Chương 3

Chương 3

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng quần tây đen bước tới, kéo cửa xe thể thao nói: " Tiên sinh, tất cả đều sắp xếp xong."

Nguyễn Du Du xuống xe, theo Thẩm Mộc Bạch cùng nam tử trẻ tuổi bước vào Cục Dân Chính.

Bởi vì đã được sắp xếp qua nên bọn họ không cần xếp hàng, nộp phí kiểm tra sức khỏe, làm thủ tục chỉ cần trực tiếp chụp ảnh, kí tên lãnh sổ hồng.

Nguyễn Du Du mở ra giấy kết hôn, trên phông nền đỏ thẫm hai cái đầu hơi hơi hướng về đối phương dựa vào nhau, thoạt nhìn thật giống một đôi vợ chồng mới.

Thế nhưng cứ như vậy đã kết hôn!!!

Nếu như cuộc sống của nàng, khẳng định sẽ không làm qua loa như vậy. Nhưng đây đều là cốt truyện trong sách, là sự lựa chọn của nguyên chủ nàng không thể tùy ý sửa đổi. Nàng rất nhanh sẽ rời đi, cuộc sống của nguyên chủ vẫn phải tiếp tục.

Ngyễn Du Du yên lặng thở dài, đem giấy kết hôn bỏ vào túi xách trên lưng đi the Thẩm Mộc Bạch ra khỏi Cục Dân Chính.

"Hiện tại đi chỗ nào?" Nguyễn Du Du hỏi

"Mang em đi bệnh viện..." Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng lại ở cái kẹp plastic trên đỉnh đầu nàng, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại, sửa lời nói: "Trước mang em đi mua sắm sau đó sẽ đi thăm gia gia. Em có hay không muốn cái gì.... Quà sinh nhật."

Muốn lễ vật Nguyễn Du Du mắt sáng lên.

Nàng nếu muốn rời đi thân thể này, cần phải dùng một lá bùa đuổi quỷ, bùa nàng chính mình sẽ vẽ, nhưng chính là nàng không biết đi nơi nào mua giấy vàng cùng chu sa.Ở thế giới nàng sống tuy rằng nàng sẽ vẽ vô số lá bùa chú, nhưng giấy vàng và chu sa đều là cha mẹ chuẩn bị tốt cho nàng dùng.

Nguyễn Du Du ngẩng đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch: " Nghĩ muốn cái gì đều có thể phải không?"

Trợ lý Lưu đứng một bên có chút lo lắng, Thẩm Mộc Bạch đối với nữ nhân biểu hiện không phải giả, không ít mỹ nữ cầu tiền tài đầu bị hắn cự tuyệt một cách vô tình. Hiện tại vị phu nhân mới nhậm chức này chẳng lẽ nghĩ công phu sư tử ngoạm, chỉ sợ sẽ chết rất thê thảm.

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn Nguyễn Du Du.

Thiếu nữ đầu hơi ngẩng, mắt hạnh tròn tròn đen bóng, thanh âm mềm mại, giống như con mèo nhỏ hướng chủ nhân muốn cá khô nhỏ.

Ngón tay Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng nắn vuốt, thanh âm trầm thấp bình tĩnh: "Em nghĩ muốn cái gì?"

Đôi mắt Nguyễn Du Du sáng lấp lánh, mấy ngón tay dựng thẳng lên hưng phấn mà liệt kê: " Em muốn chu sa, giấy vàng, bút lông,...."

"Cái gì?" Thẩm Mộc Bạch thật sự có chút hoài nghi chính mình nghe nhầm.

Ngón tay Nguyễn Du Du bấu bấu vào nhau, chần chờ một chút thanh âm cũng thấp hơn: " Chính là đồ dùng để vẽ bùa chú. Không được nói, em chính mình sẽ tự đi tìm...." Tuy rằng nàng cũng không biết nên đi nơi nào mua nhưng sẽ lên mạng tìm tòi một chút, có lẽ trên mạng có thể có manh mối.

