Chương 3: Lê Lan
Vân Trạch chầm chậm mà ngước lên, khẩn trương đến có chút nói lắp: "Ca...ca....Anh tới rồi."
Dịch Thừa Tiêu duỗi tay xoa xoa đĩnh đầu hắn, hỏi: "Mông còn đau không?" Hắn ngày đó thật sự tức điên, mới đi công tác trở về liền nghe tin tức Mộ Vân Trạch xảy ra chuyện, xuống tay có điểm không nhẹ.
Vân Trạch trong lòng yên lặng nghĩ, đây chính là người đánh gãy bảy căn xương sườn của hắn. Không tự giác liền có chút cứng đờ.
Dịch Thừa Tiêu duỗi bàn tay một phen đem người kéo lên, nói: "Trở về.Muốn nằm ở đây trúng gió hay sao."
Vân Trạch cảm thấy chính mình bị người xách lên, đối phương sức lực rất lớn, một đường ôm lấy bả vai của hắn hướng tòa nhà đi.
Dán mặt vào cơ thể nam nhân từng trận nhiệt độ ấm áp xông vào, Vân Trạch nhịn không được nghĩ, nếu như hắn không đánh chủ ý lên vị hôn thê kia, có phải hay không huynh đệ có thể bình yên cả đời?
Hai người mở cửa đi vào phòng khách, Mộ Vân Thiệu mang theo ý cười, thanh âm từ bên trong truyền đến
"Bọn họ đã trở lại."
Ân? Đại ca là đang cùng ai nói chuyện?
Không chờ Vân Trạch suy nghĩ cẩn thận, hắn đi vào liền thấy được một người.
Một người có diện mạo thập phần xinh đẹp từ trên sô pha đứng dậy, nữ nhân mỉm cười nhìn hắn.
Thoạt nhìn ước chừng 25, 26 tuổi tuổi, tóc dài, đuôi tóc hơi hơi cuốn, dáng người cao gầy, trên người mặc một cái áo sơmi kết hợp với váy hoa dài. Ưu nhã tinh xảo, làm người nghĩ đến đại lộ Paris Champs Élysées* xa xôi. Mở miệng tất cả hóa thành lãng mạn phong tình: "Hi! hai người vừa đi đâu về thế?"
*đại lộ Paris Champs Élysées
Mộ Vân Thiệu xem người đang ngơ ngốc mà đứng không nói lời nào, nói: "Tiểu tử thúi, phát ngốc cái gì, Lê tiểu thư đã tới xem em, em như thế nào một câu cũng không trả lời lại."
Lê tiểu thư!
Vân Trạch trong nháy mắt thấy lãng mạn ảo tưởng đều hóa thành bọt biển!
Trong sách căn bản không có người thứ hai họ Lê, là Lê Lan!!
Nam chủ Dịch Thừa Tiêu!! Vị hôn thê Lê Lan!!!
Cũng chính là trong truyện gốc, Mộ Vân Trạch câu dẫn vị hôn thê, cũng chính là vì nữ nhân này, Mộ Vân Trạch mới bị đánh gãy bảy căn xương sườn!!
Trong nháy mắt, Vân Trạch cảm thấy xương sườn ẩn ẩn đau......
Lê Lan tuy rằng không phải nữ chính chân chính, nhưng có thể tính là làm nữ phụ quan trọng. Lê Lan là thiên kim Tam Đại tập đoàn tài chính, đối người ngoài giới che giấu một thân phận, chỉ có số ít mấy người trong giới mới biết. Người ngoài nhìn vào chỉ biết nàng là người chạm tay là bỏng đại minh tinh trong giới giải trí.
Không biết chuyện gì vì sao không họ Hầu, tác giả cũng đã tiết lộ nguyên nhân.
Đối với người này truyền đến đều thần thần bí bí, có người nói nàng là vào giới giải trí về sau nghệ danh sửa kêu là Lê Lan, có người nói nàng khi còn nhỏ không sinh hoạt ở Hầu gia, là Hầu thị Hầu Sơn bên ngoài tự sinh, thời điểm mười mấy tuổi mới nhận tổ tiên tông trở về Hầu gia.
