Chương 170 : Ám sát lúc nửa đêm (H+)


Trước đó, Hà Ý Nhiên vẫn luôn biết rõ mấu chốt của chiến sự hai nước sắp tới nằm ở trên người của nam nhân nhà mình, cho dù là phe đối địch hay đám người Đột Quyết, ai cũng muốn đánh chủ ý lên Phó Thần, muốn dùng mọi thủ đoạn để ngăn chặn lần này hắn có thể đích thân xuất chinh, nhưng y thật sự là không ngờ rằng, đối phương lại có thể lớn mật đến như vậy, nơi này là kinh thành Đại Hạ, dưới chân của thiên tử, vậy mà bọn chúng cũng dám hành động không hề kiêng kỵ gì, đêm nay lần nữa y lại được chứng kiến tận mắt cảnh tượng "giặc" vào tận nhà!

Nửa đêm gà gáy canh hai, khi cả kinh thành chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, đâu đó chỉ còn âm thanh gió thu cuốn lá khô rơi, vang lên âm thanh xào xạc trên mặt đất lạnh.

Đột nhiên mấy chục tử sĩ mặc y phục dạ hành, che kín mặt mũi, cầm đao kiếm sắc bén lao vào Húc vương phủ.

"Giết người rồi, bớ người ta, giết người rồi ——!!!".

Một cận vệ dường như đã đợi từ lâu, cho nên chỉ vừa thấy động tĩnh đã cầm chiêng ra vừa gõ vừa hô.

Hoắc Sinh cầm đao, lưng dựa vào tường, dáng vẻ lười biếng, bên cạnh là hai mươi mấy cận vệ và hộ viện, cả đám im lặng nhàn nhã dõi theo động tĩnh của đám người không mời mà đến lúc nửa đêm, trước đó hắn đã sớm an bài người, nếu phát hiện có động tĩnh gì lạ thì cứ gõ chiêng trống thật lớn lên "dằn mặt" đối phương.

Mấy chục tử sĩ vừa rồi vốn còn chưa kịp đột nhập được vào hậu viện của vương phủ: "....".

Tử sĩ của Minh đế và Thái tử : "....".

Vừa nghe thấy động tĩnh, hạ nhân hậu viện của vương phủ đã lập tức đổ xô ra khỏi phòng, người thì cầm dao chặt củi hay dao thái rau tìm vội ở trong bếp ra, người thì cầm chổi và gậy gộc, không ai bảo ai đều cùng lao hết về tòa viện tử sát cạnh bên chính viện của vương phủ.

"Vương phi, Hà tiểu công tử, Tiểu thế tử, Thái tôn điện hạ đừng sợ! Chúng ta đến —— cứu giá!!!".

Phó Thần đã nhận ra động tĩnh từ lâu, hắn đánh thức Hà Ý Nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, dặn dò y đưa Hà Thư, Bánh Bao và Xuyên nhi tập trung lại chính viện, nếu hắn chưa quay lại thì tuyệt đối đừng ra ngoài.

Hiện tại, Hà Ý Nhiên đang ôm Bánh Bao và Xuyên nhi ở trong lòng, nhìn đám người Cát thúc, Nguyên thẩm và các cô nương thanh lâu lúc trước cầm "vũ khí" lao tới "cứu giá" ở trước mặt.

Y rất cảm động!

Cho tới khi, thấy cái thau hót rác ở trong tay của một cô nương, khóe môi của y không ngừng giật giật, đáy mắt vặn vẹo.

Này —— có thể đánh ai được sao?

Cô nương trước mặt tên Tiểu Thúy, nhận thấy ánh mắt của Hà Ý Nhiên, nàng xấu hổ cười, giọng lí nhí đáp. "Vì không kịp... tranh giành dao và gậy với người khác, hơn nữa cây cối trong vương phủ lại quá lớn không thể —— nhổ lên được! Nô tỳ chỉ đành dùng thứ này thay thế! Nhưng Vương phi đừng thấy nó chỉ là cái hót rác, thực ra hiệu quả cũng tốt lắm! Nếu có tặc xông vào chúng ta có thể dùng nó dọn luôn "rác" vào thùng! ".

Hà Ý Nhiên : ".....".

Hà Thư : "....".

Bánh Bao : "...."

Xuyên nhi : "....".

