Chương 162 : Nhị hoàng tử mưu đồ tạo phản
Dưới tác động của Minh đế cùng Đại Lý tự khanh và Phó Thần, mỗi ngày đều là ép sát từng bước, Nhị hoàng tử và đảng phái dưới trướng của gã càng ngày càng cảm thấy như đang đi trên băng mỏng, nhưng thật ra thì trong lòng của bọn họ vẫn cảm thấy may mắn vì lá bài tư binh vẫn chưa bị lật ra, Nhị hoàng tử phía này vẫn chưa đến ngày tuyệt.
Đúng là ứng với câu sợ cái gì thì đến cái đó, hôm nay lúc lâm triều có đại thần bẩm tấu giữa bá quan văn võ trong triều.
Cách ngoại thành gần trăm dặm thuộc địa phận Hãng Châu, hơn nửa tháng qua xuất hiện rất nhiều hán tử mặc thô y giống hệt nhau, ngoại hình rất giống quân binh, lúc đầu bọn chúng còn nhân cơ hội trời tối rồi cải trang sau đó mới đột nhập thôn xóm xung quanh Hãng Châu phủ để trộm chút lương thực, heo gà vịt cá, càng về sau thì càng thường xuyên hơn, sau khi bá tánh đã có phòng ngừa và báo quan cho nên bọn chúng chuyển qua cướp giật vào ban ngày, hơn nữa còn đả thương người vô tội, thậm chí là có ông lão tám mươi còn bị chúng xô đẩy dẫn đến mất mạng, cuối cùng dường như là không thể chịu đựng được nữa, có bá tánh cả gan theo dõi phương hướng của bọn cướp thì tận mắt nhìn thấy bọn chúng đi vào dãy núi Tự Chu thuộc Thanh Châu huyện, nghi ngờ nơi đó là sào huyệt của bọn đạo tặc, Huyện lệnh địa phương viết tấu thỉnh triều đình phái binh đi diệt trừ.
Nghe đến đây, mắt trái của Nhị hoàng tử giật liên hồi, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi xuất hiện.
Minh đế. "Nhiều hán tử như vậy lại có bộ dáng giống quân binh? Có quân binh sẽ đi ra ngoài cướp lương thực, heo gà vịt cá rồi tàn sát bá tánh dân chúng vô tội hay sao? Tra! Lệnh cho Hình bộ Thượng thư Nhiếp đại nhân tra rõ án này, cũng lệnh cho Húc vương đưa hai vạn binh sĩ lập tức xuất lĩnh, dùng mọi cách cũng phải bắt được đám thủ lĩnh kia áp giải về kinh thành, sau đó giao cho Đại lý tự khanh và Hình bộ song thẩm!".
"Thần lĩnh mệnh". Nhiếp đại nhân đứng ra chắp tay nói.
"Thần tuân chỉ". Phó Thần cũng đứng ra khỏi hàng.
Trước đó, Nhị hoàng tử vốn đang vướng vào án mua quan bán chức, nhưng từ đầu tới cuối, Minh đế vẫn chưa có ý gì là đưa sự việc có liên quan đến gã thông báo ra bên ngoài, gã vốn còn cho rằng phụ hoàng bao che cho mình, vì coi trọng gã, nhưng không ngờ là việc này chưa xong, việc khác liền tới, mà việc khác này còn lớn gấp trăm gấp ngàn lần so với án nhận hối hộ, tham ô, mua quan bán tước rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, nếu việc tư binh mà lộ ra, cho dù gã có mọc trăm cái đầu cũng không đủ để phụ hoàng chém!
Linh thừa tướng vẫn giữ thái độ im lặng trên triều như cũ, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn mọi chuyện diễn ra, hành động này khiến đảng phái của Nhị hoàng tử căm phẫn bất bình với lão, thậm chí là quan viên dưới trướng của lão cũng tỏ ra hoài nghi, rốt cuộc là lão đang suy nghĩ gì?
