Chương 101: Lộ ra ngoài
Quách Lượng cùng Tiếu Hằng ở mảnh đất bằng phía sau vườn lập một cái bia ngắm, để dùng cho Dương Tam Nhi luyện tập bắn tên, cung tên sử dụng không phải là từ trong quân đội đem ra, chính là dù có cho Dương Tam Nhi sử dụng thì hắn cũng không có cách nào kéo ra, mà Quách Lượng chính mình lấy vật liệu ngay tại chỗ đem ra làm cung, người trường kỳ lăn lê bò lết ở binh doanh đối với loại binh khí này là quen thuộc nhất, cung cho Dương Tam Nhi tập dùng như vậy là đủ rồi.
Trước đó có thể là Tiếu Hằng trong lúc vô tình nói qua tài bắn cung cao minh của Cố Thần, Quách Lượng chưa từng thấy tận mắt nên hắn không có cảm thụ thiết thực, vì vậy hắn liền hào hứng gọi Cố Thần ra bắn mấy mũi tên cho hắn nhìn.
Cố Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn vài lần, Lạc Tấn Nguyên bất động thanh sắc, tùy Cố Thần đả kích tên thuộc hạ này của hắn.
Cố Thần chính mình dùng thanh cung này, ngay trước mặt Quách Lượng kéo mũi tên trên cây cung ra.
"Hưu !" "Phanh!"
Tiễn đi, hồng tâm giữa bia ngắm giản dị bị đánh trúng, chia năm xẻ bảy. Ánh mắt Dương Tam Nhi lấp lánh nhìn chằm chằm Cố Thần, miệng há thật to; cằm Quách Lượng cũng thiếu chút nữa cũng rớt xuống.
Lạc Tấn Nguyên cùng Tiếu Hằng đồng thời cùng nhìn thanh cung, so sánh với cảm giác lần trước, cảm thấy khí lực của Cố Thần so với thời điểm gặp gỡ ở quan đạo càng lớn hơn, cái cung này nếu như toàn lực triển khai thì e là cũng không chịu nổi, thầm nghĩ chẳng trách y muốn ăn cơm nhiều như vậy, hơn nữa người lại không mập, nguyên lai số lượng cơm kia đều dùng để thổi phồng khí lực.
Lạc Tần Nguyên có cảm giác trànngập nguy cơ , không biết khí lực Thần ca nhi có hạn độ hay không, nếu như không có giới hạn, chẳng phải là... Che mặt, hình ảnh kia hắn không dám tưởng tượng.
"Ồ!! Thần ca ca thật lợi hại! Thần ca ca so với Quách sư phụ còn lợi hại hơn!"Dương Tam Nhi cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ tình lại, càng nhiều hơn kinh hỉ cùng với sự sùng bái, kích động đứng tại chỗ nhảy lên.
Quách Lượng hắc tuyến đầy mặt, mạnh mẽ trừng cái tên tiểu nghịch tử Dương Tam Nhi một cái, tiếp, vẻ mặt đưa đám nói: "Bia ngắm của ta, liền một ngày cũng trụ không nổi."
Cố Thần hời hợt nói: "Quá không bền chắc, vừa vặn làm lại một cái nữa rắn chắc hơn một chút, dùng bền hơn chút."
Các dạng ăn tết này nọ đều do Cố Đông mang theo Hoàng Ninh cùng Từ phu lang bận rộn chuẩn bị, Cố Thần không hiểu, đời trước cũng nhiều năm không ăn qua tết âm lịch, ký ức đời này cũng không có nhiều kỷ niệm tốt đẹp, phần lớn thời gian là nhìn người khác vui cười, Khương ma ma cũng một thân một mình nhiều năm qua, ngày lễ ngày tết cũng không có hứng thú chuẩn bị, cho nên trong trách này liền rơi xuống trên mấy người Cố Đông.
