Chương 2
Chương 2
Vòng hào môn của Yến Thành nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, quay đi quay lại ai cũng có một chút quan hệ.
Chuyện Chu gia trước sinh nhật một ngày tìm lại được con gái, chỉ qua một buổi tối người nên biết đều đã biết.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu của Thầm Mộc Bạch đều tức giận ngao ngao kêu lên.
"Cái gì nhận sai con, đây là thấy Chu Dung Dung đến tuổi kết hôn liền vội vàng khẩn cấp tìm đến một cái khác mang tới lừa Thẩm ca!"
"Không cần cái thay thế kia, nhất định phải là Chu Dung Dung, bọn họ nếu không đồng ý cho Thẩm ca chúng ta liền không để yên cho Chu gia."
"Chu gia bất quá chỉ là một cái nhà giàu mới nổi, bùn trên đùi còn chưa có rửa sạch liền dám xem thường Thẩm ca của chúng ta."
"Muốn dùng chim sẻ đổi phượng hoàng Thẩm ca không cần."
Chim sẻ? Phượng hoàng?
Ngón tay Thẩm mộc Bạch để trên bàn khẽ gõ nhẹ nhàng hai cái, chim sẻ có phải chim sẻ hay không còn chưa chắc chắn, nhưng cái gọi là phượng hoàng thì khảng định không phải phượng hoàng. Môi mỏng khẽ gợi lên một tia không rõ ý vị nhàn nhạt cười: "Đi, cấp thiên kim tiểu thư của Chu gia một cái quà sinh nhật."
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch cùng Chu gia có hôn ước, nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn đối với Chu gia cũng rất quen thuộc.
"Đi, đi Chu gia." Mấy chiếc xe thể thao phong cách gào thét tiền vào Chu gia.
Chu Quốc Vượng vẫn luôn lo lắng việc này, sợ rằng hôm nay Thẩm đại thiếu gia tìm tới gây phiền toái, cũng sợ Thẩm gia căn bản là không tiếp thu Nguyễn Du Du. Xa xa thấy Thẩm Mộc Bạch tới, vội vàng cùng Chu Dung Dung nói: "Con mau lên lầu tránh đi."
Chu Dung Dung hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Mộc Bạch mang theo vài người tiến vào.
Thẩm Mộc Bạch thân hình cao lướn, vai rộng chân dài, thân cao mét chín có một tỉ lệ hòa mỹ. Hắn làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, môi hình lược mỏng, nghe nói người như vậy có chút bạc tình. Tóc mái dừng trên mày, đôi mắt đen thuần hiếm thấy, khi nhìn người có chút cảm giác chuyên chú thâm tình.
Chu Dung Dung mặt có chút nóng lên, hai nhà là có hôn ước, nếu hắn không phải phế vật thì thật tốt, nàng hôm nay đã có thể kết hôn.
Thầm Mộc Bạch chân dài thẳng tắp tiến vào đại sảnh, mí mắt đảo quanh sau đó ánh mắt sâu thẳm quét lại đây.
Chu Dung Dung hoảng sợ, không dám dừng lại mang theo mấy khuê mật chạy trốn đi lên phòng ngủ lầu ba.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa dừng lại ở trên người Chu Dung Dung mà đem ánh mắt đạo qua đảo lại tùy ý trong đại sảnh.
Trong đại sảnh rất nhiều người, ở thời điểm ảnh mắt hắn đảo qua nhóm người nhìn lén hắn ánh mắt nhanh chóng đảo đi cùng người bên cạnh nói chuyện nho nhỏ.
Ở trong góc đại sảnh, Thẩm Mộc Bạch liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyễn Du Du.
Nàng an tĩnh mà ngồi ở nơi đó, cùng người chung quanh hết thảy đều không quan tâm rồi lại dương dương tự đắc.
Xung quanh phảng phất như không phải nàng không có cách nào dung nhập vào xã hội thượng lưu mà là người xung quanh không thể khiến cho nàng chú ý.
Biểu tình của nàng chuyên chú mà hưởng thụ bánh kém Black Forest, đối với nàng mà nói một đĩa anh đào so với một phòng các phu nhân còn quan trọng hơn nhiều.
Thầm Mộc Bạch nhìn nàng nuốt anh đào khóe môi kéo lên, đôi mắt hơi cong một chút, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được nàng đối với bánh kem cỡ nào vừa lòng.
Chu Quốc Vượng bước nhanh lên đón, cười nói: " Mộc Bạch tới rồi."
Ngô Trung Trạch nhanh tay nắm lấy cánh tay Chu Quốc Vượng, thiếu niên trẻ tuối tuấn lãng nhưng tươi cười trên mặt có chút dữ tợn: "Chu thúc, Thẩm ca đã tới, Chu Dung Dung đâu?"
Trên cánh tay hắn lực đạo có chút lớn, gương mặt Chu Quốc Vượng run rẩy một chút, hắn thật đúng là có chút sợ đám phú nhị đại này nháo lên thu lại không được. Nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng luyến tiếc nữ nhi gả gả cho Thẩm Mộ Bạch.