Thẩm Mộc Bạch vốn nghĩ rằng nàng sẽ muốn phòng ở, siêu xe hay kim cương gì gì đó, lại không nghĩ tới nàng thế nhưng muốn giấy vàng, chu sa cùng bút lông. Nhớ tới nàng hỏi thăm chuyện của "Nguyễn đại sư", con ngươi đen nhánh của hắn hiện lên một tia nghi hoặc: "Lưu An, đi mua cho cô ấy một bộ đồ dùng để vẽ bùa."

Lưu An mắt trợn tròn ngây ngốc mà gật gật đầu, thấy Thẩm Mộc Bạch không có phân phó gì khác mới lái xe của mình rời đi.

Thẩm Mộc Bạch mang theo Nguyễn Du Du đi khu thương mại cao cấp nhất của Yến Thành

Nguyễn Du Du tò mò nhìn đông nhìn tây. Thân thể nàng vốn không tốt khi học cao trung cũng chỉ đi học được một ngày, trên cơ bản nàng rất ít khi ra khỏi cửa càng đứng nói tới khu mua sắm đi dạo. Mọi món đồ của nàng đều là người của cửa hàng mang đến tạn nhà cho nàng lựa chọn.

Khu mua sắm trong tưởng tượng của nàng nhốn nháo, nhộn nhịp mà khu mua sắm này lại trống vắng nhìn qua cũng không thấy có mấy người khách.

Thẩm Mộc Bạch trực tiếp mang nàng đến quầy chuyên kinh doanh đồng hồ nói: " Em chọn một cái đi."

Nguyễn Du Du nhìn thoáng qua, liền hiểu ra vì sao khu mua sắm này lại vắng người, cái đồng hồ trước mặt nàng cũng phải 50 vạn trở lên.

Hai người đứng quầy trang điểm tinh tế đi lên đón, Thẩm Mộc Bạch vẫy vẫy tay, hắn từ trước đến nay không thích nữ nhân đến quá gần.

Một trong hai người nhìn Thầm Mộc Bạch một thân quần áo đơn giản mà cao quý, lui lại mấy bước đứng xa xa nhìn lại.

Nguyễn Du Du tràn đầy hứng thú lựa lựa chọn chọn, trước kia nàng đều là xem mẫu mã trên sách hiện tại nhìn hiện vật mà lựa chọn, thật là hai cái thể nghiệm khác nhau

Lại nói tuy là hai cái thế giới song song nhưng các vật phẩm lại giống nhau. Mấy cái này trước kia nàng cũng không thích, trong sách chụp quá hoa lệ. Nhưng khi nhìn hiện vật lại có mấy cái thực hợp ý nàng.

Nguyễn Du Du nhìn cũng tương đối nên chọn một cái, Thẩm Mộc Bạch đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi nàng.

Hai vị tỷ tỷ đứng quầy cũng lén lút đánh giá bọn họ.

Nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, một thân quần áo đơn giản, hưu nhàn, hắn mũi cao thẳng, đường cong cằm sắc bén, tóc đen nhanh dừng lại trên mi mắt, chỉ an tĩnh mà đứng nơi đó cũng có cảm giác đặc biệt ưu nhã, lười biếng, giống như quý tộc từ trong tranh bước ra.

Một người như vậy so với người mẫu của thương hiệu các nàng còn anh tuấn hơn.

Tiểu cô nướng bên người hắn tuổi còn nhỏ, trên người áo thun cùng váy nửa người thoạt nhìn không tồi, nhưng là kẹp tóc plastic trên đầu cùng với túi xách trên lưng lại làm bại lộ bản chất nghèo khó của mình.

Hai tỷ tỷ đứng quầy liếc nhìn nhau, cười nhạo một tiếng lại thấp giọng nghị luận

Thẩm Mộc Bạch không có nghe được họ nghị luận cái gì, thấy tiểu cô nương kia đã chọn được một cái, ngón trỏ đặt trên tủ kính di qua di lại lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, ngón tay cũng cuộn tròn lại.

"Làm sao vậy?" Thẩm Mộc Bach cúi đầu nhìn đồng hồ nàng chọn, hơn 150 vạn "Nếu là không quyết định được thì liền mua tất cả mấy cái em thích."

