng thẳng chợt thả lỏng.




Đến khi hắn trưởng thành, cảm giác ghê tởm sinh ra đào thải của cơ thể đã giảm đi rất nhiều, và khi hắn trở thành sứ giả của "Săn bắn", cơn đau cơ bản là đã biến mất, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy ghê tởm —— trong khi tin tức tố của alpha bùng phát mạnh mẽ.

Không thể tìm ra nguyên nhân, bác sĩ chỉ có thể nói đó là ảnh hưởng tâm lý.

Nhưng Cảnh Nguyên ngay từ đầu đã biết rất rõ, mình không phải là một omega bình thường, không thể tiếp nhận tin tức tố của alpha.

Hắn không để ý tới việc này, thậm chí cảm thấy may mắn.




Nhưng bây giờ thì sao?

Cảnh Nguyên đôi khi cũng thấy hoài nghi, hắn vẫn ngửi thấy mùi cỏ cây tươi mát thoang thoảng. Ban đầu lúc đồng ý cho Ngạn Khanh đánh dấu hắn vẫn chưa nghĩ nhiều, nhưng sau đó mới nhận ra, mọi thứ quá mức bình thường, bình thường đến mức lạ lùng.

Hắn từng đứng trên chiến trường của những alpha bạo động, giải phóng tin tức tố của mình để xoa dịu những tên côn đồ dữ tợn. Hắn khi đó không còn cảm thấy đau đớn, chỉ là vẫn còn chút không khỏe, nhưng hắn vẫn bắt bản thân phải thích ứng. Giống như vết thương bề ngoài đã lành nhưng dưới da đã sớm thối rữa, nếu không chăm sóc sẽ hoại tử, nhưng nếu dùng dao rạch bới ra, bỏ đi dịch mủ và thịt, ngược lại máu thịt mới sẽ mọc lên.

Hàng trăm năm trôi qua, hắn sẽ không bởi vì tin tức tố của alpha mà có bất kỳ dao động nào. Có lẽ, điều này cũng có nghĩa là ngay cả khi hắn bị đánh dấu, cũng sẽ không sinh ra trở ngại nào.

Tất cả alpha đều giống nhau, không có sự khác biệt và không có ai là ngoại lệ.

Hắn nghĩ vậy, cũng cảm thấy nhẹ lòng.




Kỳ mẫn cảm của alpha luôn khó đối phó, hơn nữa thiếu niên lại đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, làm Cảnh Nguyên có chút choáng ngợp.

Ngạn Khanh ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào hõm cổ, cả người cậu nóng hầm hập, nép vào lòng hắn như cái lò sưởi. Cảnh Nguyên cảm thấy nóng, vì vậy hắn tránh sang bên cạnh, Ngạn Khanh lại như con gấu koala dịch sang theo hắn.

Mùi hương cây cỏ tràn ngập khắp nơi, như ánh mặt trời chiếu rọi xuống thảo nguyên, mang theo hương thơm của đất, làm khung cảnh càng thêm rực rỡ. Những bông hoa nhỏ li ti màu trắng ẩn hiện dưới thảm cỏ xanh, hương hoa ẩn trong đất, cây cỏ lại càng thêm tươi tốt.

Cũng không khó chịu, cũng sẽ không khiến người khác khó chịu.

"Ngạn Khanh..." Cảnh Nguyên gọi.

Bên tai truyền đến tiếng trả lời nặng nề, hơi thở nóng làm hắn có chút ngứa ngáy, alpha tới gần tuyến thể của hắn, nơi đó bị cắn đến đầy dấu răng, sưng đỏ lên, nhìn rất đáng thương. Thiếu niên dùng môi chậm rãi chà xát vùng da gần tuyến thể. Hương hoa nhẹ nhàng xộc vào mũi, hắn cẩn thận ngửi, giống như một người đang khát khô gặp một dòng suốt trong vắt, những thanh âm bên cạnh cũng tràn ngập vui vẻ thỏa mãn.

Cảnh Nguyên đẩy vai người trong lồng ngực: "Nóng quá."

"Tướng quân đừng nhúc nhích." Ngạn Khanh lẩm bẩm đem hắn ôm chặt hơn, "Ngày mai ta đi rồi."

"Thì cứ đi thôi." Cảnh Nguyên cảm thấy hai việc này không liên quan đến nhau chút nào, Ngạn Khanh cũng chưa từng dính người như vậy.

"Tướng quân không lo lắng cho ta sao?" Ngạn Khanh lại bất mãn mở miệng, lộ ra răng nanh sắc bén.