Cố Thần khôi phục, mỗi buổi sáng đều tu luyện, trong đó trừ bỏ đả kích Quách Lượng một hồi, thì khi hứng thú lên liền tìm Lạc Tấn Nguyên đối chiến, mỗi lần đối luyện là y như rằng đem Quách Lượng, Tiếu Hằng cùng Dương Tam Nhi hấp dẫn lại đây, tuy rằng thân thủ Lạc Tấn Nguyên đồng dạng không yếu, nhưng Cố Thần vẫn như cũ chiếm cứ vị trí người Dương Tam Nhi sùng bái nhất.
Ở giữa cùng có người trong nhà giết lợn làm đồ ăn mời khách, ngoại trừ số ít hai nhà, Cố Thần cực ít đi lại trong thôn, cho nên liền để Cố Đông đại biểu hắn đưa lễ vật, sau khi ăn xong một bữa, chỉ có bên nhà Lý Chính là hắn tự mình đi, không ngăn hắn đi, Lạc Tấn Nguyên cùng Cố Đông bọn hắn đều đi chung, bọn họ bên này có thể ngồi đầy một bàn.
Gia tử Thường lang trung cùng Thường Sinh nuôi hai đầu heo, bất quá đến cuối năm liền trực tiếp đem bán, bọn họ một già một ca nhi cho nên mời người tới giết heo cũng không tiện
Mắt thấy ngày mai chính là ngày cuối năm cũ, không khí trong thôn càng ngày càng náo nhiệt, đi ra ngoài một vòng , cũng có thể nhìn thấy hài tử nở nụ cười phấn khởi.
"Cố Đông, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa?"
"Thiếu gia, đều đủ, thiếu gia có muốn tự mình kiểm tra một chút không?" Cố Đông trả lời.
"Không cần, đi xuống đi."
"Vâng, thiếu gia."
Cố Đông lui xuống, cửa hàng trên trấn đều xử lý xong hết rồi, đóng cửa, chỉ chờ năm sau chỉnh đốn thêm lần nữa, cho nên Cố Đông cũng không cần phải lên trấn. Hai ngày nay thiếu gia nhắc tới việc muốn đi tảo mộ bái tế cha, cho nên Cố Đông liền lên trấn mua chút vật phẩm thiết yếu.
Ngày thứ hai, Lạc Tấn Nguyên tự mình đánh xe cùng Cố Thần bái tế tổ tiên.
Du cha sau khi qua đời được an táng bên cạnh người nhà họ Du, trước đó hai ngày, Cố Thần kêu Cố Đông đi xem qua tình huống mộ phần. Nhiều năm không tế bái, Cố Đông thỉnh hai người dành chút thời gian dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại mọc thành chùm.
Theo lý thuyết, Cố Nguyên Khôn vào ở rể nhà Du gia, sau đó Du cha đích xác nên án táng trong phần mộ tổ tiên Du gia, thế nhưng, sau khi sinh hạ Cố Thần liền tùy tiện an táng, đây là nói Cố Nguyên Khôn căn bản không thừa nhận thân phận ở rể của bản thân, mà là Du gia gả vào Cố gia, ấn theo cách nói như vậy thì sau khi Du cha chết thì phải an táng ở mộ phần Cố gia, nhưng kết quả hiện tại lại chẳng ra gì cả, Cố Thần không rõ nguyện vọng của Du cha, vẫn là do Cố Nguyên Khôn tự chủ trương.
Vốn việc đánh xe này chỉ cần cho Cố Đông làm là được, cố tình Lạc Tấn Nguyên lại nói hắn bây giờ là biểu ca Cố Thần, nếu lúc này không đi viếng mộ phần thì chẳng phải một phen công phu lúc trước đều uổng phí sao, sau đó Cố Thần phải giải thích thân phận hắn như thế nào với mọi người? Kỳ thực thân phận của hắn hiện tại là biểu thiếu gia của một mình Cố Thần ở trong sân cũng có chút ngại ngùng, mà Khương ma ma thỉnh thoảng còn ghé qua một vòng, hơn nữa Cố Thần bên này thật sự không có người thân nào là trưởng bối, cũng không thể đem người đuổi ra ngoài, vì vậy hắn cứ như vậy mà ở lại.
