Chương 4


Tiệm lẩu cách không xa đi không bao lâu liền đến nơi.

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ Thẩm Mộc Bạch đem thực đơn đưa cho Nguyễn Du Du, sau đó lấy di dộng đem số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của Nguyễn Du Du lưu lại, lại gọi điện thoại cho trợ lý Lưu.

Nguyễn Du Du cao hứng mà nhận lấy thực đơn, đem tất cả các món ăn ngày thường nàng muốn ăn nhưng không dám ăn đều gọi, mao bụng, thịt dê cuốn, tàu hũ ky,... Sau khi chọn xong thấy Thẩm Mộc Bạch đã thu điện thoại liền đem thực đơn đưa cho hắn hỏi: "Anh nếu không ăn cay chúng ta có thể chọn lẩu uyên ương."

Thẩm Mộc Bạch tiếp nhận thực đơn thấy cái tiểu cô nương kia đã chọn một đống lớn đồ ăn cùng nước ô mai ướp lạnh, sợ là chỉ có đáy nồi chưa chọn qua thôi. Hắn nhớ tới vẻ mặt nàng chờ mong cùng hưng phấn khi nói muốn ăn lẩu cay, hắn chỉ lẩu uyên ương sau đó trả lại thực đơn cho phục vụ.

Tiệm lẩu điều hòa không khí mở đủ, lát cắt thịt dê hồng hồng nhunngs một cái là chín, chấm qua chén tương vừng, hương vị cay cay Nguyễn Du Du thỏa mãn mà nheo lại đôi mắt, lại uống một hớp lớn ô mai ướp lạnh.

Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều lắm, phần lớn thời gian hắn đều xem Nguyễn Du Du ăn.

Tiểu cô nương kia ăn uống cục kỳ tốt, nàng ăn đến khóe miệng hồng hồng, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.

"Thẩm tiên sinh, anh không thích ăn cay sao?" Nguyễn Du Du nuốt xuống ngụm ô mai ướp lạnh, ánh mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Mộc Bạch, so sánh với nàng mà nói hắn ăn quá ít.

Thẩm Mộc Bạch nói: "Còn tốt, tôi không kén ăn."

"Ừm, ừm" Nguyễn Du Du cực kỳ hâm mộ mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, không kén ăn liền đại biểu cho hắn thân thể thật khỏe mạnh cùng nguyên chủ giống nhau, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.

"Du Du" Thân hình Thẩm Mộc Bạch đột nhiên hướng về phía trước, cách nồi lẩu nóng con người đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du: "Em nên gọi tôi là cái gì?"

"Cái, cái gì?" Nguyễn Du Du sửng sốt một chút.

Nàng vẫn luôn kêu hắn "Thẩm tiên sinh" nhưng hiện tại hai người đã kết hôn, chẳng lẽ muốn gọi "Lão công"?

Quá buồn nôn!!! Toàn thân Nguyễn Du Du nổi lên một tầng da gà, nàng chà xát cánh tay hỏi ngược lại: "Thẩm tiên sinh, anh hy vọng em gọi anh như thế nào?"

Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch câu lên, liếc liếc cánh tay của nàng, cánh tay kia thập phần tinh tế, yếu ớt giống như hắn hơi dùng sức một chút liền có thể bẻ gãy: "Tùy tiện em, chỉ cần ở trước mặt gia gia không cần gọi xa lạ như vậy là được."

Nguyễn Du Du như suy tư gì đó xong gật gật đầu.

Xem ra hắn rất để ý Thẩm lão gia, vì để Thẩm lão gia đang bệnh nặng yên tâm thậm chí cùng nàng ở ngày đầu gặp mặt liền trực tiếp đi đăng ký kết hôn.

Nghĩ đến chạng vạng muốn đi gặp lão gia tử, Nguyễn Du Du đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Ai nha, em vừa nãy còn không có mua quần áo, này một thân toàn mùi lẩu..."

"Không có việc gì." Thẩm Mộc Bạch nói: "Tôi đã để Lưu An cho người đi mua, đợi chút về nhà tắm rửa một cái là tốt rồi."

Nguyễn Du Du vừa nghe xong liền an tâm, xem ra trợ lý Lưu toàn năng sẽ thu phục hết thảy mọi việc, nàng chỉ việc lo hưởng thụ mỹ thực này là được.

Thẩm Mộc Bạch trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn ngày càng ít, hơi kinh ngạc mà liếc Nguyễn Du Du một cái. Nói thật, hắn chưa gặp qua nữ nhân có thể ăn nhiều như vậy, bạn gái Ngô Trung Trạch cùng bạn gái của Triệu Húc Phong đều là chọn một đống đồ ăn nhưng chỉ ăn có một hai miếng, hắn tưởng rằng Nguyễn Du Du cũng như vậy.

