Chương 27: Anh hai, em trở về rồi

Tô Nghị thở dài nói: "Những cái kia đối với ba mà nói bất quá giống như mất 1 sợi lông thôi, Tô Tô, tất cả mọi thứ đều là ba để lại cho con, không cần làm ba tức giận."

Vì đã kết hôn với Hạ Kỳ Hân, dù sao  cũng phải cho con gái của nàng có một chút mặt mũi với người bên ngoài, trên thực tế thì không cho Phạm Tịnh An vật chất quá nhiều.

Nàng lại không phải là con ruột mình, Tô Nghị bị ngu hay sao mà lại cho không nàng.

Về phần căn nhà kia, thì phải nói tới.

Đơn ly hôn với Hạ Kỳ Hân đã sớm làm sẵn, nhưng nàng đều lôi chuyện của mình ra cầm chân ông lại, Tô Nghị trong lòng hổ thẹn, muốn cũng không được, liền phải chịu đựng.

Lần đó Hạ Kỳ Hân cắt cổ tay bức ép ông, đem Tô Nghị bao nhiên sự kiên nhẫn đều vất xuống, đợi nàng vừa ra viện, liền cùng nàng làm thủ tục ly hôn, cũng cho nàng phần tài sản đền bù, tiền mà Phạm Tịnh An mua phòng đại khái là lấy từ Hạ Kỳ Hân.

Nếu như ông biết Phạm Tịnh An mua nhà ở trong khu nhà của Tô Tô, nhất định sẽ ngăn cản, chỉ là đoạn thời gian đó tâm trạng có hơi phiền, không muốn nghe đến bất cứ cái gì có liên quan tới chuyện Hạ Kỳ Hân với Phạm Tịnh An, cũng không biết nàng mua nhà trong khu của Tô Tô.

Tô Nghị nghĩ Tô Tô quan tâm nhất chỉ sợ là chuyện này đi.

Đồ vật trong tay Phạm Tịnh An Tô Tô xác thực không để mắt tới, nhưng những cái kia nàng tình nguyện vất đi cũng không muốn để Phạm Tịnh An có được.

Cho dù là bố thí ra ngoài cũng sẽ có được người khác cảm tạ, nhưng Phạm Tịnh An là cái gì, lấy được thứ tốt, còn ăn mặc xinh đẹp đến trước mặt nàng kêu gào.

Tô Tô tức giận Tô Nghị đối xử tốt với nữ nhân này, đối với lời giải thích của ông cũng không hài lòng.

Tô Nghị trông thấy oán hận trong mắt nàng, tâm trạng dần dần chìm xuống dưới.

Người khác thấy thế nào ông không quan trọng, nhưng Tô Tô là con gái bảo bối của ông, còn nhớ rõ lúc vừa ra đời, ôm 1 cục thịt nho nhỏ mềm mềm, trong lòng liền rối tinh rối mù, cảm thấy mệnh của ông đều có thể cho tiểu gia hỏa này, có thể để con bé tùy hứng với mình, có thể để con bé xấu tính với mình, lại không thể chịu đựng được người con bé hận lại là ông.

Tô Nghị cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu trướng đau, nhịn xuống khó chịu, không còn nhìn Tô Tô nữa, cúi đầu chơi với Tại Tại.

Tô Tô ôm Cố Tại tới, để Tô Nghị không có việc gì làm, chỉ có thể đối diện với mình.

"Ba nếu là lại đối tốt với Phạm Tịnh An, cô ta lại dám đến trước mặt tôi giương oai, ba cũng đừng nói cái gì mà đồ vật đều đều để lại cho tôi, tôi không cần, ba xem cô ta như con gái mình mà nuôi, thì đến lúc đó đừng đến gặp tôi, tôi cũng sẽ không để Cố Thiệu lại mang hai đứa bé đi qua gặp ba nữa."

Đây không phải là đoạn tuyệt quan hệ sao?

"Tô Tô!"Con bé cứ như vậy mà tổn thương ông sao?

