Chương 7
Cậu ở Dịch trạch ăn rồi ngủ giống như ở Mộ trạch cũng không có gì khác nhau, chỉ nhiều hơn một cái là cái mặt hiền lành của lão quản gia. Chính là người mà hắn thấy ở ngày trọng sinh đầu tiên đó.
Lão quản gia họ Sài, mọi người đều kêu là Sài thúc. Sài thúc cả ngày mặc tây trang giày da, thường xuyên mang theo mắt kính, trước ngực là một cái khăn trong cái túi, thật sự là một quản gia cực kì cao cấp!
Vân Trạch ở trong sân phơi nắng, mắt nhìn đối phương thẳng tắp mà hướng chính mình đi tới.
Sài thúc ngừng ở trước mặt Vân Trạch, khom người nói: "Mộ thiếu gia, Dịch tiên sinh đang đợi cậu."
Vân Trạch cảm thấy thời tiết ấm áp như vậy đột nhiên hắn rất muốn sờ một con mèo, nhưng lại không có, trên tay hắn trống trơn, cư nhiên cảm thấy có điểm tịch mịch, đứng lên nói: "Vâng ạ."
Không biết Dịch Thừa Tiêu tìm hắn muốn làm gì, Vân Trạch đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa, một đường đến phòng khách, một loạt người hầu đứng một hàng, trên tay mỗi người cầm một cái khay, trên khay là các bộ quần áo.
Thấy hắn tiến vào, đồng thời cúi người hành lễ: "Thiếu gia hảo."
Vân Trạch đỡ tường, suýt nữa không đứng được. Hắn cảm thấy có một hàng ngàn chữ xúc động đang chạy trong đầu.
Này...... Này cũng quá khoa trương. Thế giới Mary Sue thật là không thể nói lý.
Hắn đứng ở bên cạnh Dịch Thừa Tiêu, khóe miệng run rẩy nói: "Anh...Anh đang làm gì vậy?"
Dịch Thừa Tiêu chỉ chỉ quần áo: "Lát nữa chúng ta tham dự một hoạt động, em thích bộ nào thì chọn."
Vân Trạch xấu hổ. Nguyên lai là muốn tham gia hoạt động, ngẫm lại là một hào môn khó tránh khỏi phải tham gia hoạt động xã hội, khẳng định là phải bưng chén rượu uống, lại không có đồ ăn vặt. Vân Trạch cảm thấy không có gì hứng thú, nhưng vẫn đi đến một loạt người hầu bên cạnh, thấy một bộ có treo trên ngực là hoa hồng đỏ, lễ phục màu xanh, thuận miệng nói: "Liền cái này đi."
Dịch Thừa Tiêu gật đầu
Hắn lần trước ra cửa là đang chạy trốn, xách theo cái phá rương hành lý bị đói đến hôn mê bất tỉnh. Lần này trời lại nắng ấm, ngồi xe nam chính. Tâm tình không khỏi cũng tốt lên, lười biếng ngồi ở ghế sau, thuận miệng liền hừ vài câu cười nhỏ.
Bên cạnh Dịch Thừa Tiêu nhàn nhạt cười nói: "Thấy Lê Lan liền vui vẻ?"
?!
Người thiếu niên vốn dĩ mang theo ý cười nơi khóe miệng giờ hơi cứng đờ. Hắn nhìn Dịch Thừa Tiêu liếc mắt một cái: "Lê Lan?"
Không đợi đến người trả lời, phía trước tài xế bỗng nhiên dừng xe nói: "Tới rồi, Dịch tiên sinh. Lê tiểu thư mời ngài đi đường dành cho khách VIP, cuộc họp báo nửa giờ bắt đầu."
Vân Trạch: "......"
Dịch Thừa Tiêu một bên xuống xe, một bên quở trách hắn: "Cái trí nhớ của em, anh còn tưởng rằng em biết rõ, hôm nay là ngày Lê Lan mở cuộc họp báo, tháng trước không phải nói muốn tới cổ động sao?"
Vân Trạch hai chân như nhũn ra...... Cứu mạng a, hắn cảm thấy chính mình quên kịch bản. Tháng trước hắn còn nằm ở bệnh viện, nào biết rằng có những việc này? Nếu hắn biết là hoạt động của Lê Lan, đánh chết hắn cũng không đi!
Vân Trạch cọ tới cọ lui từ trong xe ra ngoài, tuy rằng có chút lúng túng, nhưng vẫn là căng da đầu, đau khổ nói: "Anh...... Em đột nhiên cảm thấy đau bụng, có thể đi về trước không?"
Mặt Vân Trạch vốn có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, làm bộ dáng yếu ớt thoạt nhìn giống như là làm nũng hơn, tim Dịch Thừa Tiêu đột nhiên đập nhanh hơn, bàn tay to không tự giác duỗi ra xoa đầu Văn Trạch "Làm sao vậy? Không phải vừa rồi vẫn còn khỏe sao."