Tiểu cô nương phía đối diện đem chiếc lá rau xà lách cuối cùng ăn xong thích ý mà buông đũa, thở dài một hơi, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy nội tâm của hắn cùng thở dài một cái, nàng thật giống như người bị bỏ đói lâu ngày, đột nhiên được ăn một bữa tiệc thật lớn sau đó lại phải nhịn đói.

Thẩm Mộc Bạch nghi hoặc hỏi nàng: "Có muốn gọi thêm thức ăn hay không?"

Tiểu cô nương đối diện lắc đầu: "Không cần gọi thêm."

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng thở ra, may mắn nàng biết một vừa hai phải, hắn có điểm lo lắng nàng ăn đến hỏng dạ dày.

Lại không nghĩ thanh âm từ phía đối diện mang vẻ khao khát mà nói: " Em muốn để bụng lát ăn thêm kem."

Thẩm Mộc Bạch: "..."

Nguyễn Du Du cũng cảm thấy nàng ăn quá nhiều nhưng đây là cơ hội duy nhất để nàng có thể ăn thỏa thích, đặc biệt loại đồ vật lạnh lẽo như là kem, nàng thân thể trước kia gầy yếu tuyệt đối là không thể chịu được loại đồ ăn này.

"Thẩm tiên sinh, em muốn ăn kem, anh có biết nơi nào bán không?"

Ánh mắt nàng trông mong mà nhìn hắn, mắt hạnh xinh đẹp long lanh như được khảm hoắc diệu thạch, giống như là sợ hắn cự tuyệt ngón tay ở bên cạnh bàn không tự chủ được mà nhéo nhéo vào với nhau.

Thẩm Mộc Bach há miệng thở dốc, hắn phát hiện lời nói cự tuyệt không thể nói ra khỏi miệng.

Hắn vẫy tay gọi phục vụ lại đây: "Đi cách vách mua mấy cái kem lại đây."

Ánh mắt người phục vụ liếc qua trên mặt bàn, dù sau cũng đã được huấn luyện qua nên miễn cướng khống chế được biểu tình trên mặt, mỉm cười nói: "Tốt, tiên sinh, xin chờ chút."

Thân thể Nguyễ Du Du ngồi thẳng tắp đoan chính, tay nàng chỉ nhẹ nhàng để lên cạnh bàn đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Thời điểm người phục vụ đi mua kem quay trở lại Thẩm Mộc Bạch phát hiện đôi mắt nàng sáng lên, giống như sao bắng xoẹt qua bầu trời đêm.

Nguyễn Du Du tiếp nhận kem, ngẩng đầu nhìn người phục vụ nói: "Cảm ơn."

Biểu tình nghiêm túc nói cảm ơn của nàng cùng thanh âm mềm mại, người phục vụ bị tiều cô nương mềm mại ngoan ngoãn như vậy nói cảm ơn, tâm tình cũng trở nên thoải mái như ánh mặt trời ấm áp: "Không cần khách khí, chúc ngài ăn ngon miệng."

"Ừ, ừ, tôi ăn thật ngon miệng." Nguyễn Du Du tủm tỉm mà nhìn kem, một cái kem ốc quế màu lam có chút màu hồng phấn ngọt ngào, để gần chút có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nồng đậm cúng cảm giác được một tia lạnh lẽo.

Nguyễn Du Du giương mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch ở phía đối diện, lúc này mới chú ý chỉ có một cái kem, nàng có chút khó xử mím môi dò hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh có ăn kem không?"

"Tôi không ăn." Thẩm Mộc Bạch nói xong tiểu cô nương kia thế mà nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng cúi đầu cắn một ngụm lưu lại một vòng dấu răng.

Hành động của nàng cùng con mèo nhỏ thực giống nhau trực tiếp làm Thẩm Mộc Bach bật cười.

Nguyễn Du Du tựa hồ nghe thấy nam nhân đối diện trầm thấp mà cười một tiếng, khi nàng ngẩng đầu nhìn hắn lại có vẻ mặt lạnh nhạt. Nguyễn Du Du không rảnh mà quan tâm hắn, cắn một miếng kem màu hồng, hương vị bơ cùng dâu tươi mát tràn đầy khoang miệng. Cảm giác kem lạnh theo yết hầu chảy xuống bụng trộn lẫn cùng lẩu cay vừa ăn như tạo ra một lễ rửa tội trong dạ dày, quả thực không còn gì sảng khoái hơn.

Đôi mắt đen của Nguyễn Du Du cong cong như trăng non.

Thẩm Mộc Bạch vừa thấy biểu tình này của nàng liền biết nàng đối với kem có bao nhiêu vừa lòng.

Tầm mắt nàng rũ xuống cắn từng ngụm từng ngụm kem, phát hiện phía dưới có cuống trứng giòn giòn nàng lại cắn một ngụm. Thẩm Mộc Bạch cũng không biết kiên nhẫn của hắn từ nơi nào tới thế nhưng có thể đợi nàng đem kem ăn xong.

"Ăn no chưa?" Hắn quan tâm dò hỏi một câu.

Nguyễn Du Du sờ sờ bụng: "Đã ăn no, Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa em đi ăn."