Mấy chục tử sĩ bất ngờ đột nhập vào vương phủ lúc nửa đêm là có ý định khiến Phó Thần và cận vệ của vương phủ trở tay không kịp, nhưng không ngờ rằng, trở tay không kịp lại bọn chúng, thật sự là cũng không ngờ Húc vương phủ lại đã đề phòng và sắp xếp người canh gác cẩn mật đến như này.

Hơn nữa, còn mười mấy ám vệ của Minh đế và Thái tử sắp xếp ở bên ngoài, trong vương phủ cũng có đến mấy chục cận vệ và hộ viện, cả đám tử sĩ không kịp trở tay, bị giết gần hết.

Trong đó có một kẻ vốn dĩ chỉ bị thương, vừa định nhân cơ hội hỗn loạn để chạy trốn ra bên ngoài thì đột nhiên bị cản lại bước chân, trên bờ tường lớn của vương phủ trước mặt, hóa ra, có một nam nhân từ nãy tới giờ vẫn đứng yên bất động, lúc này vạt áo hắc y trên người của nam nhân khẽ lay động trong gió đêm, hai tay hắn nhàn nhã vòng ở trước ngực, hắn không tham chiến mà chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn tất cả.

"Đêm nay, Linh thừa tướng đúng là đã dồn hết vốn liếng, một khi đã muốn đến  vương phủ của ta làm khách như vậy, thì không nên rời đi nữa." Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, chỉ khiến gã tử sĩ đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Bàn tay của Phó Thần đột ngột tung ra một chưởng, uy lực dường như phá không mà đến, cơ thể của gã tử sĩ vừa định cử động để chạy trốn thì đã lập tức đoạn hơi thở nằm tại chỗ trên mặt đất dưới chân.

"Đại soái! Chỉ còn lại bốn người, đã bị chúng ta khống chế, thuộc hạ để người đánh vỡ hàm của bọn chúng để tránh việc tự sát...". Hoắc Tư lau vội vết máu trên mặt tiến đến bẩm báo.

"Cứu mạng ——— !!!".

Bỗng nhiên tiếng hét thất thanh từ phía hậu viện vang lên, Hoắc Tư trợn to mắt thầm nghĩ trong lòng, không ổn rồi! Dương đông kích tây, đám tử sĩ này chia làm hai là muốn lấy mạng của phu nhân và tiểu thế tử.

Hoắc Tư sắc mặt trở nên tái mét. "Đại soái! Phu nhân ngài ——".

Hắn mấp máy môi nói hết câu với bức tường trống không trước mặt, chỉ vì Đại soái của hắn đã biến mất không một tiếng động.

"Mau cứu viện! Ở hậu viện nhanh lên!!". Giọng của Hoắc Sinh đột ngột gào lên, giống như muốn chọc thủng nóc nhà.

Phó Thần chỉ cần cái chớp mắt đã xuất hiện ở chính viện, nhưng không ngờ rằng, hắn nhìn thấy tức phụ nhà mình đang cầm ——  xẻng trong tay, lúc này Hà Ý Nhiên cùng với Cát thúc đánh chặn mấy tên tử sĩ áo đen ở phía trước, phía sau Cung thẩm, Nguyên thẩm và các cô nương dùng hót rác gõ liên hồi lên mấy "thi thể" đã hôn mê bất tỉnh từ đời nào.

Thực ra, cảnh tượng trước mắt này đã rất lâu rồi hắn không được chứng kiến lại!

Phó Thần nhanh chóng tham gia cuộc chiến, quả nhiên là người theo chủ nghĩa sức mạnh!

Chỉ sau vài chiêu là hắn đã dễ dàng khống chế được đám tử sĩ trong sân.

Hà Ý Nhiên thấy chồng nhà mình đến thì lập tức ném xẻng trong tay đi, vừa xách vừa ôm Hà Thư, Bánh Bao và Xuyên nhi vẫn đang mải mê "ăn hôi" lên, cũng không biết là Hà Thư cầm gậy nhặt được ở đâu đó trong tay, còn hai bé con thì dùng tứ chi rắn chắc đánh liên tục vào đầu vào mặt mấy "thi thể" vốn không biết là còn sống hay đã chết ở trên mặt đất.

"Tức phụ, không sao chứ?". Phó Thần nhanh chóng xách tiểu cữu, con trai và cháu ngoại nhà vợ của hắn ném sang bên cạnh.

Hai nhóc con này nặng chết người còn đè lên tức phụ của hắn!

Hà Thư : ".....".

