Chương 12: Mỹ nam như họa (2)

"Không cần, ta lần này trở về, không chỉ là vì báo thù, ta còn muốn điều tra rõ một việc." Đáy mắt Bạch Nhan hiện lên một đạo tinh quang. "Hơn nữa, ta muốn, Bạch phủ không chỉ biến mất, ta muốn bon họ từ trên cao rơi xuống, ta cũng muốn những thứ họ lấy được từ Lam gia, hết thảy trả lại." 

Mấy lão nhân nhìn nhau, trải qua mấy năm ở chung, bọn họ sao lại không biết được tính tình của nha đầu này? Nàng đã quyết định mọi việc, ai cũng không ngăn cản được. 

"Ba vị sư công, các ngươi yên tâm." Bạch Tiểu Thần vỗ ngực thề sắt son. "Bảo bảo sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, không cho những người xấu kia khi dễ mẫu thân."

Trong lòng Bạch Nhan ấm áp, cuộc đời này, có được đứa con như thế, còn có gì tiếc nuối? 

Kế tiếp, Bạch Tiểu Thần lại nói một câu: "Nếu ta làm không được, ta liền đem Tiểu Mễ nướng sống." 

Đáng thương cho Tiểu Mễ, đang ở trong lồng ngực Bạch Tiểu Thần ngủ gà ngủ gật, nghe xong một lời này, thiếu chút nữa liền từ ngực hắn lăn xuống dưới, một đôi mắt to xanh thẳm tràn đầy ai oán.

Này.... Quan hệ gì tới nó?

"Vậy được rồi." Khâu Thư Dung than một tiếng. "Trên đường chú ý an toàn, bất luận là có yêu cầu gì, đều có thể tới tìm ta, đúng rồi, thiếu chủ tới, trước khi ngươi rời đi, có muốn đi gặp mặt hắn một lần?" 

"Cha nuôi tới?" Bạch Tiểu Thần mắt to chớp chớp, hắn kéo lấy ống tay áo Bạch Nhan, vô cùng đáng thương. "Mẫu thân, chúng ta đi tìm cha nuôi cáo biệt được không?" 

Bạch Nhan nắm lấy tay nhỏ của Bạch Tiểu Thần, hướng về phía mấy lão nhân gật đầu: "Hắn tới, ta đây không đi gặp mặt cũng không tốt, mấy vị sư phụ, cáo từ." 

Sau khi nói xong mấy lời này, Bạch Nhan chậm rãi xoay người, hồng y khuynh thành, tuyệt sắc như họa, trong khoảnh khắc liền biến mất trước mặt mấy lão nhân....

"Đại ca, lão tam!" Nhậm Dực cười khổ một tiếng. "Chúng ta thật sự hổ thẹn với thanh danh Thánh Địa thủ tịch luyện đan sư, ta cảm thấy, luyện đan thuật của chúng ta, cùng với bảo bối đồ nhi của chúng ta thật là không thể so sánh nổi! Những tờ giấy luyện đan dược nàng có, ta trước đây đều không thấy qua!" 

Khâu Thư Dung kiêu ngạo ngẩng đầu: "Cũng không nhìn xem năm đó là ai đem tiểu nha đầu này nhặt về, bất quá, chúng ta đã giấu nha đầu này mấy năm, đây là thời điểm nàng làm cho mọi người kinh ngạc! Ta đã có thể nghĩ đến biểu tình giật mình kinh ngạc của mấy lão hỗn đản Dược Môn!" 

Dược Môn thân là đệ nhất môn phái luyện đan trên đại lục, từ trước đến nay là mắt cao hơn đỉnh đầu, đối với các thế lực luyện đan sư khác rất kinh thường. 

Bọn họ đem Bạch Nhan ẩn giấu mấy năm, cũng là muốn làm nàng ở thời diểm chín muồi làm cho người khác phải giật mình, làm những lão hỗn đản Dược Môn kia biết, luyện đan dược của bọn họ không thể so bằng hắn, nhưng đồ đệ của bọn họ, so với người khác đều là nổi trội hơn!

Giờ phút này, Bạch Nhan đã rời đi, tất nhiên là không biết ý tưởng này của mấy lão đầu, nàng đã dừng bước ở sau núi. 

Non sông tươi đẹp, mỹ nam như họa. 

Nam nhân đưa lưng về phía Bạch Nhan, bạch y phất phơ nhẹ bay. Một tay hắn thả lỏng ở đằng sau, thân hình thẳng tắp, chỉ là một bóng lưng này, cũng đủ làm nữ tử trong thiên hạ phải kinh diễm. 

"Cha nuôi!" Bạch Tiểu Thần liếc mắt thấy nam tử đứng bên hồ, đôi mắt lập tức sáng ngời, nâng cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy hắn. 

Nam tử chậm rãi xoay người, một tay vẫn như cũ để ở phía sau, vạt áo bị gió nhẹ thổi bay một góc. 

Nam nhân như trích tiên, nhưng đôi mắt lại đạm mạc làm người ta đau lòng, Bạch Nhan nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt: "Ta nghe sư phụ nói ngươi đã đến rồi, cho nên cố ý lại đây cùng ngươi cáo biệt, ta cùng Tiểu Thần tạm thời rời đi một thời gian." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #codai