Án tham ô hối lộ vừa rồi, hiển nhiên là Linh thừa tướng tất có liên quan nhưng đã nhanh tay xóa sạch dấu vết, đốt hết sổ sách liên quan, chặn miệng người cần chặn, chỉ có điều, một loạt hành động của lão như vậy làm cho người dưới trướng thấy lão chỉ đang bo bo giữ mình, nếu như Nhị hoàng tử bị hạ đài thì bọn họ phải phò tá ai đây? Tam hoàng tử không tham gia chính sự hay Tứ hoàng tử không có quan hệ gì hay sao?
Nhị hoàng tử vừa hạ triều đã chạy đến Hạ Thường cung, cầu kiến Linh phi.
Lúc này, Minh đế nhìn bồn hoa lan Linh Hoàng trong Ngự thư phòng, chậu hoa nở rực rỡ trước mặt này chính là lễ vật mà tiểu bảo bối của ngài dâng lên, hiện tại hoa lan Linh Hoàng đã nở, hoa nở theo chùm, mỗi chùm khoảng hai ba bông, hoa hay đài nụ đều có kích cỡ lớn, hương thơm quyến rũ, cũng không biết tại sao, mỗi lần cảm thấy đau đầu Minh đế chỉ cần đứng trước bồn hoa, ngửi thấy hương hoa thì kỳ diệu thay, cho dù là cơn đau đầu đã hành hạ bản thân lâu năm cũng sẽ dịu đi nhanh chóng.
"Thắng công công, ngươi nói xem? Có phải trẫm đã già đi rồi hay không? Hay là người đã không còn đủ minh mẫn?". Sau một lúc lâu, Minh đế nhàn nhạt lên tiếng.
Thắng công công nhìn thoáng qua diện mạo của Minh đế : ".....".
Năm nay, Minh đế cũng đã gần bốn mươi lăm tuổi, cũng giống như Hoàng quý phi, dường như năm tháng không mảy may làm ảnh hưởng được đến diện mạo bên ngoài và dáng người cao to cùng thân hình kiện mỹ thoạt nhìn cực kỳ nổi bật chói mắt của ngài, hơn nữa ngài lại sở hữu nước da màu trắng khỏe mạnh cùng khuôn mặt tuấn tú, lúc lên triều mặc lên người lễ phục hoa mỹ của đế vương thì càng làm tăng thêm vẻ cao nhã tôn quý, chẳng trách Thái tử và Lục điện hạ lại có diện mạo ưu tú đến như vậy, huyết thống đời trước quá ưu tú, đời sau càng là xuất sắc.
Minh đế nhướn mày. "Nếu không tại sao trẫm vẫn luôn đấu trí cùng đối phương gần mười năm, hiện tại mới thất vọng nhận ra, bản thân đúng là bị mang ra làm trò cười."
Thắng công công không dám tiếp lời này." Chẳng phải là vì Tiên đế trước khi băng hà đã —— đã để lại quá nhiều rắc rối cho Hoàng thượng ngài đó sao? Ngài đăng cơ hai mươi mốt năm, nhưng trong lòng quần thần và bá tánh khắp Đại Hạ đều tôn xưng ngài là minh quân. Danh xứng với thực a!".
Minh đế trầm thấp bật cười. "Ngươi ở bên cạnh tiểu bảo bối của trẫm nhiều nên miệng cũng ngọt ra rồi".
Thắng công công hớn hở cười. "Hoàng quý phi nương nương cũng khen nô tỳ như vậy".
Minh đế cười rộ lên, hiển nhiên khi nhắc đến Hoàng quý phi, ngài luôn có thể vui vẻ cười đến như vậy. "Mười tám năm a, hóa ra con gái hay cháu ngoại, gia đình, tất cả mọi thứ của con cáo già đó đều bị lão ta mang ra làm lá chắn. Nếu Linh phi biết được sự thật này, ngươi nói xem, nàng ta có thể bị đả thương thành cái dạng gì?".
Hạ Thường cung.
