Chương 16: Vô sỉ áp chế
Khúc Thanh Vĩ rất thích nhìn trẻ con chơi đùa, nhất là 2 tiểu đậu đinh vừa dễ thương vừa đẹp như Cố Tại với Bạch Ninh Việt.
Vừa rồi Ninh Việt bị quấn lấy không buông được, Khúc Thanh Vỹ lại càng nhiệt tình chăm sóc không có cố kỵ nhiều.
Tô Tô quyết phải làm 1 người mẹ tốt đang lưới tìm trên điện thoại di động một số sách, nàng đối với việc nuôi trẻ con hoàn toàn không biết gì cả, nên phải mua mấy quyển đọc 1 chút.
Ninh Khả hỏi nàng đang làm gì, nàng nói muốn mua sách dạy học, Ninh Khả có kinh nghiệm, đề cử cho nàng mấy quyển sách không tệ, Tô Tô lúc này liền chốt đơn mấy quyển.
Khúc Thanh Vĩ nghe hai bà mẹ trẻ nói chuyện, không thể nín được cười, thứ nhất là cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, thứ hai cảm thấy Tô Tô thật sự muốn làm một người mẹ tốt.
Tô Tô vừa muốn từ trong trang đặt đơn hàng thoát ra, đột nhiên nhớ tới trong thư phòng Cố Thiệu hình như cũng có vài quyển sách về việc này, có lẽ hắn đã mua rồi?
Tô Tô gọi video cho Cố Thiệu, hỏi hắn có phải đã mua mấy quyển sách này.
Qua một hồi lâu Cố Thiệu mới thở ra.
"Thật có lỗi, anh còn chưa có xem mấy sách này, chờ anh trở về lại nghiên cứu đi."
Tô Tô hỏi hắn: "Vậy mấy quyển trên giá sách của anh là sách gì?"
"Là sách về thời gian mang thai."
"Đợi anh trở về chúng ta cùng nhau nghiên cứu."
Cố Thiệu nói: "Được."
Vì để tránh cho cùng hắn trò chuyện dai, Tô Tô ném di động qua một bên không đáp lời nữa.
Nhưng là trong đầu đều là hình tượng Cố Thiệu an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách về thời gian mang thai.
Đây đều là trong tưởng tượng nàng, trong đầu nguyên chủ là không có màn này, nói cách khác, nguyên chủ không có ở cùng 1 chỗ với Cố Thiệu, cũng không có thấy Cố Thiệu đọc qua những thứ kia.
Nhưng là nói đến, nguyên chủ hai lần mang thai, Cố Thiệu đều chăm sóc rất tỉ mỉ.
Hắn vẫn luôn muốn làm một người chồng tốt, nhưng mà nguyên chủ tâm tư không ở chỗ hắn, cũng không cảm giác được sự chăm sóc của hắn, xuyên qua là 1 bà mẹ trẻ Tô Tô thấy cảm động với trêu chọc tâm, ngược lại cảm nhận được sự rung động ở trên người Cố Thiệu.
Loại nam nhân cứng đầu này nàng ăn vào tới rồi, đánh chết cũng sẽ không phun ra.
Đột nhiên vai bị vỗ một cái, Tô Tô ngẩng đầu, là Ninh Khả.
Tô Tô: "Chuyện gì?"
Ninh Khả nhỏ giọng nói: "Cho tôi đi xem tiểu công chúa của cô 1 chút a?"
Nghĩ đến con trai của nàng không chút khách khí hôn Uyển Uyển hai lần, Tô Tô liền cự tuyệt, "Không cho, muốn nhìn liền nhìn Tại Tại đi."
" Nhà tôi chỉ có một cái tiểu tử, nào có tiểu cô nương đáng yêu, cho tôi xem một chút nha."
Kiên quyết không cho, vẫn là câu nói kia, Tại Tại có thể nhìn, Uyển Uyển không có cửa.
"Cô được lắm, Tô Tô, nhìn cũng không cho nhìn một chút." Nàng nhỏ giọng hừ một tiếng, "Có con gái thì giỏi lắm sao?"