Nguyễn Du Du mấp máy miệng, quay đầu nhìn về phía hai nhân viên của cửa hàng nói: " Ta không phải tiểu tam do hắn bao nuôi."

Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên sắc bén.

Hai nhân viên kia sửng sốt một chút, cười cười xấu hổ nói: "Đúng, đúng, không ai nói ngài là tiểu tam."

Nguyễn Du Du mở túi đeo lấy ra giấy kết hôn lại nói: " Chúng ta hôm nay mới kết hôn."

Nhân viên kia trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn nói: "Vậy thật là chúc mừng ngài."

Ngón tay Nguyễn Du Du vuốt vuốt giấy kết hôn, bỏi vì dùng sức khớp xương có chút trở nên trắng.

Nàng chư từng có hặp qua sự việc như thế này.

Hôm nay ở Chu gia mọi ngươi có nghị luận hay là hai nhân viên trước mắt này khinh thường, đều làm nàng cảm thấy đây cũng có thể là nguyên nhân khiến cho tính cách của nguyên chủ dần dần trở nên vặn vẹo.

Nghĩ đến sau khi chính mình rời đi, nguyên chủ sẽ đi theo cốt truyện đi về hướng hủy diệt chính mình, tâm tình Nguyễn Du Du nhất thời trầm xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, khóe mắt liền đỏ lên, thanh âm còn mang chút ủy khuất: "Các nàng ở bên kia nghị luận em lớn lên xấu, nhìn ăn mặc nghèo khó như vậy còn có thể đi làm tiểu tam."

Thẳm Mộc Bạch không có nghe được hai người kia nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình xấu hổ cùng chột dạ hắn liền biết Nguyễn Du Du nói không sai. Mặt hắn không biểu tình gì nhìn hai nhân viên quầy kia, trong mắt lạnh léo làm cho hai nhân viên kia rùng mình một cái, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt sắp không giữ được.

Nguyễn Du Du kéo kéo góc áo của Thẩm Mộc Bạch: "Em không thích cửa hàng này, không mua ở nơi này nữa."

Thẩm Mộc Bạch gật gật đầu, thấy tiểu cô nương bên cạnh biểu tình có chút uể oải, sờ sờ đầu trấn an nàng: "Đi cửa hàng khác. Em nghĩ mua cái gì liền mua cái đó."

Khu trung tâm thương mại này vốn dĩ không có mấy khách hàng, động tĩnh bên này đã sớm gây chú ý, một vị giám đốc dáng người có chút béo chạy tới: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hai vị nghĩ mua cái gì, ta.... Thẩm, Thẩm đại thiếu gia!"

Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch mang theo sự khinh thường quay đầu lại nhìn hai nhân viên kia, trầm giọng nói: "Đem cái cửa hàng này đuổi đi, về sau khu múa sắm này không cho phép xuất hiện bất cứ vật phẩm nào của thương hiệu nào xuất hiện."

Hai nhân viên kia kinh ngạc mà há to miệng, vị giám đốc kia mặt đầy mồ hôi lạnh khong lưng: "Được , được, tôi lập tức liền xử lý."

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu hỏi Nguyễn Du Du: "Muốn đi của hàng nào?"

Bởi vì sự kiện kia nen giờ Nguyễn Du Du cũng không còn hứng thú đi mua sắm.

Nàng nâng tay tùy tiện chỉ chỉ: "Nhà này năm nay mới vừa đưa ra thị trường một cái đồng hồ màu đen, xung quanh mặt đồng hồ đính sáu mươi tám viên kim cương, nhà kia mùa xuân có một cái túi đeo màu trắng có hoa anh đào, nhà kia có cái kẹp tóc hình pháo hoa,..."

Nàng nhìn lại áo thun trên người mình, quần áo cùng giày đều là Chu gia chuẩn bị, đi gặp Thẩm lão gia đồ vừa mua kia là đủ rồi: "Mua vậy thôi."

Nhìn nàng mua đồ giống như gọi đồ ăn ở nhà hàng, ánh mắt Thẩm Mộc Bạch trầm thêm vài phần. Hắn lấy tấm thẻ màu đen từ trong ví tiền đưa cho vị giám đốc kia: "Theo lời nói của cô ấy mua."