"Khốn kiếp! Dùng cách nào cũng không thể ngăn cản hay đe dọa được tên cứng đầu không biết điều Phó Mặc Thần kia, tiểu tiện nhân đó cũng không ra khỏi Húc vương phủ, chúng ta muốn ra tay cũng không có biện pháp nào, hơn nữa xung quanh vương phủ đều có ám vệ của Minh đế và cận vệ cũ của Phó Mặc Thần, cho nên người của chúng ta có muốn đột nhập ám sát cũng không chắc chắn không thể gây ra động tĩnh". Linh phi nheo mắt lại.
"Mẫu phi, tình thế chúng ta hiện giờ đã rất nguy cấp. Chờ đến khi Phó Mặc Thần đưa người đi phối hợp cùng Thượng Thư Hình Bộ tra rõ mọi chuyện thì ——". Nhị hoàng tử kích động nói.
Linh phi nhíu chặt đôi mày thanh tú. "Con muốn nói gì?".
Nhị hoàng tử nói ra suy nghĩ của mình. "Đã đến mức này rồi chúng ta sẽ trốn không thoát đâu, còn không bằng trực tiếp ——". Gã làm một động tác cắt ngang cổ, ánh mắt hung ác.
Linh phi lắc đầu thở dài."Đại thần trong triều sẽ không ủng hộ con."
Nhị hoàng tử trợn trắng mắt. "Mẫu phi, trong tay chúng ta có người, ngoại tổ phụ cũng có người, chỉ cần có thể đưa người và ngựa tới Kinh thành thì có bao nhiêu Hoàng quý phi và quan viên đại thần thì cũng xong đời mà thôi, hơn nữa Phó Mặc Thần lại không có mặt, bốn mươi tám vạn quân của hắn không có Hổ phù điều lệnh, cũng chẳng làm nên được trò trống gì, chúng ta chỉ cần áp chế được Hoàng cung là có thể —— một lưới diệt sạch, chỉ có điều, Ngoại tổ phụ bên kia...".
Linh phi nghe đến tên Hoàng quý phi, huyết dịch trong người bà ta lập tức sôi lên sùng sục.
Tuy rằng Linh phi là thân nữ nhân, mười mấy năm trưởng thành sâu trong khuê phòng, nhưng trải qua hai mươi mấy năm tranh giành và đấu đá nơi hoàng cung, cho nên bà ta cũng không phải dạng nữ nhân vô tri tầm thường, thời gian này ở trong tẩm cung riêng, bà ta ngẫm lại từng sự kiện liên quan đến phụ thân của bà ta là Linh thừa tướng, sau đó dường như đã phát hiện ra phụ thân mà bà ta vẫn luôn tôn trọng bao năm nay có bí mật, chỉ là bí mật này bà ta cũng không dám nói với Nhị hoàng tử. "Ta viết thư, con cho người đưa đến tay Ngoại tổ phụ của con, nếu ông ấy không cấp người hay giúp đỡ chúng ta thì —— đừng trách ta trở mặt".
Khuôn mặt của Nhị hoàng tử lộ vẻ vui mừng. "Vâng, vậy làm phiền mẫu phi, nhi thần còn phải nghĩ cách đưa người đến Kinh thành chờ lệnh, nếu không toàn bộ người của chúng ta sẽ bị hai vạn quân của Phó Mặc Thần tiêu diệt sạch sẽ".
Tình hình trước mắt đúng là bất lợi với bọn họ, so với cứ chờ người dồn ép vào bước đường cùng như vậy thì không bằng ra tay trước để chiếm lợi thế, cuối cùng Linh phi cũng gật đầu đồng ý với dự định của Nhị hoàng tử, hơn nữa, chỉ cần giết được tiện nhân Cát Hữu Na Nghê Lam kia thì Linh Yến Chi bà ta còn sợ cái gì?
Mọi sự đánh đổi đều đáng giá!
Hơn nữa, bà ta cũng vẫn phải nghĩ biện pháp làm sao để mời được tất cả bá quan văn võ trong triều và gia quyến của họ vào cung ngày hôm đó, hơn hết là đảng phái của Thái tử mang trên người dòng máu Cát Hữu Na gia tộc kia.
Húc vương phủ.