Còn có người suy luận nói, Lê Lan căn bản không phải là con của Hầu Sơn, mà là nhận con gái nuôi, hai người căn bản không có quan hệ huyết thống.
Vân Trạch cảm thấy đối tác giả thật sự chán ghét cực kỳ, hắn bởi vì chỉ nhìn đến một nửa liền đã chết, đến bây giờ cũng chưa biết rõ ràng lai lịch của Lê Lan.
Nữ chính chân chính Trần Tiểu Nhan trước mắt hắn còn không có nhìn thấy, không nghĩ tới lại gặp Lê Lan rồi.
Suy nghĩ một hồi, Vân Trạch bình tĩnh lại, đánh giá Lê Lan.
Xinh đẹp sao? Xinh đẹp
Tâm động sao? Còn không đến mức.
Mỹ nhân xinh đẹp rất nhiều, nhưng bất quá cũng chỉ là thưởng thức.
Huống chi có mệnh mỹ nhân, hắn trêu chọc không nổi.
Chính là khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Vân Trạch giống bị gia trưởng lôi ra tới gặp thân thích, moi moi góc áo, hừ hự nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Chào chị dâu."
Lê Lan đầu tiên là hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó bừng tỉnh trên mặt nhanh nhiễm một tầng đỏ ửng, đối Mộ Vân Thiệu hờn dỗi nói: "A!! Mộ Vân Thiệu mau mau quản lại đệ đệ của ngươi, này há mồm nói chuyện thật là quá chán ghét."
Hầu Tiêu hai nhà liên hôn, chỉ là không có chính thức kết hôn, trước mắt hai người chỉ là quan hệ bằng hữu.
Mộ Vân Thiệu ha ha cười: "Vân Trạch, em như vậy không đúng rồi. Em làm gì hiện tại kêu chị dâu, em nếu là kêu sớm một chút, không nói có thể vớt được cái bao lì xì."
"Ngươi ——" Lê Lan cười, đối Dịch Thừa Tiêu làm nũng oán giận: "Thừa Tiêu, hai anh em này cùng nhau khi dễ em!"
Dịch Thừa Tiêu cười mà không nói, không tiếng động đem người mà ôm vào trong lòng ngực.
Vân Trạch nhẹ nhàng thở ra. Xem ra hắn tới còn tính kịp thời, Mộ tiểu thiếu gia giống như không có tới thông đồng với Lê Lan.
Sắp tới 12 giờ, mấy người liền ở Mộ gia dùng cơm.
Lê Lan là nữ minh tinh, nhưng mà lại thoạt nhìn không kén ăn, hơn nữa lại ăn rất nhiều.
Dịch Thừa Tiêu nhìn nàng một cái, lo lắng nói: "Lê Lan, em ăn nhiều như vậy thật sự không thành vấn đề sao?"
Lê Lan ăn miệng nhích tới nhích lui, phun ra khối xương nói: "Em không phải mới vừa đóng máy sao? Tiến tổ ba tháng, không bị chết đói thì mỗi ngày cũng không dám uống nhiều một ngụm nước, anh tha cho em đi, em nhất định phải ăn nhiều đồ bổ một chút."
Dịch Thừa Tiêu vốn không phải muốn xen vào, là phát hiện nàng hôm nay ăn quá nhiều lo lắng không tiêu hóa, nghe vậy không nói cái gì nữa.
Mộ Vân Thiệu cúi đầu thong thả ung dung mà ăn, nghe vậy ngẩng đầu, giống như lơ đãng nói: "Vân Trạch, Lê tiểu thư rất bận, lúc trước ở nơi khác đóng phim, vừa nghe nói em xảy ra chuyện, lập tức đóng máy gấp rút trở về."
Vân Trạch lấy một đôi đũa, trong lòng cảnh giác, đại ca đây là là ám chỉ hắn cái gì? Là Lê Lan thực quan tâm hắn? Nam chính Dịch Thừa Tiêu sẽ nghĩ như thế nào a? Có thể hay không ghen? Mộ Vân Thiệu không đến mức đi, lúc này liền bắt đầu cho hắn đào hố?
Hắn ngước mắt, ánh mắt thanh triệt đơn thuần đối với Lê Lan cười một chút, đứng lên gắp một đùi gà đến trong chén,cười nói: "Kia đệ đệ gắp cho tỷ tỷ xinh đẹp thêm đùi gà nga ~"
Lê Lan thực vui vẻ, "Nha" một tiếng, nói: "Cảm ơn a."