Bánh Bao và Xuyên nhi đang mệt như tó, bị ném ra thì bĩu môi.

"Không sao!". Hà Ý Nhiên nở nụ cười an ủi nam nhân nhà mình.

Nhưng lúc này, hai bàn tay nhỏ của y đã siết lại thành quyền.

Trấn Ngọc Trì, ngươi khá lắm !

Hà Ý Nhiên có ngốc hơn nữa cũng đã đoán ra được âm mưu của trận ám sát nhằm vào Phó Thần và chính mình đêm nay.

Phó Thần dùng linh thức theo dõi hành động của đám sứ giả Đột Quyết quốc và Trấn Ngọc Trì, cho nên hắn đã biết được thân phận Tứ vương tử Đột Quyết quốc của gã từ lâu, cũng biết được gã chính là người nắm giữ bước cuối cùng để chế tạo ra hỏa dược.

Không thể không nói, đầu óc của Trấn Ngọc Trì cũng rất thông minh, tuy rằng gã cũng là người hiện đại xuyên qua giống như Hà Ý Nhiên, nhưng gã không có tài năng gì đáng giá để có thể mang lên mặt bàn, gã cũng không biết hành binh đánh trận giống như các vương tử khác trong vương thất Đột Quyết triều, cho nên gã sợ bản thân sẽ không còn giá trị gì để phụ vương và các vị ca đệ kiếp này của gã lợi dụng nữa mà sẽ giết chết gã, vậy nên sau khi dùng bốn năm để nghiên cứu, chế tạo và dâng ra phương pháp làm hỏa dược đơn giản, gã liền giữ lại bước cuối cùng cách chế tạo hỏa dược trong tay, ngoại trừ gã ra thì bất cứ kẻ nào cũng không biết phương pháp này, thậm chí là thân tín dưới trướng gã hay vị phụ vương kia của gã cũng vậy.

Hiển nhiên, Trấn Ngọc Trì cũng đã biết Linh thừa tướng là quân cờ mà phụ vương của gã đã cài ở Đại Hạ gần ba mươi năm từ trước, đêm nay, cũng chính là gã để người liên hệ với Linh thừa tướng cùng phái tử sĩ đến Húc vương phủ để giết phu thê hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên, về phần Linh thừa tướng, sau khi biết trong tay của Hà Ý Nhiên có Hỏa dược với uy lực mạnh mẽ hơn cả thứ trong tay Tứ vương tử và chủ tử của lão, cho nên lão dĩ nhiên là đồng ý hành động, thậm chí là không màng kết quả có thể bị Minh đế tru di cửu tộc cũng phải giết được Hà Ý Nhiên để diệt khẩu, còn Phó Thần chắc chắn cũng phải giết, nếu có Phó Thần ở trên chiến trường dẫn quân và bài binh bố trận thì đại quân Đột Quyết và tam quốc vừa mới liên minh với bọn chúng kia sẽ không có lấy nửa phần thắng.

Vốn dĩ đã từng bị Trấn Ngọc Trì hại chết một lần, cho nên hiển nhiên là Hà Ý Nhiên không nghi ngờ gì khi gã định giết y một lần nữa, chỉ có điều, nếu như gã chỉ phái tử sĩ đến giết một mình y thì có lẽ y sẽ không tức giận đến như vậy, bởi vì bên cạnh y lại có Phó Thần và ba hài tử, nếu đêm nay không phải Phó Thần có mặt trấn trụ vương phủ, cộng với năng lực của mấy người Hoắc Sinh, Hoắc Tư và đám cận vệ, hộ viện khác thì có lẽ đệ đệ Hà Thư, hai bé con Bánh Bao và Xuyên nhi đã ——!

Hà Ý Nhiên không muốn tha cho Trấn Ngọc Trì nữa, trước sau gì cũng phải chết, vậy thì lần này Trấn Ngọc Trì nên đền tội lỗi mà chính gã đã gây ra đi!

Khi gà gáy canh ba, Minh đế đột ngột nhận được tin từ ám vệ, long nhan nổi giận, ngài lập tức viết thánh chỉ để Thắng công công là người xuất cung đi truyền chỉ.

Hạ lệnh bắt giam một nhà Linh gia, dẫn giải Linh Tố —— Linh thừa tướng vào đại lao ngay trong đêm, lại phái năm ngàn binh sĩ đến Bát Phương quán, bắt sống đám người sứ đoàn Đột Quyết quốc. Ai phản kháng chém chết tại chỗ không luận tội!