Sau gáy truyền đến một trận đau đớn làm Cảnh Nguyên không nhịn được nắm chặt lấy áo ngoài của Ngạn Khanh, áo thiếu niên mở toang, trang sức bằng bạc vì động tác của hắn mà phát ra tiếng chạm leng keng.

Cảnh Nguyên bật cười: "Ừm —— Ngươi chỉ đi tới Ngọc Khuyết thôi, không có gì đáng lo cả."

Ngạn Khanh đè nén biểu tình trong mắt, lại đem tin tức tố rót vào cơ thể omega, củng cố dấu ấn tạm thời này, đã đánh dấu omega, cũng là đánh dấu chính mình.

Bùn đất bao bọc những cành hoa cam, mưa xuân bắt đầu tưới mát, hoa vẫn nở, nhưng chưa bao giờ trở nên tốt tươi.

Cậu vòng tay qua eo Cảnh Nguyên, hơi rũ xuống, trong lúc lơ đễnh liền có thể chạm vào nơi mềm mại bên dưới —— cách một lớp vải dệt, bọn họ vẫn đều ăn mặc rất chỉnh tề. Ngạn Khanh chưa bao giờ dám bước qua ngưỡng cửa này nửa bước, mặc dù giọng nói trong lòng đang kêu gào, sử dụng hắn đi, Ngạn Khanh vẫn không dám có bất kỳ hành động nào.

Nhưng cậu đã không còn thỏa mãn với một dấu ấn tạm thời, cũng chẳng thể thỏa mãn với một nụ hôn.

Sắc mặt thiếu niên âm trầm, lại không muốn tướng quân nhận ra sự khác thường của mình, tùy ý chọn một chủ đề ngẫu nhiên tiếp tục nói: "Nếu ta thua thì sao?"

Cảnh Nguyên hỏi ngược lại: "Ngươi sẽ thua sao?"

"Đương nhiên ta sẽ không thua."




Đã một thời gian kể từ khi Ngạn Khanh rời khỏi La Phù.

Kiếm thủ của La Phù thường xuyên gửi tin về, thiếu niên ở giữa hình chiếu vui vẻ nói chuyện, phần lớn người ở đó là những kiếm khách đã gặp nhau khi luyện võ, buổi lễ trọng đại sắp đến, và nơi đó có rất nhiều người với tính cách khác nhau đã bắt đầu tụ tập. Ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập đến phong cảnh của Ngọc Khuyết, đây là lần đầu cậu tới Ngọc Khuyết, trái tim của chàng trai trẻ nhanh chóng bị phong cách kiến ​​​​trúc khác với La Phù thu hút.

Cảnh Nguyên vẫn luôn mỉm cười lắng nghe thiếu niên kể lể, mãi đến khi bên kia có người gọi cậu, Ngạn Khanh cao giọng đáp lại, sau đó quay đầu nói với Cảnh Nguyên: "Tướng quân yên tâm, Ngạn Khanh chắc chắn sẽ vì La Phù mà lấy vị trí đứng đầu."

Cảnh Nguyên gật đầu, có chút lơ đễnh, nhưng trong giọng điệu vẫn mang theo ý cười không khác thường ngày" Cố lên, chú ý an toàn, đừng để bị thương."

Hắn đã giả vờ trong một thời gian dài, và đôi khi hắn gần như có thể lừa dối chính bản thân mình, huống hồ là một người trẻ tuổi. Đúng là thiếu niên không nghe ra.

Ngạn Khanh vui vẻ đồng ý, sau đó chạy về phía âm thanh ở đằng xa, trong màn hình còn lưu lại dư ảnh tàn áo, hình chiếu tắt đi, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Khi thiếu niên còn ở đó, trong đình viện rất náo nhiệt, hiện giờ cậu rời đi đúng là có chút quạnh quẽ. Cảnh Nguyên ngồi ở hiên nhà, yên lặng ngắm hoa nở trong sân cùng mặt hồ trong veo, giống như đã từng làm vô số buổi chiều trước đây. Hắn nhìn hoa, nhìn mặt nước, nhưng hoa không phải là hoa và nước không còn là nước.

Con chim sẻ lông xù xù hót những tiếng nhỏ xíu trên vai hắn, Cảnh Nguyên khẽ mỉm cười: "Ngươi cũng cảm thấy nhàm chán sao?"

Chim sẻ nhỏ không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn.

Cảnh Nguyên tiếp tục nói: "Đứa nhỏ đó luôn là như vậy, khi còn bé thì chạy nhảy lung tung cả ngày, đến khi trưởng thành cũng không thể an phận, ở trong viện luyện kiếm chém hỏng không biết bao nhiêu thanh..."