"Đương nhiên rồi, muốn thì tự cô sinh đi."
Ninh Khả nói thì nói thế nhưng tinh thần đột nhiên sa sút.
Tô Tô nhìn bộ dáng của nàng, tưởng là mình đâm vào chỗ đau của nàng, có chút ngượng ngùng, "Sao thế? Tôi chỉ nói đùa thôi, lời tôi nói có phải là có chút quá đáng không?"
Ninh Khả không đáp lời.
Tô Tô thỏa hiệp, "Được rồi, cho cô nhìn, đi theo tôi."
Ninh Khả đạt được âm mưu, lập tức đứng lên, "Đi thôi!"
Tô Tô: Đồ đáng ghét này, thật quá phận.
Tại Tại với Ninh Việt để Khúc Thanh Vĩ trông, Tô Tô mang Ninh Khả đi tới gian phòng ngủ Uyển Uyển, bên trong một ngửi thấy mùi sữa thơm.
Ninh Khả nhìn nàng cười nói: "Khuôn mặt nhỏ nhắn này, vừa nhìn liền biết chính là mỹ nhân bại hoại."
Tô Tô nghĩ thầm không phải sao, cũng không nhìn xem là ai sinh, thân thể này của nàng cũng là Cố Thiệu hái sớm, không thì còn không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu đám đàn ông rồi.
Tô Tô: "Cô thích con gái như vậy, sao không có tính toán sinh thêm?" Trong sách Bạch Ninh Việt không có em gái, ba mẹ hắn chỉ có 1 mình hắn.
Ninh Khả: "Tôi cũng muốn sinh thêm, nhưng Bạch Hi Nham nói không muốn sinh."
"Vì sao? ... ., cô đừng nói nữa." Xem thấy trên mặt Ninh Khả đỏ ửng, nàng liền nghĩ đến, 1 người cuồng sủng vợ nói, anh không nỡ để em chịu khổ, chúng ta một đứa là đủ rồi.
Nhưng Tô Tô không nghĩ như vậy, nếu như nàng với Cố Thiệu đều rất chờ mong đứa bé đến, vậy sự đau đớn ngắn ngủi để đổi một đứa bé là đáng giá.
Tô Tô: "Nếu như có thể, tôi còn muốn muốn thêm một tiểu bảo bảo." Bởi vì Tại Tại với Uyển Uyển đều không phải nàng sinh, cho nên nhất định sẽ có tiếc nuối.
Ninh Khả cười cười không nói chuyện.
Hai người ra ngoài, Tô Tô dẫn Ninh Khả đến phòng tạm thời để vẽ tranh trước kia của nàng để nhìn 1 chút.
"Có ít vậy thôi a?" Ninh Khả nói.
Tô Tô lặng lẽ kéo nàng vào, "Mặc dù có chút ít, nhưng bên trong tôi có cất giữ trân phẩm, tôi cho cô xem." Nàng thật sự là quá bội phục mình, mới có một chút thời gian, liền làm một tác phẩm không thể miêu tả.
Nhất là cái phong cách nàng siêu thích.
Thời điểm tất cả mọi người không chú ý đến nàng liền vụng trộm tới sờ vài cái, nếu không phải bàn tay mềm mại, tuyệt đối có thể đem nó sờ đến nhăn da.
Tô Tô đem thứ này đưa cho Ninh Khả nhìn, cũng là để Ninh Khả chuẩn bị tâm lý, cũng coi là chỉ dẫn nàng...
Tô Tô nháy mắt ra hiệu cho Ninh Khả đưa tay lên, động tác cực kỳ cẩn thận trân trọng, giống như đang nắm một vật quý giá.
Khiến cho Ninh Khả hai tay tiếp nhận cũng trân trọng.
Mới quen Tô Tô mấy ngày thế nhưng lại đem vật quý giá đưa cho mình nhìn, nàng quả nhiên là đem mình thành bạn tốt, Ninh Khả thấy trong lòng xẹt qua 1 dòng nước ấm.