Sau khi Phó Thần nhận chỉ, lập tức dẫn năm ngàn Cấm quân hành động.

Đám người Tam vương tử như phát điên mà không ngừng phản kháng, sau khi bị chém trọng thương hai tay và giết đến gần ba mươi cận vệ của gã thì lúc này gã mới chịu dừng tay lại, sau đó ngừng phản kháng mà ngoan ngoãn để Cấm quân áp giải vào nhà lao của Hình bộ.

Sáng ngày hôm sau, hoàng bảng đưa ra thông cáo đến toàn bộ bá quan triều thần và dân chúng trong kinh thành, sau khi biết việc đã xảy ra, ai nấy đều há mồm ngạc nhiên.

Linh thừa tướng quyền cao chức trọng hóa ra lại là gián điệp của Đột Quyết quốc gài vào Đại Hạ, mưu đồ truyền thông tin cơ mật về cho vương của Đột Quyết là Thác Bạt Hạ Lãm, này chính là hành động bán nước!

Quả nhiên, người của Linh gia đúng là không một ai tử tế!

Linh phi và Nhị hoàng tử mang ý định tạo phản mưu đồ soán vị thì thôi đi, lão cáo già Linh Tố này lại còn cao cấp hơn —— trực tiếp phản bội và thông đồng với giặc!

Thậm chí là Linh thái hậu và Tứ công chúa trong cung chắc chắn cũng là một kẻ không ra gì!

Linh gia đổ, người cảm thấy vui mừng có rất nhiều trong đó có Phó Trí, lúc trước gã chính là nghe theo lệnh của Linh thừa tướng mà đâm đơn kiện cáo Phó Thần hai lần, dẫn đến chức quan của gã cũng bị giáng hai cấp bậc, cho nên khi gã biết được tin tức, lập tức phỉ nhổ một nhà Linh thừa tướng, chết là xứng đáng!

Linh thừa tướng, à không, hiện tại phải gọi là Linh Tố, gần ba mươi năm qua, lão dùng một loại mực chuyên dụng, không thể dùng mắt thường nhìn ra để đưa tin tức đến tay của Thác Bạt Hạ Lãm chủ tử chân chính của lão.

Minh đế đưa ra chứng cứ rõ ràng trước toàn triều, sau đó hạ lệnh chém cửu tộc Linh gia, không được tha hoặc bỏ sót một ai, quan viên đảng phái dưới trướng của Linh tố cũng bị soát nhà tịch thu Tam tộc, nam trên mười sáu chém đầu, nữ trên mười sáu thì sung quân làm kỹ nữ.

Nhìn máu tươi nhuộm đỏ nền gạch của quảng trường kinh thành suốt mấy ngày qua, Hà Ý Nhiên chỉ thở dài một hơi.

Sinh hoạt như vậy bảo sao Phó Thần chẳng hề muốn làm quan ở kinh thành, chính bản thân Hà Ý Nhiên cũng vậy, thà mang cả nhà trở về Thanh Lâm thôn đi trồng củ cải qua ngày.

Thậm chí là đám người sứ giả của Đột Quyết quốc đang bị giam ở trong nhà lao Hình bộ thì hạ lệnh chém đầu, treo xác lên cổng thành làm gương.

Khi Minh đế hạ lệnh giết đám người Tam vương tử, cũng đồng thời đại biểu việc khai chiến với Đột Quyết quốc.

Cư nhiên ở kinh thành Đại Hạ mà còn dám ra tay cấu kết với Linh Tố lão già kia ám sát Húc vương gia và Thái tôn điện hạ? Trước đấy, sau khi dân chúng kinh thành tận mắt chứng kiến diện mạo "hơn người" của đám sứ đoàn, vốn đã càng lúc càng cảm thấy bất mãn với đám người Man Di, qua sự việc lần này càng là phẫn nộ vì sự ti tiện của Đột Quyết vương, không ít người còn nguyền rủa Đột Quyết quốc đến mấy ngày.

Đối với cái chết của Tam vương tử Thác Bạt Hoa thì người vui mừng nhất chính là Ngũ công chúa, không phải gả đến tận Đột Quyết quốc hay một kẻ man rợ như vậy, thực đáng để Thụy phi và Ngũ công chúa đốt vài chục dây pháo ăn mừng!