"Dung Dung cùng bằng hữu ở trên lầu đấy, Mộc Bạch , cháu còn chưa có gặp qua Du Du đâu."Chu Quốc Vượng hướng tới Nguyễn Du Du vẫy tay: "Du Du, tới đây."
Thẩm Mộc Bạch cùng mấy phú nhị đại ăn chơi trác táng theo Chu Quốc Vượng nhìn về phía Nguyễn Du Du, người trong đại sảnh đều âm thầm chú ý động tĩnh của bọn họ. Thấy cái thế thân của Chu Dung Dung phải cùng Thẩm đại thiếu gia gặp mặt tất cả đều hưng phấn cả lên, nhất thời không khí trong đại sảnh trở nên thập phần vi diệu.
Nguyễn Du Du ngước mắt nhìn lại.
Thẩm Mộc Bạch phát hiện nàng có một đôi mắt hành rất xinh đẹp, tròn tròn, đảo qua đảo lại như con mèo nhỏ tò mò nhìn xung quanh.
Nguyễn Du Du rất là tiếc nuối nửa cái bánh kem còn lại, đặt qua một bên dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, đứng dậy đi đến bên người Chu Quốc Vượng. Có thể làm Chu QUốc Vượng giới thiệu nàng hẳn là Thẩm đại thiếu gia tới rồi.
"Du Du, đây là Thẩm Mộc Bạch, con có thể kêu Mộc Bạch ca ca." Chu Quốc Vượng nói xong còn khoa trương mà cười một tiếng: "Ai nha, Trương tổng tới rồi, ta phải đi chiêu đãi một chút, các con tùy ý."
Chu Quốc Vượng rời đi lưu lại Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch, Ngô Trung Trạch cùng mấy phú nhị đại.
Ngô Trung Trạch ôm cánh tay, ánh mắt mang theo dò xét nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du.
Tiểu cô nương này cùng tuổi với Chu Dung Dung bởi vì sinh hoạt khó khăn làn da có chút thô ráp. Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ngũ quan của nàng thập phần tinh xảo, khuôn mặt lớn hơn bàn tay mọt chút, mắt hạnh tinh lanh, môi no đủ hồng nhuận. Khi mở miệng thanh âm cũng mềm mại: " Thẩm tiên sinh, xin chào."
Ngô Trung Trạch nhướng mày: " Như thế nào không kêu ' Mộc Bạch ca ca'?"
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch mang theo cảnh cáo mà nhìn Ngô Trung Trạch, nói: " Thẻ căn cước có mang theo không?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn so với nàng cao hơn nhiều, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt đen tuyền khi nhìn kỹ mà nói sẽ phát hiện trong mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì, cả người phát ra sự lạnh nhạt xa cách.
"Ở trên lầu."
"Đi lấy."
Nguyễn Du Du không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng lần đầu tiên gặp mặt nàng không nghĩ chọc giận hắn, miễn cho sau khi mình rời đi lại mang lại phiền toái cho nguyên chủ. Nàng thuận theo đi lên lầu, đến lúc mở cửa mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch đi theo phía sau nàng.
Nguyễn Du Du chần chờ quay đầu lại nhìn hắn.
Thẩm Mộc Bạch cánh tay dài duỗi ra, vòng qua nàng cầm then cửa mở ra: "Đem đồ vật của em đều mang đi."
"A" Nguyễn Du Du hoài nghi chính mình nghe nhầm, ý tứ của hắn giống như hiện tại liền đem nàng rời khỏi Chu gia, nhưng dựa theo cốt truyện trong sách phải qua mấy ngày nữa nàng mới có thể cùng Thẩm Mộc Bạch kết hôn, đương nhiên hai người không có làm hôn lễ, chỉ lãnh giấy kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch rũ mắt nhàn nhạt mà liếc nàng một cái: "Chỉ mang thẻ căn cước cũng được, sau lại cho người mang đồ vật của em qua."
Bây giờ Nguyễn Du Du đã hiểu ý tứ của hắn.
Ở tại Chu gia mấy ngày hiện tại liền rời đi, cũng không có nhiều đồ. Nàng đem di động bên cạnh gối đầu cùng ví tiền đều thu vào túi xách đeo trên vai "Xong rồi."
Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch, hai người đi xuống lầu lập tức đi xuyên qua đám người đi ra ngoài cửa.
Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến vẫn luôn lặng lẽ chú ý hai người, thấy bọn họ rời đi hai người liếc nhau đều cảm thấy vừa may mắn vừa nghi hoặc.Mặc kệ Thẩm đại thiếu gia vì cái gì nhanh như vậy đã tiếp nhận Nguyễn Du Du, chỉ cần hắn không có nháo lên, Dung Dung nhà bọn họ liền an toàn.
Thẳng đến khi Nguyễn Du Du ngồi vào ghế lái phụ, Ngô Trung Trạch cùng mấy cái phú nhị đại khác mới hồi phục lại tinh thần đuổi tới: "Thẩm ca, đây là..."
"Mấy người chính mình về đi, ta còn có việc."