Nhẹ nhàng đem sách lật ra xem, cái đối thoại kia càng xem càng không thích hợp, đột nhiên lật mấy trang đằng sau ra, mùi thịt thơm khắp nơi~~ ——
Tô Tô nhìn nàng càng ngày càng thô lỗ lật sách, đau lòng chịu không được, " Cô đừng ——" nàng mở đều không nỡ mạnh tay.
Ninh Khả khép lại ném trong ngực nàng, "Tôi đang đọc là cái gì."
Tô Tô mở sách ra chỉnh lại chỗ bị Ninh Khả làm loạn, tâm đau đau, nói: "Cô cũng thật quá đáng, đem tâm can của tôi biến thành dạng này."
Ninh Khả: "Cô cùng Cố Thiệu nghiên cứu đồ vật tiêu khiển này?"
"Đúng vậy a, phương hướng sáng tác tương lai của tôi."
Ninh Khả: "..."
Tô Tô ngẩng đầu, phát hiện Ninh Khả đang giơ điện thoại di động, bất giác ý thức được, nàng đem hình tượng mình lúc không đẹp chụp chụp...
Tô Tô liền nhào tới, "Ninh Khả, Ninh Khả tiểu bảo bối, xóa đi đi."
"Không, coi như kỉ niệm quen biết, tôi muốn đem giờ khắc này chụp lại."
Tô Tô quấn lấy nàng cũng không thể làm cho nàng xóa bỏ, cuối cùng không thèm để ý, dù sao nàng cuối cùng cũng sẽ đưa gia hỏa này đến một con đường bên trên.
...
Ninh Khả thời đại học là hội họa chuyên nghiệp, trong lúc học đại học làm qua một chút thiết kế thương nghiệp, vừa tốt nghiệp rồi cùng Bạch Hi Nham lĩnh chứng, trước sinh con cũng lục tục ngo ngoe đã làm 1 vài thiết kế, về sau sinh con hứng thú phát sinh chuyển biến, càng thích sáng tác những đồ nhỏ dễ thương, thời gian dần qua liền từ bỏ nghề cũ.
Mà Tô Tô hứng thú chỉ có một, không làm một truyện tranh dành cho thiếu nữ, liền chỉ thích vẽ đủ loại truyện tranh nhỏ.
Kiếp trước đi học cũng như thế, người ta thì chuyên tâm đọc sách, nàng thì ở dưới vẽ chơi.
Khi đi học còn bị thầy cô bắt được, về sau nàng đem thầy cô vẽ bên trong truyện trạn, còn truyền cho toàn lớp đọc, thầy cô mặc dù tức giận, nhưng phát hiện nàng là hạt giống tốt thích hợp với nghệ thuật, thừa dịp nàng mới lần đầu tiên, liền thông báo cho ba mẹ nàng chuyển nàng tới lớp nghệ thuật đi.
Trong lớp nghệ thuật rất lợi hại, xuất hiện rất nhiều người có danh tiếng bên trong, lúc ấy lão sư còn nói chờ nàng công thành danh toại.
Về sau nàng quả nhiên thi vào trường học viện nghệ thuật, vì tác phẩm của mình tiếp tục được yêu thích , nhưng từ từ liền bị sai lệch... Triệt để từ một cái con người ngây thơ đi đến con đường không bị cản trở, còn dụ dỗ bạn cùng phòng mình cùng một chỗ xuống biển... Ninh Khả sẽ trở thành người kế tiếp mà nàng sẽ kéo xuống biển...
Bởi vì những tác phẩm này lưu truyền cũng rất rộng, nàng cũng giống như là lão sư nói, ân... Có chút danh tiếng, nhưng nàng cũng không dám chỉ vào bút danh kia nói với lão sư, "Lão sư, đây chính là em."
Tô Tô để tay trên trán nhìn bầu trời, ngày hôm nay thời tiết cũng không tệ, mặc dù bên ngoài vẫn có chút nóng, nhưng chỗ ngồi râm mát lại rất nhiều.