Người ta nói "Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn" nàng đây là "Trộm kiếp phù du bà bữa ăn ngon" tuy rằng nàng cũng không biết vì sao mình xuyên đến trong sách, nhưng hôm nay nàng có thể ăn bánh kem, ăn lẩu cay, kem nên đã không còn gì hối tiếc có thể rời đi.

"Chúng ta hiện tại đi đâu?"

Thẩm Mộc Bạch đứng lên "Về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, chiều tối liền đi bệnh viện."

Từ trong tiệm lẩu đi ra có một chiếc Bentley đi đến của xe mở ra, Lưu An từ bên trong đi ra "Tiên sinh tất cả đồ đạc đều để ở cốp xe."

Thẩm Mộc Bạch đem chìa khóa chiếc xe thể thao đưa cho Lưu An "Cậu đi chiếc xe kia trở về."

Nguyễn Du Du đi theo Thẩm Mộc Bạch ngồi vào ghế phụ chiếc Bentley mới phát hiện xe vẫn luôn mở điều hòa, không khí thập phần mát mẻ.

Nàng cài xong đai an toàn ôm theo túi xách lưng tựa vào ghế, bây giờ đúng là thời gian nghỉ trưa hơn nữa vừa ăn no trong xe không khí lạnh lạnh thực thoái mái, Nguyễn Du Du có chút mệt mỏi.

Xe vững vàng dừng ở gara, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du.

Nàng ngủ thật sự sâu, nàng ôm cái túi xách mới mua lưng tựa vào ghế đầu có chút nghiêng, lông mi an tĩnh rũ xuống, thân thể theo hô hấp nhẹ nhành mà phập phồng lên xuống, cánh môi hồng nhuận no đủ hơi hơi câu lên.

Nàng ngủ thập phần ngoan ngoãn.

Thẩm Mộc Bạch đang do dự có nên đánh thức nàng hay không, phía phụ cận vừa lúc có xe khác khởi động làm nàng bừng tỉnh.

Lông mi như cánh bướm bị chấn kinh nhấp nháy hai cái, hai mắt chậm rãi mở ra.

Thẩm Mộc Bạch phát hiện mắt nàng mở ra hơn nửa ngày mới ngơ ngác qua sang nhìn chằm chằm mặt hắn,qua chừng hơn hai ba phút nàng mới "A" một tiếng "Thẩm tiên sinh, chúng ta về nhà rồi à?"

Thẩm Mộc Bạch "Ừ" một tiếng rồi xuống xe sau đó mở cốp lấy đồ đạc bên trong ra ngoài.

Nguyễn Du Du đem túi đeo trên lưng cũng tới hỗ trợ.

Rất nhiều túi nhìn qua có vẻ là quần áo, trang sức còn có đồ trang điểm gì đó, trên tay hai người đều là túi đi thang máy lên lầu.

Thang máy trực tiếp đến cửa căn hộ, Thẩm Mộc Bạch dùng vân tay mở cửa hai người cùng tiến vào phòng đem đồ đạc trên tay đều ném trên mặt đất.

Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thẩm Mộc Bạch chỉ chỉ một căn phòng đang đóng cửa nói: "Đây là phòng ngủ của tôi." Lại chỉ căn phòng bên cạnh "Đây là thư phòng."

Hắn đi tới hai bước đẩy một căn phòng có cánh cửa khép hờ "Đây là phòng ngủ của em chưa được dọn dẹp tốt lắm, em nếu là thích cái gì nói với tôi, tôi sẽ bảo Lưu An cho người chuẩn bị."

Nguyễn Du Du ở cửa nhìn thoáng qua căn phòng, căn phòng này hẳn là mới được bố trí xong,giấy dán tường là màu xám nhạt, giường, tủ đầu giường, tủ quần áo đều là màu đen, phong cách cùng phòng khách đen trắng thống nhất, nhưng vật phẩm trên giường lại là màu hồng nhạt mặt trên còn có mèo kitty, hẳn là vội vàng chuẩn bị cho nàng.

Xem ra Thẩm Mộc Bạch một mình ở nơi này cũng không có ở cùng người nhà.

"Cảm ơn anh Thẩm tiên sinh, em nếu nghĩ muốn cái gì sẽ nói cho anh."

Nàng cũng không biết nguyên chủ yêu thích cái gì, nếu cụ thể muốn cái gì có thể tự nói cho hắn, hiện tại quan trọng nhất là đem bùa đuổi quỷ vẽ tốt, vừa rồi trong một đống đồ có một cái túi có ký hiệu của Đạo gia chắc là Lưu An mua cho nàng dụng cụ vẽ bùa chú.

Mới vừa đem cái túi kia lôi ra, thanh âm trầm thấp lãnh đạm của Thẩm Mộc Bạch lại truyền đến "Trước đi tắm rửa lại nghỉ ngơi một lát, đồ vật này kia để đó sau khi đi bệnh viện về lại chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top