Vân Trạch lắc đầu, gấp đến độ mơ hồ như sắp khóc nói: "Chính là...Đột nhiên rất đau."
Dịch Thừa Tiêu từ trong túi móc di động ra, nói: "Vậy để anh gọi bác sĩ Tống tới, ráng chịu đựng một chút."
Cậu không nghĩ tới lại thành sự tình này, cậu nên nhớ tới mấy người hào môn này đa phần đều có bác sĩ tư nhân a...vạn nhất hắn phát hiện cậu giả bộ bệnh...
Vân Trạch ha ha đau khổ nói: "Cái kia...Em đột nhiên hết đau rồi, chúng ta vào đi thôi."
Dịch Thừa Tiêu nói: "Thật sự hết đau rồi sao?"
Vân Trạch nỗ lực cười cười: "Không có việc gì, không có việc gì."
Vân Trạch trong lòng yên lặng phun tào. Hắn quá khó khăn mà!
Đường dành cho khách Vip là một đường thẳng tới phòng nghỉ của cuộc họp báo. Cửa mở ra liền thấy Lê Lan, nàng hôm nay mặc một thân lễ phục màu xanh lá lộng lẫy, bị một đám trợ lý cùng chuyên viên trang điểm vây ở xung quanh, nàng nhìn thoáng qua gương vừa vặn thấy người tới, quay đầu lại mỉm cười nói: "Lại đây a."
Vân Trạch vừa thấy nàng liền đau đầu, tìm cái cớ đối Dịch Thừa Tiêu nói: "Anh, em muốn đi ra ngoài nhìn xem, em vừa rồi hình như thấy đại ca."
Dịch Thừa Tiêu gật đầu, Vân Trạch vội vã chạy.
Mộ Vân Thiệu xác thật cũng ở đây, nếu không phải tình thế bức bách, Vân Trạch thật không nghĩ tới tìm hắn.
Mộ Vân Thiệu giờ phút này đang ngồi ở thính phòng cùng một vị đầu tư thân mật trò chuyện.
"Đinh tổng, cái kia tân điện ảnh hạng mục khi nào khởi động? Tôi rất xem trọng cái IP sản phẩm của công ty ngài."
Người đầu tư là một đàn ông trung niên , thân thể mập mạp, cười tủm tỉm nói: "Cái này tạm thời không có ý định ra, bất quá nếu Mộ tổng ngài cố ý đầu tư, kia thật là vinh hạnh của tôi."
Mộ Vân Thiệu trên mặt cười thật tươi: "Không không, đây mới là vinh hạnh của tôi. Đây là danh thiếp của tôi, có rảnh thì cùng nhau đánh mã cầu*."
* Polo hay còn gọi là Mã cầu là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương
Vân Trạch ở một bên nghe, nhịn không được cho hắn một cái ánh mắt xem thường. Đại ca của cậu, khó có một lời khó nói hết.
Khả năng bởi vì từ nhỏ biết thân phận chính mình đối với chưởng quản Mộ thị có điểm không danh chính ngôn thuận.
Cho nên Mộ Vân Thiệu ở thành phố Kinh Đô có tính nổi danh hào môn vọng tộc, hắn đãi người khác luôn có loại đặc biệt kiên nhẫn cùng khéo đưa đẩy. Vì sự nghiệp, mà không buông tha bất luận cơ hội kết giao nào.
Mộ Vân Thiệu cùng người hàn huyên một hồi, người đầu tư đứng dậy đi. Hắn vừa xoay người mới phát hiện người ngồi bên cạnh là đệ đệ của mình, có chút ngoài ý muốn nói: "Vân Trạch, tới đã bao lâu, Thừa Tiêu đâu?"
Vân Trạch nhàn nhạt nói: "Ở phòng nghỉ."
Mộ Vân Thiệu gỡ bộ dáng khách sáo xuống, quan tâm nói: "Ở trong nhà Thừa Tiêu cảm thấy sao?"
Vân Trạch trong lòng cười lạnh, tùy ý mà nói: "Cũng tốt đi."
Mộ Vân Thiệu ôm lấy bả vai cậu vỗ vỗ, giống một thân huynh trưởng tốt: "Hay là em về nhà đi."
Vân Trạch bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cổ hận ý mãnh liệt, hắn mơ hồ tin tưởng, loại hận ý này không phải của chính hắn, đó là đến từ Mộ Vân Trạch nguyên chủ. Chỉ sợ Mộ Vân Trạch cũng biết vụ tai nạn xe cộ kia không phải là ngoài ý muốn.
Vân Trạch ôm ngực từng một trận ghê tởm xông tới. Bỗng nhiên có một đôi tay lạnh dán lên cái trán của hắn.
----------------------------------------------
Bởi vì chương này khá dài nên mình tách ra nha
VOTE ỦNG HỘ CHO CHANH ĐI Ạ :(((
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top