Vừa nói, hắn không nhịn được mà bật cười, giơ tay chỉ về hòn núi nhỏ hình thù kì lạ cách đó không xa, cũng không biết là chỉ cho ai xem: "Hắn khăng khăng cùng ta đấu kiếm, núi đá đó bị chém, rơi vào trong ao, làm cá trong đấy nhảy tung tóe ra ngoài. Sau đó hai chúng ta mất rất nhiều công sức mới đem được cục đá đó lên..."

Chim sẻ tung cánh theo hướng hắn chỉ rồi bay tới, đôi mắt của chú chim nhỏ rất tinh, tuy không hiểu rõ ý chủ nhân nhưng nó nhìn thấy một chiếc lá trên hòn núi, đó là một chiếc lá xanh tươi, tràn đầy sức sống, vì thế hưng phấn ngậm lên đặt vào tay Cảnh Nguyên.

Cảnh Nguyên ngơ ngác nhìn chiếc lá, dừng lại hồi lâu mới ngẩng đầu lên, chim sẻ đã bay đi đâu mất rồi.

"Có lẽ ta đã làm sai rồi." Cảnh Nguyên rũ mắt lẩm bẩm, ánh kim trong mắt trở nên ảm đạm, rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời, nhưng hắn chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương.

Sáng hôm đó, khi Ngạn Khanh chuẩn bị rời đi, cảnh Nguyên đã dậy nhưng không mở mắt, định sau khi thiếu niên đi thì nghỉ ngơi một lát, nhưng Ngạn Khanh vẫn đứng bất động ở mép giường. Đến khi Cảnh Nguyên thấm mệt, ý thức dần trở nên hỗn loạn, phía trên có một bóng đen hạ xuống, một vật mềm mại ấm áp dán lên môi hắn, hơi thở mang theo sự trong trẻo của một thiếu niên, rất nhanh đã rời đi.

Một nụ hôn thuần khiết, dịu dàng chứa đầy tình yêu mãnh liệt khó có thể phớt lờ.

Sau đó, hắn nghe thấy giọng của thiếu niên, rất nhỏ, giống như tiếng kêu mong manh của một chú chim sẻ mới sinh, tiếng kêu yếu ớt, khẽ khàng, mang theo quyến luyến cùng yêu thương.

Cậu nói: "Tướng quân, ta yêu ngài."

Hồ sâu trong lòng vốn bình lặng đã lâu đột nhiên bị một tảng đá lớn đập xuống, tạo nên những đợt sóng ngập trời.

Mãi cho đến khi Ngạn Khanh rời đi Cảnh Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, đôi môi vừa bị hôn nóng đến kinh người, nhưng hắn vẫn nghĩ đến câu nói kia, trong lòng tràn ngập hối hận.

Đánh dấu đối với AO sẽ ảnh hưởng đến cả hai bên, giống một con dao hai lưỡi, có thể tổn thương người khác nhưng cũng có thể tổn thương chính mình. Mặc dù là một dấu ấn tạm thời cũng đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của một alpha, đặc biệt là alpha chưa bao giờ tiến hành đánh dấu. Họ như những chú chim non, sẽ có một tình cảm đặc biệt, ám ảnh với đối tượng đánh dấu đầu tiên.

Ngạn Khanh thực sự cần một omega để vượt qua thời kỳ mẫn cảm, nhưng đó chắc chắn không phải là hắn.

Lẽ ra hắn nên nghĩ đến việc đó sớm hơn.




Thật sự là một sai lầm, một bước đi sai lầm.

Cây bút trong tay hắn rơi xuống bàn, mực in thành từng vết to nhỏ trên trang giấy trắng. Cảnh Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, chữ trên công văn bỗng chốc nhòe đi. Hắn giơ tay xoa thái dương, phát hiện cả tay mình cũng đang run rẩy.

Cảnh Nguyên có chút mơ hồ, toàn thân nóng lên vô cớ, mu bàn tay áp ở trên trán, lại không cảm thấy nóng, cơ thể như có ngọn lửa bừng cháy bên trong, thiêu đốt phổi của hắn, thiêu đốt hắn bằng cả sự sợ hãi và hy vọng.

Nhưng hắn đang hy vọng điều gì?

Một khả năng chợt lóe lên trong đầu hắn, một khả năng phi lý và lạ lùng, hắn chạm đến phần nhô ra sau gáy, dù đã bị miếng dán làm phẳng xuống, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tuyến thể thình thịch nhảy lên dưới lớp giấy mỏng. Cả người Cảnh Nguyên như rơi vào sương mù, nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại.

