Chương 141 : Kết cục của kẻ tìm chết
Cho đến khi Phó Thần ôm tức phụ về phòng ngủ trưa, thì Phương Úc cùng thân tín của hắn vì vẫn luôn đợi chờ ở bên ngoài cho nên suýt thì bị đông lạnh, trước đó đám người ra roi thúc ngựa, vượt đường cả đêm để đến tận đây, nên hiện tại đã không còn một chút tinh thần.
"Lão gia của chúng ta cho mời, Phương công tử mời ngài!". Cung thẩm dẫn đường, giọng điệu của thẩm lành lạnh, hiển nhiên là không để nửa khe hở hay đường nào cho đối phương định thăm dò.
"Đa tạ...". Sắc mặt của Phương Úc rõ ràng là buồn bã và mất tinh thần.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến Thần Nhiên điền trang xin bái phỏng, nhưng đây lại là lần đầu đối phương không nể mặt như vậy, chẳng lẽ Phó Thần đã biết được chuyện gì đó rồi hay sao?
Nghĩ vậy, cho nên vừa nhìn thấy người ngồi ở trên ghế chủ vị, Phương Úc lập tức bỏ đi phong thái của một công tử thế gia như trước, chỉ thấy hắn thẳng lưng quỳ xuống, dập đầu một cái về phía Phó Thần.
"Thảo dân Phương Úc, Phương gia của Thanh Lâm huyện thành xin bái kiến -- Húc vương điện hạ!".
Khi nghe rõ từng lời, nhưng Cung thẩm ở bên cạnh chỉ hơi cúi đầu, mặt không đổi sắc, sau khi dâng trà lên thì lập tức lui ra ngoài, đóng cửa chính khách phòng lại, sau đó phân phó hộ viện lui hết ra xa, rồi tự mình đứng canh giữ ở ngoài cửa chính.
Dường như Phó Thần lại dửng dưng, cũng không mở miệng, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ra cảm xúc, mặc dù hai con ngươi thâm thúy mang theo vẻ lạnh băng nhưng khóe môi lại nhiễm lên tia cười nhàn nhạt. "Tra ra được thân phận của ta nhanh như vậy, quả nhiên là Trần gia ở Kinh thành vẫn luôn khiến người mở rộng tầm mắt".
Phương Úc nghe từng lời mà chỉ có cảm giác mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, hắn đánh bạo đưa mắt nhìn lên thì bắt gặp bên trong tròng mắt thâm thúy xinh đẹp kia phản chiếu chính là hình ảnh ngược của bản thân đang quỳ gối trước người, tâm tư lại cảm thấy càng thêm nguội lạnh, nhưng hắn còn cách nào tốt hơn sao?
"Trần gia vốn là vô tội, Phương gia càng là vô tội! Xin vương gia minh xét, thảo dân nguyện lấy cả gia tài của chính mình, "dùng bạc tán tai", nguyện dâng chi phí xây dựng, lương thực, áo ấm chống lạnh, thuốc men của mấy năm tới đến biên cảnh phía Bắc, chỉ cầu mong vương gia giơ tay đánh khẽ, sau này thảo dân cũng xin lập công chuộc tội...".
Biên cảnh phía Bắc, vốn là địa phương có khí hậu khắc nghiệt nhất của Đại Hạ, nhưng lại là nơi mà đội quân hùng mạnh nhất của Đại Hạ đóng quân, từng là nơi sinh ra một Liệt vương dũng mãnh thiện chiến, là nơi Hoàng thượng đương triều thời còn niên thiếu tuổi trẻ rong ruổi trên lưng ngựa tiến vào vòng xoáy đế vị, cũng là nơi Húc vương lập vô số chiến công, đẩy giặc Đột Quyết, đánh bại Man Di, khiến Đại Tĩnh ôm hận ra khỏi lãnh thổ Đại Hạ quốc trong hơn mười năm hắn nắm giữ binh quyền.
Phương Úc cầm trong tay lá mật thư có ấn tín riêng của thân tín đảng phái Nhị hoàng tử, sự nho nhã và sắc bén bao năm đã sớm bị một ánh mắt của đối phương bẻ trần trụi. "Xin dâng lên vương gia, có lẽ nó nằm trong tay vương gia sẽ phát huy được công dụng lớn hơn về sau này...".