Sau khi Phó Thần trở về thì nói lại toàn bộ mọi việc xảy ra ở trên triều và dự định của mấy người Minh đế, sau đó thì bắt đầu chuẩn bị xuất lĩnh hai vạn binh hộ tống Hình Bộ thượng thư rời kinh đến Hàng Châu phủ.
Hà Ý Nhiên bĩu môi. "Sau việc này cha hờ của ta phải lập một tấm bia vinh danh lớn trước cổng của kinh thành, khắc lên đó toàn bộ công đức mà chàng đã làm, để bất cứ ai ra vào kinh thành đều biết đến".
Phó Thần bật cười, ôm người vào lòng. "Nhanh giải quyết mọi chuyện, sau đó ta còn phải đưa tức phụ và nhi tử trở về Thanh Lâm thôn, về nhà của chúng ta!".
Hà Ý Nhiên gật đầu. "Chàng phải cẩn thận đó!".
"Đừng lo lắng cho ta, nhớ kỹ em và nhi tử khi tiến cung trăm bề phải cẩn thận, cho dù có lộ "vật kia" ra thì cũng không được để bản thân hay nhi tử gặp bất cứ điều gì không may xảy ra, ta sẽ về kịp tiếp ứng. Chờ ta !". Phó Thần hôn lên hai cánh môi nhỏ xinh của tức phụ, ôm lấy khuôn mặt diễm lệ của đối phương mà cẩn thận dặn dò.
Hà Ý Nhiên gật đầu rất dịu ngoan.
Phó Thần nhìn thấy tức phụ như vậy, hắn cảm thấy mình chưa rời đi mà đã bắt đầu nhớ người.
Phó Thần rời đi hai ngày, Hà Ý Nhiên vẫn ôm Bánh Bao và Xuyên nhi làm ổ trong vương phủ, sinh hoạt mỗi ngày so ra không có gì thay đổi với lúc Phó Thần vẫn còn ở nhà.
Không thể không nói, chẳng cần Linh phi phải nghĩ biện pháp làm sao để đưa bá quan văn võ và gia quyến vào cung, bởi vì cơ hội cứ như chuẩn bị dành riêng cho mưu đồ lớn của bà ta và Nhị hoàng tử vậy.
Ngày mùng bảy tháng bảy là lễ Khất Xảo Tiết*, vào ngày này các tiểu thư nhà huân quý hay quan lại cho đến các tiểu cô nương chưa xuất giá ở kinh thành đều nhân cơ hội xuất môn ra đường, đi xem đua thuyền rồng trên sông, thả đèn hoa đăng, giải câu đố... tham gia những hoạt động trong lễ hội, ném kim sắt vào chén nước*, mục đích để khoe sự khéo léo tài giỏi của bản thân trước các công tử thế gia mình để tâm.
[* Khất Xảo Tiết : Lễ hội để thể hiện tài năng, còn ở hiện đại được coi là ngày lễ tình nhân hay Việt Nam chính là Ngày thất tịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
* Ném kim: cứ dùng tay mà ném mà chọi vào chén nước hoy=)) ai có thể khiến kim sắt nổi lên trên mặt nước nhiều thì người đó khéo léo hơn.]
Dân chúng kinh thành nhà ai cũng đều nấu chè đậu đỏ, hưởng chung không khí vui mừng.
Trong cung năm nay cũng phá lệ mở yến tiệc, bá quan văn võ từ tứ phẩm trở nên phải đưa gia quyến vào cung dự yến.
Lý do Minh đế đưa ra rất đơn giản, vì Hoàng hậu đã rời khỏi am Phật sau hai mươi năm để tóc tu hành, hiện tại đã trở lại hậu cung nắm giữ phượng ấn, xử lý cung vụ, san sẻ cùng Hoàng thượng, thân thể vốn yếu ớt của Hoàng quý phi cũng đã khôi phục khỏe mạnh như trước, hơn nữa là Giang Tô được mùa bội thu, Hoàng Hà không lũ lụt, nói gì thì nói, năm nay đáng để mở tiệc chung vui cùng quần thần và bá tánh trong kinh thành.