Kỳ thật lúc Tô Nghị ly hôn với Khúc Thanh Vĩ, Tô Tô cũng đã nói, "Ba mẹ nếu là ly hôn, vậy con liền không có ngươi cha người mẹ như 2 người."

Nhưng lúc đó Tô Nghị cùng Khúc Thanh Vĩ tâm trạng đều rối tung, không ai đem lời nàng nói nghe vào, chỉ coi nàng là đứa bé, tức giận nên nói bậy thôi.

Nhưng bây giờ Tô Tô nói như vậy, Tô Nghị nghe không nổi nữa.

Cũng không nghĩ tới Tô Tô có thể nói ra  những lời tàn nhẫn như thế, lồng ngực ông không nhịn được phập phồng, không biết là tức giận hay là khổ sở, nửa ngày cũng nói không nên lời.

"Ba đã biết, ba đã cũng dì Hạ ly hôn."

"Cái gì mà dì Hạ! Hạ Kỳ Hân thì Hạ Kỳ Hân, đừng nói với tôi dì Hạ hay không."

Từ từ, ly hôn? !

Tô Tô trừng to mắt, không thể tin được.

Không thể nào?Đã kết hôn bảy năm, ba cùng Hạ Kỳ Hân ly hôn...

Đùa nàng sao a?

Tô Nghị thấy nàng không tin, lại gật đầu xác định.

"Con lần trước gọi điện thoại nói với ba Phạm Tịnh An tới tìm con, khi đó đang làm thủ tục ly hôn, Phạm Tịnh An khả năng chính là vì việc này mới đến a, ba đã cảnh cáo nó đừng tới quấy rầy con nữa, về sau cũng sẽ không phát sinh chuyện con nói nữa."

Tô Tô nhìn ông.

Tô Nghị lại nói: "Nếu như đến lúc đó nó lại tới tìm con, con trực tiếp gọi điện thoại cho ba, ba qua làm chỗ dựa cho con, được không?"

"Ai muốn ba làm chỗ dựa a!" Tô Tô rống lên một tiếng.

Bị rống một tiếng Tô Nghị không cảm thấy gì, bởi vì thời điểm Tô Tô phản nghịch thường xuyên ở trước mặt ông rống tới rống lui, khi đó Khúc Thanh Vĩ còn mắng nàng, không thể làm như thế đối với ba, Tô Tô xưa nay chưa từng nghe qua.

Nhưng còn bây giờ thì sao...

Có chút tang thương đã qua đi, lúc này cảm giác trước mặt đã không còn.

Tô Tô cũng tại chút ngắn ngủi này thì tự hỏi suy nghĩ của mình, "Mặc kệ ba cùng Hạ Kỳ Hân ly hôn hay không, tôi biết mẹ tôi không muốn để ý đến ba, cho nên ba về sau đừng xuất hiện ở trước mặt bà ấy nữa."

Nàng nghe thấy tiếng cãi vã của ba mẹ, liền biết ý muốn của mẹ.

"Tô Tô..." Tô Nghị trong mắt xẹt qua tia đắng chát, "Chúng ta là người một nhà..."

"Ba ba!" Tô Tô chăm chú nhìn ánh mắt của ông, nhớ tới rất nhiều chuyện, "Trước kia ba luôn luôn bề bộn nhiều việc, khả năng rất nhiều ngày cũng không trở về nhà ăn một bữa cơm, nhưng chỉ cần đêm đó gọi điện nói sẽ trở về, mẹ liền đặc biệt cao hứng đi mua đồ ăn, làm cho ba đồ ăn mà ba yêu thích nhất."

"Nhiều lần lo lắng cho ba, cũng không dám gọi điện thoại tới, để cho tôi gọi điện tới, hỏi ba đang làm gì."

"Thời điểm ban đầu ba nói ba có nghĩa vụ chiếu cố Hạ Kỳ Hân, mẹ rõ ràng không vui, nhưng vẫn là chịu đựng xuống."

"Bà ấy hiện tại sinh hoạt thư thả, ba có thể hay không giống như lúc trước đối với bà ấy cũng như vậy, cũng thuận theo của mẹ thỏa mãn mẹ một lần."