Phó Thần chỉ nhìn chằm chằm Phương Úc, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn tỉ mỉ đánh giá một người, Trần Công đúng là về già mắt bị mù nhưng may mắn là lão vẫn còn có hậu đại ưu tú, con trai và cháu trai lý trí không ít, nhưng cũng chỉ là còn có chút lý trí mà thôi, bởi vì người mù cũng có thể nhận ra một chuyện.
Phó Thần hắn vốn dĩ không định xoáy vào vũng nước tranh giành quyền lực!
...
...
Nửa đêm canh ba, khi cả Thanh Lâm thôn và Thần Nhiên điền trang đang chìm trong giấc ngủ say, đột nhiên nghe văng vẳng đâu đó có âm thanh vật sắc bén chém đứt cành lá, tiếng bước chân sột xoạt trên lá khô, trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, ngay sau đó là tiếng chó của Thần Nhiên điền trang nuôi sủa lên dữ dội, truyền đến từ bốn phía rào vây của Tứ hợp viện.
Dưới đêm đông rét mướt, trong bóng tối mịt mờ, mấy chục bóng đen to lớn cường tráng nhanh chóng áp sát xung quanh tòa trang viên, trong tay mỗi người đều cầm gậy gỗ thô chắc, thậm chí là mấy tên dẫn đầu còn cầm đao lớn sắc bén tỏa ánh bạc dưới ánh trăng lành lạnh trên cao.
Hai kẻ lấm lét, vóc người to béo lùn tịt, lúc này đang đi đầu, dường như là kẻ dẫn đường, chỉ thấy một người nhỏ giọng nói gì đó, sau đó vội vàng đưa tay chỉ nơi dấu thang dây bện bằng dây thừng trước đó cho mấy bóng đen phía sau.
Một tên trong số đó ra hiệu cho hai gã lùn tịt tránh ra, sau đó cho người nhanh chóng bắc mấy chiếc thang dây lên tường vây, dự định trèo lên, vượt vào phía trong bằng phương pháp này, bởi vì cánh cửa gỗ ngoài đại môn của tòa nhà này vốn thô nặng, cho nên bọn chúng không có năng lực dùng đao chém vỡ để lao vào, chỉ có thể dùng cách này.
"Đại hiệp, ngài yên tâm! Một nhà năm Hổ vẫn chưa trở lại, bên trong chỉ còn khoảng vài con chó lớn và mấy chục hạ nhân, nhưng chúng ta vốn đông người, hơn nữa lại có đao kiếm sắc bén, chẳng lẽ còn sợ mấy tên hạ nhân bình thường chỉ biết bổ củi và cày ruộng thôi sao?". Một trong hai kẻ dẫn đường thấp giọng lẩm bẩm với thủ lĩnh nhóm thổ phỉ.
Thủ lĩnh nhóm thổ phỉ cười gian xảo, đưa mắt nhìn chằm chằm Phó Uy lùn tịt đang đứng run như cầy sấy bên cạnh, lại nhìn sang ánh mắt tham lam hình tam giác ngược của Phó Chu, chỉ thầm nghĩ ở trong lòng, hai kẻ này chắc chắn không thể giữ đến lúc cuối, nhưng bây giờ chưa phải lúc giết bọn chúng.
Một đám thổ phỉ trước mặt này, vốn cư ngụ tại trong núi Lạc Hà huyện kế bên Thanh Lâm phủ, mỗi ngày chỉ biết trộm cắp, cướp giật, vào nhà dân lành cướp chút lương thực, tiền đồng... không việc ác nào là không làm, nhưng thực ra một đám cũng chẳng có thủ lĩnh có chỉ số thông minh cao chót vót, hay là có quân sư lợi hại gì cho cam, khi mỗi lần đi cướp hay trộm thì đều lợi dụng vào nhân lực đông đảo của bên mình mà áp được những nạn nhân xấu số trước đó, cho nên hiện tại tuy rằng tiếng chó sủa ầm ỹ vang lên một lúc lâu, mà vẫn không thấy hạ nhân của toà nhà này xuất hiện, vậy mà cư nhiên bọn chúng cũng không cảm thấy có gì đó dị thường, vẫn cứ tự tin cho rằng lượng thuốc mê chiều nay được thả vào bồn chứa nước bên trong tòa nhà này đã phát huy tác dụng, vậy nên hiện tại người nhà này có lẽ đã ngủ say như chết, nếu lúc này mà vào được cửa, không phải là tùy ý bọn chúng tha hồ vơ vét của cải hay sao? [Ừm, thông minh quá]
"Sao lại có mùi dầu đốt vậy?"