"Vương phi, trang phục tiến cung hôm nay...". Cung thẩm dẫn đầu mấy người Thanh Bát bê từng khay lớn y phục và trang sức đến để Hà Ý Nhiên lựa chọn.
Mỗi lần, trang phục tiến cung mà Hà Ý Nhiên mặc, chính là phải tự tay Cung thẩm lựa chọn ra, trang sức cũng là như vậy, bởi vì phải làm theo đúng lễ nghi, hiển nhiên đêm nay cũng vậy, dự yến thì không thể qua loa giống như lúc bình thường.
Hà Ý Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua những bộ y phục rực rỡ hoa lệ, lại cảm thấy đau đầu, cho dù đêm nay y có thật sự muốn làm đẹp thì cũng không được đâu, mặc váy áo dài lê thê và vướng víu như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì chạy cũng không kịp a!
"Đêm nay tối giản một chút, váy áo càng dễ di chuyển càng tốt". Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn Cung thẩm.
Ánh mắt của Cung thẩm đột nhiên lóe lên tia sáng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thẩm liền đưa tay nhanh chóng phân phó Thanh Bát. "Đi, đi lấy mấy y phục thường ngày của vương phi vẫn luôn mặc lại đây, chỉ cần tìm bộ nào có hoa văn thêu tinh xảo, cầu kỳ một chút là được".
Hà Ý Nhiên gật gù hài lòng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hà Ý Nhiên dắt tay Bánh Bao và Xuyên nhi, lại đưa theo Thanh Bát bê hộp lễ vật đi phía sau, cùng lên xe ngựa xuất phát đến hoàng cung.
Lúc này, trên đường lớn khắp nơi kinh thành vô cùng nhộn nhịp, người tới ta đi tấp nập, náo nhiệt lạ thường.
Trong xe ngựa, sau khi Hà Ý Nhiên dặn dò ba người một lượt, còn hỏi lại thêm hai lần. "Nếu có chuyện gì phát sinh trong yến tiệc thì sao?".
Thanh Bát dõng dạc nói. "Ôm tiểu thế tử và Hoàng thái tôn lẩn vào đám đông gần chỗ có thị vệ ngay lập tức!".
Hà Ý Nhiên gật đầu rất chi là hài lòng.
Bánh Bao bình tĩnh. "Ngoan ngoãn chạy vào chỗ đông, bảo vệ tốt chính mình".
Hà Ý Nhiên xoa bóp hai má của con trai, vui cười hớn hở.
Xuyên nhi suy nghĩ một chút. "Ham sống sợ chết, chạy trốn ưu tiên hàng đầu!".
Hà Ý Nhiên, Bánh Bao và Thanh Bát : "....".
Ai có thể đến nói cho mấy người họ biết, từ nãy tới giờ bé con này rốt cuộc đã nghe được thứ gì vậy?
Dường như ánh mắt của ba người Hà Ý Nhiên quá mức mãnh liệt, Xuyên nhi bèn cười ngại ngùng. "Khi đó, Thanh Bát tỷ tỷ ôm ta chạy là được rồi mà...".
Hà Ý Nhiên lườm bé con một cái.
Cho dù là tiến cung thì cũng phải theo đúng quy củ mà hoàng cung đại nội đã đề ra, trong khi các Thân vương, quận vương, đại thần, quan viên và công tử quan gia đứng xếp hàng ở cửa Đông phía bên kia thì xe ngựa của tất cả nữ quyến phải dừng trước cửa Bắc.
Khi xe ngựa của Húc vương phủ vừa dừng lại, đã dễ dàng thấy một hàng dài đều là xe ngựa và đầu người.
Hà Ý Nhiên nhìn thoáng qua các mệnh phụ, phu nhân đại thần và các tiểu thư đều đang đứng tụm năm tụm bảy, ai nấy đều nhỏ giọng trò chuyện nhân lúc chờ đến giờ tiến vào cửa cung, lúc này, y hương tấn ảnh*, gấm vóc rực rỡ trên người họ dường như khiến cửa cung ngày thường vốn yên tĩnh thì hiện tại lại rực rỡ sắc màu, không thể nghi ngờ, khi một thân y phục đơn giản của Hà Ý Nhiên mặc trên người đúng là hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người ở nơi này.