Hạ Kỳ Hân chân cà thọt, đi đường chậm một chút không phải rất rõ ràng, rất nhanh liền biểu hiện ra.

Lúc trước Tô Tô gọi điện thoại cho Khúc Thanh Vĩ ở nước ngoài, hỏi ba vì sao Hạ Kỳ Hân nhà cũng không ở, rõ ràng Hạ Kỳ Hân thân thể không tốt, tính cách cũng có vấn đề.

Khúc Thanh Vĩ nói cho nàng, lúc đó Tô Nghị với Hạ Kỳ Hân, hai người tuổi tác cũng không lớn bao nhiêu, chính là thời điểm ham chơi, Tô Nghị mang Hạ Kỳ Hân ra ngoài, gây ra tai nạn xe cộ, luền làm nàng bị hỏng mất một chân.

Về sau bà nội Tô Tô cho Hạ Kỳ Hân tiền, cho nàng tiếp nhận trị liệu tốt nhất, không có trị tốt, còn làm trễ nải nàng một năm rưỡi.

Từ đó trở đi tình cảm Tô Nghị đối với Hạ Kỳ Hân liền tương đối phức tạp, sau sự kiện kia, Tô Nghị bị đưa ra nước ngoài, khi trở về Hạ Kỳ Hân đã lấy chồng.

Tô Nghị biết được nàng đã lấy chồng, tưởng rằng tảng đá lớn đè ép trong lòng có thể dời, ai biết có một ngày nàng lấy một bức dáng vẻ thảm hại xuất hiện ở trước mặt ông.
...
Bây giờ đối mặt với chất vấn của Tô Tô, Tô Nghị không có cách nào đáp lời.

Ông biết ông có lỗi với mẹ con bé, ông cũng biết năm đó bà ấy khóc lóc rời đi...

Chỉ là hiện đang tận lực đem những cái kia đều dằn xuống đáy lòng không muốn nhớ tới. Tựa hồ chỉ có như vậy, ông mới có tự tin đứng ở chỗ này.

Nhưng Tô Tô đem những suy nghĩ mà ông xem nhẹ đều nhắc tới, để ông có chút không chỗ che giấu.

Tô Nghị trầm mặc một hồi thật lâu, bóng dáng tinh thần sa sút.

Qua thật lâu mới nói: "Ba biết rõ."

Mặc dù muốn ở lại đợi cháu gái để tới chơi cùng, nhưng bây giờ cũng không thích hợp để ngồi xuống, "Ba đi về trước, chờ có thời gian..."Ông vốn muốn nói chờ có thời gian trở lại thăm bọn con, cuối cùng đem lời nói nuốt xuống."Là ba hồ đồ, đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng nhà đó vĩnh viễn là của con, con lúc nào cũng có thể trở về ngồi một chút."

Ông chật vật rời đi, Tô Tô ngồi ở chỗ đó bất động, không có đứng dậy tiễn.
...
Tô Tô cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện ông thật lâu đến một chuyến, ở chỗ này ngồi vẫn chưa tới một tiếng.

Mà một canh giờ này Uyển Uyển đều đang ngủ, không có ôm bé ra, cho nên ba ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy Uyển Uyển thì đã đi.

Tô Tô đứng lên, nắm tay Tại Tại đi lên lầu tìm Khúc Thanh Vĩ.

Khúc Thanh Vĩ đang ôm Uyển Uyển nói chuyện với Uyển Uyển, Uyển Uyển hiện tại luôn thích cười, nếu như đùa bé 1 lúc lâu, bé liền sẽ cao hứng nhếch môi cười, ngốc ngốc, một cái răng cũng không có.

Tô Tô cũng thích đùa giỡn với bé, bé cười một tiếng liền chụp 1 tấm, nghĩ thầm đợi bé trưởng thành thì cho bé nhìn, liền nói nhìn con khi còn bé có bộ dạng thật xấu, nhất định sẽ đem Cố Uyển tức chết...

Khúc Thanh Vĩ nhìn Tô Tô một chút, hỏi: "Ông ấy đi rồi?"

"Hừm, vừa đi."

"Không nên tới, không biết tới đây làm gì."