"Tên nào nỡ tay làm đổ can dầu mà chúng ta mang theo sao?". Tên thủ lĩnh đột nhiên nhíu mày mở miệng hỏi.
Nghe đến dầu đốt, Phó Chu và Phó Uy đảo mắt càng dữ hơn, trong lòng biết rõ, đám thổ phỉ này dự định sau khi giết người cướp của xong, sẽ đốt cả tòa nhà xinh đẹp này của Phó Thần, thực ra tòa nhà xinh đẹp như vậy, đốt đi thì quả thật là có chút phí của.
Đột nhiên trong đêm đen không thấy bàn tay năm ngón, lấy Thần Nhiên điền trang làm trung tâm, ánh đèn đuốc bỗng đồng loạt được thắp sáng cả một vùng chân núi Thanh Lâm, bốn phía xung quanh trở nên sáng rõ như ban ngày.
Mấy tên thổ phỉ vốn đang hăng hái trèo lên thang dây ở trên tường, đột nhiên trở nên hốt hoảng, nhao nhao nhìn về phía ánh đèn đuốc bên ngoài, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, thậm chí có tên còn ngã lộn cổ xuống bên dưới.
"Hổ, có lão Hổ -- !!!
"Mau chạy mau... ".
Âm thanh la hét hoảng loạn từ phía bên ngoài vọng lại, hiển nhiên là giọng nói quen thuộc của đám đồng bọn làm nhiệm vụ canh giữ.
"Xảy ra chuyện gì?". Tên thủ lĩnh chấn kinh không kém, đột nhiên kéo cổ áo của Phó Chu rồi gầm lên.
Phó Chu và Phó Uy chỉ kịp nhìn thấy loáng thoáng bóng người đen đặc cầm đuốc trong tay đang di chuyển từ bốn phía chen qua tường vây rồi đến rừng cây đi tới, tim của hai gã thoáng chốc nhảy lên cuống họng, thật sự là muốn chui xuống đất giống như chuột đào hang để trốn đi ngay lập tức.
Ngay sau đó, một nhà Hổ dẫn đầu xuất hiện ở phía trước, theo sau là mười hai hộ viện trong tay dắt theo dây xích là mười hai con chó to lớn và dũng mãnh, lúc này đang nhe răng gầm gừ, từng bước chậm rãi tiến tới khiến đám thổ phỉ vốn đang phân tán ở vài nơi, không còn cách nào, chỉ đành liên tục lùi lại, tập trung dồn hết về một chỗ trống ở rừng cây.
"Nửa đêm cửa lớn cũng không đi? Phó Chu, Phó Uy hai người các ngươi dẫn theo một đám thổ phỉ hung hãn đến nhà của chúng ta, định trèo tường vào bên trong là có mưu đồ gì?". Phó Thần cầm cung tên trong tay, lúc này mũi tên đã sẵn sàng lên dây, hiển nhiên phương hướng nhắm thẳng vị trí của tên thủ lĩnh thổ phỉ đang đứng, khi nhìn thấy đao kiếm sắc bén mấy tên thổ phỉ vẫn cầm ở trên tay, đáy mắt phượng xinh đẹp dần dần dâng lên một tầng gió lốc.
"Thật sự là không có thiên lý!". Lý chính thúc đứng trong đám hán tử vốn đến để tham gia vây bắt thổ phỉ lúc nửa đêm, hiện tại khuôn mặt chính trực của thúc giận đến mức đỏ bừng, thậm chí là chòm râu cũng rung lên.