Sau khi đến nơi cần đến, đem xe ngựa để ở bên ngoài, hai người mang theo các loại vật phẩm đi tiếp, liền thấy một tòa mộ phần hơi lớn và một cái mộ phần cô linh linh hơi thấp ở kế bên. Du chưởng quỹ cùng ngoại Cố Thần hợp táng cùng nhau, còn Du cha thì được an táng kế bên bọn họ.
Lạc Tấn Nguyên đem vật phẩm bày ra từng cái ở trước mộ phần, hương nến, ngũ cốc, còn có thịt cá thức ăn cung cấp cho tổ tiên dùng.
Lạc Tấn Nguyên lo lắng nhìn về phía Cố Thần, lo lắng hắn hao tổn tinh thần quá mức, những chuẩn bị cùng với những kết quả báo cáo trước đó của Cố Đông hắn đều biết, những năm gần đây đều không có ai trở về tế bái, đối với Du cha cùng Du chưởng quầy thật sự rất bất công, nhưng trên đời đều có nhiều việc bất công như vậy.
Cố Thần biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ là giống như đang hồi tưởng cái gì đó.
Trong lòng Cố Thần đích xác không có cái gì gọi là bi thương, hắn tới bái tế vì thân thể này, vì thân phận hiện tại của cái thân thể này dù gì cũng nên có nghĩa vụ, quỳ gối trước mộ đem một xấp giấy tiền mã bỏ vào châu than, Cố Thần bình tĩnh mà nhìn mộ du cha cùng phu phu Du chưởng quầy hợp táng, nghĩ thầm rốt cuộc toàn gia có lẽ cũng gặp nhau ở dưới rồi.
Dưới cái nhìn của hắn, so với cô đơn an táng ở bên Cố gia kia, còn không bằng theo bên người a phụ a cha; nếu như vậy, nguyên thân có lẽ sau khi chết cũng sẽ tới nơi này. Nếu không phải đời trước mình gọi là Cố Thần nên cũng quen với danh tự này, bằng không sẽ cảm thấy cái này thật khó mà thích nghi nổi.
Nguyên thân tên gọi là Du Thần, sinh ra cào một buổi sáng sớm, cho nên dùng chữ "Thần" làm danh tự, nhìn tên liền có thể thấy thái độ bất đồng của Cố Nguyên Khôn đối với hài tử của hắn. Cố Dật cùng Cố Kỳ hẳn là phí một phen công phu của hắn mà có; đặt biệt là "Kỳ" đại biểu của mỹ ngọc, là kỳ vọng ký thác tốt đẹp của trưởng bối, bất đồng với tự "Thần" chỉ là tùy tay gọi.
Không biết bây giờ Du chưởng quỹ ở dưới đó có hối hận với lựa chọn này không, trong một ngàn người được chọn lại chọn trúng một con bạch nhãn lang, làm hại nhi tử chính mình.
Du cha cũng không phải là khó sinh, nhưng lại sớm mất, vì sao?
Lạc Tấn Nguyên đứng ở bên nhìn một hồi, đi tới đây hắn cũng không ỷ vào cái thân phận hư vô kia mà làm bất cứ cái gì, chỉ là đứng ở một bên nhìn bỗng nhiên cảm thấy Cố Thần như phảng phất tiến vào một thế giới khác, giống như tùy thời sẽ tiêu tán. Lạc Tấn Nguyên đột nhiên tiến lên hai bước tới gần rồi ngồi xổm xuống.
Cầm lấy tiền giấy để vào bên trong chậu than, nhìn thoáng qua Cố Thần rồi nói với tấm bia mộ: " Thần ca nhi đã đem cửa hàng cùng tòa nhà lọt vào tay Triệu gia thu trở về, về sau cửa hàng sẽ lại một lần hàng treo lên tên tuổi của Du gia."
Cố Thần cũng từ giữa cõi thần tiên tỉnh lại, nhìn Lạc Tấn Nguyên ở một bên, đột nhiên gợi lên khóe miệng cười cười: "Đúng vậy, cha, chờ năm sau tìm người đem cửa hàng tu sửa lại một chút, ta tính toán khai trương tửu quán Du gia, chuyên bán rượu do chính mình nhưỡng ra, người cùng a công (aka ngoại) cũng đừng trách ta không tiếp tục kinh doanh cửa hàng tơ lụa, nếu thật sự tính khai trương, chỉ sợ cũng sợ không sớm hay muộn cũng lỗ vốn hoặc kết quả là đóng cửa tiệm. tin tưởng cha cùng a công sẽ không trách tội ta."