Nàng gọi Ninh Khả cùng nàng đi chuyển cái bàn ghế nhỏ, lấy thêm công cụ cùng bàn vẽ đến đã sớm chuẩn bị tốt.
Ninh Khả cũng mang theo đồ cùa mình.
Hai người ngồi đối diện, tiện tay vẽ chơi cùng với thảo luận sẽ vẽ cái gì.
Nếu như trước đó nói chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, nhưng một khi bắt đầu làm, sẽ đem nó làm thật tốt.
Đây là có truy cầu thiên tính của con người, nói thế nào tại làm toàn chức mụ mụ trước đó các nàng tại lĩnh vực của mình đều là rất có tài khí người. ( không hỉu, không hỉu :< )
Tô Tô: "Đương nhiên chúng ta làm cho trẻ con xem."
Ninh Khả: "Thế nhưng là cô không phải cảm thấy đối với thể loại tình cảm có hứng thú hay sao? Tôi lại cảm thấy vẽ nam nữ yêu đương rất lãng mạn a ~" trên mặt nàng đột nhiên bày biện ra tình yêu cuồng nhiệt của thiếu nữ thẹn thùng.
Tô Tô hừ lạnh một tiếng, "Bà cô à, tôi nói thể loại tình cảm không hẳn là lãng mạn, còn có cô đã làm mẹ rồi, có thể hay không đừng nhớ lại thanh xuân a."
Nàng nghĩ đến nếu như vẽ cho trẻ con xem, không bằng vẽ một chút về ý nghĩa giáo dục, dùng để dạy dỗ Tại Tại với Uyển Uyển.
Mặc dù bọn trẻ khả năng không thích xem Anime... Nhưng đây cũng là tâm huyệt của mẹ mình a, chờ bọn trẻ sau khi lớn lên liền nói cho bọn trẻ: "Nhìn xem, mẹ vì dạy dỗ các con thật đúng là nhọc lòng, còn cho vẽ 1 hệ liệt truyện tranh về giáo dục!"
Nhất định sẽ làm cho hai bé con cảm động nước mắt chảy dài, sau đó bọn trẻ liền sẽ không giống trong sách xem nhẹ nàng 1 người mẹ tốt vất vả.
Cố Thiệu cũng vì dạng hiền thê lương mẫu này liền tán thưởng.
Cái này so với cái thể loại tình cảm có ý nghĩa hơn nhiều!
Ninh Khả giận, "Trong lòng tôi không được là thiếu nữ sao?" Danh xưng bà cô này, người nói ra câu nói này nếu không phải Tô Tô, nàng có thể sẽ liền động thủ a.
Tô Tô lắc đầu, "Nữ nhân phong vận cũng là loại mị lực." Nàng đã quên hôm qua trong ngực Cố Thiệu mà nũng nịu.
Ninh Khả: "Mặc kệ, tôi cho truyện tranh thiếu nữ một phiếu."
Một phiếu đồng thoại, một phiếu cho thiếu nữ, cục diện bế tắc.
Tô Tô nói: "Không bằng chúng ta mỗi người làm một phần, ai làm có ý nghĩa liền nghe người đó."
Làm như vậy xác thực có chút hợp lý, Ninh Khả có đồng ý hay không, nhưng trong lòng còn đang tức giận nàng lại bổ sung điều kiện trừng phạt, "Nếu thua liền gọi cho chồng mình nói, cho em một tiểu bảo bảo đi, em muốn."
Chỉ nghe thấy lời này da đầu Tô Tô liền xiết chặt, "Đi chết đi, tôi không muốn." Đây cũng quá thẹn thùng đi.
Ninh Khả lấy di động ra, "Được thôi , tôi nghĩ Cố Thiệu rất hiếu kì bình thường cô đều lén lút làm những chuyện gì." Nói xong liền đem loại ảnh chụp xấu hổ đưa ra.
Điên rồi, Tô Tô làm sao lại có thể để nàng đem cái ảnh đó gửi cho Cố Thiệu, nuốt một thanh nước mắt, gật đầu đồng ý.
Mẹ của nam chính trong sách không thể trêu vào...
Editor: Chanh dây
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top