Hiện giờ, trong tay tất cả mấy chục hán tử cao lớn khỏe mạnh của Thanh Lâm thôn đều là gậy dài thô chắc, nếu bị một gậy đó đập xuống thì không thể không cân nhắc, đám người nhìn mấy chục tên thổ phỉ lại nhìn Phó Uy và Phó Chu với ánh mắt bất thiện, hai kẻ trước mặt này có thể dẫn đường cho tặc hay thổ phỉ đi giết người cướp của, thật ra không mấy ai cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ cũng đã đoán được kết cục của mấy tên hay ăn biếng như vậy từ lâu rồi, nhưng hiển nhiên dù sao thì cũng vẫn có người sửng sốt đến không thể tin được, vì sự tàn ác của Phó Chu và Phó Uy.
Phó Chu và Phó Uy nghe Phó Thần lại đến lý chính nói như vậy, hai bắp chân càng run rẩy dữ dội hơn, chẳng mấy chốc đã quỳ úp trên mặt đất, trong lúc này hai gã vẫn còn muốn kiếm lý do gì đó để chối bỏ tội trạng này.
Tên thủ lĩnh thổ phỉ nhìn tình hình trước mặt, lại thấy mũi tên lóe quang mang trong tay của Phó Thần vẫn đang hướng về phía gã, gương mặt dữ tợn của gã hết đỏ lại chuyển sang xanh, sau đó biến thành màu trắng bệch, cuối cùng là triệt để đen sì, dáng vẻ đúng là thiên biến vạn hóa, bộ dáng muôn hồng nghìn tía, thoạt nhìn đôi mắt híp tịt của gã cực kỳ hung ác, hơn nữa vì có thêm một vết thẹo dài trên gò má trái khiến bản chất con người hung tàn từ trong ra ngoài đều được bộc lộ đến rõ ràng, nói gì thì nói, đầu hàng là điều không thể nào, chỉ còn một cách là sống chết với đám người thôn dân trước mặt này!
"Buông tất cả gậy gộc và đao trong tay của các ngươi ra!". Phó Thần từng bước áp sát đám thổ phỉ trước mặt.
Đám thổ phỉ nghe thấy vậy thì đều đưa mắt nhìn thoáng qua đoàn người vây kín trước mắt, dáng vẻ ai cũng đang hăm he nhìn bọn chúng, lại thấy năm lão Hổ cao lớn dũng mãnh và bầy chó săn hung ác gầm gừ liên tục mà chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, đến nghị lực muốn chiến cũng đã không còn một chút nào, nhưng bọn chúng cũng không dám tự quyết định mà đều nhìn sang thủ lĩnh của mình.
"Giết bọn chúng, đào tẩu khỏi nơi này!". Tên thủ lĩnh giơ cao cây đao lớn sáng choang trong tay của gã lên, vừa định nói thêm lời gì đó thì mũi tên trên tay Phó Thần đã rời khỏi dây, cắm xuyên qua búi tóc trên đỉnh đầu của gã.
"Hơi run tay, nhưng yên tâm, lần này ta chắc chắn sẽ bắn trúng!". Phó Thần vươn tay, chậm rãi rút mũi tên trên đỉnh đầu của thủ lĩnh thổ phỉ ra, hơn nữa dáng vẻ dường như có ý định bắn lại một lần nữa.
Thủ lĩnh thổ phỉ : ".....".
Đám thổ phỉ trợn mắt nhìn : ".....".
Cũng chẳng phải bia luyện bắn của nhà ngươi, ngươi thật sự là còn định thử bắn lại?
Phó Uy và Phó Chu trực tiếp bị dọa tè ra cả quần.
Rất nhanh, một mùi tanh khai theo gió bay ra, nghĩ chừng cả đảm thổ phỉ đao to búa lớn này phải có hơn phân nửa là bị một mũi tên của Phó Thần bắn ra dọa sợ rồi, đao kiếm và gậy gộc trên tay cả đám leng keng rơi xuống, cam nguyện đầu hàng, rất sợ mũi tên sáng choang kia của Phó Thần, nếu như hắn nỡ "run tay" lần nữa, khi xuyên qua không trúng búi tóc mà trúng đầu hay nơi nào đó trên cơ thể của mình thì không còn cơ hội mà hối hận nữa.
Lúc này, Bánh Bao được nương của nhóc ôm chặt, khuôn mặt nhỏ đột nhiên nhăn lại. "Lớn vậy còn tè dầm, thật mất mặt xấu hổ!".