"Khẳng định sẽ không, trái lại, ta cho rằng, cha em cùng a công em sẽ vinh hạnh vì em." Năm đó Du cha không thể phát triển sản nghiệp, hiện tại Thần ca nhi có thể làm được, như thế nào sẽ không kiêu ngạo đây.
"Cha, a công, a ma, các ngươi yên tâm đi, sản nghiệp Du gia ta đều sẽ nhất nhất thu hồi lại, mặt sau thôn trang này năm đó bị Cố Nguyên Khôn bán, đây là chuyện Cố Dông mới nghe được, ta cũng sẽ nghĩ cách lấy lại." Sản nghiệp khác hắn không biết có hay không, nhưng cái thôn tràng này hắn muốn thu lại. Tổ tiên Du gia đều an táng tại nơi này, có thể thấy được thôn trang này là gốc của Du gia. Vốn là muốn cho Cố Đông mua chút đất đai ở đây để trồng khoai lang khoai tây, nhưng khi Cố Đông nghe tới tin tức ở bên này hắn liền đổi chủ ý.
"Về sau ta sẽ thường tới đây thăm các ngươi, các ngươi an tâm đi." Cố Thần thu tay trở về, chống mặt đất đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên đầu gối, đối người bên cạnh cười cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Cố Thần đi ở phía trước, Lạc Tấn Nguyên bước phía sau, quay đầu yên lặng liếc nhìn một cái, lòng thầm nói, sau này có hắn che chở Thần ca nhi, sẽ không lại rơi vào hoàn cảnh không người chiếu cố, phàm ai dám khinh thường Thần ca nhi, hắn sẽ nhất nhất hồi báo chu đáo.
Không có cha rất đau khổ, hắn minh bạch nhất. Thế nhưng Thần ca nhi so với cha hắn phải kiên cường nhiều hơn.
Cố Thần bồi Lạc Tấn Nguyên ngồi ở bên ngoài xe ngựa, một đường về ngẫu nhiên giao lưu vài câu, người sau lo lắng hắn bị lạnh, đặc biệt từ trong xe lấy áo choàng phủ lên người.
Lục hoàng tử cùng Thượng Diệc Lan lúc ở đây có mang tới một ít da thú, cái áo choàng này chính là do Khương ma ma chế tác ra.
Vừa tiến vào trong thôn, nhìn thấy phía trước tập hợp không ít người. Cố Thần liếc mắt một cái nói: "Đây là xảy ra chuyện gì? Phương hướng kia hình như là nhà Dương Sơn đi." Thời gian này nếu như không có chuyện gì đại sự thì mọi người sẽ ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn tết, vừa mới vào thôn là có thể nghe thấy được các loại hương vị đồ ăn tung bay.
Đi đến gần, nhìn thấy thôn dân ở nơi đó tập trung lại một bộ biểu tình đến xem náo nhiệt, có người nhìn thấy Lạc Tấn Nguyên cùng Cố Thần trở về thì cùng bọn họ chào hỏi, buổi sáng nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài đều biết đi làm gì, hai ngày trước Cố Đông bận bịu tứ phía tất ngả nọi người đều có thể nhìn thấy.
"Thần ca nhi đã trở lại, thăm cha ngươi rồi sao?"
"Đúng vậy, các ngươi đây là làm sao vậy? Trong thôn phát sinh chuyện gì sao?"
Có người che miệng cười nói: "Đúng là có chuyện, là chuyện tốt a, chính là, Dương Sơn muốn nạp nhỏ, nhân gia người ta đều đã mang theo hài tử tìm tới cửa, này không phải là chuyện tốt sao."
"Phi!! Cùng Thần ca nhi nói bậy bạ gì đó." Người bên cạnh đẩy người nọ một phen, Cố Thần vẫn còn là ca nhi chưa thành thân, lời này sao có thể nói cho hắn nghe chứ.