Chiếc xe thể thao màu xám bạc mạnh mẽ lao tới đường lớn. Nguyễ Du Du bị một lực đẩy cường đại đẩy cả người dán lên ghế, thiếu chút nữa ngừng hô hấp, nàng nhìn cây cối ven đường lướt qua thật nhanh yên lặng kéo dây an toàn thắt lại.
Vào tuyến đường chính xe thể thao màu xám bạc liền chậm lại.
Buổi sáng vừa mới mưa to trong không khí còn mùi bùn đất nhàn nhạt, hương vị này Thẩm Mộc Bạch cũng không thích.
Thân mình Nguyễn Du Du đột nhiên hướng tới bàn điều khiển, tóc dài xõa tung dừng lại trên cánh tay Thẩm Mộc Bạch, sợi tóc tinh tế, mềm mại làm cho cánh tay hắn có chứt ngứa.
Đôi mắt hắn nhàn nhạt rũ xuống nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt nàng dừng lại ở đồng hồ đo tốc độ nhìn thoáng qua, sau đó lại rụt trở về đoan đoan chính chính ngồi ở ghế phụ, nhìn biểu tình của nàng giống như thở dài nhẹ nhõm.
Nàng hẳn là buổi sáng mới tắm xong trên người còn mang theo mùi sữa tắm tươi mát dường như còn thoang thoảng mùi chocolate thơm ngọt, trong nháy mắt hòa tan trong không khí có vị của bùn đất làm cho Thẩm Mộc Bạch nhớ tới nàng vừa ăn bánh kem.
"Nhìn cái gì?" Thanh âm của Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh không phập phồng nghe không ra hỉ nộ.
Nguyễn Du Du quay đầu nhìn hắn một cái, đường cong cằm sắc bén, màu sắc của môi tương đối nhạt, đôi mắt đen nhìn thẳng phía trước.
"Xem tốc độ xe." Nguyễn Du Du vừa rồi đã thấy được, đồng hồ đo tốc độ là 60 vừa vặn không nhanh không chậm. Khi rời khởi biệt thự Chu gia nàng còn tưởng rằng muốn đua xe, không nghĩ tới hắn vẫn là cái công dân tuân thủ pháp luật.
"Không cần tăng tốc." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ lại nghiêm trang mà bỏ thêm một câu: "Cũng không cần lái xe khi say rượu."
Thẩm Mộc Bạch nhẹ giọng cười nhạo nhưng lại không có mở miệng phản đối.
Hai tay Nguyễn Du Du nhẹ nhàng nhéo 2 quai túi xách, nhớ tới buổi sáng sớm gọi điện thoại tất cả đều không tồn tại chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh có biết Nguyễn đại sư của Yến Thành không?"
"Cái gì Nguyễn đại sư?"
"Nguyễn Hàm Chương, hắn là đại sư vẽ bùa chú, hắn vẽ bùa cực kỳ linh nghiệm, một cái bùa chú bình an cao cấp cũng phải bán 100 vạn."
Bùa chú? Thẩm Mộc Bạch nhíu mày một chút, tiểu cô nương này thế nhưng tin mấy thứ này " Chưa từng nghe qua."
"A..." Mặc dù đã sớm đoán được kết quả như thế nhưng Nguyễn Du Du vẫn có chút uể oải.
Số điện thoại của nàng cùng cha mẹ đều không tồn tại, Thẩm Mộc Bạch không có nghe nói qua cha nàng, phải biết rằng cha nàng ở Yến Thành cực kỳ nổi danh.
Đồng dạng nàng đối với gia đình hào môn của Yến Thành cũng hiểu biết tương đối, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có nghe nói qua Thẩm Mộc Bạch, Chu Quốc Vượng. Hôm nay ở tiệc sinh nhật của Chu gia một người nàng cũng không quen biết.
Xem ra bọn họ thật là hai cái thế giới song song.
Xe thể thao ngừng lại trước đèn đỏ ở giao lộ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu liến Nguyễn Du Du một cái.
Tiểu cô nương nửa đầu rũ xuống, ngón tay vô thức nhéo nhéo quai đeo túi xách, môi hồng no đủ nhẹ nhàng mấp máy, ánh mắt mờ mịt, nắng ngày hè chiếu lên mặt nàng, lông mi ở mí mắt hạ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ.
"Em muốn tìm cái gì Nguyễn đại sư, tôi giúp em hỏi thăm một chút."
Nguyễn Du Du "Ừ" một tiếng, nàng đã không ôm hy vọng, phỏng chừng Thẩm Mộ Bạch cái gì cũng không hỏi thăm được, bất quá nàng vẫn lễ phép trả về một câu: "Cảm ơn anh, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mộc Bạch không mở miệng nữa, dư quang nơi khóe mắt nhìn thoáng qua tiểu cô nương bên cạnh tóc dài bị gió thổi bay bay, đỉnh đầu dùng một cái kẹp tóc cố định, cái kẹp nhìn qua là đồ giá rẻ, đá đính cũng bị rơi rớt mất.
Hai người cũng không nói chuyện cho đến khi xe thể thao dừng lại.
Nguyễn Du Du tưởng rằng hắn đem nàng về nhà trước, không nghĩ tới hắn trực tiếp mang nàng tới cửa Cục Dân Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top