Thẩm Mộc Bạch mang theo Nguyễn Du Du đi đến phòng dành cho khách quý, một lúc sau giám đốc béo kia mang đồ đã mua chạy trở lại.

Khu mua sắm này chính là sản nghiệp của Thẩm gia, Thẩm đại thiếu gia giá lâm ba cửa hàng kia đều tặng lễ vật nhỏ, cửa hàng động hộ tặng một chiếc khuy áo bằng kim cương, cửa hàng trang sức tặng kẹp cà vạt, cửa hàng bán túi xách kia tặng một chiếc ví tiền nhỏ.

Nguyễn Du Du đem thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, cùng tiền lẻ đều để vào ví tiền mới, đem cái túi trên vai lấy xuống lấy tất cả đồ bên trong đổi sang túi xách mới, cái kẹp plastic trên đầu cũng đổi cái mới mua thay thế.

Ở trong phòng của khách quý cũng có gương, Nguyễn Du Du nhìn bản thân một lượt từ trên xuống dưới cảm thấy không có gì không ổn, lại hỏi: "Hiện tại đi bệnh viện thăm gia gia sao?"

Thẩm Mộc Bạch lắc đầu: "Trước đi ăn cơm, đến gần tối mới đi bệnh viện. Em muốn ăn cái gì?"

Đôi mắt Nguyễn Du Du sáng lên.

Nàng muốn ăn quá nhiều!!!

Thân thể trước kia không tốt rất nhiều món nàng không thể ăn, giống như bánh kem nhỏ càng đừng nói ăn cay uống lạnh.

"Em muốn ăn cay. Ăn lẩu cay!"

Trời nóng ăn lẩu??? Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch giật giật nhưng nhìn vẻ mặt tiểu cô nương này chờ mong cùng hưng phấn, hắn thật đúng là không có biện pháp cự tuyệt, cũng may hắn biết một tiệm lẩu không tồi.

Hai người từ phòng khách quý ra ngoài nhìn thấy cái cửa hàng kia vài người vây quanh, hai nhân viên kia cúi đầu khóc, trên mặt đều là nước mắt.

Biểu tình của hai người tụ nhiên ra khỏi trung tâm thương mại, chiếc xe thể thao màu xám bạc hướng tiệm lẩu mà đi.

Đã tới giữa trưa, mặt trời có chút chói mắt Nguyễn Du Du giơ tay che chắn.

Nhìn động tác của nàng Thẩm Mộc Bạch có chút hối hận khi lái xe thể thao, buổi sáng lái xe đi Chu gia lúc đó mới mưa xong thời tiết có chút mát mẻ, lúc này lại có chút nóng.

"Mỗi tháng cho am 10 vạn tiền tiêu vặt, tiền chuyển vào thẻ của em hay dùng thẻ phụ của tôi?"

Nguyễn Du Du khẳng định nói: "Chuyển tiền vào thẻ của em." Tiền này vào thẻ ngân hàng của nguyên chủ đó chính là tiền của nguyên chủ. Nếu nàng dùng thẻ phụ của hắn chỉ cần hắn đem thẻ ngừng, vậy thì nguyên chủ một hào đều không có. Không biết trong truyện nguyên chủ lựa chọn như thế nào, hiện tại nàng lựa chọn thì tự nhiên muốn sắp xếp tốt nhất cho nguyên chủ.

"Nếu tiền tiêu vặt không đủ liền cùng tôi nói, đem số thẻ gửi cho tôi. Đúng rồi, trước nhớ kỹ số điện thoại của tôi."

Thẩm Mộc Bạch vừa lái xe vừa đọc một dãy số, Nguyễn Du Du dùng di động của mình ấn số sau đó gọi tiếng chuông điện thoại vang lên liền cắt đứt. Nàng đem số thẻ ngân hàng gửi tới điện thoại của hắn lại đem số điện thoại của hắn lưu lại. Phần tên ghi "Thẩm tiên sinh" nghĩ nghĩ nàng lại lo lắng nguyên chủ tỉnh lại không biết ai là Thẩm tiên sinh lại sửa thành "Thẩm Mộc Bạch"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top