Hahaha, Cố Thần trong lòng không tiếng động cười lên, này không phải là chuyện tốt sao, nhà Dương Sơn hẳn là nên hảo hảo náo nhiệt một chút.
Thuận theo ánh mắt của những người này, tầm mắt bay vào trong sân nhà Dương gia, Cố Thần nghe thấy một thanh âm khóc sướt mướt, còn có tiếng mắng của phu phu Dương Sơn gia, ở giữa thanh âm hỗn loạn còn có thể nghe thấy tiếng khuyên răn dỗ dành cùng thanh âm quát lớn phân biệt dành cho ai.
Cố Thần ra vẻ ngượng ngùng mà cười cười: "Các ngươi cứ tiếp tục, ta cùng biểu huynh đi về trước, thôn ta lại thêm nhân khẩu, thật sự là chuyện vui."
"Ha hả, đã nói là chuyện tốt mà lại." Người nọ che miệng vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Lạc Tấn Nguyên trừu trừu khóe miệng, ngươi khác chỉ nhìn thấy Cố Thần có vẻ ngượng ngùng, nhưng theo góc độ của hắn mà xét thì đây rõ ràng là tiểu hồ ly âm hiểm đang cười xấu xa nha,
Bất quá có thể làm Thần ca nhi vui vẻ, xả giận cũng thật tốt, lúc trước buông tha cho Dương Sơn hắn cũng không thấy vui vẻ gì cho cam.
Khi xe ngựa đi ngang qua cửa nhà Dương Sơn, Cố Thần nhìn thấy lý chính cùng Dương phu lang đang ở bên trong, còn có họ hàng nhà Dương gia cũng có mặt, xem khuôn mặt đen thui của Dương phu lang là biết tâm tình hắn đang không tốt. Dương phu lang ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thần trên xe ngựa, bất đắc dĩ mà hướng hắn cười cười, cũng không rảnh chạy tới chào hỏi, cuối năm còn đụng chuyện hỏng bét như vậy, thực sự là ôm cả một bụng hỏa mà.
Hắn từng cảm thấy nhà Dương Sơn sẽ không thái bình như thế, nhưng lại không nghĩ tới ngay tại thời điểm ăn tết lại xảy ra chuyện.
Muốn tìm đường chết mà, chính sự không làm, trái lại lại học được cách nạp nhỏ, còn đem nhân gia nhà người ta làm cho lớn bụng tìm tới tận thôn, ca nhi tìm tới cửa này vừa thấy liền biết là dạng người không đứng đắn, trong thôn nếu để người như vậy vào thì biết sau này nhà Dương Sơn cùng toàn thôn liền không yên bình.
"Ngươi là cái tên khốn khiếp." Nhị gia gia nhà Dương gia tức giận cầm quải trượng hướng Dương Sơn đánh: "Đánh chết ngươi cái thứ không có chí tiến thủ, ngươi cả ngày không cố gắng trồng trọt, làm việc chỉ biết làm việc không đàng hoàng!!"
"Trừ phi ta chết, nếu không ta chắc chắn sẽ không cho cái thứ hồ ly tinh này vào cửa, tên táng tận thiên lương này tưởng trái ôm phải ấp sao, cả đời hắn cũng đừng mơ tới!!" Dương Sơn gia rít gào, nhào qua Dương Sơn, hắn muốn đem con hồ ly tinh tìm tới cửa này cào rách mặt, nhưng sớm đã có người chắn ở phía trước.
Dương gia không ai ngăn cản hắn, tùy hắn dằn vặt Dương Sơn, việc này quả thật là lỗi của Dương Sơn, bất quá trong bụng của ca nhi kia thật sự có thai, bọn họ ngược lại không thể trơ mắt mà nhìn Dương Sơn gia đem họ thành một thi hai mạng được.
Lí chính sinh khí ngồi xổm một bên vo sợi thuốc lá, cái tên hỗn trướng này chơi con gái nhà người ta, đem mặt lão Dương gia đều ném đi hết, lão Dương gia có khi nào nạp qua vợ nhỏ chứ, người nhà nông không thịnh hành cái thể loại này!!