"Ừm ân, mẹ nói rất đúng." Biết mẹ đang tức, Tô Tô đều thuận theo.

Lại thử thăm dò hỏi, "Mẹ, ba nói đã cùng Hạ Kỳ Hân ly hôn, mẹ biết chưa?"

Sau một lát Khúc Thanh Vĩ mới gật đầu, "Vừa mới biết, ông ấy vừa rồi cho mẹ."

Lại cười nhạo nói: "Nói lời này thì có ý gì?"

Tô Tô lập tức phụ họa, "Không có ý gì, con cảm thấy rất không có ý nghĩa."

Hai người liền không thảo luận về đề tài này nữa.
...
Buổi tối Cố Thiệu trở về, lúc đó Tô Tô cùng Khúc Thanh Vĩ đã ăn cơm tối xong.

Tại Tại chạy ở phía trước, không để Tô Tô sau lưng đuổi kịp bé, Tô Tô nhìn bé đáng thương, liền chơi với bé một lát.

Chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Cố Thiệu từ bên ngoài tiến đến.
Tô Tô dừng lại không đuổi Tại Tại nữa, hướng Cố Thiệu đi đến, từ xa đã nghe trên người hắn có mùi rượu.

Theo thói quen nhăn nhăn mũi, một mặt ghét bỏ hỏi, "Uống bao nhiêu a? Hôi muốn chết rồi."

Mùi rượu xông tới mặt Cố Thiệu có chút đỏ cùng hơi say rượu, ánh mắt của hắn lại trong trẻo khác thường, lắc đầu trả lời: "Không có nhiều, anh là về sớm nhất."

Hai người đi đến ghế sô pha, Cố Thiệu cởi áo khoác liền ném trên ghế sa lon, Tô Tô không vui, "Cầm lên treo lại."

Khúc Thanh Vĩ đến tìm đồ, nghe Tô Tô nói như vậy, hỏi nàng: "Cố Thiệu có phải đang say không, để đó đừng động, các con đi lên nghỉ ngơi đi, mẹ trở về dọn."

Cố Thiệu: "Mẹ, con không có say."

Đúng lúc Tại Tại chạy tới ôm lấy chân của ba, Cố Thiệu một tay ôm lên, thuận tay ném tới trên ghế sa lon.

Thật đúng nghĩa của chữ ném, giống như ném bao tải ném tới.

Tô Tô: "!"

Tô Tô giật nảy mình, liền ngồi xổm ghế sô pha vừa nhìn, "Cố Thiệu, Tại Tại có chuyện gì em không để yên cho anh!"
Cố Tại khả năng cũng có một chút ngốc, một hồi lại đột nhiên cười khanh khách, nhanh nhẹn từ trên ghế salon leo xuống, lại đi túm ống quần ba ba.

"Ba ba, ba ba."

Xem ra còn muốn để ba ba lại ném bé một lần nữa.

Tô Tô: "..."

Hai cha con này có phải bị điên rồi...

Nhìn bọn họ ở nơi đó chơi, Tô Tô giúp Cố Thiệu treo quần áo, thời điểm trở về khẽ dựa gần hắn liền nghe tiếng chuống điện thoại di động vang lên.

Tô Tô, "Cố Thiệu, điện thoại di động anh kêu lên kìa."

Cố Tại quấn lấy Cố Thiệu, Cố Thiệu không duỗi tay được, nâng cằm ra hiệu điện thoại ở bên trong quần của mình, để Tô Tô lấy cho hắn.

Tô Tô vỗ hắn một chút mới lấy ra cho hắn.

Cố Thiệu nhìn, "Là trong nhà gọi tới, em nghe đi."

A? Trong nhà...

Cố Thiệu nói trong nhà không phải là nàng ba mẹ chồng sao?

Tô Tô có chút khẩn trương, vẫn là ấn nút nghe.

Vừa có tín hiệu , bên kia truyền đến  thanh âm vui vẻ của đàn ông, "Anh hai, em về nhà rồi, lúc nào thì gặp nhau a?"

Tô Tô: "..."

Editor: Chanh Dây

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top