Còn không phải là kỹ thuật diễn sao? Cùng này nhóm người ở bên nhau, Vân Trạch cũng bị động tập được cái kỹ năng này
Quả nhiên, Mộ Vân Thiệu sắc mặt hơi trầm, cúi đầu có chút nhàm chán mà ăn.
Mộ Vân Thiệu đại khái ám chỉ Lê Lan thích hắn, làm hắn đợi thời điểm trộm đi đào góc tường, đáng thương hắn giả dạng làm một bộ dáng ngốc manh đệ đệ, mặc cho ai cũng sẽ không hướng cái phương diện kia suy nghĩ.
Vân Trạch trong lòng cuồng tiếu không ngừng, cảm giác cơ bụng đều run rẩy, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể đem da mặt băng chặt muốn chết. Đồ ăn cũng không ăn được nhiều.
Dịch gia cùng Mộ gia giao hảo, thương nghiệp hợp tác rất nhiều, bữa tối qua đi, Dịch Thừa Tiêu liền cùng Mộ Vân Thiệu đi thư phòng nói chuyện công tác.
Để lại Vân Trạch cùng Lê Lan hai người. Vân Trạch đối mặt với Lê Lan có chút khẩn trương, Lê Lan nhìn dáng vẻ chắc là khách quen trong nhà, Vân Trạch cũng liền không tiếp, chính mình về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Vân Trạch mơ mơ màng màng cũng không biết chính mình nằm bao lâu, di chứng tai nạn xe cộ đối thân thể này nói chính là đặc biệt thích ngủ, trong mông lung, hắn nghe được phòng ngủ vang lên "Cốc cốc" tiếng gõ cửa.
Vân Trạch hô một tiếng: "Vào đi."
Cửa phòng mở ra, Lê Lan mặc một bộ tạp dề màu hồng nhạt, bộ dáng cười tủm tỉm, trong tay bưng cái khay, trên khay là một chén canh, hương thơm ngào ngạt.
Vân Trạch từ trên giường ngồi dậy. Lê Lan đem khay đưa tới để trên đầu giường, nói: "Đây là canh bồ câu hầm cho em, đang nóng mau uống, thân thể sẽ tốt hơn."
Vân Trạch ngồi ở mép giường, cầm lấy cái muỗng, cười hiện một cái má lúm đồng tiền: "Cảm ơn chị dâu."
Lê Lan đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng mà chớp chớp, giống như bất mãn nói: "Còn gọi chị dâu?"
Vân Trạch nhớ tới sự tình dưới lầu , lập tức sửa miệng: "Cảm ơn Lê tiểu thư."
Lê Lan tựa hồ vẫn là không hài lòng, bất quá cũng không nói gì.
Vân Trạch vừa muốn ăn canh, lại phát hiện đối phương nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, ý cười tràn đến đáy mắt dưới ánh đèn phảng phất như có ngôi sao.
Bị mỹ nữ vẫn luôn như vậy mà nhìn chằm chằm, Vân Trạch có chút không được tự nhiên. Hắn vốn định làm bộ không phát hiện, cúi đầu tiếp tục ăn canh, nhưng là uống được mấy miếng, dư quang cảm giác tư thế đối phương giống như vẫn luôn không thay đổi.
Vân Trạch cứng đờ mà ngẩng đầu, căng da đầu nghênh hướng người trước mặt.
Một gương xinh đẹp trắng nõn ở trước mắt, như cũ nhìn chằm chằm hắn. Hai người liền như vậy ngươi xem ta, ta xem ngươi.
Vân Trạch cảm thấy gương mặt nóng lên, hắn chuẩn bị muốn dời ánh mắt đi, một đôi tay bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt trên má hắn.
Lê Lan nhìn thiếu niên, ánh mắt ôn nhu lại quấn quýt si mê, thở dài mà mở miệng: "Vân Trạch, em giống như đem chị đã quên đâu."
Vân Trạch cầm cái muỗng tay bỗng nhiên buông ra, "Leng keng" phát ra tiếng thanh thúy vang nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top