"Tướng quân! Có tin gấp!" Một binh lính chạy vào, lớn giọng báo cáo.

"Nói." Vừa nói ra, hắn kinh ngạc trước thanh âm khàn khàn của mình, yết hầu nóng bừng khô khốc như bị một thanh sắt xuyên qua.

Binh lính bị âm thanh khàn đục làm cho giật mình, há miệng nuốt xuống lời định nói, kinh ngạc ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn xác nhận xem đó có phải là tướng quân của bọn họ hay không.

Cảnh Nguyên cầm cốc nước lên, bàn tay đã run rẩy tới mức cầm không vững, nước trong cốc suýt nữa bắn ra ngoài, vì thế hắn đành phải cầm bằng hai tay. Hắn yên lặng mà nhấp nước trà, ép ngọn lửa đau rát xuống. Sau đó mới ngước mắt, hàng lông mi dài rậm phủ bóng xuống dưới mắt hắn, che đi dục vọng đang dâng trào trong con ngươi, hắn nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, ngươi nói tiếp đi."

Hắn lại trở về là một Vân Kỵ tướng quân điềm tĩnh, binh lính thậm chí còn nghĩ mình đã gặp ảo giác, nhưng tình thé khẩn cấp không cho phép gã suy nghĩ nhiều, vội vàng báo cáo tình hình.

Cảnh Nguyên vừa nghe, đầu óc lại hỗn độn không suy nghĩ được gì, giọng nói của binh lính như từ một ngọn núi xa xôi truyền đến, hoang mang không biết là gì. Mà hắn tựa hồ như đang ở trong một vùng đất mùa xuân hoang vắng, chân dẫm lên cỏ tươi, hắn muốn tập trung suy nghĩ, nhưng ý nghĩ lại trôi đi quá xa, bắt không được ngược lại còn bị mang theo rơi xuống vực thẳm.

"...Ta đã biết." Cảnh Nguyên hít sâu một hơi, trong mắt không biết từ lúc nào đã hình thành sương mù, đành phải cao giọng che đi thanh âm có chút run rẩy, "Cứ để nguyên văn kiện ở đây, bản sao chép đưa tới Phủ Thần Sách, chút nữa ta sẽ triệu tập bọn họ thảo luận về vấn đề này."

Binh lính "Rõ" một tiếng, cung kính đặt bản trình báo lên bàn, tướng quân đang cúi đầu nhìn văn kiện, như đang suy nghĩ. Vị Vân Kỵ quân theo tướng quân nhiều năm quay người cáo lui, khi bước ra khỏi cổng viện không khỏi thắc mắc, sao tướng quân lại có thể mải mê nhìn một tờ giấy trắng trước mặt.

Người trong phòng cuối cùng cũng rời đi, trái tim căng thẳng của Cảnh Nguyên mới được thả lỏng một chút, hắn ngồi phịch xuống ghế, hai chân tê dại, eo cũng mềm nhũn. Cũng may lúc này người trong Phủ Thần Sách đều bận rộn, cửa lớn đã đóng, sẽ không có người nào đến nữa, nếu không e rằng sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng như dương chi ngọc của tướng quân.

Có lẽ hắn biết mình muốn cái gì.

Cảnh Nguyên dùng tay che đi đôi mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tay hắn nắm chặt tờ giấy, trong đầu nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Sức nóng của kỳ phát tình không đến dữ dội, và nó nhanh chóng lắng xuống. Giống như khối tuyết lăn từ trên đỉnh núi xuống, trước khi trận tuyết lở xảy ra, người ta vẫn nghĩ đó chỉ là một quả cầu tuyết bình thường.

Cảnh Nguyên nhanh chóng áp sự xao động trong lòng xuống, từng giọt mồ hôi trên thái dương nhỏ xuống, hắn thở dốc một hơi, nhìn tờ giấy đã bị vò nát trong tay, bên mép nó đầy nếp nhăn, mực trên mặt giấy nhăn nhúm nhòe nhoẹt, thấm một chút ra bên ngoài.

Cảnh Nguyên lảo đảo đứng lên, ánh mắt hiện lên một mảnh rõ ràng.

Thực sự không thể tiếp tục.




Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ bị bản năng của omega chi phối, nhưng thuốc ức chế vẫn được giữ ở trong nhà, khi Cảnh Nguyên quay lại tìm, thuốc đã quá hạn được vài năm.

"Cho nên ngài tới để lấy thuốc ức chế?" Bác sĩ riêng của hắn là một người đàn ông trẻ tóc nâu ngắn, đeo kính gọng vàng, bộ dáng ôn tồn lễ độ bây giờ khác xa so với sự hiếu chiến thuở nhỏ. Gã gõ phím, tìm số thuốc ức chế omega còn lại trong kho rồi tiến hành đăng ký.