Chiến sự sắp diễn ra, mọi thứ đều phải gấp rút chuẩn bị, vào một đêm tối mờ giữa trung tuần tháng Tám, ngoại ô kinh thành xuất hiện gần hai vạn binh lính mặc giáp, bí mật vận chuyển một lượng lớn quân lương, một đường đi về hướng biên quan Tây Bắc.

Sinh thần Bánh Bao tròn bốn tuổi ngày mùng năm tháng Tám năm nay diễn ra rất nhanh, Hà Ý Nhiên và Phó Thần chỉ làm một bữa tiệc nhỏ cùng chúc mừng bé, tình hình hiện giờ cũng không thể khoa trương mà mở lớn, hơn nữa Hà Ý Nhiên chưa bao giờ có ý định mở tiệc sinh thần cho con trai rầm rộ mời người bên ngoài, mấy người Minh đế đều gửi lễ thật lớn đến vương phủ, Hà Ý Nhiên tự để Bánh Bao sắp xếp quản lý lễ vật lớn nhỏ mà bé nhận được, cũng xem như rèn luyện tính tự lập, cách quản lý tài chính của bé, mặc dù con trai của y vốn đã rất tự lập rồi!

Trước ngày Minh đế hạ lệnh chém đầu đám sứ đoàn Đột Quyết quốc, Phó Thần mang theo Hà Ý Nhiên xuất hiện ở nhà lao của Hình bộ.

Hà Ý Nhiên nhìn thoáng qua Trấn Ngọc Trì trước mặt, cả người bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, trên người toàn là vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, có lẽ cai ngục dùng roi da đánh để ép cung, trước khi bị áp giải vào nơi này tứ chi của gã đã bị Phó Thần phế bỏ, lại bị hạ độc câm, Hà Ý Nhiên hiểu rõ Phó Thần phòng ngừa gã dùng phương pháp luyện chế hỏa dược để cứu mạng của chính mình, cho nên cách tốt nhất là làm cho gã muốn nói không nói được, muốn viết cũng không có cách nào thực hiện.

Ngược lại, khi nhìn thấy Hà Ý Nhiên xuất hiện, hai mắt của gã càng đỏ lên, khuôn mặt đầy vết máu khô vặn vẹo kịch liệt, dường như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống y.

Tại sao?

Trải qua cả hai đời, Trấn Ngọc Trì gã đều thất bại thảm hại như vậy? Thất bại dưới cái bóng của Hà Ý Nhiên.

Khi nhìn kẻ thù vẫn một mực muốn giết mình, Hà Ý Nhiên cũng không cảm thấy hả hê gì, chỉ nhàn nhạt nói với gã một câu. "Đa tạ ngươi, khi ấy đã hại chết ta, để ta có thể xuất hiện ở thế giới này, có được một phu quân như ý, một con trai lanh lợi đáng yêu, một gia đình chân chính."

Khóe mắt của Trấn Ngọc Trì như muốn nứt ra khi nghe y nói như vậy, hóa ra là chính tay của gã đã đưa hạnh phúc vui sướng vào tay Hà Ý Nhiên?

Từ trước tới giờ, Hà Ý Nhiên vốn không giống như gã, gã chỉ là con tư sinh, Hà Ý Nhiên cũng không phải là con của một nhà giàu mới nổi, y chính là đại thiếu gia của Hà gia, xuất thân từ một nhà hào môn trăm năm chân chính, từ nhỏ đến lớn, Trấn Ngọc Trì chỉ vì tồn tại mà phải đuổi theo nịnh nọt y, cho nên gã vẫn luôn hận, gã hận tại sao Hà Ý Nhiên có thể dễ dàng có được những thứ mà bản thân gã dùng cả mười chín năm cũng không thể có được.

Lời của Hà Ý Nhiên nói vừa rồi, không biết là đã khiến Trấn Ngọc Trì cảm thấy phát điên như nào, nhưng hiển nhiên là đã lấy lòng được Phó Thần, cho nên khi hai người vừa trở về vương phủ, hắn không nói hai lời đã ôm người về phòng, muốn mau chóng dùng "tình yêu" và "sự cảm động" đang cuồn cuộn trong hắn lấp đầy tức phụ.

Hà Ý Nhiên 囧 nhìn hắn.

Tại sao giờ này rồi mà nam nhân nhà mình còn có thể nghĩ đến việc XXX được chứ?