"Con trai nhìn thử xem, nếu sau này con không chịu học cả đức lẫn tài thì sẽ giống với đám người này nè! Văn không xong, võ thì dốt, nhân phẩm thì vặn vẹo chỉ có thể đi làm tặc!". Hà Ý Nhiên liếc nhìn Phó Uy và Phó Chu khinh bỉ một phen.
Vẻ mặt của Bánh Bao cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu.
Hán tử thôn dân ở bên cạnh : ".....".
Nửa canh giờ sau, mấy chục tên thổ phỉ, Phó Chu và Phó Uy đều bị trói bẻ ngược tay lại bằng dây thừng, bị chó săn và một nhà Hổ đứng vây quanh, miệng há lớn, mắt to nhìn trừng trừng, khiến cả đám toàn thân phát run, chỉ một cử động nhỏ cũng không dám.
Lý chính thúc và mấy chục hán tử cũng không rời đi, mà ở lại chờ đợi làm nhân chứng, trước đó Cát thúc đã phân phó để Phó An lên trấn trên, chờ trời sáng là có thể đến Huyện nha báo án.
Khi Phó Chu và Phó Uy tỉnh lại thì đầu tiên là hoảng hốt, sau đó quay đầu xin tha, giọng điệu cũng run rẩy theo. "Đại ca... Đại ca, Đại tẩu... Bỏ qua cho ta lần này đi, là Phó Uy và tên thủ lĩnh thổ phỉ kia xúi giục ta! Là bọn chúng...". Tuy vậy nhưng trong lòng gã lại đang không ngừng thầm than mình thật xui xẻo, trộm gà không được còn bị mất nắm thóc, nếu lần này gã bị đưa ra quan phủ, không chết thì cũng sẽ bị phán lưu đày, gã làm sao mà biết, kế hoạch của gã và đám thổ phỉ đã sớm bị phát hiện cơ chứ?
"Tha con mẹ ngươi chứ tha!". Phó Uy nghe vậy thì chửi ầm lên. "Bỏ thuốc mê vào lu chứa nước của Thần Nhiên điền trang là ý kiến của ngươi chứ ai!".
"Đúng!". Thủ lĩnh thổ phỉ nhân cơ hội mà chối tội, đẩy hết tội danh và kẻ chủ mưu lên đầu Phó Chu, trước đó đám thổ phỉ dưới trướng của gã, hay chính là gã cũng đang bị quan phủ huyện bên truy nã, nếu lần này bị bắt và bị gán tội danh "giết người cướp của", vậy thì đám bọn chúng sẽ bị mọt gông trong tù, cho nên làm gì cũng được phải đẩy được tội danh chủ mưu và mưu kế độc ác này lên trên người của gã Phó Chu kia.
"Là gã, là Phó Chu! Chính gã đã tìm đến núi Lạc Hà, sau đó xúi giục chúng ta! Cũng chính là gã trước đó đã lên kế hoạch tỉ mỉ để đám người chúng ta đêm nay hành động!".
"Mẹ nó, rõ ràng là hai ngươi xúi bẩy ta! Phó Uy, ta thao con mẹ ngươi! Bình thường ngươi ở trên trấn làm thuê, cho nên mới có cơ hội gặp gỡ tên Nhị Đản thổ phỉ kia, chính là hai người các ngươi cùng nhau bày mưu tính kế, bây giờ lại đổ lỗi cho ta...".
Phó Chu hung dữ trừng bọn họ. "Đại ca, ngươi hãy tin ta, Phó Uy vẫn luôn ghi hận chuyện nhà hai người các ngươi lúc trước thu mua đậu xanh, hại nhà gã mất trắng gần năm lượng bạc, sau đó Đại tẩu lại đưa phương pháp trồng trà trên sườn núi ra, khi đó Phó Uy lại bị lý chính khai trừ không cho tham gia, cho nên gã vẫn luôn ghi hận... Lần này gã nói, đêm nay chỉ cần ép hai người các ngươi khai ra phương pháp sao trà và ủ rượu thì ngay ngày mai gã cũng sẽ phát tài rồi!".
