Văn Án

           Vào một buổi sáng, Khương Điềm Điềm xuyên qua thập niên 60. Nhà chỉ có bốn bức tường, trong đầu cô nhảy ra vài chữ "một nghèo, hai trắng " (nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển), đáng thương vô cùng.

          Đối tượng xem mắt là người làm biếng có tiếng trong thôn, cả nhà thì toàn người ương ngạnh không nói lý.

Lần đầu gặp mặt là một phen gà bay chó sủa.

Lỗ tai nhỏ của Khương Điềm Điềm giật giật, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, thì thào nói: Có thể!

Nhìn qua người trước mặt xác nhận : "Ta muốn gả cho hắn!"

Mọi người: cmn, cô mắt mù rồi ư!

          Ông trời quả nhiên vẫn là yêu ta, Khương Điềm Điềm - ta thế nhưng là nữ chủ chỉ cần vuốt mông ngựa, là có thể đi theo chị em dâu kiếm tiền ăn thịt!

Hay cái rắm, ta có thể! ! !

Gỡ mìn: Nam nữ chủ đều là người khác trong mắt đại kỳ ba!

Đôi lời muốn nói: do QQ lần đầu tập tành edit nên sẽ có sai sót, mong m.ng góp ý nhiều hơn nhé. Và trong chuyện t.giả có để nhiều loại từ danh xưng hơi nửa cổ nửa hiện đại, QQ không thể thống nhất là từ đầu đến cuối là một loại từ danh xưng được, do bối cảnh cũng đang là những năm 69 chưa hiện đại lắm còn những cái cũ nhưng mà sẽ cố gắng để đúng với ngữ cảnh nhất nên m.ng thông cảm nhe. Cũng như có vấn đề gì m.ng có thể nhắn với QQ.Thanks iu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top