"Quà sinh thần sớm". Phó Thần lời ít ý nhiều lột sạch quần áo trên người hai người ra.

Hà Ý Nhiên tức giận kháng nghị. "Năm nào cũng "tặng" một món quà giống nhau như này chàng không cảm thấy nhàm chán hay sao? Ta nhận mãi cũng chán a!".

"Vậy năm nay làm đến sáng?." Phó Thần rất biết tiếp thu ý kiến.

Hà Ý Nhiên ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮.

"Vẫn cứ là như mọi năm đi!".

Đúng là dùng máu và nước mắt để nói ra lời trong lòng.

Phó Thần bật cười hôn xuống.

Tức phụ của hắn sao lại đáng yêu như vậy?

Càng khẩn trương hoa huyệt càng thêm mẫn cảm, không tự chủ mà chảy ra dâm dịch, khiến Hà Ý Nhiên phải kẹp chặt hai chân, miệng huyệt càng thêm căng chặt không ngừng mấp máy, khao khát bị thứ thô to quen thuộc cắm vào.

Mọa ơi!

Tại sao cơ thể hiện tại của y lại có thể damdang như vậy á?

"Bảo bối, có cảm giác...". Giọng của nam nhân đầy từ tính áp xuống, cả cơ thể nhỏ nhắn của Hà Ý Nhiên bị bao phủ bởi thân hình cao lớn, cùng lúc hoa huyệt như phản xạ có điều kiện mà không ngừng phun nước, càng lúc càng nóng bỏng, giống như sắp bị thiêu cháy vậy.

"Ưm... Không cho chàng nói mà... Sao mỗi lần cứ thích nói mấy lời đó..."

"Đêm nay, dùng phía dưới được hay không?". Phó Thần vừa lên giường thì liền trở mặt.

Bàn tay to cầm mắt cá chân tinh tế kéo hai chân của y mở rộng ra. "Tức phụ, dang rộng ra một chút... Ừm, như vậy đã ướt?"

Đem hai chân của tức phụ tách ra, dưới ánh đèn mờ mịt của phòng ngủ, nhưng Phó Thần lại vẫn có thể thấy rõ hai miệng huyệt mê người kia.

Cơ thể của thiếu niên bóng loáng, non nớt, dường như bao năm qua vẫn chưa thể phát dục hết, tuy rằng cũng đã sinh hài tử, nhưng nơi này vẫn xinh đẹp như vậy.

Cả người trắng tuyết, da thịt bóng loáng như nước, trước lồng ngực gầy yếu là hai đầu vú nhạt màu, theo hơi thở mà phập phồng khiến người không nhịn được muốn lập tức âu yếm.

Bụng nhỏ bằng phẳng cùng vòng eo mảnh khảnh, thêm rốn nhỏ thoạt nhìn thật đáng yêu, xuống chút nữa là tiểu dương vật thanh tú đã bán cương, lại thêm một chút là khe thịt phấn nộn, đặc biệt là miệng huyệt phấn hồng bên dưới cùng kia đã bị dâm thủy làm cho ướt đẫm, thoạt nhìn vẫn đang không ngừng chảy nước.

Bàn tay to, với ngón tay vừa thon dài vừa mạnh mẽ của Phó Thần ở hậu huyệt mà nhẹ nhàng xoa, sau đó khẽ đâm vào, đồng thời ngón tay giữa hung ác ở âm đế ấn xuống.

"Ưm A..."

"Thoải mái không, tức phụ?". Phó Thần dùng ngón tay xoa nộn huyệt, tần xuất càng ngày càng nhanh, ngón trỏ thon dài lặng lẽ chọc vào miệng hậu huyệt, lòng bàn tay ở phía trên nộn thịt nhanh chóng moi lộng nữ huyệt.

"A... Ưm, Thật thoải mái...". Hà Ý Nhiên ngẩng cao cổ, cần cổ trắng nõn thon dài lộ ra hoàn toàn, nhỏ giọng rên rỉ, hai chân không tự giác mà kẹp chặt cánh tay đang thâm nhập vào vào hai nộn huyệt của chính mình.

Ngón tay của nam nhân dường như có ma lực, mạnh mẽ ở hậu huyệt mà càn quấy, cơ thể vốn là thuần linh, cho nên dù là cúc huyệt thì cũng không ngừng tiết ra dâm dịch, dưới động tác đâm cắm mà liên tục phát ra tiếng òm ọp, khiến thân thể của Hà Ý Nhiên nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa dục vọng.