Người trong thôn tuy rằng không ít người đối với nhà Dương sơn đều mang thái độ cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ vì hắn cả ngày thường nói lời đàm tiếu thậm chí bịa đặt người khác, hiện tại bản thân rốt cục cũng gặp báo ứng; bất quá đối với ca nhi bên ngoài tới cũng chỉ chỉ chỏ chỏ, xem Dương gia bị cười nhạo là một chuyện, nhưng đối với ca nhi như vậy cũng không vừa mắt, vừa nhìn chính là thấy bộ dáng yêu tinh, cũng không biết sao lại ăn vạ cái mặt hàng tham ăn biếng làm như Dương sơn như vậy.
Cố Thần cùng Lạc Tấn Nguyên quay lại trước cửa vườn, liền nhìn thấy Cố Đông cùng Quách Lượng tựa đầu nói cái gì đó, hai người vẻ mặt biểu tình đầy hứng thú, vừa thấy liền biết không phải nói chuyện tốt lành gì, trừ bỏ tràng náo nhiệt nhà Dương sơn kia thì còn cái gì nữa chứ.
Nhìn thấy Cố Thần trở về, Cố Đông vội chà sát mặt thu hồi thần sắc chế giễu, chạy lại gần dẫn ngựa kéo xe.
"Thiếu gia, khi người trở về có nhìn thấy tràng náo nhiệt nhà Dương sơn không?" Cố Đông vẫn là không nhịn xuống được liền buông lời hỏi, trong tâm nói, ở trong lòng hắn thiếu gia cùng hán tử làm chủ đương gia không khác gì nhau, hơn nữa biểu hiện ngày thường của Cố Thần, Cố Đông càng không đem hắn như ca nhi bình thường trong nhà mà đối đãi, nếu không tuyệt đối sẽ không nói ra loại lời nói này.
Nhưng cũng chính vì như vậy nên bị Lạc Tấn Nguyên mắt lạnh một phen, Cố Đông rụt cổ một cái, thực sự là... hắn không nói lẽ nào thiếu gia sẽ làm như không nhìn thấy sao?
"Ân, thấy được. Các ngươi có phải là sớm biết có người như vậy? Đứa nhỏ trong bụng người kia thật sự là của Dương Sơn?" không phải hắn xem thường Dương Sơn, mà chỉ liếc mắt một cái hắn liền cảm thấy đó chính là một người khôn khéo, trong tận thế nhìn thấy loại người này nhiều lắm rồi, có thể có lợi liền ngóng cổ tới, đến khi thất thế liền hất tay xoay người rời đi, khỏi hi vọng món đồ mang tên tình cảm này đáng giá bao nhiêu tiền, sinh tồn mới là quan trọng nhất.
Cố Đông cùng Quách Lượng che miệng cười không ngừng, Quách Lượng bá vai tướng quân nhà hắn rồi nhìn sang Cố Thần giơ ngón tay cái lên, Cố công tử ánh mắt thật sắc bén, quả thực chính là "nhất châm kiến huyết".
"Xem ra thật sự là bị ta nói trúng rồi." Cố Thần hướng vào bên trong vừa đi vừa nói.
"Thiếu gia," Cố Đông liều mạng nhẫn cười, "Đó là tiểu quả phu nổi danh ở trấn trên, lúc trước do không tuân thủ quy củ mới bị nhà chồng đuổi ra ngoài, cùng Dương Sơn thiết lập quan hệ cũng là do quản sự Triệu gia giới thiệu cho, theo hiểu biết của ta, tiểu quả phu này cùng lui tới với không ít người, Triệu Kim phụ tử cũng có phần, cùng quản sự kia cũng không sạch sẽ, còn có người trong Mãnh Giao bang, ta hoài nghi chính hắn cũng không biết thứ trong bụng mình là của ai, nhưng hắn cũng biết người khác cũng sẽ không nhận nó, không thể làm gì khác hơn là ỷ lại vào Dương Sơn."
Những việc này là do hắn ở trong cửa hàng nghe người của Mãnh Giao bang nói, nếu bàn về linh thông tin tức thì sao có thể bỏ qua họ.