"Vẫn là liều nhỏ nhất sao?" Gã hỏi như thường lệ.

Cảnh Nguyên cúi đầu đọc tờ đơn ký mỗi lần nhận thuốc ức chế, hắn đọc rất chậm, như là lần đầu nghiêm túc quan tâm đến tờ giấy này, đọc thẩm từng chữ từng chữ một. Bác sĩ đợi lâu không có câu trả lời, nghi ngờ quay sang hỏi: "Thế nào ——"

"Lấy liều lớn đi." Cảnh Nguyên bình tĩnh nói, nhưng ở chữ "lớn" lại dừng một chút.

Đồng tử vị bác sĩ co lại, họ đã là bạn bè nhiều năm, mặc dù hồi nhỏ vì một số nguyên nhân mà bị tách ra, nhưng vài năm gần đây mối quan hệ giữa bác sĩ tư nhân và bệnh nhân cũng đã kéo khoảng cách giữa họ gần hơn rất nhiều.

Gã ngưng việc đang làm, thở ra một hơi, cuối cùng hỏi: "Bệnh của ngài khỏi rồi?"

Cảnh Nguyên hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy đây là bệnh sao?"

Bác sĩ nhướn mày, ngón tay gã gõ nhẹ lên mấy cuốn sách dày cộm trên bàn, trả lời: "Hiện tượng đi ngược lại với quy luật bình thường của cơ thể không phải là bệnh sao?"

Cảnh Nguyên thở dài: "Ta hy vọng nó sẽ luôn như vậy."

Bác sĩ cũng không ngạc nhiên, gã từ trên giá bên cạnh lấy ra một quyển sổ ghi chép, dùng bút mực viết lên trang giấy trắng: "Yên tâm, thông tin của bệnh nhân sẽ không bị tiết lộ."

Cảnh Nguyên gật đầu: "Tất nhiên là ta tin ngươi."

Phương pháp đáng tin cậy hơn nhiều so với lưu trữ điện tử đó là phương pháp ghi chép, đem những tờ thông tin cất vào hang động, có thể nói là phương pháp lưu trữ bí mật độc nhất của người Tiên Chu.

Bác sĩ viết nhanh lên giấy, sau đó ngẩng đầu: "Xin hỏi, ta có thể thả tin tức tố ra không?"

"Không vấn đề gì."

Sau khi được xác nhận, bác sĩ gỡ miếng dãn sau gáy ra, mùi hương không quá nồng của alpha phảng phất lên mặt, tản mạn trong không khí, đến trước omega vẫn đang ngồi yên lặng, khác hẳn với dự đoán ban đầu của bác sĩ.

Cảnh Nguyên mô tả: "Mùi da thuộc, trộn lẫn với vị mặn của muối."

"Còn gì nữa không?"

"Không còn gì cả."

Bác sĩ nhíu mày, ngón tay vô thức xoay bút: "Ta cần ngài miêu tả đầy đủ tất cả cảm giác."

Tướng quân nhìn gã, hơi áy này mà cười: "Còn có chút ghê tởm."

"Được rồi." Bác sĩ đẩy kính, "Vẫn giống như trước."

Cảnh Nguyên cười trêu chọc: "Ngươi vẫn còn ôm hy vọng sao?"

"Làm sao có thể." Bác sĩ nhìn hắn chằm chằm, lại hỏi, "Alpha kia là ai?"

Bệnh nhân của gã có vẻ bối rối, mười ngón tay đan vào nhau chống lên cằm: "Sao ngươi lại kết luận như vậy?"

"Không có gì, tình trạng của ngài giống như uống thuốc được chỉ định, có thể có phản ứng đặc biệt với một loại tin tức tố của alpha nào đó. Nhưng cũng không hẳn là vậy, vẫn cần tiếp tục theo dõi." Bác sĩ đưa đơn thuốc cho hắn, "Nhưng việc ngài mua thuốc ức chế liều lớn có lẽ sẽ không giấu được, Đan Đỉnh Tư sẽ ghi chú lại."

"Không sao, coi như là do ảnh hưởng của sự kiện của alpha hồi trước, thân là omega, ta chuẩn bị đầy đủ thì không phải vấn đề."

Trước khi hắn rời đi, vị bác sĩ kia còn đùa một câu: "Chậc, cũng may đứa nhỏ nhà ngài là beta, nếu không những người kia sẽ lại làm ầm ĩ lên."

Bàn tay đang định đẩy cửa của Cảnh Nguyên dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy..."


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top