"Ưm... Thần, mau, mau lên... Ưm a..."

Dục vọng khiến cơ thể của Hà Ý Nhiên không ngừng vặn vẹo, huyệt khẩu cũng co rút từng cơn.

Một ngón tay, lại thêm một ngón tay, nộn huyệt càng lúc càng trở nên mẫn cảm, không ngừng tham lam mút lấy ngón tay của Phó Thần, dâm dịch trào ra theo bàn tay của hắn mà liên tục nhỏ giọt.

Lúc này, đôi mắt hồ ly xinh đẹp đã tràn ngập sương mù, hơi thở không ngừng dồn dập, đôi môi cũng trở nên kiều nộn, ướt át vô cùng mê người, hai bàn tay nhỏ nhắn liền vòng lên ôm lấy cổ của Phó Thần.

"Mau... Ưm... Mau lên, cho em..."

Ánh mắt thâm thúy của Phó Thần càng lúc càng trở nên sâu thẳm như vực, đáy mắt mang theo dục hỏa giống như mãnh thú muốn đem người dưới thân cắn nuốt vào bụng, hắn rút ngón tay ra rồi ngồi dậy, sau đó chỉnh lại tư thế của hai người.

Hà Ý Nhiên mở mắt chờ đợi hành động tiếp theo của nam nhân, vô tình rũ mắt thấy côn thịt màu đỏ tím trước mặt, vừa thô vừa dài, bên trên gân xanh chằng chịt, quy đầu phồng lớn, ở trên đỉnh đầu lỗ nhỏ đã phun ra một ít dịch trong suốt tỏa ra hương vị nam tính nồng đậm, hai tinh hoàn nặng trĩu, có thể dễ dàng thấy được chủ nhân của nó năng lực vô cùng cường hãn, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó y ngẩng mặt lên nhìn Phó Thần. "Sao... Sao vậy?".

"Thích nó sao?". Phó Thần khẽ cười, hắn quỳ trên giường, thân hình gợi cảm tràn ngập hơi thở tình dục, dùng giọng nói vừa khàn vừa từ tính, lại lưu manh hỏi.

Mặt của Hà Ý Nhiên đột nhiên ngu cả ra!

Giờ này còn hỏi mấy thứ này sao, Đại ca?

Thực ra, bao năm qua Hà Ý Nhiên vẫn luôn có suy nghĩ, cự điểu thoạt nhìn có chút đáng sợ này, đem so sánh với bề ngoài tuấn mỹ và ưu nhã của Phó Thần đúng là hoàn toàn chẳng liên quan.

Phó Thần cũng không định nhẫn nhịn nữa, hắn cầm hai chân của tức phụ mở rộng ra, thuận tay đem gối lót dưới eo của y, hậu huyệt phía dưới và nữ huyệt mê người vẫn không ngừng phun nước, dưới tư thế này càng bại lộ rõ hơn trong mắt của hắn.

Hắn đỡ lấy dương vật của chính mình, đem quy đầu sưng to ở miệng hậu huyệt mà cọ sát, không ngừng chậm rãi đâm vào.

Cho đến khi đút được hoàn toàn vào trong hậu huyệt chặt khít, trên trán của Phó Thần đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, hắn đè lại cơ thể của người phía dưới, đại dương vật trong hậu huyệt non nớt nhích một chút, bắt đầu loạt động đâm vào rút ra.

"A... To quá... Ưm a...". Hai mắt của Hà Ý Nhiên đã ầng ậc nước, đôi lông mi dẻ quạt ướt đẫm không ngừng chớp chớp, hơn nữa tiếng kêu nhẹ như tiếng mèo, càng khiến nam nhân phía trên như được uống mị dược.

Phó Thần nghe tiếng rên rỉ thoải mái của y liền điều chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi nắm lấy eo nhỏ, điên cuồng mà ra vào. "Tức phụ, kêu lớn hơn một chút..."

"Ưm a... Sâu quá... A... To quá rồi..."

Cơ thể nhỏ nhắn của Hà Ý Nhiên bị làm đến không ngừng đong đưa, dưới eo vốn được kê gối khiến lỗ huyệt được nâng cao lên, lúc này càng thêm thuận tiện để Phó Thần cắm vào.

Huyệt thịt non mềm lần lượt bị gậy thịt to lớn cọ xát, mị thịt chen nhau hút lấy đại quy đầu, đồng thời lượng lớn dâm thủy trào ra, bị thân gậy ma sát mạnh mẽ mà biến thành một vòng bọt.