"Không phải! Con mẹ ngươi, Phó Chu! Ngươi là đồ gian xảo, điêu toa dối trá giống như nương của ngươi! Rõ ràng người có ý định muốn lấy phương pháp sao trà và ủ rượu vào tay là ngươi kìa! Hơn nữa, ngươi vẫn luôn mơ tưởng đến tức phụ của Phó Thần, ngươi nói ngươi muốn ở trước mặt Phó Thần cưỡng bức tức phụ của hắn, khiến Hà Ý Nhiên từ nay về sau mỗi ngày chỉ biết ngoan ngoãn nằm ở dưới thân của ngươi mà lấy lòng hầu hạ...". Phó Uy vừa nói vừa nhấc chân đạp Phó Chu.
"Á ...!!!". Phó Uy vừa dứt lời, miệng của gã và Phó Chu đều bị trúng một phát đạp, mạnh đến mức trẹo cả xương quai hàm, thậm chí sợ rằng còn vỡ nát cả răng lẫn xương rồi.
"Ư, ư...".
Phó Chu và Phó Uy chỉ còn lại cảm giác đau đến miệng nhỏ máu, nhưng cho dù muốn thì cũng không thể la gào thêm được lời nào nữa.
Lúc này, Hà Ý Nhiên đang đứng trước mặt Phó Chu và Phó Uy, trong tay còn cầm gậy gỗ dính vết máu, đôi mắt đen bóng xinh đẹp của y chứa đầy băng tuyết lạnh lùng, nhưng khóe môi lại cong lên nhàn nhạt.
"Không nói nữa sao..."
"Nói a! Ngươi mở miệng nói a! Nói thử xem...". Hà Ý Nhiên đột nhiên hét lên, nhìn chằm chằm một đám thất bại bị trói gô đầu trên mặt đất.
Phó Uy run như tàu lá, gã vừa rồi mới bị Phó Thần dùng chân đạp gãy quai hàm, cảm giác đau nhức khiến gã co rụt cổ lại.
Hà Ý Nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống Phó Chu. "Súc sinh! Lần này, ta thử xem -- ai, cứu, được, ngươi!".
Phó Uy chưa từng thấy dáng vẻ lạnh lùng như vậy ở trên người của Hà Ý Nhiên bao giờ, có lẽ là vì bao năm nay dường như đối phương vẫn luôn xuất hiện với nụ cười vô hại ở trước mặt của tất cả mọi người, cũng chưa bao giờ gã thấy sát ý nổi lên trong mắt, trên khuôn mặt của y rõ ràng như hiện giờ, sự lạnh lùng và sát ý này ở trên người của y không rõ ràng, cũng không tàn bạo giống như khí thế trên người của Phó Thần bên cạnh đang tỏa ra, mà nó tựa như dọc theo sống lưng nảy lên, lặng lẽ trở nên lạnh lẽo, khiến người đối diện cảm nhận được mùi nguy hiểm, làm người muốn tránh né, chạy trốn khỏi sát ý nơi y.
Nói gì thì nói, hai người Phó Chu và Phó Uy vốn không giống đám thổ phỉ bên này, nông dân quanh năm sinh hoạt giản dị, cho nên người đi lừa gạt, trộm cắp vặt đều bị người người phỉ nhổ, hơn nữa một khi bị đưa đến gặp quan phủ, thanh danh và mạng sống của bọn gã liền triệt để toi từ đây, xin tha thứ hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên không được, hai gã tự biết rõ chính mình đã không còn thứ gì để mất nữa rồi.
"Sau này, khi các ngươi đi rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho một nhà của các ngươi!". Mắt phượng hẹp dài của Phó Thần tựa như hai hố đen nhìn chòng chọc hai kẻ trước mặt.
Phó Uy và Phó Chu rối rít tránh đi ánh mắt của hắn, cả hai co rúc vào nhau, hơi thở dồn dập bất ổn, răng đã va vào nhau lập cập.
Trời vừa hửng sáng, cả thôn dân Thanh Lâm đã biết việc kinh thiên động địa xảy ra vào đêm qua, ai lấy cũng truyền tai nhau, cùng kéo đến Thần Nhiên điền trang để nhìn cho rõ những tên súc sinh độc ác hơn thú dữ trong núi cũng không sánh bằng kia rốt cuộc trưởng thành thành cái dáng vẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top