[*Y hương tấn ảnh : quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu]
"Hà muội muội !!!".
Chỉ mới nhìn thấy cờ hiệu trên xe ngựa vừa dừng lại, được thêu ba chữ "Húc vương phủ" bắt mắt, các phu nhân liền rối rít mở miệng chào hỏi.
Hà Ý Nhiên vừa nghe là thấy đau đầu nhưng khi bước xuống, vẫn tươi cười đáp lời từng người. "Các tỷ tỷ muội muội cũng đến rồi?".
Trong đám người y phục rực rỡ màu sắc, có không ít phu nhân và tiểu thư thế gia chưa từng thấy Hà Ý Nhiên thì đều đưa mắt nhìn qua.
Vị Húc vương phi này bọn họ đã nghe danh tiếng từ lâu rồi a!
Chỉ là chưa từng được gặp mặt, nhưng sao nhìn cứ thấy quen mắt như vậy?
May mắn cho Hà Ý Nhiên là cửa cung đã mở, các quý mệnh phụ và phu nhân vội vàng đưa theo người thân của mình xếp hàng vào cung thành hai hàng, Hà Ý Nhiên đứng ở đầu hàng phía bên này, song song bên cạnh là Thân vương phi, hiển nhiên là bà ta không cho y sắc mặt tốt, Hà Ý Nhiên cũng lười đi quản bà ta rốt cuộc lại lên cơn gì.
Không thể không nói, yến tiệc hôm nay trang hoàng đủ xa hoa và lộng lẫy, khắp nơi là kim bích ngọc lưu ly sáng chói dưới ánh đèn đuốc sáng ngời, thậm chí là chỗ ngồi dự yến cũng được thiết kế một hàng chậu hoa bằng ngọc lưu ly xinh đẹp, đồng thời để ngăn cách khu vực nam nữ riêng biệt.
Vừa yên vị tại chỗ ngồi chưa lâu thì người của Thái tử phi đến đón Xuyên nhi và Bánh Bao rời khỏi, Hà Ý Nhiên cũng không suy nghĩ gì nhiều, nói gì thì nói, nếu con trai ở bên cạnh Thái tử phi thì sẽ có thể được tăng thêm sự bảo vệ.
Cho đến khi mấy người Minh đế, Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu và Hoàng quý phi xuất hiện thì yến tiệc mới chính thức được bắt đầu.
Khai yến bằng những tiết mục trợ hứng dân gian khác nhau, xiếc ảo thuật tạp kỹ, ca múa cà kheo, múa rồng múa sư, cùng với các loại nghệ thuật biểu diễn giang hồ... Ai cũng chăm chú ngắm nhìn, thi thoảng còn có tiễng vỗ tay vang lên hưởng ứng hay tán thưởng.
Minh đế đưa mắt nhìn thoáng qua tiểu bảo bối nhà mình, nở nụ cười ý bảo Hà Ý Nhiên hãy an tâm.
Hà Ý Nhiên : "....".
Cha hờ, ngài cũng đừng cho rằng ta yếu đuối như vậy a!
Nếu so với chạy trốn, có khi ta là người chạy nhanh nhất ở đây!
Đương nhiên, người đông thì nhiều chuyện, trong đó có không ít người tâm tư linh lung và nhạy bén, cho nên từ khi Hoàng quý phi xuất hiện đã không ngừng có ánh mắt nhìn về phía Hà Ý Nhiên bên này.
Hơn nữa, có một đạo nhìn đặc biệt "nóng bỏng" nhìn chằm chằm y, không thể không nói, quả thật là nóng theo đúng nghĩa đen luôn, Hà Ý Nhiên không cần nghĩ nhiều cũng đã biết rõ ràng người đó là ai.
Tứ công chúa "Đại thẩm" mặt dày vô đối!
Cũng không biết là tại sao, đến tình hình hiện tại rồi mà nàng ta vẫn không biết e sợ là gì, thật sự là phục sát đất luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top