Không biết có phải sắp rời xa hay không, mà lần này Phó Thần làm cực kỳ hung hăng...

Dương vật thô to ép huyệt khẩu căng đến tận cùng, bị cọ sát đến ửng đỏ.

"A... Lại đâm vào rồi... Ah a..."

"Bảo bối, nơi nào? Vi phu đâm vào nơi nào rồi?". Phó Thần vươn tay tách hai chân của Hà Ý Nhiên ra, phần hông đong đưa mạnh mẽ, không ngừng ra vào nộn huyệt, mồ hôi không ngừng lăn trên cơ thể cường tráng của hắn, dưới háng côn thịt hung tợn không ngừng thọc vào rút ra, đảo đi đảo lại đến văng nước, thậm chí là vùng lông thô cứng cũng bất giác ma sát âm đế phía trên, kích thích đến mức tức phụ của hắn không ngừng rên rỉ.

"A... Ah ưm...".

Tiếng nước òm ọp ở hậu huyệt không ngừng vang lên, sung sướng khiến Hà Ý Nhiên không tự chủ được mà không ngừng kêu to, đồng thời hai chân mở rộng hết cỡ, khiến nam nhân có thể dễ dàng đâm vào càng sâu hơn.

"A... Chỗ đó... Thần, lại đâm một chút..."

Hậu huyệt dâm thủy tràn đầy, xoắn chặt lấy côn thịt to lớn của Phó Thần, hắn càng cắm sâu thì mị thịt càng điên cuồng liếm mút, chỉ khiến đại dương vật càng thêm hung hăng mạnh mẽ mà cọ sát.

Cả người Hà Ý Nhiên đều bị hãm dưới chăn đệm mềm mại, mồ hôi ướt nhẹp tóc mai, giống như động vật nhỏ đáng thương, côn thịt ở trong cơ thể ra ra vào vào không ngừng trêu trọc.

"Ah... Ôm, ôm em..."

Phó Thần nghe vậy thì nhanh chóng áp cơ thể cao lớn của mình xuống, đồng thời bên dưới cũng chưa từng dừng lại động tác đâm cắm, hai túi tinh hoàn no đủ không ngừng theo động tác thọc vào rút ra mà hung hăng đánh lên lớp thịt non mềm của nữ huyệt, đem hoa huyệt phấn nộn càng đánh càng phiếm hồng.

"Tức phụ...".

Nam nhân cúi đầu hôn xuống, giọng nói nỉ non của hắn khiến Hà Ý Nhiên không kìm được ôm lấy sau cổ của hắn cùng hắn hôn môi.

"Rất yêu em...".

"Ưm... Ta cũng vậy, yêu chàng...".

-

Mười Lăm tháng Tám, sinh thần của Hà Ý Nhiên và Phó Thần diễn ra ở trong cung, mấy người Minh đế cũng không thiết yến rầm rộ hay công khai ra bên ngoài mà cùng nhau tập trung cùng một nhà ba, à không giờ là năm người Phó Thần và Hà Ý Nhiên ăn một bữa cơm gia đình.

"May quá! Con trở về kịp!". Thái tử bận rộn ở Công bộ gần tháng nay, giữa trưa mới kịp trở lại hoàng cung.

Minh đế, Hoàng hậu, Hoàng quý phi và Thái tử phi vẫn còn đang ngồi chờ cơm Hà Ý Nhiên làm, thấy thái tử trở về thì liếc mắt. "Còn chưa được ăn đâu!".

Hà Ý Nhiên thái thịt cạch cạch trong Ngự thực phòng. "Biết vậy —— chúng ta ở lại trong phủ, giữa trưa có thể mang mấy đứa nhỏ ra tửu lâu của nhà mà ăn mừng!".

Hà Thư và Bánh Bao im lặng nhặt rau, vì biết sẽ không thể thay đổi được kết quả gì.

Xuyên nhi cong mông nhỏ rửa rau, bĩu môi phụ họa. "Con đã dặn tiểu cô trước rồi mà!".

Chỉ vì bốn hộp lễ vật sinh thần đựng hoàng kim óng ánh mà tiểu cô nỡ "bán" mình và mấy đứa con đi như vậy!

Phó Thần ngồi xổm canh lửa cũng không biết là mình nên nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hahau