Mặt Lạc Tấn Nguyên ngày càng hắc trầm, Cố Đông vừa nói vừa trốn về phía Cố Thần, cách Lạc Tấn Nguyên xa một chút.
"Ai... bên Lý chính phải nhức đầu một phen rồi!" Cố Thần làm bộ làm tịch thở dài nói, thế nhưng lập tức không nhịn được gợi gợi khóe môi cười.
Quách Lượng đi ở cuồi cùng, Cố Đông cùng chủ tử hắn bát quái, hắn đành phải tiếp nhận ngựa trong tay y, nhìn tướng quân nhà hắn cứng đờ sau lưng, cùng Cố Thần cười vô lương tâm giống nhau. Ai, đầu bên Lý chính muốn đau, dồng dạng tướng quân nhà hắn còn muốn đau đầu hơn, ai kêu tướng quân nhà mình lại nhìn trúng ca nhi không giống người thường cơ chứ.
Chiếu hắn nói, kỳ thực Cố công tử ngoại trừ tướng mạo, những phương diện khác không khác gì một hán tử, có lẽ là đầu thai sai rồi.
Đi đến tiền viện, liền thấy Quế ca nhi cũng ở đây, mang theo Tiểu Tứ ngồi ở trong phòng, Tiểu Tứ được bao thật dày, loại này dù có ra ngoài cũng sẽ không bị đông lạnh nha.
Quế ca nhi nhìn thấy Cố Thần về liền chào hỏi: "Người kia đi trước mời lý chính chúng ta, này không tốt cho Tiểu Tứ tử, ta đặc biệt dẫn hắn đi trốn vào chỗ thanh tĩnh, ai, không ngờ việc này thật náo loạn."
Khương ma ma ôm Tiểu Tứ tử nói:"Không sợ, nếu sợ trong nhà quá náo loạn, buổi tối có thể đem Tiểu Tứ tử lưu lại chỗ của ta cũng được."
Tiểu Tứ tử a a kêu to, đột nhiên hướng về phía Cố Thần đưa tay ra, Quế ca nhi xoa bóp bàn tay nhỏ bé của hắn cười nói:" Tiểu Tứ tử thật tinh quái, nhìn thấy Thần ca nhi liền ai cũng không cần." Dưới cái nhìn của y có thể thấy hai người này thật sự có duyên, Tiểu Tứ tử tuy nhỏ lại có thể rõ ràng nhớ được ai là người đối xử tốt với hắn, Thần ca nhi không chỉ có cứu hắn mà còn tìm trong núi nhũ quả trân quý cho hắn, thân thể Tiểu Tứ tử mới có thể từng ngày từng ngày mà chuyển biến tốt hơn.
Cố Thần cười nói: "Ta đi rửa tay một chút rồi lại tới nói chuyện với các ngươi."
Tới buổi tối, Quế ca nhi quả nhiên lưu lại nhà Khương ma ma, bởi vì Dương Sơn Gia trực tiếp ăn vạ trong nhà Lý chính, không đem yêu tinh đuổi đi thì hắn vẫn còn ăn vạ không đi, theo hắn xem ra thì chính là lão Dương gia đối trụ hắn, mà huynh đệ trong nhà Dương Sơn Gia nhận được tin tức cũng đi vào Dương gia đại sảo đại nháo, nói lão Dương gia bạc đãi ca nhi nhà hắn, bọn họ đem ca nhi gả lại đây cũng không phải là để hầu hạ tiểu yêu tinh.
Dương Văn Thành cùng Dương Tam Nhi cũng bị a phụ a cha đuổi qua đây, học đường nghỉ sớm, ngày mai cũng không cần vội vàng dậy sớm để đi học, nhưng Dương phu lang cho rằng bọn họ tuổi còn nhỏ, không thể bị loại chuyện này làm dơ bẩn đôi mắt, hắn muốn tốt nhất là Đại Thành cũng rời đi mới hảo, hắn còn lo lắng Đại Thành thấy loại sự tình này có thể hay không cũng bị ảnh hưởng học phải cái xấu, nhưng Đại Thành sớm đã đi theo a phụ hắn làm việc nên lần này cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top